Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 61: Hôn
Trác Khiêm ra khỏi ký túc xá, mới nhớ ra cậu không biết tòa ký túc xá của Thẩm Gia Lan ở đâu, rơi vào đường cùng, đành đi vòng về hỏi Kiều Kiệt.
Kết quả là Kiều Kiệt cũng không biết.
Kiều Kiệt vốn định gọi điện cho vài người quen bên lớp 11-1 hỏi thăm xem, nhưng thấy mặt Trác Khiêm trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh thì lại thấy hơi sợ.
“Hay là cứ kệ đi.” Kiều Kiệt đánh trống lui quân, “Chưa chắc bọn người đó sẽ để lộ ra tôi, nếu bọn chúng không nói, thì Thẩm Gia Lan cũng không biết là tôi nói.”
Giọng Kiều Kiệt càng lúc càng nhỏ, càng nói càng chột dạ.
Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra bản thân đã sai. Không bàn đến chuyện sẽ thực sự đắc tội Thẩm Gia Lan, mà nếu chuyện này bị truyền ra, nhiều người sẽ mắng chửi cậu ta không có đạo đức. Nói nặng một chút, hành động của cậu ta có khác gì những kẻ đâm sau lưng người khác?
E rằng nhiều người sẽ khinh thường cậu ta.
Cậu ta hối hận xanh ruột, không dám để thêm ai biết chuyện.
“Tôi không nên nói ra, lúc ấy tôi ngu xuẩn thật.” Kiều Kiệt rầu rĩ vò tóc, “Ai, mình là thằng ngu sao…”
Đối diện với Kiều Kiệt đang sốt ruột, Trác Khiêm rất bất lực.
Dù cậu cũng không thích cách làm của Kiều Kiệt, nhưng không có tư cách chỉ trích cậu ta, dù sao thì Kiều Kiệt kết thù với Thẩm Gia Lan cũng là vì cậu.
Nếu phải nói, cậu mới chính là căn nguyên.
Kiều Kiệt lo lắng cũng dễ hiểu, giờ Trác Khiêm vội đi tìm Thẩm Gia Lan để kể chuyện đó, chẳng phải đồng nghĩa với việc khai Kiều Kiệt ra hay sao?
Nghĩ đến đây, Trác Khiêm bắt đầu thấy bế tắc.
Cuối cùng, Trác Khiêm không vội đi tìm Thẩm Gia Lan. Cậu tìm được ảnh của Lý Sách trong danh sách bạn bè của nguyên chủ, hỏi Kiều Kiệt trong số đó có Lý Sách hay không.
Kiều Kiệt vừa nhìn một cái, lập tức nhận ra Lý Sách, chỉ vào gã nói: “Có tên này!”
Tâm trạng Trác Khiêm nặng trĩu.
Thực sự là bọn chúng…
Nhưng tại sao Lý Sách lại tìm Thẩm Gia Lan? Là lệnh của Dư Vĩ sao? Không phải Dư Vĩ đã nói sẽ cho qua chuyện rồi ư? Tại sao còn ra lệnh Lý Sách đến tìm Thẩm Gia Lan?
Trác Khiêm nghĩ trăm ngàn lần cũng không có đáp án. Sau khi giờ học, cậu trốn vào một góc gọi cho Dư Vĩ.
Dư Vĩ bắt máy rất nhanh, hình như vẫn còn cay cú chuyện cũ, giọng điệu quái gở: “Chà, thưa cậu, cậu lại có dặn dò gì sao?”
“Anh ra lệnh cho Lý Sách đến?” Trác Khiêm lạnh lùng hỏi.
Dường như Dư Vĩ bên kia có hơi bất ngờ, không rõ chuyện ra sao: “Tao lệnh Lý Sách đến gì cơ?”
“Đến tìm bạn tôi gây sự.”
“Mày nói…” Dư Vĩ ngừng vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, “Mày nói Lý Sách đến tìm tụi mày?”
Dù giọng điệu của Dư Vĩ có vẻ nghe không hiểu, nhưng Trác Khiêm không tin gã không biết gì. Cứ nghĩ đến chuyện bọn người này nhắm vào Thẩm Gia Lan, thậm chí cậu còn có xúc động muốn chui vào điện thoại đập Dư Vĩ một trận.
Tức chết mất.
Nếu Thẩm Gia Lan xảy ra chuyện, cậu sẽ không bao giờ tha cho bọn người này.
“Có phải anh lệnh cho Lý Sách đến không?” Trác Khiêm nghiến răng, hung tợn nói, “Tôi cảnh cáo cho anh biết, nếu bạn tôi gặp chuyện bất trắc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người! Tôi không ngại lan truyền những chuyện xấu xa mà các người đã làm đâu, cùng lắm thì chết chùm!”
Trác Khiêm nói vô cùng dứt khoát, Dư Vĩ chưa kịp lên tiếng, Vương Tử đã bị dọa trước rồi. Nó vội vàng an ủi cậu: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chưa đến mức chết chùm mà.”
Trác Khiêm tức giận nói: “Không bình tĩnh nổi!”
Vương Tử nói: “Chúng ta con ngoan trò giỏi, cúi đầu nhìn huy hiệu Đảng trước ngực cậu đi. Không được làm chuyện vi phạm kỷ luật được đâu!”
Trác Khiêm oan ức: “Nhưng người ta đã tìm tới cửa luôn rồi.”
“ y da, không xử lý bọn này sớm sẽ để lại mầm bệnh.” Vương Tử suy ngẫm một lát, đột nhiên nghiêm túc nói, “Hay là chúng ta tìm Thẩm Gia Lan trước bọn chúng, sau đó…”
“Sau đó?”
“Sau đó khiến bọn chúng biến mất.” Vương Tử nói, “Mặc dù lần đó tôi bị liên lụy phải chịu trừng phạt theo ký chủ trước, nhưng cũng có giữ lại vài năng lực giữ mạng. Nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu.”
Trác Khiêm không ngờ Vương Tử còn có năng lực đi ngược lại quy luật tự nhiên như vậy, ngu người ra.
Mãi đến khi Vương Tử cười khà khà: “Nhưng không phải không có tác dụng phụ, có lẽ sẽ gây ra ảnh hưởng không đáng có. Vả lại, làm vậy là trái quy định, nếu như bị phát hiện, cậu sẽ bị trục xuất.”
“Đến đâu?”
“Dù sao cũng không phải là thế giới cũ của cậu.” Vương Tử tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của Trác Khiêm.
Trác Khiêm lại hỏi: “Vậy còn cậu?”
Vương Tử nhẹ nhàng nói: “Tôi mắc lỗi tương tự lần thứ hai, khả năng cao là sẽ bị thiết lập lại.”
Trác Khiêm: “…”
Nếu đúng như vậy thì làm vậy có tác dụng gì?
Ấy, không đúng, lỗi tương tự lần thứ hai?
Tức là, trước kia Vương Tử đã từng làm vậy? Chắc là đã làm rồi, thấy Vương Tự nói nghe quen mồm thế cơ mà.
Nếu cậu không đoán sai, Vương Tử đã giúp ký chủ trước làm chuyện này, nhưng thế thì sẽ mâu thuẫn với lời nó đã từng nói.
Vương Tử nói ký chủ trước lợi dụng lúc mất kết nối mà tự ý hành động, phạm phải sai lầm không thể sửa chữa được. Bây giờ xem ra, có khả năng Vương Tử chính là đồng lõa.
Trác Khiêm lập tức có cảm giác bị lừa gạt, tức giận mắng: “Không phải cậu nói chuyện ký chủ trước làm không liên quan đến cậu sao? Cậu nói dối! Chắc chắn cậu biết cậu ta làm gì, cậu còn giúp cậu ta!”
“Tôi không có! Tôi bị oan!” Vương Tử nào ngờ mạch não của Trác Khiêm linh hoạt như vậy, vội phủi sạch quan hệ, “Tôi không biết gì hết. Nếu tôi biết thì nhất định sẽ ngăn cản cậu ta.”
