Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 26: Trang phục nữ
Có lẽ Hướng Giai Tư đang bận, đợi một lúc lâu cô mới bắt máy.
Trác Khiêm cũng không vòng vo, nói thẳng: “Chị Giai Tư, em vừa thấy bạn học cùng trường. Hình như tên là Thẩm Gia Lan, anh Liễu Nhứ và Thẩm Gia Lan là họ hàng ạ?”
Hướng Giai Tư cười: “Em quen biết Thẩm Gia Lan à?”
Trác Khiêm không muốn thừa nhận, vội phủi sạch quan hệ: “Dù sao cũng là người nổi tiếng trong trường, cũng từng gặp mấy lần.”
Hướng Giai Tư nói: “Ông ngoại Liễu Nhứ và ông nội Thẩm Gia Lan là anh em ruột. Tuy hai người họ không thường xuyên liên lạc nhưng vẫn là họ hàng. Đây là nhà ông nội Thẩm Gia Lan, em gặp nhóc ấy ở đây là bình thường.”
Dứt lời, cô lại thấy kỳ lạ, “Nhưng trước đây chị nghe Liễu Nhứ nói quan hệ giữa Thẩm Gia Lan và ba mẹ rất tệ, có thể sẽ không về thăm ông nội, không ngờ nhóc ấy vẫn đến à.”
Ngắt cuộc gọi, Trác Khiêm mới nhớ đến một đoạn cốt truyện trong nguyên tác.
Cuộc hôn nhân của ba mẹ Thẩm Gia Lan chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Đó cũng là lý do Thẩm Gia Lan bắt đầu ghét gia đình mình. Ghét ba mẹ y giả vờ giả vịt vẫn còn đằm thắm trước mặt truyền thông và những người khác, cho nên y từ chối tham gia bữa tiệc mừng thọ này.
Nhưng cuối cùng y vẫn đến.
Bởi vì Yến Thư Dương chịu khó khai sáng cho y, y nể mặt Yến Thư Dương nên mới đến.
Nghĩ theo hướng này, nhiều chuyện bỗng sáng tỏ.
Bảo sao khoảng thời gian này, Thẩm Gia Lan lại ghét Yến Thư Dương đến thế, bảo sao lần nào cậu cũng bắt gặp Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đang cãi nhau, bảo sao dì Thẩm lại nói đỡ cho Yến Thư Dương trước mặt Thẩm Gia Lan…
Nhưng phải công nhận, những gì Yến Thư Dương làm đều có tác dụng, ít nhất hắn thật sự đã thay đổi được suy nghĩ của Thẩm Gia Lan. Bọn họ giống như hai sợi dây leo đan xen vào nhau mà bò lên, tác động lẫn nhau, ảnh hưởng đến nhau, dính dáng sâu vào cuộc sống của nhau.
Bỗng nhiên, Trác Khiêm nhận thấy mối nguy.
Cậu chỉ nghĩ làm sao để phá rối tình tiết tăng tiến tình cảm giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương mà bỏ qua những điều nhỏ nhặt mà họ tích lũy qua cuộc sống hằng ngày. Cậu đinh ninh Thẩm Gia Lan không thể nhanh chóng chấp nhận Yến Thư Dương, nhưng sự thật không phải vậy.
Thẩm Gia Lan đã bị Yến Thư Dương khuyên về nhà họ Thẩm.
Cứ phát triển thế này, chẳng phải sớm muộn gì cũng xác định quan hệ hay sao?
Kể từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Trác Khiêm cảm thấy lo lắng đến mức này. Cậu sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, thậm chí trong đầu đã tuyệt vọng đến nỗi tưởng tượng ra cảnh Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương ba năm hai đứa.
Không!
Đáng sợ quá…
Cậu không thể để họ phát triển một cách tự nhiên được.
Cậu nhất định phải quay về.
Trác Khiêm còn nghĩ mình sẽ lo lắng mất ngủ, kết quả đầu vừa hạ gối không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, không hề lạ giường.
Một giấc tới sáng.
Mãi đến gần trưa, Trác Khiêm bị tiếng gõ cửa của Hướng Giai Tư đánh thức, vội vàng sửa soạn, sau đó ăn trưa trong phòng Hướng Giai Tư.
Một giờ chiều, cuối cùng Liễu Nhứ cũng xuất hiện, dẫn Hướng Giai Tư và Trác Khiêm vào thang máy lên tầng bốn.
Trác Khiêm im lặng quan sát Liễu Nhứ, phát hiện Liễu Nhứ không phải thích mặc đồ nữ như cậu nghĩ.
Liễu Nhứ mặc đồ trung tính, không có nhiều họa tiết cầu kỳ lòe loẹt, chỉ có mái tóc đỏ gợn sóng kia khiến anh trông giống con gái.
Cơ mà cũng không biết có phải anh bị lời Trác Khiêm nói hôm qua kích thích không, thế mà cắt mất một đoạn tóc, cột đại lên, vài sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống cần cổ trắng ngần. Từ góc độ nào đó thì cuối cùng trông anh cũng không giống con gái nữa.
Hướng Giai Tư đi bên cạnh phát hiện Trác Khiêm đang ngơ ngác nhìn bóng lưng Liễu Như, dường như đoán ra gì đó, chồm qua nhỏ giọng an ủi: “Cậu ấy là vậy đó, hay vì lời nói vô tình của người khác mà quạu cả ngày, qua hai bữa là quên hết trơn. Với cả, cứ một khoảng thời gian là cậu ấy đều cắt tóc như lên cơn, không liên quan đến em đâu, đừng để bụng làm gì.”
