Thư Tình Của Động Vật
Chương 20
Tiếng vải bông ma sát trên thảm mềm rất nhẹ, Lăng Phong nằm nghiêng nên Diệp Tân không nhìn thấy được mặt anh nhưng cậu đoán chừng hẳn là anh đã ngủ rồi.Cậu ôm một chiếc chăn bông trong tủ ra, sau đó đứng bên giường – nơi cậu đã ngủ không biết bao nhiêu ngày đêm – thế nhưng giờ đây lại không biết leo lên kiểu gì.
“Hu hu… Mình muốn ngủ chung với anh Lăng Phong cơ…” Trong đầu Diệp Tân chạy đầy dòng chữ này, như một vòng tuần hoàn duy nhất, ngay cả nút tạm dừng cũng không có.
Cuối cùng, đương lúc Diệp Tân hít sâu mấy hơi rồi định nhấc chân bước lên thì Lăng Phong đột nhiên xoay người lại nhìn cậu.
“Ơ xin lỗi anh Lăng Phong, em đánh thức anh sao?” Tay Diệp Tân còn ôm chăn đứng bên giường cau mày nhìn nam thần của cậu.
“Không có, anh vẫn còn thức.” Lăng Phong kéo mền của anh sang bên cạnh, nhường chỗ cho Diệp Tân đặt chăn xuống.
Diệp Tân nghe được giọng mũi của Lăng Phong, cậu lẩm bẩm: “Anh Lăng Phong uống thuốc chưa thế?”
“… Vẫn chưa.” Lăng Phong trung thực thú nhận: “Lúc tắm anh để ở phòng khách rồi quên luôn.”
“Em biết ngay mà…” Diệp Tân bỏ chăn xuống, lạch bạch chạy ra ngoài. Cậu nhanh chóng cầm lấy một cốc nước rồi đưa thuốc cho Lăng Phong.
Lăng Phong cau mày nhìn Diệp Tân, giọng điệu mềm mại: “Tiểu Tân à, có thể không uống không?”
“Không được. Anh Lăng Phong đâu có phải trẻ con đâu, không được tỏ ra đáng yêu làm em xiêu lòng nha.” Bạn học Diệp từ chối cực kỳ nhanh gọn.
“…” Lăng Phong không còn cách nào khác, đành phải lùi một bước: “Vậy cậu đút anh nha, tay anh đầy mồ hôi.”
“…” Diệp Tân nhìn Lăng Phong mấy lần rồi mới bóc viên thuốc ra đặt vào lòng bàn tay mình. Thật ra từ khi nghe thấy Lăng Phong bảo cậu đút thuốc, lòng bàn tay cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Trong mắt Lăng Phong tràn đầy ý cười cầm lấy tay Diệp Tân, áp môi vào lòng bàn tay cậu ngậm lấy thuốc. Diệp Tân vội vàng đưa nước đến tận răng anh, Lăng Phong há miệng uống một hớp lớn, nước và thuốc cùng nhau trượt vào cổ họng. Uống xong Lăng Phong lại lôi kéo cánh tay đang cầm cốc nước của Diệp Tân uống thêm mấy ngụm nữa.
“Uống xong rồi, có thể ngủ chưa?” Lăng Phong hỏi.
“Dạ, được rồi…” Diệp Tân cúi đầu, lặng lẽ khép tay phải lại, lòng bàn tay nơi bị môi Lăng Phong chạm vào nóng rực, cổ tay trái nóng đến mức suýt chút nữa không cầm được cốc.
Hơn nữa, sao ánh mắt của anh Lăng Phong lại như dính trên người cậu vậy, cứ nhìn cậu hoài à.
Diệp Tân trốn ra phòng khách cất cốc nước rồi vỗ nhẹ lên mặt mình, sau khi đã hoàn toàn bình tĩnh mới quay lại phòng ngủ.
Cũng may rằng Lăng Phong chỉ nói mỗi câu ngủ ngon xong quay lưng về phía cậu ngủ luôn.
