Thứ Kình
Chương 3
Đêm nay, viện dưỡng lão có người qua đời.
Giang Mạn đẩy Lý Cửu Lộ trở về phòng, bảo cô không có chuyện gì thì không nên tùy tiện đi ra ngoài, tránh bị dọa sợ.
Cô ở gian đầu bên phải viện, vuông góc với khu nhà của các cụ, rất lâu trước đây là phòng chứa đồ hoặc là phòng cho người giúp việc, sau khi sửa chữa, so với nơi ở bình thường khang trang hơn nhiều, hơn tám mươi mét vuông, cô ở tầng trên, Giang Mạn và Chu Khắc ở tầng dưới.
Phòng cô kê bàn học sát cửa sổ, cửa sổ đối diện tiền viện, cụ già bên trong viện đang đắp vải trắng, đã có xe chờ, chở cụ đến nhà tang lễ ở trấn trên.
Con rể cụ dẫn cô vợ ngốc tới gây chuyện, sau khi cụ chết đám thân thích mới nhớ tới khóc trời trách đất, tìm người đòi bồi thường, nước mắt giàn dụa, tình cảm sau lưng nửa thật nửa giả.
Người đã khuất tên là Từ Quế Mẫn, thắt cổ tự vẫn, khi phát hiện ra cụ, đã thấy cụ treo trên cây phía sau viện dưỡng lão, tướng mạo đáng sợ, sớm đã tắt thở.
Cụ bà năm nay đã bảy mươi hai tuổi, bệnh tật quấn thân, từ thôn bên cạnh chuyển tới, chỉ có một người con gái ngốc không có năng lực tự lo liệu, sau này gả cho anh chồng cùng thôn, ngày lễ tết cũng không đến thăm mẹ một lần, hoàn toàn coi như ngươi mẹ già này không tồn tại.
Lý Cửu Lộ đối với cụ bà này ấn tượng khá sâu, tính tình cụ không tốt, bình thường mặt mày luôn cau có, dường như chưa từng thấy cụ cười bao giờ, ngay cả gặp mặt chào hỏi cũng rất lạnh lẽo.
Biết được tin cụ tự sát, Cửu Lộ có chút kinh ngạc, một lát sau đã hoàn toàn tiếp nhận. Có lẽ cụ đối với cuộc sống không còn hi vọng, có ý nghĩ này trong đầu từ lâu rồi, cho nên mới không chịu được nữa, dẫn tới ngày hôm nay.
Tay của thượng đế, vì mỗi người sớm đã sắp xếp ổn thỏa, tuổi thọ đến, không ai có thể thay đổi việc đã an bài. Ngẫm lại sinh mệnh bản thân luôn thay đổi, tử vong có đôi khi chỉ cách mỗi người một giây rất gần.
Cửu Lộ có đôi khi rất sợ mình còn nhỏ tuổi mà đã nhìn thấu hết chuyện nhân sinh.
Phòng cô không mở đèn, cửa sổ chỉ để lại chút khe hở, bên ngoài tiếng kêu la khóc nháo truyền đến rõ ràng, lúc này chỉ có Giang Mạn cùng mấy người bảo vệ, bận rộn đưa ra lời trấn an.
Lý Cửu Lộ ngồi lẳng lặng trước bàn, kéo ngăn kéo. Bên trong có rất nhiều giấy gấp sao, cô rút ra một cái, ngón tay nắm hai đầu, thắt một nút kết, sau đó quấn quanh nhiều vòng, dùng móng tay bấm ra năm góc.
Cô cầm ngôi sao may mắn ném mạnh vào trong bình thủy tinh cạnh cửa sổ, bình đã chất đầy sao, đủ các loại màu, có lớn, có nhỏ. Hình dáng ra sao, cô không quá để ý.
Lý Cửu Lộ tiện tay bóp dăm ba ngôi sao, ngoài cửa sổ bỗng trở nên rối loạn.
Cửa sắt được kéo ra từ bên ngoài, một chiếc xe con tiến vào.
Chu Khắc xuống xe, cửa phó lái cũng bật mở, Cục trưởng cục dân chính Trần Thụy Thành đi ra. Chu Khắc tối nay hẹn ông ăn cơm, lúc biết được tin tức, hai người đang ở cùng một chỗ, ông liền đi theo.
Cuối cùng nhìn thấy người có thể làm chủ, người nhà người chết đồng loạt xông đến.
Ngôi sao may mắn cuối cùng gấp được bị bóp xiêu xiêu vẹo vẹo, Lý Cửu Lộ ném vào bình, thuận tay đóng cửa sổ, đem rèm cửa kéo kín, chuẩn bị đi ngủ.
