Thư Tình Mùa Xuân - Bão Miêu
Chương 40
Sau đêm hôm qua, Sơ Y đã bớt ngượng ngùng hơn khi Dương Ẩn Chu giúp cô tắm rửa. Tốc độ cởi quần áo nhanh hơn nhiều so với tối qua, và khi bọt xà phòng chạm vào người, cô cũng tự mình xoa nhẹ.
Chỉ có những lúc vô tình chạm vào anh, cô mới cảm thấy chút bối rối.
Ban đầu, Dương Ẩn Chu còn rất nghiêm túc khi giúp cô tắm. Anh tỉ mỉ thoa sữa tắm và tráng sạch cho cô. Nhưng đêm nay, Sơ Y nhận ra anh càng lúc càng… không đàng hoàng.
Bàn tay anh cứ lướt qua lướt lại những vị trí nhất định, khiến cô không kiềm được mà phát ra vài tiếng rên nhỏ. Là người trưởng thành, làm sao Sơ Y không hiểu ý đồ của anh chứ.
Cô nhẹ nhàng cảnh cáo: “Anh có thể nghiêm túc một chút không?”
Người đàn ông không đáp lời, vẫn tiếp tục động tác của mình.
Mặt Sơ Y đỏ bừng, cả người ướt át quyến rũ. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô thốt lên: “Dương Ẩn Chu, đủ rồi! Anh đang giúp em tắm hay là… Nếu anh còn tiếp tục thế này, em sẽ mặc kệ anh đấy!”
Anh nắm lấy tay cô: “Nếu đã không chịu nổi thì sao?”
“Thì anh tự giải quyết đi, còn có thể sao nữa? Tại anh tự gây ra mà, có liên quan gì đến em đâu! Nhưng trước hết, anh phải ôm em ra ngoài đã!”
Dù sao tối qua anh cũng giải quyết kiểu đó mà, có gì không được chứ?
Sơ Y vừa định với lấy khăn tắm để lau người, chưa kịp giơ tay đã bị anh ôm chặt vào lòng, cơ thể cô áp sát vào người anh.
Anh dựa vào bồn rửa mặt, nửa thân trên hơi ngả về phía sau do quán tính khi cô đụng vào. Vị trí nhạy cảm kia vì dựa vào mép bồn nên không lùi được về sau, cứ thế cọ xát vào cô.
“Anh…” Sơ Y nhận ra điều gì đó, toàn thân bỗng nóng ran. Trong cảm giác ngượng ngùng, cô đẩy anh ra, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?”
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy ham muốn của anh. Đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ, quả thật cô cũng hiểu được cảm giác của anh.
Giọng cô nhỏ đi, được anh ôm trong lòng, cô thỏa hiệp hỏi: “Vậy… giờ phải làm sao?”
Anh cười khẽ, nửa thân trên áp xuống, cằm tựa nhẹ lên vai cô, không làm khó cô: “Em giúp anh là được.”
Vừa dứt lời, chưa kịp gật đầu đồng ý, tay Sơ Y đã bị anh nắm lấy, dẫn đến nơi chưa từng chạm đến.
Như chạm vào dung nham nóng bỏng, khiến toàn thân cô không kiềm chế được mà nóng ran lên, hai má ửng hồng như vừa uống vài ly rượu mạnh. Đến khi dung nham “bùng nổ”, cô cảm thấy cả người như bị hấp chín, bàn tay đã không còn thuộc về mình nữa.
Dương Ẩn Chu nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi cong lên không tiếng động. Anh cúi đầu hôn cô hồi lâu mới buông ra: “Nhất nhất à, mặt em đỏ quá. Em có biết bây giờ trông em khác hẳn ban ngày như thế nào không…”
Sơ Y nhíu mày, không muốn nghe anh nói: “… Anh đừng nói nữa. Còn nói nữa, lần sau em không giúp anh đâu.”
“… Được.”
Dương Ẩn Chu cởi quần áo, giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm cô ra ngoài và quay lại dọn dẹp.
—
Do tai nạn lao động nên Sơ Y nghỉ phép một thời gian. Những ngày tiếp theo cũng không khác gì hôm nay, ban ngày còn bình thường, nhưng đến tối vị phó cục trưởng kia như biến thành người khác, đêm này qua đêm khác càng lúc càng không kiêng nể gì cô.
Kỳ lạ nhất là ngày thứ bảy. Tối qua Sơ Y đã giúp anh ba lần, sáng ra anh lại “quấy rầy” đến mức cô tỉnh giấc.
Về chuyện này, anh giải thích đó là hiện tượng sinh lý tự nhiên.
Sơ Y chẳng quan tâm đó có tự nhiên hay không, có phải sinh lý hay không. Cuối tuần chưa ngủ đủ đã bị anh đánh thức, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức giận, không nhịn được cãi lại: “Vậy trước đây anh nhịn kiểu gì? Ba mươi mấy năm trước anh chẳng phải vẫn nhịn tốt đó sao?”
Anh còn rất có lý mà nói: “Nhịn được không có nghĩa là không khó chịu, hử? Nhịn không nổi thì…”
Sơ Y quỳ trên giường, chống nạnh chất vấn: “Thì lôi em ra à? Tự chủ của anh ngày thường đâu rồi? Tự chủ có kém đến thế không? Anh cố ý chứ gì!”
Dương Ẩn Chu cười: “Còn sớm mà, em có thể ngủ tiếp.”
“Anh xong việc thì em đương nhiên có thể ngủ tiếp, anh thì sướng rồi. Vấn đề là em còn ngủ được không?” Sơ Y nằm xuống cắn anh, đấm anh qua lớp chăn, “Anh phiền phức quá, Dương Ẩn Chu! Anh đền cuối tuần đẹp đẽ của em đi!”
“Được, đền cho em!” Người đàn ông kiên nhẫn dỗ cô, nằm trên giường nô đùa cùng cô. Ôm lấy eo cô, một cái xoay người đè cô xuống dưới, lại bắt đầu chiếm tiện nghi, hôn đến mức cô không thở nổi.
Sơ Y vừa đánh vừa đá anh: “Ưm… Anh đền kiểu gì vậy? Không được… Đừng làm thế! Anh này, đồ háo sắc!”
