Thu Thập Thực Đơn Hộ Chuyên Nghiệp
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua mấy ngày thí nghiệm thì phát hiện, ngoại trừ kỹ năng công kích, dị năng hệ thổ của Tuân Tử Tuấn cùng hệ mộc của Giản Lập Thành có thể hợp tác làm thay đổi hoạt tính của đất, đồng thời có thể thúc giục sự sinh trưởng của hạt giống, thậm chí còn có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng cần tới 8 tháng thành chỉ cần 1 tuần.
Nhưng nhiêu đây không đủ, bởi vì trong tay Ôn Hướng Dương chỉ có số ít mấy loại hạt giống, trong sân cũng chỉ trồng lượng nhỏ cây nho. Hơn nữa, dù mỗi ngày Dung Ngọc đều hiện thực hoá 8 thực đơn món ăn, nhưng chỉ dựa vào mình cậu thì không cách nào chống đỡ cho 21 cá nhân tương lai ấm no. Nếu vạn nhất gặp phải thời tiết ác liệt, không dự trữ đồ ăn thì sau này rất khó tiếp tục sinh tồn, huống hồ cũng không ai biết bao giờ thế giới này mới có thể khôi phục nguyên dạng.
Bởi vậy, nhu cầu cấp bách trước mắt là mở rộng gieo trồng cùng với nuôi gia cầm. Việc tiến vào nội thành để tìm kiếm vật tư là không thể thực hiện được nên Ôn Hướng Dương quyết định chọn mấy người phụ nữ có dị năng phối hợp cùng mấy người đàn ông không có dị năng cùng nhau lên núi tìm kiếm động vật hoang dã và quả dại.
Cuối cùng, Ôn Hướng Dương quyết định cùng Tuân Tử Tấn, Giản Lập Thành và hai thành viên ở cùng ký túc xá bọn họ là Vương Quang Lâm với Hứa Bành Trạch, còn có hai người đi nhầm đường đến nơi này là Qua Quang Lượng, Vương Vân Đào lên núi.
Còn thừa Nhạc Chí Cương dị năng hệ hoả với bạn gái hắn, cộng thêm Hạ Cầm Vân dị năng hệ hỏa với chị cô là Hạ Cầm Niên, một nhà ba người Dung Ngọc, nhân viên tiệm trà sữa Diêu Sơ Lan dị năng hệ băng và hai nhân viên khác là Ninh Thần và Tưởng Diệc Ti, chủ tiệm món kho là chú Chu và thím Chu, cùng hai cô gái trong nhóm 4 người đi nhầm đường: Mân Tiểu Thu và Ông Cẩm Cẩm, tất cả đều ở lại khách sạn.
Ở lại khách sạn không có nghĩa là ăn không ngồi rồi, Nhạc Chí Cương và Hạ Cầm Vân cần đun tan khối băng mà Diêu Sơ Lan làm ra thành nước nóng để diệt vi khuẩn, nước đó sẽ dùng để uống và vệ sinh hằng ngày. Suy xét đến việc dị năng không thể sử dụng liên tục, cho nên những thành viên lên núi sẽ tiện đường mang củi đốt trở về. Bởi vì Hạ Cầm Niên tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, cho nên ngoài việc giúp mọi người tìm nguồn nước, giúp mọi người phân phối nguồn nước sinh hoạt theo nhu cầu thì còn phải đồng thời gieo trồng cây nông nghiệp.
4 cô gái Đàm Nhã Huyên, Tưởng Diệc Ti, Mân Tiểu Thu, Ông Cẩm Cẩm được giao nhiệm vụ rửa sạch nồi, bát, gáo, chậu cùng với nhiệm vụ tìm kiếm quả dại linh tinh, còn lại tạm thời không cần các cô làm gì, công việc cũng khá nhẹ nhàng.
Cuối cùng, một nhà ba người Dung Ngọc, chú Chu và thím Chu nấu nướng, thu thập nguyên liệu nấu ăn, cũng phân công Dung Ngọc làm tốt 8 món ăn, bảo đảm vấn đề giúp mọi người ấm no.
