Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
Chương 2
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, người đi vào là nữ chủ nhân chân chính của Ngôn phủ Liên Dung, bởi vì sủng thiếp Tần Vô Song này mà gần hai mươi năm nay, trong lòng phu quân không hề có nàng.
“Ngươi muốn cầu xin cái gì? Tần Vô Song, chuyện nữ nhi ngươi vọng tưởng vị hôn phu của nữ nhi ta không phải ngày một ngày hai, nó phạm phải lỗi lớn như vậy, ngươi còn muốn cầu xin cho nó?” Năm tháng thật vô tình với Liên Dung, nàng rõ ràng nhỏ hơn Tần Vô Song những hai tuổi vậy mà nhìn qua nàng lại như trưởng bối của Tần Vô Song.
Sai lầm này có lẽ xuất phát từ việc, trong hai người, một người thì được phu quân yêu thương nâng niu hơn mười năm, một người thì lạnh lẽo cô độc suốt mười năm. Năm tháng lãng phí, trong lòng chỉ còn lại oán hận, làm cho cả người đều già đi, khóe mắt toàn là sương gió và hà khắc.
“Liên Dung, ngươi có hận gì thì cứ hận ta! Ngươi có oán gì thì tới tìm ta, ngươi buông tha cho Tình Tình đi!” Tần Vô Song và Liên Dung oán hận nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ vì nữ nhi của mình, Tần Vô Song dẹp bỏ kiêu ngạo, quỳ gối dập đầu trước Liên Dung.
Năm đó, nàng là thiếp thất kính trà còn không muốn quỳ, vì vậy một thời gian rất lâu nàng được nuôi bên ngoài. Cuối cùng mẫu tộc của Liên Dung suy thoái, Ngôn Quốc công lúc này mới ngang nhiên đón người về, mặc kệ mọi lời dị nghị, hắn đưa nàng nhập vào gia phả, cho danh phận quý thiếp, dù mang danh sủng thiếp diệt thê, Ngôn Quốc Công chiến công hiển hách kia vẫn không sợ.
Ngôn Thiệu tình vội vàng đỡ mẫu thân mình đứng dậy, có phu nhân ở đây, nàng chỉ có thể tuân thủ lễ nghi gọi mẫu thân của mình là di nương.
“Di nương, đây là chủ ý của con, con muốn hầu hạ bên cạnh Thái tử, là con đoạt cơ hội của muội muội!” Nàng cứng nhắc lặp lại lời nói kia, Tần Vô Song quá biết nữ nhi mình, đây không phải là sự thật.
Chân tướng thường vô cùng khó coi khiến người ta sợ hãi.
“Tần di nương, nữ nhi của ngươi bê bối thế nào cả kinh thành đều biết, ngươi còn mặt mũi ở đó mà làm bộ làm tịch với ta sao?” Liên Dung cực kỳ hả dạ, Tần Vô Song này rõ ràng chỉ là thiếp thật nhưng lại tự cao tự đại chưa bao giờ cúi đầu với nàng, hiện giờ không phải đang phủ phục dưới chân nàng sao? Nếu không phải kiêng kị Ngôn Quốc Công, nàng thật sự muốn đá nàng ta mấy cái.
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, cầu xin người ra tay giúp đỡ, xin người đừng làm như vậy, đừng để tỷ tỷ người mang trên lưng tội nghiệt này, nhị tiểu thư!” Khóc lóc cầu xin Liên Dung không có tác dụng, Tần Vô Song quay sang dập đầu với cô nương trẻ tuổi phía sau Liên Dung.
“Di nương đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là tỷ tỷ ghen ghét nhân duyên tốt đẹp của ta, lén nuốt dược ngự ban, phụ thân còn bao che cho nàng ta, tiến cung cầu xin Thánh Thượng, người muốn ta phải làm thế nào đây? Tỷ tỷ phá hỏng hôn sự của ta, người còn muốn ta xót thương sao? Là ta nên cầu xin tỷ tỷ xót thương mới phải!” Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Khinh Linh đỏ bừng vì tức giận.