Đêm nay ngủ không sâu giấc, nửa đêm cô đột nhiên tỉnh dậy, trong viện tiếng thét chói tai như có như không vang lên, nghe cẩn thận, hình như không có.
Cửu Lộ tạm thời không còn buồn ngủ, gian phòng rất tối, ngoài cửa sổ ánh trăng từng sợi thanh mảnh, cô để ý cửa phòng đối diện, cửa phòng sẫm màu, lối đi xung quanh nổi bật là tường trắng, cảm giác như là một hang động ngăn nắp, đen tối, sâu không thấy đáy.
Sợ hãi ùa đến, lần này rất khó ngủ, cô nằm mấy phút đồng hồ trên giường, động đậy, từ gầm giường lôi ra một rương gỗ.
Lý Cửu Lộ không mở đèn, mượn ánh trăng, dùng khăn tinh tế chà lau đồ vật bên trong rương, nửa giờ sau, mới lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai đi học thật buồn bã, trấn không lớn, có chuyện gì xảy ra rất nhanh sẽ bị truyền đi, tất cả mọi người đều bình luận về chuyện này.
Thấy cô đi vào, phòng học to lớn trong nháy mắt im lặng, tiếng nghị luận ầm ĩ biến thành thì thầm bàn luận.
Cách vào học một thời gian, bạn nam ngồi bên cạnh Mã Tiểu Dã, là bạn học từ cấp hai của hai người, tên là Lương Húc. Lương Húc nhìn thấy Lý Cửu Lộ, ánh mắt sáng lên, không biết cúi đầu nói thầm những gì, nhấc chân đi về phía cô.
Mã Tiểu Dã kéo lại cũng không được, thấp giọng: "Cậu về chỗ đi!"
Lương Húc lắm mồm, từ trước đến nay ai cùng biết, ngồi xuống bên cạnh bàn Cửu Lộ: "Cửu Lộ, nghe nói nhà cậu tối qua có người chết?"
Thanh âm cậu không cao không thấp, nhưng thành công đánh vào bát quái trong lòng mỗi người, đều vô tình hay cố ý vểnh tai nghe ngóng.
Trong phút chốc, phòng học yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lý Cửu Lộ vô cùng bối rối, lặng lẽ trừng cậu một cái, không lên tiếng.
Khi còn học cấp hai, cô thấy cậu đặc biệt phiền, cậu luôn cố ý hoặc vô tình ở trước mặt cô làm rơi đồ, khi mượn cục tẩy, lúc mượn khăn giấy, vay tiền cũng không chủ động trả, ngay cả khi cô uống nước, cậu đều đoạt lấy đưa lên miệng uống. Cà lơ phất phơ, thần kinh có vấn đề, phân không rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, quả thật độc nhất vô nhị.
Dĩ nhiên, những đánh giá này Cửu Lộ chỉ âm thầm nói trong lòng.
Cô lấy sách giáo khoa trong cặp ra, mở cửa sổ, để gió thổi vào.
Lương Húc tiếp tục hỏi: "Nghe nói tối hôm qua cảnh sát đến, người nhà người chết yêu cầu kiểm tra thi thể, nói là sợ có người hạ độc, cậu xem, một cụ bà, người nào có thể giết cụ nhỉ?" Cậu kéo kéo đuôi tóc Cửu Lộ, thân thể lại ghé thấp xuống một chút: "Còn có chuyện ma quái ở nhà cậu, chẳng lẽ là......"
Lý Cửu Lộ không lên tiếng, liếc mắt cảnh cáo cậu.
Cậu ho khẽ: "Mấy người đó, tớ đoán bọn họ muốn lừa chút tiền, cậu thấy đúng không?"
Cửu Lộ bắt đầu có chút phiền lòng.
Lương Húc: "Thật sự để bọn họ tiếp tục nháo loạn vậy sao? Bố cậu xử lý như thế nào?"
Lý Cửu Lộ không thể nghe nổi mấy lời này, nhăn lông mày: "Cậu đừng nói linh tinh." Cô cao giọng gắt.
Bạn nữ phía trước quay xuống nhìn cô, sau đó ghé vào tai bạn cùng bàn thầm thì, nói Cửu Lộ đã đoán được, dù sao chuyện gia đình cô cũng không phải việc bí mật gì.
Lương Húc còn muốn hỏi chuyện, bị đạp chân, Mã Tiểu Dã không biết đã tới từ lúc nào: "Cậu con mẹ nó lại ăn nói luyên thuyên, cút về học bài nhanh lên."