“Ai háo sắc?” Người đàn ông nắm lấy tay cô hỏi.
Sơ Y đùa giỡn, mạnh dạn nói: “Còn ai nữa? Đương nhiên là anh rồi!”
“Ghét anh à?”
“Đây đâu phải vấn đề ghét hay không, mà là sự thật khách quan. Anh hơn em tám tuổi, vậy anh đúng là già hơn em, em gọi anh là lão già một chút có gì sai?” Sơ Y chu môi, nói rất có lý, “Anh cứ ỷ mình tuổi lớn, còn khỏe hơn em, ngày nào cũng bắt nạt em, em nói sai chỗ nào?”
Dương Ẩn Chu suy nghĩ: “Đúng là không sai.”
“Thấy không, anh cũng công nhận, còn rất tự hào nữa chứ!”
Thấy đã không còn sớm, anh không đùa với cô nữa, nhanh chóng xuống giường mặc quần vào, rồi quay lại véo má cô, hứng thú nói: “Nếu em đã nói vậy, anh không thể để em vu khống được.”
Sơ Y kéo chăn, trùm kín từ đầu đến chân, cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, anh đừng có làm bậy nhé, lát nữa chúng ta còn phải đi bệnh viện mà!”
“Bây giờ á? Còn sớm.” Dương Ẩn Chu cúi người ghé tai cô, thì thầm, “Nhưng tối nay em chắc chắn không thoát được đâu.”
Sơ Y nghe xong nằm im trên giường giả chết, không thèm đáp lại.
Anh vỗ vỗ cô: “Này? Dậy đi, hẹn 10 giờ đi bệnh viện tái khám. Không dậy sớm, không muốn tháo băng, không muốn nhìn thấy đồ vật nữa à?”
Sơ Y bĩu môi, nắm chặt chăn, ủy khuất nói: “Nếu em nhìn được, anh sẽ không tha cho em đâu.”
Dương Ẩn Chu đỡ trán, bất lực cười, tiếp tục dọa cô: “Nhìn thấy hay không thấy, anh đều không tha cho em đâu, đi không?”
“Vô nhân đạo quá!” Sơ Y miệng thì mắng anh, nhưng người lại rất thật thà, dang hai tay ra đòi anh ôm.
Mấy ngày nay, tuy Dương Ẩn Chu hay bắt cô giúp anh làm chuyện đó, nhưng thực tế họ vẫn là vợ chồng thuần khiết, chưa tiến hành đến bước cuối cùng. Tuy nhiên, trong những ngày qua, họ gần như đã làm hết mọi hành vi bên lề.
Có một lần, Sơ Y đã đồng ý cho anh làm, anh dường như có chút do dự, vào được một chút lại kiềm chế rất mạnh mà rút ra, nói với cô: “Đợi mắt em khỏi rồi làm nhé.”
Sơ Y bất lực, đành chiều theo ý anh.
Thực ra cô càng muốn Dương Ẩn Chu làm luôn tối đó, dù sao lúc ấy mắt cô không tốt, có lý do chính đáng để không nhìn anh, như vậy trải qua lần đầu tiên sẽ không quá ngượng ngùng và xấu hổ.
Nhưng anh lại muốn cô nhìn anh khi làm, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc đó là đam mê gì chứ?
Dương Ẩn Chu ôm cô vào phòng tắm đánh răng, ăn sáng xong thay quần áo, rồi lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong nói: “Hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì cả. Sau này cần chú ý hơn, mắt rất yếu, không chịu nổi việc cứ xáo trộn thế này.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Khi băng được tháo ra, người đầu tiên Sơ Y nhìn thấy là Dương Ẩn Chu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị cùng quần dài đứng trước mặt cô, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô. Khi thấy đôi mắt cô xoay chuyển, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, anh mới thực sự yên tâm.
Họ nhìn nhau.
Sơ Y nhìn anh lại có cảm giác xa lạ, đặc biệt là khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong những ngày cô không nhìn thấy, chỉ vài giây sau đã ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Bác sĩ để ý thấy trạng thái của cô, tưởng cô có chỗ nào không thoải mái, tiến lên hỏi lo lắng: “Sao vậy? Còn vấn đề gì khác không?”
Sơ Y chớp chớp mắt, đứng dậy nói: “Không ạ, chỉ là đột nhiên nhìn thấy, có chút không thích ứng.”
“Không sao là tốt rồi.” Bác sĩ đã quen với tình huống này nên nói, “Yên tâm đi, từ từ sẽ thích ứng thôi, rất bình thường, bệnh nhân nào mới nhìn thấy lại cũng đều có giai đoạn như vậy.”
Sơ Y gật đầu: “Em ra ngoài ngắm phong cảnh một lát chắc sẽ ổn.”
“Được, đi cẩn thận nhé.”
Suốt quãng đường, Dương Ẩn Chu nắm tay cô chậm rãi đi. Cuối tuần nghỉ, người trên đường rất đông, họ không vội về, cứ thế dạo quanh khu vực lân cận.
Mục đích chính là để Sơ Y ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đặc biệt là những mảng xanh, giúp mắt thư giãn một chút, có lợi cho đôi mắt mới hồi phục.
Sơ Y vừa đi vừa nói với anh: “Nói thật, lúc vừa tháo băng ra, em rất hồi hộp.”
Dương Ẩn Chu hỏi: “Hồi hộp gì?”
“Lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn, sợ sau này sẽ không nhìn thấy nữa.” Sơ Y mím môi, thành thật nói với anh, “Tuy những ngày qua em tỏ ra rất lạc quan nhẹ nhàng, nhưng đó là vì em biết, tình trạng này chỉ kéo dài chưa đầy một tuần. Nếu bảo em cả đời sẽ như vậy, em nghĩ mình sẽ không chịu nổi.”
Dương Ẩn Chu: “Bác sĩ nói sẽ khỏi mà.”
Sơ Y biết mình nghĩ vậy không tốt, hạ giọng nói: “Nhưng em cứ nghĩ lung tung, em không kiểm soát được. Anh có từng nghĩ, nếu sau này em không nhìn thấy nữa thì sao không?”
