Thư Tình Gửi Vệ Lai
Chương 53: Đủ để người khác biết rằng mọi chuyện anh làm đều vì để em vui vẻ
Vệ Lai chưa bao giờ nghĩ đến việc Châu Túc Tấn sẽ cho mình cổ phần.
Cho dù nó có là một phần nhỏ đi chăng nữa thì cũng đã là số tài sản khổng lồ rồi chứ đừng nói đến ‘số ít’ trong lời anh.
Thông thường, bất kỳ sự xáo trộn nào trong các cổ đông lớn đều thu hút sự chú ý, mà lần này chuyển nhượng cổ phần liên quan đến việc Châu Túc Tấn tự mình tặng số cổ phần đó cho cô, người được gọi là vợ của anh, thật khó để tưởng tượng ra lúc đó cuộc họp sẽ trở nên như thế nào.
Vệ Lai với tay lấy chai nước, mở ra uống mấy ngụm, nhất thời cô vẫn chưa thể tiêu hóa được thông tin khiến người khác bàng hoàng này. Châu Túc Tấn ngồi đối diện cô, cô nhìn anh: “Anh định cho em bao nhiêu?”
Châu Túc Tấn: “Không nhiều.” Anh nói thêm: “Đủ để người khác biết rằng mọi chuyện anh làm đều vì để em vui vẻ.”
Vệ Lai đưa nước cho anh, trong lòng thầm nghĩ, có một số chuyện anh không làm với em, cũng chẳng khiến em vui.
Nhưng hiện giờ có luật sư Hình ở bên cạnh cho nên cô chỉ có thể chửi thầm trong lòng vài câu.
Châu Túc Tấn nhìn đồng hồ, đã qua năm phút, anh hỏi cô: “Em có thể ký tên được không? Thủ tục xử lý khá rắc rối, sau khi em ký xong luật sư Hình còn phải nhanh chóng trở về hoàn thành thủ tục.”
Vệ Lai gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha.
Luật sư Hình cũng không nói nhiều, mà trực tiếp đưa ra những tài liệu cần cô ký tên.
Đầu tiên Vệ Lai nhìn qua hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cô còn tưởng bản thân mình bị hoa mắt, Vệ Lai cẩn thận đếm từng con số 0 trong đó tổng cộng đưa cho cô 3600 vạn cổ phiếu, tỷ lệ sở hữu là 0,31%.
Những gì mà anh đưa cho cô xem lúc này đã được cân nhắc rất kỹ lưỡng, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không hề ảnh hưởng đến quyền kiểm soát của anh đối với tập đoàn, không ảnh hưởng đến lợi ích của các cổ đông lớn khác, càng không gây ra tình trạng biến động giá cổ phiếu.
Vì anh và Vệ Lai là vợ chồng cho nên các cổ đông lớn đều nhất trí thông qua phương án chuyển nhượng của anh.
Bởi vì đầu năm rất bận rộn nên đã lâu Vệ Lai không chú ý đến Khôn Thần.
Trong đầu Vệ Lai nhớ lại ngày hôm đó, cô để ý giá cổ phiếu lúc đó của Khôn Thần rơi vào khoảng 200, nhưng cô không nhớ được con số chính xác.
Châu Túc Tấn hơi nâng cằm uống một ngụm nước, rồi ra hiệu cho luật sư Hình: “Nói cho cô ấy biết giá cổ phiếu cụ thể của Khôn Thần.”
Vệ Lai: “……”
Luật sư Hình im lặng mỉm cười, mở điện thoại ra.
Vệ Lai cẩn thận tính toán giá trị tài sản ròng của mình hiện tại, dựa trên giá cổ phiếu ngày hôm qua, khối tài sản hiện có của cô đã gần đuổi kịp ba của Mục Địch rồi.
Nhưng tất nhiên trên những phương diện khác từ sức mạnh và nguồn lực tài chính thì cô không thể so sánh được với người khác, nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đã đủ để cô đuổi kịp đối phương về giá trị tài sản ròng.
Cô ký tất cả những giấy tờ mà luật sư Hình đưa cho: “Vất vả cho luật sư Hình rồi.”
Luật sư Hình: “Không đâu.”
Anh ta có một chuyến bay vào buổi tối, cho nên vội vã thu xếp tài liệu đã ký rồi nhanh chóng di chuyển đến sân bay.
Vệ Lai đóng bút lại, cô đi đến trước cửa sổ mở cửa ra để cho gió thổi vào.
Giống như một giấc mơ vậy, thậm chí cô còn chưa bao giờ dám mơ bản thân sẽ trở nên giàu như thế.
Cô đột nhiên quay sang nói với Châu Túc Tấn: “Ông xã, đợi đến khi chuỗi siêu thị đi vào hoạt động đến lúc đó em có tiền rồi thì em sẽ tặng anh một phần quà, nhưng có lẽ anh phải đợi thêm vài năm nữa.”
Châu Túc Tấn bảo cô đóng cửa lại, đáp: “Đừng lo, anh sẽ đợi.”
Vệ Lai nghe lời mà đóng cửa sổ lại, sau đó làm công tác tâm lý cho anh: “Món quà này đối với anh có thể chỉ là món quà nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng đối với em nó rất quý giá, không giống nhau.”
Châu Túc Tấn: “Đối với anh nó cũng rất quý giá.”
Trong lòng Vệ Lai ấm áp, cô quay lại bàn làm việc đẩy chiếc ghế xoay về phía anh.
Châu Túc Tần bảo cô không cần đẩy ghế: “Anh sẽ qua đó ngồi.” Anh kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải để không làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
Vệ Lai lại không hề có ý định làm việc, mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, năng suất làm việc rất thấp còn hay mắc lỗi.
Cô nói cho Châu Túc Tấn nghe về quá trình tìm kiếm gián điệp trong chuỗi siêu thị, vốn dĩ cho rằng là Trần Kỳ, Nhưng cô lại cho rằng chính Hà Vạn Trình đã sắp xếp người để giúp đỡ mẹ cô.
Châu Túc Tấn cũng không hề ngạc nhiên khi Hà Vạn Trình sắp xếp người đến siêu thị, sau bữa cơm ngày hôm qua Hà Vạn Trình có hơi kinh ngạc vì bản thân không để ý đến siêu thị của Vệ Lai, cũng không sắp xếp người đến để giúp cô.
