Thứ Kình
Chương 32
Cuộc điện thoại mới nói được mấy phút đã kết thúc.
Trì Kiến nhìn chằm chằm màn hình tối tăm, lại dựa người về chỗ cũ.
Bên kia cửa truyền đến tiếng động, anh quay đầu lại, Lý Cửu Lộ mang một cái bàn gấp từ trong phòng ra ngoài, vừa to vừa tròn, che hết nửa người cô.
Trì Kiến vươn vai đi đến, sải vài bước chân là tới, cười nói: "Em chỉ cần gọi một tiếng, anh đến là được mà."
"......"
Thái độ anh ân cần như vậy, Cửu Lộ có chút sủng nhược kinh (1).
"Ồ, vậy em đi lấy bát đũa, chuẩn bị ăn cơm."
Trì Kiến đặt bàn xuống, nhanh hơn cô một bước: "Để anh đi."
"......"
Khương Hoài Sinh nấu món canh mỳ suông, hàng xóm biết ông cụ về nhà, biếu chút cá mặn và hải sản mới tự chế biến. Ông cụ rửa hải sản sạch sẽ, trực tiếp ném vào trong nồi hấp cách thủy, rồi bê cả nồi lên.
Trước khi ăn cơm lại gọi Trì Kiến chạy đi mua rượu trắng.
Ba người ngồi xuống bên bàn, nhưng lại có đến bốn bộ bát đũa.
Khương Hoài Sinh xa nhà bốn tháng, thời gian cũng không lâu, nên ngồi trong sân nhỏ được gió biển phe phất thổi qua, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.
Ông cụ tự rót cho mình một chén rượu, rồi rót đầy chén không bên cạnh.
Cửu Lộ không nhịn được nói: "Ông Khương, ông chỉ được uống một chén thôi đấy."
Trước đây trong viện dưỡng lão, nhân viên không để đồ uống có cồn xuất hiện trên bàn ăn, nhưng mọi người ai cũng lén lút uống. Khương Hoài Sinh sau lưng đã uống không ít, bắt Khương Quân phải mang cho ông cụ, không mang sẽ cáu kỉnh, khiến con trai không có cách nào khác, cho dù biết tẫn hiếu như thế rất ngu ngốc, nhưng cũng không đành lòng nhìn ông cụ tức giận đau lòng.
Khương Hoài Sinh xua tay: "Chút lòng thành chút lòng thành thôi mà." Ông cụ đưa cho Trì Kiến một chén: "Nhóc con, có uống một chút không?"
Trì Kiến do dự hai giây, vội vàng đứng dậy: "Con xin nửa chén ạ." Anh nhận lấy, tự rót cho mình một ít.
"Năm xưa khi đánh giặc......"
Khương Hoài Sinh vừa mới uống một ngụm, ánh mắt đã mờ mịt, lại muốn kể chuyện năm xưa.
Trì Kiến và Lý Cửu Lộ nghe rất nghiêm túc, không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, ngược lại đối với quá khứ từng trải của ông cụ lại cảm thấy rất hứng thú.
Không biết có phải do tâm trạng tác động đến hay không, tối nay mỳ suông kết hợp với cá mặn, mùi vị càng ngon hơn so với lần ở viện dưỡng lão, Cửu Lộ ăn hết một bát lớn, móc thịt ốc biển, ngồi một bên nghe hai người nói chuyện phiếm.
Trì Kiến nhấc chén rượu lên cúi người chạm chạm: "Năm xưa ông thật dũng, con kính ông một chén."
"Này, đừng nhắc đến anh dũng." Khương Hoài Sinh nhấp một ngụm nhỏ, chép chép miệng: "Ai chả sợ chết, nhưng luôn có niềm tin còn quan trọng hơn so với cái chết, bị đàn áp đến bước đường cùng, đối mặt với quân địch, trọng trách trên vai chính là sứ mệnh, có chết hay không, còn quan tâm làm gì."
"Hơn nữa đó là viện trợ chiến tranh cho nước làng giềng, so với thời điểm dựng nước còn tốt hơn nhiều." Ông cụ tiếp tục nhớ lại: "Cứ thế, ông còn bò trong đống xác người cả đêm, nhặt về được một mạng. Nhưng di chứng để lại sau trận chiến cũng không ít, đầu gối bị thương, tai trái cũng không còn thính như trước, con có thấy những vết sẹo trên tay ông không? Nó là dấu vết lưu lại sau khi bị bom nổ tung đất khắc vào."
Trì Kiến và Lý Cửu Lộ không khỏi cùng nghiêng đầu, thò người ra nhìn lên tay ông cụ.
Mu bàn tay dày đặc tang thương, lưu lại rất nhiều vết sẹo.
Hai người cảm thấy kính nể.
Khương Hoài Sinh nói: "Các con có biết ai đã cứu ông không?"
Ông cụ cố ý kéo dài thời gian nhướn mày, nét cười trên mặt toả sáng.
Cửu Lộ phối hợp lắc đầu: "Ai ạ?"
"Bà nhà ông đấy."
Cô biết mà. Cửu Lộ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ôi, thế ạ!"