“Không nghĩ đến.”
Dù Dương Ẩn Chu nói vậy, nhưng qua nét mặt của anh, Sơ Y có cảm giác anh đang nói dối. Không giống như là anh thực sự chưa nghĩ đến chuyện đó.
Cô buồn bã “ừ” một tiếng, đáp lại: “Vậy anh cũng lạc quan và tự tin thật đấy.”
Dương Ẩn Chu liếc nhìn cô, giọng trầm xuống: “Chuyện chưa xảy ra thì không cần dọa mình làm gì, đã xảy ra rồi thì tìm cách giải quyết cũng chưa muộn.”
“Vậy nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Anh sẽ ly hôn với em à?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Dương Ẩn Chu gõ nhẹ lên trán cô, cảnh cáo, “Sau này không được nhắc đến hai chữ đó nữa. Nếu có chuyện ngoài ý muốn mà bác sĩ này chữa không khỏi thì tìm bác sĩ khác. Cả Trung Quốc có bao nhiêu chuyên gia nhãn khoa, sợ gì chứ? Thật sự không được, anh sẽ đưa em ra nước ngoài.”
“Nếu tất cả đều chữa không khỏi thì sao?”
“Vậy thì cũng đâu phải không thể sống được. Có anh ở đây, còn sợ gì nữa? Từ lúc em tám tuổi vào viện, từ khi chúng ta quen nhau, anh có bao giờ chê bỏ em đâu?”
Sơ Y cảm động trước những lời nói của anh, không màng đến ánh mắt của người qua đường, cô dang tay ôm lấy anh, kiễng chân chủ động hôn anh và nói: “Được rồi, mình sẽ không bao giờ nhắc đến hai chữ đó nữa.”
—
Trưa hôm đó, Dương Ẩn Chu đưa cô đi ăn trưa ở ngoài rồi mới về nhà.
Về đến nhà, Sơ Y không nghỉ ngơi một giây, vội vàng mở máy tính chuẩn bị tài liệu cho buổi học tuần sau.
Nghỉ một đợt không đi làm, công việc tích tụ lại khá nhiều.
Gần đến chiều tối, Hứa Chi gọi điện đến hỏi thăm: “Nhất Nhất, hôm nay cậu đi tháo băng gạc thấy thế nào? Mắt không sao chứ?”
“Không sao cả, chẳng có vấn đề gì.” Sơ Y nhìn chằm chằm vào tài liệu vừa làm xong, đùa: “Tớ nói cậu này, bác sĩ đó giỏi thật! Mình nghi ngờ ông ấy có phải đã chữa luôn cận thị cho mình không, mình thấy nhìn đồ vật rõ hơn hẳn.”
Hứa Chi cười trong điện thoại: “Cậu cứ khoác lác đi, còn chữa cận thị nữa, cận thị đâu dễ chữa thế!”
“Thật mà, không tin thì thôi.” Sơ Y thấy Dương Ẩn Chu đẩy cửa phòng ngủ đi ra, vừa nghiêng đầu nhìn anh vừa nói, “Dù sao giờ mình nhìn biển số xe trên đường, cách 50-60 mét, xa thế mà vẫn thấy rõ, trước kia toàn thấy mờ mờ một mảng, chẳng thấy gì cả.”
“Được được được, vậy thì tốt quá. Nếu thật thần kỳ như thế thì mình đương nhiên mừng cho cậu rồi!” Hứa Chi đi thẳng vào vấn đề, “mình gọi điện là muốn hỏi cậu, mình đang ở gần nhà cậu này, tối nay mình ăn cùng nhau không? Mình mời cậu với anh Dương Ẩn Chu, xem như mừng mắt cậu khỏe, với cả xin lỗi hai người một chút. Mình đang ở với bạn trai đây, nếu cậu không chê thì lát nữa tụi mình mua đồ lên nhà cậu nấu nhé. Anh ấy nấu ăn ngon lắm, đẳng cấp đầu bếp luôn, từng làm ở nhà hàng đấy, bảo đảm ăn một lần là muốn ăn lần hai.”
“Bạn trai cậu á? Là anh chàng lính quen qua mai mối đó hả? Anh ấy đến nhà mình nấu cơm?” Sơ Y cố tình nói to để Dương Ẩn Chu bên cạnh nghe thấy, mắt nhìn sang anh như đang hỏi ý kiến.
Hứa Chi thương lượng: “Nếu hai người bận hay không muốn bị làm phiền thì thôi, đợi cậu đi làm mình sẽ mời riêng em cũng được.”
Sơ Y che micro, hạ giọng hỏi Dương Ẩn Chu, anh tôn trọng ý kiến của cô: “Em thích thì được, tùy tâm trạng em.”
Sơ Y không muốn phụ lòng tốt của Hứa Chi, liền nói: “Tụi mình không có việc gì đâu, cậu cứ đến đi. Nhưng nói trước là hai người đến nấu đấy nhé, tụi mình không biết nấu gì đâu.”
“Được, không vấn đề, cứ để tụi mình lo. Đợi nhé.”
Cúp máy xong, Sơ Y vội vàng xuống lầu dọn dẹp phòng khách, chợt nhớ ra hỏi Dương Ẩn Chu: “Nãy anh vào tìm em có việc gì không?”
Dương Ẩn Chu phụ cô thu dọn đồ đạc trong phòng khách, lắc đầu: “Ban đầu thì có, giờ thì không.”
Sơ Y thông minh đoán: “Là hỏi em về chuyện ăn cơm phải không?”
“Ừ.” Dương Ẩn Chu nói, “Còn định hỏi em có muốn nếm thử tay nghề của anh không.”
Sơ Y cười, “Để lần sau đi, còn nhiều cơ hội mà.”
Họ vội vàng quét dọn lầu dưới, phòng khách và bếp. Chưa đầy 30 phút sau, Hứa Chi và bạn trai đã mua đồ ăn đến trước cửa nhà.
Sơ Y ra mở cửa, quả nhiên thấy một anh chàng cao gầy có nét đẹp trai trẻ trung đúng như Hứa Chi đã miêu tả – anh chàng lính.
