Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược - Trang 2
Chương 82: Phiên Ngoại 9: (Ngoại Tuyến) Vườn Trường (3)
Giản Úc ngồi ở tại chỗ, nghiêm túc mà giải một câu Vật lý.
Nhưng mà, cậu làm nửa ngày, cũng không giải ra được.
Cậu thất vọng thở dài, sau khi suy nghĩ một chút, cậu lặng lẽ nhìn sang bên cạnh.
Quan hệ hiện tại của cậu và Lục Chấp không còn cứng nhắc như lúc đầu nữa, vậy có phải là cậu có thể nhờ Lục Chấp giảng đề cho mình hay không?
Giản Úc hít sâu một hơi, sau đó đẩy sách bài tập về nhà của mình qua phía Lục Chấp, thăm dò hỏi: "Lục Chấp, cậu có thể giảng giúp tôi bài này được không?"
Lục Chấp nghe vậy, nhìn lướt qua cuốn sách bài tập của Giản Úc.
Giản Úc nín thở, chờ Lục Chấp trả lời.
Cũng may giây sau, Lục Chấp thản nhiên trả lời: "Có thể, giảng bài nào?"
Giản Úc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉ vào một câu trong đó: "Chính là cái này nè."
Lục Chấp đưa tay ra, kéo cuốn sách bài tập về phía hắn, bắt đầu đọc đề.
Giản Úc nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng cứng rắn của hắn, nhịn không được mà nghĩ, Lục Chấp cũng không phải khó gần như trong tưởng tượng.
Đương nhiên, điều này cũng dựa trên cơ sở hai người đã quen thuộc hơn một chút, dù sao ngay từ đầu, Giản Úc căn bản không dám mở miệng làm phiền tới Lục Chấp.
Lục Chấp rất nhanh đã đọc xong đề, sau đó hắn cầm bút và giấy nháp của mình, bắt đầu giảng đề cho Giản Úc: "Điểm mấu chốt của đề này chính là ở phần gia tốc bằng nhau, cậu xem ở đây....."
Lục Chấp rất ít khi một lần mà nói nhiều như vậy, giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, cho dù là đang giảng một đề bài nhàm chán, cũng mang đến cho người khác cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Giản Úc không chớp mắt mà nhìn Lục Chấp vẽ vẽ trên giấy nháp.
Chữ của Lục Chấp rất đẹp, nét bút mạnh mẽ, hơi giống với kiểu chữ thảo.
Rất nhanh, Lục Chấp đã giảng xong đề, hỏi Giản Úc: "Hiểu chưa?"
Giản Úc gật đầu: "Hiểu rồi."
Vấn đề nan giải mà cậu phải suy nghĩ hai mươi mấy phút đã bị Lục Chấp giải ra đơn giản như vậy.
Chỉ có thể nói Lục Chấp không hổ là học thần quanh năm chiếm vị trí thứ nhất, hắn giảng giải các bước đặc biệt rõ ràng, làm cho người ta có thể dễ dàng nghe hiểu được.
Cũng bởi vậy mà Giản Úc càng thêm kiên định quyết tâm ôm chặt đùi vàng Lục Chấp này.
Dưới sự hướng dẫn của Lục Chấp, cậu nhất định sẽ học tập thật tốt, nhất định không thể rời khỏi lớp 1 được.
Đương nhiên, cậu sẽ không để Lục Chấp giúp cậu không công như vậy, về sau cậu nhất định sẽ hồi báo lại cho Lục Chấp.
Giản Úc thừa dịp này, cũng lấy ra mấy câu hỏi lúc trước cậu không biết làm, khiêm tốn nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, vậy mấy đề này làm như thế nào?"
Lục Chấp nhìn thoáng qua những đề kia, lại lần lượt giảng giải cho Giản Úc.
Tuy rằng vẻ mặt của hắn vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng lại rất kiên nhẫn.
Một buổi học trôi qua, Giản Úc đã giải quyết được rất nhiều vấn đề mà cậu không hiểu trước đó.
Loại cảm giác này rất khó để hình dung, chỉ biết là cả người đều nhẹ nhàng đi không ít.
Cậu cong cong mắt nói với Lục Chấp: "Bạn cùng bàn, cảm ơn cậu, buổi trưa tôi mời cậu ăn cơm được chứ?"
Lục Chấp cự tuyệt nói: "Không cần, buổi trưa tôi còn có việc."
Hắn đặt bút và giấy nháp về lại chỗ cũ, sau đó lấy điện thoại ra, giống như đang trả lời tin nhắn của ai đó.
Giản Úc lơ đãng nhìn lướt qua, hình như thấy được cái gì hạng mục linh tinh, cậu không khỏi có chút kinh ngạc.
Cậu biết Lục Chấp xuất thân hào môn, trong nhà khẳng định có rất nhiều gia nghiệp, nhưng hiện tại Lục Chấp mới chỉ học trung học mà thôi, chẳng lẽ bây giờ mà Lục Chấp đã phải bắt đầu tiếp xúc với những chuyện làm ăn trong nhà rồi sao?
Chẳng qua đây là chuyện riêng của Lục Chấp, Giản Úc đương nhiên không có khả năng mà hỏi nhiều, vì thế cậu thu hồi tầm mắt, bắt đầu ôn lại mấy bài tập mà Lục Chấp vừa giảng cho cậu, thuận tiện tìm chút đề cùng loại để làm.
Giữa trưa, quả nhiên Lục Chấp không trở về lớp học.
Giản Úc đến căng tin ăn trưa xong, một mình cậu nằm sấp trên bàn học, cầm sách Tiếng Anh học thuộc tự vựng.
Thành tích tiếng Anh của cậu cũng không tệ lắm, bình thường có thể thi được hơn 130 điểm.
Sau khi cậu đọc xong một trang, dư quang liền thấy được có hai người đang đứng bên cửa sổ.
Cậu theo bản năng mà nhìn qua cửa sổ, thấy được hai người nam sinh.
Một nam sinh trên mặt mang theo ý cười tùy hứng nói: "Ha ha, cậu chính là bạn cùng bàn mới của anh Lục đúng không?"
Giản Úc có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời lại một tiếng: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Tần Diễn khoát tay, cười nói: "Không có việc gì, chúng tôi chỉ là đến nhìn cậu mà thôi. Đúng rồi, tôi là Tần Diễn."
Nói xong, hắn đưa tay ôm lấy bả vai của nam sinh bên cạnh, giới thiệu: "Còn đây là Lâm Bác Vũ."
Lâm Bác Vũ không nói gì, chẳng qua hắn cũng gật đầu với Giản Úc một cái.
Giản Úc có chút mê mang mà chớp mắt.
Tại sao hai người này lại tới gặp cậu?
Tần Diễn tiếp tục nói: "Cậu cảm thấy ngồi cùng một chỗ với anh Lục của tôi như thế nào?"
Giản Úc thành thật nói: "Rất tốt."
Ngay từ đầu cậu cũng cảm thấy Lục Chấp đặc biệt khó tiếp xúc, nhưng sau khi chậm rãi quen thuộc hơn, cậu thấy hắn vẫn được lắm, nhất là buổi sáng hôm nay Lục Chấp đã giảng cho cậu nhiều đề như vậy, cậu càng cảm thấy Lục Chấp không tệ chút nào.
Tần Diễn khoa trương nói: "Tôi còn tưởng rằng sau khi Lâm Bác Vũ rời khỏi lớp 1, anh Lục phải ngồi một mình hết học kỳ này luôn chứ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có một người bạn cùng bàn khác rất tốt rồi."
Giản Úc: "...."
Sao Tần Diễn nhìn ra được cậu rất tốt?
Đang lúc Tần Diễn lầm bầm nói không ngừng, đột nhiên bên ngoài cửa sổ lại xuất hiện thêm một nam sinh, hai tay của hắn đút túi quần, cười nhạo nói: "Tên Lục Chấp câm điếc kia mà cũng có thể có bạn cùng bàn sao?"
Đồng dạng đều là nói về bạn cùng bàn của Lục Chấp, ngữ khí của Tần Diễn và người này hoàn toàn không giống nhau.
Một người là trêu chọc, một người lại không có ý tốt.
Giản Úc có chút khó hiểu mà nhìn người kia.
Chẳng lẽ đây là kẻ thù của Lục Chấp sao?
Tần Diễn vừa nghe lời này, trong nháy mắt liền nổ tung: "Cố Bắc, mày mẹ nó mới bị câm điếc! Mày có bản lĩnh thì nói thêm một câu nữa thử xem?!!"
Cố Bắc cà lơ phất phơ nói: "Tao có gì mà không dám nói? Lục Chấp vốn dĩ cũng giống như một người câm, nửa ngày cũng không thèm nói được một câu nào, chẳng lẽ tao nói sai rồi sao? Tên chân chó như mày, nghe không hiểu đúng không?"
Tần Diễn tức giận cực kỳ, trong nháy mắt hắn muốn xông tới đánh nhau với Cố Bắc luôn.
Lâm Bác Vũ kéo hắn lại: "Được rồi, cần gì phải so đo với loại người này chứ."
Lục Chấp trầm mặc mà cường đại, còn Cố Bắc luôn giống như một tên hề nhảy nhót, hai người như vậy căn bản không thể đem lên chung một bàn cân để so sánh được.
Đối với Lục Chấp mà nói, Cố Bắc như một con kiến hôi nằm bên chân, thử hỏi có ai sẽ để ý tới con kiến hôi chứ?
Tần Diễn tức giận, chỉ vào Cố Bắc nói: "Mày có gan thì tới đây, chúng ta đánh một trận."
Cố Bắc đương nhiên sẽ không tới, gã nhiều nhất chỉ có thể nói mấy câu mà thôi, nếu thật sự đánh nhau, gã chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Gã nhe răng cười vài tiếng, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Tần Diễn nổi giận đùng đùng: "Mẹ nó, còn có lần sau nữa, ông đây nhất định sẽ đánh tên đó một trận."
Lâm Bác Vũ vỗ vỗ bả vai hắn: " Được rồi, đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng. Tôi phải đi vào lớp trước, cậu đừng có bốc đồng."
Nói xong, Lâm Bác Vũ hướng Giản Úc ra hiệu một chút, rồi rời đi.
Tần Diễn tức giận còn chưa tiêu tan được, hắn ghé vào cửa sổ, tiếp tục nói chuyện với Giản Úc: "Cậu nhìn thấy tên vừa rồi không, hắn gọi là Cố Bắc, mẹ nó tên đó là thằng hèn hạ nhất!!"
Giản Úc thấy bộ dạng hận không thể chửi thật to của Tần Diễn, cậu liền đứng lên, ra khỏi phòng học.
Sau khi ra khỏi phòng học, cậu cùng Tần Diễn nằm sấp trên lan can.
Tần Diễn tức giận nói: "Tôi cứ thấy Cố Bắc là lại nổi giận!"
Giản Úc đúng lúc tiếp lời: "Cố Bắc là ai?"
Tần Diễn giải thích: "Cố Bắc là anh trai cùng mẹ khác cha của anh Lục, bình thường luôn muốn so sánh với anh Lục, chẳng qua hắn ngay cả một phần mười anh Lục cũng không bằng. Chỉ nói đến thành tích học tập thôi, Cố Bắc năm nay thi đại học, kết quả điểm chỉ có hơn một trăm điểm, hiện tại phải học lại, mà anh Lục bình thường đều đứng nhất lớp, đến lúc đó thi đại học, nói không chừng còn có thể lấy được trạng nguyên thành phố luôn."
Nói xong, Tần Diễn mất hứng nói tiếp: "Nhưng mẹ anh Lục rất thiên vị, rõ ràng chênh lệch giữa anh Lục với Cố Bắc đều rõ ràng như vậy rồi, quả thực một trên trời, một dưới đất, vậy mà mẹ của anh ấy vẫn thiên vị đứa con trai lớn của mình hơn."
Tần Diễn kể cho Giản Úc nghe vài ví dụ cụ thể, như là buổi tối bà Lục sẽ dành bữa tối cho con trai lớn, nhưng sẽ không để lại cho con trai nhỏ, sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho con trai lớn, nhưng con trai nhỏ thì lại không có.
Giản Úc chăm chú nghe Tần Diễn nói, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy khó hiểu, cùng là con ruột như nhau, vì sao phải đối xử khác biệt như vậy?
Tính cách không gần gũi người khác của Lục Chấp, có phải có liên quan tới những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn hay không, dù sao một người chưa từng được hấp thu ấm áp, làm sao có thể yêu cầu hắn tỏa ra sự ấm áp đây?
Mắt thấy Tần Diễn càng nói càng nhiều, sắp nói hết các mối quan hệ trong nhà họ Lục ra luôn rồi, Giản Úc có chút giật mình, vội vàng ngắt lời: "Cậu nói với tôi những chuyện này không có vấn đề gì chứ?"
Dù sao những thứ này đều có thể xem như là chuyện riêng của Lục Chấp, mà quan hệ của cậu và Lục Chấp còn chưa có thân cận đến mức có thể hiểu rõ về gia đình của đối phương.
Tần Diễn giải thích: "Những chuyện này cũng không phải là bí mật gì, trong giới ai mà không biết Lục phu nhân thiên vị con trai lớn, chỉ là tất cả mọi người không nói ra mà thôi. Hơn nữa, cậu đã ngồi cùng bàn với anh Lục lâu như vậy rồi, chứng tỏ cậu với anh Lục ở chung cũng không tệ lắm, nói những thứ này cho cậu nghe cũng không sao."
