Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
Chương 100
Người Lận Chước phái đi theo Thiệu Tình không chỉ có đầu bếp và tỳ nữ mà còn an bài hai nữ ám vệ hàng đầu ở bên cạnh nàng.
Cũng không phải xung quanh Thiệu Tình có nguy hiểm trùng trùng gì mà vì lúc trước Lận Chước có thử nàng, hắn phát hiện công phu của nàng nếu phái ám vệ hạng trung đi thì không đủ năng lực, sẽ bị nàng phát hiện ngay. Thiệu Tình mà biết nhất cử nhất động của nàng đều bị Lận Chước nắm trong lòng bàn tay, thì nàng nhất định sẽ bùng lửa giận.
Đường đường là đương kim Thái tử của Đại Tĩnh, trời không sợ đất không sợ vậy mà đi sợ cái nhăn mặt nhíu mày của một tiểu cô nương mười sáu tuổi. Trong tình yêu, người nào yêu nhiều người đó thua thiệt, Lận Chước vốn nghĩ mình sẽ chiếm thế thượng phong, nào ngờ đâu hắn thật sự bị tình yêu quật cho tơi tả.
Ngày đầu tiên Thiệu Tình rời đi, Lận Chước chờ đợi, hắn chờ Thiệu Tình chủ động liên lạc, nhưng hình như hắn nhìn thấy được lòng dạ sắt đá của nàng.
Ban đêm hắn trằn trọc không yên, còn nàng lại ngủ ngon giấc nồng.
Hắn chỉ có thể đáng thương ôm lấy y phục nàng sót lại, tự an ủi mình.
Hiện giờ chỉ mới trôi qua năm ngày, nàng dạo chơi với Tân An, còn để cho nam sủng của Tân An châm hương châm trà. Sau khi Lận Chước nghe báo cáo về những việc làm ngày hôm nay của Thiệu Tình, tinh thần hắn trở nên bất an.
Trăng lên cao, côn trùng cũng bắt đầu hát ca, thời điểm này thật thích hơn xông vào khuê phòng của nữ tử.
Đêm nào Ngôn Dạ Đình cũng đều ngủ lại ở Tích Xuân Viên, Thiệu Tình dùng cơm ở phòng khách xong cũng không quấy rầy, nàng trở về phòng đi tắm. Tử Câm và Tử An hong khô tóc cho nàng, sau khi hai người lui ra, Thiệu Tình chỉ còn lại một mình, nàng nửa nằm dựa lên chiếc ghế mỹ nhân, lấy cao hoa lộ bôi lên tay chân. Trên người nàng hiện giờ chỉ có một chiếc yếm cùng chiếc quần lụa, áo ngủ khoác lên lưng ghế, tóc dài bung xoã, lộ rõ dáng vẻ lười biếng.
“Ai?” Thiệu Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng liền ngồi dậy. Song cửa sổ phát ra tiếng động rất nhỏ, sau đó một thân ảnh đen đi vào, cửa sổ được hắn tiện tay khép lại, tiếp đó hắn ta lắc người đến bên cạnh Thiệu Tình.
Tuy thân thủ Thiệu Tình lợi hại nhưng người kia càng lợi hại hơn. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì đột nhiên bị hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn nà, dáng người hắn cao lớn vững vàng như tùng như bách, hắn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo.
“Hái hoa tặc!” Hắn ta nghiến răng nói.
“Vị đại hiệp này xin rũ lòng thương, trong lòng tiểu nữ đã có ý trung nhân, xin đừng làm khó tiểu nữ!” Nghe giọng nói quen thuộc của người kia, khuôn mặt Thiệu Tình không nhịn được tuông ra tràn cười, nàng không đứng đắn đáp lại, từ ngữ thể hiện tình ý với Lận Chước.
Trong lòng Lận Chước vẫn còn giận: “Có ý trung nhân? Tiểu thư đừng nói đùa, tiểu thư cùng tiểu bạch kiểm của quận chúa giao du với nhau, nhìn không ra được nàng cũng có người trong lòng đó! Xem ra tiểu thư ở khuê phòng rất cô đơn, khiến tại hạ đây rất muốn thỏa mãn cho tiểu thư!” Lận Chước ấn Thiệu Tình lên giường, để cho nàng nằm bò ra, đưa lưng về phía hắn. Lưng Thiệu Tình loả lồ ra trước mắt, bày ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, còn có đôi xương cánh bướm tinh xảo, như muốn vỗ cánh bay đi. Lận Chước cúi đầu cắn nhẹ bả vai nàng, bàn tay tham lam vuốt ve trên người, rồi chui vào trong yếm nàng, xoa nắn đầu v* hơi cương cứng kia.