Cách ăn mặc của anh không đến nỗi quê mùa như Hứa Chi nói. Anh mặc áo thun đen ngắn tay và quần dài, đi giày thể thao, trông rất trẻ trung và đầy năng lượng tuổi trẻ. Ngoài làn da hơi ngăm đen ra thì chẳng có khuyết điểm gì đáng kể. Nhìn người đã thấy là típ người thường xuyên luyện tập, rất khỏe khoắn và đầy sức sống.
Không có gì lạ khi Hứa Chi có thể nhanh chóng yêu và gắn bó với anh trong thời gian ngắn như vậy, đến giờ vẫn đang trong giai đoạn mặn nồng của tình yêu.
Là chủ nhà nên Sơ Y đi dép lê, lịch sự mời họ vào: “Đừng khách sáo, thay giày rồi vào ngồi đã.”
Hứa Chi vào nhà nhìn quanh một lượt. Trước kia khi Dương Ẩn Chu chưa về nước, chỉ có mình Sơ Y ở, cô coi đây như căn hộ độc thân của Sơ Y và ba ngày một cơn chạy đến chơi. Giờ đã lâu mới đến, thấy mọi thứ thay đổi nhiều quá.
Cô nhìn xung quanh bình luận: “Nhà cậu càng ngày càng nhiều đồ, càng ngày càng có hơi hướm đàn ông! Mùi hormone tràn ngập khắp nhà, xem ra cuộc sống sau kết hôn hạnh phúc lắm nhỉ, Nhất Nhất.”
Có người đàn ông lạ ở đây, Sơ Y ngượng ngùng trừng mắt nhìn cô: “Nói gì vậy? Bạn trai cậu còn ở đây đấy, nói chuyện có thể kín đáo một chút không?”
Hứa Thành gãi đầu, thoải mái nói: “Không sao đâu, các cô cứ nói chuyện đi, coi như không có tôi là được. Cô ấy trước mặt tôi cũng vậy, quen rồi!”
Hứa Chi kéo tay Hứa Thành, thân mật nói với Sơ Y: “Nghe chưa, quen rồi.”
Sơ Y ném cho cô một cái nhìn kiểu “cứ tự sướng đi”, rồi chính thức đối diện với Hứa Thành: “Em tên Sơ Y, anh cứ gọi tên em là được. Còn anh? Anh tên gì, gọi thế nào ạ?”
Giọng người đàn ông rất có lực, mang đậm chất quân nhân: “Tôi tên Hứa Thành, em gọi thế nào cũng được, tùy ý.”
Sơ Y gật đầu, đọc lại tên anh: “Hứa Thành, em nhớ rồi.”
Nói chuyện cả hồi, Hứa Chi mới nhận ra không thấy Dương Ẩn Chu đâu: “Chồng cậu đâu? Không có nhà à? Anh Chu lại tăng ca hả?”
“Anh ấy vừa có việc phải ra ngoài một lát, chắc khoảng một tiếng nữa mới về, không cần đợi anh ấy đâu.” Sơ Y dẫn họ vào bếp, “Bếp ở đây, mọi thứ trong này cứ tự nhiên dùng, có gì không biết thì hỏi mình. À… cần phụ giúp không?”
Hứa Chi vào bếp nhìn một lượt, thấy Hứa Thành đã mang đồ ăn vào và bắt đầu chuẩn bị bữa tối, cô đẩy Sơ Y ra ngoài: “Phụ gì mà phụ, không cần cậu giúp đâu, bữa này tụi mình mời cậu mà, nên cậu không phải làm gì hết, chỉ việc ăn thôi.”
“Được rồi, vậy có gì không hiểu thì cứ ra hỏi mình, mình đi xem phim trước nhé.”
Sơ Y quay lại phòng khách ngồi xuống sofa, cầm iPad tìm một bộ phim khá hay để xem. Chưa được mấy phút đã nghe tiếng mở cửa từ phía tiền sảnh, không cần nghĩ cũng biết là Dương Ẩn Chu đã về.
Cô vội vàng đứng dậy ra đón anh, thấy anh đang đổi giày ở tiền sảnh, tay còn cầm một túi đồ.
Túi nilon dày cộm có vẻ như có gì đó đang cựa quậy bên trong, Sơ Y không biết là gì, đi đến hỏi: “Anh không phải có việc sao? Sao về nhanh thế, còn mua đồ nữa? Mua gì vậy?”
Dương Ẩn Chu kéo miệng túi cho cô xem, bên trong thật không ngờ là mấy con cua lớn và tôm.
Sơ Y ngạc nhiên hỏi: “Anh đi chợ à?”
Anh xách túi vào, nói: “Tiện đường.”
Sơ Y khen ngợi anh: “Không ngờ Phó Cục trưởng nhà ta còn rất có tình người nhỉ, lúc đầu đồng ý cho Hứa Chi đến, em còn lo anh sẽ không tự nhiên, xem ra là em lo thừa rồi.”
Dương Ẩn Chu liếc nhìn cô hỏi: “Sao anh lại không tự nhiên?”
“Vì đều là bạn của em mà! Anh với Hứa Chi lại không quen thân lắm, càng đừng nói đến bạn trai cậu ấy, hai người còn chưa từng gặp nhau, không tự nhiên là chuyện bình thường mà.”
“Em đang nghi ngờ khả năng giao tiếp xã giao của một quan chức à?”
“Được rồi.” Sơ Y chịu thua, “Lại để anh khoe tài năng chuyên môn đúng không? Thôi mang đồ vào đi.”
Khi mang vào, Hứa Chi ngạc nhiên vô cùng: “Sếp Dương, anh cũng… quá khách sáo rồi! Chúng em… làm sao dám nhận chứ?”
Sơ Y liếc cô một cái, tát nước lạnh: “Thôi đừng diễn, có mấy con cua thôi mà, còn nói nhận với không nhận?”
Hứa Thành thấy Dương Ẩn Chu vào, ngừng tay chào hỏi, hai người trò chuyện vài câu, cả hai đều rất hòa hợp.
Sơ Y nhớ ra bộ phim vừa xem còn dở, đi ra ngoài xem tiếp, hoàn toàn không để ý rằng Dương Ẩn Chu vẫn ở lì trong bếp không ra.
