Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 7: Vô tình chạm mặt
Cơm nước xong, Trác Khiêm đi tắm.
Nằm lên giường, cậu sờ trán, đã không còn quá nóng.
Bao nhiêu chuyện xảy ra trước đó khiến cậu không rảnh để thấy mệt, bây giờ tĩnh tâm lại thì cảm giác đau đầu mới ùa đến từng cơn, đập vào đầu như búa bổ.
Cậu lăn qua lộn lại, đến hơn nửa đêm, mới mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi tỉnh dậy, đã là hơn một giờ chiều. Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà xa lạ, cậu ngu người một lát mới nhận ra mình đã xuyên sách đến đây.
Tuy rằng cậu cũng không mấy quyến luyến với cuộc sống trước kia, nhưng cái nhà kia ít nhất vẫn có thể cho cậu cuộc sống dư dả, đâu như hiện tại, bị bệnh cũng không có tiền đến bệnh viện.
Trác Khiêm gác tay lên trán, thở dài một hơi.
Tục ngữ nói, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Bây giờ coi như cậu đã hiểu được câu nói đó.
Cậu xoay người xuống giường, từ trong vali lấy đống quần áo đã thu dọn ra.
Phần lớn quần áo của nguyên chủ đều để trong trường, cũng không biết gu của nguyên chủ là học từ đâu ra, tóm gọn bằng hai chữ—— lố lăng.
Tất cả đều là sản phẩm có logo của thương hiệu được in to, làm như sợ người khác không biết đống quần áo này đắt tiền. Hơn nữa, kiểu dáng và màu sắc đều không phải đồ mặc thường này, mặc vào trông như chuẩn bị đi sàn diễn thời trang ở đâu không.
Trác Khiêm lục tung đống quần áo lòe loẹt này lên mới tìm được hai bộ coi như tạm được. Một bộ là áo hoodie trắng phối với quần short đen, một bộ là áo sơ mi màu trắng gạo phối với quần jean ống rộng nhạt màu.
Trác Khiêm đặt hai bộ lên giường, chống cằm phân vân.
Vương Tử nói: “Bộ thứ nhất đẹp!”
Trác Khiêm cũng thích bộ thứ nhất hơn, trong phòng không có gương, cậu mặc vào rồi ra khỏi phòng. Cậu chọc Vương Tử: “Hóa ra gu của cậu bình thường phết, tôi còn tưởng cậu cũng thích logo lớn cơ.”
“Làm gì có?! Tôi không thèm thích cái kiểu dáng dung tục đó!” Vương Tử tức tối, “Tất cả đều do ký chủ trước không chịu nghe lời khuyên, coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai. Cậu ta không biết bao nhiêu người cười nhạo bộ dạng của cậu ta!”
Trác Khiêm nhướng mày: “Ký chủ trước?”
Vương Tử chợt phát hiện mình lỡ miệng, lại bắt đầu giả ngu.
Lần này Trác Khiêm không truy hỏi nữa, xem ra cậu đoán không sai, cậu không phải là người đầu tiên đến thế giới này.
Nhưng cậu rất tò mò——
Hôm qua, Vương Tử nói ký chủ trước phạm sai lầm, hại nó bị vạ lây chịu phạt theo. Rốt cuộc là sai lầm cỡ nào mới phải cần cậu qua đây tiếp nhận nhiệm vụ ngay trong đêm? Còn nữa, ký chủ trước đó chỉ mới đến thế giới này sống một khoảng thời gian hay là cậu ta chính là nguyên chủ?
Tiếc là hiện giờ miệng Vương Tử vẫn kín như bưng, không chịu trả lời những chuyện liên quan.
Cũng may tương lai còn dài, cậu có thể từ từ đào ra từ trong miệng Vương Tử.
Lúc Trác Khiêm vào nhà bếp, một nhà ba người kia đã ăn xong bữa trưa. Chu Văn Nhã đang dọn chén đũa, ngẩng đầu thấy Trác Khiêm, trên mặt Chu Văn Nhã thoáng lộ vẻ gượng gạo, đôi tay lúng túng chà lên tạp dề: “Khiêm Khiêm, con dậy rồi à. Thím tưởng con tính ngủ đến bữa tối nên không kêu con dậy ăn trưa…”
Chu Văn Nhã càng nói càng chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Trong lòng Trác Khiêm biết rõ Chu Văn Nhã cố tình không gọi cậu. Đây cũng có một phần là do nguyên chủ, nguyên chủ sinh hoạt hỗn loạn, tính tình cáu bẳn, thường hay thức cả đêm rồi lại ngủ đến chạng vạng, lúc bị Chu Văn Nhã đánh thức thì nổi giận đùng đùng.
Dần dà, Chu Văn Nhã không quản cậu ta nữa.
“Không sao.” Trác Khiêm lắc đầu, lại hỏi, “Thím, trong nhà còn gì ăn không ạ?”
“Có thì có, nhưng thím sắp đi làm rồi, không nấu kịp.” Ngoại trừ sáng sớm bán ít đồ ăn, Chu Văn Nhã còn đi làm giúp việc cho một gia đình, cuối tuần nào cũng đi, bà ngẫm nghĩ mới thấp thỏm hỏi, “Không thì để thím nấu cho con bát mì?”
Vừa dứt lời, trong đầu vang lên tiếng chửi rủa của Vương Tử: “Người phụ nữ xấu xa này cố ý đúng không? Một đống đồ ăn không chừa xíu nào, giờ dùng một bát mì cho qua chuyện? Tức chết tôi!”
Trác Khiêm không thèm để ý Vương Tử, cười gật đầu: “Vậy thì phiền thím rồi.”