Hai mẫu tử họ biết hôm nay ở Tích Xuân viên nhất định sẽ có một cuộc gặp gỡ đầy bi thảm và u ám, bọn họ đến là để xem tình trạng thảm hại của Tần Vô Song, thấy Tần Vô Song như vậy, Liên Dung cảm thấy thật dễ chịu.
Nhìn thấy Tần Vô Song khóc hai mắt sưng đỏ lên, trong lòng Liên Dung cực kỳ vui sướng. Nhưng mà ngoài việc xem náo nhiệt ra, nàng cũng không dám làm khó dễ Tần Vô Song. Nàng quay đầu rời đi, hiên ngang giống như gà chọi chiến thắng.
Tần Vô Song bị xiềng xích vây chân, cố gắng bò lên phía trước, vươn tay đến chỗ Liên Dung sắp rời đi, Ngôn Khinh Linh quay đầu liếc mắt nhìn Tần Vô Song, nàng lắc đầu mang theo chút cầu xin.
Tần Vô Song đối diện với ánh mắt của Ngôn Khinh Linh, cả người cứng đờ, lời đến bên miệng liền vội vã nuốt xuống, cuối cùng nàng phẫn nộ gào rống lên với Liên Dung: “Liên Dung, rồi ngươi sẽ hối hận về hành động hay hôm nay của ngươi! Ngươi nhất định sẽ hối hận!”
“Mẹ, bỏ đi, bỏ đi…” Ngôn Thiệu Tình đứng dậy, nàng thật lòng nói với mẫu thân “Con không phải chịu khổ đâu, cứu được Thái tử biểu ca một mạng là chuyện tốt, có thể tự mình cứu huynh ấy là con đã mãn nguyện rồi!” Trong lời nói của Ngôn Thiệu Tình có vài phần thật lòng.
Nàng thật sự yêu hắn, nàng muốn cứu hắn…mặc dù điều này đồng nghĩa với việc sẽ bị hắn căm hận, chán ghét.
“Ngươi muốn cầu xin cái gì? Tần Vô Song, chuyện nữ nhi ngươi vọng tưởng vị hôn phu của nữ nhi ta không phải ngày một ngày hai, nó phạm phải lỗi lớn như vậy, ngươi còn muốn cầu xin cho nó?” Năm tháng thật vô tình với Liên Dung, nàng rõ ràng nhỏ hơn Tần Vô Song những hai tuổi vậy mà nhìn qua nàng lại như trưởng bối của Tần Vô Song.
Sai lầm này có lẽ xuất phát từ việc, trong hai người, một người thì được phu quân yêu thương nâng niu hơn mười năm, một người thì lạnh lẽo cô độc suốt mười năm. Năm tháng lãng phí, trong lòng chỉ còn lại oán hận, làm cho cả người đều già đi, khóe mắt toàn là sương gió và hà khắc.
“Liên Dung, ngươi có hận gì thì cứ hận ta! Ngươi có oán gì thì tới tìm ta, ngươi buông tha cho Tình Tình đi!” Tần Vô Song và Liên Dung oán hận nhau nhiều năm như vậy, hiện giờ vì nữ nhi của mình, Tần Vô Song dẹp bỏ kiêu ngạo, quỳ gối dập đầu trước Liên Dung.
Năm đó, nàng là thiếp thất kính trà còn không muốn quỳ, vì vậy một thời gian rất lâu nàng được nuôi bên ngoài. Cuối cùng mẫu tộc của Liên Dung suy thoái, Ngôn Quốc công lúc này mới ngang nhiên đón người về, mặc kệ mọi lời dị nghị, hắn đưa nàng nhập vào gia phả, cho danh phận quý thiếp, dù mang danh sủng thiếp diệt thê, Ngôn Quốc Công chiến công hiển hách kia vẫn không sợ.
