Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 66: Bằng chứng đâu?
Trác Khiêm lấy điện thoại của Ninh Phong ra, nắm tay Ninh Phong mở khóa vân tay, cậu ấn thẳng vào WeChat, sau một hồi lục tìm, cậu đã tìm thấy tin nhắn liên quan trong lịch sử trò chuyện giữa Ninh Phong và Kỳ Kim.
Cậu chụp màn hình lịch sử trò chuyện rồi cất điện thoại vào túi quần Ninh Phong.
Suốt quá trình đó, Thẩm Gia Lan chỉ đứng một bên quan sát, không nói cũng không làm gì.
Trác Khiêm làm xong việc, đứng dậy.
Ánh mắt Thẩm Gia Lan cũng di chuyển theo động tác của cậu.
Trác Khiêm bị y nhìn đến mức thấy mặt nóng lên, gãi gãi mũi, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Thẩm Gia Lan không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu bảo cậu ta báo giáo viên?”
Trác Khiêm nói: “Phải.”
Cậu không ngờ Thẩm Gia Lan hay tin nhanh đến vậy, cứ tưởng Thẩm Gia Lan sẽ trách móc cậu xen vào chuyện người khác, kết quả là Thẩm Gia Lan chẳng nói gì, chỉ gật đầu: “Tiếp theo thì sao?”
Trác Khiêm chớp mắt: “Hả?”
Thẩm Gia Lan nhìn cậu: “Tiếp theo nên làm gì?”
Trác Khiêm à một tiếng, quơ quơ điện thoại trong tay: “Tôi lấy được một số bằng chứng trong điện thoại Ninh Phong, lát nữa sẽ đưa cho cho giáo viên chủ nhiệm lớp các cậu.”
“Ừm.” Thẩm Gia Lan nói, “Đi thôi.”
Trong văn phòng yên tĩnh im ắng, thầy Hạ và cô Trương ngồi đối mặt nhau, không ai có tâm trạng nói chuyện phiếm, tự mình nghĩ phần mình.
Kiều Kiệt đứng bên cạnh cô Trương, theo thời gian dần trôi qua, nỗi thấp thỏm trong lòng cậu ta cũng lớn dần.
Cậu ta không biết Trác Khiêm có cách gì hay không. Trên thực tế là ban đầu cậu ta không hề ngờ đến đám Kỳ Kim sẽ dẻo mồm lươn lẹo, nói đen thành trắng như thế. Hơn nữa, sự thật là cậu ta không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào.
Ngay cả đương sự như cậu ta cũng bó tay bó chân, không biết Trác Khiêm tính xử lý kiểu gì.
Kiều Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng sốt ruột. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà khiến cậu ta có cảm giác như một ngày dài bằng một năm.
Trác Khiêm và Ninh Phong vẫn chưa quay lại, Kiều Kiệt nhịn hết nổi, khẽ nói với cô Trường: “Cô Trương ơi, em muốn đi tìm Trác Khiêm.”
Cô Trương nói: “Ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”
Kiều Kiệt bị từ chối nghiến răng, chỉ đành tiếp tục trông mông nhìn về phía cửa văn phòng.
Giờ phút này, người hả hê nhất không ai khác chính là Kỳ Kim, nhìn khuôn mặt đổ mồ hôi của Kiều Kiệt, lòng cậu ta thấy đã gì đâu.
Trác Khiêm muốn moi gì từ miệng Ninh Phong à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Ninh Phong cực kỳ ghét Trác Khiêm, ước gì có thể đạp Trác Khiêm xuống buồn, làm gì có chuyện để Trác Khiêm moi được gì từ miệng mình?
Trác Khiêm cố đấm ăn xôi vô ích, giống như cá rời nước, chỉ nhảy trên thớt thêm vài cái mà thôi.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, Trác Khiêm và Ninh Phong vẫn không xuất hiện.
“Thầy Hạ.” Kỳ Kim sắp không nhịn cười nổi nữa, cậu ta lên tiếng, “Đã qua năm phút rồi ạ. Em đi gọi bọn họ quay lại được không thầy?”
Thầy Hạ nhìn sang cô Trương.