Chu Văn Nhã nhanh tay dọn dẹp chén dĩa vào trong nhà bếp, Trác Khiêm đi ngược vào phòng tắm, rửa mặt xong, mở cửa phòng tắm, một người khoanh tay trước ngực chặn đường cậu.
Trác Khiêm hạ mắt nhìn gương mặt phẫn nộ của Trác Phi: “Lại sao nữa?”
“Anh đừng có sai sử mẹ tôi như ở đợ có được không?” Trác Phi oán giận nói, “Mẹ tôi đã phải làm bao nhiêu công chuyện lại còn phải nấu mì cho anh. Anh không thấy thương bà nhưng tôi thì có!”
Trác Khiêm nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Không thì cô nấu thay thím đi?”
“…” Trác Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trác Khiêm, cảm thấy đầu đau giật từng cơn. Nhưng điểm yếu của nhỏ đang nằm trên tay Trác Khiêm, không thể nổi cáu bừa bãi như trước nữa, nhỏ hít sâu một hơi, “Ý tôi là anh không ra ăn cơm không phải lỗi của mẹ tôi. Mắc gì bắt mẹ tôi nấu mì cho anh? Sao anh không tự mình nấu?”
Trác Khiêm nghe thế thì cười: “Nếu cô không tặng ra sợi dây chuyền hơn hai nghìn tệ đó thì may ra tôi còn nghe lời cô nói đó. Giờ cô lấy tư cách gì nói tôi?”
Trác Phi bị giẫm trúng chỗ đau, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng hệt như quả bóng bay xì hơi.
“Hai nghìn tệ gần bằng thu nhập mà mẹ cô bán buôn nửa tháng trời. So sánh với hành vi của cô thì tôi đây chỉ là nhờ mẹ cô nấu bát mì mà thôi.”
Ba chữ “hai nghìn tệ” này như một mũi kim đâm vào lòng Trác Phi. Trác Khiêm nhắc đến một lần là đau một lần, đồng thời, nhỏ cũng vừa nhận ra, không ngờ Trác Khiêm lại nói chuyện chua ngoa đến thế, đến mức khiến nhỏ muốn gỡ tai xuống cho rồi.
Trác Phi tự hiểu nói không lại Trác Khiêm, quay đầu muốn bỏ trốn.
“Đứng lại.”
Giọng nói Trác Khiêm truyền đến, Trác Phi miễn cưỡng dừng lại.
“Tôi hết tiền rồi, lấy trước của cô một chút.” Trác Khiêm tính thử, “Cô đưa trước cho tôi một nghìn tệ đi.”
Trác Phi hú hồn xoay người: “Tôi không có nhiều tiền như vậy!”
Trác Khiêm nheo mắt, trên gương mặt trẻ con sáng sủa lộ ra nụ cười ác ý: “Tôi biết cô có một con heo đất, giấu dưới gầm giường.”
Trác Phi: “…”
Sao cái gì thằng cha này cũng biết hết vậy?!
–
Đã xuyên sách hơn một ngày, rốt cuộc Trác Khiêm cũng có được chút lợi lọc. Giờ phút này, cậu chỉ hối hận trước khi xuyên sách đã không đọc kỹ quyển đam mỹ kia mấy lần, nếu không cũng không quên gần hết cốt truyện khúc sau.
“Nhỏ này không chỉ giấu tiền dưới gầm giường, trong bếp cũng gấu một cái hộp nhỏ nữa.” Vương Tử bỗng lên tiếng, giọng điệu chua lè, “Con nhỏ này có tiền thật đó.”
Trác Khiêm ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
Vương Tư rất chi là đắc ý: “Chỉ cần là nội dung có viết trong tiểu thuyết thì tôi điều biết hết. Có chuyện gì cậu không biết thì cứ hỏi tôi.”
Hóa ra Vương Tử là bách khoa toàn thư, cuối cùng Trác Khiêm đã có cái nhìn khác về nó, cậu vẫn luôn coi Vương Tử là cái hệ thống vô dụng chỉ biết mê trai.
Hai giờ chiều, Trác Khiêm ăn mì xong, ra ngoài.
Ánh nắng mặt trời chói chang, không khí tràn ngập cái nóng của tháng chín. Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, Trác Khiêm ngợ ra nơi này còn cũ nát tồi tàn hơn những gì đã thấy hôm qua. Dưới ánh mặt trời thậm chí còn thấy rõ cát bụi bay mịt mù, rác rưởi đầy đường không được dọn tỏa ra một mùi hôi khó tả.
Lúc Trác Khiêm đi ngang qua một ngõ nhỏ, vừa ngẩng đầu thì thấy một hộ gia đình phơi móc quần lót màu đỏ trên cây cột phía bên ngoài——ngay phía trên đầu cậu.
Trác Khiêm: “…”
Cậu bất giác nhanh bước chân, đi ra khỏi ngõ nhỏ, suýt thì bị trận gió cuốn theo cát bụi đập vào mặt, may mà cậu kịp né sang bên cạnh.
Ngoài đây có rất nhiều đất hoang, lác đác vài căn nhà lầu, trên lầu có người ở, dưới lầu cho người ta thuê để buôn bán.
Trác Khiêm nhìn một tiệm cắt tóc đơn sơ một lúc lâu, cho đến khi một bà cô béo trông ra cửa kính nhìn thấy cậu, bà cô béo nhiệt tình vẫy tay với cậu: “Ái chà cậu nhóc đẹp trai, con muốn cắt tóc hả? Vào đây vào đây.”
Trác Khiêm không thể từ chối, vừa định bước vào thì đột nhiên một thiếu niên đầu dưa hấu từ đâu vọt ra, cậu ta giành trước đẩy cửa kính, bước vào lập tức chửi ầm lên: “Bà chủ, sao bà lại cắt thế này? Con vừa về thì thấy bà cắt mất một mảng phía sau đầu con!”