Giản Úc có chút khó hiểu: "Vì sao tôi và Lục Chấp ngồi cùng bàn lâu chứng tỏ chúng tôi ở chung không tệ?"
Không phải cậu vẫn luôn là người chủ động giao tiếp với Lục Chấp sao?
Tần Diễn chấn động nói: "Nếu hai người ở chung không tốt, cậu đã sớm bị anh Lục dọa sợ chạy mất rồi. Hỏi thật nha, cậu không cảm thấy anh Lục nhà tôi rất đáng sợ sao?"
" Vậy bây giờ tôi có đáng sợ không?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo xen vào.
Tần Diễn nghe được giọng nói này, lập tức hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, lấy lòng nói: "Anh Lục, anh vừa mới đi đâu vậy? Em đang tìm anh đó."
Lục Chấp mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, thần sắc lạnh nhạt, đứng ở đó mang theo khí tràng cường đại.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Diễn, sau đó thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Giản Úc nói: "Trở về lớp đi, đừng nghe Tần Diễn nói những thứ vớ vẩn này mất thời gian."
Tần Diễn ở một bên dậm chân: "Anh Lục, em có nói sai câu nào đâu, mấy lời em nói đều là nói thật hết mà, em...."
Lục Chấp lạnh lùng phun ra hai chữ: "Câm miệng."
Tần Diễn lập tức im miệng, vẻ mặt đều vô cùng ủy khuất.
Giản Úc nhìn một màn này, không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu dường như thấy được Lục Chấp có chút hơi ấm của con người.
Có lẽ ở trước mặt người quen, cảm xúc của Lục Chấp sẽ sinh động hơn một chút.
Sau giờ nghỉ trưa, có mười phút để ổn định lớp.
Giản Úc mơ mơ màng màng, ở trạng thái này, cậu cũng không làm được đề, chỉ có thể xé một tờ nháp, bắt đầu gấp linh tinh để tỉnh táo lại.
Cậu vốn dĩ muốn gấp một con hạc giấy, nhưng lại quên mất những bước cụ thể, cậu cứ gấp tới gấp lui mãi, đều không đúng.
Lục Chấp vừa mở mắt ra, lúc ngồi thẳng dậy, hắn nhìn thấy bộ dáng Giản Úc đang rũ mắt, gấp lung tung một tờ giấy nháp.
Biểu tình của cậu rất nghiêm túc, đôi mắt mở to chớp chớp.
Nhìn từ phía bên này qua, lông mi của cậu có hình dạng như một cái quạt nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên mặt, có thể rõ ràng nhìn thấy lông tơ nhỏ trên đó.
Cậu mơ màng gấp giấy, giống như một đứa trẻ mẫu giáo.
Lục Chấp hiếm khi chủ động mở miệng hỏi: "Cậu đang gấp cái gì vậy?"
Giản Úc nghe tiếng, cậu kinh ngạc quay qua nhìn Lục Chấp một cái.
Lục Chấp vậy mà chủ động tìm mình nói chuyện sao?
Đó là một bước tiến lớn!
Giản Úc vội vàng nói: "Tôi đang gấp hạc giấy."
" Hạc giấy?" Lục Chấp dừng một chút mới nói tiếp: "Nhìn ra được cậu đã rất cố gắng."
Giản Úc: "??"
Cậu rũ mắt nhìn thoáng qua tờ giấy mà mình đang gấp.
Cho nên, Lục Chấp đây là đang trào phúng cậu sao?
Giản Úc vừa định nói gì, Lục Chấp đã lấy sách giáo khoa buổi chiều cần dùng ra, lật qua hai trang.
Giản Úc: "....."
Cậu không tiện quấy rầy Lục Chấp học tập, nên chỉ có thể không xác định mà nhìn hắn một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Cho nên, lời kia của Lục Chấp là có ý gì?
Là đang trào phúng tay nghề thủ công của cậu kém sao?!
Giản Úc suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo đi vào.
Cậu lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ của mình, bắt đầu tập trung nghe giảng.
Một buổi chiều trôi qua, đến giờ ăn tối, hầu hết các bạn đều đã đi ăn tối rồi.
Giản Úc đang làm một bài đọc hiểu tiếng Anh, cậu dự định làm xong mới đến căn tin ăn cơm.
Lục Chấp còn ngồi tại chỗ, nhanh chóng giải một đề vật lý.
Nhìn học thần như Lục Chấp giải đề, là một chuyện tương đối hưởng thụ, tốc độ giải đề của hắn rất nhanh, hai cái là đã xong một bài, làm cho người ta có cảm giác hắn rất thành thạo, có thể nắm giữ mọi thứ trong tay.
Cả hai đều bận việc của mình.
Đúng lúc này, có một người xuất hiện bên cạnh cửa sổ.
Giản Úc theo bản năng nhìn thoáng qua.
Là Cố Bắc.
Buổi trưa đã gặp.
Giản Úc kinh ngạc, người này sao lại đến đây?
Nghĩ tới những gì Tần Diễn đã nói với cậu sáng nay, cậu theo bản năng mà nhìn qua Lục Chấp bên cạnh.
Lúc này, Lục Chấp mặt cũng không ngẩng lên, chỉ tập trung tính toán trên giấy nháp.
Giản Úc thấy thế, cũng không quan tâm nữa, cậu chuẩn bị tiếp tục đọc hiểu.
Hết lần này tới lần khác, có người lại không chịu yên tĩnh.
Cố Bắc không biết từ đâu mà lấy ra một hộp cơm, đặt lên trên bệ cửa sổ bên cạnh bọn họ, chậm rãi mở ra, vẻ mặt khiêu khích: "Lục Chấp, còn không đi ăn cơm sao? Đây là hộp cơm mẹ vừa mới mang tới đó, đáng tiếc chỉ có một phần, hay là mày cầu xin tao một câu, tao cho mày ăn ké nhé."
Nói xong, gã nhìn Lục Chấp, ý đồ muốn thấy chút cảm xúc tiêu cực của hắn.
Thật không may, gã phải thất vọng rồi.
Lục Chấp ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho gã, vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy nháp.
Cố Bắc cố ý làm cho hộp cơm vang lên tiếng động, muốn cho Lục Chấp phải chú ý tới: "Chậc chậc, ba món một canh, mẹ tao đối với tao thật là tốt, biết tao học hành mệt mỏi, còn muốn bổ sung dinh dưỡng cho tao nhiều hơn."
Mắt thấy Lục Chấp vẫn không thèm để ý tới gã, Cố Bắc có chút nhịn không được nữa: "Lục Chấp, ông đây đang cùng mày nói chuyện đó, mày không nghe thấy sao?"
Gã hận nhất chính là bộ dáng giả điếc này của Lục Chấp.
Gã nhớ rõ ràng, trước kia mẹ Lục mang theo hai đứa nhỏ bọn họ đi dạo phố, sau đó nhìn thấy một quầy bán kẹo hồ lô, mẹ Lục không chút do dự mà mua cho gã, lúc ấy trong mắt Lục Chấp hiện lên mất mát rất rõ ràng.
Từ đó về sau, Cố Bắc như phát hiện ra một chuyện rất thú vị, vì vậy gã cố gắng tranh giành tình cảm của mẹ trước mặt Lục Chấp. Đương nhiên, gã cũng không cần phải tranh, vì mẹ gã vốn dĩ thích gã hơn, có thứ gì tốt đều sẽ nghĩ tới gã đầu tiên.
Cố Bắc đã nhìn thấy vẻ mặt Lục Chấp ảm đảm đi rất nhiều lần, chẳng qua đó chỉ là lúc bé, từ khi lên trung học, không biết có phải do đã lớn rồi hay không, mà biểu tình của Lục Chấp không còn dễ dàng lộ ra như vậy nữa.
Lục Chấp lên trung học, bộ dáng nghiêm túc, tính tình lạnh lùng, cứng rắn, ở phương diện học tập, luôn luôn đứng nhất.
Cố Bắc dần dần có chút khủng hoảng.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng chênh lệch giữa gã và Lục Chấp cũng càng ngày càng tăng lên, giữa hai người như xuất hiện một khoảng cách thật lớn, dù gã có làm như thế nào cũng không thể đuổi kịp được Lục Chấp.
Cho nên thỉnh thoảng, Cố Bắc luôn thích tìm Lục Chấp gây phiền toái, chỉ khi nào Lục Chấp không thoải mái, gã mới có thể sảng khoái một chút.
Đáng tiếc, Lục Chấp vĩnh viễn là một bộ dáng không thể lay động, căn bản không thèm để ý tới gã.
Cố Bắc nghĩ thầm, có lẽ hắn còn chưa tìm được điểm yếu của Lục Chấp, nếu tìm được, chắc chắn có thể làm cho khuôn mặt của Lục Chấp xuất hiện biểu tình khác.
Lúc này, Cố Bắc thấy Lục Chấp vẫn không để ý tới gã, gã có chút tức giận từ cửa sổ thò tay vào, tính cướp lấy tờ giấy nháp trên bàn của Lục Chấp.
Có điều, gã còn chưa chạm vào được, đã đột nhiên hét lên: "A!"
Bàn tay của hắn bị cửa sổ đột ngột đẩy qua kẹp trúng.
Lục Chấp một tay khống chế cửa sổ, trong mắt mang theo lạnh lùng: "Mang theo cơm của anh cút đi."
Cố Bắc dùng sức giãy dụa hai cái, còn muốn đẩy ngược cửa sổ lại, nhưng lực đạo của Lục Chấp, gã căn bản không lay động được.
Cố Bắc cảm thấy tay của mình như sắp bị kẹp đứt, chỉ có thể cắn răng nói: "Lục Chấp, mày buông tay ra! Nếu tao xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Thần sắc Lục Chấp không hề dao động, tùy ý để Cố Bắc khóc lóc kêu gào một lúc, sau đó hắn mới buông tay, tiếp tục làm bài.
Cố Bắc rốt cuộc cũng được tự do, gã vội vàng lui về sau vài bước.
Gã vừa xoa xoa bàn tay bị kẹp sưng đỏ, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nói đúng, mày chính là một con quái vật máu lạnh, đáng đời không có ai thèm đau mày."
Giản Úc xem toàn bộ quá trình, quả thật không biết nói gì.
Cậu xem như đã hiểu vì sao lúc Tần Diễn kể lại chuyện nhà họ Lục cho cậu lại tức giận như vậy.
Cái tên Cố Bắc này, cùng với mẹ Lục, đúng là mạch não có vấn đề.
Chỉ mỗi việc hôm nay thôi, toàn bộ quá trình đều là Cố Bắc đang kiếm chuyện, Lục Chấp căn bản không để ý tới gã, cái này mà cũng có thể trách Lục Chấp sao?
Tuy rằng Giản Úc và Lục Chấp còn chưa tính là thân cận quá, nhưng chỉ cần nghĩ một chút là có thể biết, tuổi thơ của Lục Chấp nhất định là không vui vẻ gì.
Kết hợp với lời nói của Tần Diễn, nhà họ Lục tổng cộng chia làm hai loại người, một loại giống như mẹ Lục với Cố Bắc, đối với Lục Chấp mang theo địch ý khó hiểu. Còn có một loại giống như Lục lão gia tử và ba Lục, bọn họ không quan tâm thế giới tinh thần của Lục Chấp, họ chỉ muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế tập đoàn đủ tư cách nhất.
Lục Chấp từ khi sinh ra vẫn luôn lớn lên bên cạnh mẹ Lục, trong quá trình này, đã trải qua bao nhiêu sự lạnh nhạt và bỏ bê? Nói không chừng đi theo bảo mẫu mà lớn lên, còn tốt hơn là đi theo mẹ Lục.
Giản Úc có lòng muốn vì Lục Chấp mà làm gì đó, chỉ với việc Lục Chấp giảng bài giúp cậu thôi, cũng xứng đáng để cho cậu hồi báo lại hắn rồi.
Nghĩ tới đây, Giản Úc lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn ấn vài cái.
Bên này.
Cố Bắc không dám tới gần cửa sổ nữa, gã sợ Lục Chấp lại làm gì gã.
Nhưng gã vẫn không buông tha mà khiêu khích như cũ, gã bưng hộp cơm, đứng một bên, cố ý xúc từng muỗng từng muỗng, ăn rất khoa trương: "Quả nhiên đồ mẹ đưa tới đúng là ngon nhất."
Giản Úc cất điện thoại vào trong túi, sau đó nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, cậu ở trong lớp chờ tôi một lát nhé."
Lục Chấp nghe vậy, còn chưa kịp nói gì, Giản Úc đã đứng lên, nhanh chóng rời đi: "Tôi sẽ lập tức trở về."
Giản Úc đi ra khỏi lớp học, sau đó đi xuống lầu.
Cậu chạy đến cổng trường lấy đồ ăn đặt sẵn.
Vừa rồi cậu chú ý tới hộp cơm của Cố Bắc là của một nhà hàng, vì thế cậu cũng gọi đồ ăn ở đó.
Có gì để khoe khoang chứ, đặt đồ ăn thì ai mà chả làm được.
Rất nhanh, Giản Úc mang theo hai phần đồ ăn trở lại lớp học.
Lục Chấp nhìn thấy cậu trở về, trong mắt có thêm chút khó hiểu.
Giản Úc đi về chỗ ngồi, đặt hộp cơm trong tay lên bàn học, cười nói: "Cậu làm đề xong chưa, chúng ta ăn cơm thôi."
