Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 89: Cùng về nhà
Trác Khiêm phát hiện Thẩm thiếu gia cứng đầu muốn chết, nói gì cũng không chịu nghe, y hệt như một đứa ba tuổi ương bướng đòi mua đồ chơi. Cậu chỉ muốn vén tay áo lên, nhét Thẩm Gia Lan vào xe buýt luôn cho xong.
Tất nhiên, cậu không nỡ làm vậy.
Vì thế, Trác Khiêm đành phải khổ sở giải thích: “Giờ em đang sống ở nhà chú thím, còn có một người anh họ và một nhỏ em họ. Nhà nhỏ mà người lại đông, không tiện dẫn anh đến. Vả lại anh cũng không quen với hoàn cảnh nhà em đâu.”
“Anh còn chưa đến, sao em biết anh có quen được hay không?” Thẩm Gia Lan vặn lại.
“Chính em còn không quen được.” Trác Khiêm nói.
Căn nhà ấy tối tăm, ẩm mốc, có đôi khi vào những ngày mưa liên tục còn ngửi được mùi mốc meo nồng nặc từ trên những bức tường.
Trác Khiêm không hiểu tại sao Thẩm Gia Lan có chấp niệm sâu đòi đến nhà cậu đến vậy. Nếu cậu là Thẩm Gia Lan, nhìn cảnh tượng bên ngoài thôi đã không muốn vào rồi.
Trác Khiêm khuyên nhủ mãi, còn đếm ngón tay liệt kê ra từng khuyết điểm của căn nhà, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng cũng thấy Thẩm Gia Lan lộ ra biểu cảm do dự.
Trác Khiêm lén thở phào, ngay lúc định cản xe taxi cho Thẩm Gia Lan, còn chưa kịp hành động thì Thẩm Gia Lan đột nhiên nói: “Em cũng đừng về.”
“… Hả?”
“Em ghét ngôi nhà ấy thế cơ mà. Vậy đừng về nữa.” Thẩm Gia Lan nắm tay Trác Khiêm. Ánh đèn neon bên đường rọi lên mặt y, trong đôi mắt đen thâm thúy dường như chứa đầy những vì sao đang lấp lánh.
Trác Khiêm bị ánh sáng ấy khiến cho thất thần, ngẩn ngơ hỏi: “Nếu em không về thì đi đâu đây?”
Giọng nói Thẩm Gia Lan dịu dàng: “Chúng ta đến khách sạn đi.”
Trác Khiêm: “…”
Đôi mắt Thẩm Gia Lan lấp la lấp lánh nhìn cậu: “Được không?”
Trác Khiêm: “… Không được.”
Thẩm Gia Lan lập tức xụ mặt.
Trác Khiêm nhân cơ hội giáo huấn y: “Chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba, là trẻ vị thành niên. Sao anh lại có thể thuận miệng nói ra câu đi khách sạn như vậy được hả? Với cả, em còn không có căn cước công dân, có đến người ta cũng không cho vào.”
Thẩm Gia Lan đáp ngay: “Đến khách sạn nhà anh không cần căn cước.”
Trác Khiêm: “…” Té ra cậu nói nhiều như thế mà Thẩm Gia Lan chỉ nghe thấy mỗi câu cuối cùng.
Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm kiên quyết, không dám ép buộc cậu.
Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Gia Lan nắm tay Trác Khiêm: “Vậy em về nhà với anh đi.”
Trác Khiêm cảm nhận lực nắm của Thẩm Gia Lan, cúi đầu thở dài.
Thẩm Gia Lan nói: “Dì Thẩm và con gái dì đã về nhà hết rồi. Anh ở một mình nên không muốn về.”
Trác Khiêm sửng sốt: “Bọn họ đi lúc nào?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tuần trước.”
Trác Khiêm thầm nghĩ, nhà của Thẩm Gia Lan rộng lớn như thế, mọi khi có ba người ở vẫn thấy quạnh quẽ, không biết Thẩm Gia Lan đã chịu đựng một mình kiểu gì.
Ai da, đau lòng quá.
Cuối cùng, Trác Khiêm vẫn đưa Thẩm Gia Lan về nhà.
Trác Khiêm vốn định đi thẳng đến nhà Thẩm Gia Lan, nhưng nghĩ lại cậu còn chưa dọn đồ đạc, bài tập nghỉ đông cũng để hết trong nhà, tính sẽ dẫn Thẩm Gia Lan về ngủ một đêm trước đã.
Không ngờ, Thẩm Gia Lan có chết cũng không chịu đi xe buýt mới trước đó không lâu lại im lặng không nói một lời, ngoan ngoãn theo Trác Khiêm lên xe buýt.
Trời đã tối om, trên xe buýt không một bóng người.
Ánh đèn sợi đốt chiếu rọi toàn bộ toa xe, máy sưởi phà hơi ấm.
