Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 58: Thích
Trác Khiêm thừa nhận, cậu hèn nhát thật.
Dù cậu thường xuyên lý luận suông, nhưng thật ra chưa từng yêu đương, không biết phải đối mặt với tình yêu đột ngột nảy sinh như thế nào.
Hơn nữa, cái thích này vốn dĩ không nên tồn tại.
Ban đầu, cậu tiếp cận Thẩm Gia Lan chỉ là muốn lợi dụng Thẩm Gia Lan để loại bỏ quả hệ thống phiền phức này, tiện thể trốn tránh nhiệm vụ công lược Yến Thư Dương.
Bây giờ nhìn lại, hành động của cậu quả thật là tự đào mồ chôn. Quả nhiên người tính không bằng trời tính…
Còn chưa yêu đương mà Trác Khiêm đã cảm thấy mình nếm phải nỗi đau thất tình.
Ôi…
Trời ơi trời ơi trời ơi!
Trác Khiêm “thất tình” bơ phờ uể oải, sau khi về đến nhà cũng không còn sức chọc Trác Phi.
Trác Phi tránh được một kiếp nạn thở phào nhẹ nhõm, cơm nước xong là co cẳng chạy ngay.
Trác Duệ hiếm khi về nhà lại bình tĩnh quan sát biểu cảm của Trác Khiêm. Trác Khiêm buông chén đũa sau Trác Phi, đứng dậy định về phòng, anh ta vội vàng đứng dậy đi theo.
Trác Duệ gọi Trác Khiêm trước cửa phòng.
Mất một lúc lâu Trác Khiêm mới phản ứng lại, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa, quay đầu nhìn về phía Trác Duệ.
Ánh đèn trong phòng chiếu rọi lên mặt Trác Khiêm, soi rõ vẻ mặt như mây mù giăng lối của cậu.
Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt cậu đỏ hồng, chóp mũi cũng đỏ, hình như mới khóc trước đó không lâu.
Tầm mắt Trác Duệ lượn một vòng trên mặt Trác Khiêm, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Giờ em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Trác Khiêm: “…”
Ở trường cũng vậy, ở nhà cũng thế.
Chẳng lẽ nhìn cậu giống micro lắm hả? Sao ai cũng muốn nói chuyện với cậu hết vậy?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Trác Khiêm vẫn để Trác Duệ vào phòng.
Căn phòng chật hẹp, đồ đạc cũ kỹ, nguyên chủ cũng không phải người hay dọn dẹp. Lúc Trác Khiêm đến ở, trong phòng lộn xộn không khác gì ổ chó. Bây giờ đã được dọn dẹp qua, nom cũng gọn gàng hơn nhiều.
Trác Khiêm bước đến mở cửa sổ, để làn gió lạnh sảng khoái thổi tan, xua tan bầu không khí nặng nề và ẩm mốc trong phòng.
Trác Duệ đóng cửa lại, im lặng nhìn Trác Khiêm đứng trước cửa sổ. Gió đêm cuối thu cuốn lấy những sợi tóc của cậu, hất tung tóc mái. Cậu tiện tay vuốt tóc mái ra sau đầu, để lộ vầng trán láng bóng.
Từ khi còn nhỏ, Trác Duệ đã biết Trác Khiêm đẹp. Nhiều người khen rằng Trác Khiêm đáng yêu như một con búp bê Tây Dương, vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn. Nhưng anh ta không có khái niệm cụ thể về chữ “đẹp” này.
Ngay thời khắc này, ánh mắt anh ta dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Trác Khiêm, bỗng hiểu ra ý nghĩa của chữ “đẹp”.
Bảo sao người phụ nữ đó lại ngắm trúng Trác Khiêm.
Suy nghĩ trong đầu Trác Duệ xoay chuyên liên hồi. Anh ta bước đến cạnh bàn học, cụp mắt thấy đề thi toán đặt trên bàn, và tờ giấy nháp chi chít chữ.
Nội dung trong đề toán vừa đúng hay chính là phần anh ta đang ôn tập gần đây, chỉ cần nhìn lướt qua, đã biết Trác Khiêm đã làm đúng cả hai câu hỏi lớn phía sau rồi.
Trác Duệ thầm nén nỗi kinh ngạc xuống, ngước mắt nhìn Trác Khiêm.
Trác Khiêm lười biếng dựa người bên cửa sổ, khoanh tay, vô cảm nhìn anh ta, giống như đang đợi anh ta mở miệng.
Bây giờ Trác Duệ mới nhớ đến chuyện anh ta đến tìm Trác Khiêm.
Thật ra anh ta không muốn xen vào việc của Trác Khiêm, miễn là Trác Khiêm không vi phạm pháp luật hay đụng đến bên lề của đạo đức.
Nhưng chuyện bị một người phụ nữ lớn tuổi bao nuôi quá đáng xấu hổ. Nếu có một ngày giấy không gói được lửa, không chỉ mỗi đương sự Trác Khiêm, mà cả gia đình bọn họ cũng sẽ bị hàng xóm láng giềng đàm tiếu.