Ngôn Thiệu tình vội vàng đỡ mẫu thân mình đứng dậy, có phu nhân ở đây, nàng chỉ có thể tuân thủ lễ nghi gọi mẫu thân của mình là di nương.
“Di nương, đây là chủ ý của con, con muốn hầu hạ bên cạnh Thái tử, là con đoạt cơ hội của muội muội!” Nàng cứng nhắc lặp lại lời nói kia, Tần Vô Song quá biết nữ nhi mình, đây không phải là sự thật.
Chân tướng thường vô cùng khó coi khiến người ta sợ hãi.
“Tần di nương, nữ nhi của ngươi bê bối thế nào cả kinh thành đều biết, ngươi còn mặt mũi ở đó mà làm bộ làm tịch với ta sao?” Liên Dung cực kỳ hả dạ, Tần Vô Song này rõ ràng chỉ là thiếp thật nhưng lại tự cao tự đại chưa bao giờ cúi đầu với nàng, hiện giờ không phải đang phủ phục dưới chân nàng sao? Nếu không phải kiêng kị Ngôn Quốc Công, nàng thật sự muốn đá nàng ta mấy cái.
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, cầu xin người ra tay giúp đỡ, xin người đừng làm như vậy, đừng để tỷ tỷ người mang trên lưng tội nghiệt này, nhị tiểu thư!” Khóc lóc cầu xin Liên Dung không có tác dụng, Tần Vô Song quay sang dập đầu với cô nương trẻ tuổi phía sau Liên Dung.
“Di nương đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là tỷ tỷ ghen ghét nhân duyên tốt đẹp của ta, lén nuốt dược ngự ban, phụ thân còn bao che cho nàng ta, tiến cung cầu xin Thánh Thượng, người muốn ta phải làm thế nào đây? Tỷ tỷ phá hỏng hôn sự của ta, người còn muốn ta xót thương sao? Là ta nên cầu xin tỷ tỷ xót thương mới phải!” Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Khinh Linh đỏ bừng vì tức giận.
Hai mẫu tử họ biết hôm nay ở Tích Xuân viên nhất định sẽ có một cuộc gặp gỡ đầy bi thảm và u ám, bọn họ đến là để xem tình trạng thảm hại của Tần Vô Song, thấy Tần Vô Song như vậy, Liên Dung cảm thấy thật dễ chịu.
Nhìn thấy Tần Vô Song khóc hai mắt sưng đỏ lên, trong lòng Liên Dung cực kỳ vui sướng. Nhưng mà ngoài việc xem náo nhiệt ra, nàng cũng không dám làm khó dễ Tần Vô Song. Nàng quay đầu rời đi, hiên ngang giống như gà chọi chiến thắng.
Tần Vô Song bị xiềng xích vây chân, cố gắng bò lên phía trước, vươn tay đến chỗ Liên Dung sắp rời đi, Ngôn Khinh Linh quay đầu liếc mắt nhìn Tần Vô Song, nàng lắc đầu mang theo chút cầu xin.
Tần Vô Song đối diện với ánh mắt của Ngôn Khinh Linh, cả người cứng đờ, lời đến bên miệng liền vội vã nuốt xuống, cuối cùng nàng phẫn nộ gào rống lên với Liên Dung: “Liên Dung, rồi ngươi sẽ hối hận về hành động hay hôm nay của ngươi! Ngươi nhất định sẽ hối hận!”
“Mẹ, bỏ đi, bỏ đi…” Ngôn Thiệu Tình đứng dậy, nàng thật lòng nói với mẫu thân “Con không phải chịu khổ đâu, cứu được Thái tử biểu ca một mạng là chuyện tốt, có thể tự mình cứu huynh ấy là con đã mãn nguyện rồi!” Trong lời nói của Ngôn Thiệu Tình có vài phần thật lòng.
Nàng thật sự yêu hắn, nàng muốn cứu hắn…mặc dù điều này đồng nghĩa với việc sẽ bị hắn căm hận, chán ghét.