Mọi việc cũng chỉ là tạm thời phân phối, bất kỳ khi nào cũng có thể thay đổi. Dù sao, chung quanh khách sạn cần gia cố phòng ngự, quần áo qua mùa đông cũng muốn chuẩn bị thêm, tương lai vẫn cần tới gần nội thành tra xét tin tức và thu thập một ít vật tư. Nói sao thì thuốc trong khách sạn cũng có hạn, không thể nào mãi co đầu rụt cổ trong này cầu mong vạn sự đại cát được.
Sau khi kết thúc phân chia công việc, Ôn Hướng Dương mở miệng nói: “Mọi người còn ý kiến gì không? Có ai muốn bản thân phân đến đội khác không?"
Mân Tiểu Thu: “Tôi không muốn rửa bát!”
Ôn Hướng Dương: “Vậy cô muốn đến đội nào? Đội lấy nguồn nước đã đủ rồi, còn thừa đội lên núi và nấu cơm, cô muốn vào đội nào?”
Mân Tiểu Thu rối rắm cắn môi, nói thật, cô ta không muốn đến đội nào hết, nhưng lại không tiện mở miệng nói mình cái gì cũng không muốn làm.
“Là thế này, tôi cảm thấy là tự mình làm việc của mình, mọi người muốn ăn trái cây thì tự rửa trái cây, cơm nước xong cũng tự rửa bát của bản thân, vậy không tốt hơn sao?” Mân Tiểu Thu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Ôn Hướng Dương: “Bởi vì nguồn nước có hạn, nếu mỗi người đều tự múc nước rồi tự rửa thì cực kỳ lãng phí tài nguyên nước, chính vì thế mới quyết định cho bát đũa, nồi niêu vào cùng một chậu để rửa. Nhưng trong số chúng ta, có người cần ra ngoài tìm kiếm vật tư ban ngày, có người nấu cơm, có người quản lý nguồn nước, cô không thể làm những việc này nên hãy giúp mọi người rửa bát đi, được không?”
Ông Cẩm Cẩm đứng cạnh nói chen vào: “Nhưng đâu có quy định phụ nữ phải rửa chén? Không phải điều này là kỳ thị giới tính sao? Tại sao phụ nữ lại nên làm việc nhà chứ?”
Ôn Hướng Dương có chút khó xử, nói: “Tôi cũng không có kỳ thị giới tính, không có quy định phụ nữ nhất định phải làm việc nhà, nếu vậy các cô có thể lựa chọn vào đội lên núi hoặc đội nấu nướng. Hơn nữa, đây chỉ là phân công trong thời gian ngắn, chờ sau khi chúng ta tích lũy nguồn nước cùng lương thực đủ dùng cho sau này thì chúng ta có thể tự mình lấy nước hoặc đồ ăn, và tự mình nấu cơm rồi rửa sạch.”
“Chính là……”
Tính cách của Tưởng Diệc Ti hơi nóng nảy, cô tức giận nói: “Hai vị đại tiểu thư, các cô muốn không làm mà còn có ăn đúng không?”
Mân Tiểu Thu cùng Ông Cẩm Cẩm đều có chút xấu hổ, vội vàng phản bác nói: “Tôi không có!”
Tưởng Diệc Ti cười ha hả: “Vậy các cô còn băn khoăn cái gì? Hỏi các cô muốn đi nấu cơm hay là lên núi đều không trả lời, lại không chịu rửa bát. Đã nói mới chỉ là tạm thời mà còn ở đây lải nha lải nhải, nhìn thật chướng mắt.”
Diêu Sơ Lan kéo cổ tay áo Tưởng Diệc Ti, nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi.”