Hà Vạn Trình cũng là người đáng để tin tưởng: “Chủ tịch Hạ muốn theo đuổi mẹ, em cảm thấy thế nào?”
Vệ Lai đang vô thức viết hai chữ ‘Trần Kỳ’ lên trên giấy, nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn anh, từ trước đến nay anh không phải là người chủ động nói việc của người khác, kể cả là người nhà.
“Chẳng lẽ chủ tịch Hạ còn đang thăm dò thái độ của em với ông ấy sao?”
“Ừ.” Châu Túc Tấn nói thẳng: “Anh hỏi giúp ông ấy một chút.”
“Vậy anh nói lại với chủ tịch Hạ, chỉ cần mẹ em thích thì em sẽ không có ý kiến.” Vệ Lai lại viết thêm từ ‘phó chủ tịch’ vào sau tên ‘Trần Kỳ’ trên tờ giấy.
Châu Túc Tấn cầm lấy mảnh giấy trên bàn: “Em đang nghi ngờ bản thân à?”
Vệ Lai mỉm cười: “Có lẽ bởi vì Lỗ Mãn Ức liên tục sắp xếp hai người đến đây, làm em mắc chứng hoang tưởng bị hại mất rồi.” Cô nói xong sau đó tiếp tục viết thêm sau phó chủ tịch Trần Kỳ, người chịu trách nhiệm kiểm tra nguồn của các nhà cung ứng.
–
Vào giữa tháng 4, theo thông tin Khôn Thần cung cấp, cho thấy tỷ lệ sở hữu cổ phần của Châu Túc Tấn đã giảm xuống, trong danh sách cổ đông lại xuất hiện một cái tên.
Tin tức vừa ra đã làm chấn động cả Giang Thành.
Lỗ Mãn Ức lập tức gọi điện cho cháu gái hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mục Địch nào còn tâm trạng ăn cơm, nhưng vẫn đồng ý.
Lỗ Mãn Ức cũng không có tâm trí ăn cơm, cho nên chỉ tìm một nhà hàng gần nơi làm việc của cháu gái.
Châu Túc Tấn tặng cổ phần của Khôn Thần cho Vệ Lai, điều này có ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
“Người mà cậu cài vào siêu thị của Vệ Lai cũng hối hận trả lại tiền, anh ta nói rằng đã bị Vệ Lai nghi ngờ từ hai tháng trước, cho nên không dám tùy tiện liên lạc với cậu, kéo dài đến tận mấy ngày hôm trước.”
Khi Dư Hữu Niên trả lại tiền còn nói thế này: Vệ Lai đã nghi ngờ tôi, tôi cũng không có lá gan để đắc tội với Châu Túc Tấn, tôi muốn chuộc lỗi nên xem như giao dịch giữa hai chúng ta chưa từng xảy ra.
Vừa mở lời đã lôi Châu Túc Tấn ra để nắm thóp Lỗ Mãn Ức, nên ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lỗ Mãn Ức buồn bực: “Sao mà Vệ Lai có thể đoán ra được người mà cậu đã gài vào được chứ?”
Mục Địch nói với cậu mình: “Có lẽ Vệ Lai cũng không đoán được là ai, chẳng qua do người kia có tật giật mình, không muốn làm gián điệp nữa lại không muốn đắc tội cậu cho nên mới nghĩ ra cái lý do này.”
Lỗ Mãn Ức bừng tính: “Cháu nói cũng có lý.”
Ông ta khẽ xoa trán, việc Châu Túc Tấn tặng cổ phần cho Vệ Lai làm ông ta choáng váng đây là điều mà ông ta không hề ngờ đến. Nhưng hiện tại Châu Túc Tấn đang công khai ủng hộ Vệ Lai, cho nên ông ta chỉ có thể nhịn xuống coi như chưa có chuyện gì xảy ra với Dư Hữu Niên.
Mục Địch im lặng ăn đồ ăn của mình, cũng không nói thêm gì.
Người mà cô ta cài vào cũng bị Vệ Lai nghi ngờ, chỉ có điều người kia đã dễ dàng thoát khỏi hiềm nghi, từ giờ coi như là an toàn.
–
Cuối tháng 4, Châu Túc Tấn có rất nhiều hội nghị cũng như đàm phán nên không có thời gian để đi Giang Thành.
Anh xin lỗi Vệ Lai, nói rằng sang tháng 5 sẽ lại sang với cô một tuần.
Vệ Lai cũng không muốn anh áy náy nên cười nói: “Anh có qua đây thì em cũng rất bận rộn, mặc dù siêu thị của em không lớn nhưng cũng rất bận.”
Châu Túc Tấn nghe thấy tiếng tắt máy tính từ chỗ cô, vô thức nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ: “Về muộn thế sao?”
Bởi vì anh không có ở nhà cho nên về sớm hay về muội cũng như nhau, chẳng bằng tăng ca.
Vệ Lai cầm lấy áo khoác, khóa cửa đi xuống lầu, từ bên kia vang lên giọng nói: “Xuống cầu thang cẩn thận.”
“Không có việc gì đâu, đèn sáng mà.”
Vệ Lai đi từng bước xuống cầu thang, cô nhớ lại lần đầu tiên anh tới văn phòng của cô cũng đã đi qua những bậc thang này, sau đó cô chậm rãi đi sau anh hai bước, ngay lập tức anh đã quay lại tìm cô.
Tần dưới siêu thị vẫn còn chưa đóng cửa, từ thứ sáu đến chủ nhật mở cửa đến mười giờ, thường là lúc chín giờ ba mươi.
“Ông xã, em ra đến xe rồi.”
Sau khi chúc ngủ ngon, Vệ Lai cúp điện thoại rồi khởi động xe.
Khi thắt dây an toàn cô còn liếc nhìn khu vực văn phòng ở tầng hai, tất cả đèn trong văn phòng đều đã tắt.
Ngay lúc cô chuẩn bị nhấn ga thì từ bên cầu thang đi ra hai người, vừa đi vừa trò chuyện là Dư Hữu Niên và Trần Kỳ.
Vệ Lai hạ kính xe xuống, đợi bọn họ đến gần rồi mới chào hỏi: “Sao về muộn thế?”
