Thư Tình Mùa Xuân - Bão Miêu
Chương 1
Sơ Y hôm nay phải họp ở trường, vị lãnh đạo mới lên bục nói liên tục nửa ngày, khiến cuộc họp đáng lẽ kết thúc sau 2 tiếng phải kéo dài thêm 40 phút.
Sau khi họp xong, các đồng nghiệp bên cạnh đều xì xầm bàn tán, thì thầm chê bai.
Sơ Y lười biếng duỗi vai, đấm đấm vai đang tê, đi ra khỏi phòng họp ngẩng đầu nhìn, phát hiện trời đã gần tối.
Không xong!
Tối nay cô phải về nhà cũ ăn cơm, giờ này về chắc chắn đúng giờ cao điểm buổi chiều.
Cô thầm thở dài không ổn, đang định bước đi. Hứa Chi chính xác tìm được cô trong đám người, chặn đường cô lại.
“Nhất Nhất, chạy nhanh thế làm gì, tối nay muốn đi ăn thịt nướng không? Đối diện cổng trường ấy, rủ cả Tiểu Lương đi cùng.”
Sơ Y cười cười từ chối: “Không được, tối nay mình có việc, lần sau nhé.”
“Muộn thế này rồi, cậu còn có việc gì chứ?” Hứa Chi nắm cánh tay cô không cho đi, nghiêm túc khuyên, “Dù sao tối về cậu cũng ăn một mình, ăn xong rồi hãy làm việc, được không? Mình khó khăn lắm mới được phiếu thịt nướng, qua cuối tuần này là hết hạn rồi.”
“Mình thực sự có việc, không đùa với cậu đâu!”
Sơ Y và Hứa Chi từ khi vào trường làm việc đã là bạn thân, hai người không giấu giếm gì nhau, hầu như không có bí mật. Trong trường rất nhiều giáo viên đều biết Sơ Y đã kết hôn nhưng không biết chồng là ai và làm gì, chỉ có Hứa Chi hiểu rõ.
“Vậy mình nói thẳng với cậu.” Sơ Y thấy xung quanh người đã giải tán, thẳng thắn nói, “Dương Ẩn Chu hôm nay về nước, anh ấy kết thúc nhiệm kỳ không còn công tác ở nước ngoài nữa mà về nước làm việc, mình đã hứa với gia đình anh ấy phải về nhà cũ ăn cơm tiếp đón anh ấy, mình nhất định phải về. Cậu và Tiểu Lương đi ăn thịt nướng đi, có dịp mình mời hai người ăn cơm sau.”
“À, ả? Cậu nói gì? Dương Ẩn Chu về nước?”
Hứa Chi còn chưa kịp hoàn hồn từ tin tức lớn Dương Ẩn Chu không còn công tác nước ngoài mà phải về nước thì chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng cô cô kia đâu nữa.
Cô ấy tò mò muốn biết thêm, tức giận dậm chân, “… Nói cho rõ ràng rồi hãy đi chứ!”
Sơ Y về văn phòng thu dọn đồ đạc, không chậm trễ một giây đi thẳng đến bãi đỗ xe, theo thói quen xem điện thoại trước khi lái xe.
Quả nhiên, mẹ chồng Tả Bội Vân đã nhắn tin thúc giục cô về sớm nửa giờ trước.
Sơ Y trả lời: Vâng, con vừa tan làm, bây giờ lái xe về ngay.
Tả Bội Vân trả lời “Lái xe cẩn thận” rồi không thúc nữa.
Sơ Y thi bằng lái hồi năm ba đại học, năm ngoái mới mua xe, thực sự lên đường chưa đầy một năm. Tính theo giờ thực tế lái xe, cô vẫn xem như tay mới, không thể rong ruổi trên đường như những tài xế già dặn được.
Xe chạy chậm, lại gặp giờ cao điểm buổi chiều, đi một đoạn tắc một đoạn.