Diệp Tân cẩn thận từng li từng tí nằm bên cạnh anh, mặc dù cách hai lớp chăn nhưng cậu vẫn căng thẳng không chịu nổi. Lần này khác với lần trước ở khách sạn, lần này là thật sự ngủ trên cùng một giường, khoảng cách giữa cậu và nam thần còn chưa tới mười centimet.
Đèn ngủ vẫn chưa tắt, mà công tắc đèn thì ở cạnh Lăng Phong. Diệp Tân đành nhổm người dậy, thả nhẹ hô hấp vươn tay đưa qua người anh, khổ nỗi cậu mò mẫm cả nửa ngày trời vẫn chưa đụng tới được công tắc. Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay cậu, đặt nó lên đuôi đèn rồi lại buông ra.
Diệp Tân như ngừng thở, cả cánh tay tê rần. Cậu cứng ngắc tắt bóng đèn cuối cùng trong phòng sau đó thu tay về, giấu cả người trong chăn, mặc cho cơn nóng bức từng đợt một ập đến hun bản thân died.
Bầu trời đêm trong thành phố tối đến mức đưa tay lên không nhìn rõ năm ngón. Chẳng biết Lăng Phong xoay người lại từ khi nào, lúc này anh đang mỉm cười, tay chống đầu nhìn đống chăn bông cao ngất bên cạnh, mà nụ cười đó chỉ thuộc về người đang núp trong chăn kia. Đáng tiếc, cậu ấy giấu mình kĩ quá.
Ngày hôm sau, Diệp Tân tỉnh dậy trong ngực Lăng Phong. Cậu mất một giây để liếc chăn bông dưới thành giường, thêm một giây nhìn thoáng qua khuôn mặt Lăng Phong chỉ cách mình có vài milimet, rồi lại bỏ ra một giây nữa điên cuồng gào thét trong đầu. Ba giây sau, cậu cậu cậu, cậu chọn cách giả vờ ngủ.
Diệp Tân nhắm mắt lại, đầu óc đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ. Tình huống này là sao đây, sao cậu với Lăng Phong lại ngủ đến mức làm chăn rớt cả xuống giường, xong cậu còn bị anh ôm vào ngực nữa chứ?
Càng nghĩ Diệp Tân càng cảm thấy chỉ có duy nhất một lời giải thích cho việc này mà thôi.
Đó chính là do hôm qua Diệp Tân cậu kích động quá, nửa đêm nằm mơ đá chăn xuống giường, sau đó trong lúc ngủ cảm thấy lạnh rồi lăn luôn vào ổ chăn của Lăng Phong. Về phần tại sao lại nằm trong ngực anh, Diệp Tân đoán chắc là do máu dê của cậu nổi lên. Mặc dù mình ngủ thiếp đi nhưng trí nhớ vẫn còn, biết Lăng Phong đang ngủ bên cạnh mới nhân cơ hội làm mấy chuyện sàm sỡ, anh là chê cậu phiền quá nên mới khoá cậu vào trong ngực anh luôn.
Ô mài gót! Diệp Tân cảm thấy mình quả thật không bằng cầm thú mà! Lăng Phong đổ bệnh, nhà cửa cũng hỏng, khó lắm mới ngủ được một giấc mà mình lại đối xử với anh như thế này đây!
Trời ạ! Sao cậu lại nghe lời chị ngủ chung với Lăng Phong cơ chứ, sớm biết vậy đã ra ghế sô pha ngủ cho rồi! Tối qua mình sàm sỡ ảnh không biết ảnh có nhớ không?
A A A A A!!! Diệp Tân sắp điên rồi!
Lăng Phong hơi động giống như sắp tỉnh lại. Cả người Diệp Tân lập tức cứng còng, ngay cả cúc hoa cũng thít lại, thậm chí cậu còn không dám hít thở.
Tay đang ôm eo Diệp Tân giơ lên, Lăng Phong dụi dụi rồi từ từ mở mắt. Lúc trông thấy Diệp Tân trong ngực mình anh cũng sững sờ, đến bây giờ Diệp Tân không thể nào vờ ngủ được nữa, cậu đành phải làm bộ như cũng mới tỉnh, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Lăng Phong.