“Tiểu thư thật dâm đãng, mới sờ tí xíu mà đã cứng đến vậy rồi, lại còn có sữa nữa…” Thiệu Tình chưa hoàn toàn cắt hết sữa, sau khi bị Lận Chước sờ soạng, sữa rỉ ra ướt hết cả tay hắn “Đói như vậy mà không có nam nhân nào thỏa mãn cho tiểu thư sao?” Lận Chước kề sát Thiệu Tình, dương v*t giữa hai chân hắn cương lên thẳng đứng, khiến Thiệu Tình chịu đựng không nổi rên lên một tiếng.
truyện được edit và đăng tại trichtinhlau.com, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit
Lận Chước lấy ra sợi dây thừng đã chuẩn bị trước đó, trói hai tay Thiệu Tình ra sau, hắn nới lỏng sợi dây để chắc chắn nàng không bị thương sau đó kéo dây quần, vật nam tính của hắn nhảy ra đánh mạnh lên mông nàng. Cách lớp quần lụa, Thiệu Tình có thể cảm nhận được cảm giác áp bức kia.
“Đại hiệp, xin ngài hãy tha cho ta…” Nàng phối hợp, từ ngữ mềm nhẹ, kéo dài tà ý, lời nịnh nọt phát ra đều mang dáng vẻ hoan nghênh, vô cùng gợi tình.
Lận Chước bất giác thở dốc, nhục côn bên dưới cứng lên phát đau, hắn dùng dương v*t đánh lên cánh mông non mềm của Thiệu Tình.
“a….Đừng mà…” Thiệu Tình lại kéo dài tiếng rên, miệng dưới không biết nói dối, nó đã sớm tiết ra xuân thủy, dưới đũng của quần lụa đã ướt một mảng, đỉnh đầu của Lận Chước chạm vào cũng bị ướt theo.
Cách một lớp quần, Thiệu Tình lắc mông, cọ cọ lên côn th*t mẫn cảm. Lận Chước thẳng hông, thân gậy trượt trên hai cánh hoa của Thiệu Tình, chẳng mấy chốc, cả thân gậy đều bị ướt.
“Ướt thành như thế này rồi, hình như cái miệng nhỏ ở dưới đang nói nó rất muốn!” Lận Chước vén mái tóc của Thiệu Tình ra đằng trước, rồi hôn liếm từ cổ xuống lưng, âm thanh nước bọt vang lên cực kỳ ái muội, xuyên qua da thịt đi vào xương cốt. Thiệu Tình khẽ run, chỉ mới như vậy mà chân cẳng nàng đã mềm nhũn, thân trên ngã xuống giường.
Lận Chước có thể cảm nhận được bên dưới của nàng run rẩy, bề mặt thân gậy càng ướt đẫm hơn.
Cuối cùng, Lận Chước không thể chịu đựng được nữa, hắn kéo lớp vải còn đang che chắn hai người, sau đó gồng người để gậy th*t ngẩng đầu lên, chạm đến ngay cửa huyệt, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất. Tiểu huyệt thoải mái liền co thắt, không ngừng cắn mút hành thân của Lận Chước, xoắn chặt đến mức toàn thân hắn sướng rơn, dòng điện bắt nguồn từ nơi hai người giao hợp len lỏi đi khắp cơ thể, khiến cho những cơ bắp đang gồng cứng của hắn được thả lỏng. Sung sướng vừa qua hắn liền bắt đầu tăng tốc, hắn dùng sức lao tới, từng tất da tất thịt của Thiệu Tình đều rung lên theo.
Đôi tay nàng đã bị trói ra sau sưng, nàng chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên rên rỉ thống khổ: “Nhẹ…nhẹ một chút….a…” Ngực của nàng bị ép lên giường khiến nó biến dạng, giờ đây phập phồng theo động tác thô bạo của Lận Chước.