Trác Khiêm không ngờ trông Hướng Giai Tư có vẻ tùy ý mà tâm tư lại tinh tế như thế, cậu gật đầu: “Cảm ơn chị Giai Tư.”
Hướng Giai Tư ừ một tiếng, không để ý vỗ vai cậu.
Liễu Nhứ dẫn họ đến một căn phòng.
Căn phòng này rõ ràng đã được thiết kế riêng, không chỉ có hai gian trong và ngoài, gian ngoài có một tường tủ quần áo, còn bày biện đủ thứ đạo cụ quay chụp, y hệt một studio chụp ảnh.
Trác Khiêm ngửi thấy mùi tiền bay trong không khí, nội tâm cảm thán không thôi.
Liễu Nhứ không hổ là họ hàng của Thẩm Gia Lan, người thì dựng một studio chụp ảnh trong nhà, kẻ thì xây một căn phòng chơi bóng quần, người này so với người kia càng giàu hơn.
Chỉ có mình cậu với những giọt nước mắt của sự nghèo khổ.
Liễu Nhứ mở tủ quần áo ra, lựa chọn kỹ càng ra bốn bộ từ đống quần áo treo trên tủ tường. Anh cầm móc áo của bốn bộ đưa cho Trác Khiêm, đồng thời chỉ vào cửa phòng trong: “Vào trong thử đi.”
“Vâng.” Trác Khiêm chưa từng làm việc này, cho nên có hơi lúng túng nhận bốn bộ đồ, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện có gì đó sai sai.
Bốn bộ này…
Hình như đều là đồ nữ mà!
Còn chiếc váy Lolita phía trên là cái quái gì nữa đây?
Trác Khiêm sốc nặng nhìn ren trắng trên chiếc váy, mãi không hồi hồn, cậu chớp mắt, chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, ngẩng đầu nhìn Liễu Như đang khoanh tay trước ngực, thận trọng nói, “… Anh Liễu Nhứ, anh có lấy lộn không ạ?”
“Không lộn.” Liễu Nhứ nói, “Chính là mấy bộ này.”
“Nhưng, nhưng đây đều là váy.”
“Phải, đều là váy.” Liễu Nhứ nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp bỗng nở một nụ cười tươi rói, “Chủ đề tác phẩm lần này của anh là ‘con gái’ và ‘váy’.”
Trác Khiêm vốn định đưa bốn bộ lại cho Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ không nhận, cậu đành ngại ngùng ôm quần áo, nói: “Anh không thấy mâu thuẫn ạ?”
Liễu Nhứ nhướng mày: “Mâu thuẫn chỗ nào?”
Trác Khiêm gãi đầu: “Anh nói chủ đề tác phẩm của anh là ‘con gái’ và ‘váy’, tại sao anh không để con gái làm người mẫu?”
Liễu Nhứ nói thẳng: “Em phù hợp với tiêu chuẩn của anh hơn.”
Trác Khiêm càng khó hiểu: “Nhưng em là con trai.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Liễu Nhứ dần lẫn thêm chút ác ý, anh nhếch khóe miệng, híp mắt lại, cười vô cùng khoái chí: “Em nghĩ kỹ lại đi, cô gái xinh đẹp mà người ta cho là xinh đẹp thực tế là một thằng con trai, em thấy bọn họ sẽ có phản ứng thế nào?”
Trác Khiêm chưa kịp đáp lời, Hướng Giai Tư bên cạnh đã mắng cái thằng này, cô chợt hiểu ra, chỉ vào Liễu Nhứ: “Bảo sao cậu không thích gái xinh trong đội nghi thức. Hóa ra cậu vốn không cần người mẫu nữ!”
Liễu Nhứ cười nói: “Tớ muốn xem phản ứng của đám người đó sau khi biết sự thật.”
Hướng Giai Tư tặc lưỡi: “Cậu cũng biết đùa quá nhỉ.”
Nhưng ngẫm lại, Liễu Nhứ vốn là người không thích đi theo khuôn khổ, anh hành xử không giống ai, hay đưa ra những ý tưởng kỳ lạ, đôi khi là những trò đùa quái ác.
Tự dưng Hướng Giai Tư thấy tội nghiệp cho đám con trai trong câu lạc bộ.
Kể từ lúc đám con trai hay tin Liễu Nhứ không chọn ai trong đội nghi thức, suốt ngày cứ nhắc mãi rằng Liễu Nhứ sẽ tìm một tuyệt thế mỹ nữ cỡ nào làm người mẫu, thậm chí còn suy đoán liệu chăng Liễu Nhứ có tận dụng vòng quan hệ của gia đình để chi một số tiền lớn mời tiểu hoa có tiếng trong giới giải trí hay không.
Nếu bọn họ biết gái đẹp mà mình ngày đêm mong ngóng lại là một đứa con trai…
Hướng Giai Tư run lập cập, không nỡ tưởng tượng tiếp.
Trong lúc Hướng Giai Tư nói chuyện với Liễu Nhứ, Trác Khiêm ôm đồ im lặng đứng bên cạnh, đợi bọn họ nói xong, cậu mới đặt quần áo lên sô pha trước mặt Liễu Nhứ, cậu lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, anh Liễu Nhứ, em không muốn hóa trang thành con gái chụp ảnh.”
