Thu Thập Thực Đơn Hộ Chuyên Nghiệp
Chương 20
“Anh nói muốn tôi và Văn Khải Phong cùng nhau chuẩn bị hoạt động Trung Thu sao?”
Đinh Minh ra vẻ khó xử, nói: “Sao thế, cậu thấy không tiện? Tôi cũng thật sự nhiều việc quá nên không còn cách nào khác. Hơn nữa dị năng hiện thực hóa thực đơn của cậu thích hợp chuẩn bị thức ăn nhất.”
Dung Ngọc không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, chỉ có thể đồng ý.
Dựa theo sắp xếp của Đinh Minh, Văn Khải Phong sớm đã chờ ở đại sảnh khách sạn, trong lòng anh lo sợ bất an, nghĩ sau khi Dung Ngọc tới thì mình nên nói như thế nào. Mấy tháng trước, nếu là có người nói anh sẽ yêu một người con trai, anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường, cảm thấy nực cười. Nhưng hiện tại, tất cả việc này đã xảy ra.
Nếu muốn hỏi Văn Khải Phong, anh yêu Dung Ngọc từ khi nào, bản thân Văn Khải Phong cũng không thể nói rõ. Lúc ban đầu, bởi vì cậu có dị năng đặc thù, cho nên có hơi để ý. Sau đó, lại cùng nhau lên núi, cùng nhau trải qua chuyện ở thôn thú nhân, tiếp nữa lại cùng chiến đấu với tang thi, trong lúc hai người ở chung đã làm cho anh từng chút từng chút bắt đầu thưởng thức Dung Ngọc.
Dung Ngọc đối mặt với vấn đề cũng không trốn tránh, bị thú nhân đánh ngã trên mặt đất vô số lần vẫn kiên cường đứng lên. Nói muốn học dị năng với anh, luyện tập thể năng cũng không chậm trễ.
Đại khái bởi vì cậu kiên cường, phẩm cách dũng cảm, dần dần làm Văn Khải Phong trầm mê trong đó. Tình yêu của con người xuất hiện thần kỳ như vậy đấy, ở cuộc sống sinh hoạt thường ngày, vô thức rung động với đối phương.
Thời điểm Văn Khải Phong đang suy nghĩ miên man, Dung Ngọc đẩy cửa đi vào.
Văn Khải Phong hoàn hồn: “Dung Ngọc, cậu đã đến rồi!” “Vâng, là Đinh Minh bảo em đến đây, chúng ta bắt đầu đi.”
Dung Ngọc nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, nghiêm túc bàn chuyện với Văn Khải Phong.
Nếu là Trung Thu, khẳng định phải ăn bánh Trung Thu, nhưng mà không có thực đơn bánh Trung Thu, chỉ có thể lấy bánh bí đỏ thay thế.
Dung Ngọc tính toán số lượng đồ ăn, hoàn toàn ở trong phạm vi dị năng của bản thân có thể thừa nhận: “Em đã đọc qua thực đơn trong điện thoại của mẹ em, có không ít thực đơn lẩu đặc sắc. Không bằng như này, ngoài bánh bí đỏ, lần này chuẩn bị năm món lẩu đặc sắc, cộng thêm 30 món chính, sau đó lại làm điểm tâm là trà sữa.”
Văn Khải Phong hơi lo lắng: “Nếu làm vậy liệu cậu có mệt mỏi quá hay không? Dùng nhiều dị năng, ngoài việc thể lực suy yếu, tinh thần cũng sẽ rất uể oải.”
“Yên tâm đi, đều nằm trong phạm vi em có thể chịu đựng.”
“Được được.” Văn Khải Phong hàm hồ lên tiếng, trong lòng lại nghĩ chuyện khác: “Dung Ngọc, anh muốn hỏi cậu một việc.”
“A?” Đầu óc Dung Ngọc còn đang suy nghĩ hoạt động Trung Thu, nhất thời không theo kịp đề tài của Văn Khải Phong: “Chuyện gì?”
Văn Khải Phong hít một hơi thật sâu, thập phần nghiêm túc hỏi: “Tại sao hôm đó cậu lại tức giận?”