Cửa sổ trong xe được đóng kín, bầu không khí rất ngột ngạt. Xe buýt chạy không mấy êm, mới ngồi khoảng mười phút thì Thẩm Gia Lan đã chịu không nổi, như quả cà tím bị sương đánh dập, uể oải tựa đầu lên vai Trác Khiêm.
Trác Khiêm hạ người xuống, cố gắng để Thẩm Gia Lan dựa vào thoải thoái thêm đôi chút.
Cũng làm khó Thẩm Gia Lan cao hơn cậu nửa cái đầu quá, giờ đây phải rụt người tựa vào người cậu, khiến cậu nhớ đến chú chó Golden của một người bạn cũ.
Lòng Trác Khiêm mềm nhũn, giơ tay vuốt mặt Thẩm Gia Lan, sau đó nắm tay Thẩm Gia Lan đặt lên đùi mình, mười ngón đan vào nhau.
Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, không lo bị ai nhìn thấy hành động của mình.
Đương nhiên, có thấy cũng chẳng sao.
“Khó chịu thì ngủ một lát đi.” Trác Khiêm cọ cọ cằm lên tóc Thẩm Gia Lan, khẽ nói, “Còn tận một tiếng nữa lận.”
Thẩm Gia Lan ừ một tiếng, đặt cả bàn tay còn lại lên đùi Trác Khiêm.
Ban đầu biểu cảm của Trác Khiêm còn rất bình thường, sau đó dần trở nên quái lạ. Cậu muốn nói rồi lại thôi, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn nổi tóm lấy tay Thẩm Gia Lan.
“Đừng sờ nữa.”
“Sờ một chút có sao đâu?” Thẩm Gia Lan không ngẩng đầu, nhưng giọng nói rõ là không vui.
“Nhột quá.” Trác Khiêm đặt bàn tay không chịu yên đó của Thẩm Gia Lan lên đùi y, “Muốn sờ thì tự sờ của mình đi.”
“Anh không thèm.” Tay Thẩm Gia Lan lại luồng qua đây, còn tăng thêm lực sờ mạnh lên đùi Trác Khiêm vài cái. May là Trác Khiêm không phải mèo chứ không đã bị Thẩm Gia Lan vuốt trụi lông hết rồi.
Trác Khiêm chẳng biết phải làm sao, đành nhắm mắt làm ngơ.
–
Sau khi xuống xe buýt còn phải đi bộ thêm một quãng.
Bây giờ đã là mười một giờ tối.
Vùng ngoại ô không thể sánh với nội thành, nhất là vào mùa đông, một khi màn đêm buông xuống thì tự khắc tiếng ồn ào ban ngày sẽ biến mất, dọc theo con đường không trông thấy ai khác.
Tuy nhiên, hai bên con đường được treo những chiếc đèn lồng đỏ, loáng thoáng mang đến hương vị ngày Tết.
Trác Khiêm nhìn đèn lồng đỏ treo trên cây, sực nhận ra, hai ngày tới đã là Tết, mà sinh nhật của Thẩm Gia Lan lại rơi vào ngày đầu tiên của năm mới.
Bước vào khu dân cư, ánh sáng xung quanh lại tối tăm đi.
Hầu như đèn đường trong khu dân cư đều đã hư hỏng, gần đến cuối năm, bộ phận quản lý của khu dân cư còn nhiều việc phải làm, bởi vậy việc sửa chữa đèn đường bị hoãn lại liên tục.
May mà Trác Khiêm đã sống ở đây khá lâu, nhắm mắt cũng có thể quen cửa quen nẻo về đến nhà.
Các tòa chung cư ở đây đều không được lắp thang máy, chỉ có thang bộ chật hẹp. Bên ngoài hành lang chẳng có đèn soi sáng, trên vách tường xám trắng dán đẩy giấy quảng cáo cổ lỗ sĩ.
Trác Khiêm đằng trước, không quên quay đầu dặn dò Thẩm Gia Lan: “Đừng đụng vào tay vịn, trên đó bị rỉ sét hết rồi.”
Thẩm Gia Lan ậm ừ đáp, cầm điện thoại rọi lung tung.
Đến tầng ba, rốt cuộc Thẩm Gia Lan không nhịn được hỏi: “Nơi này không có thang máy sao?”
Trác Khiêm trả lời: “Không có.”
Trong giọng nói của Thẩm Gia Lan đầy sự khó tin: “Cho nên đều đi lên bằng cầu thang bộ?”
“Đúng.”
Thẩm Gia Lan im lặng một lát, chợt hỏi: “Tòa nhà này có tổng cộng mấy tầng?”
“Tám tầng.” Trác Khiêm nói, “Sao vậy?”
“Nhà nước quy định tất cả tòa nhà trên bảy tầng đều phải lắp đặt thang máy. Hình như tất cả tòa chung cư ở khu này đều quá bảy tầng?”
Trác Khiêm: “…” Cậu không ngờ Thẩm Gia Lan còn suy xét đến cả chi tiết này.
Thẩm Gia Lan trầm giọng nói: “Mấy tòa chung cư ở đây đều là công trình bất hợp pháp.”