Hai người mặt đối mặt một hồi, Lăng Phong cười vuốt vuốt tóc Diệp Tân, dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Mới sáng ra đã nhìn thấy nụ cười ấm áp của nam thần, lần này bạn nhỏ Diệp Tân thật sự treo máy toàn tập, chết mê chết mệt rồi.
《Cổ Mộ》quay ở Hoa Đô – nơi vốn là một địa điểm du lịch. Mùa này du khách không quá đông nhưng cũng không phải là ít, hơn nữa còn sắp đến ngày mồng một tháng năm. Vì vậy những ngày tiếp theo cần đuổi nhanh tiến độ bởi Lăng Phong và Thành Thiên Khê quá nổi tiếng, du khách đông hơn cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng việc quay phim.
Khung cảnh quay phải đuổi tiến độ chủ yếu là ở đỉnh núi và rừng cây nhỏ phía sau sườn núi. Phần quay còn lại của《Cổ Mộ》sẽ được tiến hành trong một hang động tương đối khuất.
Đỉnh núi có một đạo quán sương khói lượn lờ, mười phần tiên khí, là nơi dưỡng thương của Thẩm Vô Phong. Trong kịch bản, sau khi Thẩm Vô Phong khỏi bệnh xuống núi, vì vụ án ở cổ mộ lại lên núi lần nữa để mượn một món bảo bối, mà bảo bối này sẽ bị đánh cắp trong rừng cây nhỏ.
Kẻ cắp là nam ba trong kịch bản, tên Thiếu Lang, chuyên trộm minh vật. Minh trong đồ của triều Minh cũng đồng âm với minh trong “minh u”, tức có nghĩa hắn là một tên trộm mộ. Tên trộm mộ Thiếu Lang này âu cũng có duyên phận với Thẩm Vô Phong, cùng bị vướng vào bản án cổ mộ, cuối cùng thành đồng đội của nhau.
Trước đây nam ba không có cảnh quay ở thành phố A, lúc làm lễ khởi động máy cũng chẳng đến, bây giờ trở về Hoa Đô cậu ta mới có mặt trong đoàn phim.
Diễn viên đóng vai Thiếu Lang là một diễn viên nam theo hướng thần tượng còn khá trẻ, cùng công ty với Lăng Phong, tên Giang Kiều hay còn có biệt danh là “Lăng Phong nhỏ”. Giang Kiều trẻ tuổi khiêm tốn, lần đầu tiên đến đoàn làm phim liền chuẩn bị một ít quà tặng, lúc cậu ta đến trước mặt Lăng Phong còn cười ngại ngùng nói chuyện với Diệp Tân.
Giang Kiều, Diệp Tân cẩn thận nhẩm lại cái tên này hai lần, đột nhiên cậu nhớ tới cái hôm chị gái uống say mèm, về đến nhà vừa khóc vừa cười gọi tên bạn trai cũ cũng tên Giang Kiều.
“Sẽ không phải là cùng một người chứ?” Tay Diệp Tân cầm ly trà sữa của trợ lý Giang Kiều đưa đến, khóe miệng run run.
“Sao vậy?” Lăng Phong quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Diệp Tân.
“Bạn trai cũ của chị em cũng tên Giang Kiều.” Diệp Tân khom lưng ghé vào tai Lăng Phong nói nhỏ.
Lăng Phong nhíu mày nhìn Diệp Tân một cái, hơi có hứng thú “Ò” một tiếng.
“Nhưng mà em cũng không biết có phải cùng một người hay không, ha ha ha…” Diệp Tân cười xong liền cảm thấy mình thật nhạt nhẽo, tại sao lại nói chuyện này với Lăng Phong cơ chứ.
“Anh không tiếp xúc nhiều với Giang Kiều cho lắm, nhưng mà Lý Nguyên có từng kêu anh hướng dẫn cậu ta một chút. Anh ta nói thằng nhóc này rất cố gắng, đối với ai cũng thân thiện, rất được ưa thích.” Lăng Phong híp mắt ngồi trên ghế, xuyên qua kính râm nhìn Giang Kiều phía xa đang đưa nước cho thợ quay phim.