Trong bốn người, ngược lại cô lại thành người thảnh thơi nhất.
Chỉ có những lúc vô tình chạm vào anh, cô mới cảm thấy chút bối rối.
Ban đầu, Dương Ẩn Chu còn rất nghiêm túc khi giúp cô tắm. Anh tỉ mỉ thoa sữa tắm và tráng sạch cho cô. Nhưng đêm nay, Sơ Y nhận ra anh càng lúc càng… không đàng hoàng.
Bàn tay anh cứ lướt qua lướt lại những vị trí nhất định, khiến cô không kiềm được mà phát ra vài tiếng rên nhỏ. Là người trưởng thành, làm sao Sơ Y không hiểu ý đồ của anh chứ.
Cô nhẹ nhàng cảnh cáo: “Anh có thể nghiêm túc một chút không?”
Người đàn ông không đáp lời, vẫn tiếp tục động tác của mình.
Mặt Sơ Y đỏ bừng, cả người ướt át quyến rũ. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô thốt lên: “Dương Ẩn Chu, đủ rồi! Anh đang giúp em tắm hay là… Nếu anh còn tiếp tục thế này, em sẽ mặc kệ anh đấy!”
Anh nắm lấy tay cô: “Nếu đã không chịu nổi thì sao?”
“Thì anh tự giải quyết đi, còn có thể sao nữa? Tại anh tự gây ra mà, có liên quan gì đến em đâu! Nhưng trước hết, anh phải ôm em ra ngoài đã!”
Dù sao tối qua anh cũng giải quyết kiểu đó mà, có gì không được chứ?
Sơ Y vừa định với lấy khăn tắm để lau người, chưa kịp giơ tay đã bị anh ôm chặt vào lòng, cơ thể cô áp sát vào người anh.
Anh dựa vào bồn rửa mặt, nửa thân trên hơi ngả về phía sau do quán tính khi cô đụng vào. Vị trí nhạy cảm kia vì dựa vào mép bồn nên không lùi được về sau, cứ thế cọ xát vào cô.
“Anh…” Sơ Y nhận ra điều gì đó, toàn thân bỗng nóng ran. Trong cảm giác ngượng ngùng, cô đẩy anh ra, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?”
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy ham muốn của anh. Đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ, quả thật cô cũng hiểu được cảm giác của anh.
Giọng cô nhỏ đi, được anh ôm trong lòng, cô thỏa hiệp hỏi: “Vậy… giờ phải làm sao?”
Anh cười khẽ, nửa thân trên áp xuống, cằm tựa nhẹ lên vai cô, không làm khó cô: “Em giúp anh là được.”
Vừa dứt lời, chưa kịp gật đầu đồng ý, tay Sơ Y đã bị anh nắm lấy, dẫn đến nơi chưa từng chạm đến.
Như chạm vào dung nham nóng bỏng, khiến toàn thân cô không kiềm chế được mà nóng ran lên, hai má ửng hồng như vừa uống vài ly rượu mạnh. Đến khi dung nham “bùng nổ”, cô cảm thấy cả người như bị hấp chín, bàn tay đã không còn thuộc về mình nữa.
Dương Ẩn Chu nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi cong lên không tiếng động. Anh cúi đầu hôn cô hồi lâu mới buông ra: “Nhất nhất à, mặt em đỏ quá. Em có biết bây giờ trông em khác hẳn ban ngày như thế nào không…”
Sơ Y nhíu mày, không muốn nghe anh nói: “… Anh đừng nói nữa. Còn nói nữa, lần sau em không giúp anh đâu.”
“… Được.”
Dương Ẩn Chu cởi quần áo, giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm cô ra ngoài và quay lại dọn dẹp.
—
Do tai nạn lao động nên Sơ Y nghỉ phép một thời gian. Những ngày tiếp theo cũng không khác gì hôm nay, ban ngày còn bình thường, nhưng đến tối vị phó cục trưởng kia như biến thành người khác, đêm này qua đêm khác càng lúc càng không kiêng nể gì cô.
Kỳ lạ nhất là ngày thứ bảy. Tối qua Sơ Y đã giúp anh ba lần, sáng ra anh lại “quấy rầy” đến mức cô tỉnh giấc.
Về chuyện này, anh giải thích đó là hiện tượng sinh lý tự nhiên.
Sơ Y chẳng quan tâm đó có tự nhiên hay không, có phải sinh lý hay không. Cuối tuần chưa ngủ đủ đã bị anh đánh thức, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức giận, không nhịn được cãi lại: “Vậy trước đây anh nhịn kiểu gì? Ba mươi mấy năm trước anh chẳng phải vẫn nhịn tốt đó sao?”
Anh còn rất có lý mà nói: “Nhịn được không có nghĩa là không khó chịu, hử? Nhịn không nổi thì…”
Sơ Y quỳ trên giường, chống nạnh chất vấn: “Thì lôi em ra à? Tự chủ của anh ngày thường đâu rồi? Tự chủ có kém đến thế không? Anh cố ý chứ gì!”
Dương Ẩn Chu cười: “Còn sớm mà, em có thể ngủ tiếp.”
“Anh xong việc thì em đương nhiên có thể ngủ tiếp, anh thì sướng rồi. Vấn đề là em còn ngủ được không?” Sơ Y nằm xuống cắn anh, đấm anh qua lớp chăn, “Anh phiền phức quá, Dương Ẩn Chu! Anh đền cuối tuần đẹp đẽ của em đi!”
“Được, đền cho em!” Người đàn ông kiên nhẫn dỗ cô, nằm trên giường nô đùa cùng cô. Ôm lấy eo cô, một cái xoay người đè cô xuống dưới, lại bắt đầu chiếm tiện nghi, hôn đến mức cô không thở nổi.
Sơ Y vừa đánh vừa đá anh: “Ưm… Anh đền kiểu gì vậy? Không được… Đừng làm thế! Anh này, đồ háo sắc!”
“Ai háo sắc?” Người đàn ông nắm lấy tay cô hỏi.