Ánh mắt Lục Chấp trở nên sâu thẳm hơn.
Cố Bắc nhìn đồ ăn Giản Úc mua, nhất thời bị sặc, sắc mặt khó coi.
Giản Úc mở hộp cơm, sau đó cười nói với Lục Chấp: "Tôi không chỉ mua ba món thôi đâu, tổng cộng mua năm món lận, càng thêm bổ dưỡng."
Cố Bắc đứng bên ngoài nghe thế thì tức giận đến nghiến răng, gã chỉ vào Giản Úc nói: "Mày là ai? Mày cố ý chống đối tao đúng không?"
Giản Úc vô tội chớp chớp mắt: "Tôi gọi đồ ăn mà thôi, vì sao lại đối nghịch với anh được?"
Cố Bắc tức giận: "Mày...."
Giản Úc nghiêng đầu một cái: "Thế nào? Tôi không thể gọi đồ ăn được sao?"
Lục Chấp nghe vậy, trong mắt dường như có chút ý cười.
Chẳng qua ý cười này rất nhanh đã tiêu tán, không để ai phát hiện.
Cố Bắc: "...."
Gã còn muốn nói gì đó, hết lần này tới lần khác lời của Giản Úc gã không thể phản bác được.
Chuyến này Cố Bắc tới, một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, khuôn mặt xanh mét rời đi.
Cố Bắc vừa đi, không khí xung quanh trong lành hơn không ít.
Giản Úc đặt một phần cơm trước mặt Lục Chấp, hai mắt sáng ngời: "Nào, ăn cơm thôi."
Lục Chấp không ăn cơm, mà là lấy điện thoại ra: "Bữa cơm này bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại cho cậu."
Giản Úc vừa nghe vậy, cậu liên tục xua tay: "Không cần đâu, đây là tôi mời cậu đó."
Lục Chấp còn muốn kiên trì, Giản Úc thì liên tục cự tuyệt: "Thật sự không cần. Chúng ta bây giờ không phải là bạn cùng bàn sao, giữa bạn bè không cần phải khách khí như vậy. Tôi chỉ muốn mời cậu ăn cơm mà thôi."
Một mặt, Giản Úc xác thật không ưa hành động của Cố Bắc, cậu có lòng muốn thay Lục Chấp đáp trả một chút.
Mặt khác, cũng là nguyên nhân quan trọng hơn chính là, sau này cậu có thể sẽ phải hỏi Lục Chấp rất nhiều đề bài khó.
Vô cớ hỏi người ta, thật sự rất ngại ngùng, nếu Lục Chấp có thể nhận một chút chỗ tốt của cậu, cứ như vậy qua lại, cậu cũng sẽ không cảm thấy khó xử quá.
Giản Úc cảm thấy mình vẫn rất là cơ trí.
Thật hạnh phúc!!
Cuộc sống cứ từng ngày từng ngày trôi qua như vậy.
Dưới sự hướng dẫn của Lục Chấp, thành tích của Giản Úc đã có tiến bộ rõ rệt.
Một bài kiểm tra toán, Giản Úc lại có thể thi được 125 điểm.
Điểm toán tối đa là 150 điểm, cậu thi được 125 điểm, đây là số điểm cao mà trước đây cậu chưa từng đạt được.
Thành tích toán học của cậu vẫn luôn không tốt lắm, quanh năm đều chỉ đạt điểm vừa đủ, nhiều lắm thì cũng chỉ được một trăm mười mấy điểm.
Lần này thật đúng là đột phá lớn rồi.
Mà công thần lớn nhất chính là Lục Chấp!
Giản Úc vui vẻ kẹp bài thi vào sách, sau đó nói với Lục Chấp: "Ngày mai tôi mang bữa sáng cho cậu."
Trước đây cậu cũng đã từng mang bữa sáng cho Lục Chấp, nhưng mà Lục Chấp không cần.
Hiện tại hai người cũng coi như đã quen thuộc hơn, cho nên cậu tính toán hỏi lại lần nữa.
Kết quả Lục Chấp vẫn là cự tuyệt: "Không cần."
Giản Úc lập tức nói: "Sao lại không cần chứ? Tôi có thể tự nấu bữa sáng, sạch hơn mua đồ ăn bên ngoài nhiều."
Hai người trở thành bạn cùng bàn cũng đã được một thời gian rồi, cậu biết Lục Chấp rất ít khi ăn cơm ở nhà, đều là ăn ở bên ngoài, có lẽ chính là không muốn cùng ăn cơm với mấy người Cố Bắc đi.
Lục Chấp vẫn nói: "Không cần."
Hiện tại Giản Úc cũng không sợ mặt lạnh của Lục Chấp như lúc đầu nữa, cậu cười nói: "Cứ như vậy đi, tôi sẽ mang cho cậu."
Lúc cậu cười rộ lên, đôi mắt lớn giống như tràn ngập ánh sáng, làm cho người ta khó có thể bỏ qua được.
Lục Chấp cũng là lần đầu tiên biết được, có người cười rộ lên sẽ ngọt ngào như vậy.
Hắn nhanh chóng dời đi tầm mắt, không thảo luận về vấn đề bữa sáng nữa, ngược lại cầm lấy một quyển sách giáo khoa lên.
Giản Úc tự mình nói: "Nếu ăn sáng, tôi sẽ làm sandwich, còn có bánh ngọt nhỏ, tôi có thể nấu nhiều loại cháo khác nhau nữa. Cậu thích ăn gì, tôi sẽ làm theo sở thích của cậu.
Lục Chấp lật sách, không nói một lời.
Giản Úc một tay chống đầu, nhìn chằm chằm hắn: "Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ chờ cho đến khi nào cậu trả lời thì thôi."
Lục Chấp: "....."
Động tác lật sách của hắn dừng lại, dường như mang theo chút bất đắc dĩ: "Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa."
Giản Úc vội vàng nói: "Vậy cậu muốn ăn gì, nói xong tôi liền không nhìn cậu nữa."
" Đồ ăn sáng? Tôi cũng muốn ăn!" Đột nhiên, ngoài cửa sổ xuất hiện một cái đầu.
Giản Úc hoảng sợ, lui về phía sau một chút.
Cậu không tiếng động mà ấn ấn ngực, bình phục lại nhịp tim của mình.
Lục Chấp nhìn Giản Úc một cái, không nói gì, mà thuận tay cầm lấy quyển sách, gõ lên đầu Tần Diễn.
Tần Diễn lập tức che trán của mình lại: "Anh Lục, sao anh lại đánh em? Em có làm gì đâu?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Lần sau đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy."
Chủ yếu là mỗi lần Tần Diễn kêu lên, thanh âm rất lớn, rất dễ khiến người ta giật mình.
Sau khi Tần Diễn bị đánh, hắn ủy khuất mà xoa xoa trán, chỉ là hắn cũng không quên trọng điểm, vẫn tiếp tục nói: "Hai người vừa mới nói tới đồ ăn sáng sao?"
Giản Úc buông tay ấn ngực xuống, giải thích: "Tôi chuẩn bị mang đồ ăn sáng cho Lục Chấp."
Tần Diễn nháy mắt hưng phấn lên: "Tôi cũng muốn! Chuyện này sao có thể bỏ qua tôi được chứ!"
Giản Úc hơi ngừng lại một chút, mới nói: "Cặp sách của tôi có lẽ không chứa được nhiều như vậy đâu."
Cặp sách của học sinh trung học vốn đã chứa rất nhiều sách rồi, nếu lại mang thêm ba phần đồ ăn sáng nữa, khẳng định sẽ có hơi miễn cưỡng.
Tần Diễn: "....."
Hắn trông mong nói: "Bạn học Giản Úc, cậu quá thiên vị anh Lục rồi đó."
Giản Úc chỉ cười không nói.
Dù sao Lục Chấp cũng là người bảo đảm cho tiến độ học tập của cậu mà, đương nhiên cậu phải lấy lòng một chút rồi.
Lục Chấp nghe cuộc đối thoại của hai người, hắn nhìn về phía Giản Úc, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên, lại rất nhanh thì biến mất, hắn tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Cuối cùng Giản Úc vẫn không thể hỏi ra được Lục Chấp muốn ăn gì.
Cậu cũng hiểu, dù sao ở chỗ Lục Chấp, hai người bọn họ cũng chưa thể coi là quen thuộc, nhiều lắm chỉ được xem như quan hệ bạn học bình thường thôi, ngay cả bạn bè cũng không tính, tất nhiên không cần phải mang bữa sáng gì đó.
Chẳng qua sáng hôm sau, Giản Úc vẫn chuẩn bị hai phần bữa sáng, sau đó mang đến trường.
Sắp đến kỳ thi tháng, trong quá trình ôn tập chắc chắn sẽ có rất nhiều đề cậu không hiểu cần phải hỏi Lục Chấp.
Cậu nhất định phải ôm chặt lấy đùi của Lục Chấp.
Lúc Giản Úc đi vào phòng học, Lục Chấp đã ngồi vào chỗ rồi.
Mắt thấy Lục Chấp chuẩn bị lấy ra một hộp sữa để uống, Giản Úc vội vàng đi tới: "Chờ một chút, cậu đợi lát nữa hẳn uống sữa được không? Ăn bữa sáng tôi mang tới trước đã."
Nói xong, cậu vội vàng để cặp sách xuống, từ bên trong lấy ra một phần bữa sáng.
Một bánh sandwich, hai cái bánh ngọt, và một ly sữa đậu nành.
Cậu đặt tất cả những thứ này lên bàn học của Lục Chấp: "Tôi tự làm đó, cậu ăn thử xem."
Nói xong, cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Chấp.
Dưới ánh mắt công kích của Giản Úc, một lúc lâu sau Lục Chấp mới vươn tay ra, cầm lấy một cái bánh ngọt trong đó.
Giản Úc cười cong cả mắt: "Cậu nếm thử xem, nếu ngon, sau này tôi lại mang tới cho cậu."
Lục Chấp mở vỏ bánh ra, cắn một miếng.
Giản Úc lập tức hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Lục Chấp gật đầu: "Không tệ."
Giản Úc thỏa mãn mà híp mắt.
Cái khác không nói, tay nghề làm bánh của cậu rất không tệ đó nha.
Lục Chấp sau khi ăn xong cái bánh ngọt, lại lấy bánh sandwich.
Hắn cắn một miếng, động tác chợt dừng lại, sau đó lại làm như không có việc gì mà ăn xong bánh sandwich.
Có lẽ, tài nấu nướng của Giản Úc chỉ giới hạn trong việc làm bánh ngọt mà thôi.
Giản Úc cũng không biết Lục Chấp đã đánh giá về trù nghệ của cậu như thế nào, sau khi ăn xong bữa sáng, cậu lấy ra một đề hóa, đưa tới trước mặt Lục Chấp: "Lục Chấp, loại phản ứng hóa học này, sao tôi làm mãi không ra?"
Lục Chấp cầm lấy cây bút, vẽ một cái vào vở của cậu: "Cái này phải giải theo mẹo, cậu trước tiên nhìn chỗ này...."
Sau khi Lục Chấp giải thích đơn giản hai câu, Giản Úc lập tức liền hiểu rõ.
Không thể không nói, phương thức tư duy của học thần thật sự quá lợi hại, vừa ngắn gọn lại hiệu quả.
Giản Úc nhớ kỹ những lời Lục Chấp nói cho mình, sau đó tính toán làm đề tiếp theo.
Lúc này, Lục Chấp nhìn quyển sổ của cậu, nhíu mày: "Chữ cậu...."
Giản Úc chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"
Lục Chấp như đang suy nghĩ phải nói như thế nào, mất một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Sao lại có cảm giác như sắp ngã tới nơi ấy."
Giản Úc: "...."
Đúng vậy, kiểu chữ của cậu có chút lạ, giống như một người què quặt không thể đứng dậy nổi.
Chẳng qua cũng may bình thường cậu đều nghiêm túc viết từng nét từng nét, ít nhất vẫn có thể nhận ra được chữ gì, lúc thi cử, thầy cô cũng sẽ không trừ điểm chữ viết của cậu.
Nếu đã nói đến chỗ này rồi, Giản Úc cũng khiêm tốn học hỏi: "Vậy chữ cậu viết như thế nào?"
Chữ Lục Chấp đặc biệt đẹp mắt, rất giống kiểu chữ thảo.
Lục Chấp nhướng mày: "Cậu muốn học theo chữ của tôi."
Giản Úc còn tưởng rằng Lục Chấp muốn dạy cho cậu, vội vàng gật đầu: "Ừm ừm."
Lục Chấp dừng một chút, mới trả lời: "Không thích hợp với cậu."
Giản Úc: "....."
Cậu xem như hiểu rõ rồi, Lục Chấp lúc mà trào phúng người khác, ngoài mặt sẽ không biểu hiện gì, nhưng sức sát thương cực kỳ lớn.
Ý của Lục Chấp là cậu căn bản không học được chứ gì?
Khi kỳ tháng đến gần, lớp học không còn náo nhiệt như trước nữa, tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương ôn tập.
Giản Úc cũng là một trong số đó.
Cậu dự định nghiêm túc ôn tập kiến thức một lần, sau đó sẽ thi thật tốt, xem thử nỗ lực của cậu trong thời gian này rốt cuộc có hiệu quả hay không.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của mẹ nuôi dường như cũng tốt hơn một chút.
Cô thậm chí còn ra khỏi cửa, đi siêu thị mua đồ, sau đó còn nấu được một bữa ăn lớn.