“Ai nha sao có thể!”
“Bà tự nhìn đi!” Đầu dưa hấu đưa tay kéo phần tóc phía sau, quả nhiên thấy một mảng lớn bị cắt trụi.
Trác Khiêm sợ chạy muốn tụt quần.
Cậu thấy tuyệt vọng với nơi này rồi. Chạy đến một nơi xa hơn một khoảng, không thấy tiệm cắt tóc nào, cậu vào một nhà thuốc nhờ người ta xem bệnh, dì kê cho cậu một ít thuốc, dặn dò cậu uống đúng giờ.
Trả tiền xong, cậu xách bịch thuốc ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, bỗng dưng có một bàn tay chộp lấy cánh tay cậu, ngay kế đó, một giọng nói không chắc lắm vang lên bên tai: “Em là… Trác Khiêm?”
Trác Khiêm liếc nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình, vô thức cau mày. Cậu tự thấy tính mình khá hiền lành, cũng không kiêng kỵ gì nhiều, nhưng một trong số đó chính là không thích đụng chạm cơ thể với người khác.
Ngước mắt lên nhìn, là một thiếu niên trạc tuổi cậu, lùn hơn cậu một xíu, gương mặt thanh tú, đeo một cặp kính, kiểu tóc cắt ngắn trông rất ngoan ngoãn.
Thiếu niên tỏa ra hào quang học sinh ngoan, một tay khác còn đang ôm mấy quyển sách luyện thi.
“Là tôi.” Trác Khiêm đáp lời, gương mặt bất biến vừa rút cánh tay về vừa đánh giá thiếu niên từ trên xuống một lượt.
“Anh ta là Đỗ Học Gia, hàng xóm của cậu, cũng là bạn học của Trác Duệ.” Vương Tử nhắc nhở, còn cười hì hì, “Đừng trông, anh ta không phải gu của cậu đâu.”
Trác Khiêm: “… Cậu câm miệng cho tôi.”
Cậu hoàn toàn không có ấn tượng với Đỗ Học Gia này, nhưng đã là hàng xóm, cười đáp lại: “Trùng hợp quá, anh cũng đến mua thuốc à?”
“À không phải…” Đỗ Học Gia ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Trác Khiêm, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, anh rụt tay lại, ngượng ngùng sờ mặt, “Anh đi ngang qua, thấy em trông hơi quen nên lại xem thử.”
Trác Khiêm cười phì: “Anh cũng không chắc trông em như thế nào sao?”
Đỗ Học Gia tưởng Trác Khiêm đang trách mình, nóng ruột xua tay: “Không, không phải vậy, vì hôm nay em không trang điểm nên anh nhất thời không nhận ra.”
“Ý anh là em trước và sau khi trang điểm rất khác nhau?”
Đỗ Học Gia vừa muốn gật đầu lại muốn lắc đầu, bứt rứt một lúc lâu đến mức mặt mày đỏ bừng: “Không, không, không, anh không có ý này.”
Đúng thật là Trác Khiêm trước và sau khi trang điểm rất khác nhau. Nguyên nhân trang điểm quá đậm, son phấn che lấp đường nét đẹp trai sáng sủa của cậu. Nhìn Trác Khiêm phiên bản trang điểm đậm quen rồi, tự dưng nhìn thấy mặt mộc, Đỗ Học Gia còn nghĩ mình lộn người.
Nhưng phải công nhận, Trác Khiêm khi không trang điểm rất đẹp trai. Nhất là đôi mắt cún con khi không đánh phấn mắt lẫn kẻ mắt, tia nắng mặt trời nhỏ vụn chiếu vào đôi mắt cậu, trông cực kỳ đáng yêu.
Đỗ Học Gia kìm nén bao lời trong lòng, không thốt nổi một chữ.
Trác Khiêm thấy Đỗ Học Gia nín nhịn đến mức khó chịu, không chọc đối phương nữa, tán gẫu vài câu mới nói bản thân có việc phải làm, cứ thế cầm theo bịch thuốc hướng về bến xe buýt.
Đi được một đoạn, Vương Tử bày vẻ lưu manh huýt sáo: “Đứa nhóc này không giấu nổi suy nghĩ của mình, thiếu điều viết to ba chữ ‘Anh thích em’ lên mặt.”
Trác Khiêm quay đầu lại nhìn thử, thấy Đỗ Học Gia vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hướng cậu đi, bắt gặp ánh nhìn của cậu, Đỗ Học Gia hoảng loạn xoay đầu.
Trác Khiêm ngoảnh mặt đi, thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Vương Tử hỏi: “Tiếc cái gì?”
“Không phải gu tôi.”
“Cơ mà tôi nói nè, thiếu niên dương quang mảnh khảnh không ngon à? Cứ nhất quyết khoái đàn ông cơ bắp, gu của cậu chỉ có nước tới phòng gym mới tìm được.”
Trác Khiêm không nhịn được nữa: “Câm miệng cho tôi!”
Dừng một lát, bổ sung thêm, “Không được phép đọc ký ức của tôi!”
Chiếc điện thoại của nguyên chủ là quà sinh nhật mà bạn mẹ nguyên chủ tặng. Người bạn đó tên là Tang Nhu, đã từng nhận ơn từ mẹ nguyên chủ, mấy năm gần đây mới tìm được nguyên chủ để báo ân, hơn nữa tháng nào cũng đúng hạn gửi cho nguyên chủ ba nghìn tệ tiền sinh hoạt phí——đương nhiên, số tiền đó đều bị nguyên chủ phung phí không còn đồng nào.