Thật ra cô Trương không tin học sinh lớp mình nói dối. Cô hiểu tính nết học sinh lớp mình, cũng hiểu tính Kiều Kiệt. Mặc dù thành tích của đứa nhỏ này khá kém, đôi khi còn gây rắc rối, nhưng bản chất không xấu, sẽ không vu oan giá họa bậy bạ cho ai về một vấn đề nghiêm trọng thế này.
Hơn nữa, khi Kiều Kiệt kể mấy chuyện đó không có vẻ đang nói dối.
Tuy nhiên, sự thật mạnh hơn lời nói. Kiều Kiệt không đưa ra được bằng chứng, Trác Khiêm cũng không giúp đỡ được gì. Cô Trương thở dài: “Đi đi.”
Kỳ Kim mừng rỡ đáp lời, định đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa mới quay người, đã trông thấy hai người bước vào cửa.
“Giờ mới về? Năm phút đã qua lâu rồi.” Kỳ Kim không thèm che giấu sự đắc ý trên mặt, cậu ta hếch cằm, mỉa mai với thái độ của người chiến thắng, “Không đưa ra được bằng chứng thì thôi. Đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
Trác Khiêm hỏi lại: “Ai nói tôi không đưa ra chứng cứ được?”
Kỳ Kim tưởng Trác Khiêm đang cố mạnh miệng, cười khẩy: “Chứng cứ đâu?”
Trác Khiêm nói: “Ở trong tay tôi.”
Kỳ Kim nhìn sang điện thoại trong tay Trác Khiêm, không hiểu sao mà trái tim cậu ta giật thót, trong giây lát, cậu ta có linh cảm cực kỳ xấu.
Bị Trác Khiêm moi được thật à?
Thằng Ninh Phong ngu xuẩn kia làm ăn kiểu gì không biết!
Kỳ Kim nóng nảy nhìn ra đằng sau Trác Khiêm, một giây hoảng hồn phát hiện ra người đằng sau Trác Khiêm không phải Ninh Phong, mà là… Thẩm Gia Lan?!
Chuyện này liên quan gì đến Thẩm Gia Lan? Tại sao Thẩm Gia Lan lại quay về cùng Trác Khiêm? Hay là Thẩm Gia Lan đi ngang qua…
Nhưng bây giờ đang trong giờ học, Thẩm Gia Lan không thể nào đi ngang qua văn phòng giáo viên. Với cả, y đứng rất gần Trác Khiêm, giống như cùng nhau đến.
Tuy Kỳ Kim và Thẩm Gia Lan đã là bạn cùng lớp hơn một năm, nhưng bọn họ gần như không có xíu giao lưu nào.
Kỳ Kim tự hiểu không xứng đứng bên cạnh Thẩm Gia Lan. Cậu ta không chen vào vòng quan hệ của Thẩm Gia Lan được, cũng không muốn nịnh bợ, a dua Thẩm Gia Lan như Ninh Phong, bởi vậy hai người vẫn luôn ở trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng hiện tại…
Kỳ Kim siết nắm đấm, trơ mắt nhìn Trác Khiêm cùng Thẩm Gia Lan bước vào văn phòng.
Có vẻ như Thẩm Gia Lan không có ý định nhúng tay vào chuyện này. Y im lặng đứng bên cạnh Trác Khiêm, xem bản thân như người vô hình.
Thầy Hạ ngạc nhiên hỏi Thẩm Gia Lan có chuyện gì sao.
Thẩm Gia Lan bình tĩnh đáp: “Không có gì đâu ạ. Chán quá nên qua đây dạo chơi.”
Thầy Hạ: “……”
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy Hạ hiểu rõ tính cách học sinh mình thế nào. Ông lờn quen gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuyển tầm mắt sang Trác Khiêm: “Lấy được bằng chứng rồi à?”
Trác Khiêm cay cú với sự thiên vị học sinh xuất sắc của Thẩm Gia Lan. Nếu học sinh lớp 11-6 bọn họ dám đi dạo qua đây thì chắc đã bị túm cổ bắt phạt từ lâu rồi.
Hầy, cùng là con người với nhau mà sao khác quá.
Nghĩ xong, Trác Khiêm mới trả lời: “Dạ rồi.”
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của đám Kỳ Kim, cậu mở điện thoại, ấn vào album, đưa cho thầy Hạ, “Tổng cộng có ba bức, phiền thầy lật xem ạ.”