Dư Hữu Niên nói: “Phó chủ tịch Trần muốn tôi tìm hiểu thêm về công nghiệp Bách Đa và cổ phần Bách Đa để thận trọng hơn trong việc lựa chọn.”
Tìm nguồn vốn từ các nhà cung cấp chính, việc góp vốn cũng đồng thời để lựa chọn các đối tác chiến lược, bên kia sẽ nắm giữ cổ phần của siêu thị Vệ Lai, việc này liên quan đến sự phát triển lâu dài của siêu thị cho nên cần thận trọng.
Trong giai đoạn đầu, cô dự định hợp tác với hai công ty, ở bên phía Lemon Food đã ổn thỏa, hiện giờ cô đang phân vân giữa công ty cổ phần Bách Đa và công nghiệp Bách Đa, mặc dù tên của hai công ty này giống nhau nhưng trên thực tế lại không hề liên quan gì đến nhau.
Sức mạnh toàn diện của hai công ty gần như tương đương nhau, mỗi công ty đều có những điểm mạnh và điểm yếu riêng.
Trần Kỳ nói với Vệ Lai: “Trước kia tôi từng hợp tác với cả hai công ty này, nhưng chỉ tiếp xúc với phó giám đốc phụ trách, còn những người quản lý cấp cao khác thì không quen biết.”
Anh ta khó xử: “Có chút khó chọn.”
Vệ Lai hỏi anh ta: “Vậy anh thích công ty nào hơn?”
Trần Kỳ thật lòng trả lời: “Công nghiệp Bách Đa.”
Vệ Lai nói: “Tôi cũng ấn tượng với công nghiệp Bách Đa.”
Dư Hữu Niên có ấn tượng tốt với cả hai công ty: “Nếu còn do dự vậy thì chọn công nghiệp Bách Đa đi.”
Vừa nói anh ta vừa mỉm cười: “Chúng ta vừa tổ chức cuộc họp ở bãi đậu xe.”
Ngày mai là thứ bảy, Vệ Lai cho bọn họ ở nhà nghỉ ngơi, đối tác đã được quyết định đến thứ hai sẽ bắt đầu tiến hành.
Về đến nhà, cô đứng ở chỗ thay giày một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra đặt vé tàu cao tốc đi Bắc Kinh sớm nhất vào ngày mai.
Ngày hôm sau, cô lên xe và nói với mẹ rằng mình sẽ không đến công ty vào hai ngày cuối tuần.
Trình Mẫn Chi: [ Được, con cứ thư giãn đi.]
Vệ Lai báo cáo tiến độ tài chính cho mẹ cùng quyết định chọn Lemon Food và công nghiệp Bách Đa.
. Việc còn lại bà sẽ tự mình kiểm tra, sẽ không có vấn đề gì.
Khi đài phát thanh thông báo đã đến trạm cuối, trong lòng cô đột nhiên sinh ra chút lo lắng vô cớ.
[Chú Diêm, hôm nay con đến gặp Châu Túc Tấn, con không vào biệt thự được cũng không có số liên lạc của quản gia, chú có thể gửi danh thiếp của quản gia cho con được không? Với cả, con chưa nói với Châu Túc Tấn rằng con sẽ đến đây đâu.]
Để chú Diêm giữ bí mật giúp cô.
Châu Túc Tấn có một buổi tiệc xã giao vào buổi trưa, và anh đang trên đường đến khách sạn.
Châu Túc Tấn ngồi ở ghế sau nhìn lịch trình ngày mai, cố gắng dời sang buổi chiều, ngày hôm nay Dương Trạch cũng đi theo anh đến buổi tiệc xã giao, anh nói với Dương Trạch đang ngồi ở ghế phụ: “Tôi sẽ bay đến Giang Thành vào 11 giờ tối nay và trở lại vào 2 giờ sáng ngày mai, có thể đến công ty đúng giờ, cậu giúp tôi điều chỉnh lại bên đó.”
Dương Trạch: “….Vâng.”
Mấy ngày gần đây anh đã làm việc liên tục, hiện giờ còn muốn bay đi bay về thì cơ thể làm sao có thể chịu được.
Anh ấy quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Chủ tịch Châu, cơ thể ngài chịu nổi không?”
“Không có việc gì.” Châu Túc Tấn rời mắt khỏi tờ lịch trình, anh đã hứa là sẽ đến thăm có lẽ Vệ Lai ở bên đó cũng đang mong chờ anh đến, anh sẽ cố gắng để không thất hứa với cô.
Đến tầng hầm khách sạn, chú Diêm đi đỗ xe, đợi đến khi Châu Túc Tấn xuống xe thì ông mới mở điện thoại ra.
Đọc xong, ông vội vàng mở cửa xe nói: “Chủ tịch Châu.”
Chấu Túc Tấn xoay người, chú Diêm nhanh chóng cởi dây an toàn đi xuống, buổi tối Châu Túc Tấn định bay đến Giang Thành, có thể đi thẳng từ công ty đến sân bay, ông cũng không có cách nào giấu hộ cho Vệ Lai nên chỉ đành đưa điện thoại cho anh xem.
Sau khi xem xong, yết hầu của Châu Túc Tấn khẽ nhúc nhích, trả lại điện thoại cho chú Diêm.
Sau khi kết hôn, cô chỉ đến đây một lần nhưng lần đó anh chưa đưa thông tin của cô cho bên quản lý bất động sản, lần đó cô lái xe của anh nên mới được ra vào, còn lần này không có xe cho nên cô không thể đi vào trong biệt thự.
Bước vào thang máy, anh gọi điện nhờ quản gia đi đón người.
Thang máy rất nhanh đã dừng lại, đi đến phòng tổ chức tiệc xã giao nhưng anh vẫn chưa đi vào, chỉ ra hiệu cho Dương Trạch đi trước.
Vệ Lai chưa nhận được câu trả lời của chú Diêm nhưng lại nhận được cuộc gọi của Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn rất ít khi giải thích, nhưng hôm nay vừa nối máy anh đã giải thích thay cho chú Diêm: “Không phải là do chú Diêm không giữ bí mật giùm em đâu, mà do tối nay anh định bay về gặp em, chú ấy lo lắng anh sẽ không về nhà mà đi thẳng ra sân bay.”
“Có phải anh muốn nửa đêm bay tới Giang Thành không?”