Tưởng Diệc Ti hừ lạnh một tiếng: “Loại người này cần gì phải nể tình, nghĩ mọi người là trẻ con ba tuổi sao mà không hiểu trong lòng nghĩ thế nào? Muốn ai làm việc người nấy hả, có thể! Vậy các cô tự mình lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn, tự mình nấu cơm, tự mình rửa chén bát của bản thân đi! Ai thèm cản các cô.”
Mân Tiểu Thu xấu hổ, mạnh miệng nói: “Tôi không có, tôi chỉ hỏi một chút thôi! Rửa thì rửa!”
Ông Cẩm Cẩm rưng rưng nước mắt: “Chúng tôi đều không có kinh nghiệm, chỉ là hỏi một chút mà thôi, vì sao cô nói cứ như thể chúng tôi rất xấu vậy? Sao cô cứ dùng ác ý đi phỏng đoán người khác? Làm người không thể thiện lương được sao? Mọi người đều là con gái, vì sao phải làm khó nhau?.”
Một hồi bị nói đạo lý, Tưởng Diệc Ti choáng váng.
Qua Quang Lượng thấy bạn mình bị bắt nạt, liền đứng ra mà nói: “Tiểu Thu cùng Cẩm Cẩm cũng chưa có ý gì xấu, họ đều đáp ứng rồi, các cô lại cứ hùng hổ doạ người. Có phải thấy họ tuổi còn nhỏ, lại lớn lên trắng trẻo xinh đẹp liền cảm thấy bị dễ bắt nạt phải không?”
Thấy mấy người có vẻ vẫn còn muốn cãi nhau, Dung Ngọc ho khan một tiếng ngắt lời: “Nếu mọi người không còn dị nghị đối với việc phân đội, vậy không bằng giải quyết một chuyện giúp tôi trước đi.”
Ôn Hướng Dương: “Chuyện gì?”
Dung Ngọc lắc lắc điện thoại đang cầm trong tay, bất đắc dĩ nói: “Điện thoại đã hết pin, không thể xem được thực đơn bên trong, mọi người ai có thực đơn hoặc là giấy công thức thì mang đến giúp tôi với.”
Ôn Hướng Dương trầm tư một lát nói: “Tôi nhớ chỗ tôi còn có mấy quyển thực đơn, để tôi đưa cho cậu, còn mọi người có không?”
Mọi người sôi nổi tìm tòi một chút, nhưng đáng tiếc: có điện thoại còn pin thì lại không có thực đơn, điện thoại có thực đơn thì đã hết pin. Cuối cùng, sau khi
tìm đi tìm lại, thì vẫn chỉ có mấy quyển thực đơn mà Ôn Hướng Dương cung cấp.
Dung Ngọc nhìn qua thực đơn, cười cười: “Không có việc gì, dù sao thì số thực đơn này cũng rất nhiều, thực đơn buổi tối liền quyết định là cánh gà chiên giòn. Hiện tại mới hai giờ chiều, mọi người có định lên núi xem xét hay không? Còn những người còn lại thì dựa theo đội đã được phân vào mà làm việc đi?”
Ôn Hướng Dương tán đồng, gật đầu nói: “Được, đội lên núi tập hợp ở chỗ này, những người còn lại giải tán trước đi.”
Sau khi quay về phòng, cuối cùng An Phân mới nói ra suy nghĩ trong lòng, hỏi: “Con trai, con nói với ông chủ Ôn một ngày con chỉ có thể hiện thực hoá 8 món ăn, nhưng mà, trước khi chúng ta xuống lầu, không phải con đã hiện thực hoá 8 món ăn rồi sao?”
Dung Ngọc: “Mẹ, nếu con không nói như vậy, vạn nhất bọn họ lại muốn con làm thêm món ăn thì sao bây giờ? Dị năng của con còn chưa có hồi phục tốt, không thể tiếp tục thực hiện.”
An Phân: “Con thật là đứa bé lanh lợi, vậy rốt cuộc dị năng của con hồi phục lại như thế nào rồi, mẹ lại hồ đồ.”