Lời này khiến Trác Khiêm nảy ra một ý. Cậu dừng bước, quay đầu, hỏi nhỏ: “Nếu em báo cáo việc này lên cơ quan liên quan thì em có nhận được tiền thưởng không nhỉ?”
Thẩm Gia Lan nói: “Không biết.”
Không đợi Trác Khiêm đáp lời, y lại bổ sung thêm, “Nhưng anh có thể thưởng cho em.”
Trác Khiêm không nói gì, nhìn Thẩm Gia Lan với vẻ mặt phức tạp.
Thẩm Gia Lan khó hiểu vì bị cậu nhìn chằm chằm: “Sao vậy?”
Trác Khiêm bỗng nghiêng người lại gần, ỷ vào ưu thế đang đứng ở bậc cao hơn mà hôn lên môi Thẩm Gia Lan một cái, cậu cảm thán: “Cảm giác khi có một người bạn trai giàu có là đây sao?”
Mặc dù Trác Khiêm rất ham số tiền thưởng đó, nhưng ở đây có bao nhiêu gia đình cùng hoàn cảnh với nhà cậu. Nếu khu dân cư này bị dở bỏ thì có thể mọi người sẽ không tìm được nơi nào rẻ như thế này nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trác Khiêm vẫn từ bỏ ý định báo cáo.
Hai người tiếp tục lên lầu.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói của Thẩm Gia Lan vang lên: “Dịch vụ thông cống chuyên nghiệp.”
Trác Khiêm quay đầu nhìn lại, Thẩm Gia Lan đang đứng trước bức tường, rọi đèn flash lên mấy giờ giấy quảng cáo trên tường, nghiêm túc xem xét.
Thẩm Gia Lan nhìn mọi thứ với vẻ mặt mới lạ, vui vẻ nói: “Có cả mở khóa điện thoại.”
Trác Khiêm im lặng bước tới, kéo tay Thẩm Gia Lan đi.
Thẩm Gia Lan hỏi cậu: “Mấy số điện thoại trên đó là thật à?”
Trác Khiêm nói: “Đương nhiên.”
Thẩm Gia Lan tặc lưỡi: “Anh còn tưởng người ta giỡn chơi.”
Trác Khiêm thầm nghĩ, người ta không để lại số thật thì làm sao có công ăn việc làm? Ầy, con trai lớn của ba, chắc đây là lần đầu tiên nhìn thấy đống quảng cáo dán như bệnh vẩy nến đó.
Về đến nhà, mọi người đã đi ngủ hết.
Trong nhà ít khi có khách, không có nhiều dép trong nhà. Trác Khiêm không tìm được dép mới, đành để Thẩm Gia Lan mang dép bông của cậu, còn cậu lấy dép đi mùa hè ra.
Ban đầu Trác Khiêm còn lo Thẩm Gia Lan không chịu mang đôi dép mà cậu đã xài, không ngờ chẳng những Thẩm Gia Lan chịu mang mà còn thích nghi tốt, đi dạo quanh phòng ngủ của cậu.
Phòng Trác Khiêm rất nhỏ, đồ đạc cũ kỹ, nếu không nhờ cậu thích dọn dẹp thì không thể nào chấp nhận nổi.
Thẩm Gia Lan ngồi xuống ghế, lật xem bài tập nghỉ đông đang đặt trên bàn học của Trác Khiêm. Số bài tập đó đã hoàn thành được một nửa, Trác Khiêm định làm nốt trong vài ngày tới.
Ánh sáng vàng ấm áp từ đèn bàn học chiếu lên người Thẩm Gia Lan, làm mơ hồ đi đường nét gương mặt y.
Trác Khiêm ngắm nhìn cảnh tượng này, vẫn có cảm giác không chân thật như cũ.
Có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ một ngày Thẩm Gia Lan xuất hiện trong phòng cậu. Thẩm Gia Lan không hề hợp với nơi này, cứ như phá vỡ bức tường giữa các thế giới vậy.
Nhà cậu cách âm không tốt, mỗi lần về trễ thì cậu đều sẽ không tắm rửa, chỉ lau người sơ qua.
Trác Khiêm lấy quần áo cũ trong tủ ra cho Thẩm Gia Lan làm đồ ngủ, khăn lau cũng có thể xài chung với cậu, nhưng bàn chải đánh răng mới thì mãi không tìm thấy.
Trác Khiêm bảo Thẩm Gia Lan đợi trong phòng tắm. Cậu nhỏ nhẹ bước ra phòng khách tìm bàn chải đánh răng mới.
Trác Duệ ngủ rất nông, vừa nghe tiếng ồn nhỏ khi Trác Khiêm trở về thì anh ta đã tỉnh dậy, nhưng anh ta không ngồi dậy, nằm trên giường mơ màng tính ngủ tiếp.
Cho đến khi Trác Khiêm lục tục tìm đồ ngoài phòng khách, anh ta mới rời giường bước ra.
