Thư Tình Gửi Vệ Lai
Chương 17: Cô ấy không vui, cháu đến đón người
Sau khi nhận được thời gian và địa chỉ bữa tiệc, Châu Túc Tấn chuyển qua cho trợ lý, dặn dò cậu tìm hiểu xem là là chủ tiệc.
Chuông cửa vang lên, Lục An không mời mà đến.
"Có việc gì?” Châu Túc Tấn hất cằm về phía quầy bar, ra hiệu cho anh ta cứ tự nhiên.
Lục An không khách khí, mở loại rượu đắt tiền nhất, anh ta ung dung nói: "Không có việc thì không thể đến chỗ cậu sao? Cậu chuyển nhà, tôi không thể giả vờ như không biết.”
Anh ta đã mua một món quà tân gia, đang trên đường giao tới.
Lục An cầm hai cái ly, còn một ly chưa kịp rót, Châu Túc Tấn đã dùng tay ngăn lại, "Cậu uống thôi."
Anh ta không miễn cưỡng, đóng nắp chai lại.
Ngồi trước cửa kính sát sàn 270 độ và uống rượu, trước mắt là bao quanh bởi núi sông, mây mù cuồn cuộn, đây chẳng phải là tiên giới hay sao?
Dường như anh ta đã hiếu lý do tại sao Châu Túc Tấn mua một căn chung cư ở Giang An Vân Thần.
"Sau này không có việc thì đừng tới đây.”
"Hả?"
Lục An đang thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của Giang Thành, không dám tin đây là lời người bạn chơi với anh ta từ nhỏ lại có thể nói ra.
"Khoan đã, tại sao tôi không thể tới? Nhà của cậu ở khắp nơi trên thế giới đều để tôi sống, xe của cậu cũng để tôi lái, tại sao không thể đển đây?”
Anh ta nhấp một ngụm rượu, không vui nói: cũng đâu có dẫn người nào về đây đâu.”
Châu Túc Tấn: "Vậy cũng không được.”
Lục An nhìn chằm chằm vào anh: "Lẽ nào, thật sự mua nó vì Vệ Lai?”
Lần đầu tiên đối mặt với câu hỏi như thế này, Châu Túc Tẩn không phớt lờ mà đưa ra câu trả lời, mặc dù chỉ là một chữ: "Ừ.”
"Rốt cuộc cậu và Vệ Lai là như thế nào? Ngồi tên lửa tốc độ cung không nhanh bằng cậu! Cô ấy là thần tiên hạ phàm sao?” Đối với người phụ nữ tên Vệ Lai này, Lục An thực sự tò mò gần chết.
Hai người họ mới quen nhau chưa bao lâu, cách Châu Túc Tấn đối xử với cô đã gần bằng anh ta rồi.
Không đúng, đã vượt qua cả anh ta.
Sau đó, cho dù Lục An có truy hỏi như thế nào, Châu Túc Tấn đều không trả lơi.
Lục An bất mãn: "Chuyện tình cảm của tôi không giấu cậu, có gì nói đó, vậy mà cậu lại đề phòng tôi vậy sao.”
Châu Túc Tấn ngẩng đầu, "Cậu nói với tôi chuyện gì?”
Lục An: "...”
Sao có thể chưa nói?
Thôi bỏ đi, chuyện đã qua không nên nhắc lại.
Anh ta ngậm miệng, tiếp tục uống rượu.
Điện thoại đặt trên quầy bar của Châu Túc Tấn có tin nhắn gửi đến, anh mở ra xem, là của trợ lý Dương Trạch.
[Giám đốc Châu, bữa tiệc cô Vệ tham gia vào tối thứ sáu là tiệc kỷ niệm của tập đoàn Vận Huy.]
Châu Túc Tấn: [Tôi biết rồi.]
Chủ tịch của tập đoàn Vận Huy - Ôn Trường Vận là ba vợ của một người bạn thân của anh, lúc anh và Lục An đến Giang Thành đầu tư, chính người bạn đó đã đặt ra KPI.
"Uống hết ly này thì về đi, gần đây tôi rất bận.” Anh ra lệnh đuổi khách.