“Đã ướt đến như vậy, nếu tại hạ làm nhẹ thì sao có thể thỏa mãn cho tiểu thư? Đương nhiên phải làm mạnh rồi!” Lận Chước cười nhạo, ra sức đâm đến nơi sâu nhất, cùng với đó hắn phát lên cánh mông tròn trịa của Thiệu Tình, tiếng “bép” xấu hổ liên tục vang lên, nhưng nàng không cảm thấy đau.
Tiếng phụt vang lên, nhục hành xâm chiếm đường đi chật hẹp ẩm ướt bên trong theo quy luật, trong nháy mắt nhịp tim hai người tăng lên, họ cảm nhận được khoái cảm đặc trưng. Một bên Lận Chước thọc vào rút ra, một bên hắn phát lên mông nàng, khiến cho cặp mông co tròn sóng sánh liên tục.
Dường như mỗi động tác của Lận Chước như đang muốn phát tiết oán giận trong lòng, song hắn lại không nhẫn tâm, vẫn nương tay với nàng, dù vậy trên mông nàng vẫn xuất hiện sắc hồng ái muội.
“A…ưm…” Cảm giác của nàng bị những cái đánh của Lận Chước làm cho xáo trộn, vừa đau vừa sướng, Thiệu Tình khép đôi mắt hạnh lại, hơi thở hổn hển, khóe miệng vương chút nước miếng. Cảm giác tê mỏi len lỏi khắp người, cuối cùng nổ tung trong cơ thể nàng, trước mắt nàng là ánh sáng trắng chói mắt.
Lận Chước không đánh nàng nữa, bắt đầu dồn lực để thúc hông.
Bạch..bạch…
Âm thanh tinh hoàn đập vào bánh bao trắng hồng của nàng vang lên rõ ràng, giằng co một hồi hơn trăm cái, cuối cùng hắn nằm úp trên người nàng, phóng thích tất cả. Từng giọt mồ hôi của hắn đều rơi trên tấm lưng trơn láng của nàng.
Lận Chước không muốn rời xa cơ thể Thiệu Tình, qua một thời gian lâu cũng không chịu đứng lên.
Cũng không phải xung quanh Thiệu Tình có nguy hiểm trùng trùng gì mà vì lúc trước Lận Chước có thử nàng, hắn phát hiện công phu của nàng nếu phái ám vệ hạng trung đi thì không đủ năng lực, sẽ bị nàng phát hiện ngay. Thiệu Tình mà biết nhất cử nhất động của nàng đều bị Lận Chước nắm trong lòng bàn tay, thì nàng nhất định sẽ bùng lửa giận.
Đường đường là đương kim Thái tử của Đại Tĩnh, trời không sợ đất không sợ vậy mà đi sợ cái nhăn mặt nhíu mày của một tiểu cô nương mười sáu tuổi. Trong tình yêu, người nào yêu nhiều người đó thua thiệt, Lận Chước vốn nghĩ mình sẽ chiếm thế thượng phong, nào ngờ đâu hắn thật sự bị tình yêu quật cho tơi tả.
Ngày đầu tiên Thiệu Tình rời đi, Lận Chước chờ đợi, hắn chờ Thiệu Tình chủ động liên lạc, nhưng hình như hắn nhìn thấy được lòng dạ sắt đá của nàng.
Ban đêm hắn trằn trọc không yên, còn nàng lại ngủ ngon giấc nồng.
Hắn chỉ có thể đáng thương ôm lấy y phục nàng sót lại, tự an ủi mình.
Hiện giờ chỉ mới trôi qua năm ngày, nàng dạo chơi với Tân An, còn để cho nam sủng của Tân An châm hương châm trà. Sau khi Lận Chước nghe báo cáo về những việc làm ngày hôm nay của Thiệu Tình, tinh thần hắn trở nên bất an.
Trăng lên cao, côn trùng cũng bắt đầu hát ca, thời điểm này thật thích hơn xông vào khuê phòng của nữ tử.