Lương Húc vẻ mặt oan ức: "Quần chúng nhân dân có quyền hiểu rõ chân tướng sự việc."
"Hiểu rõ cái rắm."
Mã Tiểu Dã lại muốn nhấc chân đá, Lương Húc cười hề hề, né tránh chạy về chỗ ngồi.
Tiếng chuông thứ hai vang lên.
Mã Tiểu Dã nói với Cửu Lộ: "Học bài cho tốt."
Cậu trở về chỗ ngồi, bàn tay đập đập Mạc Khả Diễm: "Nhường đường một chút."
Hai người vừa gặp đã thù, nhìn nhau không vừa mắt, nói chuyện giống như cãi lộn, hận không thể chọc đối phương tức chết mới thoải mái.
Mạc Khả Diễm không thèm nhúc nhích: "Nói chuyện với ai đấy? Tôi không gọi là nhường đường một chút."
"Cậu nhanh dịch ra một chút." Mã Tiểu Dã liếc mắt nhìn phía trước, "Địa Trung Hải" đã kẹp giáo án đứng trên bục giảng: "Thầy giáo đến rồi, cậu đừng đùa nữa."
"Ai thèm đùa, có giỏi thì cậu tự nhảy vào đi." Cô cười khiêu khích.
"Địa Trung Hải" gõ lên tấm bảng đen: "Mã Tiểu Dã, trò còn làm gì đấy, mau về chỗ ngồi."
Mã Tiểu Dã hận đến nghiến răng, vừa nghĩ vừa cười xấu xa, thực sự duỗi cái chân dài, bước qua phía trước cô.
Không gian giữa cô và bàn học rất nhỏ, hai người đối mặt nhau, tư thế với khoảng cách vô cùng nhạy cảm.
Mạc Khả Diễm đâu chịu thiệt thòi, tay mắt lanh lẹ, hung hăng véo vào bắp đùi cậu.
Mã Tiểu Dã: "A --"
Cả lớp cười vang, một lúc lâu sau mới tập trung nghe giảng.
Chính thức vào học, "Địa Trung Hải" giảng bài sinh động như thật, phòng học yên lặng như tờ.
Không biết qua bao lâu, Mạc Khả Diễm đột nhiên hỏi: "Cậu cùng Lý Cửu Lộ quan hệ như thế nào?" Cô không nhìn cậu, ánh mắt chằm chằm vào bục giảng.
Mã Tiểu Dã trố mắt chốc lát, cũng không biết phải làm sao, trả lời trong vô thức: "Không có quan hệ gì." Cậu liếc cô một cái: "Chúng tớ là bạn học từ tiểu học đến cấp ba, coi như em gái mà chăm sóc thôi."
"Xã hội này, anh em kết nghĩa nhất định có gian tình."
Mã Tiểu Dã không đáp lời, cười phản bác: "Cậu chú ý tớ như vậy, có ý gì?"
Mạc Khả Diễm hừ lạnh một tiếng.
Cậu thấp giọng: "Xếp hàng đi, học kỳ này chưa tới lượt cậu."
"Ngại quá, người xếp hàng theo đuổi tôi cũng còn đầy, bà đây không rảnh."
Mạc Khả Diễm quay đầu, tuy nói nhàn nhạt cắn môi dưới.
Một ngày khó khăn cuối cùng cũng qua.
Tan học, Lý Cửu Lộ thu gọn sách vở đi ra ngoài, trong bãi đỗ xe chờ rất lâu, mới thấy Mã Tiểu Dã vội vàng chạy tới.
Sau khai giảng một tháng, thời gian trời sáng ngày càng ngắn, tờ mờ tối, vài phòng học vẫn còn sáng đèn.
Sân vận động không có nổi mấy học sinh, xe đạp cũng lác đác, chỉ còn mấy cái.
Cửu Lộ đi vài bước lên đón, không đợi cô mở lời, Mã Tiểu Dã đã giành nói: "Bạn cùng bàn vừa rồi rủ tớ đi chơi bóng, cậu có đi không?"
Cậu cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt nhàn nhạt của Lý Cửu Lộ, rõ ràng không làm gì sai, vẫn không khỏi chột dạ. Mã Tiểu Dã xoa gáy: "Cô ấy hai ngày nay luôn không phục tớ, động tí là khiêu khích, vừa hay buổi tối rảnh, đi chơi một lát."
Cô suy nghĩ vài giây: "Có mỗi hai người các cậu à?"
"Còn có bọn Lương Húc, Hoàng Vĩ Quang và Vu Hiểu."