Sơ Y nhắn tin vào nhóm gia đình xin lỗi các thân thích, bảo họ đừng đợi cô mà ăn trước. Đi ngang chợ, cô thong thả đỗ xe mua ít trái cây, để xin lỗi người chồng ba năm không gặp của mình.
Đợi đến khi qua giờ cao điểm buổi chiều, mới lái xe về bình thường được.
Về đến nhà cũ đã là 8 giờ tối.
Vừa vào sân đã nghe thấy trong phòng khách tiếng cười nói rôm rả, có vẻ đến không ít thân thích, Dương Ẩn Chu ba năm lăn lộn ở nước ngoài, mặt mũi thay đổi khá nhiều.
Nhưng thực ra,Sơ Y hiểu biết về chức vụ của anh nửa vời, chỉ biết anh là quan chức ngoại giao cấp hàm không thấp.
Vốn trên đường còn nhẹ nhàng, về đến nhà cũ nghĩ đến Dương Ẩn Chu cũng ở trong đó, Sơ Y lập tức cảm thấy không biết phải làm sao, giống như cả người có kiến bò, ngượng ngùng đến mức hoàn toàn không muốn đối mặt với tình huống như vậy.
Cô vẫn chưa nghĩ ra nên ở chung với anh thế nào, câu đầu tiên khi gặp mặt với tư cách là vợ nên nói gì, có nên gọi anh Anh Ẩn Chu như hồi nhỏ, hay là gọi thẳng tên Dương Ẩn Chu.
Đau đầu quá!
Nghĩ không ra!!
Sơ Y vừa phiền não vừa đỗ xe vào sân trước xong, cầm chìa khóa, xách trái cây xuống xe, tính tùy cơ ứng biến.
Trời quá tối, đèn trong sân không biết hỏng hay quên bật, trong sân tối đen một màu, Sơ Y không phát hiện dưới cửa xe có con mèo nằm ở đó, một chân giẫm phải.
Mèo kêu thảm thiết một tiếng, sợ đến nỗi cô toàn thân nổi da gà, trong tình thế cấp bách nhấc chân lên rồi nhảy về phía trước hai bước, không may người quá vụng về khiến mình vấp ngã, hai đầu gối cô nề đập xuống đất.
Bùm một tiếng!
Cô theo phản xạ kêu lên một tiếng, trái cây trong tay lục tục lăn ra khỏi túi, rơi đầy đất.
Cảnh tượng thật thảm hại và buồn cười.
Sơ Y nhìn chằm chằm bóng con mèo đen chạy trốn, nghiến răng định mắng một câu.
Chưa kịp mắng thì con mèo gây họa đã không biết chạy đâu mất tăm, cô tự nhận xui xẻo, tay chống xuống đất định đứng dậy, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra đỡ lấy cô.
“Có sao không? Ngã có đau không?”
Giọng nói này vừa nghe cô đã biết là ai, vẫn như xưa ôn nhu lại có từ tính, giọng điệu như đang dỗ trẻ con.
Sơ Y chợt thấy mũi cay cay, đáng thương vô cùng quỳ dưới đất, chật vật khôn xiết, nghe tiếng thật cẩn thận ngẩng mắt nhìn anh, nhất thời quên mất cách nói chuyện.
Ba năm không gặp Dương Ẩn Chu, anh dường như thay đổi rất nhiều, nhưng lại như chẳng thay đổi gì.
Khuôn mặt dần mờ nhạt trong ký ức vào khoảnh khắc này lại có ấn tượng rõ ràng, vẫn là chiếc mũi cao thẳng ấy, ngũ quan khiến người ta nhìn là mê, đường nét gương mặt rõ ràng, mày mắt kiên nghị lại toát ra vẻ chín chắn ổn trọng, như tác phẩm nghệ thuật khiến người ta không thể rời mắt.
Khi được anh đỡ lên, Sơ Y cảm thấy toàn thân máu huyết đều dồn lên mặt, không nói nên lời cảm giác khó chịu ùa đến.
Cô chậm rãi đứng dậy, giả vờ trấn tĩnh nói: “Em không sao. Cảm ơn anh, Anh Ẩn Chu.”