Lục An tức đến mức không dám tin, để cân bằng lại cảm xúc, anh ta quyết định mang theo nửa chai rượu còn lại về.
Tiễn Lục An xong, Châu Túc Tấn quay về thư phòng.
Trong hai năm tiếp theo, anh sẽ thường xuyên đến Giang Thành, không thể trì hoãn công việc. Vì thế, việc đầu tư bổ sung vào khu công nghiệp Giang Thành đang được thực hiện, vẫn liên quan đến vật liệu bán dẫn, có sự tham gia của nhiều bên, chuyện cần làm cũng không thiếu.
Khoảng 2 rưỡi chiều ngày thứ sáu, Châu Túc Tấn đến Họi sở doanh nghiệp Giang Thành, anh có một cuộc hẹn đàm phán ở đây.
"Giám đốc Châu, mọi người đã tới rồi ạ.”
Dương Trạch vội vàng chạy tới, thân là trợ lý đắc lực của Châu Túc Tấn, về cơ bản lúc đi công tác đều như hình với bóng. Có điều, hiện tại ông chủ không ở khách sạn mà sống ở căn hộ riêng, cậu cố gắng ẩn mình hết sức, chỉ xuất hiện trong những cuộc họp.
Châu Túc Tấn vừa đi vừa giao phó: "Buổi tối để trống khoảng thời gian từ 7 giờ đến 7 giờ 50 phút, đến bữa tiệc kỷ niệm của tập đoàn Vận Huy. Sau 10 giờ, không nhận lịch hẹn của bất kỳ ai, nếu có cũng huỷ."
"Vâng.”
Ông chủ chỉ dành ra 50 phút đế đến bữa tiệc, tính cả thời gian xuất phát, chỉ có thể ở lại bữa tiệc khoảng 35 phút mà thôi, chủ yếu là qua đó chào hỏi chủ tịch Ôn của tập đoàn Vận Huy.
10 giờ tối, đến bữa tiệc đón cô Vệ.
Dương Trạch gửi hai mốc thời gian này cho chú Diêm, bảo chú Diêm chuẩn bị trước lộ trình.
Bữa tiệc bắt đầu vào lúc 7 giờ 30 phút, Châu Túc Tấn có mặt sớm mười phút, gây ra động tĩnh không nhỏ.
Chủ tịch của tập đoàn Vận Huy - Ôn Trường Vận đích thân tiếp đón, còn xin lỗi vì sự chậm trễ của mình.
"Bác Ôn, khách sáo rồi." Châu Túc Tấn lấy ly rượu trên khay của người phục vụ, nâng cốc kính Ôn Trường Vận.
Các bữa tiệc lớn của Giang Thành đều không mời được anh, hôm nay anh chủ động đển đây, lại không xưng hô là chủ tịch Ôn, hoàn toàn để vì nể mặt người bạn thân.
Ôn Trường Vận: "Đến Giang Thành từ khi nào? Bao giờ rảnh rỗi đến nhà bác ăn cơm.”
Châu Túc Tấn khách sáo đáp vài câu: "Tối hôm qua ạ. Có hẹn bàn chuyện đầu tư.” Anh đặt ly rượu đã hết lên khay rồi lấy một ly khác, "Bác Ôn, thầt lễ một chút, bên kia có người đang đợi cháu.”
Sau khi kính hai ly rượu, nói chuyện chưa đầy mười phút, Châu Túc Tấn rời khỏi bữa tiệc.
Lúc Vệ Lai đến là khoảng 7 giờ 35 phút, vừa bước vào hội trường đã bị đám bạn bè plastic vây quanh, đám người này cô đều quen qua Chương Nham Tân. Môi lần gặp mặt đều tìm mọi cách để dò hỏi, đôi khi lời nói cũng chứa ẩn ý, dù sao không phải loại người chân thành.
"Lai Lai, gần đây bận gì thế, nhớ cậu chết mất. Giám đốc Châu nhà cậu đâu, nghe nói anh ấy đang ở Giang Thành, sao không đến đây cùng cậu?”