Ngón tay Cửu Lộ nắm lấy quai cặp sách: "Tớ không đi đâu, cậu cũng đừng về muộn quá, ngày mai còn đi học."
Cô hướng cậu mím môi cười, xoay người, đi ra khỏi nhà xe.
Mới bước hai bước, Mã Tiểu Dã bỗng nhiên kéo cổ tay cô, túm người đến trước mặt, dường như do dự hai giây, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Đây là cử chỉ thân mật nhất giữa bọn họ, Lý Cửu Lộ tâm không chút dao động, hai người ăn ý tách ra, cô theo bản năng nhìn xung quanh, lại ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Mã Tiểu Dã trốn tránh ánh mắt cô, khom người mở khóa:"Tớ vẫn nên chở cậu về trước, tìm mấy người kia sau."
"Không cần, tự tớ đi được." Cửu Lộ sợ cậu thật sự muốn đưa cô về, phất tay một cái, vội vàng tránh ra.
Mã Tiểu Dã cao giọng kêu: "Buổi tối tớ sẽ gọi cho cậu!"
Lý Cửu Lộ về đến nhà đã bảy giờ, trời càng tối.
Hai bên đường đã sáng đèn, chiếu xuống đất luồng sáng màu cam.
Viện dưỡng lão đóng cửa im ỉm, tường cao mơ hồ có ánh đèn, bóng cây dày đặc, buồn tẻ.
Cửu Lộ lấy chìa khóa, mở cửa.
Không khí trong viện vẫn như mọi ngày, có người tản bộ, có người khiêu vũ trên quảng trường, trong đình còn có hai cụ ông đang đánh cờ, không biết vì nước cờ của ai mà cãi vã không nghỉ.
Cửu Lộ bỗng nhiên dừng bước, cảm giác có chút khác thường, giống như có ánh mắt đang nhìn cô đăm đăm, cô cũng giống như bị ngoại lực tác động, nhìn về phía hành lang gấp khúc sang chỗ ở các cụ.
Giang Mạn gọi cô, tầm mắt Cửu Lộ nửa đường rời đi, mẹ cô mặc áo choàng ngắn màu trắng, từ trên cầu thang cẩn thận đi xuống.
"Lộ Lộ, sao về muộn thế con?"
Lý Cửu Lộ tiến lên, nhận lấy cái chăn trong tay bà: "Thầy giáo cho tan muộn ạ. Cái này ôm đi đâu hả mẹ?" Cô lại liếc qua hành lang gấp khúc, có hai người đứng trong tối, một già một trẻ, một cao một thấp, dáng dấp đều không quá quen thuộc.
Giang Mạn: "Con mang đi sấy đi, chăn còn hơi ẩm."
Hai mẹ con vừa nói chuyện, vừa hướng góc sân đi.
Giang Mạn lảm nhảm: "Vào học lâu như vậy, con có đuổi kịp chương trình không? Mẹ nói cho con biết, nghe không hiểu nhất định phải hỏi, không thể giống như cấp hai...... Con cũng biết, để con vào được cái lớp này, chú Chu vừa nhờ vả vừa tiếp đãi người ta, con cũng không nên phụ lòng mẹ và chú."
"Con biết rồi."
Hai mẹ con cùng chỉnh lại tấm đệm treo trên dây phơi quần áo.
Giang Mạn khó chịu, lầm bầm lầu bầu: "Thật là xui xẻo, chăn đơn có thể phải mang đi tẩy rửa một chút."
"Của cụ Từ ạ?"
"Ừ, thật là phiền phức."
Cửu Lộ hỏi: "Tối hôm qua cuối cùng giải quyết như thế nào ạ?"
"Còn không phải là muốn lừa lấy tiền sao?"
"Vậy mẹ có tính đưa cho họ không?"
"Tưởng muốn là được chắc." Giang Mạn cười lạnh một tiếng: "Không phải bọn họ muốn kiểm tra thi thể sao, chú Chu nói cứ thuận theo họ đi, dù sao chứng cứ rành rành, mình không có làm, sao phải sợ."
Lý Cửu Lộ đặt tay lên chăn, há miệng, định nói gì đó, Giang Mạn đã thúc giục: "Nhanh nhẹn một chút, cái này mang đi giặt, xong còn dọn dẹp phòng, có cụ muốn vào ở."
"Nhanh thế ạ?"
Giang Mạn đáp một tiếng, phơi chăn mới lên, không để ý cô nữa.
Giang Mạn trở về, đi lên cầu thang, "Trì...... Kiến, đúng không? Cháu và bà ngoại chờ một chút, phòng dọn dẹp xong ngay đây."