"Ừ." Khương Hoài Sinh vừa kể chuyện vừa nhấp chén rượu: "Trận chiến giành thắng lợi, nhưng để cẩn thận, phe ta phải chờ đến khi trời sáng mới đến thu thấp chiến lợi phẩm và tình hình thương vong. Ông bị bom nổ bất tỉnh, nhắm chặt mắt, một bên tai ù đi, một bên khác nghe thấy rất rõ tiếng nói chuyện khe khẽ......"
Bên tai ông có tiếng chân dẫm lên tuyết, có tiếng súng va vào nhau, hai đồng chí thấp giọng nói chuyện với nhau: "Bên anh có người không?"
"Không có. Bên anh thì sao?"
"Bên tôi cũng không có. Rút lui thôi."
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc đó mặt ông úp xuống đất, bị chôn vùi bên dưới, rất muốn vươn tay gọi bọn họ quay lại, nhưng thật sự lực bất tòng tâm, mệt mỏi đã phá hủy ý chí, rất nhanh sau đó lại ngất đi.
Không biết qua bao lâu, ngay khi ông có dấu hiệu tỉnh, chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi tên ông, rất nhỏ, êm ái.
Tay Khương Hoài Sinh khẽ nhúc nhích, cố gắng, dùng chút sức cuối cùng hất cánh tay rơi ở trên đầu, bàn chân kia gần như trước mắt ông, niềm tin trước sự sống còn khiến ông cắn răn kiên trì, chậm chạp nhưng kiên định túm chặt lấy ống quần của người ấy.
Người ấy khẽ hét lên, lùi về phía sau né đi vài bước.
Bóng người trên đầu đi mất, ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ hở giữa những xác người, chói đến mức khóe mắt ông chảy nước.
Người ấy bình tĩnh lại, lát sau, dũng cảm đến gần.
Khương Hoài Sinh nhìn thấy khuôn mặt của bà, vừa xinh đẹp vừa rõ nét, bà như ánh sáng mặt trời, ban cho ông một con đường sống.
Khương Hoài Sinh hé mở đôi môi khô khốc, cố gắng cười một cái với bà.
Đôi mắt bà sáng lên, cũng nhìn ông cười.
Bọn họ nhìn nhau như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, đã bằng lòng trao nhau cả một đời.
......
Chuyện xưa kể đến đây, ông cụ đối diện không nhịn được cúi đầu nghẹn ngào.
Lý Cửu Lộ không thích không khí này, vì những phản ứng sinh lý, không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của cô nữa.
Cô dời mắt đi chỗ khác, lén khịt khịt mũi.
Đúng lúc này, trên tay chợt ấm áp, Trì Kiến nắm chặt lấy tay cô.
Cửu Lộ ra vẻ vô ý dụi mắt, nhìn anh.
Tay Trì Kiến lại nắm thật chặt, nhưng không nhìn cô, giống như toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào câu chuyện của Khương Hoài Sinh.
Bây giờ anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ, ôm chặt lấy eo bụng, cánh tay lộ ra ngoài. Sống lưng rất cong, cần cổ lộ ra cùng với yết hầu, tất cả đều mang nét ngây ngô trẻ trung của một cậu thanh niên. Tóc anh rũ tung mát mẻ, bị gió biển thổi, có vài sợi không ngoan ngoãn dựng lên.
Có lẽ do bầu không khí, không biết từ khi nào, anh lại rót cho mình hơn nửa chén, chủ động kính rượu: "Sau đó bà cõng ông về ạ?"
"Cõng làm sao được." Khương Hoài Sinh khép mắt: "Lúc đó áo bông trên người ông dính toàn tuyết, hơn nữa còn bị mấy người đè lên trên, bà ấy chỉ là một nữ đồng chí, có thể có được bao nhiêu sức lực cơ chứ. Bà ấy nói với ông ——" Đồng chí Khương Hoài Sinh, cuộc chiến sắp giành thắng lợi rồi, nên bây giờ anh cần phải kiên trì, chờ tôi về đơn vị tìm người đến giúp "." Ông học theo giọng điệu của bà, cười to sảng khoái: "Sau này mới biết được, trước đó bà ấy phát hiện ra ông không trở về, đã mạo hiểm lén lút đi tìm ông, vì không tuân theo kỷ luật, đã phải chịu phê bình nghiêm khác của đơn vị."
Khương Hoài Sinh thở dài: "Rất giống với chuyện xảy ra hôm qua."
Ba người đối diện bỗng nhiên không biết nói gì.
Bóng đêm lại dày thêm, ánh đèn trước cửa mỗi hộ ngư dân nối thành một dải ngân hà.
Lý Cửu Lộ nhìn người đối diện, thử thăm dò nói: "Thật ra, con trai ông rất quan tâm ông, vì sao ông không thử sống cùng với họ ạ?"
Ông cụ vẫn cố chấp: "Ông ở viện dưỡng lão cũng rất tốt."
Cửu Lộ không nhẫn tâm vạch trần ông cụ. Thật ra mỗi lần Khương Quân đến, tuy ông cụ không nhiệt tình, nhưng vẻ mặt hớn hở không thể giả được. Mỗi khi giục anh ta về nhanh, ánh mắt lại lưu luyến.
Người già luôn khát khao tình thân. Khương Hoài Sinh cũng không phải ngoại lệ.
Cô không hiểu: "Có chỗ nào tốt hơn so với nhà mình đâu ạ?"