“Vậy trước kia cậu đã làm ai biến mất?”
Vương Tử chợt im lặng, một lúc lâu, bắt đầu khóc bù lu bù loa: “Tất cả là do tuổi trẻ bồng bột, không cầm lòng được nghe ký chủ trước vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bảo làm Thẩm Gia Lan biến mất thì nhiệm vụ sẽ trở nên dễ dàng.”
Trác Khiêm: “…”
“Hu hu hu hu…” Vương Tử nói, “Nhưng tôi chỉ mới có suy nghĩ này thôi, còn chưa kịp làm gì đã bị hệ thống chủ phát hiện, bị cảnh cáo một lần, tôi không dám nữa. Sau đó giống như tôi đã kể, ký chủ trước nhân lúc mất kết nối phạm lỗi, tôi bị liên lụy đã chịu trừng phạt rồi.”
Trác Khiêm: “…”
Vương Tử khóc lóc kể lể: “Một hệ thống bé nhỏ như tôi có làm gì sai đâu? Tôi chỉ muốn nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ thôi mà!”
Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Vừa lắm!”
Vương Tử: “Hu hu hu hu…”
Nói tới đây, Trác Khiêm đã phần nào đoán ra ký chủ trước đã làm gì.
Có lẽ kẻ đó cho rằng Thẩm Gia Lan không tồn tại thì có thể phá hủy tuyến tình cảm của thế giới này, đó sẽ là lối tắt để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng chắc là Thẩm Gia Lan không biết ký chủ trước đã giở trò gì sau lưng mình, nếu không thái độ ban đầu của y đối với cậu sẽ không chỉ đơn giản là chán ghét như vậy thôi đâu.
Lúc này, giọng nói mất kiên nhẫn của Dư Vĩ chen ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Thằng nhóc kia, rốt cuộc mày có đang nghe tao nói hay không đấy?”
y da, suýt nữa quên mất đang gọi điện thoại với Dư Vĩ.
“Ngại quá, mới phân tâm.” Trác Khiêm xin lỗi một cách không hề hối lỗi, “Anh nói tiếp đi.”
Dư Vĩ: “…”
Trong ngần ấy năm làm đại ca, lần đầu tiên có đứa dám không nghiêm túc nghe gã nói chuyện. Nếu là bọn kia, chắc ngày mai sẽ phải cụt tay cụt chân, nhưng lần trước anh ta đã té đau, giờ cho dù có tức giận đến cỡ nào cũng chỉ đành nhịn xuống.
Trác Khiêm không nghe Dư Vĩ nói lời nào, tiếp tục uy hiếp: “Tôi biết anh đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, cảnh sát vẫn đang điều tra anh. Anh còn có một cô con gái đúng không? Anh tưởng anh giấu con bé kỹ lắm hả…”
“Liên quan gì đến tao!” Dư Vĩ khó chịu cắt ngang, “Tao đã nói tao và Lý Sách đã cắt đứt quan hệ. Tuần trước tao kiểm tra sổ sách phát hiện nó nuốt hết của tao bao nhiêu tiền. Tao đã cho người đánh nó rồi đuổi cổ ra ngoài. Vì số tiền đó cần phải trả lại trong vòng nửa năm, nếu không thì tao sẽ không chỉ chặt tay chặt chân nó mà người nhà nó cũng đừng hòng thoát được.”
Trác Khiêm ngớ người: “Chuyện này thì liên quan gì đến bạn tôi?”
Dư Vĩ cười một tiếng, mang theo tâm trạng hóng trò vui: “Nó không biết bạn mày quyền cao chức trọng. Nghe nói bạn mày giàu có, còn là học sinh. Chắc xem bạn mày là miếng thịt mỡ rồi.”
Cho nên nói tới nói lui, lỗi vẫn có phần thuộc về tên khốn Dư Vĩ này!
Trác Khiêm vẫn muốn đánh cho tên khốn này một trận.
Nhưng tên khốn họ Dư không biết Trác Khiêm đang nghĩ gì, hớn hở an ủi Trác Khiêm: “Bớt lo xa đi. Bạn mày là một tảng đá, đợi thằng đầu đất Lý Sách kia đụng trúng rồi sẽ biết bạn mày cứng cỡ nào.”
Trác Khiêm lạnh lùng ồ một tiếng, lời kế vẫn tiếp tục uy hiếp: “Anh tưởng anh giấy con gái kỹ lắm, nhưng tôi biết con bé đang học trường tiểu học nào. Chỉ cần Lý Sách đụng vào một cọng lông của bạn tôi, tôi sẽ báo cho kẻ thù của anh biết con gái anh đang ở đâu.”
Con gái chính là báu vật trong lòng Dư Vĩ, lần này đã chọc chính xác vào cái gai trong lòng gã, gã cũng bị sốc: “Sao mày có thể làm vậy?”
Trác Khiêm bổ sung: “Tôi sẽ báo cáo mấy chuyện khác cho cảnh sát.”
Dư Vĩ bị dọa đến mức không thể nói năng lưu loát: “Lý Sách gây sự với bạn mày thì liên quan gì đến tao? Mày muốn trả thù thì trả thù Lý Sách đi chứ? Tao vô tội!”
“Lý Sách chạy không thoát, anh cũng đừng hòng trốn.” Trác Khiêm nói, “Anh không quản lý tốt Lý Sách, anh có tội.”
Dư Vĩ tức muốn hộc máu: “Trên đời này có loại người như mày sao!”
Trác Khiêm cười ha ha: “Giờ thì anh biết rồi đó?”
Dư Vĩ: “…”
Hồi trước gã đã xem thường Trác Khiêm, thanh niên này còn vô lý hơn thời gã còn trẻ.
Cúp điện thoại, Trác Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu bọn Lý Sách đến vì tiền của Thẩm Gia Lan, vậy hẳn là Thẩm Gia Lan sẽ không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng.
Trước tiết buổi chiều, Trác Khiêm đến lớp Thẩm Gia Lan một lần. Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đều không có trong lớp, chỉ có Ninh Phong ngồi tại chỗ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Trác Khiêm chòng chọc.
Trác Khiêm cảm nhận được oán khí của Ninh Phong từ khoảng cách xa.
Trác Khiêm sực nhớ ra, cậu hỏi Vương Tử: “Cậu nói xem, kẻ đã xô nguyên chủ xuống nước, có lẽ nào chính là Ninh Phong không?”
“Có khả năng.” Vương Tử nói, “Nhưng cũng có thể là người khác. Dù sao thì cậu cũng khiến bao người ghét bỏ thế mà.”
Trác Khiêm: “…”
Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Trác Khiêm vẫn không đợi được Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương trở về. Cậu hỏi thăm bạn ngồi gần cửa lớp mới biết, Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương bị giáo viên phụ trách huấn luyện cho kỳ thi Olympic Toán gọi đi bàn chuyện, chắc nguyên buổi chiều cũng sẽ không về lớp.
Học sinh xuất sắc ấy mà, bỏ lỡ vài ba tiết cũng chẳng thấm vào đâu.
Trác Khiêm bất lực trở về lớp. Kiều Kiệt thấy dáng vẻ ủ rũ, ỉu xìu của cậu, tức thì bồn chồn, tựa lại gần bàn hỏi cậu: “Cậu thấy Thẩm Gia Lan chưa?”
Trác Khiêm thở dài: “Chưa.”
Kiều Kiệt khẽ thở phào, sau đó lại nghĩ bản thân thế này có phải thiếu đạo đức quá rồi không, vậy là nhăn mặt, “Cậu đã gọi cho Thẩm Gia Lan chưa?”
“Gọi rồi.” Trác Khiêm đau khổ che mặt, “Tôi bị cậu ấy chặn số.”
“… WeChat thì sao?”
“Cũng bị chặn luôn.”
“…” Nhớ lại cảnh tượng Thẩm Gia Lan chờ Trác Khiêm dưới ký túc xá, Kiều Kiệt nghi ngờ mình đã chứng kiến đôi tình nhân giận dỗi nhau.