Trên bàn ăn.
Giản Úc vừa ăn cơm, vừa chia sẻ với mẹ nuôi về tình hình học tập gần đây của cậu: "Mẹ ơi, chúng con sắp thi tháng rồi. Con cảm thấy gần đây mình học khá tốt, nên có thể sẽ đạt được thứ hạng cao."
Mẹ nuôi cười nhẹ nhàng, gắp cho cậu một ít thức ăn: " Con cũng không cần quá áp lực, cố gắng hết mình là được rồi."
Giản Úc rất vui vẻ, cậu và mẹ nuôi đã lâu rồi không có cùng nhau ngồi ở bàn ăn nói chuyện phiếm như thế này.
Cậu gật đầu một cái: "Con biết rồi ạ."
Chẳng qua cậu vẫn sẽ cố gắng đạt được điểm cao, cậu muốn cho cha và mẹ nuôi vui vẻ.
Và rồi.... không bỏ rơi cậu.
Có nhà, thật sự rất tốt.
Cậu một mình sống trong cô nhi viện đã đủ lâu rồi.
Sau khi ăn xong, mẹ nuôi hỏi cậu: "Thi tháng xong, là họp phụ huynh phải không?"
Giản Úc gật đầu: "Vâng có lẽ vậy ạ."
Mẹ nuôi: "Vậy đến lúc đó mẹ sẽ đi."
Giản Úc cười, nói: "Được ạ, đến lúc đó con sẽ nói với mẹ, vậy giờ con về phòng ôn bài nhé ạ."
Khi Giản Úc trở lại phòng ngủ, đầu tiên là cậu thêm ngũ cốc và nước vào cho con chim nhỏ kia.
Đây là con chim mà cậu nhặt được hôm đêm mưa đó.
Lẽ ra ngày hôm sau cậu định thả nó đi rồi, nhưng con chim này hình như đã nhận cậu là chủ, cho nên nó vẫn đứng trên bệ cửa sổ không chịu đi.
Giản Úc không có biện pháp khác, cuối cùng chỉ có thể xuống lầu mua thêm một cái lồng chim, sau đó nuôi con chim này.
Dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, cậu không nỡ bỏ lại.
Cậu biết cảm giác bị bỏ rơi như thế nào.
Chẳng bao lâu, kỳ thi tháng đã đến.
Đêm hôm trước, tất cả mọi người đều dọn dẹp bàn học và bố trí phòng thi.
Giản Úc thu thập sách vở của mình, sau đó quay sang Lục Chấp bên cạnh nói: "Lục Chấp, tôi có thể bái lạy cậu một chút không?"
Lục Chấp nhướng mày: "Vì sao?"
Giản Úc cười nói: "Bái học thần đó, hy vọng học thần có thể phù hộ cho tôi trong lần thi tháng này, có thể thi được điểm cao."
Lục Chấp tựa hồ bị mạch não kỳ quái của Giản Úc chọc cười, chẳng qua ý cười kia chỉ lướt thoáng qua, làm cho người ta không dễ phát hiện được: "Học thần như tôi không có loại chức năng này."
Giản Úc thất vọng thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi thấy khẩn trương quá."
Lục Chấp nhìn đôi mắt ảm đảm đi của Giản Úc, ngược lại nói: "Có điều tôi có thể chỉ cho cậu một số nội dung có khả năng sẽ ra trong kỳ thi."
Giản Úc kinh ngạc không thôi: "Vậy mà cậu cũng biết được kỳ thi sẽ ra nội dung gì luôn sao?"
Không phải nửa đêm Lục Chấp lén lút đến văn phòng giáo viên lật đề thi xem đấy chứ?
Cũng may Lục Chấp nói: "Đại khái tôi có thể đoán được đề sẽ ra dạng nào."
Giản Úc nhịn không được mà cảm thán, loại học thần như Lục Chấp chính là không giống người thường mà, trách không được mỗi lần thi đều có thể đứng hạng nhất, khi mọi người đang ôn tập lung tung, hắn đã đoán được trước đề thi rồi.
Kế tiếp, Lục Chấp phác họa nội dung các môn thi đại khái cho Giản Úc, bảo buổi tối khi cậu về nhà, tập trung xem qua những nội dung này một lần.
Giản Úc nhìn Lục Chấp liệt kê ra, đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì, hơi mở to hai mắt: "Vậy cậu có thể đoán được đề thi đại học luôn không?"
Lục Chấp dừng bút lại, nhìn Giản Úc thật sâu: "Có thể đoán được."
Giọng điệu của hắn rất chắc chắn.
Giản Úc sợ ngây người, trong đôi mắt to tròn kia lóe lên ánh sáng kinh hỉ hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết một chút được không?"
Lục Chấp nhấn mạnh: "Tất cả kiến thức của ba năm trung học."
Hắn có thể đoán được đề thi tháng, là do đã quen thuộc với cách ra đề của các thầy cô trong trường, còn đề thi đại học thì làm sao mà hắn đoán được.
Giản Úc: "....."
Lục Chấp hại cậu mừng hụt.
Cậu phát hiện ra, khi càng ngày càng trở nên quen thuộc hơn, Lục Chấp dần dần cũng bày ra một gương mặt tương đối "ác liệt" trong tính cách, vậy mà còn học được cách trêu chọc cậu!
Lục Chấp nhìn khuôn mặt suy sụp của Giản Úc, hắn hơi nhếch môi, tiếp tục liệt kê cho cậu.
Ngày hôm sau, kỳ thi tháng chính thức bắt đầu.
Đêm hôm trước Giản Úc dựa theo chỉ dẫn của Lục Chấp, đã nghiêm túc ghi nhớ kỹ những định lý và công thức có thể ra trong đề thi.
Không nghĩ tới chính là, thật sự bị Lục Chấp đoán trúng rồi, có sáu mươi bảy mươi phần trăm đều là những câu hỏi liên quan đến những kiến thức kia.
Giản Úc trả lời câu hỏi vô cùng trơn tru, đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu học trung học, trải qua một kỳ thi dễ dàng như vậy.
Đúng thật là cậu thi cũng không tệ lắm.
Sau khi kết quả thi tháng có rồi, vậy mà cậu lên được tới hạng 23!
Cuối kỳ trước, thành tích của cậu vẫn bình thường, cũng chỉ thi được hạng 47, miễn cưỡng chen vào lớp 1.
Không nghĩ tới lần này tiến bộ lại lớn như vậy!
Đương nhiên Giản Úc cũng biết, lần này hoàn toàn là nhờ vào vận khí mà thôi, bởi vì Lục Chấp đã chỉ điểm trước cho cậu, lần sau cậu không nhất định có thể thi được điểm cao như vậy nữa.
Nhưng mà, cậu vẫn rất vui vẻ, thử hỏi ai mà không muốn nhìn thấy thứ hạng của mình tăng lên chứ!
Giản Úc xem bảng xếp hạng của mình xong, sau đó lại nhìn thoáng qua của Lục Chấp, lúc này mới trở lại chỗ ngồi.
Cả gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu đều tràn đầy vui mừng, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn vài phần: "Lục Chấp, cậu đoán xem tôi thi được hạng bao nhiêu?"
Lục Chấp đang trả lời tin nhắn, nghe vậy, buông điện thoại xuống: "Bao nhiêu?"
Giản Úc thúc giục hắn: "Cậu đoán thử xem."
Lục Chấp suy nghĩ một chút, trả lời: "Hạng 10."
Giản Úc: "...."
Đây là phán đoán của học thần sao?
Ngay cả đoán thứ hạng cũng cao như vậy.
Lục Chấp thấy Giản Úc không nói lời nào, hắn nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Giản Úc thành thật nói: "Tôi thi được hạng 23."
Lục Chấp chậc một tiếng, chậm rãi nói: "Đừng nói với người khác là tôi đã đoán đề thi cho cậu."
Giản Úc: "....."
Tới rồi, lại tới nữa rồi, Lục Chấp lại bắt đầu không tiếng động nào mà trào phúng người khác rồi.
Giản Úc hừ một tiếng: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất ngu ngốc hay không?"
Lục Chấp: "Cũng không phải, tôi không cảm thấy cậu rất ngu ngốc, chỉ có một chút thôi."
Giản Úc: "...."
Muốn đánh người, nhưng đánh không lại.
Quên đi, lần sau cậu thi hạng 10 cho Lục Chấp xem.
Chẳng qua Giản Úc vẫn không quên nói với Lục Chấp: "Đúng rồi, tôi cũng thấy thứ hạng của cậu, lần này cậu vẫn là hạng nhất đó."
Hơn nữa còn là cái loại vị trí thứ nhất bỏ xa vị trí thứ hai một đoạn lớn luôn.
Ngoại trừ Ngữ Văn và tiếng Anh bị trừ một ít điểm ra, toán và môn lý luận lại là điểm tối đa, nghĩ lại liền thấy đáng sợ, đây là đề thi mà người bình thường có thể đạt được điểm tối đa hay sao?
Lục Chấp nghe xong, cũng không thèm để ý gì mà gật đầu: "Tôi biết rồi."
Giản Úc nghi hoặc hỏi: "Cậu biết? Có ai nói với cậu rồi sao?"
Lục Chấp nhếch khóe miệng: "Không phải cậu nói tôi là học thần sao? Không thi được điểm cao, sao có thể không biết xấu hổ mà phù hộ cho cậu được chứ?"
Nói xong, hắn dời tầm mắt ra khỏi điện thoại, liếc nhìn Giản Úc một cái.
Cái liếc mắt kia rất hời hợt, nhưng không biết vì sao, lại làm cho nội tâm của người ta run lên.
Giản Úc nhịn không được mà cảm thán, thì ra đây chính là mị lực của học thần sao?
Cũng khiến người ta rung động quá rồi đó.
Trải qua kỳ thi tháng này, Giản Úc càng thêm kiên định quyết tâm ôm chặt đùi vàng Lục Chấp.
Dựa trên nguyên tắc không để Lục Chấp giúp cậu một cách vô ích, cậu hồi báo lại Lục Chấp cũng càng nhiều hơn.
Như là mang theo bữa sáng, nước v v, đều là những thao tác hàng ngày, sau đó.... Cậu còn phụ trách giúp Lục Chấp ngăn cản vận đào hoa.
Người như Lục Chấp ở trường không cần nói cũng biết, mỗi ngày đều có nữ sinh tìm đủ mọi lý do tới lớp, dù chỉ để liếc nhìn Lục Chấp một cái cũng được. Cùng lúc đó, còn có thể nhét đủ loại quà tặng và thư tình vào bàn học của Lục Chấp.
Bởi vì tính cách của Lục Chấp đặc biệt lạnh lùng, phần lớn nữ sinh cũng sẽ không trực tiếp đến trước mặt hắn mà thổ lộ, nhưng cũng có một phần nữ sinh có lá gan tương đối lớn, trực tiếp vọt tới trước mặt Lục Chấp, hỏi hắn có bạn gái hay không.
Bình thường Lục Chấp gặp phải tình huống này, đều sẽ lạnh lùng trả lời một câu "không thiếu", sau đó liền rời đi, với tính tình của hắn, cũng sẽ không nhiều lời.
Nhưng như vậy có một nhược điểm, có nữ sinh càng thất bại càng dũng cảm, muốn chinh phục được Lục Chấp, trở thành tồn tại đặc thù kia.
Vào thời điểm này, Giản Úc đã xuất hiện.
Cậu sẽ ngăn lại trước mặt Lục Chấp, nói cho những cô gái kia biết, Lục Chấp đã có bạn gái rồi.
Những nữ sinh kia đương nhiên sẽ không tin, dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua chuyện Lục Chấp có bạn gái.
Lúc này, Giản Úc sẽ phát huy hết trí tưởng tượng của mình, tạo ra một người bạn gái hoàn mỹ nhất cho Lục Chấp, giống như một vị tiên nữ vậy.
Sau khi nghe thấy vậy, các cô gái đều sẽ rời đi trong sự thất vọng tràn trề.
Sau một khoảng thời gian như vậy, bên cạnh Lục Chấp thật đúng là ít đi rất nhiều hoa đào.
Hôm nay.
Tần Diễn đến tìm Lục Chấp, hai người đứng ở ngoài hành lang bên ngoài lớp học nói chuyện phiếm.
Tần Diễn giật mình hỏi: "Anh Lục, sao trong trường học lại truyền ra anh có bạn gái rồi vậy? Sao em lại không biết?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Cậu coi như không nghe thấy là được rồi."
Tần Diễn là một người vô cùng bát quái, tất nhiên là không thể đè nén được lòng hiếu kỳ của mình: "Nhưng bọn họ đều truyền đến rõ ràng như vậy, ngay cả ngoại hình cũng có thể miêu tả ra, giống như tiên nữ, cái này còn có thể là giả sao? Không phải là anh giấu chúng em, tìm một chị dâu đó chứ?"
Lúc này, không biết tại sao Lục Chấp lại ngước mắt lên nhìn qua bên kia cửa sổ.
Trong lớp học, Giản Úc đang len lén đọc truyện, có thể là thấy được nội dung thú vị nào đó, cậu cười đến cực kỳ xán lạn, quả thật ấm áp đến tận trong lòng.
Lục Chấp nhìn thêm vài giây, sau đó mới thu hồi tầm mắt: "Không có bạn gái."
Tần Diễn gãi gãi đầu: "Được rồi, xem ra thật sự chỉ là lời đồn mà thôi."