Vệ Lai mỉm cười: "Anh ấy không rảnh.” Cô cố tình dưng lại một lúc, không nhanh không chậm nói: "Buổi tối xong viẹc sẽ đến đón tôi.”
Một số người trong số họ trợn trừng mắt.
Nếu thật sự chưa chia tay, sao người ta không đến đây cùng cô.
Châu Túc Tấn đã đi ăn lẩu với đối tượng kết hôn rồi, cô còn đứng ở đây già mồm bịa đặt.
"Nghe nói giám đốc Châu không thích ăn lẩu, có chuyện này thật sao?”
Từ đầu đến cuối, Vệ Lai đều giữ nụ cười trên môi, cô tự giễu nói: "Nghe nói? Tôi cũng nghe nói tôi ngồi tàu cao tốc đến Bắc Kinh trong đêm để cầu xin Châu Túc Tấn đây.”
Sau đó, cô chuyển chủ đề, "Không phải các cô biết tôi thích ăn lẩu nhất sao, anh ấy ở nhà cũng thường xuyên ăn với tôi.”
Vô liêm sỉ.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Vệ Lai, đã lâu không gặp." Người chào hỏi với cô là Mục Địch, hôm nay Chương Nham Tân có việc nên không đến cùng cô ta.
Vệ Lai gật đầu, không có biểu cảm gì khác.
Vài người bạn plastic của cô nhìn sang Mục Địch, một trong số họ còn thầm cười nhạo Mục Địch. Vê Lai nhìn nhiều thành quen, bọn họ không phải bất mãn thay cô, mà là luôn khinh thường Mục Địch. Bởi vì gia thế của bọn họ đều rất mạnh, căn bản không sợ đắc tội Mục Địch.
Mục Địch cũng không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, cụng ly với Vệ Lai.
Cô ta biết Vệ Lai hận mình, bởi vì trong công việc, Vệ Lai từng đối xử với cô ta hết sức chân thành và tâm huyết. Tình cảm cô ta dành cho Vệ Lai rất phức tạp, vừa đố kỵ cũng vừa áy náy.
Mục Địch uống cạn ly, "Vốn dĩ muốn mời cô và giám đốc Châu một ly, nhưng không ngờ giám đốc Châu lại rời đi sớm như vậy, chờ lần sau vậy.”
Cô ta bỏ lại chiếc ly rỗng rồi rời đi.
Vệ Lai giật mình, Châu Túc Tấn cũng tới đây sao.
Anh không nói sẽ tham gia bữa tiệc.
Nhóm bạn plastic của cô cũng bối rối, đặt ra cùng một câu hỏi, Châu Túc Tấn đển đây sao? Lúc nào vậy?
Vệ Lai lấy điện thoại từ trong túi ra, bước ra ngoài hội trường buổi tiệc, [Nghe nói anh đến buổi tiệc. Tôi vừa tới, sao không đợi tôi?]
Châu Túc Tấn trực tiểp gọi điện cho cô, "Ôn Trường Vận là ba vợ của bạn tôi, một lúc nữa tôi đến đón em, chi bằng tới sớm chào hỏi trước?”
Thì ra là vậy.
Vệ Lai cảm thấy tiếc nuối: "Anh nói cho tôi biết sớm thì tốt, tôi sẽ sớm tới đây, còn có thể gặp được anh."
Châu Túc Tấn làm sao không biết được ý đồ thực sự của cô, "Không gặp được tôi, có phải không có cơ hội lên mặt với Mục Địch?"
Bị anh nhìn thấu, Vệ Lai thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."
Châu Túc Tấn: "Mười giờ tôi tới đón em."
Giọng của Vệ Lai rất thấp: "Giám đốc Châu, lúc đón tôi đừng quên lộ mặt nhé."
Châu Túc Tấn: "..."
Lại được đằng chân lân đằng đầu mà làm nũng với anh.
"Tôi bận đây." Anh cúp máy.
Vệ Lai cất điện thoại, không quên mục đích chính mình đến buổi tiệc ngày hôm nay, tìm cơ hội làm quen với người phụ trách khu phức hợp của tập đoàn Vận Huy.