Một khi suy nghĩ này sinh ra thì không thể đè nén lại được.
Ngẫm kỹ lại, không phải giận dỗi nhau thì là gì? Không thì tại sao Trác Khiêm đang tránh né Thẩm Gia Lan mà lại vô cùng lo lắng khi nghe Thẩm Gia Lan gặp phiền phức?
Hơn nữa, chặn số điện thoại hay WeChat gì đó, bạn gái cũ của cậu ta cũng đã từng làm vô số lần mỗi khi chiến tranh lạnh.
Tuy nhiên, Kiều Kiệt nhanh chóng cảm thấy suy nghĩ của mình quá kỳ quặc.
Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan trước kia nổi tiếng là kẻ thù không đội trời chung.
Huống chi, đều là con trai, đôi tình nhân gì chứ… Cậu ta nghĩ nhiều quá rồi!
Kiều Kiệt vỗ đầu mình, xoay người, tập trung nghe giảng.
Nhưng Trác Khiêm thì không cách nào tập trung nổi. Đợi mòn mỏi mới đến giờ tan học, cậu xách cặp xông thẳng đến lớp Thẩm Gia Lan.
Kết quả, bạn học ngồi gần cửa báo rằng tiết cuối lớp họ là tiết tự học, Thẩm Gia Lan đã trở lại trước khi hết tiết và rời đi ngay khi chuông báo vừa ren.
Trác Khiêm hỏi Yến Thư Dương ở đâu.
Bạn học kia ngẫm nghĩ rồi đáp, Yến Thư Dương và Ninh Phong cũng đã đi trước khi cậu đến rồi.
Nói cách khác, Thẩm Gia Lan không đi cùng Yến Thư Dương.
Mọi khi Trác Khiêm sẽ về phòng ký túc xá sửa soạn đồ đạc rồi mới về. Giữa trưa nay cậu thật sự đã bị Kiều Kiệt dọa sợ, quyết định đi thẳng về hướng cổng phía đông.
Hoa Cao có đến vài cổng, kích thước khác nhau. Cổng phía đông là cổng nhỏ nhất, chỉ có một phòng bảo vệ nhỏ bên cạnh cổng, bảo vệ là một cụ ông.
Bởi vì chỉ có cổng lớn phía người mới có lối vào tàu điện ngầm, nên Trác Khiêm chưa từng đi qua cổng này.
Bước ra khỏi cánh cổng sắt nhỏ, mới phát hiện bên ngoài có một con đường rợp bóng cây xanh, cây cao chót vót được trồng ngay hàng thẳng lối bên đường.
Nếu vào dịp xuân hạ, những tán cây dày đặc này sẽ che phủ con đường nhỏ này. Đáng tiếc khi vào đông chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Dưới ráng đỏ chiều tà, trông như những cánh tay của quái vật đang múa vuốt.
Rất ít học sinh đi trên con đường này. Ban đầu còn có thể trông thấy lác đác vài người, về sau do Trác Khiêm đi chậm mà dần dần bị vài học sinh đó bỏ lại phía sau.
Trác Khiêm vừa đi vừa ngó nghiêng, sợ rằng sẽ bất cẩn bỏ lỡ gì đó.
Đi mãi đi mãi, cậu sực nhận ra trên con đường nhỏ vắng lặng này chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu có thể nghe rõ tiếng bước chân mình vang vọng.
Trác Khiêm bị gió thổi thổi lạnh người, kéo áo khoác lên, nói với Vương Tử: “Tiểu Vương Bát, tôi hơi sợ.”
“Cậu mới là Tiểu Vương Bát!” Vương Tử giận dữ đáp xong, lại an ủi cậu, “Sợ gì? Thời buổi nào rồi còn tin vô yêu ma quỷ quái? Chúng ta phải tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật.”
Trác Khiêm: “Thế chuyện tôi xuyên sách thì sao?”
Vương Tử: “…”
Trác Khiêm hu hu hu: “Lỡ chăng bọn Lý Sách không canh me được Thẩm Gia Lan nên chạy tới cướp bóc của tôi thì phải làm sao?”
“Đừng khóc, bé ngoan.” Vương Tử dịu dàng đáp, “Bọn chúng không cướp được của cậu.”
Trác Khiêm hồn nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Vì cậu nghèo đó. Trên đời này còn có chuyện gì đáng sợ hơn cái nghèo ư?”
“… Hình như mỏ cậu càng ngày càng hỗn ấy nhỉ?”
“Học theo cậu hết, thầy Trác ạ.”
“Câm miệng!”
Vương Tử ngậm miệng, Trác Khiêm lại bắt đầu thấy sợ, bước chân càng lúc càng nhanh, đi như bay.
Ngẩng đầu nhìn lên, ráng đỏ bao đầy trời nơi phía cuối con đường nhỏ, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi lên mặt đường lát đá, dường như ngay cả bầu không khí cũng bị nhuộm đỏ.
Trác Khiêm hiếm khi được chứng kiến cảnh sắc đẹp thế này, chỉ là khung cảnh này còn hợp bỏ vô phim kinh dị hơn.
Ngay lúc Trác Khiêm sắp đi hết con đường nhỏ này, Vương Tử vừa câm miệng chưa được bao lâu bỗng lên tiếng: “Có nghe thấy tiếng gì không?”
Trác Khiêm hỏi tiếng gì.
Vương Tử nói: “Đường mòn phía bên phải, cậu đi lên xem.”
Trác Khiêm ngừng đôi chân đang chạy, quay đầu nhìn sang, quả thực thấy phía bên phải có một con đường mòn do người ta đi nhiều mà thành. Con đường mòn kia ngoằn ngoèo dẫn sâu vào trong rừng.
Tuy là mấy cây này trụi lủi, nhưng ăn ở chỗ nhiều, đứng bên ngoài không thể trông thấy cảnh vật sâu bên trong.
Không rõ Vương Tử nghe thấy tiếng gì, bây giờ nó có vẻ hưng phấn hơn hẳn so với trạng thái chán chường ban nãy.
“Đi nhanh lên.” Vương Tử còn thúc giục Trác Khiêm.
“Đi hoài đi hoài.” Trác Khiêm mệt như chó, cậu không ngờ con đường mòn nhỏ này lại dài đến vậy.
Trác Khiêm vốn tưởng Vương Tử cũng đang lo lắng cho Thẩm Gia Lan, nhưng không lâu sau, Vương Tử đã lòi mặt chuột: “Hừ hừ, bình thường bạch liên hoa kiêu ngạo dữ lắm mà, cuối cùng lần này cũng phải ăn quả đắng. Tôi phải quay lại cảnh màn này mới được.”
Kèm theo giọng nói máy móc là một loạt âm thanh kỳ lạ.
Trác Khiêm tức giận: “Có phải cậu đang xoa tay không?!”
m thanh kỳ lạ lập tức ngưng bặt, Vương Tử hờ hững đáp không có.
Trác Khiêm cười khẩy: “Cậu chỉ muốn hóng chuyện thôi đúng không?”
Vương Tử dám làm không dám nhận: “Làm gì có? Chúng ta là một, cậu lo cho Thẩm Gia Lan, tôi cũng lo lắng cho Thẩm Gia Lan mà. Sao tôi nỡ lòng hóng chuyện được?”
Trác Khiêm vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên vẫn nên gỡ quả hệ thống này xuống càng sớm càng tốt mới được. Vả lại, Vương Tử còn là fan only của Yến Thư Dương, nghĩ sao thì cũng không nên giữ lại.
Đi bộ ba bốn phút, rốt cuộc đã đến một con dốc nhỏ thoáng đãng.
Còn chưa bước lên, đã nghe thấy một tiếng rên rỉ thảm thiết, và âm thanh trầm đục như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc, trái tim Trác Khiêm như treo lơ lửng.