Thầy Hạ cau mày tiếp nhận điện thoại, ông đẩy gọng kính, xem thật kỹ, giống như muốn hiểu thấu từng câu từng chữ trong ô thoại.
Tổng cộng ba bức, thầy Hạ tốn mười phút mới xem xong.
Đọc xong, mặt thầy Hạ u ám như phủ đầy sương mù, ông bình tĩnh đưa điện thoại cho cô Trương.
Cô Trương nhanh chóng đọc xong, sự kinh ngạc không che giấu được cơn phẫn nợ chợt bùng phát, cô đập lên bàn làm việc, đồng thời đứng bật dậy: “Thật vô lý!”
Biểu cảm trên mặt đám Kỳ Kim vô cùng đặc sắc.
“Không phải các em đòi bằng chứng sao? Đây là bằng chứng!” Thầy Hạ lấy điện thoại qua, đọc nội dung thành tiếng, “Nhìn đi, nhìn coi các em đã làm gì? Các em vẫn còn là học sinh mà đã học được thói hãm hại, lừa lọc!”
Dĩ nhiên Kỳ Kim biết lịch sử trò chuyện này là từ khung chat giữa cậu ta với Ninh Phong. Vấn đề là sao Trác Khiêm lại có được? Chắc chắn Ninh Phong sẽ không đưa cho cậu!
“Cậu, cậu lấy ảnh chụp màn hình từ đâu ra?”
Trác Khiêm nói: “Từ Ninh Phong đó, không khó lắm.”
Kỳ Kim sực nhận ra gì đó, cậu ta hỏi: “Ninh Phong đâu? Ninh Phong đi đâu rồi?”
Thầy Hạ cực kỳ tức giận khi thấy Kỳ Kim không chịu nhận lỗi trước bằng chứng vô cùng xác thực, ông lấy cuốn sách giáo khoa trên bàn ném vào Kỳ Kim: “Giờ nào rồi còn quan tâm người khác? Tôi sẽ gọi cho phụ huynh của các cậu ngay lập tức, để bọn họ dẫn các cậu về nhà. Loại con nít như các cậu tôi dạy hết nổi rồi!”
Kỳ Kim bị góc sách giáo khoa đập sưng một cục trên đầu, đau đớn nhăn mặt, nhưng cậu ta không rảnh bận tâm, ngay khi cậu ta nghe rõ lời thầy Hạ nói xong thì lập tức cuống cuồng.
Đám người đi chung với cậu ta cũng hoảng theo.
“Thầy Hạ, chắc chắn Trác Khiêm đã làm gì Ninh Phong rồi ạ. Chứ không thì cậu ta lấy mấy tấm này từ đâu ra!”
Trác Khiêm mỉm cười: “Thầy Hạ nói đúng đó, kệ Ninh Phong đi, lo bản thân trước đi kìa.”
Thầy Hạ không muốn nói chuyện với mấy tên này nữa. Ông lấy danh sách từ trong ngăn kéo ra, vừa tìm địa chỉ liên lạc của cha mẹ Kỳ Kim vừa gọi điện cho chủ nhiệm khối bằng điện thoại bàn.
Chuyện lớn thế này, phải báo cáo với nhà trường, bây giờ cần chủ nhiệm khối phải ra mặt.
Lúc Kỳ Kim nghe giọng chủ nhiệm khối truyền ra từ ống nghe điện thoại bàn, dây thần kinh đang căng chặt trong đầu đứt phựt, cậu ta sợ hãi rơi nước mắt, không dám mạnh miệng nữa, khúm núm nói: “Thầy Hạ, thầy Hạ, bọn em sai rồi. Bọn em nhận tiền của Kiều Kiệt, bọn em sẽ trả lại cho Kiều Kiệt có được không? Bọn em sẽ đưa thêm hai mươi nghìn tệ nữa. Cầu xin thầy đừng gọi phụ huynh có được không ạ?”
Những người khác cũng luôn mồm cầu xin.
Trong chốc lát, cả văn phòng loạn cào cào.
Trác Khiêm đứng cách Kỳ Kim khá gần, bị Thẩm Gia Lan kéo tay lôi ra, cậu đứng không vững đụng vào người Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan thuận thế đỡ lấy bả vai cậu, nói: “Tránh xa họ ra.”
