Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
Chương 68
“Đại huynh, nghe nói huynh đối xử với xú yêu tinh kia của Ngôn gia khá tốt, muội không ngờ đại huynh cũng là nam nhân thấy sắc nảy lòng tham đấy! Còn nữa, nếu Đại huynh khi dễ Ngôn tỷ tỷ, Ngọc Hàm sẽ không tha cho huynh đâu!” Thân ảnh nhỏ nhắn theo sát Lận Chước, tự nhiên đi bên cạnh hắn, nói không ngừng.
Đương kim thánh thượng có vài nhi tử nhưng nhi nữ lại rất ít, Ngọc Hàm sinh sau, hiện tại Quý phi không có nữ nhi, đây là công chúa kim tôn ngọc quý của chính thất, nàng ta nhận hết mọi sủng ái. Đối với các đệ đệ, Lận Chước lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng đối với các muội muội, hắn luôn ôn hòa. Các công chúa đều xem hắn như Đại huynh, bọn chúng đều ngây thơ, chỉ có Ngọc Hàm này hơi ngang ngược, Hắn không vui nhưng không biểu lộ trên mặt.
Công chúa Ngọc Hàm chống hông, phồng má: “Nếu Đại huynh không biết quý trọng Ngôn tỷ tỷ, mà cứ một mực sủng ái hồ ly tinh kia, thì Ngôn tỷ tỷ cũng không cần huynh nữa, chi bằng gả cho Nhị huynh của muội, tỷ tỷ nói xem có phải không?” Ngọc Hàm ôm lấy cánh tay của Ngôn Khinh Linh, thân mật lắc lư. Ngôn Khinh Linh rất được lòng mấy quý nữ trong kinh thành, cũng có giao tình rất tốt với những công chúa được sủng ái.
“Ngọc Hàm chớ nói vậy, sẽ bị người khác chê cười đấy!” Mặt Ngôn Khinh Linh tỏ vẻ thẹn thùng, nàng kéo tay áo Ngọc Hàm, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Tỷ tỷ hiền quá đấy, cho nên ác nữ kia mới leo lên đầu tỷ ngồi, chỉ là được di nương nuôi dưỡng thôi mà, còn tưởng mình có thể trèo cao sao?” Ngọc Hàm là công chúa của chính thất, cho nên luôn khinh thường những thứ nữ. Nàng đặc biệt căm ghét Thiệu Tình bởi vì thiếu niên nàng ái mộ có cất giấu tranh của Thiệu Tình, làm thanh danh hắn truyền ra không tốt.
Lận Chước nghe đến đây bắt đầu nổi giận: “Ngọc Hàm, muội nói đủ chưa? Đường đường là đích công chúa của Đại Tĩnh, sách vở học hành quăng đâu cả rồi? Nói chuyện đanh đá chẳng khác gì nữ nhân chợ búa!”
“Đại huynh!” Ngọc Hàm tức giận dậm chân, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Lận Chước, nàng chỉ biết ngậm miệng lại. Lận Chước vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử, đều là hoàng tử, hoàng nữ tốn quý nhất, dù hắn không được hoàng đế thích nhưng địa vị kia cao hơn nàng rất nhiều, nàng không thể trêu chọc được.
“Lên xe!” Ở cửa Từ Ninh Cung, xa giá của Hoàng Hậu xếp trước, sau đó đến xa giá của Thái tử, tiếp đó là kiệu của Quý phi, đằng sau cứ như vậy xếp theo cấp bậc.
Phượng hoàng Ngọc Châu của Hoàng hậu rời đi, rồi đến phiên Lận Chước.
Trước xa giá vô cùng im ắng, Tiểu Hạ Tử đưa ghế bậc đến, Ngôn Khinh Linh thoáng nhìn Lận Chước mong chờ, nhưng hắn không hiểu nàng đang mong chờ cái gì. Cuối cùng Ngôn Khinh Linh đành vịn tay Tiểu Hạ Tử, chầm chậm bước lên xa giá. Nàng ngồi đó định thần chờ Lận Chước lên xe, trong lòng có chút hồi hộp. Qua một lúc, người nàng mong chờ không thấy đâu, cánh cửa xe trước mặt liền đóng lại.
Lận Chước không lên xe, ngược lại hắn ngồi ở càng xe phía trước. Thái tử một thân y phục gấm hoa ngồi ở càng xe, đương nhiên thu hút không ít sự chú ý. Xem ra lần này Lận Chước không có ý định chừa mặt mũi cho Ngôn Khinh Linh, hành động này không giống Lận Chước chút nào. Gánh nặng trên vai bao năm qua của hắn nay lại thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Hóa ra tùy ý lại thoải mái đến vậy!
Bên trong xa giá, Ngôn Khinh Linh ngẩn người, trên mặt nóng rát không biết là vì xấu hổ hay tức giận, khóe mắt cay xè, nàng chớp mắt vài cái, nước mắt liền chảy ra, từng giọt từng giọt thấm ướt lên làn váy trắng tinh khôi trên người nàng. Một tiểu cô nương lớn lên trong sự thương yêu bao bọc, chưa từng chịu qua phong ba bão táp nào, dù đi đến đâu mọi người đều đối xử tốt với nàng, có nơi nào phải chịu ghẻ lạnh đến vậy?
Ở đại tĩnh không hề khắc nghiệt chuyện nam nữ hôn phu thê chung phòng, đặc biệt là con cháu hoàng thất. Hai người ngồi chung xe đương nhiên có ý muốn thân cận, vậy mà Lận Chước không cho nàng thể diện, tình nguyện ngồi ở càng xe cùng hoạn quan chứ không muốn ngồi chung xe với nàng, nàng sợ mình sẽ trở thành đề tài đàm tiếu trong miệng người khác.