“Thật ra, dưới tình huống dị năng của con sung túc, con có thể một lúc hiện thực hoá 8 thực đơn món ăn. Nhưng nếu thực đơn có số lượng phân cho số người ăn quá lớn thì không biết có ảnh hưởng tới dị năng, tạo thành việc không thể hiện thực hóa đủ 8 món hay không, đây là điểm nghi vấn đầu tiên của con. Thứ hai, con có thể cảm nhận sau một giờ mình có thể khôi phục một chút dị năng dựa theo sự thử nghiệm vừa rồi với canh cá và sủi cảo, nói cách khác, nếu con muốn hiện thực hoá tám món ăn một lần nữa, hẳn là cần sau bốn giờ đồng hồ. Cho nên, nếu tính kỹ càng, thật ra trong 24 giờ con có thể làm hiện thực hoá 40 món ăn mới đúng.”
Dung Ngọc dừng một giây, tiếp tục nói: “Nhưng mà, mặc dù con có thể làm ra 40 món ăn, cũng chỉ là những món có lượng ăn dành cho một gia đình, ngoại trừ món canh cá kia. Cũng giống như việc một nhà ba người chúng ta ăn 3 món ăn và 1 canh, chúng ta có 21 người, tính ra là 7 hộ gia đình, thế thì hiện tại con phải làm ra 28 món ăn mới đủ cho mọi người. Sáng trưa chiều tối là 3 bữa, 40
đồ ăn này của con căn bản chẳng đủ chống đỡ, chẳng bằng nói ít ngay từ đầu, như vậy mọi người còn chịu đi tìm vật tư gieo trồng. Không có lương thực dự trữ, vạn nhất ngày nào đó dị năng mất đi hiệu lực, mọi người sẽ xong đời.”
Dung Phong Văn sờ sờ cằm, tán thưởng: “Không hổ là con của ba, kế thừa trí tuệ của ba. Cho nên, có phải sau này con sẽ lấy cớ thăng cấp, chậm rãi gia tăng số lượng hiện thực hóa mỗi ngày của bản thân?”
Dung Ngọc nghiêng đầu nhếch miệng cười: “Bingo! Con phải nghiên cứu thực đơn buổi tối đây.”
An Phân kéo tay Dung Ngọc qua, trịnh trọng nói: “Chớ chủ quan, cánh gà chiên giòn!”
“Mẹ…… Cánh gà chiên giòn cùng chủ quan có quan hệ gì với nhau hả?”
“Có, vừa nãy con đã nói làm món cánh gà chiên giòn ở trước mặt mọi người, cho nên buổi tối con nói được thì phải làm được.”
Tác giả có lời muốn nói: chương này hơi rườm rà, chủ yếu nói về việc phân công công việc. Chắc sẽ có người cảm thấy nhiều cái tên xuất hiện quá nên mình liệt kê ở dưới nhé. Cũng không cần nhớ kỹ đâu, bởi vì rất nhiều người chỉ là người qua đường Giáp, pháo hôi thôi.
Ba Dung: Dung Phong Văn Mẹ Dung: An Phân
Ông chủ khách sạn: Ôn Hướng Dương
Cặp đôi tình nhân: Nam – Nhạc Chí Cương (hệ hỏa), nữ - Đàm Nhã Huyên
4 nam sinh đi du lịch mừng tốt nghiệp: Vương Quang Lâm, Tuân Tử Tấn (hệ thổ), Hứa Bành Trạch, Giản Lập Thành (hệ mộc)
Đôi chị em: Hạ Cầm Niên, Hạ Cầm Vân (hệ hỏa)
3 nhân viên tiệm trà sữa bên cạnh: Ninh Thần, Diêu Sơ Lan (hệ băng), Tưởng Diệc Ti
Đôi vợ chồng cửa hàng món kho: Chồng chú Chu, vợ thím Chu
2 nam 2 nữ đi nhầm đến khách sạn: Qua Quang Lượng, Vương Vân Đào, Mân Tiểu Thu, Ông Cẩm Cẩm.