Khi cậu trông thấy người lăn lộc cộc lộc cộc từ trên dốc xuống, trái tim đang treo lơ lửng chợt lạnh lẽo đi.
Mịa!
Chẳng lẽ người lăn xuống là Thẩm Gia Lan?
Trác Khiêm tái mặt bước lên kiểm tra, lật tấm lưng đang quay về phía mình lại, đúng là một gương mặt thân quen——ngoại trừ việc mặt mũi người này bầm dập, mồm đang nôn ra máu, thảm không nỡ nhìn, giống như có thể đi ngắm gà khỏa thân bất cứ lúc nào.
Trác Khiêm khó khăn lắm mới phân biệt được, nhận ra tên này là đàn em hay kè kè đi theo Lý Sách.
Quả nhiên bọn Lý Sách đã tìm đến.
Trác Khiêm nặng nề thở ra, cậu đứng lên đạp lên chân tên trước mắt, lạnh lùng hỏi đồng bọn của gã đâu.
Không ngờ tên này đang trợn trắng mắt, rồi nín thinh.
Trác Khiêm hoảng sợ, vội ngồi xổm xuống, giơ tay kiểm tra hơi thở của gã.
“May quá, còn sống.” Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Bị đá thêm vài phát nữa thì cách chết không còn xa đâu.” Vương Tử lặng lẽ bổ sung.
Vì thế Trác Khiêm không dám đụng vào gã nữa, bước thẳng qua người gã, tiếp tục đi về hướng con dốc.
Không có cây cối che chắn, ráng đỏ trên bầu trời gần ngay trước mắt, như thể sẽ ụp xuống bất cứ lúc nào, đồng thời cũng nhuộm đôi con ngươi Trác Khiêm bằng sắc màu đỏ như máu.
Đi lên con dốc nhỏ, cậu thấy rất nhiều người, nhưng những tên đó đều đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, có tên đang phát ra tiếng rên đau đớn, có tên thì đang ngáp ngáp, không rên nổi một tiếng.
Giữa đám người đó, một bóng người cao lớn đang đứng. Người đó mặc áo đen quần đen, trong tay đang cầm một cây gậy gỗ, đón gió, vạt áo nhẹ nhàng tung bay.
Dù chỉ bằng một chiếc bóng, Trác Khiêm cũng có thể cảm nhận được sát ý tỏa ra từ người đó.
Dưới phông nền đỏ rực như máu này, thực sự khiến người ta thấy hãi hùng.
Chứng kiến cảnh tượng này, tự dưng Trác Khiêm cảm thấy mình đã lo xa cả buổi chiều.
Với giá trị vũ lực dã man của Thẩm Gia Lan, đi kèm với hào quang riêng của nhân vật chính, sao có thể thua đám người này?
Vương Tử vừa mới đòi hóng chuyện không dám lên tiếng, không biết có phải bị dọa sốc rồi hay không.
Trác Khiêm yếu ớt nói với Vương Tử: “Hình như tôi có hơi dư thừa.”
Vương Tử đồng tình sâu sắc: “Cậu rất dư thừa.”
“Chắc tôi đi được rồi nhỉ?”
“Đi thôi đi thôi.”
Trác Khiêm hùng hổ xông tới đang chuẩn bị chuồn êm, nhưng một giây trước khi cậu kịp cất bước, Thẩm Gia Lan đã quay đầu, gương mặt tinh xảo bị ánh chiều tà rực lên màu máu đỏ, mắt phượng híp lại: “Lại thêm một tên đến chịu chết.”
Trác Khiêm: “…”
Ấy, không đúng, sao cậu lại bị gọi là đến chịu chết được? Cậu đến để cứu Thẩm Gia Lan mà? Mặc dù Thẩm Gia Lan không cần cậu cứu…
Trác Khiêm trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan cất bước đi về phía cậu, còn cầm đeo cây gậy gỗ trong tay. Nghe tiếng gậy gỗ kéo lê trên đất tạo ra tiếng cào nặng nề khiến cậu rợn cả da dầu.
“Á á á Vương Tử! Hình như cậu ấy định đánh tôi!”
Vương Tử không hóng được trò hay còn bị liên lụy, giọng điệu đau thương, chỉ còn thiếu mỗi điếu thuốc lá nữa thôi: “Giờ không chạy thì định đợi đến khi nào?”
Trác Khiêm cũng muốn chạy, nhưng nhìn Thẩm Gia Lan đang cách ngày một gần, cậu có cảm giác mình không thoát nổi. Thậm chí, trong lòng trào dâng lên một nỗi xúc động thôi thúc, ùa đến một cách hung mãnh, tức thì nuốt chứng lý trí của cậu.
Trác Khiêm nói: “Tôi vừa nghĩ ra một cách hay.”
Vương Tử đau thương hỏi: “Cách hay gì?”
Sau đó, cậu nhanh trí nảy ra ý tưởng, nhấc chân đá vào tên đang nằm gần nhất, tức giận gầm lên: “Ngay cả người tao thích mày cũng dám động đến? Đi chết đi!”
Người bị đá kia chính là Lý Sách, gã còn đang mừng thầm vì may mắn giả chết trốn thoát một trận đòn, đột nhiên bị Trác Khiêm đá một phát, thắt lưng đau như muốn gãy xương đến nơi, gã cố nhịn lắm mới không rên thành tiếng.
Lý Sách: “???”
Cỡ này rồi mà cũng dính chưởng?!
Khoan, có phải gã vừa nghe thấy chuyện không nên nghe rồi không?
Cùng lúc đó, Vương Tử trong đầu Trác Khiêm cũng có rất nhiều hỏi chấm.
“Trác Khiêm cậu điên rồi hả?????”
Trác Khiêm rất bình tĩnh đáp lời: “Tôi không điên.”
“Cậu có biết cậu đang làm gì không?????”
“Tôi biết.”
Vương Tử sốc đến mức không nói nên lời.
Có lẽ không phải là Trác Khiêm điên, mà là nó điên rồi. Đường đường một hệ thống như nó lại bị mộng du, mơ thấy ký chủ tỏ tình với đối tượng ngoài mục tiêu nhiệm vụ.
Phải, chắc chắn là vậy, chắc chắn là nó đang mộng du…
Chuyện vô lý như vậy chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi.
Trác Khiêm cũng có cảm giác như bản thân đang nằm mơ. Gầm lên câu nói kia đã hao hết sức lực của cậu, bây giờ cậu không còn sức nhấc chân lên. Cứ thế trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan hơi khựng lại, sau đó càng bước nhanh hơn về phía mình.
Nếu phải làm lại một lần nữa, có lẽ cậu sẽ không có đủ dũng khí để đưa ra lựa chọn tương tự.
Giây phút bàn tay Thẩm Gia Lan chạm vào mặt cậu, cảm giác đầu tiên của cậu là làn da Thẩm Gia Lan nóng quá, nhiệt độ trên đầu ngón tay như sắp đốt cháy cậu.
Thẩm Gia Lan cúi đầu sáp lại gần cậu, ngay cả hơi thở cũng bỏng rát.
Nhìn ở khoảng cách gần thế này, cậu mới nhận ra mặt Thẩm Gia Lan không phải bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, mà vốn dĩ đã đỏ bừng bừng. Ánh mắt Thẩm Gia Lan mơ màng, chăm chú nhìn Trác Khiêm một cách khác thường.
Dù bọn họ đã cách nhau gần đến vậy, Thẩm Gia Lan vẫn nhìn cậu như muốn khảm cậu vào xương cốt.
Bản năng mách bảo Trác Khiêm có gì đó không đúng, định giơ tay lên áp vào trán Thẩm Gia Lan. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng gậy gỗ bị thả rơi xuống đất, ngay sau đó, tay cậu bị Thẩm Gia Lan tóm lấy.
“Thật không?” Bờ môi Thẩm Gia Lan dán bên tai cậu, “Cậu thích tôi thật sao?”
Tuy rằng y hỏi như vậy, nhưng không cho Trác Khiêm cơ hội trả lời, bất ngờ nghiêng đầu hôn Trác Khiêm.
