Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
Chương 107
Từ sau đêm Lận Chước đột nhập, hễ khi rảnh rỗi, mỗi đêm hắn đều tìm đến Thiệu Tình. Hai người ân ái triền miên không thua gì khi ở Đông Cung, bởi vì chia ly, khoảng cách kia tựa như hình thành một sức mạnh thần bí nào đó lôi kéo hai người đến gần nhau.
Hiện giờ hai người đều trần trụi, tứ chi quấn với nhau thành một thể, Thiệu Tình cảm thấy dưới thân vô cùng căng tức. Hôm nay Lận Chước đến sớm, nàng còn chưa kịp tiêu thực đã bị hắn lôi lên giường. Một lần làm chính diện, một lần nằm nghiêng, sau cùng là siết chặt eo nàng đâm vào từ đằng sau, trong cơ thể bị hắn bắn ba lần liên tiếp, hiện giờ trong tử cung nàng tràn đầy tinh dịch, chiếc bụng nhỏ sưng to, giữa hai chân là vũng đầm lầy nhớp nháp.
Rõ ràng mỗi ngày đều có người báo cáo nhất cử nhất động của Thiệu Tình cho hắn, nhưng Lận Chước vẫn cứ thích gặng hỏi nàng từng chút một: “Nàng chọn lễ cho Cô đến đâu rồi?” Lận Chước vừa hỏi, ngón tay vừa chọc vào cửa huyệt nàng, Thiệu Tình bị bị hắn chọc như vậy, tinh dịch ở bên trong chảy ra, dính ướt cả chăn nệm dưới thân Thiệu Tình.
Thiệu Tình không còn sức lực, chỉ đáp cho có lệ: “Điện hạ cứ chờ đi, thần nữ đã chuẩn bị cho Điện hạ một phần lễ độc nhất vô nhị, sau khi điện hạ rời khỏi yến tiệc có thể đến tìm thần nữ nhận thọ lễ!” Những lời này nàng đã nói rất nhiều lần, không có chút thành tâm nào, chọc cho Lận Chước không vui, nhưng hắn không bận tâm.
Kỳ thật trong lòng hai người đều rõ, Thiệu Tình căn bản chưa chuẩn bị gì cả, nàng dạo hết kinh thành cũng không tìm được thứ gì có thể làm lễ vật cho Lận Chước.
“Bằng không, nàng gả cho Cô làm lễ vật đi!” Hai ngón tay hắn đi vào bên trong huyệt tràn đầy tinh dịch, đẩy đưa một hồi, hết lần này đến lần khác xoa ấn lên hạt thịt mẫn cảm nhất. Cả cơ thể Thiệu Tình căng cứng, âm thanh rên rỉ phát ra từ khoé miệng.
Nghe qua thì giống như Lận Chước đang nói đùa, nhưng kỳ thật hắn đang rất nghiêm túc, vừa nói những lời từ đáy lòng mình xong lại thấy bồn chồn, hắn không biết vì sao bản thân lại mong chờ. Trong lúc mong chờ, tay hắn tăng thêm lực, từng cảm giác tê dại chiếm lĩnh mọi giác quan của Thiệu Tình, nàng bất giác rên rỉ, đầu óc mơ hồ, có lẽ Lận Chước đang mong chờ nàng sẽ đồng ý trong lúc thần trí không minh mẫn thế này.
“A…à….Điện hạ thật thích nói đùa…ở đó không cần…” Đúng như hắn đoán, Thiệu Tình không dễ đồng ý như vậy. Hắn có chút bực bội, ngón tay bắt đầu dùng lực xoa mạnh hạt trân châu dễ mẫn cảm kia, hạt trân châu bị hắn xoa đến độ sưng lên, khoái cảm ngay lập tức ập đến đỉnh đầu của Thiệu Tình.
“Hự…” Lận Chước có thể cảm nhận được thành vách của động huyệt bắt đầu co rút.
Lận Chước không thể nói là quá mất mát, dù sao hắn không phải chỉ bị nàng cự tuyệt một lần, hắn chỉ cảm thấy nội tâm của mình dường như càng ngày càng không thể ngăn lại.
Lận Chước rút ngón tay ra khỏi cửa huyệt, sau đó đỡ lấy long căn đã ngẩng đầu, đặt ở cửa huyệt, hung hăng đâm vào bên trong cơ thể Thiệu Tình. côn th*t xông thẳng đến nơi sâu nhất, quy đầu cứng ngắc chạm vào cái miệng nhỏ của tử cung, hắn không vào ngay, mà ở trong mị huyệt rong ruổi theo những cái co thắt điên cuồng.
