Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
Chương 46
Lúc Thiệu Tình còn ở phủ Quốc Công, mỗi khi phiền lòng nàng sẽ đi luyện võ, có thể nói trong những quý nữ trong kinh thành, nàng có thể xưng là tướng môn hổ nữ. Hiện giờ lòng nàng rối bời, vừa lúc có thể thư giãn gân cốt, từ sau khi vào Đông Cung, nàng luôn phải làm việc cực nhọc, đại khái là việc mây mưa thất thường cùng với Lận Chước.
Thiệu Tình giỏi võ, cái danh ác nữ cũng vì vậy mà nên. Một lần, Thiệu Tình có xích mích với một người, nàng đã đánh người ta chạy chết trối, hơn nữa nàng thường xuyên đánh nam nhân, động một cái sẽ rút roi ra quất lên bọn quý tộc. Thứ nữ đương nhiên không thể làm chính thê, có rất nhiều nam nhân rất muốn lấy nàng làm thiếp, để từ từ “dạy dỗ”, “thuần phục” nàng.
Bất chợt, Thiệu Tình đi đến cái giá đỡ vũ khí phía trước, tiện tay cầm một cây thương, nàng nói: “Nếu thương thế đã tốt vậy thì tiếp ta mấy chiêu đi, lâu rồi không được Lâm đại nhân chỉ điểm!” Trước mặt có một đối thủ để luyện thương, không tìm hắn thì tìm ai.
“Ngôn tiểu thư….chuyện này…” Lâm Nguyên Cẩn nhìn trang phục, giày thêu trên người Thiệu Tình, trên đầu còn vấn hai búi tóc nhỏ của tiểu cô nương, ngay lập tức hắn cảm thấy dở khóc dở cười.
“Hây!” Thiệu Tình không cho Lâm Nguyên Cẩn bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt, nàng vén tay áo lên, một đường thương quét ngang qua.
Lâm Nguyên Cẩn nhanh tay đưa thương lên chặn một chiêu này.
“Tiểu thư!” Tử Ninh không ngờ tới hai người vừa mới nói chuyện lập tức liền động thủ, nàng đứng một bên nhìn lo lắng, khuyên cũng không được, mà không khuyên cũng không xong.
“Tử Ninh, lui lại đi, mũi thương của bổn cô nương không có mắt!” Thiệu Tình không để Tử Ninh cắt ngang hưng phấn của mình, nàng nói dứt lời, Tử Ninh liền trốn vào góc cây hòe, đôi mắt lăm lăm nhìn Thiệu Tình đầy lo lắng, nếu Thiệu Tình bị thương nàng phải gánh trên vai tội không biết bảo vệ chủ.
“Thật lợi hại!” Ban đầu là lo lắng, nhưng sau khi nhìn lại, Tử Ninh lại nhịn không được vỗ tay hoan hô. Nàng đã gặp qua không ít quý nữ biết võ công nhưng lại chưa từng nhìn thấy ai cod động tác nhẹ nhàng và uyển chuyển đến vậy.
Vừa mới ra tay, Thiệu Tình đã tung tam thương đột kích, ba đường thương tạo thành một vệt sáng, vẽ ra một vòng quỹ đạo hoàn mỹ, công kích đến yếu điểm của Lâm Nguyên Cẩn.
Lâm Nguyên Cẩn không hề khinh địch, động tác đơn giản, dùng lực hóa giải, bốn lạng chống ngàn cân liền phá được thế công của Thiệu Tình.
“Tốt!” Lâm Nguyên Cẩn là võ sĩ, thấy Thiệu Tình có tư chất với thương thuật, liền hứng thú, hắn lùi hai bước lấy đà tiến lên. Tam thương đột kích quan trọng là tốc độ, về điều này Lâm Nguyên Cẩn không thua Thiệu Tình, kỹ thuật này năm xưa vốn hắn cầm tay dạy nàng. Hắn muốn chỉ điểm cũng muốn khoe khả năng của mình cho nàng thấy, cùng một chiêu thức, nhưng hắn dùng nó nhanh hơn nàng.
Thiệu Tình đỡ ba chiêu, đến chiêu thứ tư thì lập tức xoay người, đẩy lưỡi thương như bão táp kia ra, nàng thu người bày ra dáng hồi mã thương đẹp mắt.
“Tuyệt lắm!” Lâm Nguyên Cẩn bị chiêu thức của thiệu Tình lấy lòng, trường thương của hắn chĩa xuống đất, cả người giống như chim ưng đánh về phía Thiệu tình. Thiệu Tình đưa ngang thương chống đỡ, đối mắt với Lâm Nguyên Cẩn, dưới đáy mắt hai người đều hiện lên ánh sáng kiên quyết không chịu thua, ngươi tiến ta lui, bất tri bất giác hai người đã đánh hơn trăm chiêu.
Lận Chước vừa bước vào viện của Lâm Nguyên Cẩn, nhìn thấy khung cảnh hai người nhìn nhau, trong tay là trường thương như thể sắp hòa là một, quấn quýt lấy nhau, không ly không phân, thoạt nhìn như đôi bích nhân.
Lận Chước cảm thấy bực mình, hắn cũng không biết cơn giận trong người từ đâu mà ra, hắn chỉ biết, hắn không thể chịu đựng bầu không khí thế này.