Chiếc điện thoại này vừa mới mua chưa đầy một năm, tuy vẫn còn hạn bảo hành, nhưng ngâm nước được xem là hư hỏng do con người gây ra. Xét thấy chiếc điện thoại này không hề rẻ, nên Trác Khiêm lấy chứng từ từ trong ngăn kéo, định đến trung tâm bảo hành thử vận may xem sao.
Trung tâm bảo hành nằm ở nội thành, xe buýt đổi sang tàu tốn hơn một tiếng.
Trác Khiêm bước vào tòa nhà cao chót vót, tìm thấy bốn văn phòng bảo hành trên tầng mười tám. Cuối tuần đông đúc hơn thường ngày, có bảy tám nhân viên ngồi trước quầy lễ tân.
Trác Khiêm lấy số ở cửa, định sang khu vực đợi, chưa kịp nhấc chân thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc ồn ào.
“**, lão già đó gọi điện cho mẹ tao, tối qua tao xém bị đánh chết. Mày thấy vết bầm trên mặt tao không? Mẹ tao cầm bình hoa đập đó, xi… chạm nhẹ cũng thấy đau.”
“Địu má, mẹ mày ác quá vậy. Mặt sưng thành đầu theo rồi.” Một người khác nói.
“Mặt sưng đã là gì? Nếu không phải tao liều mạng ngăn cản thì chắc điện thoại mới của tao đã bỏ mạng dưới dép lê của mẹ tao rồi.”
“Tao đoán là Trác Khiêm méc.” Người nọ nói, “Mày nghĩ coi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Trác Khiêm vừa đi thì chủ nhiệm Chu lập tức tới bắt tụi mình.”
“Tao cũng cảm thấy là nó, mẹ kiếp, phải giết thằng nhãi ranh đó…”
Trịnh Thiện chưa nói hết câu, như có linh cảm mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy “nhãi ranh” mà cậu ta tính giết đang vô cảm đứng cách cậu ta chỉ vài bước.
Trịnh Thiện: “…”
Trác Khiêm cười với cậu ta, cười rất đẹp, nhưng lại kèm theo chút tà ác.
Trịnh Thiện nổi máu xung thiên, đứng dậy cái oạch, chỉ vào Trác Khiêm chửi: “Hay lắm, đúng là nhắc tào tháo, tào tháo tới. Có phải hôm qua là mày méc không?”
Giọng nói giận dữ của Trịnh Thiện khiến tất cả mọi người có mặt giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn qua.
Chỉ có Trác Khiêm bình tĩnh đứng ở đó, vẻ mặt khó hiểu: “Méc gì cơ?”
“Mẹ nó đừng có giả ngơ với tao!” Trịnh Thiện tức giận nhìn biểu cảm cảm của Trác Khiêm, không ngờ tới lại ngửi thấy mùi trà xanh từ một thằng con trai, “Hôm qua mày vừa đi thì lão già đó tới bắt tụi tao, không phải mày méc gì ai méc?”
“Nói miệng không có căn cứ.” Trác Khiêm hỏi, “Cậu có bằng chứng không?”
Trịnh Thiện: “…” Cậu ta mà có bằng chứng thì đã ra tay đánh người từ lâu rồi, cũng không lải nhải kêu ca làm gì.
Trác Khiêm lại hỏi: “Cậu có video ghi lại cảnh tôi méc thầy không?”
“…”
“Nhân chứng đâu?”
“…”
“Không thì cậu thử phân tích động cơ nào khiến tôi báo thầy đi.”
Nếu Trịnh Thiện bị bệnh tim thì chắc cậu ta đã bị chọc tức ngã lăn ra đất run lẩy bẩy rồi. Sao xưa nay cậu ta chưa từng phát hiện ra Trác Khiêm nói năng chọc điên người khác như vậy nhỉ? Câu nào cũng ép cậu ta vào đường cùng.
Cái cảm giác này đã từng được trải nghiệm một lần trước cửa phòng ký túc xá của Trác Khiêm vào hôm qua. Hôm nay lại được trải nghiệm lần thứ hai, như thể một thùng dầu đổ từ trên trời xuống đốm lửa trong lòng cậu ta.
Bùng một tiếng.
Đốm lửa biến thành một ngọn lửa đủ để lan ra đốt cháy cả đồng cỏ.
“Động cơ chính là vì mày là một thằng chó, nếu mày đã muốn xé rách mặt thì tao cũng không khách sáo nữa.” Trịnh Thiện nghiến răng ken két, cậu ta bước về phía Trác Khiêm.
Trác Khiêm đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn, không ngờ Trịnh Thiện trong cơn giận dữ nhanh nhẹn hơn bình thường. Trong chớp mắt đã xông tới trước mặt cậu, cậu ta thấy Trác Khiêm định chạy, vươn tay xô mạnh Trác Khiêm một phát.
Trác Khiêm mất cảnh giác, bị xô thẳng về phía sau.
Sau đó——
Va phải một người.
Người kia bất thình lình bị cậu va mạnh trúng, thế nhưng cơ thể chỉ hơi lắc lư một chút, nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Trác Khiêm vội vàng ngẩng đầu xin lỗi, người bị lưng cậu đụng trúng cũng cúi đầu nhìn cậu, người nọ đứng ngược sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, Trác Khiêm liên tục nói, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
Lời còn chưa kịp dứt câu, cậu thấy rõ gương mặt của người nọ.
Đây không phải chính là…
Thẩm Gia Lan hay sao!
Trác Khiêm ngẩn người, mở miệng phun ra một chữ cuối cùng: “đâu.”
Thẩm Gia Lan không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo đủ sức đông lạnh Trác Khiêm thành cục đá.
Nằm lên giường, cậu sờ trán, đã không còn quá nóng.