Sơ Y đùa giỡn, mạnh dạn nói: “Còn ai nữa? Đương nhiên là anh rồi!”
“Ghét anh à?”
“Đây đâu phải vấn đề ghét hay không, mà là sự thật khách quan. Anh hơn em tám tuổi, vậy anh đúng là già hơn em, em gọi anh là lão già một chút có gì sai?” Sơ Y chu môi, nói rất có lý, “Anh cứ ỷ mình tuổi lớn, còn khỏe hơn em, ngày nào cũng bắt nạt em, em nói sai chỗ nào?”
Dương Ẩn Chu suy nghĩ: “Đúng là không sai.”
“Thấy không, anh cũng công nhận, còn rất tự hào nữa chứ!”
Thấy đã không còn sớm, anh không đùa với cô nữa, nhanh chóng xuống giường mặc quần vào, rồi quay lại véo má cô, hứng thú nói: “Nếu em đã nói vậy, anh không thể để em vu khống được.”
Sơ Y kéo chăn, trùm kín từ đầu đến chân, cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, anh đừng có làm bậy nhé, lát nữa chúng ta còn phải đi bệnh viện mà!”
“Bây giờ á? Còn sớm.” Dương Ẩn Chu cúi người ghé tai cô, thì thầm, “Nhưng tối nay em chắc chắn không thoát được đâu.”
Sơ Y nghe xong nằm im trên giường giả chết, không thèm đáp lại.
Anh vỗ vỗ cô: “Này? Dậy đi, hẹn 10 giờ đi bệnh viện tái khám. Không dậy sớm, không muốn tháo băng, không muốn nhìn thấy đồ vật nữa à?”
Sơ Y bĩu môi, nắm chặt chăn, ủy khuất nói: “Nếu em nhìn được, anh sẽ không tha cho em đâu.”
Dương Ẩn Chu đỡ trán, bất lực cười, tiếp tục dọa cô: “Nhìn thấy hay không thấy, anh đều không tha cho em đâu, đi không?”
“Vô nhân đạo quá!” Sơ Y miệng thì mắng anh, nhưng người lại rất thật thà, dang hai tay ra đòi anh ôm.
Mấy ngày nay, tuy Dương Ẩn Chu hay bắt cô giúp anh làm chuyện đó, nhưng thực tế họ vẫn là vợ chồng thuần khiết, chưa tiến hành đến bước cuối cùng. Tuy nhiên, trong những ngày qua, họ gần như đã làm hết mọi hành vi bên lề.
Có một lần, Sơ Y đã đồng ý cho anh làm, anh dường như có chút do dự, vào được một chút lại kiềm chế rất mạnh mà rút ra, nói với cô: “Đợi mắt em khỏi rồi làm nhé.”
Sơ Y bất lực, đành chiều theo ý anh.
Thực ra cô càng muốn Dương Ẩn Chu làm luôn tối đó, dù sao lúc ấy mắt cô không tốt, có lý do chính đáng để không nhìn anh, như vậy trải qua lần đầu tiên sẽ không quá ngượng ngùng và xấu hổ.
Nhưng anh lại muốn cô nhìn anh khi làm, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc đó là đam mê gì chứ?
Dương Ẩn Chu ôm cô vào phòng tắm đánh răng, ăn sáng xong thay quần áo, rồi lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong nói: “Hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì cả. Sau này cần chú ý hơn, mắt rất yếu, không chịu nổi việc cứ xáo trộn thế này.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Khi băng được tháo ra, người đầu tiên Sơ Y nhìn thấy là Dương Ẩn Chu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị cùng quần dài đứng trước mặt cô, cúi đầu lặng lẽ nhìn cô. Khi thấy đôi mắt cô xoay chuyển, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, anh mới thực sự yên tâm.
Họ nhìn nhau.
Sơ Y nhìn anh lại có cảm giác xa lạ, đặc biệt là khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong những ngày cô không nhìn thấy, chỉ vài giây sau đã ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Bác sĩ để ý thấy trạng thái của cô, tưởng cô có chỗ nào không thoải mái, tiến lên hỏi lo lắng: “Sao vậy? Còn vấn đề gì khác không?”
Sơ Y chớp chớp mắt, đứng dậy nói: “Không ạ, chỉ là đột nhiên nhìn thấy, có chút không thích ứng.”
“Không sao là tốt rồi.” Bác sĩ đã quen với tình huống này nên nói, “Yên tâm đi, từ từ sẽ thích ứng thôi, rất bình thường, bệnh nhân nào mới nhìn thấy lại cũng đều có giai đoạn như vậy.”
Sơ Y gật đầu: “Em ra ngoài ngắm phong cảnh một lát chắc sẽ ổn.”
“Được, đi cẩn thận nhé.”
Suốt quãng đường, Dương Ẩn Chu nắm tay cô chậm rãi đi. Cuối tuần nghỉ, người trên đường rất đông, họ không vội về, cứ thế dạo quanh khu vực lân cận.
Mục đích chính là để Sơ Y ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, đặc biệt là những mảng xanh, giúp mắt thư giãn một chút, có lợi cho đôi mắt mới hồi phục.
Sơ Y vừa đi vừa nói với anh: “Nói thật, lúc vừa tháo băng ra, em rất hồi hộp.”
Dương Ẩn Chu hỏi: “Hồi hộp gì?”
“Lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn, sợ sau này sẽ không nhìn thấy nữa.” Sơ Y mím môi, thành thật nói với anh, “Tuy những ngày qua em tỏ ra rất lạc quan nhẹ nhàng, nhưng đó là vì em biết, tình trạng này chỉ kéo dài chưa đầy một tuần. Nếu bảo em cả đời sẽ như vậy, em nghĩ mình sẽ không chịu nổi.”
Dương Ẩn Chu: “Bác sĩ nói sẽ khỏi mà.”
Sơ Y biết mình nghĩ vậy không tốt, hạ giọng nói: “Nhưng em cứ nghĩ lung tung, em không kiểm soát được. Anh có từng nghĩ, nếu sau này em không nhìn thấy nữa thì sao không?”
“Không nghĩ đến.”