Nam nhân cười với cô, cúi xuống giúp cô nhặt trái cây dưới đất, dịu dàng nói: “Mấy năm không gặp, sao vẫn hấp tấp như vậy.”
Sơ Y hơi cảm thấy ủy khuất, ngượng ngùng đứng sau anh, giơ tay gãi gãi mặt, vốn định giải thích bị mèo dọa, nhưng lại thấy như không cần thiết phải giải thích.
Cô không nói gì.
Dương Anh Ẩn Chum trái cây của cô, ngẩng cằm ra hiệu, “Vào ăn cơm trước đi.”
Sơ Y đóng cửa xe, nghe lời đi vào, chào hỏi từng người thân thích.
Tả Bội Vân biết tính cô nhút nhát lại mỏng mặt, thúc giục cô mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, tiện thể ra bếp phụ bưng thức ăn.
Sơ Y rửa tay xong gặp Dương Diệc Sâm đang phụ bưng thức ăn, hỏi: “Sao nhiều món ăn thế này vẫn chưa động đến, mọi người chưa ăn à?”
Dương Diệc Sâm nhún vai, tự giác bưng nồi canh cô hơn, “Chưa, đợi hai vị đại Phật là cậu và anh trai tôi.”
Sơ Y ngước mắt hỏi, “Anh ấy cũng vừa đến à?”
“Sớm hơn cậu có mấy phút.”
“À.”
Còn tưởng đợi mình, hóa ra là đợi Dương Ẩn Chu, Sơ Y cảm giác tội lỗi giảm đi một nửa, ra ngoài thấy Dương Ẩn Chu đang phân phát trái cây cho người thân.
Anh tự nhiên đưa tay đón lấy đĩa sườn chua ngọt trên tay Sơ Y, nói nhỏ: “Để anh.”
Sơ Y từ nhỏ đến lớn, dù việc lớn hay nhỏ đều nghe lời anh, anh vĩnh viễn đúng, trong lòng cô đã hình thành thói quen từ lâu.
Cô đưa đĩa sườn cho anh, hai tay trống trơn đi về phía phòng ăn.
Bị dì thấy, trêu: “Năm đó nghe nói Ẩn Chu muốn cưới Sơ Y, tôi vạn lần không tin, cứ cảm thấy không hợp, kỳ kỳ quái quái. Nhất Nhất tính tình mềm mại, không có chủ kiến gì, khó giữ được Ẩn Chu, với Diệc Sâm thì hợp hơn. Nhiều năm trôi qua, giờ thấy lại thấy khác, nhìn xem không phải rất tốt sao. Thế hệ vợ chồng già trẻ chúng ta cũng không ít, giờ già rồi vẫn ân ân ái ái, sống không khác gì.”
Lời này nói ra, Tả Bội Vân không thích nghe, “Nói như Ẩn Chu già lắm ấy, không phải chỉ hơn có 8 tuổi thôi sao, Nhìn vẫn như người trẻ vừa tốt nghiệp mấy năm, ở nước ngoài biết bao cô gái muốn theo đuổi nó. Nhất Nhất còn chưa chê, mọi người lại đi chê, đúng không Nhất Nhất?”
Sơ Y nghe thấy tên mình, khẩn trương đến đổ mồ hôi, gắng gượng nặn ra nụ cười tự nhiên nói: “Vâng, đúng vậy.”
“Lại Nói, Ẩn Chu nhà chúng tôi sự nghiệp thành công, tuy đẹp trai nhưng không phải dựa vào mặt mà sống,mọi người biết gì chứ!”
“Đúng đúng đúng, lời này tôi tán thành.”
“Nói vậy hai đứa chúng nó đúng là trai tài gái sắc, Nhất Nhất nhà tôi cũng xinh đẹp, trong khu chưa từng thấy cô bé nào trắng trẻo đẹp hơn nó. Hai đứa xứng đôi vô cùng!”