Tiếng xấu cả nhà bọn họ ở nơi này đã đủ tệ rồi, không cần thêm dầu vào lửa nữa.
Tuy nhiên, phải đả thông tư tưởng Trác Khiêm như thế nào mới là vấn đề. Anh ta không thể nói nặng lời chọc giận Trác Khiêm, cũng không thể nói quá nhẹ nhàng khiến Trác Khiêm coi khinh chuyện này.
Trác Duệ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ nói một cách tế nhị, kéo ghế qua ngồi xuống, trông có vẻ định ngồi lại trò chuyện tâm tình với Trác Khiêm: “Chúng ta tâm sự một chút nhé.”
Trác Khiêm hiểu rõ câu ngạn ngữ “Không có việc thì không đến điện Tam Bảo”. Cậu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trác Duệ: “Anh muốn tâm sự chuyện gì?”
“Hôm nay em không vui à?”
“Hơi hơi.” Người có mắt đều sẽ nhận ra tâm trạng bất ổn của cậu, cho nên cậu không phủ nhận.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trác Duệ hỏi.
Nghe vậy, Trác Khiêm ngẩn người, ngạc nhiên đánh giá Trác Duệ từ đầu đến chân. Biểu cảm giống như không quen biết người trước mắt.
Trác Duệ cảm thấy không được tự nhiên vì bị nhìn: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Trác Khiêm lại nghĩ hôm nay trời mọc đằng Tây à, Trác Duệ xưa nay không để tâm đến chuyện người khác mà lại chủ động quan tâm cậu!
Cậu vốn định chống chế cho qua chuyện, nhưng đối diện với ánh mắt của Trác Duệ, cuối cùng vẫn không đáp cho có lệ, “Không phải chuyện quan trọng gì đâu. Mâu thuẫn với một người bạn mà thôi.”
Trác Duệ à một tiếng, lập tức thấy sầu não.
Anh ta không giỏi nói chuyện với người khác, cũng không rành cách tạo chủ đề, không biết phải dẫn dắt đến chuyện kia như thế nào.
Hai người không nói gì, cứ thế im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi Trác Khiêm lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: “Phải rồi, anh và Đỗ Học Gia sao rồi?”
Nghe thấy tên Đỗ Học Gia, mặt Trác Duệ đỏ lên với tốc độ có thể nhận thấy bằng mắt thường. Quá rõ ràng là đã bị Trác Khiêm chọc trúng điểm nhạy cảm nhất.
“Sao là sao?”
“Là hai anh đã tiến triển đến bước nào?” Tự dưng Trác Khiêm cảm thấy chọc Trác Duệ vui dễ sợ. Thời buổi này làm gì còn mấy ai ngây thơ như Trác Duệ.
“Bọn anh không tiến triển đến bước nào hết.” Trác Duệ không hiểu tại sao chủ đề lại nhảy lên người mình. Anh ta không vui cau mày, “Anh và cậu ấy chỉ là bạn học.”
Trác Khiêm cười khẩy, vạch trần lời nói dối của Trác Duệ một cách không thương tiếc: “Không phải anh thích anh ấy à?”
“Anh không thích cậu ấy!” Trác Duệ cất cao giọng, vội chối bỏ, “Anh không biết rốt cuộc em hiểu lầm đến mức nào. Nhưng anh khẳng định với em, anh không thích cậu ấy. Em bớt suy nghĩ lung tung đi.”
Trác Khiêm thắc mắc à một tiếng: “Nếu anh không thích Đỗ Học Gia, vậy tại sao lần trước Đỗ Học Gia đến tìm em, anh không cho em gặp anh ấy?”
Trác Duệ chợt nghẹn họng, nửa ngày trời mới tái mặt nói: “Anh chỉ không muốn em dạy hư cậu ấy.”
Trác Khiêm cười ranh mãnh: “Phải làm sao đây? Hình như Đỗ Học Gia muốn bị em dạy hư lắm đấy.”
“Em!” Trác Duệ tức giận đứng bật dậy, anh ta đã quên mất mục đích ban đầu của mình, nghiến răng nghiến lợi lại gần Trác Khiêm, “Anh đã cảnh cáo em rồi, đừng nhắm vào Đỗ Học Gia.”
“Nhìn đi! Nhìn đi!” Trác Khiêm chỉ vào Trác Duệ, “Anh còn dám nói anh không thích Đỗ Học Gia? Không phải anh đang ghen à?”
Trác Duệ vô thức phủ nhận: “Anh không có.”
Trác Khiêm gào lên: “Anh dám làm không dám nhận, dám thích không dám thú nhận.”
Thế là Trác Duệ bị Trác Khiêm chọc tức, bỏ chạy mất dép.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm, Trác Khiêm lại chẳng cảm nhận được niềm vui thắng lợi.
Trác Khiêm hỏi Vương Tử: “Trác Duệ thích Đỗ Học Gia thật đúng không? Tôi không đúng rồi?”