Dung Ngọc không ngờ Văn Khải Phong sẽ nhắc lại chuyện đấy, nhưng làm sao cậu có thể nói nguyên nhân mình tức giận cho Văn Khải Phong? Tóm lại, không
thể nói cho anh ấy, thật sự quá ngượng ngùng, chẳng lẽ nói: tuy anh là thẳng nam, nhưng em thích anh?
Dung Ngọc chỉ cần tưởng tượng đến mình bị cự tuyệt, liền không chịu nổi.
Văn Khải Phong thấy Dung Ngọc thật lâu không lên tiếng, tiếp tục nói: “Cậu không nói lời nào, anh coi như cậu vẫn còn tức giận. Anh còn có một việc muốn nói cho cậu, anh không vì sao cậu lại tức giận. Nhưng từ khi mấy ngày nay cậu không đến tìm anh, anh mới nhận ra một điều.”
Dung Ngọc nghiêng nghiêng đầu: “?” “Anh thích em.”
Dung Ngọc hoảng hốt, cảm thấy có phải mình đang bị ảo giác hay không. Nhưng ánh mắt của Văn Khải Phong, chân thành tha thiết mà lại nghiêm túc, anh ấy không nói giỡn.
Nhưng, trên thế giới này, sao lại có chuyện may mắn như vậy? Văn Khải Phong nói anh ấy thích mình?
“Dung Ngọc, anh rất nghiêm túc, anh thích em, chúng ta ở bên nhau được không? Cho dù em nghĩ như thế nào, anh đều nhất định phải thổ lộ lòng mình với em. Em có thể không cần đưa ra đáp án ngay lúc này, anh không ép em, anh biết tự dưng có một người đàn ông tỏ tình với em thì có hơi kỳ quái, nhưng anh thật lòng, chỉ là anh không biết nên diễn đạt như nào.”
Văn Khải Phong nôn nóng gãi gãi đầu, cảm giác năng lực ngôn ngữ của chính mình thẳng tắp giảm xuống. Tuy Đinh Minh nói với anh, có vẻ Dung Ngọc cũng thích anh, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của Đinh Minh thôi. Nếu như bị cự tuyệt, bản thân Văn Khải Phong cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Nhìn thấy bộ dáng vò đầu bứt tai của Văn Khải Phong, Dung Ngọc hẳn nên hoảng loạn theo, nhưng cậu lại không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Em biết anh là nghiêm túc. Anh nói anh thích em đúng không?”
“Đúng đúng! Không sai!!!” Văn Khải Phong liên tục gật đầu.
Dung Ngọc cúi người, hôn lên môi Văn Khải Phong một cái, nhẹ nhàng nói: “Em cũng thích anh.”
‘Thình thịch, thình thịch’ Văn Khải Phong phảng phất nghe thấy tiếng nai con chạy loạn trong lòng, gương mặt đỏ lên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Văn Khải Phong lắp bắp hỏi: “Thật…… Thật vậy sao?” Dung Ngọc gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống, không gì hơn người có tình trở nên thân thuộc.
***
Tết Trung Thu.
Chung quanh khách sạn đều treo lên đèn hoa đăng, tuy rằng kỹ thuật làm hoa đăng có hơi đơn sơ, nhưng không khí sôi nổi nhộn nhịp. Dung Ngọc chuẩn bị năm món lẩu đặc sắc, phân biệt là: nồi lẩu cà chua, lẩu gà, lẩu tứ xuyên, lẩu bún ốc, nồi lẩu canh xương hầm.
Tuy rằng trong đó nghe tới lẩu bún ốc cảm thấy hơi hắc ám, nhưng ngoài ý muốn chính là có người thích bún ốc, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai. Còn 30 món chính lần lượt là tôm kho tộ, móng giò hầm, nạm bò (phần có nhiều nạc và gân) sốt cà chua, tôm hùm đất xào cay,...
Sau khi cơm no rượu đủ, mọi người chia thành ba nhóm ở đại sảnh khách sạn đánh bài, chơi mạt chược, nói chuyện phiếm.
“Dung Ngọc, em ra đây với anh một lát.” Văn Khải Phong thần thần bí bí lôi kéo Dung Ngọc đi ra bên ngoài.
Dung Ngọc buồn cười nói: “Làm sao vậy? Thần thần bí bí.”
Văn Khải Phong không nói, chỉ dẫn Dung Ngọc đi tới sân sau, lúc này tất cả mọi người đều ở đại sảnh, sân sau không có một bóng người.