Cô trang điểm xong mới quay lại hội trường, gần như mọi người đã đến đông đủ.
Trong hai năm hẹn hò với Chương Nham Tân, anh ta đi đâu cô theo đó, cộng thêm việc Viên Hằng Duệ "một lòng chung tình" với cô, cô cũng xem như là một nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu Giang Thành, không ai không biết.
"Người đẹp Vệ, đã lâu không gặp, bây giờ gặp được cô quả nhiên không dễ dàng gì." Có người nửa đùa nửa thật, chào hỏi cô.
Vệ Lai vốn dĩ rất giỏi đối phó với những câu nói như thế này, cô mỉm cười: "Còn không phải tôi vừa chạy đến Bắc Kinh vừa khóc lóc sướt mướt đến độ mắt sắp mù, không dám ra ngoài hay sao.
"Haha." Đối phương cụng ly với Vệ Lai.
Vệ Lai chỉ nhấp một ngụm rồi nói, "Tôi đi tìm người, lát nữa nói chuyện sau."
Tối nay, người phụ trách khu phức hợp luôn ngồi cùng với ông chủ của Phúc Mãn Viên, bên cạnh còn có Mục Địch, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nếu như bây giờ qua đó chào hỏi, chỉ sợ người xấu hổ sẽ là cô.
Ông chủ của Phúc Mãn Viên là chú ruột của Mục Địch, trong số tất cả những chuỗi siêu thị cộng đồng ở Giang Thành, tài nguyên và bối cảnh của ông chủ Phúc Mãn Viên là mạnh nhất. Để tiến vào khu phức hợp lần này, Mục Địch chắc chắn đã cố gắng hết sức để giúp Phúc Mãn Viên giành được cơ hội.
Nếu cô là Mục Địch, cô cũng sẽ giúp chú mình.
Vệ Lai vừa suy nghĩ vừa uống ly rượu trên tay, hiện giờ cô và ông chủ của Phúc Mãn Viên phải dựa vào bản lĩnh của từng người rồi.
Cô lấy một ly rựợu mới, đi tìm ông chủ của tập đoàn Vận Huy, Ôn Trường Vận.
Ôn Trường Vận là người bận rộn nhất tối nay, người đến tham dự bữa tiệc đương nhiên phải chào hỏi và nói chuyện với chủ tiệc. Vệ Lai đứng chờ gần một tiếng đổng hổ, cuối cùng mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng.
"Xin chào, chủ tịch Ôn."
Ôn Trường Vân mới tiễn một người bạn của mình, đúng lúc định ra ngoài hút thuốc.
Giọng nói rất xa lạ, ông quay người.
"Chủ tịch Ôn, tôi là người phụ trách vận hành của siêu thị Vệ Lai, tên là Vệ Lai. Xin phép làm phiền ngài hai phút, hai phút là đủ rồi."
Ôn Trường Vận nhìn cô gái trước mặt chạc tuổi con gái ông, khẽ gật đầu.
Ngay cả người giàu nhất Giang Thành như ông, cũng không xa lạ gì với siêu thị Vệ Lai. Đối diện toà nhà chính của công ty có một cửa hàng, mỗi lần đi làm hay tan làm đều lướt qua, đã tồn tại hơn 20 năm nay.
"Bằng tuổi với với siêu thị?"
Vệ Lai mỉm cười, "Vâng, bằng tuổi."
Cô nói thẳng ý định của mình: "Lãng phí hai phút quý báu của ngài, tôi xin phép nói thẳng, tôi muốn tham gia giành quyền vận hành siêu thị ở tầng một của khu phức hợp thuộc sở hữu của tập đoàn vận Huy.”
Vừa nói, cô vừa lấy trong túi xách ra một cuốn kế hoạch dự án siêu thị, chỉ có kích thước bằng một nửa tờ giấy A4, đính kèm rất nhiều hình ảnh.
"Chủ tịch Ôn, mời ngài xem qua."
Ôn Trường Vận vừa là chủ tịch vừa là một người cha rất yêu thương con gái, nhìn cô gái trước mặt, ông luôn nhớ đến con gái của mình, thầm nghĩ có phải lúc kêu gọi đầu tư, con gái cũng thận trọng như vậy hay không.