Khương Hoài Sinh không trả lời, một hơi uống cạn chén rượu.
Một cơn gió thổi qua, chiếc chuông gió bằng vỏ sò trên cửa sổ vang lên tiếng leng keng trong trẻo kỳ ảo.
Ông cụ chớp chớp mắt, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi...... Sân nhỏ chìm trong ánh hoàng hôn, mỗi góc sân đều được chiếu sáng.
Bà nhà bê chậu cá rô phi ra, ngồi trên ghế nhỏ chế biến thành thạo, nhìn ông: "Uống ít thôi, lão già kia."
Khương Hoài Sinh vừa rót rượu vừa thoải mái nói: "Đồ ăn hôm nay rất ngon, uống ít làm sao mà sướng được."
"Vậy ông đừng có mà để lại, tốt nhất là ông uống đến chết đi." Bà cụ khiển trách.
"Cầu mà không được." Khương Hoài Sinh vỗ tay gật gù đắc ý: "Tôi lại sợ cuối cùng chỉ còn mỗi mình tôi, chỉ mong bà có thể sống lâu trăm tuổi, tiễn tôi đi trước."
Bà cụ không nhịn được cười cười: "Ông đấy, ích kỷ cả đời."
Khương Hoài Sinh bình tĩnh thừa nhận.
Bà cụ cúi đầu, động tác trên tay không dừng lại: "Nếu thực sự có một ngày tôi đi trước ông, ông đến sống với con trai đi, con trai rất hiểu chuyện, làm sao mà không chứa nổi một lão già như ông, con dâu ông nói chuyện thẳng thắn, nhưng lòng dạ không xấu, ngày thường đến thăm hỏi thì không nói, ngày lễ ngày tết cũng biếu không ít tiền, con trai giúp đỡ người trong nhà, con bé cũng không có một câu than phiền, quả là một đứa bé hiếu thuận." Bà nhìn ông: "Ông đấy, đến lúc đó thì đến nhà con trai mà sống, an hưởng tuổi già."
"Tôi không đi."
"Vì sao?" Bà cụ trừng mắt.
"Bà nó đã từng nghe câu " Nhà nghèo khó bỏ " (2) chưa? Tôi có nhà của mình, cần gì đến nhà con trai ăn nhờ ở đậu."
"Tôi nói ông cái lão già này......"
"Đang yên đang lành nói chuyện này làm gì!" Ông cụ đập tay xuống bàn.
Hai người đều không nói gì nữa, bà cụ hờn dỗi sa sầm mặt mày, con cá trên tay gặp phải tai họa.
Lát sau, bà cụ lại nói: "Không thích nghe tôi lải nhải cũng được, ông đừng có già mà không kính, chờ đến khi tôi chết không ai chiều ông nữa đâu. Không ở được nhà con trai, thì ông phải học cách ở đi."
Khương Hoài Sinh trừng mắt: "Lại nói nữa rồi!"
Bà cụ hừ một tiếng, không sợ ông: "Dù sao tôi cứ nói trước, nếu tôi chết trước, ông phải làm theo lời của tôi, nếu không tôi ở trên trời cũng không thể an giấc ngàn thu."
Sau đó, một câu thành thật.
Bà cụ không nói thêm câu nào nữa, bê chậu cá ra khỏi sân nhỏ, bóng lưng hòa với ánh hoàng hôn, dần dần phai nhạt, trong chớp mắt đã tan biến.
Thời gian như thước phim trôi đi rất nhanh, ngày đêm luân phiên, hoa rơi nước chảy......
Khương Hoài Sinh chớp chớp mắt, quay lại đêm trên đảo. Hai đứa bé ngồi đối diện, mắt nhìn mình chằm chằm không dời.
Ông cụ nhấc chén lên theo thói quen, ngẩng đầu đổ vào miệng, nghĩ rằng cồn có thể đưa khung cảnh trong ký ức quay về, nhưng trong chén một giọt rượu cũng không có.
Khương Hoài Sinh ngẩn người, lắc đầu cười khổ: "Uống nhiều quá, uống nhiều quá rồi." Ông cụ xoa mặt đứng lên, khoát tay: "Đi ngủ thôi, mấy thứ này để ngày mai dọn."
Ông cụ lung lay quay người.
Lý Cửu Lộ muốn ra đỡ, lại nhận ra từ ban nãy, Trì Kiến đã nắm chặt tay cô không buông.
Khương Hoài Sinh nắm hai tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn đám cỏ dại mọc tầng tầng lớp lớp trên nóc nhà, bỗng nhiên thở dài: "Cuộc sống ngắn ngủi, nên quý trọng hiện tại."
Ông cụ bước đi tập tễnh.
Bóng tối phủ kín sân nhỏ, bờ biển bên kia cũng đã gió êm sóng lặng.
Trì Kiến chống cằm, quay đầu, nhìn Lý Cửu Lộ với vẻ mặt đắm đuối.
Cửu Lộ muốn rút tay về, bị anh nhìn đến hoảng sợ: "Anh nhìn gì thế?"
"Quý trọng hiện tại." Giọng anh lười biếng, bất ngờ nâng tay trái cô lên, đưa đến bên miệng hôn nhẹ.