Nhưng mà, cậu làm nửa ngày, cũng không giải ra được.
Cậu thất vọng thở dài, sau khi suy nghĩ một chút, cậu lặng lẽ nhìn sang bên cạnh.
Quan hệ hiện tại của cậu và Lục Chấp không còn cứng nhắc như lúc đầu nữa, vậy có phải là cậu có thể nhờ Lục Chấp giảng đề cho mình hay không?
Giản Úc hít sâu một hơi, sau đó đẩy sách bài tập về nhà của mình qua phía Lục Chấp, thăm dò hỏi: "Lục Chấp, cậu có thể giảng giúp tôi bài này được không?"
Lục Chấp nghe vậy, nhìn lướt qua cuốn sách bài tập của Giản Úc.
Giản Úc nín thở, chờ Lục Chấp trả lời.
Cũng may giây sau, Lục Chấp thản nhiên trả lời: "Có thể, giảng bài nào?"
Giản Úc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉ vào một câu trong đó: "Chính là cái này nè."
Lục Chấp đưa tay ra, kéo cuốn sách bài tập về phía hắn, bắt đầu đọc đề.
Giản Úc nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng cứng rắn của hắn, nhịn không được mà nghĩ, Lục Chấp cũng không phải khó gần như trong tưởng tượng.
Đương nhiên, điều này cũng dựa trên cơ sở hai người đã quen thuộc hơn một chút, dù sao ngay từ đầu, Giản Úc căn bản không dám mở miệng làm phiền tới Lục Chấp.
Lục Chấp rất nhanh đã đọc xong đề, sau đó hắn cầm bút và giấy nháp của mình, bắt đầu giảng đề cho Giản Úc: "Điểm mấu chốt của đề này chính là ở phần gia tốc bằng nhau, cậu xem ở đây....."
Lục Chấp rất ít khi một lần mà nói nhiều như vậy, giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, cho dù là đang giảng một đề bài nhàm chán, cũng mang đến cho người khác cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Giản Úc không chớp mắt mà nhìn Lục Chấp vẽ vẽ trên giấy nháp.
Chữ của Lục Chấp rất đẹp, nét bút mạnh mẽ, hơi giống với kiểu chữ thảo.
Rất nhanh, Lục Chấp đã giảng xong đề, hỏi Giản Úc: "Hiểu chưa?"
Giản Úc gật đầu: "Hiểu rồi."
Vấn đề nan giải mà cậu phải suy nghĩ hai mươi mấy phút đã bị Lục Chấp giải ra đơn giản như vậy.
Chỉ có thể nói Lục Chấp không hổ là học thần quanh năm chiếm vị trí thứ nhất, hắn giảng giải các bước đặc biệt rõ ràng, làm cho người ta có thể dễ dàng nghe hiểu được.
Cũng bởi vậy mà Giản Úc càng thêm kiên định quyết tâm ôm chặt đùi vàng Lục Chấp này.
Dưới sự hướng dẫn của Lục Chấp, cậu nhất định sẽ học tập thật tốt, nhất định không thể rời khỏi lớp 1 được.
Đương nhiên, cậu sẽ không để Lục Chấp giúp cậu không công như vậy, về sau cậu nhất định sẽ hồi báo lại cho Lục Chấp.
Giản Úc thừa dịp này, cũng lấy ra mấy câu hỏi lúc trước cậu không biết làm, khiêm tốn nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, vậy mấy đề này làm như thế nào?"
Lục Chấp nhìn thoáng qua những đề kia, lại lần lượt giảng giải cho Giản Úc.
Tuy rằng vẻ mặt của hắn vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng lại rất kiên nhẫn.
Một buổi học trôi qua, Giản Úc đã giải quyết được rất nhiều vấn đề mà cậu không hiểu trước đó.
Loại cảm giác này rất khó để hình dung, chỉ biết là cả người đều nhẹ nhàng đi không ít.
Cậu cong cong mắt nói với Lục Chấp: "Bạn cùng bàn, cảm ơn cậu, buổi trưa tôi mời cậu ăn cơm được chứ?"
Lục Chấp cự tuyệt nói: "Không cần, buổi trưa tôi còn có việc."
Hắn đặt bút và giấy nháp về lại chỗ cũ, sau đó lấy điện thoại ra, giống như đang trả lời tin nhắn của ai đó.
Giản Úc lơ đãng nhìn lướt qua, hình như thấy được cái gì hạng mục linh tinh, cậu không khỏi có chút kinh ngạc.
Cậu biết Lục Chấp xuất thân hào môn, trong nhà khẳng định có rất nhiều gia nghiệp, nhưng hiện tại Lục Chấp mới chỉ học trung học mà thôi, chẳng lẽ bây giờ mà Lục Chấp đã phải bắt đầu tiếp xúc với những chuyện làm ăn trong nhà rồi sao?
Chẳng qua đây là chuyện riêng của Lục Chấp, Giản Úc đương nhiên không có khả năng mà hỏi nhiều, vì thế cậu thu hồi tầm mắt, bắt đầu ôn lại mấy bài tập mà Lục Chấp vừa giảng cho cậu, thuận tiện tìm chút đề cùng loại để làm.
Giữa trưa, quả nhiên Lục Chấp không trở về lớp học.
Giản Úc đến căng tin ăn trưa xong, một mình cậu nằm sấp trên bàn học, cầm sách Tiếng Anh học thuộc tự vựng.
Thành tích tiếng Anh của cậu cũng không tệ lắm, bình thường có thể thi được hơn 130 điểm.
Sau khi cậu đọc xong một trang, dư quang liền thấy được có hai người đang đứng bên cửa sổ.
Cậu theo bản năng mà nhìn qua cửa sổ, thấy được hai người nam sinh.
Một nam sinh trên mặt mang theo ý cười tùy hứng nói: "Ha ha, cậu chính là bạn cùng bàn mới của anh Lục đúng không?"
Giản Úc có chút khó hiểu, nhưng vẫn trả lời lại một tiếng: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Tần Diễn khoát tay, cười nói: "Không có việc gì, chúng tôi chỉ là đến nhìn cậu mà thôi. Đúng rồi, tôi là Tần Diễn."
Nói xong, hắn đưa tay ôm lấy bả vai của nam sinh bên cạnh, giới thiệu: "Còn đây là Lâm Bác Vũ."
Lâm Bác Vũ không nói gì, chẳng qua hắn cũng gật đầu với Giản Úc một cái.
Giản Úc có chút mê mang mà chớp mắt.
Tại sao hai người này lại tới gặp cậu?
Tần Diễn tiếp tục nói: "Cậu cảm thấy ngồi cùng một chỗ với anh Lục của tôi như thế nào?"
Giản Úc thành thật nói: "Rất tốt."
Ngay từ đầu cậu cũng cảm thấy Lục Chấp đặc biệt khó tiếp xúc, nhưng sau khi chậm rãi quen thuộc hơn, cậu thấy hắn vẫn được lắm, nhất là buổi sáng hôm nay Lục Chấp đã giảng cho cậu nhiều đề như vậy, cậu càng cảm thấy Lục Chấp không tệ chút nào.
Tần Diễn khoa trương nói: "Tôi còn tưởng rằng sau khi Lâm Bác Vũ rời khỏi lớp 1, anh Lục phải ngồi một mình hết học kỳ này luôn chứ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có một người bạn cùng bàn khác rất tốt rồi."
Giản Úc: "...."
Sao Tần Diễn nhìn ra được cậu rất tốt?
Đang lúc Tần Diễn lầm bầm nói không ngừng, đột nhiên bên ngoài cửa sổ lại xuất hiện thêm một nam sinh, hai tay của hắn đút túi quần, cười nhạo nói: "Tên Lục Chấp câm điếc kia mà cũng có thể có bạn cùng bàn sao?"
Đồng dạng đều là nói về bạn cùng bàn của Lục Chấp, ngữ khí của Tần Diễn và người này hoàn toàn không giống nhau.
Một người là trêu chọc, một người lại không có ý tốt.
Giản Úc có chút khó hiểu mà nhìn người kia.
Chẳng lẽ đây là kẻ thù của Lục Chấp sao?
Tần Diễn vừa nghe lời này, trong nháy mắt liền nổ tung: "Cố Bắc, mày mẹ nó mới bị câm điếc! Mày có bản lĩnh thì nói thêm một câu nữa thử xem?!!"
Cố Bắc cà lơ phất phơ nói: "Tao có gì mà không dám nói? Lục Chấp vốn dĩ cũng giống như một người câm, nửa ngày cũng không thèm nói được một câu nào, chẳng lẽ tao nói sai rồi sao? Tên chân chó như mày, nghe không hiểu đúng không?"
Tần Diễn tức giận cực kỳ, trong nháy mắt hắn muốn xông tới đánh nhau với Cố Bắc luôn.
Lâm Bác Vũ kéo hắn lại: "Được rồi, cần gì phải so đo với loại người này chứ."
Lục Chấp trầm mặc mà cường đại, còn Cố Bắc luôn giống như một tên hề nhảy nhót, hai người như vậy căn bản không thể đem lên chung một bàn cân để so sánh được.
Đối với Lục Chấp mà nói, Cố Bắc như một con kiến hôi nằm bên chân, thử hỏi có ai sẽ để ý tới con kiến hôi chứ?
Tần Diễn tức giận, chỉ vào Cố Bắc nói: "Mày có gan thì tới đây, chúng ta đánh một trận."
Cố Bắc đương nhiên sẽ không tới, gã nhiều nhất chỉ có thể nói mấy câu mà thôi, nếu thật sự đánh nhau, gã chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.
Gã nhe răng cười vài tiếng, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Tần Diễn nổi giận đùng đùng: "Mẹ nó, còn có lần sau nữa, ông đây nhất định sẽ đánh tên đó một trận."
Lâm Bác Vũ vỗ vỗ bả vai hắn: " Được rồi, đừng vì loại người này mà tức giận, không đáng. Tôi phải đi vào lớp trước, cậu đừng có bốc đồng."
Nói xong, Lâm Bác Vũ hướng Giản Úc ra hiệu một chút, rồi rời đi.
Tần Diễn tức giận còn chưa tiêu tan được, hắn ghé vào cửa sổ, tiếp tục nói chuyện với Giản Úc: "Cậu nhìn thấy tên vừa rồi không, hắn gọi là Cố Bắc, mẹ nó tên đó là thằng hèn hạ nhất!!"
Giản Úc thấy bộ dạng hận không thể chửi thật to của Tần Diễn, cậu liền đứng lên, ra khỏi phòng học.
Sau khi ra khỏi phòng học, cậu cùng Tần Diễn nằm sấp trên lan can.
Tần Diễn tức giận nói: "Tôi cứ thấy Cố Bắc là lại nổi giận!"
Giản Úc đúng lúc tiếp lời: "Cố Bắc là ai?"
Tần Diễn giải thích: "Cố Bắc là anh trai cùng mẹ khác cha của anh Lục, bình thường luôn muốn so sánh với anh Lục, chẳng qua hắn ngay cả một phần mười anh Lục cũng không bằng. Chỉ nói đến thành tích học tập thôi, Cố Bắc năm nay thi đại học, kết quả điểm chỉ có hơn một trăm điểm, hiện tại phải học lại, mà anh Lục bình thường đều đứng nhất lớp, đến lúc đó thi đại học, nói không chừng còn có thể lấy được trạng nguyên thành phố luôn."
Nói xong, Tần Diễn mất hứng nói tiếp: "Nhưng mẹ anh Lục rất thiên vị, rõ ràng chênh lệch giữa anh Lục với Cố Bắc đều rõ ràng như vậy rồi, quả thực một trên trời, một dưới đất, vậy mà mẹ của anh ấy vẫn thiên vị đứa con trai lớn của mình hơn."
Tần Diễn kể cho Giản Úc nghe vài ví dụ cụ thể, như là buổi tối bà Lục sẽ dành bữa tối cho con trai lớn, nhưng sẽ không để lại cho con trai nhỏ, sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho con trai lớn, nhưng con trai nhỏ thì lại không có.
Giản Úc chăm chú nghe Tần Diễn nói, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy khó hiểu, cùng là con ruột như nhau, vì sao phải đối xử khác biệt như vậy?
Tính cách không gần gũi người khác của Lục Chấp, có phải có liên quan tới những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn hay không, dù sao một người chưa từng được hấp thu ấm áp, làm sao có thể yêu cầu hắn tỏa ra sự ấm áp đây?
Mắt thấy Tần Diễn càng nói càng nhiều, sắp nói hết các mối quan hệ trong nhà họ Lục ra luôn rồi, Giản Úc có chút giật mình, vội vàng ngắt lời: "Cậu nói với tôi những chuyện này không có vấn đề gì chứ?"
Dù sao những thứ này đều có thể xem như là chuyện riêng của Lục Chấp, mà quan hệ của cậu và Lục Chấp còn chưa có thân cận đến mức có thể hiểu rõ về gia đình của đối phương.
Tần Diễn giải thích: "Những chuyện này cũng không phải là bí mật gì, trong giới ai mà không biết Lục phu nhân thiên vị con trai lớn, chỉ là tất cả mọi người không nói ra mà thôi. Hơn nữa, cậu đã ngồi cùng bàn với anh Lục lâu như vậy rồi, chứng tỏ cậu với anh Lục ở chung cũng không tệ lắm, nói những thứ này cho cậu nghe cũng không sao."
Giản Úc có chút khó hiểu: "Vì sao tôi và Lục Chấp ngồi cùng bàn lâu chứng tỏ chúng tôi ở chung không tệ?"