Bao nhiêu chuyện xảy ra trước đó khiến cậu không rảnh để thấy mệt, bây giờ tĩnh tâm lại thì cảm giác đau đầu mới ùa đến từng cơn, đập vào đầu như búa bổ.
Cậu lăn qua lộn lại, đến hơn nửa đêm, mới mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi tỉnh dậy, đã là hơn một giờ chiều. Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà xa lạ, cậu ngu người một lát mới nhận ra mình đã xuyên sách đến đây.
Tuy rằng cậu cũng không mấy quyến luyến với cuộc sống trước kia, nhưng cái nhà kia ít nhất vẫn có thể cho cậu cuộc sống dư dả, đâu như hiện tại, bị bệnh cũng không có tiền đến bệnh viện.
Trác Khiêm gác tay lên trán, thở dài một hơi.
Tục ngữ nói, một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán. Bây giờ coi như cậu đã hiểu được câu nói đó.
Cậu xoay người xuống giường, từ trong vali lấy đống quần áo đã thu dọn ra.
Phần lớn quần áo của nguyên chủ đều để trong trường, cũng không biết gu của nguyên chủ là học từ đâu ra, tóm gọn bằng hai chữ—— lố lăng.
Tất cả đều là sản phẩm có logo của thương hiệu được in to, làm như sợ người khác không biết đống quần áo này đắt tiền. Hơn nữa, kiểu dáng và màu sắc đều không phải đồ mặc thường này, mặc vào trông như chuẩn bị đi sàn diễn thời trang ở đâu không.
Trác Khiêm lục tung đống quần áo lòe loẹt này lên mới tìm được hai bộ coi như tạm được. Một bộ là áo hoodie trắng phối với quần short đen, một bộ là áo sơ mi màu trắng gạo phối với quần jean ống rộng nhạt màu.
Trác Khiêm đặt hai bộ lên giường, chống cằm phân vân.
Vương Tử nói: “Bộ thứ nhất đẹp!”
Trác Khiêm cũng thích bộ thứ nhất hơn, trong phòng không có gương, cậu mặc vào rồi ra khỏi phòng. Cậu chọc Vương Tử: “Hóa ra gu của cậu bình thường phết, tôi còn tưởng cậu cũng thích logo lớn cơ.”
“Làm gì có?! Tôi không thèm thích cái kiểu dáng dung tục đó!” Vương Tử tức tối, “Tất cả đều do ký chủ trước không chịu nghe lời khuyên, coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai. Cậu ta không biết bao nhiêu người cười nhạo bộ dạng của cậu ta!”
Trác Khiêm nhướng mày: “Ký chủ trước?”
Vương Tử chợt phát hiện mình lỡ miệng, lại bắt đầu giả ngu.
Lần này Trác Khiêm không truy hỏi nữa, xem ra cậu đoán không sai, cậu không phải là người đầu tiên đến thế giới này.
Nhưng cậu rất tò mò——
Hôm qua, Vương Tử nói ký chủ trước phạm sai lầm, hại nó bị vạ lây chịu phạt theo. Rốt cuộc là sai lầm cỡ nào mới phải cần cậu qua đây tiếp nhận nhiệm vụ ngay trong đêm? Còn nữa, ký chủ trước đó chỉ mới đến thế giới này sống một khoảng thời gian hay là cậu ta chính là nguyên chủ?
Tiếc là hiện giờ miệng Vương Tử vẫn kín như bưng, không chịu trả lời những chuyện liên quan.
Cũng may tương lai còn dài, cậu có thể từ từ đào ra từ trong miệng Vương Tử.
Lúc Trác Khiêm vào nhà bếp, một nhà ba người kia đã ăn xong bữa trưa. Chu Văn Nhã đang dọn chén đũa, ngẩng đầu thấy Trác Khiêm, trên mặt Chu Văn Nhã thoáng lộ vẻ gượng gạo, đôi tay lúng túng chà lên tạp dề: “Khiêm Khiêm, con dậy rồi à. Thím tưởng con tính ngủ đến bữa tối nên không kêu con dậy ăn trưa…”
Chu Văn Nhã càng nói càng chột dạ, ánh mắt lảng tránh.
Trong lòng Trác Khiêm biết rõ Chu Văn Nhã cố tình không gọi cậu. Đây cũng có một phần là do nguyên chủ, nguyên chủ sinh hoạt hỗn loạn, tính tình cáu bẳn, thường hay thức cả đêm rồi lại ngủ đến chạng vạng, lúc bị Chu Văn Nhã đánh thức thì nổi giận đùng đùng.
Dần dà, Chu Văn Nhã không quản cậu ta nữa.
“Không sao.” Trác Khiêm lắc đầu, lại hỏi, “Thím, trong nhà còn gì ăn không ạ?”
“Có thì có, nhưng thím sắp đi làm rồi, không nấu kịp.” Ngoại trừ sáng sớm bán ít đồ ăn, Chu Văn Nhã còn đi làm giúp việc cho một gia đình, cuối tuần nào cũng đi, bà ngẫm nghĩ mới thấp thỏm hỏi, “Không thì để thím nấu cho con bát mì?”
Vừa dứt lời, trong đầu vang lên tiếng chửi rủa của Vương Tử: “Người phụ nữ xấu xa này cố ý đúng không? Một đống đồ ăn không chừa xíu nào, giờ dùng một bát mì cho qua chuyện? Tức chết tôi!”
Trác Khiêm không thèm để ý Vương Tử, cười gật đầu: “Vậy thì phiền thím rồi.”
Chu Văn Nhã nhanh tay dọn dẹp chén dĩa vào trong nhà bếp, Trác Khiêm đi ngược vào phòng tắm, rửa mặt xong, mở cửa phòng tắm, một người khoanh tay trước ngực chặn đường cậu.