Vương Tử khẳng định: “Như cậu nói, người có mắt đều có thể nhìn ra.”
Trác Khiêm lý luận ngược: “Trác Phi nhìn không ra. Có phải Trác Phi không có mắt không?”
Trác Phi trốn trong phòng: …
Nằm không cỡ đó mà cũng dính đạn?
Trác Khiêm móc mỉa Trác Phi xong, lại bắt đầu chuyển sang Trác Duệ. Dù sao thì tâm trạng cậu không vui, nhắc tới ai cũng thấy bực mình: “Tôi đã bảo chắc chắn thích Đỗ Học Gia, anh ta còn không thừa nhận.”
“Có gì lạ đâu?” Vương Tử không đồng tình, “Không phải cậu cũng vậy sao?”
Trác Khiêm sững ra: “Tôi thì sao?”
Vương Tử nói: “Không phải cậu cũng không dám thừa nhận thích Thẩm Gia Lan sao?”
Trác Khiêm: “…”
–
Đêm nay, Trác Khiêm lăn lộn mãi mà không ngủ được, không ngờ Trác Duệ phòng bên cạnh cũng mất ngủ y chang.
Sáng hôm sau khi thức dậy, hai người chạm mặt trong phòng tắm. Liếc thấy quầng thâm mắt dưới mắt nhau.
Hình như Trác Duệ vẫn còn giận vụ hôm qua, không nói một lời, bước ra khỏi phòng tắm.
Đợi Trác Duệ đi xa, Vương Tử lén nói xấu Trác Duệ: “Cái kiểu cứng đầu cứng cổ như tên này, mai mốt yêu đương chỉ có ăn quả đắng. Dù cho Đỗ Học Gia có thích anh ta thì sớm muộn cũng có ngày bị chọc giận bỏ đi.”
Trác Khiêm hóng hớt không ngại sự càng thêm rối ren: “Truy thê sml, quẩy lên.”
Vương Tử: “Tôi cược năm đồng, anh ta truy gãy chân.”
Trác Khiêm: “Tôi cược một đồng, anh ta truy không nổi.”
Mặc dù nguyên tác không nhắc nhiều về Trác Duệ, nhưng Trác Khiêm nhớ rõ đến cuối cùng Trác Duệ cũng không về với ai. Nói cách khác, Trác Duệ cũng không thành đôi với Đỗ Học Gia.
Ui, tội nghiệp Trác Duệ, yêu thầm như một cơn cảm cúm nặng, tự mình gắng gượng vượt qua.
Trác Khiêm đã hẹn trước với Liễu Nhứ, hai ngày này sẽ ra ngoài chụp ảnh. Vì địa điểm chụp ở nơi khá xa, nên Liễu Nhứ đề nghị lái xe đến rước Trác Khiêm.
Ban đầu Trác Khiêm không định làm phiền Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ bảo tiện đường, cậu không từ chối nữa.
Ăn sáng xong, Trác Khiêm sửa soạn đồ đạc để qua đêm chuẩn bị ra cửa. Trùng hợp Trác Duệ cũng định ra ngoài, chắc muốn đi tìm Đỗ Học Gia.
Hai người chạm mặt ở huyền quan, Trác Duệ lập tức lùi một bước, nhường chỗ cho Trác Khiêm. Trông có vẻ không muốn đi chung đường với cậu.
Trác Phi ngồi trên sô pha xem TV ăn vặt để ý đến động tĩnh bên này, không nhịn được tặng cho Trác Duệ ánh mắt thương cảm.
Dù là anh ruột, nhỏ cũng đành bất lực.
Chẳng biết Trác Khiêm có đam mê quái gở kiểu gì, thích nhìn người khác nổi điên. Hồi trước, cô càng tức giận thì Trác Khiêm càng khoái chí.
Giờ nhỏ đã không còn hay nổi giận nữa. Đừng giận đừng giận, tự ức chết bản thân, vừa đúng ý ai đó. A di đà Phật… A ấy, A di đà Phật cái gì!
Nhưng cứ hoài vầy thì chắc nhỏ sẽ sớm rời bỏ cõi trần mất, một phát thành Phật hu hu hu…
Bên kia, Trác Khiêm thay giày xong, dùng hành động chứng thực suy đoán của Trác Phi. Cậu liếc nhìn Trác Duệ đang đứng đợi bên cạnh, đặt tay lên che trước miệng, sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: “Đi tìm Đỗ Học Gia hả?”
Thành công chọc Trác Duệ xanh mặt. Anh ta muốn chối, lại tự biết nói không lại cái mồm lươn lẹo của Trác Khiêm, thế nên lựa chọn giữ im lặng. Nào ngờ Trác Khiêm được đằng chân lân đằng đầu, vỗ vỗ lên vai anh ta, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc và chân thành: “Gần quan được ban lộc, nguyên tắc lâu ngày sinh đảm bảo không sai. Cố lên nhé chàng trai trẻ.”
Trác Duệ nghiến răng: “Em không nói cũng không ai nghĩ em bị câm đâu.”