Phòng khách không bật đèn, nương nhờ ánh đèn hắt ra từ phòng tắm mới miễn cưỡng thấy rõ một khu vực. Trong vùng sáng tối lờ mờ có thể nhìn thấy Trác Khiêm đang ngồi xổm trước tủ TV, nhẹ nhàng lục lọi tìm kiếm gì đó.
Trác Duệ cau mày, hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
Trác Khiêm bị anh ta dọa hết hồn, vội đứng dậy, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, làm anh thức giấc à.”
“Không phải, anh tự tỉnh thôi.” Trác Duệ nói xong, lại hỏi, “Em đang tìm gì vậy?”
Trác Khiêm gãi đầu: “Em nhớ trong tủ có bàn chải đánh răng dự phòng nhưng tìm mãi không thấy đâu.”
Trác Duệ bước đến, ngồi xổm xuống sờ sâu vào trong ngăn tủ, nhanh chóng tìm được bàn chải đánh răng đặt trong góc. Anh ta đưa bàn chải đánh răng cho Trác Khiêm: “Trong tủ đựng nhiều đồ lắm, bật đèn lên thì dễ tìm hơn.”
Trác Khiêm nhận lấy bàn chải đánh răng, nói cảm ơn.
Trác Duệ gật đầu: “Nhớ đi ngủ sớm.”
Anh ta nói xong thì đi ngay, kết quả vừa bước đến trước cửa phòng thì bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng tắm truyền đến. Lúc nãy anh ta đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, tưởng mình nghe nhầm, nhưng giờ đã nghe thấy rõ mồn một.
Trác Duệ ngây ngươi hai giây, xoay người đi về hướng phòng tắm.
Càng đến gần càng nghe thấy rõ nội dung đoạn đối thoại giữa Trác Khiêm và người kia.
“Anh rửa mặt đoàng hoàng đi. Đừng sờ mó lung tung.” Đây là giọng Trác Khiêm.
“Ừm.” Người kia nói.
“Cũng đừng lấn em nữa, chật lắm.” Hình như Trác Khiêm rất bất lực, “Anh lấn em đến sát tường rồi.”
Dù cửa phòng tắm đang đóng lại, nhưng Trác Duệ vẫn nghe rõ những lời đó.
Không biết Trác Duệ đã nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt càng lúc càng nhăn nhó, dưới cơn bốc đồng, anh ta quên phải gõ cửa phòng tắm, duỗi tay vặn tay nắm cửa.
Nào ngờ cửa phòng tắm đã khóa từ bên trong.
Trác Duệ giơ tay gõ cửa, nhờ một chút lý trí còn sót lại mới khống chế được lực tay.
Người bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa, sau một thoáng tĩnh lặng, tiếng sột soạt vang lên suốt một lúc lâu mới có người mở cửa phòng tắm.
Nhưng không mở cửa phòng tắm ra hoàn toàn, chỉ đủ để lộ ra một khuôn mặt. Trác Khiêm đứng sau cánh cửa, dùng cơ thể chắn tầm nhìn của Trác Duệ.
Tuy rằng Trác Khiêm đã giả vờ bình tĩnh dữ lắm rồi, nhưng vẫn có thể thấy sự chột dạ trong ánh mắt cậu, cậu hỏi: “Sao vậy?”
Trác Duệ nhìn chòng chọc Trác Khiêm bằng ánh mắt sắc bén: “Bên trong còn ai nữa à?”
“Vâng.” Trác Khiêm nói, “Bạn em đến ở nhờ một đêm.”
Trác Khiêm vốn không định bắt Thẩm Gia Lan trốn, nếu là vừa nãy thì cậu sẽ thoải mái để Thẩm Gia Lan chào hỏi với Trác Duệ. Vấn đề là bây giờ Thẩm Gia Lan đã cởi đồ ra hết rồi, không thể để y ra chào Trác Duệ được.
Có vẻ như Trác Duệ không hề cảm nhận được bầu không khí đầy xấu hổ này, anh ta hỏi tiếp: “Bạn nào?”
Trác Khiêm thành thật trả lời: “Anh từng gặp rồi, Thẩm Gia Lan.”
Trác Duệ không tài nào đoán được người bên trong lại là Thẩm Gia Lan. Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đã trở nên thân thiết như vậy từ khi nào? Lại liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa nghe được, giọng anh ta trầm xuống: “Hai đứa vừa làm gì đó?”
Trác Khiêm bị biểu cảm nghiêm trọng của Trác Duệ dọa sợ, một lúc lâu sau mới đáp: “Rửa mặt, lau người.”
“Chung với nhau?”
“Cậu ấy không quen với đồ đạc trong nhà nên em đến giúp.”
Trác Duệ không nói gì, cứ thế lặng im quan sát Trác Khiêm, như thể đang xác định xem Trác Khiêm có đang nói dối hay không.