Trác Khiêm hạ mắt nhìn gương mặt phẫn nộ của Trác Phi: “Lại sao nữa?”
“Anh đừng có sai sử mẹ tôi như ở đợ có được không?” Trác Phi oán giận nói, “Mẹ tôi đã phải làm bao nhiêu công chuyện lại còn phải nấu mì cho anh. Anh không thấy thương bà nhưng tôi thì có!”
Trác Khiêm nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Không thì cô nấu thay thím đi?”
“…” Trác Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trác Khiêm, cảm thấy đầu đau giật từng cơn. Nhưng điểm yếu của nhỏ đang nằm trên tay Trác Khiêm, không thể nổi cáu bừa bãi như trước nữa, nhỏ hít sâu một hơi, “Ý tôi là anh không ra ăn cơm không phải lỗi của mẹ tôi. Mắc gì bắt mẹ tôi nấu mì cho anh? Sao anh không tự mình nấu?”
Trác Khiêm nghe thế thì cười: “Nếu cô không tặng ra sợi dây chuyền hơn hai nghìn tệ đó thì may ra tôi còn nghe lời cô nói đó. Giờ cô lấy tư cách gì nói tôi?”
Trác Phi bị giẫm trúng chỗ đau, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng hệt như quả bóng bay xì hơi.
“Hai nghìn tệ gần bằng thu nhập mà mẹ cô bán buôn nửa tháng trời. So sánh với hành vi của cô thì tôi đây chỉ là nhờ mẹ cô nấu bát mì mà thôi.”
Ba chữ “hai nghìn tệ” này như một mũi kim đâm vào lòng Trác Phi. Trác Khiêm nhắc đến một lần là đau một lần, đồng thời, nhỏ cũng vừa nhận ra, không ngờ Trác Khiêm lại nói chuyện chua ngoa đến thế, đến mức khiến nhỏ muốn gỡ tai xuống cho rồi.
Trác Phi tự hiểu nói không lại Trác Khiêm, quay đầu muốn bỏ trốn.
“Đứng lại.”
Giọng nói Trác Khiêm truyền đến, Trác Phi miễn cưỡng dừng lại.
“Tôi hết tiền rồi, lấy trước của cô một chút.” Trác Khiêm tính thử, “Cô đưa trước cho tôi một nghìn tệ đi.”
Trác Phi hú hồn xoay người: “Tôi không có nhiều tiền như vậy!”
Trác Khiêm nheo mắt, trên gương mặt trẻ con sáng sủa lộ ra nụ cười ác ý: “Tôi biết cô có một con heo đất, giấu dưới gầm giường.”
Trác Phi: “…”
Sao cái gì thằng cha này cũng biết hết vậy?!
–
Đã xuyên sách hơn một ngày, rốt cuộc Trác Khiêm cũng có được chút lợi lọc. Giờ phút này, cậu chỉ hối hận trước khi xuyên sách đã không đọc kỹ quyển đam mỹ kia mấy lần, nếu không cũng không quên gần hết cốt truyện khúc sau.
“Nhỏ này không chỉ giấu tiền dưới gầm giường, trong bếp cũng gấu một cái hộp nhỏ nữa.” Vương Tử bỗng lên tiếng, giọng điệu chua lè, “Con nhỏ này có tiền thật đó.”
Trác Khiêm ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
Vương Tư rất chi là đắc ý: “Chỉ cần là nội dung có viết trong tiểu thuyết thì tôi điều biết hết. Có chuyện gì cậu không biết thì cứ hỏi tôi.”
Hóa ra Vương Tử là bách khoa toàn thư, cuối cùng Trác Khiêm đã có cái nhìn khác về nó, cậu vẫn luôn coi Vương Tử là cái hệ thống vô dụng chỉ biết mê trai.
Hai giờ chiều, Trác Khiêm ăn mì xong, ra ngoài.
Ánh nắng mặt trời chói chang, không khí tràn ngập cái nóng của tháng chín. Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, Trác Khiêm ngợ ra nơi này còn cũ nát tồi tàn hơn những gì đã thấy hôm qua. Dưới ánh mặt trời thậm chí còn thấy rõ cát bụi bay mịt mù, rác rưởi đầy đường không được dọn tỏa ra một mùi hôi khó tả.
Lúc Trác Khiêm đi ngang qua một ngõ nhỏ, vừa ngẩng đầu thì thấy một hộ gia đình phơi móc quần lót màu đỏ trên cây cột phía bên ngoài——ngay phía trên đầu cậu.
Trác Khiêm: “…”
Cậu bất giác nhanh bước chân, đi ra khỏi ngõ nhỏ, suýt thì bị trận gió cuốn theo cát bụi đập vào mặt, may mà cậu kịp né sang bên cạnh.
Ngoài đây có rất nhiều đất hoang, lác đác vài căn nhà lầu, trên lầu có người ở, dưới lầu cho người ta thuê để buôn bán.
Trác Khiêm nhìn một tiệm cắt tóc đơn sơ một lúc lâu, cho đến khi một bà cô béo trông ra cửa kính nhìn thấy cậu, bà cô béo nhiệt tình vẫy tay với cậu: “Ái chà cậu nhóc đẹp trai, con muốn cắt tóc hả? Vào đây vào đây.”
Trác Khiêm không thể từ chối, vừa định bước vào thì đột nhiên một thiếu niên đầu dưa hấu từ đâu vọt ra, cậu ta giành trước đẩy cửa kính, bước vào lập tức chửi ầm lên: “Bà chủ, sao bà lại cắt thế này? Con vừa về thì thấy bà cắt mất một mảng phía sau đầu con!”