Mỗi một cú thúc vào dường như để hả giận, hắn bắt lấy một tay Thiệu Tình, đan mười ngón vào nhau, bàn tay còn lại thì thay phiên xoa nắn hai khối ngực, hắn bôi tinh dịch còn dính trên kẽ tay lên đôi vú to lớn của nàng, ngón trỏ và ngón cái vân vê đầu v*, khiến cho hạt đậu đỏ bừng kia nổi lên những hạt da gà nhỏ.
Hông hắn liên tục dùng lực tạo ra âm thanh bạch…bạch không ngơi nghỉ, hắn nghiến răng: “Ngày mai Tình Tình nhất định phải làm cho Cô bất ngờ, nếu không làm tốt, Cô sẽ đâm nàng, nghe rõ chưa?” Lời nói tàn nhẫn bao nhiêu thì nội tâm bất lực bấy nhiêu, Lận Chước tựa trán lên trán Thiệu Tình, đem tất cả những suy sụp chuyển thành hành động.
“Nhẹ…nhẹ chút…ưm…” Bàn tay còn lại của Thiệu Tình không bị trói buộc quấn lên vai Lận Chước, sau mỗi cú thúc mạnh của hắn, năm ngón tay nàng co lại. Từ khi rời khỏi Đông Cung, Thiệu Tình đã để móng tay dài trở lại, cắt tỉa thành hình vòng cung xinh đẹp, tô lên màu đỏ tươi trên móng, móng kia đâm vào da thịt. Mới đầu là xuất hiện dấu trăng non nhợt nhạt, sau một tiếng rên rỉ, dấu trăng non in thật sâu, kéo xuống lưng thành một đường quanh co tạo nên dấu vết ái muội.
“Làm nhẹ không được, phải làm mạnh….” Lận Chước đâm vào thật sâu, cái trán cũng nhẹ nhàng cụng nàng, động tác dã man này lại mang đến khoái cảm mãnh liệt đến vậy.
“A…” côn th*t đâm sâu thông tuân theo bất kì quy luật nào, Lận Chước như bị mất trí, tựa như dã thú hưởng thụ hoan ái nguyên thủy nhất.
Thiệu Tình không theo kịp bước đi của Lận Chước, đôi đùi ngọc của nàng mở rộng ra, cự vật đen tím điên cuồng ra vào, đâm đến mức toàn thân Thiệu Tình đều lung lay theo. Nếu nàng có trái tim, Lận Chước hy vọng trái tim nàng cũng lung lay như vậy.
Có lẽ Lận Chước đã thành công.
“A…sướng…Lận ca ca…” Sung sướng mãnh liệt bắt đầu chiếm lấy tri giác của Thiệu tình, nàng không thể chạy trốn.
Thiệu Tình thở hổn hển, khóe mắt xuất hiện ánh nước, nhưng ánh nước này là vì kích thích sinh lý mà ra, cũng có thể là cảm xúc trong lòng.
Tay Thiệu Tình gác lên vai Lận Chước, nhẹ vỗ về, trong lúc cao trào, nàng không muốn tự vấn bản thân, chỉ muốn gần bên hắn, cùng hắn chia sẻ vui sướng.
Âm thanh của nàng, mọi cái chạm của nàng đều ở trên đầu quả tim của Lận Chước, qua trăm cú thúc, Lận Chước gầm lên rồi phóng thích trong cơ thể nàng. Trên cơ thể hai người đều là mồ hôi nhễ nhại, dính chặt hai thân thể lại với nhau, hơi thở hổn hển hòa quyện cùng khoái cảm, sau mây mưa, căn phòng yên ắng trở lại.
“Tình Tình, lần này phụ hoàng muốn ta dẫn đầu cấm quân, chủ trì thu săn, ta sẽ xuất phát đến khu vực săn bắn trước, ta chọn Thế tử đi cùng, nàng cũng là nội quyến của phủ Quốc Công, chuyến này nàng đi không?” Trong lúc Thiệu Tình hoàn hồn, Lận Chước mở miệng, Thiệu Tình đang dán vào ngực hắn, âm thanh giống như truyền ra từ cơ thể nàng.
Thiệu Tình im lặng một lúc rồi nói: “Chàng biết ta không thể đi mà, từ khi ta về phủ, những sự kiện có muội muội thì sẽ không có ta!”
Trong lòng Lận Chước không vui: “Là người trong nhà không cho nàng đi hay nàng không muốn đi?”