“Ơ? Dạ…” Diệp Tân cũng không hiểu tại sao Lăng Phong lại nói chuyện này với cậu.
“Tối về hỏi chị cậu thử xem Giang Kiều có làm tổn thương cô ấy không, nếu có anh trả thù giúp hai người.” Đột nhiên Lăng Phong lên tiếng.
“Dạ?” Nước đi này Diệp Tân thật sự không ngờ tới.
Tại sao đột nhiên cậu lại có ảo giác mình và Lăng Phong là người một nhà nhỉ? Không phải cậu chỉ là một trợ lý nhỏ thôi sao, nhiều lắm thì có thêm thân phận hàng xóm ha? Sao Lăng Phong phải quan tâm đến chuyện bạn trai cũ của chị cậu nhở?
Diệp Tân khó hiểu nhìn Giang Kiều cách đó không xa vừa mới thay một bộ đồ màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, chàng thanh niên mỉm cười lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng sáng, trông vừa thành thật vừa ấm áp như ánh mặt trời.
Đột nhiên Diệp Tân linh quang chợt loé, trong đầu cậu xuất hiện một suy nghĩ táo bạo: Có lẽ nào do tối qua Lăng Phong trông thấy đôi chân dài miên man của chị cậu, xong lại ăn trái cây tình yêu chị làm rồi vô tình đớp thính, nảy sinh tình cảm với bả, bây giờ muốn thể hiện một chút?!
Hơn nữa hơn nữa, lúc chị cậu vừa trở về, Lăng Phong còn khen chị ấy rất xinh đẹp…
Ôi vãi! Đột nhiên cậu rất muốn đăng một bài viết tiêu đề là: Hình như người đàn ông tôi yêu muốn làm anh rể tôi, tôi phải làm gì đây? Online chờ, gấp!
Lăng Phong đang cầm lấy kính râm chuẩn bị đi trang điểm thì trông thấy biểu tình Diệp Tân ngày càng trở nên kỳ quái. Anh cảm thấy rất khó hiểu, cái thằng nhóc này không phải lại suy nghĩ gì bậy bạ đấy chứ?
Hết chương 20.
“Hu hu… Mình muốn ngủ chung với anh Lăng Phong cơ…” Trong đầu Diệp Tân chạy đầy dòng chữ này, như một vòng tuần hoàn duy nhất, ngay cả nút tạm dừng cũng không có.
Cuối cùng, đương lúc Diệp Tân hít sâu mấy hơi rồi định nhấc chân bước lên thì Lăng Phong đột nhiên xoay người lại nhìn cậu.
“Ơ xin lỗi anh Lăng Phong, em đánh thức anh sao?” Tay Diệp Tân còn ôm chăn đứng bên giường cau mày nhìn nam thần của cậu.
“Không có, anh vẫn còn thức.” Lăng Phong kéo mền của anh sang bên cạnh, nhường chỗ cho Diệp Tân đặt chăn xuống.
Diệp Tân nghe được giọng mũi của Lăng Phong, cậu lẩm bẩm: “Anh Lăng Phong uống thuốc chưa thế?”
“… Vẫn chưa.” Lăng Phong trung thực thú nhận: “Lúc tắm anh để ở phòng khách rồi quên luôn.”
“Em biết ngay mà…” Diệp Tân bỏ chăn xuống, lạch bạch chạy ra ngoài. Cậu nhanh chóng cầm lấy một cốc nước rồi đưa thuốc cho Lăng Phong.
Lăng Phong cau mày nhìn Diệp Tân, giọng điệu mềm mại: “Tiểu Tân à, có thể không uống không?”
“Không được. Anh Lăng Phong đâu có phải trẻ con đâu, không được tỏ ra đáng yêu làm em xiêu lòng nha.” Bạn học Diệp từ chối cực kỳ nhanh gọn.
“…” Lăng Phong không còn cách nào khác, đành phải lùi một bước: “Vậy cậu đút anh nha, tay anh đầy mồ hôi.”