“Ai nha sao có thể!”
“Bà tự nhìn đi!” Đầu dưa hấu đưa tay kéo phần tóc phía sau, quả nhiên thấy một mảng lớn bị cắt trụi.
Trác Khiêm sợ chạy muốn tụt quần.
Cậu thấy tuyệt vọng với nơi này rồi. Chạy đến một nơi xa hơn một khoảng, không thấy tiệm cắt tóc nào, cậu vào một nhà thuốc nhờ người ta xem bệnh, dì kê cho cậu một ít thuốc, dặn dò cậu uống đúng giờ.
Trả tiền xong, cậu xách bịch thuốc ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, bỗng dưng có một bàn tay chộp lấy cánh tay cậu, ngay kế đó, một giọng nói không chắc lắm vang lên bên tai: “Em là… Trác Khiêm?”
Trác Khiêm liếc nhìn bàn tay đang nắm cánh tay mình, vô thức cau mày. Cậu tự thấy tính mình khá hiền lành, cũng không kiêng kỵ gì nhiều, nhưng một trong số đó chính là không thích đụng chạm cơ thể với người khác.
Ngước mắt lên nhìn, là một thiếu niên trạc tuổi cậu, lùn hơn cậu một xíu, gương mặt thanh tú, đeo một cặp kính, kiểu tóc cắt ngắn trông rất ngoan ngoãn.
Thiếu niên tỏa ra hào quang học sinh ngoan, một tay khác còn đang ôm mấy quyển sách luyện thi.
“Là tôi.” Trác Khiêm đáp lời, gương mặt bất biến vừa rút cánh tay về vừa đánh giá thiếu niên từ trên xuống một lượt.
“Anh ta là Đỗ Học Gia, hàng xóm của cậu, cũng là bạn học của Trác Duệ.” Vương Tử nhắc nhở, còn cười hì hì, “Đừng trông, anh ta không phải gu của cậu đâu.”
Trác Khiêm: “… Cậu câm miệng cho tôi.”
Cậu hoàn toàn không có ấn tượng với Đỗ Học Gia này, nhưng đã là hàng xóm, cười đáp lại: “Trùng hợp quá, anh cũng đến mua thuốc à?”
“À không phải…” Đỗ Học Gia ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Trác Khiêm, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, anh rụt tay lại, ngượng ngùng sờ mặt, “Anh đi ngang qua, thấy em trông hơi quen nên lại xem thử.”
Trác Khiêm cười phì: “Anh cũng không chắc trông em như thế nào sao?”
Đỗ Học Gia tưởng Trác Khiêm đang trách mình, nóng ruột xua tay: “Không, không phải vậy, vì hôm nay em không trang điểm nên anh nhất thời không nhận ra.”
“Ý anh là em trước và sau khi trang điểm rất khác nhau?”
Đỗ Học Gia vừa muốn gật đầu lại muốn lắc đầu, bứt rứt một lúc lâu đến mức mặt mày đỏ bừng: “Không, không, không, anh không có ý này.”
Đúng thật là Trác Khiêm trước và sau khi trang điểm rất khác nhau. Nguyên nhân trang điểm quá đậm, son phấn che lấp đường nét đẹp trai sáng sủa của cậu. Nhìn Trác Khiêm phiên bản trang điểm đậm quen rồi, tự dưng nhìn thấy mặt mộc, Đỗ Học Gia còn nghĩ mình lộn người.
Nhưng phải công nhận, Trác Khiêm khi không trang điểm rất đẹp trai. Nhất là đôi mắt cún con khi không đánh phấn mắt lẫn kẻ mắt, tia nắng mặt trời nhỏ vụn chiếu vào đôi mắt cậu, trông cực kỳ đáng yêu.
Đỗ Học Gia kìm nén bao lời trong lòng, không thốt nổi một chữ.
Trác Khiêm thấy Đỗ Học Gia nín nhịn đến mức khó chịu, không chọc đối phương nữa, tán gẫu vài câu mới nói bản thân có việc phải làm, cứ thế cầm theo bịch thuốc hướng về bến xe buýt.
Đi được một đoạn, Vương Tử bày vẻ lưu manh huýt sáo: “Đứa nhóc này không giấu nổi suy nghĩ của mình, thiếu điều viết to ba chữ ‘Anh thích em’ lên mặt.”
Trác Khiêm quay đầu lại nhìn thử, thấy Đỗ Học Gia vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hướng cậu đi, bắt gặp ánh nhìn của cậu, Đỗ Học Gia hoảng loạn xoay đầu.
Trác Khiêm ngoảnh mặt đi, thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Vương Tử hỏi: “Tiếc cái gì?”
“Không phải gu tôi.”
“Cơ mà tôi nói nè, thiếu niên dương quang mảnh khảnh không ngon à? Cứ nhất quyết khoái đàn ông cơ bắp, gu của cậu chỉ có nước tới phòng gym mới tìm được.”
Trác Khiêm không nhịn được nữa: “Câm miệng cho tôi!”
Dừng một lát, bổ sung thêm, “Không được phép đọc ký ức của tôi!”
Chiếc điện thoại của nguyên chủ là quà sinh nhật mà bạn mẹ nguyên chủ tặng. Người bạn đó tên là Tang Nhu, đã từng nhận ơn từ mẹ nguyên chủ, mấy năm gần đây mới tìm được nguyên chủ để báo ân, hơn nữa tháng nào cũng đúng hạn gửi cho nguyên chủ ba nghìn tệ tiền sinh hoạt phí——đương nhiên, số tiền đó đều bị nguyên chủ phung phí không còn đồng nào.