Trong bữa cơm, các dì vẫn chưa dứt đề tài, họ nói nếu không phải Dương Ẩn Chu có phúc khí cưới được Nhất Nhất, thì cô gái nào chịu bỏ ra ba năm tuổi xuân ở trong nước đợi anh chứ? Còn dặn Dương Ẩn Chu khi về nước phải đối xử tốt với Nhất Nhất, chăm sóc cô ấy cho tử tế.
Dương Ẩn Chu để cho Sơ Y có thể mặt, phụ họa nói vài câu ngọt ngào, còn chủ động gắp đồ ăn cho Sơ Y bảo cô ăn nhiều thêm, tạo ra vẻ tình cảm giả tạo rằng dù ở xa nhau nhiều năm nhưng vẫn ân ái như xưa.
Sau khi ăn xong ngồi nói chuyện trong phòng khách nửa tiếng, trời đã xế chiều, bố Dương hỏi Dương Ẩn Chu tối nay định ở đâu.
Khi Dương Ẩn Chu và Sơ Y kết hôn đã mua một căn hộ chung cư trong thành phố làm phòng tân hôn, căn hộ đó gần trường học của Sơ Y và đơn vị trong nước của Dương Ẩn Chu. Ba năm anh ở nước ngoài, vẫn luôn chỉ có một mình Sơ Y ở đó, giờ anh đã về chắc chắn là muốn cùng nhau chuyển vào ở.
Bố Dương có lẽ vì lâu không gặp con trai, muốn giữ anh ở lại thêm vài hôm, “Hôm nay vừa hay thứ sáu, cuối tuần Nhất Nhất không đi làm, hay là hai đứa ở đây hai ngày rồi hãy về?”
Sơ Y nghĩ thầm chắc chắn Dương Ẩn Chu sẽ đồng ý, bố Dương vốn kiêu ngạo, bình thường hiếm khi cầu xin ai, trừ với Dương Ẩn Chu.
Nào ngờ, Dương Ẩn Chu suy nghĩ một lúc, lại từ chối: “Không được, ngày mai còn có việc phải làm, về thành phố tiện hơn. Muộn thế này rồi, để Nhất Nhất ở lại đi.”
“Con mới về nước thì có việc gì chứ? Cả Bộ Ngoại giao chỉ có mình con bận nhất à, một ngày cũng không nghỉ được hay sao?” “……” Đột nhiên một quả khoai lang nóng được ném cho Sơ Y, cô gấp đến nỗi mi mắt giật giật, do dự cắn môi, nhìn sắc mặt bố Dương dần dần tối đi, không hiểu sao thấy hơi tội nghiệp.
Mối quan hệ giữa hai cha con họ dường như luôn nhạt nhẽo.
Dương Ẩn Chu không ở lại đây, cô còn ở lại đây làm gì. So với cả nhà người này, Sơ Y cảm thấy cô vẫn gần gũi với Dương Ẩn Chu hơn một chút, vì thế nói: “Bố, con cũng vừa hay có công việc chưa làm xong, tài liệu không ở đây, con cũng… về luôn vậy.”
“Thôi, thôi.” Tả Bội Vân thấy không khí không đúng, vội đến hòa giải, “Con cái lớn rồi không giữ được, Ẩn Chu con mới về nước đừng để Nhất Nhất lái xe, hai đứa cùng về đi.”
“Không cần, để anh lái.”
Sơ Y đưa chìa khóa xe cho Dương Ẩn Chu, kéo cửa xe lên xe.
Trên đường về, cô dựa gần cửa sổ xe ngủ một giấc. Về đến nhà, hai người cùng lên lầu, phát hiện trong tay Dương Ẩn Chu có thêm một túi đồ.
Sơ Y tò mò, nhưng không dám hỏi.
Tối tắm rửa xong, Dương Ẩn Chu bảo Sơ Y mở túi ra, lấy thuốc trong đó bôi lên một chút.
Sơ Y lập tức hiểu ra.