Văn Khải Phong thả ra dị năng, hai dòng điện đôi điện giao lưu với nhau ở trong bóng đêm lập loè tạo thành pháo hoa, rực rỡ lóa mắt. Chúng vờn quanh Dung Ngọc, khi thì biến thành trái tim, khi thì biến thành hình dạng đóa hoa.
Dung Ngọc vui mừng: “Anh làm kiểu gì mà tuyệt thế!” Phải là người khống chế dị năng cực kỳ nhuần nhuyễn thì mới làm được.
Văn Khải Phong ngượng ngùng cười cười: “Muốn cho em một bất ngờ, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn ở phòng luyện tập.”
Dung Ngọc cảm thán, nhỏ giọng nói: “Ngày thường cũng không thấy anh sẽ chơi hoa hòe loè loẹt như vậy.”
“Ha ha.”
‘Ầm ầm ầm ầm ——’
Trong lúc hai đang người nắm tay, ngượng ngùng xoắn xít nói chuyện yêu đương, trên bầu trời vang lên tiếng của cánh quạt.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, một đoàn máy bay trực thăng màu đen bay về phía khách sạn.
Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong thu liễm sắc mặt, nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vàng chạy về khách sạn thông báo.
“Mọi người chú ý! Có máy bay trực thăng bay tới chỗ chúng ta.” Ngao Quý ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hả?? Cái gì cơ???”
Dung Ngọc lặp lại một lần: “Máy bay trực thăng, là thật! Có lẽ đã hạ cánh ở cửa khách sạn của chúng ta rồi!”
“Hả???”
“Cái gì!!!”
Giống như nước đổ vào dầu, mọi người lập tức nhao nhao, không ai chú ý tới Ôn Hướng Dương ở trong góc, ánh mắt chớp động.
“Đi, đi ra ngoài nhìn xem.” Văn Khải Phong cùng Dung Ngọc đi ở đằng trước.
Máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống cửa khách sạn, cửa trực thăng mở ra, là 4 gương mặt xa lạ.
“Hướng Dương, tôi tới đón em.” Trong 4 người đó, người đàn ông mặc áo sơmi màu đen, ngũ quan rõ nét, mắt đen thâm thúy, thâm tình như nhìn người mình yêu lên tiếng.
Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong đồng thời nhìn Ôn Hướng Dương: “Hai người quen nhau sao?”
Ôn Hướng Dương thở dài, từ trong đám người chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng đến chỗ Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong, gật gật đầu, sau đó đi tới trước mặt người đàn ông kia.
“Đã lâu không gặp, Tư Không Dật.”
“Anh rất sợ anh sẽ tới chậm, vẫn còn may, em không bị thương.”
Ôn Hướng Dương cười nhạo: “Kỳ thật anh cũng không cần đến đây, đầu năm nay có thể lái được máy bay trực thăng, tôi có thể nói, đúng thật không hổ là anh.”
Tư Không Dật thâm tình nhìn Ôn Hướng Dương, nói: “Em biết bên ngoài virus tàn sát bừa bãi rất lợi hại không? Tôi lái máy bay trực thăng tới tìm em, vô cùng lo lắng cho em, em đi theo anh nhé. Điều kiện ở đây quá đơn sơ, nếu tang thi đến đây, anh cũng không biết em có thể ngăn được không.”
Ôn Hướng Dương có chút ghê tởm, bạn trai cũ chia tay trong ầm ĩ bây giờ lại chạy tới giả bộ yêu say đắm.
“Không cần, anh chạy tới tìm tôi không sợ vợ anh tức giận sao?”
Tư Không Dật nhíu mày: “Nhiều năm như vậy em còn giận anh sao? Lúc ấy anh đã nói chỉ là liên hôn gia tộc, vì lợi ích nên anh mới kết hôn thôi. Anh không yêu cô ta, anh cũng không phát sinh quan hệ với cô ta. Huống hồ, hiện tại đã là lúc nào rồi, nhà bọn họ đã sớm sụp đổ, đoạn thời gian trước cô ta bị tang thi cắn, sau đó cũng bị giết rồi.”
Dung Ngọc cảm thấy mình vừa ăn một ngụm dưa lớn* (drama), hơi thở tra nam đập thẳng vào mặt, tuyệt cú mèo.