“Thái tử điện hạ vạn an!” Hai người đánh đến mức không tách ra được, Tử Ninh là người đầu tiên nhìn thấy Lận Chước đến, nàng lo sợ tiến tới vấn an. Lận Chước không nhìn Tử Ninh mà trước sau vẫn nhìn chăm chăm vào Thiệu Tình.
Thiệu Tình giỏi võ, cái danh ác nữ cũng vì vậy mà nên. Một lần, Thiệu Tình có xích mích với một người, nàng đã đánh người ta chạy chết trối, hơn nữa nàng thường xuyên đánh nam nhân, động một cái sẽ rút roi ra quất lên bọn quý tộc. Thứ nữ đương nhiên không thể làm chính thê, có rất nhiều nam nhân rất muốn lấy nàng làm thiếp, để từ từ “dạy dỗ”, “thuần phục” nàng.
Bất chợt, Thiệu Tình đi đến cái giá đỡ vũ khí phía trước, tiện tay cầm một cây thương, nàng nói: “Nếu thương thế đã tốt vậy thì tiếp ta mấy chiêu đi, lâu rồi không được Lâm đại nhân chỉ điểm!” Trước mặt có một đối thủ để luyện thương, không tìm hắn thì tìm ai.
“Ngôn tiểu thư….chuyện này…” Lâm Nguyên Cẩn nhìn trang phục, giày thêu trên người Thiệu Tình, trên đầu còn vấn hai búi tóc nhỏ của tiểu cô nương, ngay lập tức hắn cảm thấy dở khóc dở cười.
“Hây!” Thiệu Tình không cho Lâm Nguyên Cẩn bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt, nàng vén tay áo lên, một đường thương quét ngang qua.
Lâm Nguyên Cẩn nhanh tay đưa thương lên chặn một chiêu này.
“Tiểu thư!” Tử Ninh không ngờ tới hai người vừa mới nói chuyện lập tức liền động thủ, nàng đứng một bên nhìn lo lắng, khuyên cũng không được, mà không khuyên cũng không xong.
“Tử Ninh, lui lại đi, mũi thương của bổn cô nương không có mắt!” Thiệu Tình không để Tử Ninh cắt ngang hưng phấn của mình, nàng nói dứt lời, Tử Ninh liền trốn vào góc cây hòe, đôi mắt lăm lăm nhìn Thiệu Tình đầy lo lắng, nếu Thiệu Tình bị thương nàng phải gánh trên vai tội không biết bảo vệ chủ.
“Thật lợi hại!” Ban đầu là lo lắng, nhưng sau khi nhìn lại, Tử Ninh lại nhịn không được vỗ tay hoan hô. Nàng đã gặp qua không ít quý nữ biết võ công nhưng lại chưa từng nhìn thấy ai cod động tác nhẹ nhàng và uyển chuyển đến vậy.
Vừa mới ra tay, Thiệu Tình đã tung tam thương đột kích, ba đường thương tạo thành một vệt sáng, vẽ ra một vòng quỹ đạo hoàn mỹ, công kích đến yếu điểm của Lâm Nguyên Cẩn.
Lâm Nguyên Cẩn không hề khinh địch, động tác đơn giản, dùng lực hóa giải, bốn lạng chống ngàn cân liền phá được thế công của Thiệu Tình.
“Tốt!” Lâm Nguyên Cẩn là võ sĩ, thấy Thiệu Tình có tư chất với thương thuật, liền hứng thú, hắn lùi hai bước lấy đà tiến lên. Tam thương đột kích quan trọng là tốc độ, về điều này Lâm Nguyên Cẩn không thua Thiệu Tình, kỹ thuật này năm xưa vốn hắn cầm tay dạy nàng. Hắn muốn chỉ điểm cũng muốn khoe khả năng của mình cho nàng thấy, cùng một chiêu thức, nhưng hắn dùng nó nhanh hơn nàng.
Thiệu Tình đỡ ba chiêu, đến chiêu thứ tư thì lập tức xoay người, đẩy lưỡi thương như bão táp kia ra, nàng thu người bày ra dáng hồi mã thương đẹp mắt.
“Tuyệt lắm!” Lâm Nguyên Cẩn bị chiêu thức của thiệu Tình lấy lòng, trường thương của hắn chĩa xuống đất, cả người giống như chim ưng đánh về phía Thiệu tình. Thiệu Tình đưa ngang thương chống đỡ, đối mắt với Lâm Nguyên Cẩn, dưới đáy mắt hai người đều hiện lên ánh sáng kiên quyết không chịu thua, ngươi tiến ta lui, bất tri bất giác hai người đã đánh hơn trăm chiêu.
Lận Chước vừa bước vào viện của Lâm Nguyên Cẩn, nhìn thấy khung cảnh hai người nhìn nhau, trong tay là trường thương như thể sắp hòa là một, quấn quýt lấy nhau, không ly không phân, thoạt nhìn như đôi bích nhân.
Lận Chước cảm thấy bực mình, hắn cũng không biết cơn giận trong người từ đâu mà ra, hắn chỉ biết, hắn không thể chịu đựng bầu không khí thế này.
“Thái tử điện hạ vạn an!” Hai người đánh đến mức không tách ra được, Tử Ninh là người đầu tiên nhìn thấy Lận Chước đến, nàng lo sợ tiến tới vấn an. Lận Chước không nhìn Tử Ninh mà trước sau vẫn nhìn chăm chăm vào Thiệu Tình.