Cậu hiểu ý tưởng của Liễu Nhứ, cũng chấp nhận việc đàn ông mặc đồ nữ, nhưng bản thân cậu không muốn làm vậy.
Dường như Liễu Nhứ đã sớm đoán được Trác Khiêm sẽ nói thế, bình thản mở miệng: “Một nghìn tệ một ngày.”
Trác Khiêm ngạc nhiên, lập tức đáp: “Đây không phải vấn đề tiền bạc, là vấn đề tư tưởng cá nhân của em. Em e rằng mình không đảm đương được công việc này, nhân lúc còn nhiều thời gian thì mọi người hãy đi tìm người khác đi ạ.”
Liễu Nhứ nói: “Một nghìn rưỡi một ngày.”
Trác Khiêm nuốt nước bọt: “Em…”
Liễu Nhứ nói: “Hai nghìn một ngày.”
Trác Khiêm nín họng tại chỗ.
Liễu Nhứ nhìn cậu không chớp mắt: “Lần nâng giá cuối cùng, ba nghìn một ngày. Nếu em vẫn không thể chấp nhận thì cứ đi thẳng ra khỏi cánh cửa này.”
“…” Trác Khiêm ngước mắt nhìn Liễu Nhứ một cái, sau đó ôm trang phục trên ghế sô pha, không chút do dự mở cửa phòng trong.
Biết sao được.
Ba nghìn một ngày ngon quá.
Trác Khiêm thử một phát bốn bộ, nhưng Liễu Nhứ không hài lòng, lại chọn thêm bảy tám bộ.
Dần dà, Trác Khiêm đã chai lì luôn rồi, cảm giác cự nự lúc ban đầu đã biến mất không còn tăm hơi.
Đến tận ba giờ chiều, cuối cùng Liễu Nhứ cũng chịu chốt bộ đầu tiên, một chiếc váy dài họa tiết gợn sóng màu xanh nước biển phong cách Nhật, có một chiếc thắt lưng to ôm lấy eo, phía sau lưng gắn một chiếc nơ bướm to bản. Chiều cao Trác Khiêm không quá 180cm, vóc dáng thiên gầy, mặc chiếc váy này trông rất hợp.
Sau đó, Liễu Nhứ kéo Trác Khiêm ngồi xuống trước bàn trang điểm. Hướng Giai Tư đã chuẩn bị sẵn dụng cụ từ lâu, tô tô dặm dặm lên mặt cậu một trận, cuối cùng đội mái tóc giả đen thẳng dài lên, rồi tận tâm buộc mái tóc bung xõa bằng một dải ruy băng trắng.
Trác Khiêm nhìn vào gương, suýt chút nữa không nhận ra người trong gương là ai.
Thật ra ngoại hình Trác Khiêm và nguyên chủ có hơi khác nhau, Trác Khiêm cao hơn nguyên chủ một chút, cũng không… trắng trẻo xinh đẹp như nguyên chủ.
Trác Khiêm vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ trông quá trắng, non choẹt, chỉ cần trang điểm xíu thôi là nhìn y như con gái. Bởi vậy, từ khi đến thế giới này thì cậu rất ghét dùng mỹ phẩm, không ngờ đến cái này còn có thể khiến người ta không nhận ra giới tính thật của cậu.
Hướng Giai Tư ngạc nhiên không thua gì Trác Khiêm, cô cúi người nhìn gương mặt Trác Khiêm một lúc lâu, không cầm lòng được cảm thán: “Cũng đẹp quá rồi đó, em khiến một đứa con gái như chị mắc nhục quá hu hu hu…”
Nói xong cô còn che mặt giả khóc.
Liễu Nhứ nghe tiếng bước tới, nhìn gương mặt Trác Khiêm qua gương cũng ngẩn ra, nhưng anh mau chóng bình phục, tầm mắt quét qua trước ngực Trác Khiêm, nâng cằm nói: “Hình như vẫn còn thiếu.”
“Hả?” Hướng Giai Tư hỏi, “Thiếu gì?”
Một phút sau, Trác Khiêm bị Liễu Nhứ ép vào phòng thử đồ, trên tay cầm theo mấy thứ linh tinh như miếng dán ngực của con gái.
Trác Khiêm mở lòng bàn tay ra, trên đó là miếng dán ngực mềm mại mát lạnh, cả người cậu hóa đá, mắc cỡ đến mức ngón chân muốn đào ra ba phòng một sảnh.
“Phải rồi.” Liễu Nhứ đột nhiên kéo cửa ra, đưa một gói khăn giấy, nói cực kỳ thẳng thắng, “Nếu em thấy ngực rỗng quá thì nhét khăn giấy vào.”
Trác Khiêm: “…”
Liễu Nhứ dặn dò: “Nhét đầy tí.”
Trác Khiêm rợn da đầu nhìn bịch khăn giấy kia, mãi không động đậy.
Liễu Nhứ bỗng mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Ba nghìn một ngày.”
Trác Khiêm lập tức nhận lấy bịch khăn giấy.
Đợi Liễu Nhứ đóng cửa lại, Trác Khiêm chán nản hỏi Vương Tử: “Thế này coi như bán sắc đúng không?”