Trác Khiêm thấy Trác Duệ sắp kìm hết nổi lửa giận, vội vã xách ba lô chuồn mất.
Vương Tử tặc lưỡi hai tiếng: “Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cậu.”
Trác Khiêm vừa nhanh chân xuống lầu vừa nói: “Quen biết bao lâu nay, giờ mới hiểu được tôi?”
Vương Tử nói: “Trước giờ chỉ biết cậu ngứa đòn, không ngờ cậu ngứa đòn dữ vậy.”
Trác Khiêm cười ha ha.
Trước khi đến thế giới này, cậu vốn là người như thế này. Vương Tử nói đúng, cậu ngứa đòn thật. Cậu thường hay chọc ba mẹ tức muốn xỉu, suýt phải nhập viện.
Ba mẹ không thích cậu, chĩa mũi nhọn vào cậu, xa lánh cậu. Cậu đành dựng gai nhọn khắp người để bảo vệ bản thân.
Tới dưới lầu, không ngờ Liễu Nhứ đã cho người chạy xe vào tận khu dân cư.
Chỉ là màu sắc và thiết kế của chiếc xe kia trông quen quen.
Cho đến khi dì Thẩm bước xuống từ ghế lái, Trác Khiêm mới nhớ ra lần trước dì Thẩm và Thẩm Gia Lan đưa cậu về nhà cũng là bằng chiếc xe này.
Nhưng sao dì Thẩm lại đến?
Vậy Thẩm Gia Lan…
Thần kinh Trác Khiêm vô thức căng thẳng, cậu hồi hộp nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Gia lan mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, có chút cảm giác bức bối khó hiểu dâng lên, cậu nhanh chóng đè nén lại.
Liễu Nhứ vốn đang tựa người trước xe chơi điện thoại, anh cất điện thoại đi, sải bước đến tặng Trác Khiêm một cái ôm nồng nhiệt: “Lâu rồi không gặp.”
Liễu Nhứ vẫn cột cao đuôi ngựa như mọi khi. Mặc dù anh đã mặc trang phục nam rất giản dị, nhưng vì đường nét khuôn mặt quá tinh tế nên trông anh vẫn mang vẻ trung tính, thậm chí còn giống kiểu cô gái mạnh mẽ hơn.
Trác Khiêm đã bị dạy cho một bài học, không dám nhảy disco trên bãi mìn của Liễu Nhứ nữa rồi. Cậu ôm hờ đáp lại Liễu Nhứ: “Lâu rồi không gặp, anh Liễu Nhứ.”
Liễu Nhứ buông Trác Khiêm ra, quan sát cậu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em nhuộm đen rồi à.”
“Vâng.” Trác Khiêm ngượng ngùng vuốt tóc, “Màu đen trông bình thường hơn xíu.”
Liễu Nhứ bật cười: “Nghe em nói kìa, màu tóc cũ cũng rất bình thường mà.”
Dứt lời, anh đặt tay lên đầu Trác Khiêm, dịu dàng xoa, “Nhưng đen vẫn đẹp hơn.”
Trác Khiêm đỏ mặt vì được một “đại mỹ nữ” như thế này khen ngợi. Đang định mở miệng, lại phát hiện Liễu Nhứ đang nhìn thẳng về phía sau cậu.
Trác Khiêm khó hiểu quay đầu lại.
Trác Duệ bỏ lại cậu trên lầu không biết đã núp sau một thân cây nhỏ từ lúc nào. Thân cây nhỏ bé chẳng che đậy được thân hình cao lớn của anh ta, lén lút nhìn trộm bọn họ.
Thân cây nhỏ cũng không che chắn được biểu cảm phẫn nộ của Trác Duệ. Anh ta nhìn chòng chọc vào Liễu Nhứ đang đứng gần Trác Khiêm, mắt đỏ như sắp phọt ra lửa.
Trác Duệ hiểu rồi.
Hóa ra người phụ nữ lái xe chỉ là vỏ bọc, hóa ra người thực sự bao nuôi Trác Khiêm chính là cô gái trông còn cao hơn cả Trác Khiêm kia.
Thông qua cách ăn mặc thì chắc cô gái đã thành niên rồi. Hành động, cử chỉ không giấu được sự chín chắn.
Nhưng sao cô ta lại xuống tay với một học sinh như Trác Khiêm!
Trác Khiêm vẫn còn là học sinh cấp ba đó. Trác Khiêm vẫn chưa thành niên đâu.
Hơn nữa, cách cô ta gạ gẫm Trác Khiêm vừa nãy thuần thục như vậy, có khi không phải chỉ mới động tay động chân lần một lần hai. Trác Khiêm còn quen thuộc với hành động của cô ta nữa.
Trác Duệ gào thét trong lòng, ngọn lửa giận như bị gió xuân phất qua bãi cỏ dại mênh mông bất tận.
Nếu cô ta là một thằng đàn ông, anh ta nhất định sẽ tiến đến đánh cho một trận không nương tay.