Đinh Minh ra vẻ khó xử, nói: “Sao thế, cậu thấy không tiện? Tôi cũng thật sự nhiều việc quá nên không còn cách nào khác. Hơn nữa dị năng hiện thực hóa thực đơn của cậu thích hợp chuẩn bị thức ăn nhất.”
Dung Ngọc không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, chỉ có thể đồng ý.
Dựa theo sắp xếp của Đinh Minh, Văn Khải Phong sớm đã chờ ở đại sảnh khách sạn, trong lòng anh lo sợ bất an, nghĩ sau khi Dung Ngọc tới thì mình nên nói như thế nào. Mấy tháng trước, nếu là có người nói anh sẽ yêu một người con trai, anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường, cảm thấy nực cười. Nhưng hiện tại, tất cả việc này đã xảy ra.
Nếu muốn hỏi Văn Khải Phong, anh yêu Dung Ngọc từ khi nào, bản thân Văn Khải Phong cũng không thể nói rõ. Lúc ban đầu, bởi vì cậu có dị năng đặc thù, cho nên có hơi để ý. Sau đó, lại cùng nhau lên núi, cùng nhau trải qua chuyện ở thôn thú nhân, tiếp nữa lại cùng chiến đấu với tang thi, trong lúc hai người ở chung đã làm cho anh từng chút từng chút bắt đầu thưởng thức Dung Ngọc.
Dung Ngọc đối mặt với vấn đề cũng không trốn tránh, bị thú nhân đánh ngã trên mặt đất vô số lần vẫn kiên cường đứng lên. Nói muốn học dị năng với anh, luyện tập thể năng cũng không chậm trễ.
Đại khái bởi vì cậu kiên cường, phẩm cách dũng cảm, dần dần làm Văn Khải Phong trầm mê trong đó. Tình yêu của con người xuất hiện thần kỳ như vậy đấy, ở cuộc sống sinh hoạt thường ngày, vô thức rung động với đối phương.
Thời điểm Văn Khải Phong đang suy nghĩ miên man, Dung Ngọc đẩy cửa đi vào.
Văn Khải Phong hoàn hồn: “Dung Ngọc, cậu đã đến rồi!” “Vâng, là Đinh Minh bảo em đến đây, chúng ta bắt đầu đi.”
Dung Ngọc nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, nghiêm túc bàn chuyện với Văn Khải Phong.
Nếu là Trung Thu, khẳng định phải ăn bánh Trung Thu, nhưng mà không có thực đơn bánh Trung Thu, chỉ có thể lấy bánh bí đỏ thay thế.
Dung Ngọc tính toán số lượng đồ ăn, hoàn toàn ở trong phạm vi dị năng của bản thân có thể thừa nhận: “Em đã đọc qua thực đơn trong điện thoại của mẹ em, có không ít thực đơn lẩu đặc sắc. Không bằng như này, ngoài bánh bí đỏ, lần này chuẩn bị năm món lẩu đặc sắc, cộng thêm 30 món chính, sau đó lại làm điểm tâm là trà sữa.”
Văn Khải Phong hơi lo lắng: “Nếu làm vậy liệu cậu có mệt mỏi quá hay không? Dùng nhiều dị năng, ngoài việc thể lực suy yếu, tinh thần cũng sẽ rất uể oải.”
“Yên tâm đi, đều nằm trong phạm vi em có thể chịu đựng.”
“Được được.” Văn Khải Phong hàm hồ lên tiếng, trong lòng lại nghĩ chuyện khác: “Dung Ngọc, anh muốn hỏi cậu một việc.”
“A?” Đầu óc Dung Ngọc còn đang suy nghĩ hoạt động Trung Thu, nhất thời không theo kịp đề tài của Văn Khải Phong: “Chuyện gì?”
Văn Khải Phong hít một hơi thật sâu, thập phần nghiêm túc hỏi: “Tại sao hôm đó cậu lại tức giận?”
Dung Ngọc không ngờ Văn Khải Phong sẽ nhắc lại chuyện đấy, nhưng làm sao cậu có thể nói nguyên nhân mình tức giận cho Văn Khải Phong? Tóm lại, không
thể nói cho anh ấy, thật sự quá ngượng ngùng, chẳng lẽ nói: tuy anh là thẳng nam, nhưng em thích anh?