Kết quả là Kiều Kiệt cũng không biết.
Kiều Kiệt vốn định gọi điện cho vài người quen bên lớp 11-1 hỏi thăm xem, nhưng thấy mặt Trác Khiêm trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh thì lại thấy hơi sợ.
“Hay là cứ kệ đi.” Kiều Kiệt đánh trống lui quân, “Chưa chắc bọn người đó sẽ để lộ ra tôi, nếu bọn chúng không nói, thì Thẩm Gia Lan cũng không biết là tôi nói.”
Giọng Kiều Kiệt càng lúc càng nhỏ, càng nói càng chột dạ.
Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra bản thân đã sai. Không bàn đến chuyện sẽ thực sự đắc tội Thẩm Gia Lan, mà nếu chuyện này bị truyền ra, nhiều người sẽ mắng chửi cậu ta không có đạo đức. Nói nặng một chút, hành động của cậu ta có khác gì những kẻ đâm sau lưng người khác?
E rằng nhiều người sẽ khinh thường cậu ta.
Cậu ta hối hận xanh ruột, không dám để thêm ai biết chuyện.
“Tôi không nên nói ra, lúc ấy tôi ngu xuẩn thật.” Kiều Kiệt rầu rĩ vò tóc, “Ai, mình là thằng ngu sao…”
Đối diện với Kiều Kiệt đang sốt ruột, Trác Khiêm rất bất lực.
Dù cậu cũng không thích cách làm của Kiều Kiệt, nhưng không có tư cách chỉ trích cậu ta, dù sao thì Kiều Kiệt kết thù với Thẩm Gia Lan cũng là vì cậu.
Nếu phải nói, cậu mới chính là căn nguyên.
Kiều Kiệt lo lắng cũng dễ hiểu, giờ Trác Khiêm vội đi tìm Thẩm Gia Lan để kể chuyện đó, chẳng phải đồng nghĩa với việc khai Kiều Kiệt ra hay sao?
Nghĩ đến đây, Trác Khiêm bắt đầu thấy bế tắc.
Cuối cùng, Trác Khiêm không vội đi tìm Thẩm Gia Lan. Cậu tìm được ảnh của Lý Sách trong danh sách bạn bè của nguyên chủ, hỏi Kiều Kiệt trong số đó có Lý Sách hay không.
Kiều Kiệt vừa nhìn một cái, lập tức nhận ra Lý Sách, chỉ vào gã nói: “Có tên này!”
Tâm trạng Trác Khiêm nặng trĩu.
Thực sự là bọn chúng…
Nhưng tại sao Lý Sách lại tìm Thẩm Gia Lan? Là lệnh của Dư Vĩ sao? Không phải Dư Vĩ đã nói sẽ cho qua chuyện rồi ư? Tại sao còn ra lệnh Lý Sách đến tìm Thẩm Gia Lan?
Trác Khiêm nghĩ trăm ngàn lần cũng không có đáp án. Sau khi giờ học, cậu trốn vào một góc gọi cho Dư Vĩ.
Dư Vĩ bắt máy rất nhanh, hình như vẫn còn cay cú chuyện cũ, giọng điệu quái gở: “Chà, thưa cậu, cậu lại có dặn dò gì sao?”
“Anh ra lệnh cho Lý Sách đến?” Trác Khiêm lạnh lùng hỏi.
Dường như Dư Vĩ bên kia có hơi bất ngờ, không rõ chuyện ra sao: “Tao lệnh Lý Sách đến gì cơ?”
“Đến tìm bạn tôi gây sự.”
“Mày nói…” Dư Vĩ ngừng vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, “Mày nói Lý Sách đến tìm tụi mày?”
Dù giọng điệu của Dư Vĩ có vẻ nghe không hiểu, nhưng Trác Khiêm không tin gã không biết gì. Cứ nghĩ đến chuyện bọn người này nhắm vào Thẩm Gia Lan, thậm chí cậu còn có xúc động muốn chui vào điện thoại đập Dư Vĩ một trận.
Tức chết mất.
Nếu Thẩm Gia Lan xảy ra chuyện, cậu sẽ không bao giờ tha cho bọn người này.
“Có phải anh lệnh cho Lý Sách đến không?” Trác Khiêm nghiến răng, hung tợn nói, “Tôi cảnh cáo cho anh biết, nếu bạn tôi gặp chuyện bất trắc, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người! Tôi không ngại lan truyền những chuyện xấu xa mà các người đã làm đâu, cùng lắm thì chết chùm!”
Trác Khiêm nói vô cùng dứt khoát, Dư Vĩ chưa kịp lên tiếng, Vương Tử đã bị dọa trước rồi. Nó vội vàng an ủi cậu: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chưa đến mức chết chùm mà.”
Trác Khiêm tức giận nói: “Không bình tĩnh nổi!”
Vương Tử nói: “Chúng ta con ngoan trò giỏi, cúi đầu nhìn huy hiệu Đảng trước ngực cậu đi. Không được làm chuyện vi phạm kỷ luật được đâu!”
Trác Khiêm oan ức: “Nhưng người ta đã tìm tới cửa luôn rồi.”
“ y da, không xử lý bọn này sớm sẽ để lại mầm bệnh.” Vương Tử suy ngẫm một lát, đột nhiên nghiêm túc nói, “Hay là chúng ta tìm Thẩm Gia Lan trước bọn chúng, sau đó…”
“Sau đó?”
“Sau đó khiến bọn chúng biến mất.” Vương Tử nói, “Mặc dù lần đó tôi bị liên lụy phải chịu trừng phạt theo ký chủ trước, nhưng cũng có giữ lại vài năng lực giữ mạng. Nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu.”
Trác Khiêm không ngờ Vương Tử còn có năng lực đi ngược lại quy luật tự nhiên như vậy, ngu người ra.
Mãi đến khi Vương Tử cười khà khà: “Nhưng không phải không có tác dụng phụ, có lẽ sẽ gây ra ảnh hưởng không đáng có. Vả lại, làm vậy là trái quy định, nếu như bị phát hiện, cậu sẽ bị trục xuất.”
“Đến đâu?”
“Dù sao cũng không phải là thế giới cũ của cậu.” Vương Tử tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của Trác Khiêm.
Trác Khiêm lại hỏi: “Vậy còn cậu?”
Vương Tử nhẹ nhàng nói: “Tôi mắc lỗi tương tự lần thứ hai, khả năng cao là sẽ bị thiết lập lại.”
Trác Khiêm: “…”
Nếu đúng như vậy thì làm vậy có tác dụng gì?
Ấy, không đúng, lỗi tương tự lần thứ hai?
Tức là, trước kia Vương Tử đã từng làm vậy? Chắc là đã làm rồi, thấy Vương Tự nói nghe quen mồm thế cơ mà.
Nếu cậu không đoán sai, Vương Tử đã giúp ký chủ trước làm chuyện này, nhưng thế thì sẽ mâu thuẫn với lời nó đã từng nói.
Vương Tử nói ký chủ trước lợi dụng lúc mất kết nối mà tự ý hành động, phạm phải sai lầm không thể sửa chữa được. Bây giờ xem ra, có khả năng Vương Tử chính là đồng lõa.
Trác Khiêm lập tức có cảm giác bị lừa gạt, tức giận mắng: “Không phải cậu nói chuyện ký chủ trước làm không liên quan đến cậu sao? Cậu nói dối! Chắc chắn cậu biết cậu ta làm gì, cậu còn giúp cậu ta!”
“Tôi không có! Tôi bị oan!” Vương Tử nào ngờ mạch não của Trác Khiêm linh hoạt như vậy, vội phủi sạch quan hệ, “Tôi không biết gì hết. Nếu tôi biết thì nhất định sẽ ngăn cản cậu ta.”
“Vậy trước kia cậu đã làm ai biến mất?”