“…” Diệp Tân nhìn Lăng Phong mấy lần rồi mới bóc viên thuốc ra đặt vào lòng bàn tay mình. Thật ra từ khi nghe thấy Lăng Phong bảo cậu đút thuốc, lòng bàn tay cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Trong mắt Lăng Phong tràn đầy ý cười cầm lấy tay Diệp Tân, áp môi vào lòng bàn tay cậu ngậm lấy thuốc. Diệp Tân vội vàng đưa nước đến tận răng anh, Lăng Phong há miệng uống một hớp lớn, nước và thuốc cùng nhau trượt vào cổ họng. Uống xong Lăng Phong lại lôi kéo cánh tay đang cầm cốc nước của Diệp Tân uống thêm mấy ngụm nữa.
“Uống xong rồi, có thể ngủ chưa?” Lăng Phong hỏi.
“Dạ, được rồi…” Diệp Tân cúi đầu, lặng lẽ khép tay phải lại, lòng bàn tay nơi bị môi Lăng Phong chạm vào nóng rực, cổ tay trái nóng đến mức suýt chút nữa không cầm được cốc.
Hơn nữa, sao ánh mắt của anh Lăng Phong lại như dính trên người cậu vậy, cứ nhìn cậu hoài à.
Diệp Tân trốn ra phòng khách cất cốc nước rồi vỗ nhẹ lên mặt mình, sau khi đã hoàn toàn bình tĩnh mới quay lại phòng ngủ.
Cũng may rằng Lăng Phong chỉ nói mỗi câu ngủ ngon xong quay lưng về phía cậu ngủ luôn.
Diệp Tân cẩn thận từng li từng tí nằm bên cạnh anh, mặc dù cách hai lớp chăn nhưng cậu vẫn căng thẳng không chịu nổi. Lần này khác với lần trước ở khách sạn, lần này là thật sự ngủ trên cùng một giường, khoảng cách giữa cậu và nam thần còn chưa tới mười centimet.
Đèn ngủ vẫn chưa tắt, mà công tắc đèn thì ở cạnh Lăng Phong. Diệp Tân đành nhổm người dậy, thả nhẹ hô hấp vươn tay đưa qua người anh, khổ nỗi cậu mò mẫm cả nửa ngày trời vẫn chưa đụng tới được công tắc. Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay cậu, đặt nó lên đuôi đèn rồi lại buông ra.
Diệp Tân như ngừng thở, cả cánh tay tê rần. Cậu cứng ngắc tắt bóng đèn cuối cùng trong phòng sau đó thu tay về, giấu cả người trong chăn, mặc cho cơn nóng bức từng đợt một ập đến hun bản thân died.
Bầu trời đêm trong thành phố tối đến mức đưa tay lên không nhìn rõ năm ngón. Chẳng biết Lăng Phong xoay người lại từ khi nào, lúc này anh đang mỉm cười, tay chống đầu nhìn đống chăn bông cao ngất bên cạnh, mà nụ cười đó chỉ thuộc về người đang núp trong chăn kia. Đáng tiếc, cậu ấy giấu mình kĩ quá.
Ngày hôm sau, Diệp Tân tỉnh dậy trong ngực Lăng Phong. Cậu mất một giây để liếc chăn bông dưới thành giường, thêm một giây nhìn thoáng qua khuôn mặt Lăng Phong chỉ cách mình có vài milimet, rồi lại bỏ ra một giây nữa điên cuồng gào thét trong đầu. Ba giây sau, cậu cậu cậu, cậu chọn cách giả vờ ngủ.
Diệp Tân nhắm mắt lại, đầu óc đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ. Tình huống này là sao đây, sao cậu với Lăng Phong lại ngủ đến mức làm chăn rớt cả xuống giường, xong cậu còn bị anh ôm vào ngực nữa chứ?
Càng nghĩ Diệp Tân càng cảm thấy chỉ có duy nhất một lời giải thích cho việc này mà thôi.