Cô nghĩ thầm trong lòng, tuy đầu gối cô bị trầy da, nhưng cô tưởng mình che giấu khá tốt, cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Vậy mà vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Dương Ẩn Chu.
Sau khi họp xong, các đồng nghiệp bên cạnh đều xì xầm bàn tán, thì thầm chê bai.
Sơ Y lười biếng duỗi vai, đấm đấm vai đang tê, đi ra khỏi phòng họp ngẩng đầu nhìn, phát hiện trời đã gần tối.
Không xong!
Tối nay cô phải về nhà cũ ăn cơm, giờ này về chắc chắn đúng giờ cao điểm buổi chiều.
Cô thầm thở dài không ổn, đang định bước đi. Hứa Chi chính xác tìm được cô trong đám người, chặn đường cô lại.
“Nhất Nhất, chạy nhanh thế làm gì, tối nay muốn đi ăn thịt nướng không? Đối diện cổng trường ấy, rủ cả Tiểu Lương đi cùng.”
Sơ Y cười cười từ chối: “Không được, tối nay mình có việc, lần sau nhé.”
“Muộn thế này rồi, cậu còn có việc gì chứ?” Hứa Chi nắm cánh tay cô không cho đi, nghiêm túc khuyên, “Dù sao tối về cậu cũng ăn một mình, ăn xong rồi hãy làm việc, được không? Mình khó khăn lắm mới được phiếu thịt nướng, qua cuối tuần này là hết hạn rồi.”
“Mình thực sự có việc, không đùa với cậu đâu!”
Sơ Y và Hứa Chi từ khi vào trường làm việc đã là bạn thân, hai người không giấu giếm gì nhau, hầu như không có bí mật. Trong trường rất nhiều giáo viên đều biết Sơ Y đã kết hôn nhưng không biết chồng là ai và làm gì, chỉ có Hứa Chi hiểu rõ.
“Vậy mình nói thẳng với cậu.” Sơ Y thấy xung quanh người đã giải tán, thẳng thắn nói, “Dương Ẩn Chu hôm nay về nước, anh ấy kết thúc nhiệm kỳ không còn công tác ở nước ngoài nữa mà về nước làm việc, mình đã hứa với gia đình anh ấy phải về nhà cũ ăn cơm tiếp đón anh ấy, mình nhất định phải về. Cậu và Tiểu Lương đi ăn thịt nướng đi, có dịp mình mời hai người ăn cơm sau.”
“À, ả? Cậu nói gì? Dương Ẩn Chu về nước?”
Hứa Chi còn chưa kịp hoàn hồn từ tin tức lớn Dương Ẩn Chu không còn công tác nước ngoài mà phải về nước thì chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng cô cô kia đâu nữa.
Cô ấy tò mò muốn biết thêm, tức giận dậm chân, “… Nói cho rõ ràng rồi hãy đi chứ!”
Sơ Y về văn phòng thu dọn đồ đạc, không chậm trễ một giây đi thẳng đến bãi đỗ xe, theo thói quen xem điện thoại trước khi lái xe.
Quả nhiên, mẹ chồng Tả Bội Vân đã nhắn tin thúc giục cô về sớm nửa giờ trước.
Sơ Y trả lời: Vâng, con vừa tan làm, bây giờ lái xe về ngay.
Tả Bội Vân trả lời “Lái xe cẩn thận” rồi không thúc nữa.
Sơ Y thi bằng lái hồi năm ba đại học, năm ngoái mới mua xe, thực sự lên đường chưa đầy một năm. Tính theo giờ thực tế lái xe, cô vẫn xem như tay mới, không thể rong ruổi trên đường như những tài xế già dặn được.
Xe chạy chậm, lại gặp giờ cao điểm buổi chiều, đi một đoạn tắc một đoạn.
Sơ Y nhắn tin vào nhóm gia đình xin lỗi các thân thích, bảo họ đừng đợi cô mà ăn trước. Đi ngang chợ, cô thong thả đỗ xe mua ít trái cây, để xin lỗi người chồng ba năm không gặp của mình.