Trải qua mấy ngày thí nghiệm thì phát hiện, ngoại trừ kỹ năng công kích, dị năng hệ thổ của Tuân Tử Tuấn cùng hệ mộc của Giản Lập Thành có thể hợp tác làm thay đổi hoạt tính của đất, đồng thời có thể thúc giục sự sinh trưởng của hạt giống, thậm chí còn có thể rút ngắn chu kỳ sinh trưởng cần tới 8 tháng thành chỉ cần 1 tuần.
Nhưng nhiêu đây không đủ, bởi vì trong tay Ôn Hướng Dương chỉ có số ít mấy loại hạt giống, trong sân cũng chỉ trồng lượng nhỏ cây nho. Hơn nữa, dù mỗi ngày Dung Ngọc đều hiện thực hoá 8 thực đơn món ăn, nhưng chỉ dựa vào mình cậu thì không cách nào chống đỡ cho 21 cá nhân tương lai ấm no. Nếu vạn nhất gặp phải thời tiết ác liệt, không dự trữ đồ ăn thì sau này rất khó tiếp tục sinh tồn, huống hồ cũng không ai biết bao giờ thế giới này mới có thể khôi phục nguyên dạng.
Bởi vậy, nhu cầu cấp bách trước mắt là mở rộng gieo trồng cùng với nuôi gia cầm. Việc tiến vào nội thành để tìm kiếm vật tư là không thể thực hiện được nên Ôn Hướng Dương quyết định chọn mấy người phụ nữ có dị năng phối hợp cùng mấy người đàn ông không có dị năng cùng nhau lên núi tìm kiếm động vật hoang dã và quả dại.
Cuối cùng, Ôn Hướng Dương quyết định cùng Tuân Tử Tấn, Giản Lập Thành và hai thành viên ở cùng ký túc xá bọn họ là Vương Quang Lâm với Hứa Bành Trạch, còn có hai người đi nhầm đường đến nơi này là Qua Quang Lượng, Vương Vân Đào lên núi.
Còn thừa Nhạc Chí Cương dị năng hệ hoả với bạn gái hắn, cộng thêm Hạ Cầm Vân dị năng hệ hỏa với chị cô là Hạ Cầm Niên, một nhà ba người Dung Ngọc, nhân viên tiệm trà sữa Diêu Sơ Lan dị năng hệ băng và hai nhân viên khác là Ninh Thần và Tưởng Diệc Ti, chủ tiệm món kho là chú Chu và thím Chu, cùng hai cô gái trong nhóm 4 người đi nhầm đường: Mân Tiểu Thu và Ông Cẩm Cẩm, tất cả đều ở lại khách sạn.
Ở lại khách sạn không có nghĩa là ăn không ngồi rồi, Nhạc Chí Cương và Hạ Cầm Vân cần đun tan khối băng mà Diêu Sơ Lan làm ra thành nước nóng để diệt vi khuẩn, nước đó sẽ dùng để uống và vệ sinh hằng ngày. Suy xét đến việc dị năng không thể sử dụng liên tục, cho nên những thành viên lên núi sẽ tiện đường mang củi đốt trở về. Bởi vì Hạ Cầm Niên tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, cho nên ngoài việc giúp mọi người tìm nguồn nước, giúp mọi người phân phối nguồn nước sinh hoạt theo nhu cầu thì còn phải đồng thời gieo trồng cây nông nghiệp.
4 cô gái Đàm Nhã Huyên, Tưởng Diệc Ti, Mân Tiểu Thu, Ông Cẩm Cẩm được giao nhiệm vụ rửa sạch nồi, bát, gáo, chậu cùng với nhiệm vụ tìm kiếm quả dại linh tinh, còn lại tạm thời không cần các cô làm gì, công việc cũng khá nhẹ nhàng.
Cuối cùng, một nhà ba người Dung Ngọc, chú Chu và thím Chu nấu nướng, thu thập nguyên liệu nấu ăn, cũng phân công Dung Ngọc làm tốt 8 món ăn, bảo đảm vấn đề giúp mọi người ấm no.