“Cả hai!” Thiệu Tình khẽ thở dài “Phụ thân vẫn chưa từ bỏ chuyện kết thân cùng với Điện hạ đâu!”
“Cô đã nói với hắn, Cô đồng ý kết thân cùng phủ Quốc Công, nhưng người Cô cưới chỉ có thể là trưởng nữ của phủ Quốc Công!”
Trái tim Thiệu Tinh chua xót: “Hà tất gì Điện hạ phải cố chấp như vậy, cho dù phụ thân đồng ý thì thánh thượng cũng sẽ không đồng ý, dù điện hạ nghĩ thế nào, ta cũng không đồng ý!”
Đúng, cũng không phải là không thể, thứ nữ thay đích nữ tuy rằng không quan minh chính đại gì nhưng chỉ cần công khai làm thì cũng chẳng xấu mặt ai.
Chỉ cần Thiệu Tình trên danh nghĩa được Liên Dung nhận nuôi, sau đó phái mấy cung nữ, ma ma đức cao vọng trọng chỉ dạy lễ nghi cho Thiệu Tình, thì không có gì trở ngại.
Có rất nhiều cao môn đã làm như vậy, Thiệu Tình tự nhủ với chính mình, Lận Chước không hiểu được những ân oán của mình và Liên Dùng nên không thể trách hắn được.
“Điện hạ, chúng ta cứ như vậy, cứ sống vui vẻ không phải tốt sao?” Thiệu Tình đặt lên môi Lận Chước nụ hôn bi thương.
Đối mặt với thần sắc đau thương của Thiệu Tình, Lận Chước không nhắc nữa, hắn chỉ nói: “Nàng không muốn ta cũng không ép, dù sao ta cũng còn rất nhiều cách!” Ngụ ý rằng, hắn vẫn chưa lùi bước.
Nhưng Thiệu Tình đã lùi bước, nàng vùi mặt vào lòng ngực hắn nhắm chặt hai mắt. Lận Chước bất đắc dĩ vỗ về lưng nàng, đợi nàng đi vào giấc ngủ. Mồng 1 tháng 7 hắn còn phải ứng phó với rất nhiều người, không thể ở cả đêm ở Tích Xuân Viên cùng nàng được.
Đến khi hơi thở Thiệu Tình vững vàng, chìm vào giấc ngủ sâu, Lận Chước thầm mắng: “Đồ vô lương tâm!”
Khả Khả: Ủa? Tưởng làm dậy là dễ thương ó hỏ?
Hiện giờ hai người đều trần trụi, tứ chi quấn với nhau thành một thể, Thiệu Tình cảm thấy dưới thân vô cùng căng tức. Hôm nay Lận Chước đến sớm, nàng còn chưa kịp tiêu thực đã bị hắn lôi lên giường. Một lần làm chính diện, một lần nằm nghiêng, sau cùng là siết chặt eo nàng đâm vào từ đằng sau, trong cơ thể bị hắn bắn ba lần liên tiếp, hiện giờ trong tử cung nàng tràn đầy tinh dịch, chiếc bụng nhỏ sưng to, giữa hai chân là vũng đầm lầy nhớp nháp.
Rõ ràng mỗi ngày đều có người báo cáo nhất cử nhất động của Thiệu Tình cho hắn, nhưng Lận Chước vẫn cứ thích gặng hỏi nàng từng chút một: “Nàng chọn lễ cho Cô đến đâu rồi?” Lận Chước vừa hỏi, ngón tay vừa chọc vào cửa huyệt nàng, Thiệu Tình bị bị hắn chọc như vậy, tinh dịch ở bên trong chảy ra, dính ướt cả chăn nệm dưới thân Thiệu Tình.
Thiệu Tình không còn sức lực, chỉ đáp cho có lệ: “Điện hạ cứ chờ đi, thần nữ đã chuẩn bị cho Điện hạ một phần lễ độc nhất vô nhị, sau khi điện hạ rời khỏi yến tiệc có thể đến tìm thần nữ nhận thọ lễ!” Những lời này nàng đã nói rất nhiều lần, không có chút thành tâm nào, chọc cho Lận Chước không vui, nhưng hắn không bận tâm.
Kỳ thật trong lòng hai người đều rõ, Thiệu Tình căn bản chưa chuẩn bị gì cả, nàng dạo hết kinh thành cũng không tìm được thứ gì có thể làm lễ vật cho Lận Chước.