Dung Ngọc chỉ cần tưởng tượng đến mình bị cự tuyệt, liền không chịu nổi.
Văn Khải Phong thấy Dung Ngọc thật lâu không lên tiếng, tiếp tục nói: “Cậu không nói lời nào, anh coi như cậu vẫn còn tức giận. Anh còn có một việc muốn nói cho cậu, anh không vì sao cậu lại tức giận. Nhưng từ khi mấy ngày nay cậu không đến tìm anh, anh mới nhận ra một điều.”
Dung Ngọc nghiêng nghiêng đầu: “?” “Anh thích em.”
Dung Ngọc hoảng hốt, cảm thấy có phải mình đang bị ảo giác hay không. Nhưng ánh mắt của Văn Khải Phong, chân thành tha thiết mà lại nghiêm túc, anh ấy không nói giỡn.
Nhưng, trên thế giới này, sao lại có chuyện may mắn như vậy? Văn Khải Phong nói anh ấy thích mình?
“Dung Ngọc, anh rất nghiêm túc, anh thích em, chúng ta ở bên nhau được không? Cho dù em nghĩ như thế nào, anh đều nhất định phải thổ lộ lòng mình với em. Em có thể không cần đưa ra đáp án ngay lúc này, anh không ép em, anh biết tự dưng có một người đàn ông tỏ tình với em thì có hơi kỳ quái, nhưng anh thật lòng, chỉ là anh không biết nên diễn đạt như nào.”
Văn Khải Phong nôn nóng gãi gãi đầu, cảm giác năng lực ngôn ngữ của chính mình thẳng tắp giảm xuống. Tuy Đinh Minh nói với anh, có vẻ Dung Ngọc cũng thích anh, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của Đinh Minh thôi. Nếu như bị cự tuyệt, bản thân Văn Khải Phong cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Nhìn thấy bộ dáng vò đầu bứt tai của Văn Khải Phong, Dung Ngọc hẳn nên hoảng loạn theo, nhưng cậu lại không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Em biết anh là nghiêm túc. Anh nói anh thích em đúng không?”
“Đúng đúng! Không sai!!!” Văn Khải Phong liên tục gật đầu.
Dung Ngọc cúi người, hôn lên môi Văn Khải Phong một cái, nhẹ nhàng nói: “Em cũng thích anh.”
‘Thình thịch, thình thịch’ Văn Khải Phong phảng phất nghe thấy tiếng nai con chạy loạn trong lòng, gương mặt đỏ lên bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Văn Khải Phong lắp bắp hỏi: “Thật…… Thật vậy sao?” Dung Ngọc gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc sống, không gì hơn người có tình trở nên thân thuộc.
***
Tết Trung Thu.
Chung quanh khách sạn đều treo lên đèn hoa đăng, tuy rằng kỹ thuật làm hoa đăng có hơi đơn sơ, nhưng không khí sôi nổi nhộn nhịp. Dung Ngọc chuẩn bị năm món lẩu đặc sắc, phân biệt là: nồi lẩu cà chua, lẩu gà, lẩu tứ xuyên, lẩu bún ốc, nồi lẩu canh xương hầm.
Tuy rằng trong đó nghe tới lẩu bún ốc cảm thấy hơi hắc ám, nhưng ngoài ý muốn chính là có người thích bún ốc, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai. Còn 30 món chính lần lượt là tôm kho tộ, móng giò hầm, nạm bò (phần có nhiều nạc và gân) sốt cà chua, tôm hùm đất xào cay,...
Sau khi cơm no rượu đủ, mọi người chia thành ba nhóm ở đại sảnh khách sạn đánh bài, chơi mạt chược, nói chuyện phiếm.
“Dung Ngọc, em ra đây với anh một lát.” Văn Khải Phong thần thần bí bí lôi kéo Dung Ngọc đi ra bên ngoài.
Dung Ngọc buồn cười nói: “Làm sao vậy? Thần thần bí bí.”
Văn Khải Phong không nói, chỉ dẫn Dung Ngọc đi tới sân sau, lúc này tất cả mọi người đều ở đại sảnh, sân sau không có một bóng người.