Vương Tử an ủi có tâm: “Ít nhất thì cậu còn có sắc để mà bán. Cậu tưởng tượng thử nếu cậu là Trịnh Thiện…”
Tự nhiên Trác Khiêm thấy được an ủi liền.
–
Trác Khiêm còn tưởng bọn họ sẽ chụp ảnh trong phòng studio này, không ngờ Liễu Nhứ lại dẫn bọn họ đến khu vườn nhỏ dưới lầu.
Phong cảnh trong khu vườn nhỏ rất đẹp, có đủ nước chảy, núi giả, quan trọng nhất là nơi này thuộc ngoại ô thành phố, chất lượng không khí trong lành hơn nội thành nhiều, cậu chưa từng thấy bầu trời xanh thẳm nhường này ở nội thành bao giờ.
Liễu Nhứ gọi vài người giúp việc đến giúp, anh phụ trách chụp ảnh, Hướng Giải Tư làm trợ lý, trước kia hai người thường xuyên hợp tác, giờ đây cộng tác cũng vô cùng mượt mà.
Chỉ khổ là Trác Khiêm không hề có kinh nghiệm ở lĩnh vực này.
Cơ thể Trác Khiêm cứng đờ, di chuyển cứng nhắc theo chỉ thị của Liễu Nhứ, trông cũng không tệ lắm, tiếc rằng nhìn vào ảnh cứ thấy còn thiếu gì đó.
Liễu Nhứ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với chính bản thân và cả người khác, thành phẩm không cho ra hiệu quả mà anh hài lòng thì nhất định phải liên tục điều chỉnh, chụp lại.
Bọn họ chụp hết hơn hai tiếng.
Kết quả, chụp thì không được bao nhiêu tấm, nhưng số người bu lại xem thì càng lúc càng đông.
Trác Khiêm chẳng biết mấy người trẻ này từ đâu chui ra, vây lại ríu rít trò chuyện, làm như chưa từng thấy người ta chụp ảnh bao giờ.
Bỗng dưng bị một đám người vây xem như khỉ trong vườn bách thú, cái cảm giác mắc cỡ mà Trác Khiêm khó khăn lắm mới đè xuống được lại lần nữa trồi lên. Cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng, chỉ muốn vùi mặt vào váy luôn cho rồi.
“Em sao vậy?” Liễu Nhứ rời mắt khỏi ống ngắm, không hiểu gì nhìn Trác Khiêm, “Thư giãn một chút, nhìn thẳng về phía anh.”
Trác Khiêm cứng đờ xoay cổ về hướng Liễu Nhứ, vẫn không thả lỏng nổi.
Lúc này, không biết là tên nhóc nào huýt sáo, trêu ghẹo la lên: “Anh Liễu Nhứ, anh làm khó con gái người ta quá rồi, làm người mẫu cho người hay bắt bẻ như anh cũng không dễ gì, anh đòi hỏi nhiều quá.”
“Chắc không phải bạn gái đâu nhỉ?” Một tên nhóc khác cười nói, “Nếu là bạn gái thì không cần phải câu nệ như vậy.”
Liễu Nhứ đen mặt đá một phát vào tên nhóc huýt sáo: “Phắn ngay.”
Tên nhóc kia cười cợt trốn sang một bên, nhưng không định rời đi, còn bận lắm mồm: “Không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận. Anh Liễu Nhứ ghê thật, dám dẫn cả bạn gái đến!”
Hướng Giai Tư đã nhận ra Trác Khiêm căng thẳng, nhân lúc giúp cậu sửa sang lại làn váy, nói: “Mấy đứa đó hầu hết đều là lớp trẻ nhà họ Thẩm, cũng có mấy đứa nhóc chỉ có quan hệ móc nối qua lại, tụi nó chỉ tới hóng hớt thôi. Dù sao em cũng đã mặc thế này rồi, tụi nó không nhận ra em đâu, em cố gắng thả lỏng, chúng ta chụp nhanh thì xong việc sớm.”
Trác Khiêm gật đầu, hít thở sâu, thả lỏng thần kinh đang căng thẳng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã nhận ra hai gương mặt quen thuộc cách phía sau Hướng Giai Tư không xa——Yến Thư Dương và Ninh Phong.
Bọn họ đứng lẫn trong đám người, sự chú ý đều đặt trên người Liễu Nhứ và tên nhóc huýt sáo, Ninh Phong thỉnh thoảng quay đầu nói một hai câu với Yến Thư Dương, Yến Thư Dương nghiêm túc lắng nghe, đôi lúc gật đầu.
Trác Khiêm: “…”
Thần kinh vừa nới lỏng của cậu lại lần nữa trở nên căng thẳng, thậm chí còn rén hơn nữa. Cậu sợ bị Yến Thư Dương và Ninh Phong phát hiện ra thân phận, vội xoay phắt đầu sang một bên.
Hướng Giai Tư bị hành động đột ngột của cậu dọa hết hồn, vội hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em…”
Hai chữ “không sao” còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, cậu lại nhận ra một gương mặt quen thuộc.
Lần này là Thẩm Gia Lan, y đang đứng trên ban công tầng hai, đầu mày cau lại, ánh mắt lạnh lùng đáp thẳng trên người cậu.
Trác Khiêm nhìn qua.
Bốn mắt chạm nhau.
Thời khắc này, Trác Khiêm không thở nổi.