Mọi việc cũng chỉ là tạm thời phân phối, bất kỳ khi nào cũng có thể thay đổi. Dù sao, chung quanh khách sạn cần gia cố phòng ngự, quần áo qua mùa đông cũng muốn chuẩn bị thêm, tương lai vẫn cần tới gần nội thành tra xét tin tức và thu thập một ít vật tư. Nói sao thì thuốc trong khách sạn cũng có hạn, không thể nào mãi co đầu rụt cổ trong này cầu mong vạn sự đại cát được.
Sau khi kết thúc phân chia công việc, Ôn Hướng Dương mở miệng nói: “Mọi người còn ý kiến gì không? Có ai muốn bản thân phân đến đội khác không?"
Mân Tiểu Thu: “Tôi không muốn rửa bát!”
Ôn Hướng Dương: “Vậy cô muốn đến đội nào? Đội lấy nguồn nước đã đủ rồi, còn thừa đội lên núi và nấu cơm, cô muốn vào đội nào?”
Mân Tiểu Thu rối rắm cắn môi, nói thật, cô ta không muốn đến đội nào hết, nhưng lại không tiện mở miệng nói mình cái gì cũng không muốn làm.
“Là thế này, tôi cảm thấy là tự mình làm việc của mình, mọi người muốn ăn trái cây thì tự rửa trái cây, cơm nước xong cũng tự rửa bát của bản thân, vậy không tốt hơn sao?” Mân Tiểu Thu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Ôn Hướng Dương: “Bởi vì nguồn nước có hạn, nếu mỗi người đều tự múc nước rồi tự rửa thì cực kỳ lãng phí tài nguyên nước, chính vì thế mới quyết định cho bát đũa, nồi niêu vào cùng một chậu để rửa. Nhưng trong số chúng ta, có người cần ra ngoài tìm kiếm vật tư ban ngày, có người nấu cơm, có người quản lý nguồn nước, cô không thể làm những việc này nên hãy giúp mọi người rửa bát đi, được không?”
Ông Cẩm Cẩm đứng cạnh nói chen vào: “Nhưng đâu có quy định phụ nữ phải rửa chén? Không phải điều này là kỳ thị giới tính sao? Tại sao phụ nữ lại nên làm việc nhà chứ?”
Ôn Hướng Dương có chút khó xử, nói: “Tôi cũng không có kỳ thị giới tính, không có quy định phụ nữ nhất định phải làm việc nhà, nếu vậy các cô có thể lựa chọn vào đội lên núi hoặc đội nấu nướng. Hơn nữa, đây chỉ là phân công trong thời gian ngắn, chờ sau khi chúng ta tích lũy nguồn nước cùng lương thực đủ dùng cho sau này thì chúng ta có thể tự mình lấy nước hoặc đồ ăn, và tự mình nấu cơm rồi rửa sạch.”
“Chính là……”
Tính cách của Tưởng Diệc Ti hơi nóng nảy, cô tức giận nói: “Hai vị đại tiểu thư, các cô muốn không làm mà còn có ăn đúng không?”
Mân Tiểu Thu cùng Ông Cẩm Cẩm đều có chút xấu hổ, vội vàng phản bác nói: “Tôi không có!”
Tưởng Diệc Ti cười ha hả: “Vậy các cô còn băn khoăn cái gì? Hỏi các cô muốn đi nấu cơm hay là lên núi đều không trả lời, lại không chịu rửa bát. Đã nói mới chỉ là tạm thời mà còn ở đây lải nha lải nhải, nhìn thật chướng mắt.”
Diêu Sơ Lan kéo cổ tay áo Tưởng Diệc Ti, nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi.”