Cũng phải, đám Kỳ Kim vừa nghe nói sẽ mời phụ huynh thì không khác gì lên cơn điên, thậm chí còn muốn giật ống nghe khỏi tay thầy Hạ. Ba chữ “mời phụ huynh” như một cây kéo, cắt đứt sợi dây thần kinh lý trí cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ không ngờ sẽ to chuyện đến mức này. Bọn họ chỉ ngứa mắt Kiều Kiệt nên muốn dạy cậu ta một bài học mà thôi. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một hòn đá ngáng đường, không ngờ Trác Khiêm dám xúi Kiều Kiệt báo giáo viên.
Thầy Hạ không hề dao động khi đối mặt với những gương mặt đẫm nước mắt và tiếng khổ sở van nài, gọi cho tất cả phụ huynh, bao gồm Ninh Phong một cách cực kỳ hiệu suất.
Nháy mắt, trên mặt đám Kỳ Kim tràn ngập tuyệt vọng, như trời sắp sụp.
Thầy Hạ nhìn bọn họ đầy thất vọng, ông nói: “Mọi chuyện đợi chủ nhiệm khối và phụ huynh các em tới rồi bàn tiếp.”
Đương nhiên, Kiều Kiệt đưa tiền cũng không phải người bị hại một trăm phần trăm, nhưng đấy là việc của cô Trương.
Thầy Hạ bảo cô Trương và Kiều Kiệt ở lại văn phòng đợi một lát. Còn Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan, ai về lớp người nấy.
Mới vừa dứt câu, chuông hết tiếc vang lên.
Trác Khiêm vỗ vai Kiều Kiệt, sau đó rời đi cùng Thẩm Gia Lan.
Khi bọn họ bước đến cửa, thầy Hạ đột nhiên nhớ ra, gọi Trác Khiêm lại: “À mà, sao Ninh Phong chưa về nữa?”
Trác Khiêm trả lời: “Ninh Phong đang nghỉ trong nhà vệ sinh ạ.”
Thầy Hạ thắc mắc: “Nghỉ?”
Trác Khiêm đáp ngay: “Cậu ấy không khỏe ấy ạ.”
Thầy Hạ ồ một tiếng, có lẽ vì đầu óc đang loạn, ông không có tâm trạng nghĩ quá nhiều, phất tay bảo Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ra ngoài.
Thầy Hạ không nghĩ nhiều, nhưng Kỳ Kim vừa nghe đã hiểu hàm ý trong lời Trác Khiêm.
Hóa ra Trác Khiêm không gọi Ninh Phong ra ngoài để moi móc thông tin, mà là lừa Ninh Phong đến nhà vệ sinh rồi đánh bất tỉnh, sau đó lén chụp lại màn hình lịch sử trò chuyện của cậu ta và Ninh Phong.
Tức là Trác Khiêm đã ủ mưu xong từ đầu.
Vậy cho nên Trác Khiêm mới bình tĩnh đến thế, dự đoán trước tất thảy, nhìn bọn họ ngụy biện giống như đang xem xiếc khỉ.
Trong phút chốc, cảm xúc lẫn lộn giữa ức chế và phẫn nộ bao trùm đầu óc, đợi khi Kỳ Kim tỉnh táo lại, cậu ta đã vung nắm đấm về Trác Khiêm đang đối lưng với cậu ta.
Nào ngờ, Thẩm Gia Lan còn phản xạ nhanh hơn cả cậu ta. Nắm đấm của cậu ta còn cách Trác Khiêm một khoảng mà Thẩm Gia Lan đã đá bay cậu ta.
Cậu ta bị đá bay nửa mét, bất cẩn tự cắn lưỡi, lập tức nếm được mùi máu tươi.
Khóe mắt Kỳ Kim đỏ lên, hung hăng nhìn chòng chọc Trác Khiêm. Cậu ta nghiêng đầu nhổ nước bọt xuống đất, đứng dậy nhắm về phía Trác Khiêm một lần nữa.
Trác Khiêm không ngờ Kỳ Kim sẽ tự dưng lên cơn, đang định trốn sang một bên thì lại bị Thẩm Gia Lan kéo ra phía sau.
Ánh mắt Thẩm Gia Lan lạnh lẽo như sắp đóng băng. Y nhanh tay cởi áo khoác ra ném lên người Trác Khiêm, tiến hai bước đá vào bụng Kỳ Kim.