Châu Túc Tấn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không có gì, anh bay vòng quanh thế giới quanh năm, hơn nữa Giang Thành cách Bắc Kinh cũng không xa.” Anh hỏi cô: “Em đến đâu rồi?”
Vệ Lai nói khoảng vài tiếng nữa là cô sẽ đến nơi: “Anh cứ bận việc đi em tự mình về cũng được.”
Bên trong phòng mọi người còn đang chờ anh, cho nên Châu Túc Tấn chỉ có thể nói ngắn gọn: “Quản gia sẽ đến đón em, chiều nay em tự thu xếp nhé.”
Vệ Lai về đến nhà, đầu tiên đặt hành lý xuống, thay quần áo ở nhà.
Trên đường đến đón cô, quản gia còn mua anh đào tươi và nho xanh, bởi vì cô chỉ thích hai loại trái cây này, buổi chiều cũng không có việc gì là cho nên cô dự định làm mứt anh đào.
Để nước sốt nguội và nó sẽ chuyển sang màu sẫm.
Một chiếc ô tô đi vào sân.
Vệ Lai gần như đã chạy ra khỏi nhà bếp, sau hai tuần nhớ nhung cuối cùng cũng đã được gặp anh.
“Vốn dĩ định tạo bất ngờ cho anh.” Cô lao vào vòng tay của anh và ôm chặt lấy anh.
Châu Túc Tấn: “Lúc anh đọc được tin nhắn của chú Diêm thì cũng rất bất ngờ.”
Anh cúi đầu, hôn cô ngay trong sân.
Vệ Lai không tập trung, cô sợ dì hoặc quản gia sẽ đi ra.
Châu Túc Tấn buông môi cô ra, dẫn cô đi vào trong.
Sau bữa tối, Châu Túc Tấn làm việc thêm hai tiếng nữa để sáng mai có thời gian rảnh ở bên cạnh cô.
Trong phòng tắm, Vệ Lai gội đầu xong thì bắt đầu xả nước nóng vào bồn tắm, trong khi đợi nước tắm cô còn đi tìm cái điều khiển từ xa của đèn tường.
Cô không sống ở đây thường xuyên và cũng không rành về cách sắp xếp đồ đạc cho nên phải mất một lúc lâu cô mới tìm được điều khiển.
Đèn được tắt đi, cô dựa vào gối tắm, qua cửa sổ sát đất nhìn về phía khoảng sân phía sau.
Đã qua ba tháng, sân sau từng phủ một lớp tuyết trắng hiện giờ lại tràn ngập sắc xuân. Cô nhớ lần đầu đến biệt thự này, trời đã vào cuối thu khoảng sân này lúc đó cứ như một bức tranh sơn dầu tràn ngập màu sắc.
Ngâm mình được một lúc, Vệ Lai mới chợt nhớ ra mình chưa cho tinh dầu vào trong nước, cô chọn lấy một lọ tinh dầu hương hoa nhài trên kệ rồi nhỏ vài giọt vào trong nước.
Phòng tắm ở trong phòng ngủ chính rất rộng rãi, bồn tắm nằm chéo với buồng tắm vòi hoa sen, cô đưa lưng về phía đó cho nên lúc vòi hoa sen được mở ra thì cô cũng không quay lại.
Đèn tường đã bị cô tắt đi, chỉ có chiếc đèn gương trên bệ rửa mặt là sáng, ánh sáng vừa phải mờ nhạt.
Đây là lần đầu tiên cô và Châu Túc Tần dùng chung phòng tắm.
Vệ Lai không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn một hồi thì cổ đã đau nhức, cho nên cô không nhìn nữa mà dùng tay ấn chiếc cổ đã đau nhức, điện thoại cũng không mang theo vào cho nên chỉ còn cách đánh giá cách trang trí của phòng tắm để giết thời gian.
Phòng tắm ở nơi này rất khác với ở Giang Thành, phòng tắm của Giang Ngạn Vân Thần ấm cúng hơn, phong cách ở đây rất phù hợp với tính cách của anh, tối giản, khiêm tốn nhưng cao cấp.
Đánh giá nó một cách cẩn thận, còn có thể thấy sự sang trọng lạnh lùng ở khắp mọi nơi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vòi hoa sen đã tắt và tiếng nước chảy theo đó dừng lại.
Châu Túc Tấn đi ra ngoài trước, dặn dò cô: “Vệ Lai? Đừng ngủ vội.”
Lúc này Vệ Lai mới quay đầu, trên người anh đã khoác thêm một lớp áo choàng tắm, đai lưng cũng thắt đàng hoàng, cô nói: “Em không ngủ.”
Khi anh xắn tay áo choàng tắm lên và đi về phía cửa, cô gọi anh: "Ông xã."
Châu Túc Tấn xoay người: “Muốn anh lấy máy sấy tóc hay quần áo cho em không?”
“Không.” Cô đã quen với việc tự mình sấy tóc hơn nữa quần áo cũng đã được lấy ra sẵn rồi: “Em hơi khát.”
Châu Túc Tấn nói: “Anh đi rót nước.”
“Đặt ở đầu giường giúp em là được.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Vệ Lai cũng bước ra từ trong bồn tắm.
Cô vừa mới mặc chiếc váy hai dây vào, còn chưa kịp kéo váy xuống thì Châu Túc Tấn đã bưng cốc nước đi vào.
Vệ Lai kéo vạt váy của mình mấy lần, nhận lấy ly nước uống hết trong một hơi, cô vừa uống nước vừa túm chặt lấy áo choàng tắm của anh không có anh đi.
Châu Túc Tấn ôm cô vào lòng, giúp cô kéo nốt vạt váy bên kia xuống, thấy cô uống nhiều nước như vậy, anh nói: “Lần sau đừng ngâm lâu như vậy.”
Nước trên tóc anh trượt xuống cổ, Vệ Lai đưa tay lau cho anh, Châu Túc Tấn theo phản xạ nắm lấy ngón tay cô, tưởng lầm là muốn chạm vào yết hầu của anh.
“Em giúp anh lau nước.” Vệ Lai đưa cốc nước lại cho anh, sau đó làm nũng trong ngực anh: “Không phải chuyện gì anh cũng làm cho em vui vẻ, cũng không phải lúc nào cũng nghe lời em, anh còn không cho em chạm vào yết hầu của anh.”