Tưởng Diệc Ti hừ lạnh một tiếng: “Loại người này cần gì phải nể tình, nghĩ mọi người là trẻ con ba tuổi sao mà không hiểu trong lòng nghĩ thế nào? Muốn ai làm việc người nấy hả, có thể! Vậy các cô tự mình lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn, tự mình nấu cơm, tự mình rửa chén bát của bản thân đi! Ai thèm cản các cô.”
Mân Tiểu Thu xấu hổ, mạnh miệng nói: “Tôi không có, tôi chỉ hỏi một chút thôi! Rửa thì rửa!”
Ông Cẩm Cẩm rưng rưng nước mắt: “Chúng tôi đều không có kinh nghiệm, chỉ là hỏi một chút mà thôi, vì sao cô nói cứ như thể chúng tôi rất xấu vậy? Sao cô cứ dùng ác ý đi phỏng đoán người khác? Làm người không thể thiện lương được sao? Mọi người đều là con gái, vì sao phải làm khó nhau?.”
Một hồi bị nói đạo lý, Tưởng Diệc Ti choáng váng.
Qua Quang Lượng thấy bạn mình bị bắt nạt, liền đứng ra mà nói: “Tiểu Thu cùng Cẩm Cẩm cũng chưa có ý gì xấu, họ đều đáp ứng rồi, các cô lại cứ hùng hổ doạ người. Có phải thấy họ tuổi còn nhỏ, lại lớn lên trắng trẻo xinh đẹp liền cảm thấy bị dễ bắt nạt phải không?”
Thấy mấy người có vẻ vẫn còn muốn cãi nhau, Dung Ngọc ho khan một tiếng ngắt lời: “Nếu mọi người không còn dị nghị đối với việc phân đội, vậy không bằng giải quyết một chuyện giúp tôi trước đi.”
Ôn Hướng Dương: “Chuyện gì?”
Dung Ngọc lắc lắc điện thoại đang cầm trong tay, bất đắc dĩ nói: “Điện thoại đã hết pin, không thể xem được thực đơn bên trong, mọi người ai có thực đơn hoặc là giấy công thức thì mang đến giúp tôi với.”
Ôn Hướng Dương trầm tư một lát nói: “Tôi nhớ chỗ tôi còn có mấy quyển thực đơn, để tôi đưa cho cậu, còn mọi người có không?”
Mọi người sôi nổi tìm tòi một chút, nhưng đáng tiếc: có điện thoại còn pin thì lại không có thực đơn, điện thoại có thực đơn thì đã hết pin. Cuối cùng, sau khi
tìm đi tìm lại, thì vẫn chỉ có mấy quyển thực đơn mà Ôn Hướng Dương cung cấp.
Dung Ngọc nhìn qua thực đơn, cười cười: “Không có việc gì, dù sao thì số thực đơn này cũng rất nhiều, thực đơn buổi tối liền quyết định là cánh gà chiên giòn. Hiện tại mới hai giờ chiều, mọi người có định lên núi xem xét hay không? Còn những người còn lại thì dựa theo đội đã được phân vào mà làm việc đi?”
Ôn Hướng Dương tán đồng, gật đầu nói: “Được, đội lên núi tập hợp ở chỗ này, những người còn lại giải tán trước đi.”
Sau khi quay về phòng, cuối cùng An Phân mới nói ra suy nghĩ trong lòng, hỏi: “Con trai, con nói với ông chủ Ôn một ngày con chỉ có thể hiện thực hoá 8 món ăn, nhưng mà, trước khi chúng ta xuống lầu, không phải con đã hiện thực hoá 8 món ăn rồi sao?”
Dung Ngọc: “Mẹ, nếu con không nói như vậy, vạn nhất bọn họ lại muốn con làm thêm món ăn thì sao bây giờ? Dị năng của con còn chưa có hồi phục tốt, không thể tiếp tục thực hiện.”
An Phân: “Con thật là đứa bé lanh lợi, vậy rốt cuộc dị năng của con hồi phục lại như thế nào rồi, mẹ lại hồ đồ.”