Lần này y không ngừng lại giữa chừng, sau khi đá Kỳ Kim ngã ra đất, y cúi người, giơ nắm đấm lên nện mạnh xuống.
Cậu chụp màn hình lịch sử trò chuyện rồi cất điện thoại vào túi quần Ninh Phong.
Suốt quá trình đó, Thẩm Gia Lan chỉ đứng một bên quan sát, không nói cũng không làm gì.
Trác Khiêm làm xong việc, đứng dậy.
Ánh mắt Thẩm Gia Lan cũng di chuyển theo động tác của cậu.
Trác Khiêm bị y nhìn đến mức thấy mặt nóng lên, gãi gãi mũi, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Thẩm Gia Lan không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu bảo cậu ta báo giáo viên?”
Trác Khiêm nói: “Phải.”
Cậu không ngờ Thẩm Gia Lan hay tin nhanh đến vậy, cứ tưởng Thẩm Gia Lan sẽ trách móc cậu xen vào chuyện người khác, kết quả là Thẩm Gia Lan chẳng nói gì, chỉ gật đầu: “Tiếp theo thì sao?”
Trác Khiêm chớp mắt: “Hả?”
Thẩm Gia Lan nhìn cậu: “Tiếp theo nên làm gì?”
Trác Khiêm à một tiếng, quơ quơ điện thoại trong tay: “Tôi lấy được một số bằng chứng trong điện thoại Ninh Phong, lát nữa sẽ đưa cho cho giáo viên chủ nhiệm lớp các cậu.”
“Ừm.” Thẩm Gia Lan nói, “Đi thôi.”
Trong văn phòng yên tĩnh im ắng, thầy Hạ và cô Trương ngồi đối mặt nhau, không ai có tâm trạng nói chuyện phiếm, tự mình nghĩ phần mình.
Kiều Kiệt đứng bên cạnh cô Trương, theo thời gian dần trôi qua, nỗi thấp thỏm trong lòng cậu ta cũng lớn dần.
Cậu ta không biết Trác Khiêm có cách gì hay không. Trên thực tế là ban đầu cậu ta không hề ngờ đến đám Kỳ Kim sẽ dẻo mồm lươn lẹo, nói đen thành trắng như thế. Hơn nữa, sự thật là cậu ta không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào.
Ngay cả đương sự như cậu ta cũng bó tay bó chân, không biết Trác Khiêm tính xử lý kiểu gì.
Kiều Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng sốt ruột. Chỉ vài phút ngắn ngủi mà khiến cậu ta có cảm giác như một ngày dài bằng một năm.
Trác Khiêm và Ninh Phong vẫn chưa quay lại, Kiều Kiệt nhịn hết nổi, khẽ nói với cô Trường: “Cô Trương ơi, em muốn đi tìm Trác Khiêm.”
Cô Trương nói: “Ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”
Kiều Kiệt bị từ chối nghiến răng, chỉ đành tiếp tục trông mông nhìn về phía cửa văn phòng.
Giờ phút này, người hả hê nhất không ai khác chính là Kỳ Kim, nhìn khuôn mặt đổ mồ hôi của Kiều Kiệt, lòng cậu ta thấy đã gì đâu.
Trác Khiêm muốn moi gì từ miệng Ninh Phong à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Ninh Phong cực kỳ ghét Trác Khiêm, ước gì có thể đạp Trác Khiêm xuống buồn, làm gì có chuyện để Trác Khiêm moi được gì từ miệng mình?
Trác Khiêm cố đấm ăn xôi vô ích, giống như cá rời nước, chỉ nhảy trên thớt thêm vài cái mà thôi.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, Trác Khiêm và Ninh Phong vẫn không xuất hiện.
“Thầy Hạ.” Kỳ Kim sắp không nhịn cười nổi nữa, cậu ta lên tiếng, “Đã qua năm phút rồi ạ. Em đi gọi bọn họ quay lại được không thầy?”
Thầy Hạ nhìn sang cô Trương.
Thật ra cô Trương không tin học sinh lớp mình nói dối. Cô hiểu tính nết học sinh lớp mình, cũng hiểu tính Kiều Kiệt. Mặc dù thành tích của đứa nhỏ này khá kém, đôi khi còn gây rắc rối, nhưng bản chất không xấu, sẽ không vu oan giá họa bậy bạ cho ai về một vấn đề nghiêm trọng thế này.