Dù cậu thường xuyên lý luận suông, nhưng thật ra chưa từng yêu đương, không biết phải đối mặt với tình yêu đột ngột nảy sinh như thế nào.
Hơn nữa, cái thích này vốn dĩ không nên tồn tại.
Ban đầu, cậu tiếp cận Thẩm Gia Lan chỉ là muốn lợi dụng Thẩm Gia Lan để loại bỏ quả hệ thống phiền phức này, tiện thể trốn tránh nhiệm vụ công lược Yến Thư Dương.
Bây giờ nhìn lại, hành động của cậu quả thật là tự đào mồ chôn. Quả nhiên người tính không bằng trời tính…
Còn chưa yêu đương mà Trác Khiêm đã cảm thấy mình nếm phải nỗi đau thất tình.
Ôi…
Trời ơi trời ơi trời ơi!
Trác Khiêm “thất tình” bơ phờ uể oải, sau khi về đến nhà cũng không còn sức chọc Trác Phi.
Trác Phi tránh được một kiếp nạn thở phào nhẹ nhõm, cơm nước xong là co cẳng chạy ngay.
Trác Duệ hiếm khi về nhà lại bình tĩnh quan sát biểu cảm của Trác Khiêm. Trác Khiêm buông chén đũa sau Trác Phi, đứng dậy định về phòng, anh ta vội vàng đứng dậy đi theo.
Trác Duệ gọi Trác Khiêm trước cửa phòng.
Mất một lúc lâu Trác Khiêm mới phản ứng lại, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa, quay đầu nhìn về phía Trác Duệ.
Ánh đèn trong phòng chiếu rọi lên mặt Trác Khiêm, soi rõ vẻ mặt như mây mù giăng lối của cậu.
Nhìn kỹ còn thấy khóe mắt cậu đỏ hồng, chóp mũi cũng đỏ, hình như mới khóc trước đó không lâu.
Tầm mắt Trác Duệ lượn một vòng trên mặt Trác Khiêm, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Giờ em có rảnh không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Trác Khiêm: “…”
Ở trường cũng vậy, ở nhà cũng thế.
Chẳng lẽ nhìn cậu giống micro lắm hả? Sao ai cũng muốn nói chuyện với cậu hết vậy?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Trác Khiêm vẫn để Trác Duệ vào phòng.
Căn phòng chật hẹp, đồ đạc cũ kỹ, nguyên chủ cũng không phải người hay dọn dẹp. Lúc Trác Khiêm đến ở, trong phòng lộn xộn không khác gì ổ chó. Bây giờ đã được dọn dẹp qua, nom cũng gọn gàng hơn nhiều.
Trác Khiêm bước đến mở cửa sổ, để làn gió lạnh sảng khoái thổi tan, xua tan bầu không khí nặng nề và ẩm mốc trong phòng.
Trác Duệ đóng cửa lại, im lặng nhìn Trác Khiêm đứng trước cửa sổ. Gió đêm cuối thu cuốn lấy những sợi tóc của cậu, hất tung tóc mái. Cậu tiện tay vuốt tóc mái ra sau đầu, để lộ vầng trán láng bóng.
Từ khi còn nhỏ, Trác Duệ đã biết Trác Khiêm đẹp. Nhiều người khen rằng Trác Khiêm đáng yêu như một con búp bê Tây Dương, vừa trắng trẻo vừa ngoan ngoãn. Nhưng anh ta không có khái niệm cụ thể về chữ “đẹp” này.
Ngay thời khắc này, ánh mắt anh ta dừng trên khuôn mặt tinh xảo của Trác Khiêm, bỗng hiểu ra ý nghĩa của chữ “đẹp”.
Bảo sao người phụ nữ đó lại ngắm trúng Trác Khiêm.
Suy nghĩ trong đầu Trác Duệ xoay chuyên liên hồi. Anh ta bước đến cạnh bàn học, cụp mắt thấy đề thi toán đặt trên bàn, và tờ giấy nháp chi chít chữ.
Nội dung trong đề toán vừa đúng hay chính là phần anh ta đang ôn tập gần đây, chỉ cần nhìn lướt qua, đã biết Trác Khiêm đã làm đúng cả hai câu hỏi lớn phía sau rồi.
Trác Duệ thầm nén nỗi kinh ngạc xuống, ngước mắt nhìn Trác Khiêm.
Trác Khiêm lười biếng dựa người bên cửa sổ, khoanh tay, vô cảm nhìn anh ta, giống như đang đợi anh ta mở miệng.
Bây giờ Trác Duệ mới nhớ đến chuyện anh ta đến tìm Trác Khiêm.
Thật ra anh ta không muốn xen vào việc của Trác Khiêm, miễn là Trác Khiêm không vi phạm pháp luật hay đụng đến bên lề của đạo đức.
Nhưng chuyện bị một người phụ nữ lớn tuổi bao nuôi quá đáng xấu hổ. Nếu có một ngày giấy không gói được lửa, không chỉ mỗi đương sự Trác Khiêm, mà cả gia đình bọn họ cũng sẽ bị hàng xóm láng giềng đàm tiếu.