Châu Túc Tần nhìn cô: “Vậy em có muốn thử lại không? Lần này nghe lời em.”
Cho dù nó có là một phần nhỏ đi chăng nữa thì cũng đã là số tài sản khổng lồ rồi chứ đừng nói đến ‘số ít’ trong lời anh.
Thông thường, bất kỳ sự xáo trộn nào trong các cổ đông lớn đều thu hút sự chú ý, mà lần này chuyển nhượng cổ phần liên quan đến việc Châu Túc Tấn tự mình tặng số cổ phần đó cho cô, người được gọi là vợ của anh, thật khó để tưởng tượng ra lúc đó cuộc họp sẽ trở nên như thế nào.
Vệ Lai với tay lấy chai nước, mở ra uống mấy ngụm, nhất thời cô vẫn chưa thể tiêu hóa được thông tin khiến người khác bàng hoàng này. Châu Túc Tấn ngồi đối diện cô, cô nhìn anh: “Anh định cho em bao nhiêu?”
Châu Túc Tấn: “Không nhiều.” Anh nói thêm: “Đủ để người khác biết rằng mọi chuyện anh làm đều vì để em vui vẻ.”
Vệ Lai đưa nước cho anh, trong lòng thầm nghĩ, có một số chuyện anh không làm với em, cũng chẳng khiến em vui.
Nhưng hiện giờ có luật sư Hình ở bên cạnh cho nên cô chỉ có thể chửi thầm trong lòng vài câu.
Châu Túc Tấn nhìn đồng hồ, đã qua năm phút, anh hỏi cô: “Em có thể ký tên được không? Thủ tục xử lý khá rắc rối, sau khi em ký xong luật sư Hình còn phải nhanh chóng trở về hoàn thành thủ tục.”
Vệ Lai gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha.
Luật sư Hình cũng không nói nhiều, mà trực tiếp đưa ra những tài liệu cần cô ký tên.
Đầu tiên Vệ Lai nhìn qua hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cô còn tưởng bản thân mình bị hoa mắt, Vệ Lai cẩn thận đếm từng con số 0 trong đó tổng cộng đưa cho cô 3600 vạn cổ phiếu, tỷ lệ sở hữu là 0,31%.
Những gì mà anh đưa cho cô xem lúc này đã được cân nhắc rất kỹ lưỡng, dưới bất kỳ tình huống nào cũng không hề ảnh hưởng đến quyền kiểm soát của anh đối với tập đoàn, không ảnh hưởng đến lợi ích của các cổ đông lớn khác, càng không gây ra tình trạng biến động giá cổ phiếu.
Vì anh và Vệ Lai là vợ chồng cho nên các cổ đông lớn đều nhất trí thông qua phương án chuyển nhượng của anh.
Bởi vì đầu năm rất bận rộn nên đã lâu Vệ Lai không chú ý đến Khôn Thần.
Trong đầu Vệ Lai nhớ lại ngày hôm đó, cô để ý giá cổ phiếu lúc đó của Khôn Thần rơi vào khoảng 200, nhưng cô không nhớ được con số chính xác.
Châu Túc Tấn hơi nâng cằm uống một ngụm nước, rồi ra hiệu cho luật sư Hình: “Nói cho cô ấy biết giá cổ phiếu cụ thể của Khôn Thần.”
Vệ Lai: “……”
Luật sư Hình im lặng mỉm cười, mở điện thoại ra.
Vệ Lai cẩn thận tính toán giá trị tài sản ròng của mình hiện tại, dựa trên giá cổ phiếu ngày hôm qua, khối tài sản hiện có của cô đã gần đuổi kịp ba của Mục Địch rồi.
Nhưng tất nhiên trên những phương diện khác từ sức mạnh và nguồn lực tài chính thì cô không thể so sánh được với người khác, nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đã đủ để cô đuổi kịp đối phương về giá trị tài sản ròng.
Cô ký tất cả những giấy tờ mà luật sư Hình đưa cho: “Vất vả cho luật sư Hình rồi.”
Luật sư Hình: “Không đâu.”
Anh ta có một chuyến bay vào buổi tối, cho nên vội vã thu xếp tài liệu đã ký rồi nhanh chóng di chuyển đến sân bay.
Vệ Lai đóng bút lại, cô đi đến trước cửa sổ mở cửa ra để cho gió thổi vào.
Giống như một giấc mơ vậy, thậm chí cô còn chưa bao giờ dám mơ bản thân sẽ trở nên giàu như thế.
Cô đột nhiên quay sang nói với Châu Túc Tấn: “Ông xã, đợi đến khi chuỗi siêu thị đi vào hoạt động đến lúc đó em có tiền rồi thì em sẽ tặng anh một phần quà, nhưng có lẽ anh phải đợi thêm vài năm nữa.”
Châu Túc Tấn bảo cô đóng cửa lại, đáp: “Đừng lo, anh sẽ đợi.”
Vệ Lai nghe lời mà đóng cửa sổ lại, sau đó làm công tác tâm lý cho anh: “Món quà này đối với anh có thể chỉ là món quà nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng đối với em nó rất quý giá, không giống nhau.”
Châu Túc Tấn: “Đối với anh nó cũng rất quý giá.”
Trong lòng Vệ Lai ấm áp, cô quay lại bàn làm việc đẩy chiếc ghế xoay về phía anh.
Châu Túc Tần bảo cô không cần đẩy ghế: “Anh sẽ qua đó ngồi.” Anh kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải để không làm ảnh hưởng đến công việc của cô.
Vệ Lai lại không hề có ý định làm việc, mấy ngày nay cô quá mệt mỏi, năng suất làm việc rất thấp còn hay mắc lỗi.
Cô nói cho Châu Túc Tấn nghe về quá trình tìm kiếm gián điệp trong chuỗi siêu thị, vốn dĩ cho rằng là Trần Kỳ, Nhưng cô lại cho rằng chính Hà Vạn Trình đã sắp xếp người để giúp đỡ mẹ cô.
Châu Túc Tấn cũng không hề ngạc nhiên khi Hà Vạn Trình sắp xếp người đến siêu thị, sau bữa cơm ngày hôm qua Hà Vạn Trình có hơi kinh ngạc vì bản thân không để ý đến siêu thị của Vệ Lai, cũng không sắp xếp người đến để giúp cô.