Trác Khiêm cảm thấy rợn tóc gáy vì ánh mắt của Trác Duệ, chẳng biết phải giải thích sao cho phải.
Tất nhiên, cậu không nỡ làm vậy.
Vì thế, Trác Khiêm đành phải khổ sở giải thích: “Giờ em đang sống ở nhà chú thím, còn có một người anh họ và một nhỏ em họ. Nhà nhỏ mà người lại đông, không tiện dẫn anh đến. Vả lại anh cũng không quen với hoàn cảnh nhà em đâu.”
“Anh còn chưa đến, sao em biết anh có quen được hay không?” Thẩm Gia Lan vặn lại.
“Chính em còn không quen được.” Trác Khiêm nói.
Căn nhà ấy tối tăm, ẩm mốc, có đôi khi vào những ngày mưa liên tục còn ngửi được mùi mốc meo nồng nặc từ trên những bức tường.
Trác Khiêm không hiểu tại sao Thẩm Gia Lan có chấp niệm sâu đòi đến nhà cậu đến vậy. Nếu cậu là Thẩm Gia Lan, nhìn cảnh tượng bên ngoài thôi đã không muốn vào rồi.
Trác Khiêm khuyên nhủ mãi, còn đếm ngón tay liệt kê ra từng khuyết điểm của căn nhà, nói đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng cũng thấy Thẩm Gia Lan lộ ra biểu cảm do dự.
Trác Khiêm lén thở phào, ngay lúc định cản xe taxi cho Thẩm Gia Lan, còn chưa kịp hành động thì Thẩm Gia Lan đột nhiên nói: “Em cũng đừng về.”
“… Hả?”
“Em ghét ngôi nhà ấy thế cơ mà. Vậy đừng về nữa.” Thẩm Gia Lan nắm tay Trác Khiêm. Ánh đèn neon bên đường rọi lên mặt y, trong đôi mắt đen thâm thúy dường như chứa đầy những vì sao đang lấp lánh.
Trác Khiêm bị ánh sáng ấy khiến cho thất thần, ngẩn ngơ hỏi: “Nếu em không về thì đi đâu đây?”
Giọng nói Thẩm Gia Lan dịu dàng: “Chúng ta đến khách sạn đi.”
Trác Khiêm: “…”
Đôi mắt Thẩm Gia Lan lấp la lấp lánh nhìn cậu: “Được không?”
Trác Khiêm: “… Không được.”
Thẩm Gia Lan lập tức xụ mặt.
Trác Khiêm nhân cơ hội giáo huấn y: “Chúng ta vẫn còn là học sinh cấp ba, là trẻ vị thành niên. Sao anh lại có thể thuận miệng nói ra câu đi khách sạn như vậy được hả? Với cả, em còn không có căn cước công dân, có đến người ta cũng không cho vào.”
Thẩm Gia Lan đáp ngay: “Đến khách sạn nhà anh không cần căn cước.”
Trác Khiêm: “…” Té ra cậu nói nhiều như thế mà Thẩm Gia Lan chỉ nghe thấy mỗi câu cuối cùng.
Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm kiên quyết, không dám ép buộc cậu.
Suy nghĩ trong chốc lát, Thẩm Gia Lan nắm tay Trác Khiêm: “Vậy em về nhà với anh đi.”
Trác Khiêm cảm nhận lực nắm của Thẩm Gia Lan, cúi đầu thở dài.
Thẩm Gia Lan nói: “Dì Thẩm và con gái dì đã về nhà hết rồi. Anh ở một mình nên không muốn về.”
Trác Khiêm sửng sốt: “Bọn họ đi lúc nào?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tuần trước.”
Trác Khiêm thầm nghĩ, nhà của Thẩm Gia Lan rộng lớn như thế, mọi khi có ba người ở vẫn thấy quạnh quẽ, không biết Thẩm Gia Lan đã chịu đựng một mình kiểu gì.
Ai da, đau lòng quá.
Cuối cùng, Trác Khiêm vẫn đưa Thẩm Gia Lan về nhà.
Trác Khiêm vốn định đi thẳng đến nhà Thẩm Gia Lan, nhưng nghĩ lại cậu còn chưa dọn đồ đạc, bài tập nghỉ đông cũng để hết trong nhà, tính sẽ dẫn Thẩm Gia Lan về ngủ một đêm trước đã.
Không ngờ, Thẩm Gia Lan có chết cũng không chịu đi xe buýt mới trước đó không lâu lại im lặng không nói một lời, ngoan ngoãn theo Trác Khiêm lên xe buýt.
Trời đã tối om, trên xe buýt không một bóng người.
Ánh đèn sợi đốt chiếu rọi toàn bộ toa xe, máy sưởi phà hơi ấm.
Cửa sổ trong xe được đóng kín, bầu không khí rất ngột ngạt. Xe buýt chạy không mấy êm, mới ngồi khoảng mười phút thì Thẩm Gia Lan đã chịu không nổi, như quả cà tím bị sương đánh dập, uể oải tựa đầu lên vai Trác Khiêm.