“Bằng không, nàng gả cho Cô làm lễ vật đi!” Hai ngón tay hắn đi vào bên trong huyệt tràn đầy tinh dịch, đẩy đưa một hồi, hết lần này đến lần khác xoa ấn lên hạt thịt mẫn cảm nhất. Cả cơ thể Thiệu Tình căng cứng, âm thanh rên rỉ phát ra từ khoé miệng.
Nghe qua thì giống như Lận Chước đang nói đùa, nhưng kỳ thật hắn đang rất nghiêm túc, vừa nói những lời từ đáy lòng mình xong lại thấy bồn chồn, hắn không biết vì sao bản thân lại mong chờ. Trong lúc mong chờ, tay hắn tăng thêm lực, từng cảm giác tê dại chiếm lĩnh mọi giác quan của Thiệu Tình, nàng bất giác rên rỉ, đầu óc mơ hồ, có lẽ Lận Chước đang mong chờ nàng sẽ đồng ý trong lúc thần trí không minh mẫn thế này.
“A…à….Điện hạ thật thích nói đùa…ở đó không cần…” Đúng như hắn đoán, Thiệu Tình không dễ đồng ý như vậy. Hắn có chút bực bội, ngón tay bắt đầu dùng lực xoa mạnh hạt trân châu dễ mẫn cảm kia, hạt trân châu bị hắn xoa đến độ sưng lên, khoái cảm ngay lập tức ập đến đỉnh đầu của Thiệu Tình.
“Hự…” Lận Chước có thể cảm nhận được thành vách của động huyệt bắt đầu co rút.
Lận Chước không thể nói là quá mất mát, dù sao hắn không phải chỉ bị nàng cự tuyệt một lần, hắn chỉ cảm thấy nội tâm của mình dường như càng ngày càng không thể ngăn lại.
Lận Chước rút ngón tay ra khỏi cửa huyệt, sau đó đỡ lấy long căn đã ngẩng đầu, đặt ở cửa huyệt, hung hăng đâm vào bên trong cơ thể Thiệu Tình. côn th*t xông thẳng đến nơi sâu nhất, quy đầu cứng ngắc chạm vào cái miệng nhỏ của tử cung, hắn không vào ngay, mà ở trong mị huyệt rong ruổi theo những cái co thắt điên cuồng.
Mỗi một cú thúc vào dường như để hả giận, hắn bắt lấy một tay Thiệu Tình, đan mười ngón vào nhau, bàn tay còn lại thì thay phiên xoa nắn hai khối ngực, hắn bôi tinh dịch còn dính trên kẽ tay lên đôi vú to lớn của nàng, ngón trỏ và ngón cái vân vê đầu v*, khiến cho hạt đậu đỏ bừng kia nổi lên những hạt da gà nhỏ.
Hông hắn liên tục dùng lực tạo ra âm thanh bạch…bạch không ngơi nghỉ, hắn nghiến răng: “Ngày mai Tình Tình nhất định phải làm cho Cô bất ngờ, nếu không làm tốt, Cô sẽ đâm nàng, nghe rõ chưa?” Lời nói tàn nhẫn bao nhiêu thì nội tâm bất lực bấy nhiêu, Lận Chước tựa trán lên trán Thiệu Tình, đem tất cả những suy sụp chuyển thành hành động.
“Nhẹ…nhẹ chút…ưm…” Bàn tay còn lại của Thiệu Tình không bị trói buộc quấn lên vai Lận Chước, sau mỗi cú thúc mạnh của hắn, năm ngón tay nàng co lại. Từ khi rời khỏi Đông Cung, Thiệu Tình đã để móng tay dài trở lại, cắt tỉa thành hình vòng cung xinh đẹp, tô lên màu đỏ tươi trên móng, móng kia đâm vào da thịt. Mới đầu là xuất hiện dấu trăng non nhợt nhạt, sau một tiếng rên rỉ, dấu trăng non in thật sâu, kéo xuống lưng thành một đường quanh co tạo nên dấu vết ái muội.
“Làm nhẹ không được, phải làm mạnh….” Lận Chước đâm vào thật sâu, cái trán cũng nhẹ nhàng cụng nàng, động tác dã man này lại mang đến khoái cảm mãnh liệt đến vậy.
“A…” côn th*t đâm sâu thông tuân theo bất kì quy luật nào, Lận Chước như bị mất trí, tựa như dã thú hưởng thụ hoan ái nguyên thủy nhất.
Thiệu Tình không theo kịp bước đi của Lận Chước, đôi đùi ngọc của nàng mở rộng ra, cự vật đen tím điên cuồng ra vào, đâm đến mức toàn thân Thiệu Tình đều lung lay theo. Nếu nàng có trái tim, Lận Chước hy vọng trái tim nàng cũng lung lay như vậy.