Ông kìm nén cơn thèm thuốc, hất cằm về phía khu vực VIP, "Qua đó ngồi đi."
"Cảm ơn chủ tịch Ôn."
Trong kế hoạch dự án của Vệ Lai có không ít ảnh minh hoạ, "Đây là cách bố trí cửa hàng do tôi và nhà thiết kể cùng nhau nghiên cứu. Các cửa hàng đều có phong cách thống nhất, nhưng bố cục thiết kế lại có đặc điểm riêng." Cô nhấn mạnh vào ý tưởng quầy sách và phòng tự hoe miễn phí, dùng cách nói đơn giản nhất để thề hiện quan điểm và cách quản lý kinh doanh của siêu thị một cách rõ ràng như trang tiêu đề.
Đây là cuốn kế hoạch dự án sáng tạo nhất mà On Trường Vận từng thấy, có thể thuận tiện để trong túi xách, nếu không đến tham gia bữa tiệc mà mang văn kiện thì không hợp lý. Cuốn kế hoạch dự án có tổng cộng tám trang, trong đó bảy trang là hình ảnh, chỉ có trang đầu là văn bản.
Cho nên, hai phút là đủ để đọc xong.
Ông lại xem từ đầu.
Phong cách tổng thể rất phù hợp với giới trẻ ngàỵ nay, nhưnạ quan điểm kinh doanh lại rất thực tể, duy trì sự ổn định.
Có một vài dự án hợp tác thành công, đều dựa vào việc đổng quan điểm nào đó, không cần quá nhiều lý do nào khác.
Ôn Trường Vận quay mặt, ra hiệu cho thư ký đứng cách đó không xa đi tới, "Cậu lưu phương thức liên lạc của Tiểu Vệ lại, gửi danh thiếp của cô bé cho Lư Tùng, nói đây là ý kiến của tôi."
Thư ký kinh ngạc, rốt cuộc cô gái tên Vệ Lai này có bản lĩnh như thế nào mà chỉ vỏn vẹn vài phút, đã thuyết phục được chủ tịch cho nắm quyền điều hành siêu thị.
"Vâng, chủ tịch Ôn."
Lư Tùng là người phụ trách khu phức hợp, cậu ta gửi danh thiếp của cô cho Lư Tùng, bảo Lư Tùng chủ động kết bạn với cô. Việc cơ bản đã gjải quyết xong, Vệ Lai một lần nữa cảm ơn Ôn Trường Vận.
Lúc này, cửa sảnh tiệc đột nhiên vô cùng náo nhiệt.
Thư ký nhìn sang, không dám tin: "Chủ tịch Ôn, giám đốc Châu lại tới rồi."
Ôn Trường Vận đang ngồi trong khu vực VIP, không nhìn rõ là ai, toi nay có năm sáu người tên Châu tới, ông hỏi: "Giám đốc Châu nào?"
Thư ký: "Châu Túc Tấn."
Ôn Trường Vận cả kinh, vội vàng đứng dậy qua đó.
Vệ Lai cũng đứng dậy khỏi sofa, đi theo ông.
Châu Túc Tấn mỉm cười, đưa tay ra trước, "Bác Ôn, lại làm phiền bác rồi."
Ôn Trường Vận nhận ra tối nay có điểm bất thường, nhưng vẫn chưa đoán ra là ở đâu, ông nói đùa: "Bác thụ sủng nhược kinh. Chúng ta lên lầu uống một ly nhé?"
(*) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thích mà sinh lo sợ.
Trên lầu là phòng VIP, sạch sẽ vắng vẻ.
Châu Túc Tấn: "Cháu không uống."
Nói xong, anh đưa tay về phía Vệ Lai, ra hiệu cho cô bước qua, tiếp tục nghiêng đầu nói với Ôn Trường Vận: "Ban nãy cháu ở lại vài phút đã vội rời đi, cô ấy không gặp được cháu nên đang không vui. Lần này cháu đặc biệt đến để đón người về, rượu để dành lần sau uống tiếp."