Mu bàn tay mềm mại chợt mát lạnh, rõ ràng là một động tác rất ngắn, lại làm gáy cô tê dại.
"...... Anh uống nhiều quá rồi."
"Đâu có." Mặt anh không đổi sắc, ánh mắt ngày càng nóng bỏng dưới sự xúc tác của chất cồn.
"Vậy mình đi ngủ thôi, thời gian không còn sớm......"
"Vì sao em phải nói dối anh?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Cửu Lộ ngây người: "Dạ?"
"Trước khi đến Nam Châu, anh hỏi em, vì sao em không nói thật?" Anh đùa nghịch ngón tay cô, rõ ràng là cử chỉ thân mật, giọng điệu lại khó nghe hơn so với trước đây.
Lý Cửu Lộ hơi ngập ngừng, nhìn anh nói: "Em sợ gây thêm rắc rối, sợ bị người ngoài biết......"
"Anh là người ngoài à?" Trì Kiến nhanh chóng đứng thẳng người.
Cửu Lộ nghẹn họng, thành thật đáp: "Không phải."
Đáp án này miễn cưỡng vừa lòng. Trì Kiến chống hai tay lên mặt bàn, hất cằm, chờ cô giải thích.
Cửu Lộ nói: "Em sợ anh sẽ ngăn cản em, không cho em đi."
"Em cảm thấy anh sẽ đi ngăn cản em?"
Cô không trả lời ngay, dừng một chút, hỏi ngược lại: "Vậy anh có không?"
"Có."
"......"
Cô cúi đầu, không nói lời nào mà xoa xoa mũi.
Trì Kiến nhìn cô chằm chằm, đột nhiên vung tay, hất văng tay cô ra: "Lý Cửu Lộ, em có bị ngốc không đấy?"
"......"
Cửu Lộ rất muốn trả lời là không, nhưng vẫn nhịn xuống, sợ đáp lại sẽ khiến anh càng thêm giận dữ, vì thế cúi đầu, lại xoa xoa mũi.
Anh lạnh lùng nói: "Em suy nghĩ nghư vậy, thật sự làm lòng người lạnh lẽo. Em cảm thấy anh sẽ không đồng ý với em?" Trì Kiến chồng tay lên nhau, tức giận nói: "Phiền em đối xử với anh nghiêm túc một chút, đừng khiến anh có cảm giác mình như một con khỉ lớn xác, luôn phải nhảy lên nhảy xuống."
Trong lòng Lý Cửu Lộ mềm nhũn, thành khẩn nói: "Em rất xin lỗi."
Trì Kiến liếc mắt một cái, nói một cách nghiêm túc: "Anh hỏi em, vì sao dưới tình huống như vậy, em nhất quyết phải đến Nam Châu?"
Một ít ký ức mạnh mẽ ùa về, bờ vai cô sụp xuống, ánh sáng trong mắt như bị che khuất.
Trong lúc cô đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, anh bực bội nói: "Thôi, không hỏi chuyện này nữa."
Trì Kiến đã sớm hiểu rõ cô, tất cả những yếu đuối cô để cho người khác nhìn thấy chỉ là vẻ bên ngoài, thật ra trong lòng cô đã có chủ kiến, vừa quật cường vừa độc lập, hơn nữa chỉ tin vào bản thân mình. Trì Kiến sợ, anh sợ cô khó xử, càng sợ cô mở miệng bịa ra một lời nói dối nào đó.
Chỉ là đến đây chơi thôi mà, cần gì phải hỏi lí do?
Ánh mắt Trì Kiến sâu thẳm như đầm nước, nhìn cô, lòng bàn tay không kiềm chế được bắt đầu đổ mồ hôi: "Anh hỏi em, em có thích anh không?"
Đáp án của câu hỏi này không cần phải suy nghĩ nhiều. Cửu Lộ gật đầu.
"Em nói đi."
Bóng đêm che đi khuôn mặt phiếm hồng của cô, Cửu Lộ ngoan ngoãn nói: "Thích ạ."
Còn điều gì quan trọng hơn hai từ này không?
Trì Kiến ngẩng đầu thở hắt ra, cố gắng che dấu cảm xúc: "Đi thôi em, đi ngủ thôi."
Cô đứng dậy đi theo: "Anh vẫn còn giận à?"
"Vẫn còn một chút."
Lý Cửu Lộ chậm rãi đi lên trước, ôm lấy cánh tay bên người anh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Vậy em phải làm thế nào thì anh mới có thể nguôi giận?"
Không có người đàn ông nào có thể chịu được động tác làm nũng này.
Tim Trì Kiến như muốn tan chảy, kề sát vào cô: "Tự mình nghĩ đi."
Hết chương 32
(1): "Thụ sủng nhược kinh" được sủng ái mà lo sợ.
(2): Cả câu đầy đủ là "Nhà nghèo khó bỏ, đất nghèo khó rời" (穷家难舍, 熟地难离) là một câu thành ngữ nói về lòng tự tôn dân tộc, không bao giờ rời bỏ quê hương.
Lời editor: Tớ thấy hâm mộ tình cảm ông bà Khương quá, đơn giản chân thành, đầu bạc răng long mà tình vẫn nồng như thuở mới gặp >~< Chương này tớ type bằng điện thoại, đôi chỗ còn sót lỗi mong mọi người bỏ qua ạ T.T
Trì Kiến nhìn chằm chằm màn hình tối tăm, lại dựa người về chỗ cũ.