Biểu hiện giả tạo của nàng trang bị bao năm sắp bị xé toạt, điều này khiến Ngôn Khinh Linh vô cùng sợ hãi, sau này nàng tham gia yến tiệc, không phải sẽ bị người khác chê cười sao?
Đương kim thánh thượng có vài nhi tử nhưng nhi nữ lại rất ít, Ngọc Hàm sinh sau, hiện tại Quý phi không có nữ nhi, đây là công chúa kim tôn ngọc quý của chính thất, nàng ta nhận hết mọi sủng ái. Đối với các đệ đệ, Lận Chước lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng đối với các muội muội, hắn luôn ôn hòa. Các công chúa đều xem hắn như Đại huynh, bọn chúng đều ngây thơ, chỉ có Ngọc Hàm này hơi ngang ngược, Hắn không vui nhưng không biểu lộ trên mặt.
Công chúa Ngọc Hàm chống hông, phồng má: “Nếu Đại huynh không biết quý trọng Ngôn tỷ tỷ, mà cứ một mực sủng ái hồ ly tinh kia, thì Ngôn tỷ tỷ cũng không cần huynh nữa, chi bằng gả cho Nhị huynh của muội, tỷ tỷ nói xem có phải không?” Ngọc Hàm ôm lấy cánh tay của Ngôn Khinh Linh, thân mật lắc lư. Ngôn Khinh Linh rất được lòng mấy quý nữ trong kinh thành, cũng có giao tình rất tốt với những công chúa được sủng ái.
“Ngọc Hàm chớ nói vậy, sẽ bị người khác chê cười đấy!” Mặt Ngôn Khinh Linh tỏ vẻ thẹn thùng, nàng kéo tay áo Ngọc Hàm, ý bảo nàng đừng nói nữa.
“Tỷ tỷ hiền quá đấy, cho nên ác nữ kia mới leo lên đầu tỷ ngồi, chỉ là được di nương nuôi dưỡng thôi mà, còn tưởng mình có thể trèo cao sao?” Ngọc Hàm là công chúa của chính thất, cho nên luôn khinh thường những thứ nữ. Nàng đặc biệt căm ghét Thiệu Tình bởi vì thiếu niên nàng ái mộ có cất giấu tranh của Thiệu Tình, làm thanh danh hắn truyền ra không tốt.
Lận Chước nghe đến đây bắt đầu nổi giận: “Ngọc Hàm, muội nói đủ chưa? Đường đường là đích công chúa của Đại Tĩnh, sách vở học hành quăng đâu cả rồi? Nói chuyện đanh đá chẳng khác gì nữ nhân chợ búa!”
“Đại huynh!” Ngọc Hàm tức giận dậm chân, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Lận Chước, nàng chỉ biết ngậm miệng lại. Lận Chước vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử, đều là hoàng tử, hoàng nữ tốn quý nhất, dù hắn không được hoàng đế thích nhưng địa vị kia cao hơn nàng rất nhiều, nàng không thể trêu chọc được.
“Lên xe!” Ở cửa Từ Ninh Cung, xa giá của Hoàng Hậu xếp trước, sau đó đến xa giá của Thái tử, tiếp đó là kiệu của Quý phi, đằng sau cứ như vậy xếp theo cấp bậc.
Phượng hoàng Ngọc Châu của Hoàng hậu rời đi, rồi đến phiên Lận Chước.
Trước xa giá vô cùng im ắng, Tiểu Hạ Tử đưa ghế bậc đến, Ngôn Khinh Linh thoáng nhìn Lận Chước mong chờ, nhưng hắn không hiểu nàng đang mong chờ cái gì. Cuối cùng Ngôn Khinh Linh đành vịn tay Tiểu Hạ Tử, chầm chậm bước lên xa giá. Nàng ngồi đó định thần chờ Lận Chước lên xe, trong lòng có chút hồi hộp. Qua một lúc, người nàng mong chờ không thấy đâu, cánh cửa xe trước mặt liền đóng lại.
Lận Chước không lên xe, ngược lại hắn ngồi ở càng xe phía trước. Thái tử một thân y phục gấm hoa ngồi ở càng xe, đương nhiên thu hút không ít sự chú ý. Xem ra lần này Lận Chước không có ý định chừa mặt mũi cho Ngôn Khinh Linh, hành động này không giống Lận Chước chút nào. Gánh nặng trên vai bao năm qua của hắn nay lại thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Hóa ra tùy ý lại thoải mái đến vậy!
Bên trong xa giá, Ngôn Khinh Linh ngẩn người, trên mặt nóng rát không biết là vì xấu hổ hay tức giận, khóe mắt cay xè, nàng chớp mắt vài cái, nước mắt liền chảy ra, từng giọt từng giọt thấm ướt lên làn váy trắng tinh khôi trên người nàng. Một tiểu cô nương lớn lên trong sự thương yêu bao bọc, chưa từng chịu qua phong ba bão táp nào, dù đi đến đâu mọi người đều đối xử tốt với nàng, có nơi nào phải chịu ghẻ lạnh đến vậy?
Ở đại tĩnh không hề khắc nghiệt chuyện nam nữ hôn phu thê chung phòng, đặc biệt là con cháu hoàng thất. Hai người ngồi chung xe đương nhiên có ý muốn thân cận, vậy mà Lận Chước không cho nàng thể diện, tình nguyện ngồi ở càng xe cùng hoạn quan chứ không muốn ngồi chung xe với nàng, nàng sợ mình sẽ trở thành đề tài đàm tiếu trong miệng người khác.
Biểu hiện giả tạo của nàng trang bị bao năm sắp bị xé toạt, điều này khiến Ngôn Khinh Linh vô cùng sợ hãi, sau này nàng tham gia yến tiệc, không phải sẽ bị người khác chê cười sao?