Trác Khiêm cũng không vòng vo, nói thẳng: “Chị Giai Tư, em vừa thấy bạn học cùng trường. Hình như tên là Thẩm Gia Lan, anh Liễu Nhứ và Thẩm Gia Lan là họ hàng ạ?”
Hướng Giai Tư cười: “Em quen biết Thẩm Gia Lan à?”
Trác Khiêm không muốn thừa nhận, vội phủi sạch quan hệ: “Dù sao cũng là người nổi tiếng trong trường, cũng từng gặp mấy lần.”
Hướng Giai Tư nói: “Ông ngoại Liễu Nhứ và ông nội Thẩm Gia Lan là anh em ruột. Tuy hai người họ không thường xuyên liên lạc nhưng vẫn là họ hàng. Đây là nhà ông nội Thẩm Gia Lan, em gặp nhóc ấy ở đây là bình thường.”
Dứt lời, cô lại thấy kỳ lạ, “Nhưng trước đây chị nghe Liễu Nhứ nói quan hệ giữa Thẩm Gia Lan và ba mẹ rất tệ, có thể sẽ không về thăm ông nội, không ngờ nhóc ấy vẫn đến à.”
Ngắt cuộc gọi, Trác Khiêm mới nhớ đến một đoạn cốt truyện trong nguyên tác.
Cuộc hôn nhân của ba mẹ Thẩm Gia Lan chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Đó cũng là lý do Thẩm Gia Lan bắt đầu ghét gia đình mình. Ghét ba mẹ y giả vờ giả vịt vẫn còn đằm thắm trước mặt truyền thông và những người khác, cho nên y từ chối tham gia bữa tiệc mừng thọ này.
Nhưng cuối cùng y vẫn đến.
Bởi vì Yến Thư Dương chịu khó khai sáng cho y, y nể mặt Yến Thư Dương nên mới đến.
Nghĩ theo hướng này, nhiều chuyện bỗng sáng tỏ.
Bảo sao khoảng thời gian này, Thẩm Gia Lan lại ghét Yến Thư Dương đến thế, bảo sao lần nào cậu cũng bắt gặp Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đang cãi nhau, bảo sao dì Thẩm lại nói đỡ cho Yến Thư Dương trước mặt Thẩm Gia Lan…
Nhưng phải công nhận, những gì Yến Thư Dương làm đều có tác dụng, ít nhất hắn thật sự đã thay đổi được suy nghĩ của Thẩm Gia Lan. Bọn họ giống như hai sợi dây leo đan xen vào nhau mà bò lên, tác động lẫn nhau, ảnh hưởng đến nhau, dính dáng sâu vào cuộc sống của nhau.
Bỗng nhiên, Trác Khiêm nhận thấy mối nguy.
Cậu chỉ nghĩ làm sao để phá rối tình tiết tăng tiến tình cảm giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương mà bỏ qua những điều nhỏ nhặt mà họ tích lũy qua cuộc sống hằng ngày. Cậu đinh ninh Thẩm Gia Lan không thể nhanh chóng chấp nhận Yến Thư Dương, nhưng sự thật không phải vậy.
Thẩm Gia Lan đã bị Yến Thư Dương khuyên về nhà họ Thẩm.
Cứ phát triển thế này, chẳng phải sớm muộn gì cũng xác định quan hệ hay sao?
Kể từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Trác Khiêm cảm thấy lo lắng đến mức này. Cậu sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, thậm chí trong đầu đã tuyệt vọng đến nỗi tưởng tượng ra cảnh Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương ba năm hai đứa.
Không!
Đáng sợ quá…
Cậu không thể để họ phát triển một cách tự nhiên được.
Cậu nhất định phải quay về.
Trác Khiêm còn nghĩ mình sẽ lo lắng mất ngủ, kết quả đầu vừa hạ gối không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, không hề lạ giường.
Một giấc tới sáng.
Mãi đến gần trưa, Trác Khiêm bị tiếng gõ cửa của Hướng Giai Tư đánh thức, vội vàng sửa soạn, sau đó ăn trưa trong phòng Hướng Giai Tư.
Một giờ chiều, cuối cùng Liễu Nhứ cũng xuất hiện, dẫn Hướng Giai Tư và Trác Khiêm vào thang máy lên tầng bốn.
Trác Khiêm im lặng quan sát Liễu Nhứ, phát hiện Liễu Nhứ không phải thích mặc đồ nữ như cậu nghĩ.
Liễu Nhứ mặc đồ trung tính, không có nhiều họa tiết cầu kỳ lòe loẹt, chỉ có mái tóc đỏ gợn sóng kia khiến anh trông giống con gái.
Cơ mà cũng không biết có phải anh bị lời Trác Khiêm nói hôm qua kích thích không, thế mà cắt mất một đoạn tóc, cột đại lên, vài sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống cần cổ trắng ngần. Từ góc độ nào đó thì cuối cùng trông anh cũng không giống con gái nữa.
Hướng Giai Tư đi bên cạnh phát hiện Trác Khiêm đang ngơ ngác nhìn bóng lưng Liễu Như, dường như đoán ra gì đó, chồm qua nhỏ giọng an ủi: “Cậu ấy là vậy đó, hay vì lời nói vô tình của người khác mà quạu cả ngày, qua hai bữa là quên hết trơn. Với cả, cứ một khoảng thời gian là cậu ấy đều cắt tóc như lên cơn, không liên quan đến em đâu, đừng để bụng làm gì.”