Không phải cậu vẫn luôn là người chủ động giao tiếp với Lục Chấp sao?
Tần Diễn chấn động nói: "Nếu hai người ở chung không tốt, cậu đã sớm bị anh Lục dọa sợ chạy mất rồi. Hỏi thật nha, cậu không cảm thấy anh Lục nhà tôi rất đáng sợ sao?"
" Vậy bây giờ tôi có đáng sợ không?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo xen vào.
Tần Diễn nghe được giọng nói này, lập tức hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, lấy lòng nói: "Anh Lục, anh vừa mới đi đâu vậy? Em đang tìm anh đó."
Lục Chấp mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, thần sắc lạnh nhạt, đứng ở đó mang theo khí tràng cường đại.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Diễn, sau đó thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Giản Úc nói: "Trở về lớp đi, đừng nghe Tần Diễn nói những thứ vớ vẩn này mất thời gian."
Tần Diễn ở một bên dậm chân: "Anh Lục, em có nói sai câu nào đâu, mấy lời em nói đều là nói thật hết mà, em...."
Lục Chấp lạnh lùng phun ra hai chữ: "Câm miệng."
Tần Diễn lập tức im miệng, vẻ mặt đều vô cùng ủy khuất.
Giản Úc nhìn một màn này, không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu dường như thấy được Lục Chấp có chút hơi ấm của con người.
Có lẽ ở trước mặt người quen, cảm xúc của Lục Chấp sẽ sinh động hơn một chút.
Sau giờ nghỉ trưa, có mười phút để ổn định lớp.
Giản Úc mơ mơ màng màng, ở trạng thái này, cậu cũng không làm được đề, chỉ có thể xé một tờ nháp, bắt đầu gấp linh tinh để tỉnh táo lại.
Cậu vốn dĩ muốn gấp một con hạc giấy, nhưng lại quên mất những bước cụ thể, cậu cứ gấp tới gấp lui mãi, đều không đúng.
Lục Chấp vừa mở mắt ra, lúc ngồi thẳng dậy, hắn nhìn thấy bộ dáng Giản Úc đang rũ mắt, gấp lung tung một tờ giấy nháp.
Biểu tình của cậu rất nghiêm túc, đôi mắt mở to chớp chớp.
Nhìn từ phía bên này qua, lông mi của cậu có hình dạng như một cái quạt nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên mặt, có thể rõ ràng nhìn thấy lông tơ nhỏ trên đó.
Cậu mơ màng gấp giấy, giống như một đứa trẻ mẫu giáo.
Lục Chấp hiếm khi chủ động mở miệng hỏi: "Cậu đang gấp cái gì vậy?"
Giản Úc nghe tiếng, cậu kinh ngạc quay qua nhìn Lục Chấp một cái.
Lục Chấp vậy mà chủ động tìm mình nói chuyện sao?
Đó là một bước tiến lớn!
Giản Úc vội vàng nói: "Tôi đang gấp hạc giấy."
" Hạc giấy?" Lục Chấp dừng một chút mới nói tiếp: "Nhìn ra được cậu đã rất cố gắng."
Giản Úc: "??"
Cậu rũ mắt nhìn thoáng qua tờ giấy mà mình đang gấp.
Cho nên, Lục Chấp đây là đang trào phúng cậu sao?
Giản Úc vừa định nói gì, Lục Chấp đã lấy sách giáo khoa buổi chiều cần dùng ra, lật qua hai trang.
Giản Úc: "....."
Cậu không tiện quấy rầy Lục Chấp học tập, nên chỉ có thể không xác định mà nhìn hắn một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Cho nên, lời kia của Lục Chấp là có ý gì?
Là đang trào phúng tay nghề thủ công của cậu kém sao?!
Giản Úc suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo đi vào.
Cậu lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ của mình, bắt đầu tập trung nghe giảng.
Một buổi chiều trôi qua, đến giờ ăn tối, hầu hết các bạn đều đã đi ăn tối rồi.
Giản Úc đang làm một bài đọc hiểu tiếng Anh, cậu dự định làm xong mới đến căn tin ăn cơm.
Lục Chấp còn ngồi tại chỗ, nhanh chóng giải một đề vật lý.
Nhìn học thần như Lục Chấp giải đề, là một chuyện tương đối hưởng thụ, tốc độ giải đề của hắn rất nhanh, hai cái là đã xong một bài, làm cho người ta có cảm giác hắn rất thành thạo, có thể nắm giữ mọi thứ trong tay.
Cả hai đều bận việc của mình.
Đúng lúc này, có một người xuất hiện bên cạnh cửa sổ.
Giản Úc theo bản năng nhìn thoáng qua.
Là Cố Bắc.
Buổi trưa đã gặp.
Giản Úc kinh ngạc, người này sao lại đến đây?
Nghĩ tới những gì Tần Diễn đã nói với cậu sáng nay, cậu theo bản năng mà nhìn qua Lục Chấp bên cạnh.
Lúc này, Lục Chấp mặt cũng không ngẩng lên, chỉ tập trung tính toán trên giấy nháp.
Giản Úc thấy thế, cũng không quan tâm nữa, cậu chuẩn bị tiếp tục đọc hiểu.
Hết lần này tới lần khác, có người lại không chịu yên tĩnh.
Cố Bắc không biết từ đâu mà lấy ra một hộp cơm, đặt lên trên bệ cửa sổ bên cạnh bọn họ, chậm rãi mở ra, vẻ mặt khiêu khích: "Lục Chấp, còn không đi ăn cơm sao? Đây là hộp cơm mẹ vừa mới mang tới đó, đáng tiếc chỉ có một phần, hay là mày cầu xin tao một câu, tao cho mày ăn ké nhé."
Nói xong, gã nhìn Lục Chấp, ý đồ muốn thấy chút cảm xúc tiêu cực của hắn.
Thật không may, gã phải thất vọng rồi.
Lục Chấp ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho gã, vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy nháp.
Cố Bắc cố ý làm cho hộp cơm vang lên tiếng động, muốn cho Lục Chấp phải chú ý tới: "Chậc chậc, ba món một canh, mẹ tao đối với tao thật là tốt, biết tao học hành mệt mỏi, còn muốn bổ sung dinh dưỡng cho tao nhiều hơn."
Mắt thấy Lục Chấp vẫn không thèm để ý tới gã, Cố Bắc có chút nhịn không được nữa: "Lục Chấp, ông đây đang cùng mày nói chuyện đó, mày không nghe thấy sao?"
Gã hận nhất chính là bộ dáng giả điếc này của Lục Chấp.
Gã nhớ rõ ràng, trước kia mẹ Lục mang theo hai đứa nhỏ bọn họ đi dạo phố, sau đó nhìn thấy một quầy bán kẹo hồ lô, mẹ Lục không chút do dự mà mua cho gã, lúc ấy trong mắt Lục Chấp hiện lên mất mát rất rõ ràng.
Từ đó về sau, Cố Bắc như phát hiện ra một chuyện rất thú vị, vì vậy gã cố gắng tranh giành tình cảm của mẹ trước mặt Lục Chấp. Đương nhiên, gã cũng không cần phải tranh, vì mẹ gã vốn dĩ thích gã hơn, có thứ gì tốt đều sẽ nghĩ tới gã đầu tiên.
Cố Bắc đã nhìn thấy vẻ mặt Lục Chấp ảm đảm đi rất nhiều lần, chẳng qua đó chỉ là lúc bé, từ khi lên trung học, không biết có phải do đã lớn rồi hay không, mà biểu tình của Lục Chấp không còn dễ dàng lộ ra như vậy nữa.
Lục Chấp lên trung học, bộ dáng nghiêm túc, tính tình lạnh lùng, cứng rắn, ở phương diện học tập, luôn luôn đứng nhất.
Cố Bắc dần dần có chút khủng hoảng.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng chênh lệch giữa gã và Lục Chấp cũng càng ngày càng tăng lên, giữa hai người như xuất hiện một khoảng cách thật lớn, dù gã có làm như thế nào cũng không thể đuổi kịp được Lục Chấp.
Cho nên thỉnh thoảng, Cố Bắc luôn thích tìm Lục Chấp gây phiền toái, chỉ khi nào Lục Chấp không thoải mái, gã mới có thể sảng khoái một chút.
Đáng tiếc, Lục Chấp vĩnh viễn là một bộ dáng không thể lay động, căn bản không thèm để ý tới gã.
Cố Bắc nghĩ thầm, có lẽ hắn còn chưa tìm được điểm yếu của Lục Chấp, nếu tìm được, chắc chắn có thể làm cho khuôn mặt của Lục Chấp xuất hiện biểu tình khác.
Lúc này, Cố Bắc thấy Lục Chấp vẫn không để ý tới gã, gã có chút tức giận từ cửa sổ thò tay vào, tính cướp lấy tờ giấy nháp trên bàn của Lục Chấp.
Có điều, gã còn chưa chạm vào được, đã đột nhiên hét lên: "A!"
Bàn tay của hắn bị cửa sổ đột ngột đẩy qua kẹp trúng.
Lục Chấp một tay khống chế cửa sổ, trong mắt mang theo lạnh lùng: "Mang theo cơm của anh cút đi."
Cố Bắc dùng sức giãy dụa hai cái, còn muốn đẩy ngược cửa sổ lại, nhưng lực đạo của Lục Chấp, gã căn bản không lay động được.
Cố Bắc cảm thấy tay của mình như sắp bị kẹp đứt, chỉ có thể cắn răng nói: "Lục Chấp, mày buông tay ra! Nếu tao xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Thần sắc Lục Chấp không hề dao động, tùy ý để Cố Bắc khóc lóc kêu gào một lúc, sau đó hắn mới buông tay, tiếp tục làm bài.
Cố Bắc rốt cuộc cũng được tự do, gã vội vàng lui về sau vài bước.
Gã vừa xoa xoa bàn tay bị kẹp sưng đỏ, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nói đúng, mày chính là một con quái vật máu lạnh, đáng đời không có ai thèm đau mày."
Giản Úc xem toàn bộ quá trình, quả thật không biết nói gì.
Cậu xem như đã hiểu vì sao lúc Tần Diễn kể lại chuyện nhà họ Lục cho cậu lại tức giận như vậy.
Cái tên Cố Bắc này, cùng với mẹ Lục, đúng là mạch não có vấn đề.
Chỉ mỗi việc hôm nay thôi, toàn bộ quá trình đều là Cố Bắc đang kiếm chuyện, Lục Chấp căn bản không để ý tới gã, cái này mà cũng có thể trách Lục Chấp sao?
Tuy rằng Giản Úc và Lục Chấp còn chưa tính là thân cận quá, nhưng chỉ cần nghĩ một chút là có thể biết, tuổi thơ của Lục Chấp nhất định là không vui vẻ gì.
Kết hợp với lời nói của Tần Diễn, nhà họ Lục tổng cộng chia làm hai loại người, một loại giống như mẹ Lục với Cố Bắc, đối với Lục Chấp mang theo địch ý khó hiểu. Còn có một loại giống như Lục lão gia tử và ba Lục, bọn họ không quan tâm thế giới tinh thần của Lục Chấp, họ chỉ muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế tập đoàn đủ tư cách nhất.
Lục Chấp từ khi sinh ra vẫn luôn lớn lên bên cạnh mẹ Lục, trong quá trình này, đã trải qua bao nhiêu sự lạnh nhạt và bỏ bê? Nói không chừng đi theo bảo mẫu mà lớn lên, còn tốt hơn là đi theo mẹ Lục.
Giản Úc có lòng muốn vì Lục Chấp mà làm gì đó, chỉ với việc Lục Chấp giảng bài giúp cậu thôi, cũng xứng đáng để cho cậu hồi báo lại hắn rồi.
Nghĩ tới đây, Giản Úc lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn ấn vài cái.
Bên này.
Cố Bắc không dám tới gần cửa sổ nữa, gã sợ Lục Chấp lại làm gì gã.
Nhưng gã vẫn không buông tha mà khiêu khích như cũ, gã bưng hộp cơm, đứng một bên, cố ý xúc từng muỗng từng muỗng, ăn rất khoa trương: "Quả nhiên đồ mẹ đưa tới đúng là ngon nhất."
Giản Úc cất điện thoại vào trong túi, sau đó nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, cậu ở trong lớp chờ tôi một lát nhé."
Lục Chấp nghe vậy, còn chưa kịp nói gì, Giản Úc đã đứng lên, nhanh chóng rời đi: "Tôi sẽ lập tức trở về."
Giản Úc đi ra khỏi lớp học, sau đó đi xuống lầu.
Cậu chạy đến cổng trường lấy đồ ăn đặt sẵn.
Vừa rồi cậu chú ý tới hộp cơm của Cố Bắc là của một nhà hàng, vì thế cậu cũng gọi đồ ăn ở đó.
Có gì để khoe khoang chứ, đặt đồ ăn thì ai mà chả làm được.
Rất nhanh, Giản Úc mang theo hai phần đồ ăn trở lại lớp học.
Lục Chấp nhìn thấy cậu trở về, trong mắt có thêm chút khó hiểu.
Giản Úc đi về chỗ ngồi, đặt hộp cơm trong tay lên bàn học, cười nói: "Cậu làm đề xong chưa, chúng ta ăn cơm thôi."
Ánh mắt Lục Chấp trở nên sâu thẳm hơn.