Đó chính là do hôm qua Diệp Tân cậu kích động quá, nửa đêm nằm mơ đá chăn xuống giường, sau đó trong lúc ngủ cảm thấy lạnh rồi lăn luôn vào ổ chăn của Lăng Phong. Về phần tại sao lại nằm trong ngực anh, Diệp Tân đoán chắc là do máu dê của cậu nổi lên. Mặc dù mình ngủ thiếp đi nhưng trí nhớ vẫn còn, biết Lăng Phong đang ngủ bên cạnh mới nhân cơ hội làm mấy chuyện sàm sỡ, anh là chê cậu phiền quá nên mới khoá cậu vào trong ngực anh luôn.
Ô mài gót! Diệp Tân cảm thấy mình quả thật không bằng cầm thú mà! Lăng Phong đổ bệnh, nhà cửa cũng hỏng, khó lắm mới ngủ được một giấc mà mình lại đối xử với anh như thế này đây!
Trời ạ! Sao cậu lại nghe lời chị ngủ chung với Lăng Phong cơ chứ, sớm biết vậy đã ra ghế sô pha ngủ cho rồi! Tối qua mình sàm sỡ ảnh không biết ảnh có nhớ không?
A A A A A!!! Diệp Tân sắp điên rồi!
Lăng Phong hơi động giống như sắp tỉnh lại. Cả người Diệp Tân lập tức cứng còng, ngay cả cúc hoa cũng thít lại, thậm chí cậu còn không dám hít thở.
Tay đang ôm eo Diệp Tân giơ lên, Lăng Phong dụi dụi rồi từ từ mở mắt. Lúc trông thấy Diệp Tân trong ngực mình anh cũng sững sờ, đến bây giờ Diệp Tân không thể nào vờ ngủ được nữa, cậu đành phải làm bộ như cũng mới tỉnh, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Lăng Phong.
Hai người mặt đối mặt một hồi, Lăng Phong cười vuốt vuốt tóc Diệp Tân, dịu dàng nói: “Chào buổi sáng.”
Mới sáng ra đã nhìn thấy nụ cười ấm áp của nam thần, lần này bạn nhỏ Diệp Tân thật sự treo máy toàn tập, chết mê chết mệt rồi.
《Cổ Mộ》quay ở Hoa Đô – nơi vốn là một địa điểm du lịch. Mùa này du khách không quá đông nhưng cũng không phải là ít, hơn nữa còn sắp đến ngày mồng một tháng năm. Vì vậy những ngày tiếp theo cần đuổi nhanh tiến độ bởi Lăng Phong và Thành Thiên Khê quá nổi tiếng, du khách đông hơn cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng việc quay phim.
Khung cảnh quay phải đuổi tiến độ chủ yếu là ở đỉnh núi và rừng cây nhỏ phía sau sườn núi. Phần quay còn lại của《Cổ Mộ》sẽ được tiến hành trong một hang động tương đối khuất.
Đỉnh núi có một đạo quán sương khói lượn lờ, mười phần tiên khí, là nơi dưỡng thương của Thẩm Vô Phong. Trong kịch bản, sau khi Thẩm Vô Phong khỏi bệnh xuống núi, vì vụ án ở cổ mộ lại lên núi lần nữa để mượn một món bảo bối, mà bảo bối này sẽ bị đánh cắp trong rừng cây nhỏ.
Kẻ cắp là nam ba trong kịch bản, tên Thiếu Lang, chuyên trộm minh vật. Minh trong đồ của triều Minh cũng đồng âm với minh trong “minh u”, tức có nghĩa hắn là một tên trộm mộ. Tên trộm mộ Thiếu Lang này âu cũng có duyên phận với Thẩm Vô Phong, cùng bị vướng vào bản án cổ mộ, cuối cùng thành đồng đội của nhau.
Trước đây nam ba không có cảnh quay ở thành phố A, lúc làm lễ khởi động máy cũng chẳng đến, bây giờ trở về Hoa Đô cậu ta mới có mặt trong đoàn phim.