Đợi đến khi qua giờ cao điểm buổi chiều, mới lái xe về bình thường được.
Về đến nhà cũ đã là 8 giờ tối.
Vừa vào sân đã nghe thấy trong phòng khách tiếng cười nói rôm rả, có vẻ đến không ít thân thích, Dương Ẩn Chu ba năm lăn lộn ở nước ngoài, mặt mũi thay đổi khá nhiều.
Nhưng thực ra,Sơ Y hiểu biết về chức vụ của anh nửa vời, chỉ biết anh là quan chức ngoại giao cấp hàm không thấp.
Vốn trên đường còn nhẹ nhàng, về đến nhà cũ nghĩ đến Dương Ẩn Chu cũng ở trong đó, Sơ Y lập tức cảm thấy không biết phải làm sao, giống như cả người có kiến bò, ngượng ngùng đến mức hoàn toàn không muốn đối mặt với tình huống như vậy.
Cô vẫn chưa nghĩ ra nên ở chung với anh thế nào, câu đầu tiên khi gặp mặt với tư cách là vợ nên nói gì, có nên gọi anh Anh Ẩn Chu như hồi nhỏ, hay là gọi thẳng tên Dương Ẩn Chu.
Đau đầu quá!
Nghĩ không ra!!
Sơ Y vừa phiền não vừa đỗ xe vào sân trước xong, cầm chìa khóa, xách trái cây xuống xe, tính tùy cơ ứng biến.
Trời quá tối, đèn trong sân không biết hỏng hay quên bật, trong sân tối đen một màu, Sơ Y không phát hiện dưới cửa xe có con mèo nằm ở đó, một chân giẫm phải.
Mèo kêu thảm thiết một tiếng, sợ đến nỗi cô toàn thân nổi da gà, trong tình thế cấp bách nhấc chân lên rồi nhảy về phía trước hai bước, không may người quá vụng về khiến mình vấp ngã, hai đầu gối cô nề đập xuống đất.
Bùm một tiếng!
Cô theo phản xạ kêu lên một tiếng, trái cây trong tay lục tục lăn ra khỏi túi, rơi đầy đất.
Cảnh tượng thật thảm hại và buồn cười.
Sơ Y nhìn chằm chằm bóng con mèo đen chạy trốn, nghiến răng định mắng một câu.
Chưa kịp mắng thì con mèo gây họa đã không biết chạy đâu mất tăm, cô tự nhận xui xẻo, tay chống xuống đất định đứng dậy, đột nhiên có một bàn tay duỗi ra đỡ lấy cô.
“Có sao không? Ngã có đau không?”
Giọng nói này vừa nghe cô đã biết là ai, vẫn như xưa ôn nhu lại có từ tính, giọng điệu như đang dỗ trẻ con.
Sơ Y chợt thấy mũi cay cay, đáng thương vô cùng quỳ dưới đất, chật vật khôn xiết, nghe tiếng thật cẩn thận ngẩng mắt nhìn anh, nhất thời quên mất cách nói chuyện.
Ba năm không gặp Dương Ẩn Chu, anh dường như thay đổi rất nhiều, nhưng lại như chẳng thay đổi gì.
Khuôn mặt dần mờ nhạt trong ký ức vào khoảnh khắc này lại có ấn tượng rõ ràng, vẫn là chiếc mũi cao thẳng ấy, ngũ quan khiến người ta nhìn là mê, đường nét gương mặt rõ ràng, mày mắt kiên nghị lại toát ra vẻ chín chắn ổn trọng, như tác phẩm nghệ thuật khiến người ta không thể rời mắt.
Khi được anh đỡ lên, Sơ Y cảm thấy toàn thân máu huyết đều dồn lên mặt, không nói nên lời cảm giác khó chịu ùa đến.
Cô chậm rãi đứng dậy, giả vờ trấn tĩnh nói: “Em không sao. Cảm ơn anh, Anh Ẩn Chu.”