Đêm nào Ngôn Dạ Đình cũng đều ngủ lại ở Tích Xuân Viên, Thiệu Tình dùng cơm ở phòng khách xong cũng không quấy rầy, nàng trở về phòng đi tắm. Tử Câm và Tử An hong khô tóc cho nàng, sau khi hai người lui ra, Thiệu Tình chỉ còn lại một mình, nàng nửa nằm dựa lên chiếc ghế mỹ nhân, lấy cao hoa lộ bôi lên tay chân. Trên người nàng hiện giờ chỉ có một chiếc yếm cùng chiếc quần lụa, áo ngủ khoác lên lưng ghế, tóc dài bung xoã, lộ rõ dáng vẻ lười biếng.
“Ai?” Thiệu Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng liền ngồi dậy. Song cửa sổ phát ra tiếng động rất nhỏ, sau đó một thân ảnh đen đi vào, cửa sổ được hắn tiện tay khép lại, tiếp đó hắn ta lắc người đến bên cạnh Thiệu Tình.
Tuy thân thủ Thiệu Tình lợi hại nhưng người kia càng lợi hại hơn. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì đột nhiên bị hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn nà, dáng người hắn cao lớn vững vàng như tùng như bách, hắn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo.
“Hái hoa tặc!” Hắn ta nghiến răng nói.
“Vị đại hiệp này xin rũ lòng thương, trong lòng tiểu nữ đã có ý trung nhân, xin đừng làm khó tiểu nữ!” Nghe giọng nói quen thuộc của người kia, khuôn mặt Thiệu Tình không nhịn được tuông ra tràn cười, nàng không đứng đắn đáp lại, từ ngữ thể hiện tình ý với Lận Chước.
Trong lòng Lận Chước vẫn còn giận: “Có ý trung nhân? Tiểu thư đừng nói đùa, tiểu thư cùng tiểu bạch kiểm của quận chúa giao du với nhau, nhìn không ra được nàng cũng có người trong lòng đó! Xem ra tiểu thư ở khuê phòng rất cô đơn, khiến tại hạ đây rất muốn thỏa mãn cho tiểu thư!” Lận Chước ấn Thiệu Tình lên giường, để cho nàng nằm bò ra, đưa lưng về phía hắn. Lưng Thiệu Tình loả lồ ra trước mắt, bày ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, còn có đôi xương cánh bướm tinh xảo, như muốn vỗ cánh bay đi. Lận Chước cúi đầu cắn nhẹ bả vai nàng, bàn tay tham lam vuốt ve trên người, rồi chui vào trong yếm nàng, xoa nắn đầu v* hơi cương cứng kia.
“Tiểu thư thật dâm đãng, mới sờ tí xíu mà đã cứng đến vậy rồi, lại còn có sữa nữa…” Thiệu Tình chưa hoàn toàn cắt hết sữa, sau khi bị Lận Chước sờ soạng, sữa rỉ ra ướt hết cả tay hắn “Đói như vậy mà không có nam nhân nào thỏa mãn cho tiểu thư sao?” Lận Chước kề sát Thiệu Tình, dương v*t giữa hai chân hắn cương lên thẳng đứng, khiến Thiệu Tình chịu đựng không nổi rên lên một tiếng.
truyện được edit và đăng tại trichtinhlau.com, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit
Lận Chước lấy ra sợi dây thừng đã chuẩn bị trước đó, trói hai tay Thiệu Tình ra sau, hắn nới lỏng sợi dây để chắc chắn nàng không bị thương sau đó kéo dây quần, vật nam tính của hắn nhảy ra đánh mạnh lên mông nàng. Cách lớp quần lụa, Thiệu Tình có thể cảm nhận được cảm giác áp bức kia.
“Đại hiệp, xin ngài hãy tha cho ta…” Nàng phối hợp, từ ngữ mềm nhẹ, kéo dài tà ý, lời nịnh nọt phát ra đều mang dáng vẻ hoan nghênh, vô cùng gợi tình.
Lận Chước bất giác thở dốc, nhục côn bên dưới cứng lên phát đau, hắn dùng dương v*t đánh lên cánh mông non mềm của Thiệu Tình.
“a….Đừng mà…” Thiệu Tình lại kéo dài tiếng rên, miệng dưới không biết nói dối, nó đã sớm tiết ra xuân thủy, dưới đũng của quần lụa đã ướt một mảng, đỉnh đầu của Lận Chước chạm vào cũng bị ướt theo.