Hơn nữa, khi Kiều Kiệt kể mấy chuyện đó không có vẻ đang nói dối.
Tuy nhiên, sự thật mạnh hơn lời nói. Kiều Kiệt không đưa ra được bằng chứng, Trác Khiêm cũng không giúp đỡ được gì. Cô Trương thở dài: “Đi đi.”
Kỳ Kim mừng rỡ đáp lời, định đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa mới quay người, đã trông thấy hai người bước vào cửa.
“Giờ mới về? Năm phút đã qua lâu rồi.” Kỳ Kim không thèm che giấu sự đắc ý trên mặt, cậu ta hếch cằm, mỉa mai với thái độ của người chiến thắng, “Không đưa ra được bằng chứng thì thôi. Đừng lãng phí thời gian của mọi người.”
Trác Khiêm hỏi lại: “Ai nói tôi không đưa ra chứng cứ được?”
Kỳ Kim tưởng Trác Khiêm đang cố mạnh miệng, cười khẩy: “Chứng cứ đâu?”
Trác Khiêm nói: “Ở trong tay tôi.”
Kỳ Kim nhìn sang điện thoại trong tay Trác Khiêm, không hiểu sao mà trái tim cậu ta giật thót, trong giây lát, cậu ta có linh cảm cực kỳ xấu.
Bị Trác Khiêm moi được thật à?
Thằng Ninh Phong ngu xuẩn kia làm ăn kiểu gì không biết!
Kỳ Kim nóng nảy nhìn ra đằng sau Trác Khiêm, một giây hoảng hồn phát hiện ra người đằng sau Trác Khiêm không phải Ninh Phong, mà là… Thẩm Gia Lan?!
Chuyện này liên quan gì đến Thẩm Gia Lan? Tại sao Thẩm Gia Lan lại quay về cùng Trác Khiêm? Hay là Thẩm Gia Lan đi ngang qua…
Nhưng bây giờ đang trong giờ học, Thẩm Gia Lan không thể nào đi ngang qua văn phòng giáo viên. Với cả, y đứng rất gần Trác Khiêm, giống như cùng nhau đến.
Tuy Kỳ Kim và Thẩm Gia Lan đã là bạn cùng lớp hơn một năm, nhưng bọn họ gần như không có xíu giao lưu nào.
Kỳ Kim tự hiểu không xứng đứng bên cạnh Thẩm Gia Lan. Cậu ta không chen vào vòng quan hệ của Thẩm Gia Lan được, cũng không muốn nịnh bợ, a dua Thẩm Gia Lan như Ninh Phong, bởi vậy hai người vẫn luôn ở trạng thái nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng hiện tại…
Kỳ Kim siết nắm đấm, trơ mắt nhìn Trác Khiêm cùng Thẩm Gia Lan bước vào văn phòng.
Có vẻ như Thẩm Gia Lan không có ý định nhúng tay vào chuyện này. Y im lặng đứng bên cạnh Trác Khiêm, xem bản thân như người vô hình.
Thầy Hạ ngạc nhiên hỏi Thẩm Gia Lan có chuyện gì sao.
Thẩm Gia Lan bình tĩnh đáp: “Không có gì đâu ạ. Chán quá nên qua đây dạo chơi.”
Thầy Hạ: “……”
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy Hạ hiểu rõ tính cách học sinh mình thế nào. Ông lờn quen gật đầu, không nói thêm gì nữa, chuyển tầm mắt sang Trác Khiêm: “Lấy được bằng chứng rồi à?”
Trác Khiêm cay cú với sự thiên vị học sinh xuất sắc của Thẩm Gia Lan. Nếu học sinh lớp 11-6 bọn họ dám đi dạo qua đây thì chắc đã bị túm cổ bắt phạt từ lâu rồi.
Hầy, cùng là con người với nhau mà sao khác quá.
Nghĩ xong, Trác Khiêm mới trả lời: “Dạ rồi.”
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của đám Kỳ Kim, cậu mở điện thoại, ấn vào album, đưa cho thầy Hạ, “Tổng cộng có ba bức, phiền thầy lật xem ạ.”
Thầy Hạ cau mày tiếp nhận điện thoại, ông đẩy gọng kính, xem thật kỹ, giống như muốn hiểu thấu từng câu từng chữ trong ô thoại.