Bên kia cửa truyền đến tiếng động, anh quay đầu lại, Lý Cửu Lộ mang một cái bàn gấp từ trong phòng ra ngoài, vừa to vừa tròn, che hết nửa người cô.
Trì Kiến vươn vai đi đến, sải vài bước chân là tới, cười nói: "Em chỉ cần gọi một tiếng, anh đến là được mà."
"......"
Thái độ anh ân cần như vậy, Cửu Lộ có chút sủng nhược kinh (1).
"Ồ, vậy em đi lấy bát đũa, chuẩn bị ăn cơm."
Trì Kiến đặt bàn xuống, nhanh hơn cô một bước: "Để anh đi."
"......"
Khương Hoài Sinh nấu món canh mỳ suông, hàng xóm biết ông cụ về nhà, biếu chút cá mặn và hải sản mới tự chế biến. Ông cụ rửa hải sản sạch sẽ, trực tiếp ném vào trong nồi hấp cách thủy, rồi bê cả nồi lên.
Trước khi ăn cơm lại gọi Trì Kiến chạy đi mua rượu trắng.
Ba người ngồi xuống bên bàn, nhưng lại có đến bốn bộ bát đũa.
Khương Hoài Sinh xa nhà bốn tháng, thời gian cũng không lâu, nên ngồi trong sân nhỏ được gió biển phe phất thổi qua, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.
Ông cụ tự rót cho mình một chén rượu, rồi rót đầy chén không bên cạnh.
Cửu Lộ không nhịn được nói: "Ông Khương, ông chỉ được uống một chén thôi đấy."
Trước đây trong viện dưỡng lão, nhân viên không để đồ uống có cồn xuất hiện trên bàn ăn, nhưng mọi người ai cũng lén lút uống. Khương Hoài Sinh sau lưng đã uống không ít, bắt Khương Quân phải mang cho ông cụ, không mang sẽ cáu kỉnh, khiến con trai không có cách nào khác, cho dù biết tẫn hiếu như thế rất ngu ngốc, nhưng cũng không đành lòng nhìn ông cụ tức giận đau lòng.
Khương Hoài Sinh xua tay: "Chút lòng thành chút lòng thành thôi mà." Ông cụ đưa cho Trì Kiến một chén: "Nhóc con, có uống một chút không?"
Trì Kiến do dự hai giây, vội vàng đứng dậy: "Con xin nửa chén ạ." Anh nhận lấy, tự rót cho mình một ít.
"Năm xưa khi đánh giặc......"
Khương Hoài Sinh vừa mới uống một ngụm, ánh mắt đã mờ mịt, lại muốn kể chuyện năm xưa.
Trì Kiến và Lý Cửu Lộ nghe rất nghiêm túc, không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, ngược lại đối với quá khứ từng trải của ông cụ lại cảm thấy rất hứng thú.
Không biết có phải do tâm trạng tác động đến hay không, tối nay mỳ suông kết hợp với cá mặn, mùi vị càng ngon hơn so với lần ở viện dưỡng lão, Cửu Lộ ăn hết một bát lớn, móc thịt ốc biển, ngồi một bên nghe hai người nói chuyện phiếm.
Trì Kiến nhấc chén rượu lên cúi người chạm chạm: "Năm xưa ông thật dũng, con kính ông một chén."
"Này, đừng nhắc đến anh dũng." Khương Hoài Sinh nhấp một ngụm nhỏ, chép chép miệng: "Ai chả sợ chết, nhưng luôn có niềm tin còn quan trọng hơn so với cái chết, bị đàn áp đến bước đường cùng, đối mặt với quân địch, trọng trách trên vai chính là sứ mệnh, có chết hay không, còn quan tâm làm gì."
"Hơn nữa đó là viện trợ chiến tranh cho nước làng giềng, so với thời điểm dựng nước còn tốt hơn nhiều." Ông cụ tiếp tục nhớ lại: "Cứ thế, ông còn bò trong đống xác người cả đêm, nhặt về được một mạng. Nhưng di chứng để lại sau trận chiến cũng không ít, đầu gối bị thương, tai trái cũng không còn thính như trước, con có thấy những vết sẹo trên tay ông không? Nó là dấu vết lưu lại sau khi bị bom nổ tung đất khắc vào."
Trì Kiến và Lý Cửu Lộ không khỏi cùng nghiêng đầu, thò người ra nhìn lên tay ông cụ.
Mu bàn tay dày đặc tang thương, lưu lại rất nhiều vết sẹo.
Hai người cảm thấy kính nể.
Khương Hoài Sinh nói: "Các con có biết ai đã cứu ông không?"
Ông cụ cố ý kéo dài thời gian nhướn mày, nét cười trên mặt toả sáng.
Cửu Lộ phối hợp lắc đầu: "Ai ạ?"
"Bà nhà ông đấy."
Cô biết mà. Cửu Lộ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ôi, thế ạ!"