Nam nhân cười với cô, cúi xuống giúp cô nhặt trái cây dưới đất, dịu dàng nói: “Mấy năm không gặp, sao vẫn hấp tấp như vậy.”
Sơ Y hơi cảm thấy ủy khuất, ngượng ngùng đứng sau anh, giơ tay gãi gãi mặt, vốn định giải thích bị mèo dọa, nhưng lại thấy như không cần thiết phải giải thích.
Cô không nói gì.
Dương Anh Ẩn Chum trái cây của cô, ngẩng cằm ra hiệu, “Vào ăn cơm trước đi.”
Sơ Y đóng cửa xe, nghe lời đi vào, chào hỏi từng người thân thích.
Tả Bội Vân biết tính cô nhút nhát lại mỏng mặt, thúc giục cô mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, tiện thể ra bếp phụ bưng thức ăn.
Sơ Y rửa tay xong gặp Dương Diệc Sâm đang phụ bưng thức ăn, hỏi: “Sao nhiều món ăn thế này vẫn chưa động đến, mọi người chưa ăn à?”
Dương Diệc Sâm nhún vai, tự giác bưng nồi canh cô hơn, “Chưa, đợi hai vị đại Phật là cậu và anh trai tôi.”
Sơ Y ngước mắt hỏi, “Anh ấy cũng vừa đến à?”
“Sớm hơn cậu có mấy phút.”
“À.”
Còn tưởng đợi mình, hóa ra là đợi Dương Ẩn Chu, Sơ Y cảm giác tội lỗi giảm đi một nửa, ra ngoài thấy Dương Ẩn Chu đang phân phát trái cây cho người thân.
Anh tự nhiên đưa tay đón lấy đĩa sườn chua ngọt trên tay Sơ Y, nói nhỏ: “Để anh.”
Sơ Y từ nhỏ đến lớn, dù việc lớn hay nhỏ đều nghe lời anh, anh vĩnh viễn đúng, trong lòng cô đã hình thành thói quen từ lâu.
Cô đưa đĩa sườn cho anh, hai tay trống trơn đi về phía phòng ăn.
Bị dì thấy, trêu: “Năm đó nghe nói Ẩn Chu muốn cưới Sơ Y, tôi vạn lần không tin, cứ cảm thấy không hợp, kỳ kỳ quái quái. Nhất Nhất tính tình mềm mại, không có chủ kiến gì, khó giữ được Ẩn Chu, với Diệc Sâm thì hợp hơn. Nhiều năm trôi qua, giờ thấy lại thấy khác, nhìn xem không phải rất tốt sao. Thế hệ vợ chồng già trẻ chúng ta cũng không ít, giờ già rồi vẫn ân ân ái ái, sống không khác gì.”
Lời này nói ra, Tả Bội Vân không thích nghe, “Nói như Ẩn Chu già lắm ấy, không phải chỉ hơn có 8 tuổi thôi sao, Nhìn vẫn như người trẻ vừa tốt nghiệp mấy năm, ở nước ngoài biết bao cô gái muốn theo đuổi nó. Nhất Nhất còn chưa chê, mọi người lại đi chê, đúng không Nhất Nhất?”
Sơ Y nghe thấy tên mình, khẩn trương đến đổ mồ hôi, gắng gượng nặn ra nụ cười tự nhiên nói: “Vâng, đúng vậy.”
“Lại Nói, Ẩn Chu nhà chúng tôi sự nghiệp thành công, tuy đẹp trai nhưng không phải dựa vào mặt mà sống,mọi người biết gì chứ!”
“Đúng đúng đúng, lời này tôi tán thành.”
“Nói vậy hai đứa chúng nó đúng là trai tài gái sắc, Nhất Nhất nhà tôi cũng xinh đẹp, trong khu chưa từng thấy cô bé nào trắng trẻo đẹp hơn nó. Hai đứa xứng đôi vô cùng!”