Cố Bắc nhìn đồ ăn Giản Úc mua, nhất thời bị sặc, sắc mặt khó coi.
Giản Úc mở hộp cơm, sau đó cười nói với Lục Chấp: "Tôi không chỉ mua ba món thôi đâu, tổng cộng mua năm món lận, càng thêm bổ dưỡng."
Cố Bắc đứng bên ngoài nghe thế thì tức giận đến nghiến răng, gã chỉ vào Giản Úc nói: "Mày là ai? Mày cố ý chống đối tao đúng không?"
Giản Úc vô tội chớp chớp mắt: "Tôi gọi đồ ăn mà thôi, vì sao lại đối nghịch với anh được?"
Cố Bắc tức giận: "Mày...."
Giản Úc nghiêng đầu một cái: "Thế nào? Tôi không thể gọi đồ ăn được sao?"
Lục Chấp nghe vậy, trong mắt dường như có chút ý cười.
Chẳng qua ý cười này rất nhanh đã tiêu tán, không để ai phát hiện.
Cố Bắc: "...."
Gã còn muốn nói gì đó, hết lần này tới lần khác lời của Giản Úc gã không thể phản bác được.
Chuyến này Cố Bắc tới, một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, khuôn mặt xanh mét rời đi.
Cố Bắc vừa đi, không khí xung quanh trong lành hơn không ít.
Giản Úc đặt một phần cơm trước mặt Lục Chấp, hai mắt sáng ngời: "Nào, ăn cơm thôi."
Lục Chấp không ăn cơm, mà là lấy điện thoại ra: "Bữa cơm này bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại cho cậu."
Giản Úc vừa nghe vậy, cậu liên tục xua tay: "Không cần đâu, đây là tôi mời cậu đó."
Lục Chấp còn muốn kiên trì, Giản Úc thì liên tục cự tuyệt: "Thật sự không cần. Chúng ta bây giờ không phải là bạn cùng bàn sao, giữa bạn bè không cần phải khách khí như vậy. Tôi chỉ muốn mời cậu ăn cơm mà thôi."
Một mặt, Giản Úc xác thật không ưa hành động của Cố Bắc, cậu có lòng muốn thay Lục Chấp đáp trả một chút.
Mặt khác, cũng là nguyên nhân quan trọng hơn chính là, sau này cậu có thể sẽ phải hỏi Lục Chấp rất nhiều đề bài khó.
Vô cớ hỏi người ta, thật sự rất ngại ngùng, nếu Lục Chấp có thể nhận một chút chỗ tốt của cậu, cứ như vậy qua lại, cậu cũng sẽ không cảm thấy khó xử quá.
Giản Úc cảm thấy mình vẫn rất là cơ trí.
Thật hạnh phúc!!
Cuộc sống cứ từng ngày từng ngày trôi qua như vậy.
Dưới sự hướng dẫn của Lục Chấp, thành tích của Giản Úc đã có tiến bộ rõ rệt.
Một bài kiểm tra toán, Giản Úc lại có thể thi được 125 điểm.
Điểm toán tối đa là 150 điểm, cậu thi được 125 điểm, đây là số điểm cao mà trước đây cậu chưa từng đạt được.
Thành tích toán học của cậu vẫn luôn không tốt lắm, quanh năm đều chỉ đạt điểm vừa đủ, nhiều lắm thì cũng chỉ được một trăm mười mấy điểm.
Lần này thật đúng là đột phá lớn rồi.
Mà công thần lớn nhất chính là Lục Chấp!
Giản Úc vui vẻ kẹp bài thi vào sách, sau đó nói với Lục Chấp: "Ngày mai tôi mang bữa sáng cho cậu."
Trước đây cậu cũng đã từng mang bữa sáng cho Lục Chấp, nhưng mà Lục Chấp không cần.
Hiện tại hai người cũng coi như đã quen thuộc hơn, cho nên cậu tính toán hỏi lại lần nữa.
Kết quả Lục Chấp vẫn là cự tuyệt: "Không cần."
Giản Úc lập tức nói: "Sao lại không cần chứ? Tôi có thể tự nấu bữa sáng, sạch hơn mua đồ ăn bên ngoài nhiều."
Hai người trở thành bạn cùng bàn cũng đã được một thời gian rồi, cậu biết Lục Chấp rất ít khi ăn cơm ở nhà, đều là ăn ở bên ngoài, có lẽ chính là không muốn cùng ăn cơm với mấy người Cố Bắc đi.
Lục Chấp vẫn nói: "Không cần."
Hiện tại Giản Úc cũng không sợ mặt lạnh của Lục Chấp như lúc đầu nữa, cậu cười nói: "Cứ như vậy đi, tôi sẽ mang cho cậu."
Lúc cậu cười rộ lên, đôi mắt lớn giống như tràn ngập ánh sáng, làm cho người ta khó có thể bỏ qua được.
Lục Chấp cũng là lần đầu tiên biết được, có người cười rộ lên sẽ ngọt ngào như vậy.
Hắn nhanh chóng dời đi tầm mắt, không thảo luận về vấn đề bữa sáng nữa, ngược lại cầm lấy một quyển sách giáo khoa lên.
Giản Úc tự mình nói: "Nếu ăn sáng, tôi sẽ làm sandwich, còn có bánh ngọt nhỏ, tôi có thể nấu nhiều loại cháo khác nhau nữa. Cậu thích ăn gì, tôi sẽ làm theo sở thích của cậu.
Lục Chấp lật sách, không nói một lời.
Giản Úc một tay chống đầu, nhìn chằm chằm hắn: "Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ chờ cho đến khi nào cậu trả lời thì thôi."
Lục Chấp: "....."
Động tác lật sách của hắn dừng lại, dường như mang theo chút bất đắc dĩ: "Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa."
Giản Úc vội vàng nói: "Vậy cậu muốn ăn gì, nói xong tôi liền không nhìn cậu nữa."
" Đồ ăn sáng? Tôi cũng muốn ăn!" Đột nhiên, ngoài cửa sổ xuất hiện một cái đầu.
Giản Úc hoảng sợ, lui về phía sau một chút.
Cậu không tiếng động mà ấn ấn ngực, bình phục lại nhịp tim của mình.
Lục Chấp nhìn Giản Úc một cái, không nói gì, mà thuận tay cầm lấy quyển sách, gõ lên đầu Tần Diễn.
Tần Diễn lập tức che trán của mình lại: "Anh Lục, sao anh lại đánh em? Em có làm gì đâu?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Lần sau đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy."
Chủ yếu là mỗi lần Tần Diễn kêu lên, thanh âm rất lớn, rất dễ khiến người ta giật mình.
Sau khi Tần Diễn bị đánh, hắn ủy khuất mà xoa xoa trán, chỉ là hắn cũng không quên trọng điểm, vẫn tiếp tục nói: "Hai người vừa mới nói tới đồ ăn sáng sao?"
Giản Úc buông tay ấn ngực xuống, giải thích: "Tôi chuẩn bị mang đồ ăn sáng cho Lục Chấp."
Tần Diễn nháy mắt hưng phấn lên: "Tôi cũng muốn! Chuyện này sao có thể bỏ qua tôi được chứ!"
Giản Úc hơi ngừng lại một chút, mới nói: "Cặp sách của tôi có lẽ không chứa được nhiều như vậy đâu."
Cặp sách của học sinh trung học vốn đã chứa rất nhiều sách rồi, nếu lại mang thêm ba phần đồ ăn sáng nữa, khẳng định sẽ có hơi miễn cưỡng.
Tần Diễn: "....."
Hắn trông mong nói: "Bạn học Giản Úc, cậu quá thiên vị anh Lục rồi đó."
Giản Úc chỉ cười không nói.
Dù sao Lục Chấp cũng là người bảo đảm cho tiến độ học tập của cậu mà, đương nhiên cậu phải lấy lòng một chút rồi.
Lục Chấp nghe cuộc đối thoại của hai người, hắn nhìn về phía Giản Úc, đôi mắt đen nhánh chợt lóe lên, lại rất nhanh thì biến mất, hắn tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Cuối cùng Giản Úc vẫn không thể hỏi ra được Lục Chấp muốn ăn gì.
Cậu cũng hiểu, dù sao ở chỗ Lục Chấp, hai người bọn họ cũng chưa thể coi là quen thuộc, nhiều lắm chỉ được xem như quan hệ bạn học bình thường thôi, ngay cả bạn bè cũng không tính, tất nhiên không cần phải mang bữa sáng gì đó.
Chẳng qua sáng hôm sau, Giản Úc vẫn chuẩn bị hai phần bữa sáng, sau đó mang đến trường.
Sắp đến kỳ thi tháng, trong quá trình ôn tập chắc chắn sẽ có rất nhiều đề cậu không hiểu cần phải hỏi Lục Chấp.
Cậu nhất định phải ôm chặt lấy đùi của Lục Chấp.
Lúc Giản Úc đi vào phòng học, Lục Chấp đã ngồi vào chỗ rồi.
Mắt thấy Lục Chấp chuẩn bị lấy ra một hộp sữa để uống, Giản Úc vội vàng đi tới: "Chờ một chút, cậu đợi lát nữa hẳn uống sữa được không? Ăn bữa sáng tôi mang tới trước đã."
Nói xong, cậu vội vàng để cặp sách xuống, từ bên trong lấy ra một phần bữa sáng.
Một bánh sandwich, hai cái bánh ngọt, và một ly sữa đậu nành.
Cậu đặt tất cả những thứ này lên bàn học của Lục Chấp: "Tôi tự làm đó, cậu ăn thử xem."
Nói xong, cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Chấp.
Dưới ánh mắt công kích của Giản Úc, một lúc lâu sau Lục Chấp mới vươn tay ra, cầm lấy một cái bánh ngọt trong đó.
Giản Úc cười cong cả mắt: "Cậu nếm thử xem, nếu ngon, sau này tôi lại mang tới cho cậu."
Lục Chấp mở vỏ bánh ra, cắn một miếng.
Giản Úc lập tức hỏi hắn: "Ăn ngon không?"
Lục Chấp gật đầu: "Không tệ."
Giản Úc thỏa mãn mà híp mắt.
Cái khác không nói, tay nghề làm bánh của cậu rất không tệ đó nha.
Lục Chấp sau khi ăn xong cái bánh ngọt, lại lấy bánh sandwich.
Hắn cắn một miếng, động tác chợt dừng lại, sau đó lại làm như không có việc gì mà ăn xong bánh sandwich.
Có lẽ, tài nấu nướng của Giản Úc chỉ giới hạn trong việc làm bánh ngọt mà thôi.
Giản Úc cũng không biết Lục Chấp đã đánh giá về trù nghệ của cậu như thế nào, sau khi ăn xong bữa sáng, cậu lấy ra một đề hóa, đưa tới trước mặt Lục Chấp: "Lục Chấp, loại phản ứng hóa học này, sao tôi làm mãi không ra?"
Lục Chấp cầm lấy cây bút, vẽ một cái vào vở của cậu: "Cái này phải giải theo mẹo, cậu trước tiên nhìn chỗ này...."
Sau khi Lục Chấp giải thích đơn giản hai câu, Giản Úc lập tức liền hiểu rõ.
Không thể không nói, phương thức tư duy của học thần thật sự quá lợi hại, vừa ngắn gọn lại hiệu quả.
Giản Úc nhớ kỹ những lời Lục Chấp nói cho mình, sau đó tính toán làm đề tiếp theo.
Lúc này, Lục Chấp nhìn quyển sổ của cậu, nhíu mày: "Chữ cậu...."
Giản Úc chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"
Lục Chấp như đang suy nghĩ phải nói như thế nào, mất một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Sao lại có cảm giác như sắp ngã tới nơi ấy."
Giản Úc: "...."
Đúng vậy, kiểu chữ của cậu có chút lạ, giống như một người què quặt không thể đứng dậy nổi.
Chẳng qua cũng may bình thường cậu đều nghiêm túc viết từng nét từng nét, ít nhất vẫn có thể nhận ra được chữ gì, lúc thi cử, thầy cô cũng sẽ không trừ điểm chữ viết của cậu.
Nếu đã nói đến chỗ này rồi, Giản Úc cũng khiêm tốn học hỏi: "Vậy chữ cậu viết như thế nào?"
Chữ Lục Chấp đặc biệt đẹp mắt, rất giống kiểu chữ thảo.
Lục Chấp nhướng mày: "Cậu muốn học theo chữ của tôi."
Giản Úc còn tưởng rằng Lục Chấp muốn dạy cho cậu, vội vàng gật đầu: "Ừm ừm."
Lục Chấp dừng một chút, mới trả lời: "Không thích hợp với cậu."
Giản Úc: "....."
Cậu xem như hiểu rõ rồi, Lục Chấp lúc mà trào phúng người khác, ngoài mặt sẽ không biểu hiện gì, nhưng sức sát thương cực kỳ lớn.
Ý của Lục Chấp là cậu căn bản không học được chứ gì?
Khi kỳ tháng đến gần, lớp học không còn náo nhiệt như trước nữa, tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương ôn tập.
Giản Úc cũng là một trong số đó.
Cậu dự định nghiêm túc ôn tập kiến thức một lần, sau đó sẽ thi thật tốt, xem thử nỗ lực của cậu trong thời gian này rốt cuộc có hiệu quả hay không.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái tinh thần của mẹ nuôi dường như cũng tốt hơn một chút.
Cô thậm chí còn ra khỏi cửa, đi siêu thị mua đồ, sau đó còn nấu được một bữa ăn lớn.