Vương Tử chợt im lặng, một lúc lâu, bắt đầu khóc bù lu bù loa: “Tất cả là do tuổi trẻ bồng bột, không cầm lòng được nghe ký chủ trước vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bảo làm Thẩm Gia Lan biến mất thì nhiệm vụ sẽ trở nên dễ dàng.”
Trác Khiêm: “…”
“Hu hu hu hu…” Vương Tử nói, “Nhưng tôi chỉ mới có suy nghĩ này thôi, còn chưa kịp làm gì đã bị hệ thống chủ phát hiện, bị cảnh cáo một lần, tôi không dám nữa. Sau đó giống như tôi đã kể, ký chủ trước nhân lúc mất kết nối phạm lỗi, tôi bị liên lụy đã chịu trừng phạt rồi.”
Trác Khiêm: “…”
Vương Tử khóc lóc kể lể: “Một hệ thống bé nhỏ như tôi có làm gì sai đâu? Tôi chỉ muốn nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ thôi mà!”
Trác Khiêm lạnh lùng nói: “Vừa lắm!”
Vương Tử: “Hu hu hu hu…”
Nói tới đây, Trác Khiêm đã phần nào đoán ra ký chủ trước đã làm gì.
Có lẽ kẻ đó cho rằng Thẩm Gia Lan không tồn tại thì có thể phá hủy tuyến tình cảm của thế giới này, đó sẽ là lối tắt để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng chắc là Thẩm Gia Lan không biết ký chủ trước đã giở trò gì sau lưng mình, nếu không thái độ ban đầu của y đối với cậu sẽ không chỉ đơn giản là chán ghét như vậy thôi đâu.
Lúc này, giọng nói mất kiên nhẫn của Dư Vĩ chen ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Thằng nhóc kia, rốt cuộc mày có đang nghe tao nói hay không đấy?”
y da, suýt nữa quên mất đang gọi điện thoại với Dư Vĩ.
“Ngại quá, mới phân tâm.” Trác Khiêm xin lỗi một cách không hề hối lỗi, “Anh nói tiếp đi.”
Dư Vĩ: “…”
Trong ngần ấy năm làm đại ca, lần đầu tiên có đứa dám không nghiêm túc nghe gã nói chuyện. Nếu là bọn kia, chắc ngày mai sẽ phải cụt tay cụt chân, nhưng lần trước anh ta đã té đau, giờ cho dù có tức giận đến cỡ nào cũng chỉ đành nhịn xuống.
Trác Khiêm không nghe Dư Vĩ nói lời nào, tiếp tục uy hiếp: “Tôi biết anh đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, cảnh sát vẫn đang điều tra anh. Anh còn có một cô con gái đúng không? Anh tưởng anh giấu con bé kỹ lắm hả…”
“Liên quan gì đến tao!” Dư Vĩ khó chịu cắt ngang, “Tao đã nói tao và Lý Sách đã cắt đứt quan hệ. Tuần trước tao kiểm tra sổ sách phát hiện nó nuốt hết của tao bao nhiêu tiền. Tao đã cho người đánh nó rồi đuổi cổ ra ngoài. Vì số tiền đó cần phải trả lại trong vòng nửa năm, nếu không thì tao sẽ không chỉ chặt tay chặt chân nó mà người nhà nó cũng đừng hòng thoát được.”
Trác Khiêm ngớ người: “Chuyện này thì liên quan gì đến bạn tôi?”
Dư Vĩ cười một tiếng, mang theo tâm trạng hóng trò vui: “Nó không biết bạn mày quyền cao chức trọng. Nghe nói bạn mày giàu có, còn là học sinh. Chắc xem bạn mày là miếng thịt mỡ rồi.”
Cho nên nói tới nói lui, lỗi vẫn có phần thuộc về tên khốn Dư Vĩ này!
Trác Khiêm vẫn muốn đánh cho tên khốn này một trận.
Nhưng tên khốn họ Dư không biết Trác Khiêm đang nghĩ gì, hớn hở an ủi Trác Khiêm: “Bớt lo xa đi. Bạn mày là một tảng đá, đợi thằng đầu đất Lý Sách kia đụng trúng rồi sẽ biết bạn mày cứng cỡ nào.”
Trác Khiêm lạnh lùng ồ một tiếng, lời kế vẫn tiếp tục uy hiếp: “Anh tưởng anh giấy con gái kỹ lắm, nhưng tôi biết con bé đang học trường tiểu học nào. Chỉ cần Lý Sách đụng vào một cọng lông của bạn tôi, tôi sẽ báo cho kẻ thù của anh biết con gái anh đang ở đâu.”
Con gái chính là báu vật trong lòng Dư Vĩ, lần này đã chọc chính xác vào cái gai trong lòng gã, gã cũng bị sốc: “Sao mày có thể làm vậy?”
Trác Khiêm bổ sung: “Tôi sẽ báo cáo mấy chuyện khác cho cảnh sát.”
Dư Vĩ bị dọa đến mức không thể nói năng lưu loát: “Lý Sách gây sự với bạn mày thì liên quan gì đến tao? Mày muốn trả thù thì trả thù Lý Sách đi chứ? Tao vô tội!”
“Lý Sách chạy không thoát, anh cũng đừng hòng trốn.” Trác Khiêm nói, “Anh không quản lý tốt Lý Sách, anh có tội.”
Dư Vĩ tức muốn hộc máu: “Trên đời này có loại người như mày sao!”
Trác Khiêm cười ha ha: “Giờ thì anh biết rồi đó?”
Dư Vĩ: “…”
Hồi trước gã đã xem thường Trác Khiêm, thanh niên này còn vô lý hơn thời gã còn trẻ.
Cúp điện thoại, Trác Khiêm mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu bọn Lý Sách đến vì tiền của Thẩm Gia Lan, vậy hẳn là Thẩm Gia Lan sẽ không gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng.
Trước tiết buổi chiều, Trác Khiêm đến lớp Thẩm Gia Lan một lần. Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đều không có trong lớp, chỉ có Ninh Phong ngồi tại chỗ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Trác Khiêm chòng chọc.
Trác Khiêm cảm nhận được oán khí của Ninh Phong từ khoảng cách xa.
Trác Khiêm sực nhớ ra, cậu hỏi Vương Tử: “Cậu nói xem, kẻ đã xô nguyên chủ xuống nước, có lẽ nào chính là Ninh Phong không?”
“Có khả năng.” Vương Tử nói, “Nhưng cũng có thể là người khác. Dù sao thì cậu cũng khiến bao người ghét bỏ thế mà.”
Trác Khiêm: “…”
Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Trác Khiêm vẫn không đợi được Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương trở về. Cậu hỏi thăm bạn ngồi gần cửa lớp mới biết, Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương bị giáo viên phụ trách huấn luyện cho kỳ thi Olympic Toán gọi đi bàn chuyện, chắc nguyên buổi chiều cũng sẽ không về lớp.
Học sinh xuất sắc ấy mà, bỏ lỡ vài ba tiết cũng chẳng thấm vào đâu.
Trác Khiêm bất lực trở về lớp. Kiều Kiệt thấy dáng vẻ ủ rũ, ỉu xìu của cậu, tức thì bồn chồn, tựa lại gần bàn hỏi cậu: “Cậu thấy Thẩm Gia Lan chưa?”
Trác Khiêm thở dài: “Chưa.”
Kiều Kiệt khẽ thở phào, sau đó lại nghĩ bản thân thế này có phải thiếu đạo đức quá rồi không, vậy là nhăn mặt, “Cậu đã gọi cho Thẩm Gia Lan chưa?”
“Gọi rồi.” Trác Khiêm đau khổ che mặt, “Tôi bị cậu ấy chặn số.”
“… WeChat thì sao?”
“Cũng bị chặn luôn.”
“…” Nhớ lại cảnh tượng Thẩm Gia Lan chờ Trác Khiêm dưới ký túc xá, Kiều Kiệt nghi ngờ mình đã chứng kiến đôi tình nhân giận dỗi nhau.