Trong bữa cơm, các dì vẫn chưa dứt đề tài, họ nói nếu không phải Dương Ẩn Chu có phúc khí cưới được Nhất Nhất, thì cô gái nào chịu bỏ ra ba năm tuổi xuân ở trong nước đợi anh chứ? Còn dặn Dương Ẩn Chu khi về nước phải đối xử tốt với Nhất Nhất, chăm sóc cô ấy cho tử tế.
Dương Ẩn Chu để cho Sơ Y có thể mặt, phụ họa nói vài câu ngọt ngào, còn chủ động gắp đồ ăn cho Sơ Y bảo cô ăn nhiều thêm, tạo ra vẻ tình cảm giả tạo rằng dù ở xa nhau nhiều năm nhưng vẫn ân ái như xưa.
Sau khi ăn xong ngồi nói chuyện trong phòng khách nửa tiếng, trời đã xế chiều, bố Dương hỏi Dương Ẩn Chu tối nay định ở đâu.
Khi Dương Ẩn Chu và Sơ Y kết hôn đã mua một căn hộ chung cư trong thành phố làm phòng tân hôn, căn hộ đó gần trường học của Sơ Y và đơn vị trong nước của Dương Ẩn Chu. Ba năm anh ở nước ngoài, vẫn luôn chỉ có một mình Sơ Y ở đó, giờ anh đã về chắc chắn là muốn cùng nhau chuyển vào ở.
Bố Dương có lẽ vì lâu không gặp con trai, muốn giữ anh ở lại thêm vài hôm, “Hôm nay vừa hay thứ sáu, cuối tuần Nhất Nhất không đi làm, hay là hai đứa ở đây hai ngày rồi hãy về?”
Sơ Y nghĩ thầm chắc chắn Dương Ẩn Chu sẽ đồng ý, bố Dương vốn kiêu ngạo, bình thường hiếm khi cầu xin ai, trừ với Dương Ẩn Chu.
Nào ngờ, Dương Ẩn Chu suy nghĩ một lúc, lại từ chối: “Không được, ngày mai còn có việc phải làm, về thành phố tiện hơn. Muộn thế này rồi, để Nhất Nhất ở lại đi.”
“Con mới về nước thì có việc gì chứ? Cả Bộ Ngoại giao chỉ có mình con bận nhất à, một ngày cũng không nghỉ được hay sao?” “……” Đột nhiên một quả khoai lang nóng được ném cho Sơ Y, cô gấp đến nỗi mi mắt giật giật, do dự cắn môi, nhìn sắc mặt bố Dương dần dần tối đi, không hiểu sao thấy hơi tội nghiệp.
Mối quan hệ giữa hai cha con họ dường như luôn nhạt nhẽo.
Dương Ẩn Chu không ở lại đây, cô còn ở lại đây làm gì. So với cả nhà người này, Sơ Y cảm thấy cô vẫn gần gũi với Dương Ẩn Chu hơn một chút, vì thế nói: “Bố, con cũng vừa hay có công việc chưa làm xong, tài liệu không ở đây, con cũng… về luôn vậy.”
“Thôi, thôi.” Tả Bội Vân thấy không khí không đúng, vội đến hòa giải, “Con cái lớn rồi không giữ được, Ẩn Chu con mới về nước đừng để Nhất Nhất lái xe, hai đứa cùng về đi.”
“Không cần, để anh lái.”
Sơ Y đưa chìa khóa xe cho Dương Ẩn Chu, kéo cửa xe lên xe.
Trên đường về, cô dựa gần cửa sổ xe ngủ một giấc. Về đến nhà, hai người cùng lên lầu, phát hiện trong tay Dương Ẩn Chu có thêm một túi đồ.
Sơ Y tò mò, nhưng không dám hỏi.
Tối tắm rửa xong, Dương Ẩn Chu bảo Sơ Y mở túi ra, lấy thuốc trong đó bôi lên một chút.
Sơ Y lập tức hiểu ra.
Cô nghĩ thầm trong lòng, tuy đầu gối cô bị trầy da, nhưng cô tưởng mình che giấu khá tốt, cũng không biểu hiện quá rõ ràng.
Vậy mà vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Dương Ẩn Chu.