Văn Khải Phong thả ra dị năng, hai dòng điện đôi điện giao lưu với nhau ở trong bóng đêm lập loè tạo thành pháo hoa, rực rỡ lóa mắt. Chúng vờn quanh Dung Ngọc, khi thì biến thành trái tim, khi thì biến thành hình dạng đóa hoa.
Dung Ngọc vui mừng: “Anh làm kiểu gì mà tuyệt thế!” Phải là người khống chế dị năng cực kỳ nhuần nhuyễn thì mới làm được.
Văn Khải Phong ngượng ngùng cười cười: “Muốn cho em một bất ngờ, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn ở phòng luyện tập.”
Dung Ngọc cảm thán, nhỏ giọng nói: “Ngày thường cũng không thấy anh sẽ chơi hoa hòe loè loẹt như vậy.”
“Ha ha.”
‘Ầm ầm ầm ầm ——’
Trong lúc hai đang người nắm tay, ngượng ngùng xoắn xít nói chuyện yêu đương, trên bầu trời vang lên tiếng của cánh quạt.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, một đoàn máy bay trực thăng màu đen bay về phía khách sạn.
Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong thu liễm sắc mặt, nghiêm túc liếc mắt nhìn nhau một cái, vội vàng chạy về khách sạn thông báo.
“Mọi người chú ý! Có máy bay trực thăng bay tới chỗ chúng ta.” Ngao Quý ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hả?? Cái gì cơ???”
Dung Ngọc lặp lại một lần: “Máy bay trực thăng, là thật! Có lẽ đã hạ cánh ở cửa khách sạn của chúng ta rồi!”
“Hả???”
“Cái gì!!!”
Giống như nước đổ vào dầu, mọi người lập tức nhao nhao, không ai chú ý tới Ôn Hướng Dương ở trong góc, ánh mắt chớp động.
“Đi, đi ra ngoài nhìn xem.” Văn Khải Phong cùng Dung Ngọc đi ở đằng trước.
Máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống cửa khách sạn, cửa trực thăng mở ra, là 4 gương mặt xa lạ.
“Hướng Dương, tôi tới đón em.” Trong 4 người đó, người đàn ông mặc áo sơmi màu đen, ngũ quan rõ nét, mắt đen thâm thúy, thâm tình như nhìn người mình yêu lên tiếng.
Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong đồng thời nhìn Ôn Hướng Dương: “Hai người quen nhau sao?”
Ôn Hướng Dương thở dài, từ trong đám người chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng đến chỗ Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong, gật gật đầu, sau đó đi tới trước mặt người đàn ông kia.
“Đã lâu không gặp, Tư Không Dật.”
“Anh rất sợ anh sẽ tới chậm, vẫn còn may, em không bị thương.”
Ôn Hướng Dương cười nhạo: “Kỳ thật anh cũng không cần đến đây, đầu năm nay có thể lái được máy bay trực thăng, tôi có thể nói, đúng thật không hổ là anh.”
Tư Không Dật thâm tình nhìn Ôn Hướng Dương, nói: “Em biết bên ngoài virus tàn sát bừa bãi rất lợi hại không? Tôi lái máy bay trực thăng tới tìm em, vô cùng lo lắng cho em, em đi theo anh nhé. Điều kiện ở đây quá đơn sơ, nếu tang thi đến đây, anh cũng không biết em có thể ngăn được không.”
Ôn Hướng Dương có chút ghê tởm, bạn trai cũ chia tay trong ầm ĩ bây giờ lại chạy tới giả bộ yêu say đắm.
“Không cần, anh chạy tới tìm tôi không sợ vợ anh tức giận sao?”
Tư Không Dật nhíu mày: “Nhiều năm như vậy em còn giận anh sao? Lúc ấy anh đã nói chỉ là liên hôn gia tộc, vì lợi ích nên anh mới kết hôn thôi. Anh không yêu cô ta, anh cũng không phát sinh quan hệ với cô ta. Huống hồ, hiện tại đã là lúc nào rồi, nhà bọn họ đã sớm sụp đổ, đoạn thời gian trước cô ta bị tang thi cắn, sau đó cũng bị giết rồi.”
Dung Ngọc cảm thấy mình vừa ăn một ngụm dưa lớn* (drama), hơi thở tra nam đập thẳng vào mặt, tuyệt cú mèo.