Dù Dương Ẩn Chu nói vậy, nhưng qua nét mặt của anh, Sơ Y có cảm giác anh đang nói dối. Không giống như là anh thực sự chưa nghĩ đến chuyện đó.
Cô buồn bã “ừ” một tiếng, đáp lại: “Vậy anh cũng lạc quan và tự tin thật đấy.”
Dương Ẩn Chu liếc nhìn cô, giọng trầm xuống: “Chuyện chưa xảy ra thì không cần dọa mình làm gì, đã xảy ra rồi thì tìm cách giải quyết cũng chưa muộn.”
“Vậy nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Anh sẽ ly hôn với em à?”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Dương Ẩn Chu gõ nhẹ lên trán cô, cảnh cáo, “Sau này không được nhắc đến hai chữ đó nữa. Nếu có chuyện ngoài ý muốn mà bác sĩ này chữa không khỏi thì tìm bác sĩ khác. Cả Trung Quốc có bao nhiêu chuyên gia nhãn khoa, sợ gì chứ? Thật sự không được, anh sẽ đưa em ra nước ngoài.”
“Nếu tất cả đều chữa không khỏi thì sao?”
“Vậy thì cũng đâu phải không thể sống được. Có anh ở đây, còn sợ gì nữa? Từ lúc em tám tuổi vào viện, từ khi chúng ta quen nhau, anh có bao giờ chê bỏ em đâu?”
Sơ Y cảm động trước những lời nói của anh, không màng đến ánh mắt của người qua đường, cô dang tay ôm lấy anh, kiễng chân chủ động hôn anh và nói: “Được rồi, mình sẽ không bao giờ nhắc đến hai chữ đó nữa.”
—
Trưa hôm đó, Dương Ẩn Chu đưa cô đi ăn trưa ở ngoài rồi mới về nhà.
Về đến nhà, Sơ Y không nghỉ ngơi một giây, vội vàng mở máy tính chuẩn bị tài liệu cho buổi học tuần sau.
Nghỉ một đợt không đi làm, công việc tích tụ lại khá nhiều.
Gần đến chiều tối, Hứa Chi gọi điện đến hỏi thăm: “Nhất Nhất, hôm nay cậu đi tháo băng gạc thấy thế nào? Mắt không sao chứ?”
“Không sao cả, chẳng có vấn đề gì.” Sơ Y nhìn chằm chằm vào tài liệu vừa làm xong, đùa: “Tớ nói cậu này, bác sĩ đó giỏi thật! Mình nghi ngờ ông ấy có phải đã chữa luôn cận thị cho mình không, mình thấy nhìn đồ vật rõ hơn hẳn.”
Hứa Chi cười trong điện thoại: “Cậu cứ khoác lác đi, còn chữa cận thị nữa, cận thị đâu dễ chữa thế!”
“Thật mà, không tin thì thôi.” Sơ Y thấy Dương Ẩn Chu đẩy cửa phòng ngủ đi ra, vừa nghiêng đầu nhìn anh vừa nói, “Dù sao giờ mình nhìn biển số xe trên đường, cách 50-60 mét, xa thế mà vẫn thấy rõ, trước kia toàn thấy mờ mờ một mảng, chẳng thấy gì cả.”
“Được được được, vậy thì tốt quá. Nếu thật thần kỳ như thế thì mình đương nhiên mừng cho cậu rồi!” Hứa Chi đi thẳng vào vấn đề, “mình gọi điện là muốn hỏi cậu, mình đang ở gần nhà cậu này, tối nay mình ăn cùng nhau không? Mình mời cậu với anh Dương Ẩn Chu, xem như mừng mắt cậu khỏe, với cả xin lỗi hai người một chút. Mình đang ở với bạn trai đây, nếu cậu không chê thì lát nữa tụi mình mua đồ lên nhà cậu nấu nhé. Anh ấy nấu ăn ngon lắm, đẳng cấp đầu bếp luôn, từng làm ở nhà hàng đấy, bảo đảm ăn một lần là muốn ăn lần hai.”
“Bạn trai cậu á? Là anh chàng lính quen qua mai mối đó hả? Anh ấy đến nhà mình nấu cơm?” Sơ Y cố tình nói to để Dương Ẩn Chu bên cạnh nghe thấy, mắt nhìn sang anh như đang hỏi ý kiến.
Hứa Chi thương lượng: “Nếu hai người bận hay không muốn bị làm phiền thì thôi, đợi cậu đi làm mình sẽ mời riêng em cũng được.”
Sơ Y che micro, hạ giọng hỏi Dương Ẩn Chu, anh tôn trọng ý kiến của cô: “Em thích thì được, tùy tâm trạng em.”
Sơ Y không muốn phụ lòng tốt của Hứa Chi, liền nói: “Tụi mình không có việc gì đâu, cậu cứ đến đi. Nhưng nói trước là hai người đến nấu đấy nhé, tụi mình không biết nấu gì đâu.”
“Được, không vấn đề, cứ để tụi mình lo. Đợi nhé.”
Cúp máy xong, Sơ Y vội vàng xuống lầu dọn dẹp phòng khách, chợt nhớ ra hỏi Dương Ẩn Chu: “Nãy anh vào tìm em có việc gì không?”
Dương Ẩn Chu phụ cô thu dọn đồ đạc trong phòng khách, lắc đầu: “Ban đầu thì có, giờ thì không.”
Sơ Y thông minh đoán: “Là hỏi em về chuyện ăn cơm phải không?”
“Ừ.” Dương Ẩn Chu nói, “Còn định hỏi em có muốn nếm thử tay nghề của anh không.”
Sơ Y cười, “Để lần sau đi, còn nhiều cơ hội mà.”
Họ vội vàng quét dọn lầu dưới, phòng khách và bếp. Chưa đầy 30 phút sau, Hứa Chi và bạn trai đã mua đồ ăn đến trước cửa nhà.
Sơ Y ra mở cửa, quả nhiên thấy một anh chàng cao gầy có nét đẹp trai trẻ trung đúng như Hứa Chi đã miêu tả – anh chàng lính.