Tổng cộng ba bức, thầy Hạ tốn mười phút mới xem xong.
Đọc xong, mặt thầy Hạ u ám như phủ đầy sương mù, ông bình tĩnh đưa điện thoại cho cô Trương.
Cô Trương nhanh chóng đọc xong, sự kinh ngạc không che giấu được cơn phẫn nợ chợt bùng phát, cô đập lên bàn làm việc, đồng thời đứng bật dậy: “Thật vô lý!”
Biểu cảm trên mặt đám Kỳ Kim vô cùng đặc sắc.
“Không phải các em đòi bằng chứng sao? Đây là bằng chứng!” Thầy Hạ lấy điện thoại qua, đọc nội dung thành tiếng, “Nhìn đi, nhìn coi các em đã làm gì? Các em vẫn còn là học sinh mà đã học được thói hãm hại, lừa lọc!”
Dĩ nhiên Kỳ Kim biết lịch sử trò chuyện này là từ khung chat giữa cậu ta với Ninh Phong. Vấn đề là sao Trác Khiêm lại có được? Chắc chắn Ninh Phong sẽ không đưa cho cậu!
“Cậu, cậu lấy ảnh chụp màn hình từ đâu ra?”
Trác Khiêm nói: “Từ Ninh Phong đó, không khó lắm.”
Kỳ Kim sực nhận ra gì đó, cậu ta hỏi: “Ninh Phong đâu? Ninh Phong đi đâu rồi?”
Thầy Hạ cực kỳ tức giận khi thấy Kỳ Kim không chịu nhận lỗi trước bằng chứng vô cùng xác thực, ông lấy cuốn sách giáo khoa trên bàn ném vào Kỳ Kim: “Giờ nào rồi còn quan tâm người khác? Tôi sẽ gọi cho phụ huynh của các cậu ngay lập tức, để bọn họ dẫn các cậu về nhà. Loại con nít như các cậu tôi dạy hết nổi rồi!”
Kỳ Kim bị góc sách giáo khoa đập sưng một cục trên đầu, đau đớn nhăn mặt, nhưng cậu ta không rảnh bận tâm, ngay khi cậu ta nghe rõ lời thầy Hạ nói xong thì lập tức cuống cuồng.
Đám người đi chung với cậu ta cũng hoảng theo.
“Thầy Hạ, chắc chắn Trác Khiêm đã làm gì Ninh Phong rồi ạ. Chứ không thì cậu ta lấy mấy tấm này từ đâu ra!”
Trác Khiêm mỉm cười: “Thầy Hạ nói đúng đó, kệ Ninh Phong đi, lo bản thân trước đi kìa.”
Thầy Hạ không muốn nói chuyện với mấy tên này nữa. Ông lấy danh sách từ trong ngăn kéo ra, vừa tìm địa chỉ liên lạc của cha mẹ Kỳ Kim vừa gọi điện cho chủ nhiệm khối bằng điện thoại bàn.
Chuyện lớn thế này, phải báo cáo với nhà trường, bây giờ cần chủ nhiệm khối phải ra mặt.
Lúc Kỳ Kim nghe giọng chủ nhiệm khối truyền ra từ ống nghe điện thoại bàn, dây thần kinh đang căng chặt trong đầu đứt phựt, cậu ta sợ hãi rơi nước mắt, không dám mạnh miệng nữa, khúm núm nói: “Thầy Hạ, thầy Hạ, bọn em sai rồi. Bọn em nhận tiền của Kiều Kiệt, bọn em sẽ trả lại cho Kiều Kiệt có được không? Bọn em sẽ đưa thêm hai mươi nghìn tệ nữa. Cầu xin thầy đừng gọi phụ huynh có được không ạ?”
Những người khác cũng luôn mồm cầu xin.
Trong chốc lát, cả văn phòng loạn cào cào.
Trác Khiêm đứng cách Kỳ Kim khá gần, bị Thẩm Gia Lan kéo tay lôi ra, cậu đứng không vững đụng vào người Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan thuận thế đỡ lấy bả vai cậu, nói: “Tránh xa họ ra.”