Hà Vạn Trình cũng là người đáng để tin tưởng: “Chủ tịch Hạ muốn theo đuổi mẹ, em cảm thấy thế nào?”
Vệ Lai đang vô thức viết hai chữ ‘Trần Kỳ’ lên trên giấy, nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn anh, từ trước đến nay anh không phải là người chủ động nói việc của người khác, kể cả là người nhà.
“Chẳng lẽ chủ tịch Hạ còn đang thăm dò thái độ của em với ông ấy sao?”
“Ừ.” Châu Túc Tấn nói thẳng: “Anh hỏi giúp ông ấy một chút.”
“Vậy anh nói lại với chủ tịch Hạ, chỉ cần mẹ em thích thì em sẽ không có ý kiến.” Vệ Lai lại viết thêm từ ‘phó chủ tịch’ vào sau tên ‘Trần Kỳ’ trên tờ giấy.
Châu Túc Tấn cầm lấy mảnh giấy trên bàn: “Em đang nghi ngờ bản thân à?”
Vệ Lai mỉm cười: “Có lẽ bởi vì Lỗ Mãn Ức liên tục sắp xếp hai người đến đây, làm em mắc chứng hoang tưởng bị hại mất rồi.” Cô nói xong sau đó tiếp tục viết thêm sau phó chủ tịch Trần Kỳ, người chịu trách nhiệm kiểm tra nguồn của các nhà cung ứng.
–
Vào giữa tháng 4, theo thông tin Khôn Thần cung cấp, cho thấy tỷ lệ sở hữu cổ phần của Châu Túc Tấn đã giảm xuống, trong danh sách cổ đông lại xuất hiện một cái tên.
Tin tức vừa ra đã làm chấn động cả Giang Thành.
Lỗ Mãn Ức lập tức gọi điện cho cháu gái hẹn cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mục Địch nào còn tâm trạng ăn cơm, nhưng vẫn đồng ý.
Lỗ Mãn Ức cũng không có tâm trí ăn cơm, cho nên chỉ tìm một nhà hàng gần nơi làm việc của cháu gái.
Châu Túc Tấn tặng cổ phần của Khôn Thần cho Vệ Lai, điều này có ý nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
“Người mà cậu cài vào siêu thị của Vệ Lai cũng hối hận trả lại tiền, anh ta nói rằng đã bị Vệ Lai nghi ngờ từ hai tháng trước, cho nên không dám tùy tiện liên lạc với cậu, kéo dài đến tận mấy ngày hôm trước.”
Khi Dư Hữu Niên trả lại tiền còn nói thế này: Vệ Lai đã nghi ngờ tôi, tôi cũng không có lá gan để đắc tội với Châu Túc Tấn, tôi muốn chuộc lỗi nên xem như giao dịch giữa hai chúng ta chưa từng xảy ra.
Vừa mở lời đã lôi Châu Túc Tấn ra để nắm thóp Lỗ Mãn Ức, nên ông ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lỗ Mãn Ức buồn bực: “Sao mà Vệ Lai có thể đoán ra được người mà cậu đã gài vào được chứ?”
Mục Địch nói với cậu mình: “Có lẽ Vệ Lai cũng không đoán được là ai, chẳng qua do người kia có tật giật mình, không muốn làm gián điệp nữa lại không muốn đắc tội cậu cho nên mới nghĩ ra cái lý do này.”
Lỗ Mãn Ức bừng tính: “Cháu nói cũng có lý.”
Ông ta khẽ xoa trán, việc Châu Túc Tấn tặng cổ phần cho Vệ Lai làm ông ta choáng váng đây là điều mà ông ta không hề ngờ đến. Nhưng hiện tại Châu Túc Tấn đang công khai ủng hộ Vệ Lai, cho nên ông ta chỉ có thể nhịn xuống coi như chưa có chuyện gì xảy ra với Dư Hữu Niên.
Mục Địch im lặng ăn đồ ăn của mình, cũng không nói thêm gì.
Người mà cô ta cài vào cũng bị Vệ Lai nghi ngờ, chỉ có điều người kia đã dễ dàng thoát khỏi hiềm nghi, từ giờ coi như là an toàn.
–
Cuối tháng 4, Châu Túc Tấn có rất nhiều hội nghị cũng như đàm phán nên không có thời gian để đi Giang Thành.
Anh xin lỗi Vệ Lai, nói rằng sang tháng 5 sẽ lại sang với cô một tuần.
Vệ Lai cũng không muốn anh áy náy nên cười nói: “Anh có qua đây thì em cũng rất bận rộn, mặc dù siêu thị của em không lớn nhưng cũng rất bận.”
Châu Túc Tấn nghe thấy tiếng tắt máy tính từ chỗ cô, vô thức nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ: “Về muộn thế sao?”
Bởi vì anh không có ở nhà cho nên về sớm hay về muội cũng như nhau, chẳng bằng tăng ca.
Vệ Lai cầm lấy áo khoác, khóa cửa đi xuống lầu, từ bên kia vang lên giọng nói: “Xuống cầu thang cẩn thận.”
“Không có việc gì đâu, đèn sáng mà.”
Vệ Lai đi từng bước xuống cầu thang, cô nhớ lại lần đầu tiên anh tới văn phòng của cô cũng đã đi qua những bậc thang này, sau đó cô chậm rãi đi sau anh hai bước, ngay lập tức anh đã quay lại tìm cô.
Tần dưới siêu thị vẫn còn chưa đóng cửa, từ thứ sáu đến chủ nhật mở cửa đến mười giờ, thường là lúc chín giờ ba mươi.
“Ông xã, em ra đến xe rồi.”
Sau khi chúc ngủ ngon, Vệ Lai cúp điện thoại rồi khởi động xe.
Khi thắt dây an toàn cô còn liếc nhìn khu vực văn phòng ở tầng hai, tất cả đèn trong văn phòng đều đã tắt.
Ngay lúc cô chuẩn bị nhấn ga thì từ bên cầu thang đi ra hai người, vừa đi vừa trò chuyện là Dư Hữu Niên và Trần Kỳ.
Vệ Lai hạ kính xe xuống, đợi bọn họ đến gần rồi mới chào hỏi: “Sao về muộn thế?”
Dư Hữu Niên nói: “Phó chủ tịch Trần muốn tôi tìm hiểu thêm về công nghiệp Bách Đa và cổ phần Bách Đa để thận trọng hơn trong việc lựa chọn.”