"Ừ." Khương Hoài Sinh vừa kể chuyện vừa nhấp chén rượu: "Trận chiến giành thắng lợi, nhưng để cẩn thận, phe ta phải chờ đến khi trời sáng mới đến thu thấp chiến lợi phẩm và tình hình thương vong. Ông bị bom nổ bất tỉnh, nhắm chặt mắt, một bên tai ù đi, một bên khác nghe thấy rất rõ tiếng nói chuyện khe khẽ......"
Bên tai ông có tiếng chân dẫm lên tuyết, có tiếng súng va vào nhau, hai đồng chí thấp giọng nói chuyện với nhau: "Bên anh có người không?"
"Không có. Bên anh thì sao?"
"Bên tôi cũng không có. Rút lui thôi."
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc đó mặt ông úp xuống đất, bị chôn vùi bên dưới, rất muốn vươn tay gọi bọn họ quay lại, nhưng thật sự lực bất tòng tâm, mệt mỏi đã phá hủy ý chí, rất nhanh sau đó lại ngất đi.
Không biết qua bao lâu, ngay khi ông có dấu hiệu tỉnh, chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi tên ông, rất nhỏ, êm ái.
Tay Khương Hoài Sinh khẽ nhúc nhích, cố gắng, dùng chút sức cuối cùng hất cánh tay rơi ở trên đầu, bàn chân kia gần như trước mắt ông, niềm tin trước sự sống còn khiến ông cắn răn kiên trì, chậm chạp nhưng kiên định túm chặt lấy ống quần của người ấy.
Người ấy khẽ hét lên, lùi về phía sau né đi vài bước.
Bóng người trên đầu đi mất, ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ hở giữa những xác người, chói đến mức khóe mắt ông chảy nước.
Người ấy bình tĩnh lại, lát sau, dũng cảm đến gần.
Khương Hoài Sinh nhìn thấy khuôn mặt của bà, vừa xinh đẹp vừa rõ nét, bà như ánh sáng mặt trời, ban cho ông một con đường sống.
Khương Hoài Sinh hé mở đôi môi khô khốc, cố gắng cười một cái với bà.
Đôi mắt bà sáng lên, cũng nhìn ông cười.
Bọn họ nhìn nhau như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, đã bằng lòng trao nhau cả một đời.
......
Chuyện xưa kể đến đây, ông cụ đối diện không nhịn được cúi đầu nghẹn ngào.
Lý Cửu Lộ không thích không khí này, vì những phản ứng sinh lý, không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của cô nữa.
Cô dời mắt đi chỗ khác, lén khịt khịt mũi.
Đúng lúc này, trên tay chợt ấm áp, Trì Kiến nắm chặt lấy tay cô.
Cửu Lộ ra vẻ vô ý dụi mắt, nhìn anh.
Tay Trì Kiến lại nắm thật chặt, nhưng không nhìn cô, giống như toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào câu chuyện của Khương Hoài Sinh.
Bây giờ anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ, ôm chặt lấy eo bụng, cánh tay lộ ra ngoài. Sống lưng rất cong, cần cổ lộ ra cùng với yết hầu, tất cả đều mang nét ngây ngô trẻ trung của một cậu thanh niên. Tóc anh rũ tung mát mẻ, bị gió biển thổi, có vài sợi không ngoan ngoãn dựng lên.
Có lẽ do bầu không khí, không biết từ khi nào, anh lại rót cho mình hơn nửa chén, chủ động kính rượu: "Sau đó bà cõng ông về ạ?"
"Cõng làm sao được." Khương Hoài Sinh khép mắt: "Lúc đó áo bông trên người ông dính toàn tuyết, hơn nữa còn bị mấy người đè lên trên, bà ấy chỉ là một nữ đồng chí, có thể có được bao nhiêu sức lực cơ chứ. Bà ấy nói với ông ——" Đồng chí Khương Hoài Sinh, cuộc chiến sắp giành thắng lợi rồi, nên bây giờ anh cần phải kiên trì, chờ tôi về đơn vị tìm người đến giúp "." Ông học theo giọng điệu của bà, cười to sảng khoái: "Sau này mới biết được, trước đó bà ấy phát hiện ra ông không trở về, đã mạo hiểm lén lút đi tìm ông, vì không tuân theo kỷ luật, đã phải chịu phê bình nghiêm khác của đơn vị."
Khương Hoài Sinh thở dài: "Rất giống với chuyện xảy ra hôm qua."
Ba người đối diện bỗng nhiên không biết nói gì.
Bóng đêm lại dày thêm, ánh đèn trước cửa mỗi hộ ngư dân nối thành một dải ngân hà.
Lý Cửu Lộ nhìn người đối diện, thử thăm dò nói: "Thật ra, con trai ông rất quan tâm ông, vì sao ông không thử sống cùng với họ ạ?"
Ông cụ vẫn cố chấp: "Ông ở viện dưỡng lão cũng rất tốt."
Cửu Lộ không nhẫn tâm vạch trần ông cụ. Thật ra mỗi lần Khương Quân đến, tuy ông cụ không nhiệt tình, nhưng vẻ mặt hớn hở không thể giả được. Mỗi khi giục anh ta về nhanh, ánh mắt lại lưu luyến.
Người già luôn khát khao tình thân. Khương Hoài Sinh cũng không phải ngoại lệ.
Cô không hiểu: "Có chỗ nào tốt hơn so với nhà mình đâu ạ?"
Khương Hoài Sinh không trả lời, một hơi uống cạn chén rượu.