Trác Khiêm hạ người xuống, cố gắng để Thẩm Gia Lan dựa vào thoải thoái thêm đôi chút.
Cũng làm khó Thẩm Gia Lan cao hơn cậu nửa cái đầu quá, giờ đây phải rụt người tựa vào người cậu, khiến cậu nhớ đến chú chó Golden của một người bạn cũ.
Lòng Trác Khiêm mềm nhũn, giơ tay vuốt mặt Thẩm Gia Lan, sau đó nắm tay Thẩm Gia Lan đặt lên đùi mình, mười ngón đan vào nhau.
Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, không lo bị ai nhìn thấy hành động của mình.
Đương nhiên, có thấy cũng chẳng sao.
“Khó chịu thì ngủ một lát đi.” Trác Khiêm cọ cọ cằm lên tóc Thẩm Gia Lan, khẽ nói, “Còn tận một tiếng nữa lận.”
Thẩm Gia Lan ừ một tiếng, đặt cả bàn tay còn lại lên đùi Trác Khiêm.
Ban đầu biểu cảm của Trác Khiêm còn rất bình thường, sau đó dần trở nên quái lạ. Cậu muốn nói rồi lại thôi, nhịn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn nổi tóm lấy tay Thẩm Gia Lan.
“Đừng sờ nữa.”
“Sờ một chút có sao đâu?” Thẩm Gia Lan không ngẩng đầu, nhưng giọng nói rõ là không vui.
“Nhột quá.” Trác Khiêm đặt bàn tay không chịu yên đó của Thẩm Gia Lan lên đùi y, “Muốn sờ thì tự sờ của mình đi.”
“Anh không thèm.” Tay Thẩm Gia Lan lại luồng qua đây, còn tăng thêm lực sờ mạnh lên đùi Trác Khiêm vài cái. May là Trác Khiêm không phải mèo chứ không đã bị Thẩm Gia Lan vuốt trụi lông hết rồi.
Trác Khiêm chẳng biết phải làm sao, đành nhắm mắt làm ngơ.
–
Sau khi xuống xe buýt còn phải đi bộ thêm một quãng.
Bây giờ đã là mười một giờ tối.
Vùng ngoại ô không thể sánh với nội thành, nhất là vào mùa đông, một khi màn đêm buông xuống thì tự khắc tiếng ồn ào ban ngày sẽ biến mất, dọc theo con đường không trông thấy ai khác.
Tuy nhiên, hai bên con đường được treo những chiếc đèn lồng đỏ, loáng thoáng mang đến hương vị ngày Tết.
Trác Khiêm nhìn đèn lồng đỏ treo trên cây, sực nhận ra, hai ngày tới đã là Tết, mà sinh nhật của Thẩm Gia Lan lại rơi vào ngày đầu tiên của năm mới.
Bước vào khu dân cư, ánh sáng xung quanh lại tối tăm đi.
Hầu như đèn đường trong khu dân cư đều đã hư hỏng, gần đến cuối năm, bộ phận quản lý của khu dân cư còn nhiều việc phải làm, bởi vậy việc sửa chữa đèn đường bị hoãn lại liên tục.
May mà Trác Khiêm đã sống ở đây khá lâu, nhắm mắt cũng có thể quen cửa quen nẻo về đến nhà.
Các tòa chung cư ở đây đều không được lắp thang máy, chỉ có thang bộ chật hẹp. Bên ngoài hành lang chẳng có đèn soi sáng, trên vách tường xám trắng dán đẩy giấy quảng cáo cổ lỗ sĩ.
Trác Khiêm đằng trước, không quên quay đầu dặn dò Thẩm Gia Lan: “Đừng đụng vào tay vịn, trên đó bị rỉ sét hết rồi.”
Thẩm Gia Lan ậm ừ đáp, cầm điện thoại rọi lung tung.
Đến tầng ba, rốt cuộc Thẩm Gia Lan không nhịn được hỏi: “Nơi này không có thang máy sao?”
Trác Khiêm trả lời: “Không có.”
Trong giọng nói của Thẩm Gia Lan đầy sự khó tin: “Cho nên đều đi lên bằng cầu thang bộ?”
“Đúng.”
Thẩm Gia Lan im lặng một lát, chợt hỏi: “Tòa nhà này có tổng cộng mấy tầng?”
“Tám tầng.” Trác Khiêm nói, “Sao vậy?”
“Nhà nước quy định tất cả tòa nhà trên bảy tầng đều phải lắp đặt thang máy. Hình như tất cả tòa chung cư ở khu này đều quá bảy tầng?”
Trác Khiêm: “…” Cậu không ngờ Thẩm Gia Lan còn suy xét đến cả chi tiết này.
Thẩm Gia Lan trầm giọng nói: “Mấy tòa chung cư ở đây đều là công trình bất hợp pháp.”
