Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý
Chương 2: Tiểu Thư Sinh tỉnh lại
Edit: Thanh Từ
Beta: Maria, KimH, Amin
–
Bệnh viện.
Sau hai ngày hôn mê, cuối cùng Quý Thanh Lâm cũng tỉnh lại.
“Thanh Lâm, Thanh Lâm, em tỉnh rồi!”
Bên cạnh là một giọng nữ kinh ngạc và vui mừng, Quý Thanh Lâm từ từ nhìn sang, lại nghe thấy một giọng trẻ con non nớt.
“Chú, chú ơi, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi.”
Trong lúc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Quý Thanh Lâm nhìn thấy một đứa bé đang ghé sát vào mép giường, đôi mắt to chớp chớp đầy lo lắng.
Cô gái bấm chuông gọi bác sĩ, sau khi bác sĩ kiểm tra cho anh xong, Quý Thanh Lâm mới nối lại mạch suy nghĩ.
“Chị dâu, bé Nho.”
“Ôi, tỉnh lại là tốt rồi, có muốn ăn gì không?”
Quý Thanh Lâm lắc đầu, chuyện anh muốn biết nhất bây giờ là người cứu anh có phải là cô không?
“Chị dâu, người cứu em?”
“Cô gái đó là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của viện y học, về trường diễn thuyết, tình cờ cứu em, anh trai em đã đi cảm ơn người ta rồi, anh trai em nói tính cách cô ấy rất tốt, chỉ nhận lời cảm ơn của nhà chúng ta, còn lại không cần gì cả.”
Tạ Du nói ra tất cả những gì chị ấy biết.
Nghe xong, Quý Thanh Lâm chớp mắt.
Anh không nhìn thấy gương mặt của đối phương, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, còn có một cái tên rất đặc biệt, nhưng tất cả những điều này lại khiến trong lòng Quý Thanh Lâm nảy sinh một niềm hy vọng kì lạ.
Nói không chừng, là tướng quân thì sao.
Là tướng quân lại cứu anh một lần nữa.
“Em được cô ấy cứu, đáng lẽ phải tự mình đến cảm ơn mới đúng.”
Quý Thanh Lâm mím môi, có chút cô đơn xen lẫn trong giọng nói không có trung khí.
Tạ Du nhìn vào đôi mắt u buồn của anh, người em chồng này của chị ấy đẹp trai, lại được nuôi dạy theo cách cao quý, đã bao giờ có dáng vẻ như này đâu, chị ấy vội nói: “Đợi em xuất viện rồi chúng ta mời cô ấy đến?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Quý Thanh Lâm xuất hiện nụ cười, anh nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, là ân nhân đã cứu em, không phải em cứu ân nhân, muốn nói cảm ơn thì em phải đến, chứ nào có đạo lý để ân nhân đến được.”
“Nhưng…” Tạ Du hơi ngập ngừng.
“Chị yên tâm, em sẽ ở bệnh viện đến khi khỏe lại.” Mắt phượng của Quý Thanh Lâm cong cong, nụ cười ngoan ngoãn khiến Tạ Du không thốt ra được lời từ chối.
Chị ấy thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, để chị về nói với bố mẹ và anh cả em một tiếng.”
“Cảm ơn chị dâu.” Sau đó, Quý Thanh Lâm lại nói: “Em tỉnh lại vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của ân nhân.”
Đây cũng không phải chuyện to tát gì, Tạ Du đáp rất nhanh:
“Quý Cần đã điều tra qua rồi, lát nữa chị bảo anh ấy đưa tài liệu đến cho em xem.”
Đáy mắt Quý Thanh Lâm sáng hơn, nhếch môi cười, để lộ hai chiếc răng khểnh, nụ cười tươi tắn dường như đã làm phai đi bệnh tật trong người anh.
Thấy vậy, Tạ Du đành bất lực mỉm cười.
Quý Thanh Lâm nhận được đáp án hài lòng, hơi nghiêng người, chơi đùa với cháu gái của mình.