Có lẽ Lận Chước đã thành công.
“A…sướng…Lận ca ca…” Sung sướng mãnh liệt bắt đầu chiếm lấy tri giác của Thiệu tình, nàng không thể chạy trốn.
Thiệu Tình thở hổn hển, khóe mắt xuất hiện ánh nước, nhưng ánh nước này là vì kích thích sinh lý mà ra, cũng có thể là cảm xúc trong lòng.
Tay Thiệu Tình gác lên vai Lận Chước, nhẹ vỗ về, trong lúc cao trào, nàng không muốn tự vấn bản thân, chỉ muốn gần bên hắn, cùng hắn chia sẻ vui sướng.
Âm thanh của nàng, mọi cái chạm của nàng đều ở trên đầu quả tim của Lận Chước, qua trăm cú thúc, Lận Chước gầm lên rồi phóng thích trong cơ thể nàng. Trên cơ thể hai người đều là mồ hôi nhễ nhại, dính chặt hai thân thể lại với nhau, hơi thở hổn hển hòa quyện cùng khoái cảm, sau mây mưa, căn phòng yên ắng trở lại.
“Tình Tình, lần này phụ hoàng muốn ta dẫn đầu cấm quân, chủ trì thu săn, ta sẽ xuất phát đến khu vực săn bắn trước, ta chọn Thế tử đi cùng, nàng cũng là nội quyến của phủ Quốc Công, chuyến này nàng đi không?” Trong lúc Thiệu Tình hoàn hồn, Lận Chước mở miệng, Thiệu Tình đang dán vào ngực hắn, âm thanh giống như truyền ra từ cơ thể nàng.
Thiệu Tình im lặng một lúc rồi nói: “Chàng biết ta không thể đi mà, từ khi ta về phủ, những sự kiện có muội muội thì sẽ không có ta!”
Trong lòng Lận Chước không vui: “Là người trong nhà không cho nàng đi hay nàng không muốn đi?”
“Cả hai!” Thiệu Tình khẽ thở dài “Phụ thân vẫn chưa từ bỏ chuyện kết thân cùng với Điện hạ đâu!”
“Cô đã nói với hắn, Cô đồng ý kết thân cùng phủ Quốc Công, nhưng người Cô cưới chỉ có thể là trưởng nữ của phủ Quốc Công!”
Trái tim Thiệu Tinh chua xót: “Hà tất gì Điện hạ phải cố chấp như vậy, cho dù phụ thân đồng ý thì thánh thượng cũng sẽ không đồng ý, dù điện hạ nghĩ thế nào, ta cũng không đồng ý!”
Đúng, cũng không phải là không thể, thứ nữ thay đích nữ tuy rằng không quan minh chính đại gì nhưng chỉ cần công khai làm thì cũng chẳng xấu mặt ai.
Chỉ cần Thiệu Tình trên danh nghĩa được Liên Dung nhận nuôi, sau đó phái mấy cung nữ, ma ma đức cao vọng trọng chỉ dạy lễ nghi cho Thiệu Tình, thì không có gì trở ngại.
Có rất nhiều cao môn đã làm như vậy, Thiệu Tình tự nhủ với chính mình, Lận Chước không hiểu được những ân oán của mình và Liên Dùng nên không thể trách hắn được.
“Điện hạ, chúng ta cứ như vậy, cứ sống vui vẻ không phải tốt sao?” Thiệu Tình đặt lên môi Lận Chước nụ hôn bi thương.
Đối mặt với thần sắc đau thương của Thiệu Tình, Lận Chước không nhắc nữa, hắn chỉ nói: “Nàng không muốn ta cũng không ép, dù sao ta cũng còn rất nhiều cách!” Ngụ ý rằng, hắn vẫn chưa lùi bước.
Nhưng Thiệu Tình đã lùi bước, nàng vùi mặt vào lòng ngực hắn nhắm chặt hai mắt. Lận Chước bất đắc dĩ vỗ về lưng nàng, đợi nàng đi vào giấc ngủ. Mồng 1 tháng 7 hắn còn phải ứng phó với rất nhiều người, không thể ở cả đêm ở Tích Xuân Viên cùng nàng được.
Đến khi hơi thở Thiệu Tình vững vàng, chìm vào giấc ngủ sâu, Lận Chước thầm mắng: “Đồ vô lương tâm!”
Khả Khả: Ủa? Tưởng làm dậy là dễ thương ó hỏ?