Lời này khiến Trác Khiêm nảy ra một ý. Cậu dừng bước, quay đầu, hỏi nhỏ: “Nếu em báo cáo việc này lên cơ quan liên quan thì em có nhận được tiền thưởng không nhỉ?”
Thẩm Gia Lan nói: “Không biết.”
Không đợi Trác Khiêm đáp lời, y lại bổ sung thêm, “Nhưng anh có thể thưởng cho em.”
Trác Khiêm không nói gì, nhìn Thẩm Gia Lan với vẻ mặt phức tạp.
Thẩm Gia Lan khó hiểu vì bị cậu nhìn chằm chằm: “Sao vậy?”
Trác Khiêm bỗng nghiêng người lại gần, ỷ vào ưu thế đang đứng ở bậc cao hơn mà hôn lên môi Thẩm Gia Lan một cái, cậu cảm thán: “Cảm giác khi có một người bạn trai giàu có là đây sao?”
Mặc dù Trác Khiêm rất ham số tiền thưởng đó, nhưng ở đây có bao nhiêu gia đình cùng hoàn cảnh với nhà cậu. Nếu khu dân cư này bị dở bỏ thì có thể mọi người sẽ không tìm được nơi nào rẻ như thế này nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trác Khiêm vẫn từ bỏ ý định báo cáo.
Hai người tiếp tục lên lầu.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói của Thẩm Gia Lan vang lên: “Dịch vụ thông cống chuyên nghiệp.”
Trác Khiêm quay đầu nhìn lại, Thẩm Gia Lan đang đứng trước bức tường, rọi đèn flash lên mấy giờ giấy quảng cáo trên tường, nghiêm túc xem xét.
Thẩm Gia Lan nhìn mọi thứ với vẻ mặt mới lạ, vui vẻ nói: “Có cả mở khóa điện thoại.”
Trác Khiêm im lặng bước tới, kéo tay Thẩm Gia Lan đi.
Thẩm Gia Lan hỏi cậu: “Mấy số điện thoại trên đó là thật à?”
Trác Khiêm nói: “Đương nhiên.”
Thẩm Gia Lan tặc lưỡi: “Anh còn tưởng người ta giỡn chơi.”
Trác Khiêm thầm nghĩ, người ta không để lại số thật thì làm sao có công ăn việc làm? Ầy, con trai lớn của ba, chắc đây là lần đầu tiên nhìn thấy đống quảng cáo dán như bệnh vẩy nến đó.
Về đến nhà, mọi người đã đi ngủ hết.
Trong nhà ít khi có khách, không có nhiều dép trong nhà. Trác Khiêm không tìm được dép mới, đành để Thẩm Gia Lan mang dép bông của cậu, còn cậu lấy dép đi mùa hè ra.
Ban đầu Trác Khiêm còn lo Thẩm Gia Lan không chịu mang đôi dép mà cậu đã xài, không ngờ chẳng những Thẩm Gia Lan chịu mang mà còn thích nghi tốt, đi dạo quanh phòng ngủ của cậu.
Phòng Trác Khiêm rất nhỏ, đồ đạc cũ kỹ, nếu không nhờ cậu thích dọn dẹp thì không thể nào chấp nhận nổi.
Thẩm Gia Lan ngồi xuống ghế, lật xem bài tập nghỉ đông đang đặt trên bàn học của Trác Khiêm. Số bài tập đó đã hoàn thành được một nửa, Trác Khiêm định làm nốt trong vài ngày tới.
Ánh sáng vàng ấm áp từ đèn bàn học chiếu lên người Thẩm Gia Lan, làm mơ hồ đi đường nét gương mặt y.
Trác Khiêm ngắm nhìn cảnh tượng này, vẫn có cảm giác không chân thật như cũ.
Có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ một ngày Thẩm Gia Lan xuất hiện trong phòng cậu. Thẩm Gia Lan không hề hợp với nơi này, cứ như phá vỡ bức tường giữa các thế giới vậy.
Nhà cậu cách âm không tốt, mỗi lần về trễ thì cậu đều sẽ không tắm rửa, chỉ lau người sơ qua.
Trác Khiêm lấy quần áo cũ trong tủ ra cho Thẩm Gia Lan làm đồ ngủ, khăn lau cũng có thể xài chung với cậu, nhưng bàn chải đánh răng mới thì mãi không tìm thấy.
Trác Khiêm bảo Thẩm Gia Lan đợi trong phòng tắm. Cậu nhỏ nhẹ bước ra phòng khách tìm bàn chải đánh răng mới.
Trác Duệ ngủ rất nông, vừa nghe tiếng ồn nhỏ khi Trác Khiêm trở về thì anh ta đã tỉnh dậy, nhưng anh ta không ngồi dậy, nằm trên giường mơ màng tính ngủ tiếp.
Cho đến khi Trác Khiêm lục tục tìm đồ ngoài phòng khách, anh ta mới rời giường bước ra.