Cách một lớp quần, Thiệu Tình lắc mông, cọ cọ lên côn th*t mẫn cảm. Lận Chước thẳng hông, thân gậy trượt trên hai cánh hoa của Thiệu Tình, chẳng mấy chốc, cả thân gậy đều bị ướt.
“Ướt thành như thế này rồi, hình như cái miệng nhỏ ở dưới đang nói nó rất muốn!” Lận Chước vén mái tóc của Thiệu Tình ra đằng trước, rồi hôn liếm từ cổ xuống lưng, âm thanh nước bọt vang lên cực kỳ ái muội, xuyên qua da thịt đi vào xương cốt. Thiệu Tình khẽ run, chỉ mới như vậy mà chân cẳng nàng đã mềm nhũn, thân trên ngã xuống giường.
Lận Chước có thể cảm nhận được bên dưới của nàng run rẩy, bề mặt thân gậy càng ướt đẫm hơn.
Cuối cùng, Lận Chước không thể chịu đựng được nữa, hắn kéo lớp vải còn đang che chắn hai người, sau đó gồng người để gậy th*t ngẩng đầu lên, chạm đến ngay cửa huyệt, hung hăng đâm vào nơi sâu nhất. Tiểu huyệt thoải mái liền co thắt, không ngừng cắn mút hành thân của Lận Chước, xoắn chặt đến mức toàn thân hắn sướng rơn, dòng điện bắt nguồn từ nơi hai người giao hợp len lỏi đi khắp cơ thể, khiến cho những cơ bắp đang gồng cứng của hắn được thả lỏng. Sung sướng vừa qua hắn liền bắt đầu tăng tốc, hắn dùng sức lao tới, từng tất da tất thịt của Thiệu Tình đều rung lên theo.
Đôi tay nàng đã bị trói ra sau sưng, nàng chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên rên rỉ thống khổ: “Nhẹ…nhẹ một chút….a…” Ngực của nàng bị ép lên giường khiến nó biến dạng, giờ đây phập phồng theo động tác thô bạo của Lận Chước.
“Đã ướt đến như vậy, nếu tại hạ làm nhẹ thì sao có thể thỏa mãn cho tiểu thư? Đương nhiên phải làm mạnh rồi!” Lận Chước cười nhạo, ra sức đâm đến nơi sâu nhất, cùng với đó hắn phát lên cánh mông tròn trịa của Thiệu Tình, tiếng “bép” xấu hổ liên tục vang lên, nhưng nàng không cảm thấy đau.
Tiếng phụt vang lên, nhục hành xâm chiếm đường đi chật hẹp ẩm ướt bên trong theo quy luật, trong nháy mắt nhịp tim hai người tăng lên, họ cảm nhận được khoái cảm đặc trưng. Một bên Lận Chước thọc vào rút ra, một bên hắn phát lên mông nàng, khiến cho cặp mông co tròn sóng sánh liên tục.
Dường như mỗi động tác của Lận Chước như đang muốn phát tiết oán giận trong lòng, song hắn lại không nhẫn tâm, vẫn nương tay với nàng, dù vậy trên mông nàng vẫn xuất hiện sắc hồng ái muội.
“A…ưm…” Cảm giác của nàng bị những cái đánh của Lận Chước làm cho xáo trộn, vừa đau vừa sướng, Thiệu Tình khép đôi mắt hạnh lại, hơi thở hổn hển, khóe miệng vương chút nước miếng. Cảm giác tê mỏi len lỏi khắp người, cuối cùng nổ tung trong cơ thể nàng, trước mắt nàng là ánh sáng trắng chói mắt.
Lận Chước không đánh nàng nữa, bắt đầu dồn lực để thúc hông.
Bạch..bạch…
Âm thanh tinh hoàn đập vào bánh bao trắng hồng của nàng vang lên rõ ràng, giằng co một hồi hơn trăm cái, cuối cùng hắn nằm úp trên người nàng, phóng thích tất cả. Từng giọt mồ hôi của hắn đều rơi trên tấm lưng trơn láng của nàng.
Lận Chước không muốn rời xa cơ thể Thiệu Tình, qua một thời gian lâu cũng không chịu đứng lên.