“Thật ra, dưới tình huống dị năng của con sung túc, con có thể một lúc hiện thực hoá 8 thực đơn món ăn. Nhưng nếu thực đơn có số lượng phân cho số người ăn quá lớn thì không biết có ảnh hưởng tới dị năng, tạo thành việc không thể hiện thực hóa đủ 8 món hay không, đây là điểm nghi vấn đầu tiên của con. Thứ hai, con có thể cảm nhận sau một giờ mình có thể khôi phục một chút dị năng dựa theo sự thử nghiệm vừa rồi với canh cá và sủi cảo, nói cách khác, nếu con muốn hiện thực hoá tám món ăn một lần nữa, hẳn là cần sau bốn giờ đồng hồ. Cho nên, nếu tính kỹ càng, thật ra trong 24 giờ con có thể làm hiện thực hoá 40 món ăn mới đúng.”
Dung Ngọc dừng một giây, tiếp tục nói: “Nhưng mà, mặc dù con có thể làm ra 40 món ăn, cũng chỉ là những món có lượng ăn dành cho một gia đình, ngoại trừ món canh cá kia. Cũng giống như việc một nhà ba người chúng ta ăn 3 món ăn và 1 canh, chúng ta có 21 người, tính ra là 7 hộ gia đình, thế thì hiện tại con phải làm ra 28 món ăn mới đủ cho mọi người. Sáng trưa chiều tối là 3 bữa, 40
đồ ăn này của con căn bản chẳng đủ chống đỡ, chẳng bằng nói ít ngay từ đầu, như vậy mọi người còn chịu đi tìm vật tư gieo trồng. Không có lương thực dự trữ, vạn nhất ngày nào đó dị năng mất đi hiệu lực, mọi người sẽ xong đời.”
Dung Phong Văn sờ sờ cằm, tán thưởng: “Không hổ là con của ba, kế thừa trí tuệ của ba. Cho nên, có phải sau này con sẽ lấy cớ thăng cấp, chậm rãi gia tăng số lượng hiện thực hóa mỗi ngày của bản thân?”
Dung Ngọc nghiêng đầu nhếch miệng cười: “Bingo! Con phải nghiên cứu thực đơn buổi tối đây.”
An Phân kéo tay Dung Ngọc qua, trịnh trọng nói: “Chớ chủ quan, cánh gà chiên giòn!”
“Mẹ…… Cánh gà chiên giòn cùng chủ quan có quan hệ gì với nhau hả?”
“Có, vừa nãy con đã nói làm món cánh gà chiên giòn ở trước mặt mọi người, cho nên buổi tối con nói được thì phải làm được.”
Tác giả có lời muốn nói: chương này hơi rườm rà, chủ yếu nói về việc phân công công việc. Chắc sẽ có người cảm thấy nhiều cái tên xuất hiện quá nên mình liệt kê ở dưới nhé. Cũng không cần nhớ kỹ đâu, bởi vì rất nhiều người chỉ là người qua đường Giáp, pháo hôi thôi.
Ba Dung: Dung Phong Văn Mẹ Dung: An Phân
Ông chủ khách sạn: Ôn Hướng Dương
Cặp đôi tình nhân: Nam – Nhạc Chí Cương (hệ hỏa), nữ - Đàm Nhã Huyên
4 nam sinh đi du lịch mừng tốt nghiệp: Vương Quang Lâm, Tuân Tử Tấn (hệ thổ), Hứa Bành Trạch, Giản Lập Thành (hệ mộc)
Đôi chị em: Hạ Cầm Niên, Hạ Cầm Vân (hệ hỏa)
3 nhân viên tiệm trà sữa bên cạnh: Ninh Thần, Diêu Sơ Lan (hệ băng), Tưởng Diệc Ti
Đôi vợ chồng cửa hàng món kho: Chồng chú Chu, vợ thím Chu
2 nam 2 nữ đi nhầm đến khách sạn: Qua Quang Lượng, Vương Vân Đào, Mân Tiểu Thu, Ông Cẩm Cẩm.