Tiếng xấu cả nhà bọn họ ở nơi này đã đủ tệ rồi, không cần thêm dầu vào lửa nữa.
Tuy nhiên, phải đả thông tư tưởng Trác Khiêm như thế nào mới là vấn đề. Anh ta không thể nói nặng lời chọc giận Trác Khiêm, cũng không thể nói quá nhẹ nhàng khiến Trác Khiêm coi khinh chuyện này.
Trác Duệ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ nói một cách tế nhị, kéo ghế qua ngồi xuống, trông có vẻ định ngồi lại trò chuyện tâm tình với Trác Khiêm: “Chúng ta tâm sự một chút nhé.”
Trác Khiêm hiểu rõ câu ngạn ngữ “Không có việc thì không đến điện Tam Bảo”. Cậu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trác Duệ: “Anh muốn tâm sự chuyện gì?”
“Hôm nay em không vui à?”
“Hơi hơi.” Người có mắt đều sẽ nhận ra tâm trạng bất ổn của cậu, cho nên cậu không phủ nhận.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trác Duệ hỏi.
Nghe vậy, Trác Khiêm ngẩn người, ngạc nhiên đánh giá Trác Duệ từ đầu đến chân. Biểu cảm giống như không quen biết người trước mắt.
Trác Duệ cảm thấy không được tự nhiên vì bị nhìn: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Trác Khiêm lại nghĩ hôm nay trời mọc đằng Tây à, Trác Duệ xưa nay không để tâm đến chuyện người khác mà lại chủ động quan tâm cậu!
Cậu vốn định chống chế cho qua chuyện, nhưng đối diện với ánh mắt của Trác Duệ, cuối cùng vẫn không đáp cho có lệ, “Không phải chuyện quan trọng gì đâu. Mâu thuẫn với một người bạn mà thôi.”
Trác Duệ à một tiếng, lập tức thấy sầu não.
Anh ta không giỏi nói chuyện với người khác, cũng không rành cách tạo chủ đề, không biết phải dẫn dắt đến chuyện kia như thế nào.
Hai người không nói gì, cứ thế im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi Trác Khiêm lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: “Phải rồi, anh và Đỗ Học Gia sao rồi?”
Nghe thấy tên Đỗ Học Gia, mặt Trác Duệ đỏ lên với tốc độ có thể nhận thấy bằng mắt thường. Quá rõ ràng là đã bị Trác Khiêm chọc trúng điểm nhạy cảm nhất.
“Sao là sao?”
“Là hai anh đã tiến triển đến bước nào?” Tự dưng Trác Khiêm cảm thấy chọc Trác Duệ vui dễ sợ. Thời buổi này làm gì còn mấy ai ngây thơ như Trác Duệ.
“Bọn anh không tiến triển đến bước nào hết.” Trác Duệ không hiểu tại sao chủ đề lại nhảy lên người mình. Anh ta không vui cau mày, “Anh và cậu ấy chỉ là bạn học.”
Trác Khiêm cười khẩy, vạch trần lời nói dối của Trác Duệ một cách không thương tiếc: “Không phải anh thích anh ấy à?”
“Anh không thích cậu ấy!” Trác Duệ cất cao giọng, vội chối bỏ, “Anh không biết rốt cuộc em hiểu lầm đến mức nào. Nhưng anh khẳng định với em, anh không thích cậu ấy. Em bớt suy nghĩ lung tung đi.”
Trác Khiêm thắc mắc à một tiếng: “Nếu anh không thích Đỗ Học Gia, vậy tại sao lần trước Đỗ Học Gia đến tìm em, anh không cho em gặp anh ấy?”
Trác Duệ chợt nghẹn họng, nửa ngày trời mới tái mặt nói: “Anh chỉ không muốn em dạy hư cậu ấy.”
Trác Khiêm cười ranh mãnh: “Phải làm sao đây? Hình như Đỗ Học Gia muốn bị em dạy hư lắm đấy.”
“Em!” Trác Duệ tức giận đứng bật dậy, anh ta đã quên mất mục đích ban đầu của mình, nghiến răng nghiến lợi lại gần Trác Khiêm, “Anh đã cảnh cáo em rồi, đừng nhắm vào Đỗ Học Gia.”
“Nhìn đi! Nhìn đi!” Trác Khiêm chỉ vào Trác Duệ, “Anh còn dám nói anh không thích Đỗ Học Gia? Không phải anh đang ghen à?”
Trác Duệ vô thức phủ nhận: “Anh không có.”
Trác Khiêm gào lên: “Anh dám làm không dám nhận, dám thích không dám thú nhận.”
Thế là Trác Duệ bị Trác Khiêm chọc tức, bỏ chạy mất dép.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm, Trác Khiêm lại chẳng cảm nhận được niềm vui thắng lợi.
Trác Khiêm hỏi Vương Tử: “Trác Duệ thích Đỗ Học Gia thật đúng không? Tôi không đúng rồi?”