Cách ăn mặc của anh không đến nỗi quê mùa như Hứa Chi nói. Anh mặc áo thun đen ngắn tay và quần dài, đi giày thể thao, trông rất trẻ trung và đầy năng lượng tuổi trẻ. Ngoài làn da hơi ngăm đen ra thì chẳng có khuyết điểm gì đáng kể. Nhìn người đã thấy là típ người thường xuyên luyện tập, rất khỏe khoắn và đầy sức sống.
Không có gì lạ khi Hứa Chi có thể nhanh chóng yêu và gắn bó với anh trong thời gian ngắn như vậy, đến giờ vẫn đang trong giai đoạn mặn nồng của tình yêu.
Là chủ nhà nên Sơ Y đi dép lê, lịch sự mời họ vào: “Đừng khách sáo, thay giày rồi vào ngồi đã.”
Hứa Chi vào nhà nhìn quanh một lượt. Trước kia khi Dương Ẩn Chu chưa về nước, chỉ có mình Sơ Y ở, cô coi đây như căn hộ độc thân của Sơ Y và ba ngày một cơn chạy đến chơi. Giờ đã lâu mới đến, thấy mọi thứ thay đổi nhiều quá.
Cô nhìn xung quanh bình luận: “Nhà cậu càng ngày càng nhiều đồ, càng ngày càng có hơi hướm đàn ông! Mùi hormone tràn ngập khắp nhà, xem ra cuộc sống sau kết hôn hạnh phúc lắm nhỉ, Nhất Nhất.”
Có người đàn ông lạ ở đây, Sơ Y ngượng ngùng trừng mắt nhìn cô: “Nói gì vậy? Bạn trai cậu còn ở đây đấy, nói chuyện có thể kín đáo một chút không?”
Hứa Thành gãi đầu, thoải mái nói: “Không sao đâu, các cô cứ nói chuyện đi, coi như không có tôi là được. Cô ấy trước mặt tôi cũng vậy, quen rồi!”
Hứa Chi kéo tay Hứa Thành, thân mật nói với Sơ Y: “Nghe chưa, quen rồi.”
Sơ Y ném cho cô một cái nhìn kiểu “cứ tự sướng đi”, rồi chính thức đối diện với Hứa Thành: “Em tên Sơ Y, anh cứ gọi tên em là được. Còn anh? Anh tên gì, gọi thế nào ạ?”
Giọng người đàn ông rất có lực, mang đậm chất quân nhân: “Tôi tên Hứa Thành, em gọi thế nào cũng được, tùy ý.”
Sơ Y gật đầu, đọc lại tên anh: “Hứa Thành, em nhớ rồi.”
Nói chuyện cả hồi, Hứa Chi mới nhận ra không thấy Dương Ẩn Chu đâu: “Chồng cậu đâu? Không có nhà à? Anh Chu lại tăng ca hả?”
“Anh ấy vừa có việc phải ra ngoài một lát, chắc khoảng một tiếng nữa mới về, không cần đợi anh ấy đâu.” Sơ Y dẫn họ vào bếp, “Bếp ở đây, mọi thứ trong này cứ tự nhiên dùng, có gì không biết thì hỏi mình. À… cần phụ giúp không?”
Hứa Chi vào bếp nhìn một lượt, thấy Hứa Thành đã mang đồ ăn vào và bắt đầu chuẩn bị bữa tối, cô đẩy Sơ Y ra ngoài: “Phụ gì mà phụ, không cần cậu giúp đâu, bữa này tụi mình mời cậu mà, nên cậu không phải làm gì hết, chỉ việc ăn thôi.”
“Được rồi, vậy có gì không hiểu thì cứ ra hỏi mình, mình đi xem phim trước nhé.”
Sơ Y quay lại phòng khách ngồi xuống sofa, cầm iPad tìm một bộ phim khá hay để xem. Chưa được mấy phút đã nghe tiếng mở cửa từ phía tiền sảnh, không cần nghĩ cũng biết là Dương Ẩn Chu đã về.
Cô vội vàng đứng dậy ra đón anh, thấy anh đang đổi giày ở tiền sảnh, tay còn cầm một túi đồ.
Túi nilon dày cộm có vẻ như có gì đó đang cựa quậy bên trong, Sơ Y không biết là gì, đi đến hỏi: “Anh không phải có việc sao? Sao về nhanh thế, còn mua đồ nữa? Mua gì vậy?”
Dương Ẩn Chu kéo miệng túi cho cô xem, bên trong thật không ngờ là mấy con cua lớn và tôm.
Sơ Y ngạc nhiên hỏi: “Anh đi chợ à?”
Anh xách túi vào, nói: “Tiện đường.”
Sơ Y khen ngợi anh: “Không ngờ Phó Cục trưởng nhà ta còn rất có tình người nhỉ, lúc đầu đồng ý cho Hứa Chi đến, em còn lo anh sẽ không tự nhiên, xem ra là em lo thừa rồi.”
Dương Ẩn Chu liếc nhìn cô hỏi: “Sao anh lại không tự nhiên?”
“Vì đều là bạn của em mà! Anh với Hứa Chi lại không quen thân lắm, càng đừng nói đến bạn trai cậu ấy, hai người còn chưa từng gặp nhau, không tự nhiên là chuyện bình thường mà.”
“Em đang nghi ngờ khả năng giao tiếp xã giao của một quan chức à?”
“Được rồi.” Sơ Y chịu thua, “Lại để anh khoe tài năng chuyên môn đúng không? Thôi mang đồ vào đi.”
Khi mang vào, Hứa Chi ngạc nhiên vô cùng: “Sếp Dương, anh cũng… quá khách sáo rồi! Chúng em… làm sao dám nhận chứ?”
Sơ Y liếc cô một cái, tát nước lạnh: “Thôi đừng diễn, có mấy con cua thôi mà, còn nói nhận với không nhận?”
Hứa Thành thấy Dương Ẩn Chu vào, ngừng tay chào hỏi, hai người trò chuyện vài câu, cả hai đều rất hòa hợp.
Sơ Y nhớ ra bộ phim vừa xem còn dở, đi ra ngoài xem tiếp, hoàn toàn không để ý rằng Dương Ẩn Chu vẫn ở lì trong bếp không ra.
Trong bốn người, ngược lại cô lại thành người thảnh thơi nhất.