Chiếc điện thoại này vừa mới mua chưa đầy một năm, tuy vẫn còn hạn bảo hành, nhưng ngâm nước được xem là hư hỏng do con người gây ra. Xét thấy chiếc điện thoại này không hề rẻ, nên Trác Khiêm lấy chứng từ từ trong ngăn kéo, định đến trung tâm bảo hành thử vận may xem sao.
Trung tâm bảo hành nằm ở nội thành, xe buýt đổi sang tàu tốn hơn một tiếng.
Trác Khiêm bước vào tòa nhà cao chót vót, tìm thấy bốn văn phòng bảo hành trên tầng mười tám. Cuối tuần đông đúc hơn thường ngày, có bảy tám nhân viên ngồi trước quầy lễ tân.
Trác Khiêm lấy số ở cửa, định sang khu vực đợi, chưa kịp nhấc chân thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc ồn ào.
“**, lão già đó gọi điện cho mẹ tao, tối qua tao xém bị đánh chết. Mày thấy vết bầm trên mặt tao không? Mẹ tao cầm bình hoa đập đó, xi… chạm nhẹ cũng thấy đau.”
“Địu má, mẹ mày ác quá vậy. Mặt sưng thành đầu theo rồi.” Một người khác nói.
“Mặt sưng đã là gì? Nếu không phải tao liều mạng ngăn cản thì chắc điện thoại mới của tao đã bỏ mạng dưới dép lê của mẹ tao rồi.”
“Tao đoán là Trác Khiêm méc.” Người nọ nói, “Mày nghĩ coi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Trác Khiêm vừa đi thì chủ nhiệm Chu lập tức tới bắt tụi mình.”
“Tao cũng cảm thấy là nó, mẹ kiếp, phải giết thằng nhãi ranh đó…”
Trịnh Thiện chưa nói hết câu, như có linh cảm mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy “nhãi ranh” mà cậu ta tính giết đang vô cảm đứng cách cậu ta chỉ vài bước.
Trịnh Thiện: “…”
Trác Khiêm cười với cậu ta, cười rất đẹp, nhưng lại kèm theo chút tà ác.
Trịnh Thiện nổi máu xung thiên, đứng dậy cái oạch, chỉ vào Trác Khiêm chửi: “Hay lắm, đúng là nhắc tào tháo, tào tháo tới. Có phải hôm qua là mày méc không?”
Giọng nói giận dữ của Trịnh Thiện khiến tất cả mọi người có mặt giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn qua.
Chỉ có Trác Khiêm bình tĩnh đứng ở đó, vẻ mặt khó hiểu: “Méc gì cơ?”
“Mẹ nó đừng có giả ngơ với tao!” Trịnh Thiện tức giận nhìn biểu cảm cảm của Trác Khiêm, không ngờ tới lại ngửi thấy mùi trà xanh từ một thằng con trai, “Hôm qua mày vừa đi thì lão già đó tới bắt tụi tao, không phải mày méc gì ai méc?”
“Nói miệng không có căn cứ.” Trác Khiêm hỏi, “Cậu có bằng chứng không?”
Trịnh Thiện: “…” Cậu ta mà có bằng chứng thì đã ra tay đánh người từ lâu rồi, cũng không lải nhải kêu ca làm gì.
Trác Khiêm lại hỏi: “Cậu có video ghi lại cảnh tôi méc thầy không?”
“…”
“Nhân chứng đâu?”
“…”
“Không thì cậu thử phân tích động cơ nào khiến tôi báo thầy đi.”
Nếu Trịnh Thiện bị bệnh tim thì chắc cậu ta đã bị chọc tức ngã lăn ra đất run lẩy bẩy rồi. Sao xưa nay cậu ta chưa từng phát hiện ra Trác Khiêm nói năng chọc điên người khác như vậy nhỉ? Câu nào cũng ép cậu ta vào đường cùng.
Cái cảm giác này đã từng được trải nghiệm một lần trước cửa phòng ký túc xá của Trác Khiêm vào hôm qua. Hôm nay lại được trải nghiệm lần thứ hai, như thể một thùng dầu đổ từ trên trời xuống đốm lửa trong lòng cậu ta.
Bùng một tiếng.
Đốm lửa biến thành một ngọn lửa đủ để lan ra đốt cháy cả đồng cỏ.
“Động cơ chính là vì mày là một thằng chó, nếu mày đã muốn xé rách mặt thì tao cũng không khách sáo nữa.” Trịnh Thiện nghiến răng ken két, cậu ta bước về phía Trác Khiêm.
Trác Khiêm đã chuẩn bị tinh thần chạy trốn, không ngờ Trịnh Thiện trong cơn giận dữ nhanh nhẹn hơn bình thường. Trong chớp mắt đã xông tới trước mặt cậu, cậu ta thấy Trác Khiêm định chạy, vươn tay xô mạnh Trác Khiêm một phát.
Trác Khiêm mất cảnh giác, bị xô thẳng về phía sau.
Sau đó——
Va phải một người.
Người kia bất thình lình bị cậu va mạnh trúng, thế nhưng cơ thể chỉ hơi lắc lư một chút, nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Trác Khiêm vội vàng ngẩng đầu xin lỗi, người bị lưng cậu đụng trúng cũng cúi đầu nhìn cậu, người nọ đứng ngược sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét khuôn mặt đẹp đẽ, Trác Khiêm liên tục nói, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý…”
Lời còn chưa kịp dứt câu, cậu thấy rõ gương mặt của người nọ.
Đây không phải chính là…
Thẩm Gia Lan hay sao!
Trác Khiêm ngẩn người, mở miệng phun ra một chữ cuối cùng: “đâu.”
Thẩm Gia Lan không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo đủ sức đông lạnh Trác Khiêm thành cục đá.