Vương Tử khẳng định: “Như cậu nói, người có mắt đều có thể nhìn ra.”
Trác Khiêm lý luận ngược: “Trác Phi nhìn không ra. Có phải Trác Phi không có mắt không?”
Trác Phi trốn trong phòng: …
Nằm không cỡ đó mà cũng dính đạn?
Trác Khiêm móc mỉa Trác Phi xong, lại bắt đầu chuyển sang Trác Duệ. Dù sao thì tâm trạng cậu không vui, nhắc tới ai cũng thấy bực mình: “Tôi đã bảo chắc chắn thích Đỗ Học Gia, anh ta còn không thừa nhận.”
“Có gì lạ đâu?” Vương Tử không đồng tình, “Không phải cậu cũng vậy sao?”
Trác Khiêm sững ra: “Tôi thì sao?”
Vương Tử nói: “Không phải cậu cũng không dám thừa nhận thích Thẩm Gia Lan sao?”
Trác Khiêm: “…”
–
Đêm nay, Trác Khiêm lăn lộn mãi mà không ngủ được, không ngờ Trác Duệ phòng bên cạnh cũng mất ngủ y chang.
Sáng hôm sau khi thức dậy, hai người chạm mặt trong phòng tắm. Liếc thấy quầng thâm mắt dưới mắt nhau.
Hình như Trác Duệ vẫn còn giận vụ hôm qua, không nói một lời, bước ra khỏi phòng tắm.
Đợi Trác Duệ đi xa, Vương Tử lén nói xấu Trác Duệ: “Cái kiểu cứng đầu cứng cổ như tên này, mai mốt yêu đương chỉ có ăn quả đắng. Dù cho Đỗ Học Gia có thích anh ta thì sớm muộn cũng có ngày bị chọc giận bỏ đi.”
Trác Khiêm hóng hớt không ngại sự càng thêm rối ren: “Truy thê sml, quẩy lên.”
Vương Tử: “Tôi cược năm đồng, anh ta truy gãy chân.”
Trác Khiêm: “Tôi cược một đồng, anh ta truy không nổi.”
Mặc dù nguyên tác không nhắc nhiều về Trác Duệ, nhưng Trác Khiêm nhớ rõ đến cuối cùng Trác Duệ cũng không về với ai. Nói cách khác, Trác Duệ cũng không thành đôi với Đỗ Học Gia.
Ui, tội nghiệp Trác Duệ, yêu thầm như một cơn cảm cúm nặng, tự mình gắng gượng vượt qua.
Trác Khiêm đã hẹn trước với Liễu Nhứ, hai ngày này sẽ ra ngoài chụp ảnh. Vì địa điểm chụp ở nơi khá xa, nên Liễu Nhứ đề nghị lái xe đến rước Trác Khiêm.
Ban đầu Trác Khiêm không định làm phiền Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ bảo tiện đường, cậu không từ chối nữa.
Ăn sáng xong, Trác Khiêm sửa soạn đồ đạc để qua đêm chuẩn bị ra cửa. Trùng hợp Trác Duệ cũng định ra ngoài, chắc muốn đi tìm Đỗ Học Gia.
Hai người chạm mặt ở huyền quan, Trác Duệ lập tức lùi một bước, nhường chỗ cho Trác Khiêm. Trông có vẻ không muốn đi chung đường với cậu.
Trác Phi ngồi trên sô pha xem TV ăn vặt để ý đến động tĩnh bên này, không nhịn được tặng cho Trác Duệ ánh mắt thương cảm.
Dù là anh ruột, nhỏ cũng đành bất lực.
Chẳng biết Trác Khiêm có đam mê quái gở kiểu gì, thích nhìn người khác nổi điên. Hồi trước, cô càng tức giận thì Trác Khiêm càng khoái chí.
Giờ nhỏ đã không còn hay nổi giận nữa. Đừng giận đừng giận, tự ức chết bản thân, vừa đúng ý ai đó. A di đà Phật… A ấy, A di đà Phật cái gì!
Nhưng cứ hoài vầy thì chắc nhỏ sẽ sớm rời bỏ cõi trần mất, một phát thành Phật hu hu hu…
Bên kia, Trác Khiêm thay giày xong, dùng hành động chứng thực suy đoán của Trác Phi. Cậu liếc nhìn Trác Duệ đang đứng đợi bên cạnh, đặt tay lên che trước miệng, sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: “Đi tìm Đỗ Học Gia hả?”
Thành công chọc Trác Duệ xanh mặt. Anh ta muốn chối, lại tự biết nói không lại cái mồm lươn lẹo của Trác Khiêm, thế nên lựa chọn giữ im lặng. Nào ngờ Trác Khiêm được đằng chân lân đằng đầu, vỗ vỗ lên vai anh ta, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc và chân thành: “Gần quan được ban lộc, nguyên tắc lâu ngày sinh đảm bảo không sai. Cố lên nhé chàng trai trẻ.”
Trác Duệ nghiến răng: “Em không nói cũng không ai nghĩ em bị câm đâu.”