Hết chương 3
Giang Mạn đẩy Lý Cửu Lộ trở về phòng, bảo cô không có chuyện gì thì không nên tùy tiện đi ra ngoài, tránh bị dọa sợ.
Cô ở gian đầu bên phải viện, vuông góc với khu nhà của các cụ, rất lâu trước đây là phòng chứa đồ hoặc là phòng cho người giúp việc, sau khi sửa chữa, so với nơi ở bình thường khang trang hơn nhiều, hơn tám mươi mét vuông, cô ở tầng trên, Giang Mạn và Chu Khắc ở tầng dưới.
Phòng cô kê bàn học sát cửa sổ, cửa sổ đối diện tiền viện, cụ già bên trong viện đang đắp vải trắng, đã có xe chờ, chở cụ đến nhà tang lễ ở trấn trên.
Con rể cụ dẫn cô vợ ngốc tới gây chuyện, sau khi cụ chết đám thân thích mới nhớ tới khóc trời trách đất, tìm người đòi bồi thường, nước mắt giàn dụa, tình cảm sau lưng nửa thật nửa giả.
Người đã khuất tên là Từ Quế Mẫn, thắt cổ tự vẫn, khi phát hiện ra cụ, đã thấy cụ treo trên cây phía sau viện dưỡng lão, tướng mạo đáng sợ, sớm đã tắt thở.
Cụ bà năm nay đã bảy mươi hai tuổi, bệnh tật quấn thân, từ thôn bên cạnh chuyển tới, chỉ có một người con gái ngốc không có năng lực tự lo liệu, sau này gả cho anh chồng cùng thôn, ngày lễ tết cũng không đến thăm mẹ một lần, hoàn toàn coi như ngươi mẹ già này không tồn tại.
Lý Cửu Lộ đối với cụ bà này ấn tượng khá sâu, tính tình cụ không tốt, bình thường mặt mày luôn cau có, dường như chưa từng thấy cụ cười bao giờ, ngay cả gặp mặt chào hỏi cũng rất lạnh lẽo.
Biết được tin cụ tự sát, Cửu Lộ có chút kinh ngạc, một lát sau đã hoàn toàn tiếp nhận. Có lẽ cụ đối với cuộc sống không còn hi vọng, có ý nghĩ này trong đầu từ lâu rồi, cho nên mới không chịu được nữa, dẫn tới ngày hôm nay.
Tay của thượng đế, vì mỗi người sớm đã sắp xếp ổn thỏa, tuổi thọ đến, không ai có thể thay đổi việc đã an bài. Ngẫm lại sinh mệnh bản thân luôn thay đổi, tử vong có đôi khi chỉ cách mỗi người một giây rất gần.
Cửu Lộ có đôi khi rất sợ mình còn nhỏ tuổi mà đã nhìn thấu hết chuyện nhân sinh.
Phòng cô không mở đèn, cửa sổ chỉ để lại chút khe hở, bên ngoài tiếng kêu la khóc nháo truyền đến rõ ràng, lúc này chỉ có Giang Mạn cùng mấy người bảo vệ, bận rộn đưa ra lời trấn an.
Lý Cửu Lộ ngồi lẳng lặng trước bàn, kéo ngăn kéo. Bên trong có rất nhiều giấy gấp sao, cô rút ra một cái, ngón tay nắm hai đầu, thắt một nút kết, sau đó quấn quanh nhiều vòng, dùng móng tay bấm ra năm góc.
Cô cầm ngôi sao may mắn ném mạnh vào trong bình thủy tinh cạnh cửa sổ, bình đã chất đầy sao, đủ các loại màu, có lớn, có nhỏ. Hình dáng ra sao, cô không quá để ý.
Lý Cửu Lộ tiện tay bóp dăm ba ngôi sao, ngoài cửa sổ bỗng trở nên rối loạn.
Cửa sắt được kéo ra từ bên ngoài, một chiếc xe con tiến vào.
Chu Khắc xuống xe, cửa phó lái cũng bật mở, Cục trưởng cục dân chính Trần Thụy Thành đi ra. Chu Khắc tối nay hẹn ông ăn cơm, lúc biết được tin tức, hai người đang ở cùng một chỗ, ông liền đi theo.
Cuối cùng nhìn thấy người có thể làm chủ, người nhà người chết đồng loạt xông đến.
Ngôi sao may mắn cuối cùng gấp được bị bóp xiêu xiêu vẹo vẹo, Lý Cửu Lộ ném vào bình, thuận tay đóng cửa sổ, đem rèm cửa kéo kín, chuẩn bị đi ngủ.