Trên bàn ăn.
Giản Úc vừa ăn cơm, vừa chia sẻ với mẹ nuôi về tình hình học tập gần đây của cậu: "Mẹ ơi, chúng con sắp thi tháng rồi. Con cảm thấy gần đây mình học khá tốt, nên có thể sẽ đạt được thứ hạng cao."
Mẹ nuôi cười nhẹ nhàng, gắp cho cậu một ít thức ăn: " Con cũng không cần quá áp lực, cố gắng hết mình là được rồi."
Giản Úc rất vui vẻ, cậu và mẹ nuôi đã lâu rồi không có cùng nhau ngồi ở bàn ăn nói chuyện phiếm như thế này.
Cậu gật đầu một cái: "Con biết rồi ạ."
Chẳng qua cậu vẫn sẽ cố gắng đạt được điểm cao, cậu muốn cho cha và mẹ nuôi vui vẻ.
Và rồi.... không bỏ rơi cậu.
Có nhà, thật sự rất tốt.
Cậu một mình sống trong cô nhi viện đã đủ lâu rồi.
Sau khi ăn xong, mẹ nuôi hỏi cậu: "Thi tháng xong, là họp phụ huynh phải không?"
Giản Úc gật đầu: "Vâng có lẽ vậy ạ."
Mẹ nuôi: "Vậy đến lúc đó mẹ sẽ đi."
Giản Úc cười, nói: "Được ạ, đến lúc đó con sẽ nói với mẹ, vậy giờ con về phòng ôn bài nhé ạ."
Khi Giản Úc trở lại phòng ngủ, đầu tiên là cậu thêm ngũ cốc và nước vào cho con chim nhỏ kia.
Đây là con chim mà cậu nhặt được hôm đêm mưa đó.
Lẽ ra ngày hôm sau cậu định thả nó đi rồi, nhưng con chim này hình như đã nhận cậu là chủ, cho nên nó vẫn đứng trên bệ cửa sổ không chịu đi.
Giản Úc không có biện pháp khác, cuối cùng chỉ có thể xuống lầu mua thêm một cái lồng chim, sau đó nuôi con chim này.
Dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, cậu không nỡ bỏ lại.
Cậu biết cảm giác bị bỏ rơi như thế nào.
Chẳng bao lâu, kỳ thi tháng đã đến.
Đêm hôm trước, tất cả mọi người đều dọn dẹp bàn học và bố trí phòng thi.
Giản Úc thu thập sách vở của mình, sau đó quay sang Lục Chấp bên cạnh nói: "Lục Chấp, tôi có thể bái lạy cậu một chút không?"
Lục Chấp nhướng mày: "Vì sao?"
Giản Úc cười nói: "Bái học thần đó, hy vọng học thần có thể phù hộ cho tôi trong lần thi tháng này, có thể thi được điểm cao."
Lục Chấp tựa hồ bị mạch não kỳ quái của Giản Úc chọc cười, chẳng qua ý cười kia chỉ lướt thoáng qua, làm cho người ta không dễ phát hiện được: "Học thần như tôi không có loại chức năng này."
Giản Úc thất vọng thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi thấy khẩn trương quá."
Lục Chấp nhìn đôi mắt ảm đảm đi của Giản Úc, ngược lại nói: "Có điều tôi có thể chỉ cho cậu một số nội dung có khả năng sẽ ra trong kỳ thi."
Giản Úc kinh ngạc không thôi: "Vậy mà cậu cũng biết được kỳ thi sẽ ra nội dung gì luôn sao?"
Không phải nửa đêm Lục Chấp lén lút đến văn phòng giáo viên lật đề thi xem đấy chứ?
Cũng may Lục Chấp nói: "Đại khái tôi có thể đoán được đề sẽ ra dạng nào."
Giản Úc nhịn không được mà cảm thán, loại học thần như Lục Chấp chính là không giống người thường mà, trách không được mỗi lần thi đều có thể đứng hạng nhất, khi mọi người đang ôn tập lung tung, hắn đã đoán được trước đề thi rồi.
Kế tiếp, Lục Chấp phác họa nội dung các môn thi đại khái cho Giản Úc, bảo buổi tối khi cậu về nhà, tập trung xem qua những nội dung này một lần.
Giản Úc nhìn Lục Chấp liệt kê ra, đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì, hơi mở to hai mắt: "Vậy cậu có thể đoán được đề thi đại học luôn không?"
Lục Chấp dừng bút lại, nhìn Giản Úc thật sâu: "Có thể đoán được."
Giọng điệu của hắn rất chắc chắn.
Giản Úc sợ ngây người, trong đôi mắt to tròn kia lóe lên ánh sáng kinh hỉ hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết một chút được không?"
Lục Chấp nhấn mạnh: "Tất cả kiến thức của ba năm trung học."
Hắn có thể đoán được đề thi tháng, là do đã quen thuộc với cách ra đề của các thầy cô trong trường, còn đề thi đại học thì làm sao mà hắn đoán được.
Giản Úc: "....."
Lục Chấp hại cậu mừng hụt.
Cậu phát hiện ra, khi càng ngày càng trở nên quen thuộc hơn, Lục Chấp dần dần cũng bày ra một gương mặt tương đối "ác liệt" trong tính cách, vậy mà còn học được cách trêu chọc cậu!
Lục Chấp nhìn khuôn mặt suy sụp của Giản Úc, hắn hơi nhếch môi, tiếp tục liệt kê cho cậu.
Ngày hôm sau, kỳ thi tháng chính thức bắt đầu.
Đêm hôm trước Giản Úc dựa theo chỉ dẫn của Lục Chấp, đã nghiêm túc ghi nhớ kỹ những định lý và công thức có thể ra trong đề thi.
Không nghĩ tới chính là, thật sự bị Lục Chấp đoán trúng rồi, có sáu mươi bảy mươi phần trăm đều là những câu hỏi liên quan đến những kiến thức kia.
Giản Úc trả lời câu hỏi vô cùng trơn tru, đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu học trung học, trải qua một kỳ thi dễ dàng như vậy.
Đúng thật là cậu thi cũng không tệ lắm.
Sau khi kết quả thi tháng có rồi, vậy mà cậu lên được tới hạng 23!
Cuối kỳ trước, thành tích của cậu vẫn bình thường, cũng chỉ thi được hạng 47, miễn cưỡng chen vào lớp 1.
Không nghĩ tới lần này tiến bộ lại lớn như vậy!
Đương nhiên Giản Úc cũng biết, lần này hoàn toàn là nhờ vào vận khí mà thôi, bởi vì Lục Chấp đã chỉ điểm trước cho cậu, lần sau cậu không nhất định có thể thi được điểm cao như vậy nữa.
Nhưng mà, cậu vẫn rất vui vẻ, thử hỏi ai mà không muốn nhìn thấy thứ hạng của mình tăng lên chứ!
Giản Úc xem bảng xếp hạng của mình xong, sau đó lại nhìn thoáng qua của Lục Chấp, lúc này mới trở lại chỗ ngồi.
Cả gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu đều tràn đầy vui mừng, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn vài phần: "Lục Chấp, cậu đoán xem tôi thi được hạng bao nhiêu?"
Lục Chấp đang trả lời tin nhắn, nghe vậy, buông điện thoại xuống: "Bao nhiêu?"
Giản Úc thúc giục hắn: "Cậu đoán thử xem."
Lục Chấp suy nghĩ một chút, trả lời: "Hạng 10."
Giản Úc: "...."
Đây là phán đoán của học thần sao?
Ngay cả đoán thứ hạng cũng cao như vậy.
Lục Chấp thấy Giản Úc không nói lời nào, hắn nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Giản Úc thành thật nói: "Tôi thi được hạng 23."
Lục Chấp chậc một tiếng, chậm rãi nói: "Đừng nói với người khác là tôi đã đoán đề thi cho cậu."
Giản Úc: "....."
Tới rồi, lại tới nữa rồi, Lục Chấp lại bắt đầu không tiếng động nào mà trào phúng người khác rồi.
Giản Úc hừ một tiếng: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất ngu ngốc hay không?"
Lục Chấp: "Cũng không phải, tôi không cảm thấy cậu rất ngu ngốc, chỉ có một chút thôi."
Giản Úc: "...."
Muốn đánh người, nhưng đánh không lại.
Quên đi, lần sau cậu thi hạng 10 cho Lục Chấp xem.
Chẳng qua Giản Úc vẫn không quên nói với Lục Chấp: "Đúng rồi, tôi cũng thấy thứ hạng của cậu, lần này cậu vẫn là hạng nhất đó."
Hơn nữa còn là cái loại vị trí thứ nhất bỏ xa vị trí thứ hai một đoạn lớn luôn.
Ngoại trừ Ngữ Văn và tiếng Anh bị trừ một ít điểm ra, toán và môn lý luận lại là điểm tối đa, nghĩ lại liền thấy đáng sợ, đây là đề thi mà người bình thường có thể đạt được điểm tối đa hay sao?
Lục Chấp nghe xong, cũng không thèm để ý gì mà gật đầu: "Tôi biết rồi."
Giản Úc nghi hoặc hỏi: "Cậu biết? Có ai nói với cậu rồi sao?"
Lục Chấp nhếch khóe miệng: "Không phải cậu nói tôi là học thần sao? Không thi được điểm cao, sao có thể không biết xấu hổ mà phù hộ cho cậu được chứ?"
Nói xong, hắn dời tầm mắt ra khỏi điện thoại, liếc nhìn Giản Úc một cái.
Cái liếc mắt kia rất hời hợt, nhưng không biết vì sao, lại làm cho nội tâm của người ta run lên.
Giản Úc nhịn không được mà cảm thán, thì ra đây chính là mị lực của học thần sao?
Cũng khiến người ta rung động quá rồi đó.
Trải qua kỳ thi tháng này, Giản Úc càng thêm kiên định quyết tâm ôm chặt đùi vàng Lục Chấp.
Dựa trên nguyên tắc không để Lục Chấp giúp cậu một cách vô ích, cậu hồi báo lại Lục Chấp cũng càng nhiều hơn.
Như là mang theo bữa sáng, nước v v, đều là những thao tác hàng ngày, sau đó.... Cậu còn phụ trách giúp Lục Chấp ngăn cản vận đào hoa.
Người như Lục Chấp ở trường không cần nói cũng biết, mỗi ngày đều có nữ sinh tìm đủ mọi lý do tới lớp, dù chỉ để liếc nhìn Lục Chấp một cái cũng được. Cùng lúc đó, còn có thể nhét đủ loại quà tặng và thư tình vào bàn học của Lục Chấp.
Bởi vì tính cách của Lục Chấp đặc biệt lạnh lùng, phần lớn nữ sinh cũng sẽ không trực tiếp đến trước mặt hắn mà thổ lộ, nhưng cũng có một phần nữ sinh có lá gan tương đối lớn, trực tiếp vọt tới trước mặt Lục Chấp, hỏi hắn có bạn gái hay không.
Bình thường Lục Chấp gặp phải tình huống này, đều sẽ lạnh lùng trả lời một câu "không thiếu", sau đó liền rời đi, với tính tình của hắn, cũng sẽ không nhiều lời.
Nhưng như vậy có một nhược điểm, có nữ sinh càng thất bại càng dũng cảm, muốn chinh phục được Lục Chấp, trở thành tồn tại đặc thù kia.
Vào thời điểm này, Giản Úc đã xuất hiện.
Cậu sẽ ngăn lại trước mặt Lục Chấp, nói cho những cô gái kia biết, Lục Chấp đã có bạn gái rồi.
Những nữ sinh kia đương nhiên sẽ không tin, dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua chuyện Lục Chấp có bạn gái.
Lúc này, Giản Úc sẽ phát huy hết trí tưởng tượng của mình, tạo ra một người bạn gái hoàn mỹ nhất cho Lục Chấp, giống như một vị tiên nữ vậy.
Sau khi nghe thấy vậy, các cô gái đều sẽ rời đi trong sự thất vọng tràn trề.
Sau một khoảng thời gian như vậy, bên cạnh Lục Chấp thật đúng là ít đi rất nhiều hoa đào.
Hôm nay.
Tần Diễn đến tìm Lục Chấp, hai người đứng ở ngoài hành lang bên ngoài lớp học nói chuyện phiếm.
Tần Diễn giật mình hỏi: "Anh Lục, sao trong trường học lại truyền ra anh có bạn gái rồi vậy? Sao em lại không biết?"
Lục Chấp thản nhiên nói: "Cậu coi như không nghe thấy là được rồi."
Tần Diễn là một người vô cùng bát quái, tất nhiên là không thể đè nén được lòng hiếu kỳ của mình: "Nhưng bọn họ đều truyền đến rõ ràng như vậy, ngay cả ngoại hình cũng có thể miêu tả ra, giống như tiên nữ, cái này còn có thể là giả sao? Không phải là anh giấu chúng em, tìm một chị dâu đó chứ?"
Lúc này, không biết tại sao Lục Chấp lại ngước mắt lên nhìn qua bên kia cửa sổ.
Trong lớp học, Giản Úc đang len lén đọc truyện, có thể là thấy được nội dung thú vị nào đó, cậu cười đến cực kỳ xán lạn, quả thật ấm áp đến tận trong lòng.
Lục Chấp nhìn thêm vài giây, sau đó mới thu hồi tầm mắt: "Không có bạn gái."
Tần Diễn gãi gãi đầu: "Được rồi, xem ra thật sự chỉ là lời đồn mà thôi."