Trác Khiêm thấy Trác Duệ sắp kìm hết nổi lửa giận, vội vã xách ba lô chuồn mất.
Vương Tử tặc lưỡi hai tiếng: “Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của cậu.”
Trác Khiêm vừa nhanh chân xuống lầu vừa nói: “Quen biết bao lâu nay, giờ mới hiểu được tôi?”
Vương Tử nói: “Trước giờ chỉ biết cậu ngứa đòn, không ngờ cậu ngứa đòn dữ vậy.”
Trác Khiêm cười ha ha.
Trước khi đến thế giới này, cậu vốn là người như thế này. Vương Tử nói đúng, cậu ngứa đòn thật. Cậu thường hay chọc ba mẹ tức muốn xỉu, suýt phải nhập viện.
Ba mẹ không thích cậu, chĩa mũi nhọn vào cậu, xa lánh cậu. Cậu đành dựng gai nhọn khắp người để bảo vệ bản thân.
Tới dưới lầu, không ngờ Liễu Nhứ đã cho người chạy xe vào tận khu dân cư.
Chỉ là màu sắc và thiết kế của chiếc xe kia trông quen quen.
Cho đến khi dì Thẩm bước xuống từ ghế lái, Trác Khiêm mới nhớ ra lần trước dì Thẩm và Thẩm Gia Lan đưa cậu về nhà cũng là bằng chiếc xe này.
Nhưng sao dì Thẩm lại đến?
Vậy Thẩm Gia Lan…
Thần kinh Trác Khiêm vô thức căng thẳng, cậu hồi hộp nhìn quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Gia lan mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, có chút cảm giác bức bối khó hiểu dâng lên, cậu nhanh chóng đè nén lại.
Liễu Nhứ vốn đang tựa người trước xe chơi điện thoại, anh cất điện thoại đi, sải bước đến tặng Trác Khiêm một cái ôm nồng nhiệt: “Lâu rồi không gặp.”
Liễu Nhứ vẫn cột cao đuôi ngựa như mọi khi. Mặc dù anh đã mặc trang phục nam rất giản dị, nhưng vì đường nét khuôn mặt quá tinh tế nên trông anh vẫn mang vẻ trung tính, thậm chí còn giống kiểu cô gái mạnh mẽ hơn.
Trác Khiêm đã bị dạy cho một bài học, không dám nhảy disco trên bãi mìn của Liễu Nhứ nữa rồi. Cậu ôm hờ đáp lại Liễu Nhứ: “Lâu rồi không gặp, anh Liễu Nhứ.”
Liễu Nhứ buông Trác Khiêm ra, quan sát cậu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Em nhuộm đen rồi à.”
“Vâng.” Trác Khiêm ngượng ngùng vuốt tóc, “Màu đen trông bình thường hơn xíu.”
Liễu Nhứ bật cười: “Nghe em nói kìa, màu tóc cũ cũng rất bình thường mà.”
Dứt lời, anh đặt tay lên đầu Trác Khiêm, dịu dàng xoa, “Nhưng đen vẫn đẹp hơn.”
Trác Khiêm đỏ mặt vì được một “đại mỹ nữ” như thế này khen ngợi. Đang định mở miệng, lại phát hiện Liễu Nhứ đang nhìn thẳng về phía sau cậu.
Trác Khiêm khó hiểu quay đầu lại.
Trác Duệ bỏ lại cậu trên lầu không biết đã núp sau một thân cây nhỏ từ lúc nào. Thân cây nhỏ bé chẳng che đậy được thân hình cao lớn của anh ta, lén lút nhìn trộm bọn họ.
Thân cây nhỏ cũng không che chắn được biểu cảm phẫn nộ của Trác Duệ. Anh ta nhìn chòng chọc vào Liễu Nhứ đang đứng gần Trác Khiêm, mắt đỏ như sắp phọt ra lửa.
Trác Duệ hiểu rồi.
Hóa ra người phụ nữ lái xe chỉ là vỏ bọc, hóa ra người thực sự bao nuôi Trác Khiêm chính là cô gái trông còn cao hơn cả Trác Khiêm kia.
Thông qua cách ăn mặc thì chắc cô gái đã thành niên rồi. Hành động, cử chỉ không giấu được sự chín chắn.
Nhưng sao cô ta lại xuống tay với một học sinh như Trác Khiêm!
Trác Khiêm vẫn còn là học sinh cấp ba đó. Trác Khiêm vẫn chưa thành niên đâu.
Hơn nữa, cách cô ta gạ gẫm Trác Khiêm vừa nãy thuần thục như vậy, có khi không phải chỉ mới động tay động chân lần một lần hai. Trác Khiêm còn quen thuộc với hành động của cô ta nữa.
Trác Duệ gào thét trong lòng, ngọn lửa giận như bị gió xuân phất qua bãi cỏ dại mênh mông bất tận.
Nếu cô ta là một thằng đàn ông, anh ta nhất định sẽ tiến đến đánh cho một trận không nương tay.