Một khi suy nghĩ này sinh ra thì không thể đè nén lại được.
Ngẫm kỹ lại, không phải giận dỗi nhau thì là gì? Không thì tại sao Trác Khiêm đang tránh né Thẩm Gia Lan mà lại vô cùng lo lắng khi nghe Thẩm Gia Lan gặp phiền phức?
Hơn nữa, chặn số điện thoại hay WeChat gì đó, bạn gái cũ của cậu ta cũng đã từng làm vô số lần mỗi khi chiến tranh lạnh.
Tuy nhiên, Kiều Kiệt nhanh chóng cảm thấy suy nghĩ của mình quá kỳ quặc.
Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan trước kia nổi tiếng là kẻ thù không đội trời chung.
Huống chi, đều là con trai, đôi tình nhân gì chứ… Cậu ta nghĩ nhiều quá rồi!
Kiều Kiệt vỗ đầu mình, xoay người, tập trung nghe giảng.
Nhưng Trác Khiêm thì không cách nào tập trung nổi. Đợi mòn mỏi mới đến giờ tan học, cậu xách cặp xông thẳng đến lớp Thẩm Gia Lan.
Kết quả, bạn học ngồi gần cửa báo rằng tiết cuối lớp họ là tiết tự học, Thẩm Gia Lan đã trở lại trước khi hết tiết và rời đi ngay khi chuông báo vừa ren.
Trác Khiêm hỏi Yến Thư Dương ở đâu.
Bạn học kia ngẫm nghĩ rồi đáp, Yến Thư Dương và Ninh Phong cũng đã đi trước khi cậu đến rồi.
Nói cách khác, Thẩm Gia Lan không đi cùng Yến Thư Dương.
Mọi khi Trác Khiêm sẽ về phòng ký túc xá sửa soạn đồ đạc rồi mới về. Giữa trưa nay cậu thật sự đã bị Kiều Kiệt dọa sợ, quyết định đi thẳng về hướng cổng phía đông.
Hoa Cao có đến vài cổng, kích thước khác nhau. Cổng phía đông là cổng nhỏ nhất, chỉ có một phòng bảo vệ nhỏ bên cạnh cổng, bảo vệ là một cụ ông.
Bởi vì chỉ có cổng lớn phía người mới có lối vào tàu điện ngầm, nên Trác Khiêm chưa từng đi qua cổng này.
Bước ra khỏi cánh cổng sắt nhỏ, mới phát hiện bên ngoài có một con đường rợp bóng cây xanh, cây cao chót vót được trồng ngay hàng thẳng lối bên đường.
Nếu vào dịp xuân hạ, những tán cây dày đặc này sẽ che phủ con đường nhỏ này. Đáng tiếc khi vào đông chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Dưới ráng đỏ chiều tà, trông như những cánh tay của quái vật đang múa vuốt.
Rất ít học sinh đi trên con đường này. Ban đầu còn có thể trông thấy lác đác vài người, về sau do Trác Khiêm đi chậm mà dần dần bị vài học sinh đó bỏ lại phía sau.
Trác Khiêm vừa đi vừa ngó nghiêng, sợ rằng sẽ bất cẩn bỏ lỡ gì đó.
Đi mãi đi mãi, cậu sực nhận ra trên con đường nhỏ vắng lặng này chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu có thể nghe rõ tiếng bước chân mình vang vọng.
Trác Khiêm bị gió thổi thổi lạnh người, kéo áo khoác lên, nói với Vương Tử: “Tiểu Vương Bát, tôi hơi sợ.”
“Cậu mới là Tiểu Vương Bát!” Vương Tử giận dữ đáp xong, lại an ủi cậu, “Sợ gì? Thời buổi nào rồi còn tin vô yêu ma quỷ quái? Chúng ta phải tin tưởng vào chủ nghĩa duy vật.”
Trác Khiêm: “Thế chuyện tôi xuyên sách thì sao?”
Vương Tử: “…”
Trác Khiêm hu hu hu: “Lỡ chăng bọn Lý Sách không canh me được Thẩm Gia Lan nên chạy tới cướp bóc của tôi thì phải làm sao?”
“Đừng khóc, bé ngoan.” Vương Tử dịu dàng đáp, “Bọn chúng không cướp được của cậu.”
Trác Khiêm hồn nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Vì cậu nghèo đó. Trên đời này còn có chuyện gì đáng sợ hơn cái nghèo ư?”
“… Hình như mỏ cậu càng ngày càng hỗn ấy nhỉ?”
“Học theo cậu hết, thầy Trác ạ.”
“Câm miệng!”
Vương Tử ngậm miệng, Trác Khiêm lại bắt đầu thấy sợ, bước chân càng lúc càng nhanh, đi như bay.
Ngẩng đầu nhìn lên, ráng đỏ bao đầy trời nơi phía cuối con đường nhỏ, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi lên mặt đường lát đá, dường như ngay cả bầu không khí cũng bị nhuộm đỏ.
Trác Khiêm hiếm khi được chứng kiến cảnh sắc đẹp thế này, chỉ là khung cảnh này còn hợp bỏ vô phim kinh dị hơn.
Ngay lúc Trác Khiêm sắp đi hết con đường nhỏ này, Vương Tử vừa câm miệng chưa được bao lâu bỗng lên tiếng: “Có nghe thấy tiếng gì không?”
Trác Khiêm hỏi tiếng gì.
Vương Tử nói: “Đường mòn phía bên phải, cậu đi lên xem.”
Trác Khiêm ngừng đôi chân đang chạy, quay đầu nhìn sang, quả thực thấy phía bên phải có một con đường mòn do người ta đi nhiều mà thành. Con đường mòn kia ngoằn ngoèo dẫn sâu vào trong rừng.
Tuy là mấy cây này trụi lủi, nhưng ăn ở chỗ nhiều, đứng bên ngoài không thể trông thấy cảnh vật sâu bên trong.
Không rõ Vương Tử nghe thấy tiếng gì, bây giờ nó có vẻ hưng phấn hơn hẳn so với trạng thái chán chường ban nãy.
“Đi nhanh lên.” Vương Tử còn thúc giục Trác Khiêm.
“Đi hoài đi hoài.” Trác Khiêm mệt như chó, cậu không ngờ con đường mòn nhỏ này lại dài đến vậy.
Trác Khiêm vốn tưởng Vương Tử cũng đang lo lắng cho Thẩm Gia Lan, nhưng không lâu sau, Vương Tử đã lòi mặt chuột: “Hừ hừ, bình thường bạch liên hoa kiêu ngạo dữ lắm mà, cuối cùng lần này cũng phải ăn quả đắng. Tôi phải quay lại cảnh màn này mới được.”
Kèm theo giọng nói máy móc là một loạt âm thanh kỳ lạ.
Trác Khiêm tức giận: “Có phải cậu đang xoa tay không?!”
m thanh kỳ lạ lập tức ngưng bặt, Vương Tử hờ hững đáp không có.
Trác Khiêm cười khẩy: “Cậu chỉ muốn hóng chuyện thôi đúng không?”
Vương Tử dám làm không dám nhận: “Làm gì có? Chúng ta là một, cậu lo cho Thẩm Gia Lan, tôi cũng lo lắng cho Thẩm Gia Lan mà. Sao tôi nỡ lòng hóng chuyện được?”
Trác Khiêm vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên vẫn nên gỡ quả hệ thống này xuống càng sớm càng tốt mới được. Vả lại, Vương Tử còn là fan only của Yến Thư Dương, nghĩ sao thì cũng không nên giữ lại.
Đi bộ ba bốn phút, rốt cuộc đã đến một con dốc nhỏ thoáng đãng.
Còn chưa bước lên, đã nghe thấy một tiếng rên rỉ thảm thiết, và âm thanh trầm đục như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc, trái tim Trác Khiêm như treo lơ lửng.
Khi cậu trông thấy người lăn lộc cộc lộc cộc từ trên dốc xuống, trái tim đang treo lơ lửng chợt lạnh lẽo đi.