Trác Khiêm không ngờ trông Hướng Giai Tư có vẻ tùy ý mà tâm tư lại tinh tế như thế, cậu gật đầu: “Cảm ơn chị Giai Tư.”
Hướng Giai Tư ừ một tiếng, không để ý vỗ vai cậu.
Liễu Nhứ dẫn họ đến một căn phòng.
Căn phòng này rõ ràng đã được thiết kế riêng, không chỉ có hai gian trong và ngoài, gian ngoài có một tường tủ quần áo, còn bày biện đủ thứ đạo cụ quay chụp, y hệt một studio chụp ảnh.
Trác Khiêm ngửi thấy mùi tiền bay trong không khí, nội tâm cảm thán không thôi.
Liễu Nhứ không hổ là họ hàng của Thẩm Gia Lan, người thì dựng một studio chụp ảnh trong nhà, kẻ thì xây một căn phòng chơi bóng quần, người này so với người kia càng giàu hơn.
Chỉ có mình cậu với những giọt nước mắt của sự nghèo khổ.
Liễu Nhứ mở tủ quần áo ra, lựa chọn kỹ càng ra bốn bộ từ đống quần áo treo trên tủ tường. Anh cầm móc áo của bốn bộ đưa cho Trác Khiêm, đồng thời chỉ vào cửa phòng trong: “Vào trong thử đi.”
“Vâng.” Trác Khiêm chưa từng làm việc này, cho nên có hơi lúng túng nhận bốn bộ đồ, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện có gì đó sai sai.
Bốn bộ này…
Hình như đều là đồ nữ mà!
Còn chiếc váy Lolita phía trên là cái quái gì nữa đây?
Trác Khiêm sốc nặng nhìn ren trắng trên chiếc váy, mãi không hồi hồn, cậu chớp mắt, chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, ngẩng đầu nhìn Liễu Như đang khoanh tay trước ngực, thận trọng nói, “… Anh Liễu Nhứ, anh có lấy lộn không ạ?”
“Không lộn.” Liễu Nhứ nói, “Chính là mấy bộ này.”
“Nhưng, nhưng đây đều là váy.”
“Phải, đều là váy.” Liễu Nhứ nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp bỗng nở một nụ cười tươi rói, “Chủ đề tác phẩm lần này của anh là ‘con gái’ và ‘váy’.”
Trác Khiêm vốn định đưa bốn bộ lại cho Liễu Nhứ, nhưng Liễu Nhứ không nhận, cậu đành ngại ngùng ôm quần áo, nói: “Anh không thấy mâu thuẫn ạ?”
Liễu Nhứ nhướng mày: “Mâu thuẫn chỗ nào?”
Trác Khiêm gãi đầu: “Anh nói chủ đề tác phẩm của anh là ‘con gái’ và ‘váy’, tại sao anh không để con gái làm người mẫu?”
Liễu Nhứ nói thẳng: “Em phù hợp với tiêu chuẩn của anh hơn.”
Trác Khiêm càng khó hiểu: “Nhưng em là con trai.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Liễu Nhứ dần lẫn thêm chút ác ý, anh nhếch khóe miệng, híp mắt lại, cười vô cùng khoái chí: “Em nghĩ kỹ lại đi, cô gái xinh đẹp mà người ta cho là xinh đẹp thực tế là một thằng con trai, em thấy bọn họ sẽ có phản ứng thế nào?”
Trác Khiêm chưa kịp đáp lời, Hướng Giai Tư bên cạnh đã mắng cái thằng này, cô chợt hiểu ra, chỉ vào Liễu Nhứ: “Bảo sao cậu không thích gái xinh trong đội nghi thức. Hóa ra cậu vốn không cần người mẫu nữ!”
Liễu Nhứ cười nói: “Tớ muốn xem phản ứng của đám người đó sau khi biết sự thật.”
Hướng Giai Tư tặc lưỡi: “Cậu cũng biết đùa quá nhỉ.”
Nhưng ngẫm lại, Liễu Nhứ vốn là người không thích đi theo khuôn khổ, anh hành xử không giống ai, hay đưa ra những ý tưởng kỳ lạ, đôi khi là những trò đùa quái ác.
Tự dưng Hướng Giai Tư thấy tội nghiệp cho đám con trai trong câu lạc bộ.
Kể từ lúc đám con trai hay tin Liễu Nhứ không chọn ai trong đội nghi thức, suốt ngày cứ nhắc mãi rằng Liễu Nhứ sẽ tìm một tuyệt thế mỹ nữ cỡ nào làm người mẫu, thậm chí còn suy đoán liệu chăng Liễu Nhứ có tận dụng vòng quan hệ của gia đình để chi một số tiền lớn mời tiểu hoa có tiếng trong giới giải trí hay không.
Nếu bọn họ biết gái đẹp mà mình ngày đêm mong ngóng lại là một đứa con trai…
Hướng Giai Tư run lập cập, không nỡ tưởng tượng tiếp.
Trong lúc Hướng Giai Tư nói chuyện với Liễu Nhứ, Trác Khiêm ôm đồ im lặng đứng bên cạnh, đợi bọn họ nói xong, cậu mới đặt quần áo lên sô pha trước mặt Liễu Nhứ, cậu lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, anh Liễu Nhứ, em không muốn hóa trang thành con gái chụp ảnh.”