Một cơn gió thổi qua, chiếc chuông gió bằng vỏ sò trên cửa sổ vang lên tiếng leng keng trong trẻo kỳ ảo.
Ông cụ chớp chớp mắt, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi...... Sân nhỏ chìm trong ánh hoàng hôn, mỗi góc sân đều được chiếu sáng.
Bà nhà bê chậu cá rô phi ra, ngồi trên ghế nhỏ chế biến thành thạo, nhìn ông: "Uống ít thôi, lão già kia."
Khương Hoài Sinh vừa rót rượu vừa thoải mái nói: "Đồ ăn hôm nay rất ngon, uống ít làm sao mà sướng được."
"Vậy ông đừng có mà để lại, tốt nhất là ông uống đến chết đi." Bà cụ khiển trách.
"Cầu mà không được." Khương Hoài Sinh vỗ tay gật gù đắc ý: "Tôi lại sợ cuối cùng chỉ còn mỗi mình tôi, chỉ mong bà có thể sống lâu trăm tuổi, tiễn tôi đi trước."
Bà cụ không nhịn được cười cười: "Ông đấy, ích kỷ cả đời."
Khương Hoài Sinh bình tĩnh thừa nhận.
Bà cụ cúi đầu, động tác trên tay không dừng lại: "Nếu thực sự có một ngày tôi đi trước ông, ông đến sống với con trai đi, con trai rất hiểu chuyện, làm sao mà không chứa nổi một lão già như ông, con dâu ông nói chuyện thẳng thắn, nhưng lòng dạ không xấu, ngày thường đến thăm hỏi thì không nói, ngày lễ ngày tết cũng biếu không ít tiền, con trai giúp đỡ người trong nhà, con bé cũng không có một câu than phiền, quả là một đứa bé hiếu thuận." Bà nhìn ông: "Ông đấy, đến lúc đó thì đến nhà con trai mà sống, an hưởng tuổi già."
"Tôi không đi."
"Vì sao?" Bà cụ trừng mắt.
"Bà nó đã từng nghe câu " Nhà nghèo khó bỏ " (2) chưa? Tôi có nhà của mình, cần gì đến nhà con trai ăn nhờ ở đậu."
"Tôi nói ông cái lão già này......"
"Đang yên đang lành nói chuyện này làm gì!" Ông cụ đập tay xuống bàn.
Hai người đều không nói gì nữa, bà cụ hờn dỗi sa sầm mặt mày, con cá trên tay gặp phải tai họa.
Lát sau, bà cụ lại nói: "Không thích nghe tôi lải nhải cũng được, ông đừng có già mà không kính, chờ đến khi tôi chết không ai chiều ông nữa đâu. Không ở được nhà con trai, thì ông phải học cách ở đi."
Khương Hoài Sinh trừng mắt: "Lại nói nữa rồi!"
Bà cụ hừ một tiếng, không sợ ông: "Dù sao tôi cứ nói trước, nếu tôi chết trước, ông phải làm theo lời của tôi, nếu không tôi ở trên trời cũng không thể an giấc ngàn thu."
Sau đó, một câu thành thật.
Bà cụ không nói thêm câu nào nữa, bê chậu cá ra khỏi sân nhỏ, bóng lưng hòa với ánh hoàng hôn, dần dần phai nhạt, trong chớp mắt đã tan biến.
Thời gian như thước phim trôi đi rất nhanh, ngày đêm luân phiên, hoa rơi nước chảy......
Khương Hoài Sinh chớp chớp mắt, quay lại đêm trên đảo. Hai đứa bé ngồi đối diện, mắt nhìn mình chằm chằm không dời.
Ông cụ nhấc chén lên theo thói quen, ngẩng đầu đổ vào miệng, nghĩ rằng cồn có thể đưa khung cảnh trong ký ức quay về, nhưng trong chén một giọt rượu cũng không có.
Khương Hoài Sinh ngẩn người, lắc đầu cười khổ: "Uống nhiều quá, uống nhiều quá rồi." Ông cụ xoa mặt đứng lên, khoát tay: "Đi ngủ thôi, mấy thứ này để ngày mai dọn."
Ông cụ lung lay quay người.
Lý Cửu Lộ muốn ra đỡ, lại nhận ra từ ban nãy, Trì Kiến đã nắm chặt tay cô không buông.
Khương Hoài Sinh nắm hai tay vào nhau, ngẩng đầu nhìn đám cỏ dại mọc tầng tầng lớp lớp trên nóc nhà, bỗng nhiên thở dài: "Cuộc sống ngắn ngủi, nên quý trọng hiện tại."
Ông cụ bước đi tập tễnh.
Bóng tối phủ kín sân nhỏ, bờ biển bên kia cũng đã gió êm sóng lặng.
Trì Kiến chống cằm, quay đầu, nhìn Lý Cửu Lộ với vẻ mặt đắm đuối.
Cửu Lộ muốn rút tay về, bị anh nhìn đến hoảng sợ: "Anh nhìn gì thế?"
"Quý trọng hiện tại." Giọng anh lười biếng, bất ngờ nâng tay trái cô lên, đưa đến bên miệng hôn nhẹ.
Mu bàn tay mềm mại chợt mát lạnh, rõ ràng là một động tác rất ngắn, lại làm gáy cô tê dại.