Mịa!
Chẳng lẽ người lăn xuống là Thẩm Gia Lan?
Trác Khiêm tái mặt bước lên kiểm tra, lật tấm lưng đang quay về phía mình lại, đúng là một gương mặt thân quen——ngoại trừ việc mặt mũi người này bầm dập, mồm đang nôn ra máu, thảm không nỡ nhìn, giống như có thể đi ngắm gà khỏa thân bất cứ lúc nào.
Trác Khiêm khó khăn lắm mới phân biệt được, nhận ra tên này là đàn em hay kè kè đi theo Lý Sách.
Quả nhiên bọn Lý Sách đã tìm đến.
Trác Khiêm nặng nề thở ra, cậu đứng lên đạp lên chân tên trước mắt, lạnh lùng hỏi đồng bọn của gã đâu.
Không ngờ tên này đang trợn trắng mắt, rồi nín thinh.
Trác Khiêm hoảng sợ, vội ngồi xổm xuống, giơ tay kiểm tra hơi thở của gã.
“May quá, còn sống.” Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Bị đá thêm vài phát nữa thì cách chết không còn xa đâu.” Vương Tử lặng lẽ bổ sung.
Vì thế Trác Khiêm không dám đụng vào gã nữa, bước thẳng qua người gã, tiếp tục đi về hướng con dốc.
Không có cây cối che chắn, ráng đỏ trên bầu trời gần ngay trước mắt, như thể sẽ ụp xuống bất cứ lúc nào, đồng thời cũng nhuộm đôi con ngươi Trác Khiêm bằng sắc màu đỏ như máu.
Đi lên con dốc nhỏ, cậu thấy rất nhiều người, nhưng những tên đó đều đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, có tên đang phát ra tiếng rên đau đớn, có tên thì đang ngáp ngáp, không rên nổi một tiếng.
Giữa đám người đó, một bóng người cao lớn đang đứng. Người đó mặc áo đen quần đen, trong tay đang cầm một cây gậy gỗ, đón gió, vạt áo nhẹ nhàng tung bay.
Dù chỉ bằng một chiếc bóng, Trác Khiêm cũng có thể cảm nhận được sát ý tỏa ra từ người đó.
Dưới phông nền đỏ rực như máu này, thực sự khiến người ta thấy hãi hùng.
Chứng kiến cảnh tượng này, tự dưng Trác Khiêm cảm thấy mình đã lo xa cả buổi chiều.
Với giá trị vũ lực dã man của Thẩm Gia Lan, đi kèm với hào quang riêng của nhân vật chính, sao có thể thua đám người này?
Vương Tử vừa mới đòi hóng chuyện không dám lên tiếng, không biết có phải bị dọa sốc rồi hay không.
Trác Khiêm yếu ớt nói với Vương Tử: “Hình như tôi có hơi dư thừa.”
Vương Tử đồng tình sâu sắc: “Cậu rất dư thừa.”
“Chắc tôi đi được rồi nhỉ?”
“Đi thôi đi thôi.”
Trác Khiêm hùng hổ xông tới đang chuẩn bị chuồn êm, nhưng một giây trước khi cậu kịp cất bước, Thẩm Gia Lan đã quay đầu, gương mặt tinh xảo bị ánh chiều tà rực lên màu máu đỏ, mắt phượng híp lại: “Lại thêm một tên đến chịu chết.”
Trác Khiêm: “…”
Ấy, không đúng, sao cậu lại bị gọi là đến chịu chết được? Cậu đến để cứu Thẩm Gia Lan mà? Mặc dù Thẩm Gia Lan không cần cậu cứu…
Trác Khiêm trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan cất bước đi về phía cậu, còn cầm đeo cây gậy gỗ trong tay. Nghe tiếng gậy gỗ kéo lê trên đất tạo ra tiếng cào nặng nề khiến cậu rợn cả da dầu.
“Á á á Vương Tử! Hình như cậu ấy định đánh tôi!”
Vương Tử không hóng được trò hay còn bị liên lụy, giọng điệu đau thương, chỉ còn thiếu mỗi điếu thuốc lá nữa thôi: “Giờ không chạy thì định đợi đến khi nào?”
Trác Khiêm cũng muốn chạy, nhưng nhìn Thẩm Gia Lan đang cách ngày một gần, cậu có cảm giác mình không thoát nổi. Thậm chí, trong lòng trào dâng lên một nỗi xúc động thôi thúc, ùa đến một cách hung mãnh, tức thì nuốt chứng lý trí của cậu.
Trác Khiêm nói: “Tôi vừa nghĩ ra một cách hay.”
Vương Tử đau thương hỏi: “Cách hay gì?”
Sau đó, cậu nhanh trí nảy ra ý tưởng, nhấc chân đá vào tên đang nằm gần nhất, tức giận gầm lên: “Ngay cả người tao thích mày cũng dám động đến? Đi chết đi!”
Người bị đá kia chính là Lý Sách, gã còn đang mừng thầm vì may mắn giả chết trốn thoát một trận đòn, đột nhiên bị Trác Khiêm đá một phát, thắt lưng đau như muốn gãy xương đến nơi, gã cố nhịn lắm mới không rên thành tiếng.
Lý Sách: “???”
Cỡ này rồi mà cũng dính chưởng?!
Khoan, có phải gã vừa nghe thấy chuyện không nên nghe rồi không?
Cùng lúc đó, Vương Tử trong đầu Trác Khiêm cũng có rất nhiều hỏi chấm.
“Trác Khiêm cậu điên rồi hả?????”
Trác Khiêm rất bình tĩnh đáp lời: “Tôi không điên.”
“Cậu có biết cậu đang làm gì không?????”
“Tôi biết.”
Vương Tử sốc đến mức không nói nên lời.
Có lẽ không phải là Trác Khiêm điên, mà là nó điên rồi. Đường đường một hệ thống như nó lại bị mộng du, mơ thấy ký chủ tỏ tình với đối tượng ngoài mục tiêu nhiệm vụ.
Phải, chắc chắn là vậy, chắc chắn là nó đang mộng du…
Chuyện vô lý như vậy chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi.
Trác Khiêm cũng có cảm giác như bản thân đang nằm mơ. Gầm lên câu nói kia đã hao hết sức lực của cậu, bây giờ cậu không còn sức nhấc chân lên. Cứ thế trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan hơi khựng lại, sau đó càng bước nhanh hơn về phía mình.
Nếu phải làm lại một lần nữa, có lẽ cậu sẽ không có đủ dũng khí để đưa ra lựa chọn tương tự.
Giây phút bàn tay Thẩm Gia Lan chạm vào mặt cậu, cảm giác đầu tiên của cậu là làn da Thẩm Gia Lan nóng quá, nhiệt độ trên đầu ngón tay như sắp đốt cháy cậu.
Thẩm Gia Lan cúi đầu sáp lại gần cậu, ngay cả hơi thở cũng bỏng rát.
Nhìn ở khoảng cách gần thế này, cậu mới nhận ra mặt Thẩm Gia Lan không phải bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, mà vốn dĩ đã đỏ bừng bừng. Ánh mắt Thẩm Gia Lan mơ màng, chăm chú nhìn Trác Khiêm một cách khác thường.
Dù bọn họ đã cách nhau gần đến vậy, Thẩm Gia Lan vẫn nhìn cậu như muốn khảm cậu vào xương cốt.
Bản năng mách bảo Trác Khiêm có gì đó không đúng, định giơ tay lên áp vào trán Thẩm Gia Lan. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng gậy gỗ bị thả rơi xuống đất, ngay sau đó, tay cậu bị Thẩm Gia Lan tóm lấy.
“Thật không?” Bờ môi Thẩm Gia Lan dán bên tai cậu, “Cậu thích tôi thật sao?”
Tuy rằng y hỏi như vậy, nhưng không cho Trác Khiêm cơ hội trả lời, bất ngờ nghiêng đầu hôn Trác Khiêm.