Cậu hiểu ý tưởng của Liễu Nhứ, cũng chấp nhận việc đàn ông mặc đồ nữ, nhưng bản thân cậu không muốn làm vậy.
Dường như Liễu Nhứ đã sớm đoán được Trác Khiêm sẽ nói thế, bình thản mở miệng: “Một nghìn tệ một ngày.”
Trác Khiêm ngạc nhiên, lập tức đáp: “Đây không phải vấn đề tiền bạc, là vấn đề tư tưởng cá nhân của em. Em e rằng mình không đảm đương được công việc này, nhân lúc còn nhiều thời gian thì mọi người hãy đi tìm người khác đi ạ.”
Liễu Nhứ nói: “Một nghìn rưỡi một ngày.”
Trác Khiêm nuốt nước bọt: “Em…”
Liễu Nhứ nói: “Hai nghìn một ngày.”
Trác Khiêm nín họng tại chỗ.
Liễu Nhứ nhìn cậu không chớp mắt: “Lần nâng giá cuối cùng, ba nghìn một ngày. Nếu em vẫn không thể chấp nhận thì cứ đi thẳng ra khỏi cánh cửa này.”
“…” Trác Khiêm ngước mắt nhìn Liễu Nhứ một cái, sau đó ôm trang phục trên ghế sô pha, không chút do dự mở cửa phòng trong.
Biết sao được.
Ba nghìn một ngày ngon quá.
Trác Khiêm thử một phát bốn bộ, nhưng Liễu Nhứ không hài lòng, lại chọn thêm bảy tám bộ.
Dần dà, Trác Khiêm đã chai lì luôn rồi, cảm giác cự nự lúc ban đầu đã biến mất không còn tăm hơi.
Đến tận ba giờ chiều, cuối cùng Liễu Nhứ cũng chịu chốt bộ đầu tiên, một chiếc váy dài họa tiết gợn sóng màu xanh nước biển phong cách Nhật, có một chiếc thắt lưng to ôm lấy eo, phía sau lưng gắn một chiếc nơ bướm to bản. Chiều cao Trác Khiêm không quá 180cm, vóc dáng thiên gầy, mặc chiếc váy này trông rất hợp.
Sau đó, Liễu Nhứ kéo Trác Khiêm ngồi xuống trước bàn trang điểm. Hướng Giai Tư đã chuẩn bị sẵn dụng cụ từ lâu, tô tô dặm dặm lên mặt cậu một trận, cuối cùng đội mái tóc giả đen thẳng dài lên, rồi tận tâm buộc mái tóc bung xõa bằng một dải ruy băng trắng.
Trác Khiêm nhìn vào gương, suýt chút nữa không nhận ra người trong gương là ai.
Thật ra ngoại hình Trác Khiêm và nguyên chủ có hơi khác nhau, Trác Khiêm cao hơn nguyên chủ một chút, cũng không… trắng trẻo xinh đẹp như nguyên chủ.
Trác Khiêm vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ trông quá trắng, non choẹt, chỉ cần trang điểm xíu thôi là nhìn y như con gái. Bởi vậy, từ khi đến thế giới này thì cậu rất ghét dùng mỹ phẩm, không ngờ đến cái này còn có thể khiến người ta không nhận ra giới tính thật của cậu.
Hướng Giai Tư ngạc nhiên không thua gì Trác Khiêm, cô cúi người nhìn gương mặt Trác Khiêm một lúc lâu, không cầm lòng được cảm thán: “Cũng đẹp quá rồi đó, em khiến một đứa con gái như chị mắc nhục quá hu hu hu…”
Nói xong cô còn che mặt giả khóc.
Liễu Nhứ nghe tiếng bước tới, nhìn gương mặt Trác Khiêm qua gương cũng ngẩn ra, nhưng anh mau chóng bình phục, tầm mắt quét qua trước ngực Trác Khiêm, nâng cằm nói: “Hình như vẫn còn thiếu.”
“Hả?” Hướng Giai Tư hỏi, “Thiếu gì?”
Một phút sau, Trác Khiêm bị Liễu Nhứ ép vào phòng thử đồ, trên tay cầm theo mấy thứ linh tinh như miếng dán ngực của con gái.
Trác Khiêm mở lòng bàn tay ra, trên đó là miếng dán ngực mềm mại mát lạnh, cả người cậu hóa đá, mắc cỡ đến mức ngón chân muốn đào ra ba phòng một sảnh.
“Phải rồi.” Liễu Nhứ đột nhiên kéo cửa ra, đưa một gói khăn giấy, nói cực kỳ thẳng thắng, “Nếu em thấy ngực rỗng quá thì nhét khăn giấy vào.”
Trác Khiêm: “…”
Liễu Nhứ dặn dò: “Nhét đầy tí.”
Trác Khiêm rợn da đầu nhìn bịch khăn giấy kia, mãi không động đậy.
Liễu Nhứ bỗng mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Ba nghìn một ngày.”
Trác Khiêm lập tức nhận lấy bịch khăn giấy.
Đợi Liễu Nhứ đóng cửa lại, Trác Khiêm chán nản hỏi Vương Tử: “Thế này coi như bán sắc đúng không?”