Tìm nguồn vốn từ các nhà cung cấp chính, việc góp vốn cũng đồng thời để lựa chọn các đối tác chiến lược, bên kia sẽ nắm giữ cổ phần của siêu thị Vệ Lai, việc này liên quan đến sự phát triển lâu dài của siêu thị cho nên cần thận trọng.
Trong giai đoạn đầu, cô dự định hợp tác với hai công ty, ở bên phía Lemon Food đã ổn thỏa, hiện giờ cô đang phân vân giữa công ty cổ phần Bách Đa và công nghiệp Bách Đa, mặc dù tên của hai công ty này giống nhau nhưng trên thực tế lại không hề liên quan gì đến nhau.
Sức mạnh toàn diện của hai công ty gần như tương đương nhau, mỗi công ty đều có những điểm mạnh và điểm yếu riêng.
Trần Kỳ nói với Vệ Lai: “Trước kia tôi từng hợp tác với cả hai công ty này, nhưng chỉ tiếp xúc với phó giám đốc phụ trách, còn những người quản lý cấp cao khác thì không quen biết.”
Anh ta khó xử: “Có chút khó chọn.”
Vệ Lai hỏi anh ta: “Vậy anh thích công ty nào hơn?”
Trần Kỳ thật lòng trả lời: “Công nghiệp Bách Đa.”
Vệ Lai nói: “Tôi cũng ấn tượng với công nghiệp Bách Đa.”
Dư Hữu Niên có ấn tượng tốt với cả hai công ty: “Nếu còn do dự vậy thì chọn công nghiệp Bách Đa đi.”
Vừa nói anh ta vừa mỉm cười: “Chúng ta vừa tổ chức cuộc họp ở bãi đậu xe.”
Ngày mai là thứ bảy, Vệ Lai cho bọn họ ở nhà nghỉ ngơi, đối tác đã được quyết định đến thứ hai sẽ bắt đầu tiến hành.
Về đến nhà, cô đứng ở chỗ thay giày một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra đặt vé tàu cao tốc đi Bắc Kinh sớm nhất vào ngày mai.
Ngày hôm sau, cô lên xe và nói với mẹ rằng mình sẽ không đến công ty vào hai ngày cuối tuần.
Trình Mẫn Chi: [ Được, con cứ thư giãn đi.]
Vệ Lai báo cáo tiến độ tài chính cho mẹ cùng quyết định chọn Lemon Food và công nghiệp Bách Đa.
. Việc còn lại bà sẽ tự mình kiểm tra, sẽ không có vấn đề gì.
Khi đài phát thanh thông báo đã đến trạm cuối, trong lòng cô đột nhiên sinh ra chút lo lắng vô cớ.
[Chú Diêm, hôm nay con đến gặp Châu Túc Tấn, con không vào biệt thự được cũng không có số liên lạc của quản gia, chú có thể gửi danh thiếp của quản gia cho con được không? Với cả, con chưa nói với Châu Túc Tấn rằng con sẽ đến đây đâu.]
Để chú Diêm giữ bí mật giúp cô.
Châu Túc Tấn có một buổi tiệc xã giao vào buổi trưa, và anh đang trên đường đến khách sạn.
Châu Túc Tấn ngồi ở ghế sau nhìn lịch trình ngày mai, cố gắng dời sang buổi chiều, ngày hôm nay Dương Trạch cũng đi theo anh đến buổi tiệc xã giao, anh nói với Dương Trạch đang ngồi ở ghế phụ: “Tôi sẽ bay đến Giang Thành vào 11 giờ tối nay và trở lại vào 2 giờ sáng ngày mai, có thể đến công ty đúng giờ, cậu giúp tôi điều chỉnh lại bên đó.”
Dương Trạch: “….Vâng.”
Mấy ngày gần đây anh đã làm việc liên tục, hiện giờ còn muốn bay đi bay về thì cơ thể làm sao có thể chịu được.
Anh ấy quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Chủ tịch Châu, cơ thể ngài chịu nổi không?”
“Không có việc gì.” Châu Túc Tấn rời mắt khỏi tờ lịch trình, anh đã hứa là sẽ đến thăm có lẽ Vệ Lai ở bên đó cũng đang mong chờ anh đến, anh sẽ cố gắng để không thất hứa với cô.
Đến tầng hầm khách sạn, chú Diêm đi đỗ xe, đợi đến khi Châu Túc Tấn xuống xe thì ông mới mở điện thoại ra.
Đọc xong, ông vội vàng mở cửa xe nói: “Chủ tịch Châu.”
Chấu Túc Tấn xoay người, chú Diêm nhanh chóng cởi dây an toàn đi xuống, buổi tối Châu Túc Tấn định bay đến Giang Thành, có thể đi thẳng từ công ty đến sân bay, ông cũng không có cách nào giấu hộ cho Vệ Lai nên chỉ đành đưa điện thoại cho anh xem.
Sau khi xem xong, yết hầu của Châu Túc Tấn khẽ nhúc nhích, trả lại điện thoại cho chú Diêm.
Sau khi kết hôn, cô chỉ đến đây một lần nhưng lần đó anh chưa đưa thông tin của cô cho bên quản lý bất động sản, lần đó cô lái xe của anh nên mới được ra vào, còn lần này không có xe cho nên cô không thể đi vào trong biệt thự.
Bước vào thang máy, anh gọi điện nhờ quản gia đi đón người.
Thang máy rất nhanh đã dừng lại, đi đến phòng tổ chức tiệc xã giao nhưng anh vẫn chưa đi vào, chỉ ra hiệu cho Dương Trạch đi trước.
Vệ Lai chưa nhận được câu trả lời của chú Diêm nhưng lại nhận được cuộc gọi của Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn rất ít khi giải thích, nhưng hôm nay vừa nối máy anh đã giải thích thay cho chú Diêm: “Không phải là do chú Diêm không giữ bí mật giùm em đâu, mà do tối nay anh định bay về gặp em, chú ấy lo lắng anh sẽ không về nhà mà đi thẳng ra sân bay.”
“Có phải anh muốn nửa đêm bay tới Giang Thành không?”
Châu Túc Tấn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không có gì, anh bay vòng quanh thế giới quanh năm, hơn nữa Giang Thành cách Bắc Kinh cũng không xa.” Anh hỏi cô: “Em đến đâu rồi?”