Cũng phải, đám Kỳ Kim vừa nghe nói sẽ mời phụ huynh thì không khác gì lên cơn điên, thậm chí còn muốn giật ống nghe khỏi tay thầy Hạ. Ba chữ “mời phụ huynh” như một cây kéo, cắt đứt sợi dây thần kinh lý trí cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ không ngờ sẽ to chuyện đến mức này. Bọn họ chỉ ngứa mắt Kiều Kiệt nên muốn dạy cậu ta một bài học mà thôi. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một hòn đá ngáng đường, không ngờ Trác Khiêm dám xúi Kiều Kiệt báo giáo viên.
Thầy Hạ không hề dao động khi đối mặt với những gương mặt đẫm nước mắt và tiếng khổ sở van nài, gọi cho tất cả phụ huynh, bao gồm Ninh Phong một cách cực kỳ hiệu suất.
Nháy mắt, trên mặt đám Kỳ Kim tràn ngập tuyệt vọng, như trời sắp sụp.
Thầy Hạ nhìn bọn họ đầy thất vọng, ông nói: “Mọi chuyện đợi chủ nhiệm khối và phụ huynh các em tới rồi bàn tiếp.”
Đương nhiên, Kiều Kiệt đưa tiền cũng không phải người bị hại một trăm phần trăm, nhưng đấy là việc của cô Trương.
Thầy Hạ bảo cô Trương và Kiều Kiệt ở lại văn phòng đợi một lát. Còn Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan, ai về lớp người nấy.
Mới vừa dứt câu, chuông hết tiếc vang lên.
Trác Khiêm vỗ vai Kiều Kiệt, sau đó rời đi cùng Thẩm Gia Lan.
Khi bọn họ bước đến cửa, thầy Hạ đột nhiên nhớ ra, gọi Trác Khiêm lại: “À mà, sao Ninh Phong chưa về nữa?”
Trác Khiêm trả lời: “Ninh Phong đang nghỉ trong nhà vệ sinh ạ.”
Thầy Hạ thắc mắc: “Nghỉ?”
Trác Khiêm đáp ngay: “Cậu ấy không khỏe ấy ạ.”
Thầy Hạ ồ một tiếng, có lẽ vì đầu óc đang loạn, ông không có tâm trạng nghĩ quá nhiều, phất tay bảo Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ra ngoài.
Thầy Hạ không nghĩ nhiều, nhưng Kỳ Kim vừa nghe đã hiểu hàm ý trong lời Trác Khiêm.
Hóa ra Trác Khiêm không gọi Ninh Phong ra ngoài để moi móc thông tin, mà là lừa Ninh Phong đến nhà vệ sinh rồi đánh bất tỉnh, sau đó lén chụp lại màn hình lịch sử trò chuyện của cậu ta và Ninh Phong.
Tức là Trác Khiêm đã ủ mưu xong từ đầu.
Vậy cho nên Trác Khiêm mới bình tĩnh đến thế, dự đoán trước tất thảy, nhìn bọn họ ngụy biện giống như đang xem xiếc khỉ.
Trong phút chốc, cảm xúc lẫn lộn giữa ức chế và phẫn nộ bao trùm đầu óc, đợi khi Kỳ Kim tỉnh táo lại, cậu ta đã vung nắm đấm về Trác Khiêm đang đối lưng với cậu ta.
Nào ngờ, Thẩm Gia Lan còn phản xạ nhanh hơn cả cậu ta. Nắm đấm của cậu ta còn cách Trác Khiêm một khoảng mà Thẩm Gia Lan đã đá bay cậu ta.
Cậu ta bị đá bay nửa mét, bất cẩn tự cắn lưỡi, lập tức nếm được mùi máu tươi.
Khóe mắt Kỳ Kim đỏ lên, hung hăng nhìn chòng chọc Trác Khiêm. Cậu ta nghiêng đầu nhổ nước bọt xuống đất, đứng dậy nhắm về phía Trác Khiêm một lần nữa.
Trác Khiêm không ngờ Kỳ Kim sẽ tự dưng lên cơn, đang định trốn sang một bên thì lại bị Thẩm Gia Lan kéo ra phía sau.
Ánh mắt Thẩm Gia Lan lạnh lẽo như sắp đóng băng. Y nhanh tay cởi áo khoác ra ném lên người Trác Khiêm, tiến hai bước đá vào bụng Kỳ Kim.
Lần này y không ngừng lại giữa chừng, sau khi đá Kỳ Kim ngã ra đất, y cúi người, giơ nắm đấm lên nện mạnh xuống.