"...... Anh uống nhiều quá rồi."
"Đâu có." Mặt anh không đổi sắc, ánh mắt ngày càng nóng bỏng dưới sự xúc tác của chất cồn.
"Vậy mình đi ngủ thôi, thời gian không còn sớm......"
"Vì sao em phải nói dối anh?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Cửu Lộ ngây người: "Dạ?"
"Trước khi đến Nam Châu, anh hỏi em, vì sao em không nói thật?" Anh đùa nghịch ngón tay cô, rõ ràng là cử chỉ thân mật, giọng điệu lại khó nghe hơn so với trước đây.
Lý Cửu Lộ hơi ngập ngừng, nhìn anh nói: "Em sợ gây thêm rắc rối, sợ bị người ngoài biết......"
"Anh là người ngoài à?" Trì Kiến nhanh chóng đứng thẳng người.
Cửu Lộ nghẹn họng, thành thật đáp: "Không phải."
Đáp án này miễn cưỡng vừa lòng. Trì Kiến chống hai tay lên mặt bàn, hất cằm, chờ cô giải thích.
Cửu Lộ nói: "Em sợ anh sẽ ngăn cản em, không cho em đi."
"Em cảm thấy anh sẽ đi ngăn cản em?"
Cô không trả lời ngay, dừng một chút, hỏi ngược lại: "Vậy anh có không?"
"Có."
"......"
Cô cúi đầu, không nói lời nào mà xoa xoa mũi.
Trì Kiến nhìn cô chằm chằm, đột nhiên vung tay, hất văng tay cô ra: "Lý Cửu Lộ, em có bị ngốc không đấy?"
"......"
Cửu Lộ rất muốn trả lời là không, nhưng vẫn nhịn xuống, sợ đáp lại sẽ khiến anh càng thêm giận dữ, vì thế cúi đầu, lại xoa xoa mũi.
Anh lạnh lùng nói: "Em suy nghĩ nghư vậy, thật sự làm lòng người lạnh lẽo. Em cảm thấy anh sẽ không đồng ý với em?" Trì Kiến chồng tay lên nhau, tức giận nói: "Phiền em đối xử với anh nghiêm túc một chút, đừng khiến anh có cảm giác mình như một con khỉ lớn xác, luôn phải nhảy lên nhảy xuống."
Trong lòng Lý Cửu Lộ mềm nhũn, thành khẩn nói: "Em rất xin lỗi."
Trì Kiến liếc mắt một cái, nói một cách nghiêm túc: "Anh hỏi em, vì sao dưới tình huống như vậy, em nhất quyết phải đến Nam Châu?"
Một ít ký ức mạnh mẽ ùa về, bờ vai cô sụp xuống, ánh sáng trong mắt như bị che khuất.
Trong lúc cô đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, anh bực bội nói: "Thôi, không hỏi chuyện này nữa."
Trì Kiến đã sớm hiểu rõ cô, tất cả những yếu đuối cô để cho người khác nhìn thấy chỉ là vẻ bên ngoài, thật ra trong lòng cô đã có chủ kiến, vừa quật cường vừa độc lập, hơn nữa chỉ tin vào bản thân mình. Trì Kiến sợ, anh sợ cô khó xử, càng sợ cô mở miệng bịa ra một lời nói dối nào đó.
Chỉ là đến đây chơi thôi mà, cần gì phải hỏi lí do?
Ánh mắt Trì Kiến sâu thẳm như đầm nước, nhìn cô, lòng bàn tay không kiềm chế được bắt đầu đổ mồ hôi: "Anh hỏi em, em có thích anh không?"
Đáp án của câu hỏi này không cần phải suy nghĩ nhiều. Cửu Lộ gật đầu.
"Em nói đi."
Bóng đêm che đi khuôn mặt phiếm hồng của cô, Cửu Lộ ngoan ngoãn nói: "Thích ạ."
Còn điều gì quan trọng hơn hai từ này không?
Trì Kiến ngẩng đầu thở hắt ra, cố gắng che dấu cảm xúc: "Đi thôi em, đi ngủ thôi."
Cô đứng dậy đi theo: "Anh vẫn còn giận à?"
"Vẫn còn một chút."
Lý Cửu Lộ chậm rãi đi lên trước, ôm lấy cánh tay bên người anh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Vậy em phải làm thế nào thì anh mới có thể nguôi giận?"
Không có người đàn ông nào có thể chịu được động tác làm nũng này.
Tim Trì Kiến như muốn tan chảy, kề sát vào cô: "Tự mình nghĩ đi."
Hết chương 32
(1): "Thụ sủng nhược kinh" được sủng ái mà lo sợ.
(2): Cả câu đầy đủ là "Nhà nghèo khó bỏ, đất nghèo khó rời" (穷家难舍, 熟地难离) là một câu thành ngữ nói về lòng tự tôn dân tộc, không bao giờ rời bỏ quê hương.
Lời editor: Tớ thấy hâm mộ tình cảm ông bà Khương quá, đơn giản chân thành, đầu bạc răng long mà tình vẫn nồng như thuở mới gặp >~< Chương này tớ type bằng điện thoại, đôi chỗ còn sót lỗi mong mọi người bỏ qua ạ T.T