Đêm nay ngủ không sâu giấc, nửa đêm cô đột nhiên tỉnh dậy, trong viện tiếng thét chói tai như có như không vang lên, nghe cẩn thận, hình như không có.
Cửu Lộ tạm thời không còn buồn ngủ, gian phòng rất tối, ngoài cửa sổ ánh trăng từng sợi thanh mảnh, cô để ý cửa phòng đối diện, cửa phòng sẫm màu, lối đi xung quanh nổi bật là tường trắng, cảm giác như là một hang động ngăn nắp, đen tối, sâu không thấy đáy.
Sợ hãi ùa đến, lần này rất khó ngủ, cô nằm mấy phút đồng hồ trên giường, động đậy, từ gầm giường lôi ra một rương gỗ.
Lý Cửu Lộ không mở đèn, mượn ánh trăng, dùng khăn tinh tế chà lau đồ vật bên trong rương, nửa giờ sau, mới lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai đi học thật buồn bã, trấn không lớn, có chuyện gì xảy ra rất nhanh sẽ bị truyền đi, tất cả mọi người đều bình luận về chuyện này.
Thấy cô đi vào, phòng học to lớn trong nháy mắt im lặng, tiếng nghị luận ầm ĩ biến thành thì thầm bàn luận.
Cách vào học một thời gian, bạn nam ngồi bên cạnh Mã Tiểu Dã, là bạn học từ cấp hai của hai người, tên là Lương Húc. Lương Húc nhìn thấy Lý Cửu Lộ, ánh mắt sáng lên, không biết cúi đầu nói thầm những gì, nhấc chân đi về phía cô.
Mã Tiểu Dã kéo lại cũng không được, thấp giọng: "Cậu về chỗ đi!"
Lương Húc lắm mồm, từ trước đến nay ai cùng biết, ngồi xuống bên cạnh bàn Cửu Lộ: "Cửu Lộ, nghe nói nhà cậu tối qua có người chết?"
Thanh âm cậu không cao không thấp, nhưng thành công đánh vào bát quái trong lòng mỗi người, đều vô tình hay cố ý vểnh tai nghe ngóng.
Trong phút chốc, phòng học yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lý Cửu Lộ vô cùng bối rối, lặng lẽ trừng cậu một cái, không lên tiếng.
Khi còn học cấp hai, cô thấy cậu đặc biệt phiền, cậu luôn cố ý hoặc vô tình ở trước mặt cô làm rơi đồ, khi mượn cục tẩy, lúc mượn khăn giấy, vay tiền cũng không chủ động trả, ngay cả khi cô uống nước, cậu đều đoạt lấy đưa lên miệng uống. Cà lơ phất phơ, thần kinh có vấn đề, phân không rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, quả thật độc nhất vô nhị.
Dĩ nhiên, những đánh giá này Cửu Lộ chỉ âm thầm nói trong lòng.
Cô lấy sách giáo khoa trong cặp ra, mở cửa sổ, để gió thổi vào.
Lương Húc tiếp tục hỏi: "Nghe nói tối hôm qua cảnh sát đến, người nhà người chết yêu cầu kiểm tra thi thể, nói là sợ có người hạ độc, cậu xem, một cụ bà, người nào có thể giết cụ nhỉ?" Cậu kéo kéo đuôi tóc Cửu Lộ, thân thể lại ghé thấp xuống một chút: "Còn có chuyện ma quái ở nhà cậu, chẳng lẽ là......"
Lý Cửu Lộ không lên tiếng, liếc mắt cảnh cáo cậu.
Cậu ho khẽ: "Mấy người đó, tớ đoán bọn họ muốn lừa chút tiền, cậu thấy đúng không?"
Cửu Lộ bắt đầu có chút phiền lòng.
Lương Húc: "Thật sự để bọn họ tiếp tục nháo loạn vậy sao? Bố cậu xử lý như thế nào?"
Lý Cửu Lộ không thể nghe nổi mấy lời này, nhăn lông mày: "Cậu đừng nói linh tinh." Cô cao giọng gắt.
Bạn nữ phía trước quay xuống nhìn cô, sau đó ghé vào tai bạn cùng bàn thầm thì, nói Cửu Lộ đã đoán được, dù sao chuyện gia đình cô cũng không phải việc bí mật gì.
Lương Húc còn muốn hỏi chuyện, bị đạp chân, Mã Tiểu Dã không biết đã tới từ lúc nào: "Cậu con mẹ nó lại ăn nói luyên thuyên, cút về học bài nhanh lên."