Vệ Lai nói khoảng vài tiếng nữa là cô sẽ đến nơi: “Anh cứ bận việc đi em tự mình về cũng được.”
Bên trong phòng mọi người còn đang chờ anh, cho nên Châu Túc Tấn chỉ có thể nói ngắn gọn: “Quản gia sẽ đến đón em, chiều nay em tự thu xếp nhé.”
Vệ Lai về đến nhà, đầu tiên đặt hành lý xuống, thay quần áo ở nhà.
Trên đường đến đón cô, quản gia còn mua anh đào tươi và nho xanh, bởi vì cô chỉ thích hai loại trái cây này, buổi chiều cũng không có việc gì là cho nên cô dự định làm mứt anh đào.
Để nước sốt nguội và nó sẽ chuyển sang màu sẫm.
Một chiếc ô tô đi vào sân.
Vệ Lai gần như đã chạy ra khỏi nhà bếp, sau hai tuần nhớ nhung cuối cùng cũng đã được gặp anh.
“Vốn dĩ định tạo bất ngờ cho anh.” Cô lao vào vòng tay của anh và ôm chặt lấy anh.
Châu Túc Tấn: “Lúc anh đọc được tin nhắn của chú Diêm thì cũng rất bất ngờ.”
Anh cúi đầu, hôn cô ngay trong sân.
Vệ Lai không tập trung, cô sợ dì hoặc quản gia sẽ đi ra.
Châu Túc Tấn buông môi cô ra, dẫn cô đi vào trong.
Sau bữa tối, Châu Túc Tấn làm việc thêm hai tiếng nữa để sáng mai có thời gian rảnh ở bên cạnh cô.
Trong phòng tắm, Vệ Lai gội đầu xong thì bắt đầu xả nước nóng vào bồn tắm, trong khi đợi nước tắm cô còn đi tìm cái điều khiển từ xa của đèn tường.
Cô không sống ở đây thường xuyên và cũng không rành về cách sắp xếp đồ đạc cho nên phải mất một lúc lâu cô mới tìm được điều khiển.
Đèn được tắt đi, cô dựa vào gối tắm, qua cửa sổ sát đất nhìn về phía khoảng sân phía sau.
Đã qua ba tháng, sân sau từng phủ một lớp tuyết trắng hiện giờ lại tràn ngập sắc xuân. Cô nhớ lần đầu đến biệt thự này, trời đã vào cuối thu khoảng sân này lúc đó cứ như một bức tranh sơn dầu tràn ngập màu sắc.
Ngâm mình được một lúc, Vệ Lai mới chợt nhớ ra mình chưa cho tinh dầu vào trong nước, cô chọn lấy một lọ tinh dầu hương hoa nhài trên kệ rồi nhỏ vài giọt vào trong nước.
Phòng tắm ở trong phòng ngủ chính rất rộng rãi, bồn tắm nằm chéo với buồng tắm vòi hoa sen, cô đưa lưng về phía đó cho nên lúc vòi hoa sen được mở ra thì cô cũng không quay lại.
Đèn tường đã bị cô tắt đi, chỉ có chiếc đèn gương trên bệ rửa mặt là sáng, ánh sáng vừa phải mờ nhạt.
Đây là lần đầu tiên cô và Châu Túc Tần dùng chung phòng tắm.
Vệ Lai không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhìn một hồi thì cổ đã đau nhức, cho nên cô không nhìn nữa mà dùng tay ấn chiếc cổ đã đau nhức, điện thoại cũng không mang theo vào cho nên chỉ còn cách đánh giá cách trang trí của phòng tắm để giết thời gian.
Phòng tắm ở nơi này rất khác với ở Giang Thành, phòng tắm của Giang Ngạn Vân Thần ấm cúng hơn, phong cách ở đây rất phù hợp với tính cách của anh, tối giản, khiêm tốn nhưng cao cấp.
Đánh giá nó một cách cẩn thận, còn có thể thấy sự sang trọng lạnh lùng ở khắp mọi nơi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vòi hoa sen đã tắt và tiếng nước chảy theo đó dừng lại.
Châu Túc Tấn đi ra ngoài trước, dặn dò cô: “Vệ Lai? Đừng ngủ vội.”
Lúc này Vệ Lai mới quay đầu, trên người anh đã khoác thêm một lớp áo choàng tắm, đai lưng cũng thắt đàng hoàng, cô nói: “Em không ngủ.”
Khi anh xắn tay áo choàng tắm lên và đi về phía cửa, cô gọi anh: "Ông xã."
Châu Túc Tấn xoay người: “Muốn anh lấy máy sấy tóc hay quần áo cho em không?”
“Không.” Cô đã quen với việc tự mình sấy tóc hơn nữa quần áo cũng đã được lấy ra sẵn rồi: “Em hơi khát.”
Châu Túc Tấn nói: “Anh đi rót nước.”
“Đặt ở đầu giường giúp em là được.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Vệ Lai cũng bước ra từ trong bồn tắm.
Cô vừa mới mặc chiếc váy hai dây vào, còn chưa kịp kéo váy xuống thì Châu Túc Tấn đã bưng cốc nước đi vào.
Vệ Lai kéo vạt váy của mình mấy lần, nhận lấy ly nước uống hết trong một hơi, cô vừa uống nước vừa túm chặt lấy áo choàng tắm của anh không có anh đi.
Châu Túc Tấn ôm cô vào lòng, giúp cô kéo nốt vạt váy bên kia xuống, thấy cô uống nhiều nước như vậy, anh nói: “Lần sau đừng ngâm lâu như vậy.”
Nước trên tóc anh trượt xuống cổ, Vệ Lai đưa tay lau cho anh, Châu Túc Tấn theo phản xạ nắm lấy ngón tay cô, tưởng lầm là muốn chạm vào yết hầu của anh.
“Em giúp anh lau nước.” Vệ Lai đưa cốc nước lại cho anh, sau đó làm nũng trong ngực anh: “Không phải chuyện gì anh cũng làm cho em vui vẻ, cũng không phải lúc nào cũng nghe lời em, anh còn không cho em chạm vào yết hầu của anh.”
Châu Túc Tần nhìn cô: “Vậy em có muốn thử lại không? Lần này nghe lời em.”