Diễn viên đóng vai Thiếu Lang là một diễn viên nam theo hướng thần tượng còn khá trẻ, cùng công ty với Lăng Phong, tên Giang Kiều hay còn có biệt danh là “Lăng Phong nhỏ”. Giang Kiều trẻ tuổi khiêm tốn, lần đầu tiên đến đoàn làm phim liền chuẩn bị một ít quà tặng, lúc cậu ta đến trước mặt Lăng Phong còn cười ngại ngùng nói chuyện với Diệp Tân.
Giang Kiều, Diệp Tân cẩn thận nhẩm lại cái tên này hai lần, đột nhiên cậu nhớ tới cái hôm chị gái uống say mèm, về đến nhà vừa khóc vừa cười gọi tên bạn trai cũ cũng tên Giang Kiều.
“Sẽ không phải là cùng một người chứ?” Tay Diệp Tân cầm ly trà sữa của trợ lý Giang Kiều đưa đến, khóe miệng run run.
“Sao vậy?” Lăng Phong quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Diệp Tân.
“Bạn trai cũ của chị em cũng tên Giang Kiều.” Diệp Tân khom lưng ghé vào tai Lăng Phong nói nhỏ.
Lăng Phong nhíu mày nhìn Diệp Tân một cái, hơi có hứng thú “Ò” một tiếng.
“Nhưng mà em cũng không biết có phải cùng một người hay không, ha ha ha…” Diệp Tân cười xong liền cảm thấy mình thật nhạt nhẽo, tại sao lại nói chuyện này với Lăng Phong cơ chứ.
“Anh không tiếp xúc nhiều với Giang Kiều cho lắm, nhưng mà Lý Nguyên có từng kêu anh hướng dẫn cậu ta một chút. Anh ta nói thằng nhóc này rất cố gắng, đối với ai cũng thân thiện, rất được ưa thích.” Lăng Phong híp mắt ngồi trên ghế, xuyên qua kính râm nhìn Giang Kiều phía xa đang đưa nước cho thợ quay phim.
“Ơ? Dạ…” Diệp Tân cũng không hiểu tại sao Lăng Phong lại nói chuyện này với cậu.
“Tối về hỏi chị cậu thử xem Giang Kiều có làm tổn thương cô ấy không, nếu có anh trả thù giúp hai người.” Đột nhiên Lăng Phong lên tiếng.
“Dạ?” Nước đi này Diệp Tân thật sự không ngờ tới.
Tại sao đột nhiên cậu lại có ảo giác mình và Lăng Phong là người một nhà nhỉ? Không phải cậu chỉ là một trợ lý nhỏ thôi sao, nhiều lắm thì có thêm thân phận hàng xóm ha? Sao Lăng Phong phải quan tâm đến chuyện bạn trai cũ của chị cậu nhở?
Diệp Tân khó hiểu nhìn Giang Kiều cách đó không xa vừa mới thay một bộ đồ màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, chàng thanh niên mỉm cười lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng sáng, trông vừa thành thật vừa ấm áp như ánh mặt trời.
Đột nhiên Diệp Tân linh quang chợt loé, trong đầu cậu xuất hiện một suy nghĩ táo bạo: Có lẽ nào do tối qua Lăng Phong trông thấy đôi chân dài miên man của chị cậu, xong lại ăn trái cây tình yêu chị làm rồi vô tình đớp thính, nảy sinh tình cảm với bả, bây giờ muốn thể hiện một chút?!
Hơn nữa hơn nữa, lúc chị cậu vừa trở về, Lăng Phong còn khen chị ấy rất xinh đẹp…
Ôi vãi! Đột nhiên cậu rất muốn đăng một bài viết tiêu đề là: Hình như người đàn ông tôi yêu muốn làm anh rể tôi, tôi phải làm gì đây? Online chờ, gấp!
Lăng Phong đang cầm lấy kính râm chuẩn bị đi trang điểm thì trông thấy biểu tình Diệp Tân ngày càng trở nên kỳ quái. Anh cảm thấy rất khó hiểu, cái thằng nhóc này không phải lại suy nghĩ gì bậy bạ đấy chứ?
Hết chương 20.