Lương Húc vẻ mặt oan ức: "Quần chúng nhân dân có quyền hiểu rõ chân tướng sự việc."
"Hiểu rõ cái rắm."
Mã Tiểu Dã lại muốn nhấc chân đá, Lương Húc cười hề hề, né tránh chạy về chỗ ngồi.
Tiếng chuông thứ hai vang lên.
Mã Tiểu Dã nói với Cửu Lộ: "Học bài cho tốt."
Cậu trở về chỗ ngồi, bàn tay đập đập Mạc Khả Diễm: "Nhường đường một chút."
Hai người vừa gặp đã thù, nhìn nhau không vừa mắt, nói chuyện giống như cãi lộn, hận không thể chọc đối phương tức chết mới thoải mái.
Mạc Khả Diễm không thèm nhúc nhích: "Nói chuyện với ai đấy? Tôi không gọi là nhường đường một chút."
"Cậu nhanh dịch ra một chút." Mã Tiểu Dã liếc mắt nhìn phía trước, "Địa Trung Hải" đã kẹp giáo án đứng trên bục giảng: "Thầy giáo đến rồi, cậu đừng đùa nữa."
"Ai thèm đùa, có giỏi thì cậu tự nhảy vào đi." Cô cười khiêu khích.
"Địa Trung Hải" gõ lên tấm bảng đen: "Mã Tiểu Dã, trò còn làm gì đấy, mau về chỗ ngồi."
Mã Tiểu Dã hận đến nghiến răng, vừa nghĩ vừa cười xấu xa, thực sự duỗi cái chân dài, bước qua phía trước cô.
Không gian giữa cô và bàn học rất nhỏ, hai người đối mặt nhau, tư thế với khoảng cách vô cùng nhạy cảm.
Mạc Khả Diễm đâu chịu thiệt thòi, tay mắt lanh lẹ, hung hăng véo vào bắp đùi cậu.
Mã Tiểu Dã: "A --"
Cả lớp cười vang, một lúc lâu sau mới tập trung nghe giảng.
Chính thức vào học, "Địa Trung Hải" giảng bài sinh động như thật, phòng học yên lặng như tờ.
Không biết qua bao lâu, Mạc Khả Diễm đột nhiên hỏi: "Cậu cùng Lý Cửu Lộ quan hệ như thế nào?" Cô không nhìn cậu, ánh mắt chằm chằm vào bục giảng.
Mã Tiểu Dã trố mắt chốc lát, cũng không biết phải làm sao, trả lời trong vô thức: "Không có quan hệ gì." Cậu liếc cô một cái: "Chúng tớ là bạn học từ tiểu học đến cấp ba, coi như em gái mà chăm sóc thôi."
"Xã hội này, anh em kết nghĩa nhất định có gian tình."
Mã Tiểu Dã không đáp lời, cười phản bác: "Cậu chú ý tớ như vậy, có ý gì?"
Mạc Khả Diễm hừ lạnh một tiếng.
Cậu thấp giọng: "Xếp hàng đi, học kỳ này chưa tới lượt cậu."
"Ngại quá, người xếp hàng theo đuổi tôi cũng còn đầy, bà đây không rảnh."
Mạc Khả Diễm quay đầu, tuy nói nhàn nhạt cắn môi dưới.
Một ngày khó khăn cuối cùng cũng qua.
Tan học, Lý Cửu Lộ thu gọn sách vở đi ra ngoài, trong bãi đỗ xe chờ rất lâu, mới thấy Mã Tiểu Dã vội vàng chạy tới.
Sau khai giảng một tháng, thời gian trời sáng ngày càng ngắn, tờ mờ tối, vài phòng học vẫn còn sáng đèn.
Sân vận động không có nổi mấy học sinh, xe đạp cũng lác đác, chỉ còn mấy cái.
Cửu Lộ đi vài bước lên đón, không đợi cô mở lời, Mã Tiểu Dã đã giành nói: "Bạn cùng bàn vừa rồi rủ tớ đi chơi bóng, cậu có đi không?"
Cậu cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt nhàn nhạt của Lý Cửu Lộ, rõ ràng không làm gì sai, vẫn không khỏi chột dạ. Mã Tiểu Dã xoa gáy: "Cô ấy hai ngày nay luôn không phục tớ, động tí là khiêu khích, vừa hay buổi tối rảnh, đi chơi một lát."
Cô suy nghĩ vài giây: "Có mỗi hai người các cậu à?"
"Còn có bọn Lương Húc, Hoàng Vĩ Quang và Vu Hiểu."