Vương Tử an ủi có tâm: “Ít nhất thì cậu còn có sắc để mà bán. Cậu tưởng tượng thử nếu cậu là Trịnh Thiện…”
Tự nhiên Trác Khiêm thấy được an ủi liền.
–
Trác Khiêm còn tưởng bọn họ sẽ chụp ảnh trong phòng studio này, không ngờ Liễu Nhứ lại dẫn bọn họ đến khu vườn nhỏ dưới lầu.
Phong cảnh trong khu vườn nhỏ rất đẹp, có đủ nước chảy, núi giả, quan trọng nhất là nơi này thuộc ngoại ô thành phố, chất lượng không khí trong lành hơn nội thành nhiều, cậu chưa từng thấy bầu trời xanh thẳm nhường này ở nội thành bao giờ.
Liễu Nhứ gọi vài người giúp việc đến giúp, anh phụ trách chụp ảnh, Hướng Giải Tư làm trợ lý, trước kia hai người thường xuyên hợp tác, giờ đây cộng tác cũng vô cùng mượt mà.
Chỉ khổ là Trác Khiêm không hề có kinh nghiệm ở lĩnh vực này.
Cơ thể Trác Khiêm cứng đờ, di chuyển cứng nhắc theo chỉ thị của Liễu Nhứ, trông cũng không tệ lắm, tiếc rằng nhìn vào ảnh cứ thấy còn thiếu gì đó.
Liễu Nhứ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với chính bản thân và cả người khác, thành phẩm không cho ra hiệu quả mà anh hài lòng thì nhất định phải liên tục điều chỉnh, chụp lại.
Bọn họ chụp hết hơn hai tiếng.
Kết quả, chụp thì không được bao nhiêu tấm, nhưng số người bu lại xem thì càng lúc càng đông.
Trác Khiêm chẳng biết mấy người trẻ này từ đâu chui ra, vây lại ríu rít trò chuyện, làm như chưa từng thấy người ta chụp ảnh bao giờ.
Bỗng dưng bị một đám người vây xem như khỉ trong vườn bách thú, cái cảm giác mắc cỡ mà Trác Khiêm khó khăn lắm mới đè xuống được lại lần nữa trồi lên. Cậu cảm thấy mặt mình đỏ bừng, chỉ muốn vùi mặt vào váy luôn cho rồi.
“Em sao vậy?” Liễu Nhứ rời mắt khỏi ống ngắm, không hiểu gì nhìn Trác Khiêm, “Thư giãn một chút, nhìn thẳng về phía anh.”
Trác Khiêm cứng đờ xoay cổ về hướng Liễu Nhứ, vẫn không thả lỏng nổi.
Lúc này, không biết là tên nhóc nào huýt sáo, trêu ghẹo la lên: “Anh Liễu Nhứ, anh làm khó con gái người ta quá rồi, làm người mẫu cho người hay bắt bẻ như anh cũng không dễ gì, anh đòi hỏi nhiều quá.”
“Chắc không phải bạn gái đâu nhỉ?” Một tên nhóc khác cười nói, “Nếu là bạn gái thì không cần phải câu nệ như vậy.”
Liễu Nhứ đen mặt đá một phát vào tên nhóc huýt sáo: “Phắn ngay.”
Tên nhóc kia cười cợt trốn sang một bên, nhưng không định rời đi, còn bận lắm mồm: “Không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận. Anh Liễu Nhứ ghê thật, dám dẫn cả bạn gái đến!”
Hướng Giai Tư đã nhận ra Trác Khiêm căng thẳng, nhân lúc giúp cậu sửa sang lại làn váy, nói: “Mấy đứa đó hầu hết đều là lớp trẻ nhà họ Thẩm, cũng có mấy đứa nhóc chỉ có quan hệ móc nối qua lại, tụi nó chỉ tới hóng hớt thôi. Dù sao em cũng đã mặc thế này rồi, tụi nó không nhận ra em đâu, em cố gắng thả lỏng, chúng ta chụp nhanh thì xong việc sớm.”
Trác Khiêm gật đầu, hít thở sâu, thả lỏng thần kinh đang căng thẳng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã nhận ra hai gương mặt quen thuộc cách phía sau Hướng Giai Tư không xa——Yến Thư Dương và Ninh Phong.
Bọn họ đứng lẫn trong đám người, sự chú ý đều đặt trên người Liễu Nhứ và tên nhóc huýt sáo, Ninh Phong thỉnh thoảng quay đầu nói một hai câu với Yến Thư Dương, Yến Thư Dương nghiêm túc lắng nghe, đôi lúc gật đầu.
Trác Khiêm: “…”
Thần kinh vừa nới lỏng của cậu lại lần nữa trở nên căng thẳng, thậm chí còn rén hơn nữa. Cậu sợ bị Yến Thư Dương và Ninh Phong phát hiện ra thân phận, vội xoay phắt đầu sang một bên.
Hướng Giai Tư bị hành động đột ngột của cậu dọa hết hồn, vội hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em…”
Hai chữ “không sao” còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, cậu lại nhận ra một gương mặt quen thuộc.
Lần này là Thẩm Gia Lan, y đang đứng trên ban công tầng hai, đầu mày cau lại, ánh mắt lạnh lùng đáp thẳng trên người cậu.
Trác Khiêm nhìn qua.
Bốn mắt chạm nhau.
Thời khắc này, Trác Khiêm không thở nổi.