Bên này, Tạ Du cũng nói suy nghĩ của Quý Thanh Lâm với bố mẹ Quý và chồng mình, cả nhà tranh luận một lúc, cuối cùng đưa ra một quyết định “Em phải dưỡng bệnh cho tốt, nếu không thì không cho phép đi.”
Quý Thanh Lâm bắt đầu ngoan ngoãn dưỡng bệnh.
Suy giảm hệ miễn dịch, đến bây giờ vẫn là vấn đề khó giải của y học, sức đề kháng của anh yếu hơn so với người bình thường, vật nhỏ như hạt bụi đều có khả năng khiến anh sinh bệnh, cẩn thận nuôi lớn mới có thể để anh miễn cưỡng có cuộc sống gần như một nửa người bình thường.
Quý Thanh Lâm luôn mang một hy vọng nhỏ bé trong lòng, lần đầu tiên nghiêm túc thực hiện theo chỉ định của bác sĩ, ngoan ngoãn dưỡng bệnh.
Yến Tri An vẫn bận rộn vẫn chưa biết rằng có người đang chuẩn bị đích thân đến trả ơn mình.
Cô về nước được một tháng, đã phải đi gặp giáo viên cũ, bạn học, bạn bè, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi.
Cô đã ký xong hợp đồng lúc ở nước ngoài, trở thành bác sĩ lâm sàng xuất sắc của bệnh viện tỉnh An Thành, chỉ chờ cô sắp xếp công việc là có thể đến nhận chức.
Chỉ có điều, khi cô nhận lời mời đến trường học cũ diễn thuyết thì đột nhiên được trường học nhìn trúng, muốn mời cô làm giảng viên ngoài biên chế của trường.
Trường còn đặc biệt để giáo viên năm đó có ơn hướng dẫn cô đến mời, Yến Tri An làm sao có thể từ chối được, chỉ đành đồng ý.
Hôm nay cô đến làm thủ tục, nhân tiện kiểm tra thời gian với trường để sắp xếp giờ học.
*
Sáng sớm.
Quý Thanh Lâm ở trong phòng bệnh vô trùng nửa tháng cuối cùng cũng được ra ngoài, hoàn thành các bài tập theo yêu cầu của bác sĩ, cơ thể cũng tốt lên không ít.
Sắc mặt anh hồng hào hơn, cười chào hỏi với những người xung quanh.
Nhiều nhân viên điều dưỡng và vệ sĩ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Quý Thanh Lâm, trong lòng không khỏi cảm thán, mấy ngày này tâm trạng của cậu chủ nhỏ rất tốt, ngày nào cũng thấy cậu ấy cười.
Quý Thanh Lâm dùng xong bữa sáng thì Quý Cần đã đến, hỏi thăm xem cơ thể anh thế nào rồi.
“Anh cả, mấy ngày nay em cảm giác cơ thể tốt lên rất nhiều.” Quý Thanh Lâm đáp: “Chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Cơ thể em chưa khôi phục hoàn toàn.” Quý Cần hơi cau mày.
“Em đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện rồi.”
Mắt phượng của Quý Thanh Lâm hơi cong, giọng nói như ngọc va vào nhau, vang lên trong trẻo.
Quý Cần vẫn hơi do dự.
Mặc dù trông Quý Thanh Lâm hiền lành và dễ nói chuyện, nhưng lại là người rất có chính kiến. Anh luôn khoan dung với người trong nhà, cũng bởi vì là con út nên anh luôn lắng nghe ý kiến của mọi người trong gia đình, nhưng một khi đã quyết định thì rất ít khi bị ảnh hưởng hay thay đổi bởi ý kiến của người khác.
Quý Cần chỉ đành đến văn phòng của bác sĩ phụ trách, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn mới thu dọn đồ đạc, làm thủ tục xuất viện cho em trai.
Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của Quý Thanh Lâm càng trở nên tốt hơn, anh chỉnh lại chiếc áo len màu vàng ấm áp trên người, ngồi lên xe cùng Quý Cần.
Chiếc xe chạy qua hàng cây xanh.
Quý Thanh Lâm nhìn ra bên ngoài.
Cách đó không xa là viện y học An Thành, anh đột nhiên nổi hứng muốn đi xem thử.
“Dừng xe.”
Tài xế vội vàng dừng xe.
“Sao thế Thanh Lâm?”
“Anh cả, em muốn đến trường học xem sao.”
Quý Cần nhìn theo tầm mắt của Quý Thanh Lâm, thấy biển hiệu màu vàng rực rỡ trước cổng viện y học, nói thật, anh ấy không thích chỗ này, dù sao vài ngày trước em trai đã bị rơi xuống nước ở đây.
Hơn nữa, trường học đông đúc phức tạp, không thích hợp cho những người có khả năng miễn dịch thấp như anh.
“Không được, cơ thể em không tốt.”
“Anh cả, em sẽ đeo khẩu trang.”
Quý Thanh Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt mang theo khao khát.
Quý Cần nhất thời không nói ra được lời từ chối.
“Được rồi, lái xe.” Xe trực tiếp đi thẳng vào trong.
Giờ là lúc tiết học đầu tiên trong buổi chiều sắp bắt đầu, trường học người đến người đi.
Quý Thanh Lâm bảo tài xế dừng xe ở một nơi không nổi bật rồi đeo khẩu trang xuống xe.
“Anh đi cùng em.”
“Anh cả, anh bắt mắt lắm.” Quý Thanh Lâm đóng cửa, ở bên ngoài nói vào trong với anh ấy: “Có vệ sĩ đi theo rồi, anh yên tâm, em sẽ trở lại nhanh thôi.”
Quý Cần chỉ đành nhìn Quý Thanh Lâm hòa vào trong dòng người.
Bóng lưng anh thẳng tắp, như thể thực sự hòa vào đám đông tràn đầy sức sống này.
Quý Cần để vệ sĩ đi theo, nghĩ thầm, em trai anh ấy cũng mới 23 tuổi mà thôi.
Thằng bé không có gì khác biệt với những người này, nhưng lại không thể tận hưởng cuộc sống của một người bình thường.
Bước vào đám đông ồn ào, dưới lớp khẩu trang, Quý Thanh Lâm hơi cong môi, anh nghe tiếng nói chuyện của những người bên cạnh, thỉnh thoảng có tiếng thảo luận về bài tập, nhưng chủ yếu là suy nghĩ đi chơi ở nơi nào.
Có phải tướng quân cũng từng trải qua cuộc sống như vậy không.
Quý Thanh Lâm đã xem qua tư liệu về Yến Tri An, cũng biết dáng vẻ của cô ra sao.
Thật ra người trong ảnh không giống tướng quân, nhưng Quý Thanh Lâm không bỏ cuộc, anh đã nhớ nhung người này rất lâu rồi. cũng đã tìm rất lâu rồi.
Sự xuất hiện của Yến Tri An đã trở thành niềm hy vọng cuối cùng.
Quý Thanh Lâm tìm một người bất kỳ hỏi vị trí của viện y học.
Thật ra anh biết Yến Tri An đã tốt nghiệp rồi, vì thành tích xuất sắc nên được ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, nhưng anh muốn đi nhìn xem nơi tướng quân đã từng gắn bó.
Đi bộ dọc theo con đường chính mười phút thì thấy hơi mệt nên anh đứng dưới gốc cây thở gấp, bám vào thân cây để thở chậm lại.
Cơ thể không cho phép anh vận động quá sức, Quý Thanh Lâm thấy đình nghỉ ngơi bên cạnh, đành ngồi trước bàn đá nghỉ ngơi, nhưng mắt anh luôn hướng về viện y học cách đó không xa, nhìn đi nhìn lại.
Biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn ấp ủ kỳ vọng thầm kín.
Hết chương 02!