Ngón tay Cửu Lộ nắm lấy quai cặp sách: "Tớ không đi đâu, cậu cũng đừng về muộn quá, ngày mai còn đi học."
Cô hướng cậu mím môi cười, xoay người, đi ra khỏi nhà xe.
Mới bước hai bước, Mã Tiểu Dã bỗng nhiên kéo cổ tay cô, túm người đến trước mặt, dường như do dự hai giây, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Đây là cử chỉ thân mật nhất giữa bọn họ, Lý Cửu Lộ tâm không chút dao động, hai người ăn ý tách ra, cô theo bản năng nhìn xung quanh, lại ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Mã Tiểu Dã trốn tránh ánh mắt cô, khom người mở khóa:"Tớ vẫn nên chở cậu về trước, tìm mấy người kia sau."
"Không cần, tự tớ đi được." Cửu Lộ sợ cậu thật sự muốn đưa cô về, phất tay một cái, vội vàng tránh ra.
Mã Tiểu Dã cao giọng kêu: "Buổi tối tớ sẽ gọi cho cậu!"
Lý Cửu Lộ về đến nhà đã bảy giờ, trời càng tối.
Hai bên đường đã sáng đèn, chiếu xuống đất luồng sáng màu cam.
Viện dưỡng lão đóng cửa im ỉm, tường cao mơ hồ có ánh đèn, bóng cây dày đặc, buồn tẻ.
Cửu Lộ lấy chìa khóa, mở cửa.
Không khí trong viện vẫn như mọi ngày, có người tản bộ, có người khiêu vũ trên quảng trường, trong đình còn có hai cụ ông đang đánh cờ, không biết vì nước cờ của ai mà cãi vã không nghỉ.
Cửu Lộ bỗng nhiên dừng bước, cảm giác có chút khác thường, giống như có ánh mắt đang nhìn cô đăm đăm, cô cũng giống như bị ngoại lực tác động, nhìn về phía hành lang gấp khúc sang chỗ ở các cụ.
Giang Mạn gọi cô, tầm mắt Cửu Lộ nửa đường rời đi, mẹ cô mặc áo choàng ngắn màu trắng, từ trên cầu thang cẩn thận đi xuống.
"Lộ Lộ, sao về muộn thế con?"
Lý Cửu Lộ tiến lên, nhận lấy cái chăn trong tay bà: "Thầy giáo cho tan muộn ạ. Cái này ôm đi đâu hả mẹ?" Cô lại liếc qua hành lang gấp khúc, có hai người đứng trong tối, một già một trẻ, một cao một thấp, dáng dấp đều không quá quen thuộc.
Giang Mạn: "Con mang đi sấy đi, chăn còn hơi ẩm."
Hai mẹ con vừa nói chuyện, vừa hướng góc sân đi.
Giang Mạn lảm nhảm: "Vào học lâu như vậy, con có đuổi kịp chương trình không? Mẹ nói cho con biết, nghe không hiểu nhất định phải hỏi, không thể giống như cấp hai...... Con cũng biết, để con vào được cái lớp này, chú Chu vừa nhờ vả vừa tiếp đãi người ta, con cũng không nên phụ lòng mẹ và chú."
"Con biết rồi."
Hai mẹ con cùng chỉnh lại tấm đệm treo trên dây phơi quần áo.
Giang Mạn khó chịu, lầm bầm lầu bầu: "Thật là xui xẻo, chăn đơn có thể phải mang đi tẩy rửa một chút."
"Của cụ Từ ạ?"
"Ừ, thật là phiền phức."
Cửu Lộ hỏi: "Tối hôm qua cuối cùng giải quyết như thế nào ạ?"
"Còn không phải là muốn lừa lấy tiền sao?"
"Vậy mẹ có tính đưa cho họ không?"
"Tưởng muốn là được chắc." Giang Mạn cười lạnh một tiếng: "Không phải bọn họ muốn kiểm tra thi thể sao, chú Chu nói cứ thuận theo họ đi, dù sao chứng cứ rành rành, mình không có làm, sao phải sợ."
Lý Cửu Lộ đặt tay lên chăn, há miệng, định nói gì đó, Giang Mạn đã thúc giục: "Nhanh nhẹn một chút, cái này mang đi giặt, xong còn dọn dẹp phòng, có cụ muốn vào ở."
"Nhanh thế ạ?"
Giang Mạn đáp một tiếng, phơi chăn mới lên, không để ý cô nữa.
Giang Mạn trở về, đi lên cầu thang, "Trì...... Kiến, đúng không? Cháu và bà ngoại chờ một chút, phòng dọn dẹp xong ngay đây."
Hết chương 3