Phòng khách không bật đèn, nương nhờ ánh đèn hắt ra từ phòng tắm mới miễn cưỡng thấy rõ một khu vực. Trong vùng sáng tối lờ mờ có thể nhìn thấy Trác Khiêm đang ngồi xổm trước tủ TV, nhẹ nhàng lục lọi tìm kiếm gì đó.
Trác Duệ cau mày, hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
Trác Khiêm bị anh ta dọa hết hồn, vội đứng dậy, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, làm anh thức giấc à.”
“Không phải, anh tự tỉnh thôi.” Trác Duệ nói xong, lại hỏi, “Em đang tìm gì vậy?”
Trác Khiêm gãi đầu: “Em nhớ trong tủ có bàn chải đánh răng dự phòng nhưng tìm mãi không thấy đâu.”
Trác Duệ bước đến, ngồi xổm xuống sờ sâu vào trong ngăn tủ, nhanh chóng tìm được bàn chải đánh răng đặt trong góc. Anh ta đưa bàn chải đánh răng cho Trác Khiêm: “Trong tủ đựng nhiều đồ lắm, bật đèn lên thì dễ tìm hơn.”
Trác Khiêm nhận lấy bàn chải đánh răng, nói cảm ơn.
Trác Duệ gật đầu: “Nhớ đi ngủ sớm.”
Anh ta nói xong thì đi ngay, kết quả vừa bước đến trước cửa phòng thì bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng tắm truyền đến. Lúc nãy anh ta đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, tưởng mình nghe nhầm, nhưng giờ đã nghe thấy rõ mồn một.
Trác Duệ ngây ngươi hai giây, xoay người đi về hướng phòng tắm.
Càng đến gần càng nghe thấy rõ nội dung đoạn đối thoại giữa Trác Khiêm và người kia.
“Anh rửa mặt đoàng hoàng đi. Đừng sờ mó lung tung.” Đây là giọng Trác Khiêm.
“Ừm.” Người kia nói.
“Cũng đừng lấn em nữa, chật lắm.” Hình như Trác Khiêm rất bất lực, “Anh lấn em đến sát tường rồi.”
Dù cửa phòng tắm đang đóng lại, nhưng Trác Duệ vẫn nghe rõ những lời đó.
Không biết Trác Duệ đã nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt càng lúc càng nhăn nhó, dưới cơn bốc đồng, anh ta quên phải gõ cửa phòng tắm, duỗi tay vặn tay nắm cửa.
Nào ngờ cửa phòng tắm đã khóa từ bên trong.
Trác Duệ giơ tay gõ cửa, nhờ một chút lý trí còn sót lại mới khống chế được lực tay.
Người bên trong nghe thấy tiếng gõ cửa, sau một thoáng tĩnh lặng, tiếng sột soạt vang lên suốt một lúc lâu mới có người mở cửa phòng tắm.
Nhưng không mở cửa phòng tắm ra hoàn toàn, chỉ đủ để lộ ra một khuôn mặt. Trác Khiêm đứng sau cánh cửa, dùng cơ thể chắn tầm nhìn của Trác Duệ.
Tuy rằng Trác Khiêm đã giả vờ bình tĩnh dữ lắm rồi, nhưng vẫn có thể thấy sự chột dạ trong ánh mắt cậu, cậu hỏi: “Sao vậy?”
Trác Duệ nhìn chòng chọc Trác Khiêm bằng ánh mắt sắc bén: “Bên trong còn ai nữa à?”
“Vâng.” Trác Khiêm nói, “Bạn em đến ở nhờ một đêm.”
Trác Khiêm vốn không định bắt Thẩm Gia Lan trốn, nếu là vừa nãy thì cậu sẽ thoải mái để Thẩm Gia Lan chào hỏi với Trác Duệ. Vấn đề là bây giờ Thẩm Gia Lan đã cởi đồ ra hết rồi, không thể để y ra chào Trác Duệ được.
Có vẻ như Trác Duệ không hề cảm nhận được bầu không khí đầy xấu hổ này, anh ta hỏi tiếp: “Bạn nào?”
Trác Khiêm thành thật trả lời: “Anh từng gặp rồi, Thẩm Gia Lan.”
Trác Duệ không tài nào đoán được người bên trong lại là Thẩm Gia Lan. Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đã trở nên thân thiết như vậy từ khi nào? Lại liên tưởng đến đoạn đối thoại vừa nghe được, giọng anh ta trầm xuống: “Hai đứa vừa làm gì đó?”
Trác Khiêm bị biểu cảm nghiêm trọng của Trác Duệ dọa sợ, một lúc lâu sau mới đáp: “Rửa mặt, lau người.”
“Chung với nhau?”
“Cậu ấy không quen với đồ đạc trong nhà nên em đến giúp.”
Trác Duệ không nói gì, cứ thế lặng im quan sát Trác Khiêm, như thể đang xác định xem Trác Khiêm có đang nói dối hay không.
Trác Khiêm cảm thấy rợn tóc gáy vì ánh mắt của Trác Duệ, chẳng biết phải giải thích sao cho phải.