Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 24: Thiếu tiền
Trác Tuấn Quý chưa kịp thu lại biểu cảm, Trác Khiêm vốn đang nghiêng đầu chỗ khác bỗng nhiên quay đầu.
Giây kế tiếp.
Đối mặt nhìn nhau.
Ngay lập tức, Trác Tuấn Quý hệt như tên trộm bị người ta bắt tại trận, vội nở nụ cười, chột dạ mỉm cười nhìn Trác Khiêm: “Cứ ăn đi, lâu lâu con mới về nhà một lần, ăn hai cái đùi vịt thì có gì đâu.”
“Thật sự không sao ạ?” Trác Khiêm quan sát kỹ vẻ mặt Trác Tuấn Quý, “Chú, biểu cảm mới nãy của chú khó coi quá, giống như muốn ăn thịt con tới nơi vậy.”
Nói xong, cậu còn làm lố run rẩy một phen.
Trác Tuấn Quý: “…”
Thấy chồng bị Trác Khiêm gài hai ba câu không có đường lui, Chu Văn Nhã vội ra mặt hoà giải: “Trách thì phải trách thím, nếu biết Khiêm Khiêm sẽ về thì đã mua thêm mấy cái đùi vịt nữa rồi. Người nhà với nhau cả, không cần phải vì hai cái đùi vịt mà khiến nhau khó xử.”
Nhưng Trác Khiêm lại lắc đầu, an ủi bà: “Thím ạ, con không trách thím.”
Không để Chu Văn Nhã lên tiếng, cậu nói tiếp, “Trong trí nhớ của con thì thím chưa bao giờ mua nhiều hơn hai cái đùi vịt, chỉ trách con ăn mất đùi vịt của chú và Tiểu Phi.”
Chu Văn Nhã: “…”
Vừa nãy bà còn lén vỗ lưng chồng, dỗ dành chồng đừng so đo với Trác Khiêm, giờ thì tới lượt bà bị chọc tức thở không nổi.
Hai vợ chồng cũng không rõ Trác Khiêm trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ khi nào. Nói chuyện với cậu vài câu là bị chọc tức hao tổn vài năm tuổi thọ. Nhưng biết làm sao bây giờ, bọn họ ăn nói vụng về không nói lại được Trác Khiêm, chỉ có thể xị mặt ngồi xuống.
Chỉ có mình Trác Phi điên cuồng nốc cơm, thiếu điều vùi mặt vô chén, sợ Trác Khiêm nói chưa đã quay sang nã đạn về phía nhỏ.
Nhỏ lén liếc nhìn Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã đã rơi vào thế bại trận, không khỏi cảm thấy mình đúng là thông minh——may là không làm trái ý Trác Khiêm, nếu không người bị chọc tức muốn nhồi máu cơ tim, ăn cơm không nổi cũng có phần nhỏ rồi.
Cơm nước xong, Trác Phi đặt chén đũa xuống nhanh chân bỏ trốn.
Trác Khiêm chờ mòn mỏi nãy giờ, thấy Trác Phi vội vàng tính trốn vô phòng, lập tức bước dài đuổi theo.
Trác Phi vèo một phát chạy vô phòng, đang tính đóng cửa, bỗng một bàn tay chặn cánh cửa đã đóng một nửa lại.
Nhỏ ngước lên nhìn, người tới quả nhiên là Trác Khiêm.
Trong nháy mắt, Trác Phi không giữ được bình tĩnh, vội đóng cửa bằng cả hai tay, gấp gáp muốn đóng cửa lại ngay.
Nhưng sức nhỏ chỉ như em bé bú sữa, cánh cửa chỉ hơi động một chút, vẫn bị Trác Khiêm giữ chặt như cũ.
Sắc mặt Trác Phi trắng bệch, “Anh, anh buông ra.”
Trác Khiêm mỉm cười, phun ra hai chữ: “Trần Thừa.”
Trác Phi: “…”
Nhỏ tuyệt vọng buông tay.
Trác Khiêm nhìn bộ dạng như bị ai bóp cổ của Trác Phi, không nhịn được an ủi nhỏ: “Đừng sợ, tôi không phải ba cô, không có đáng sợ như vậy đâu.”
“…” Trác Phi thấy hơi thương cảm lão ba, đã có tuổi bị Trác Khiêm chọc tức thì thôi, xong chuyện còn bị nói bóng nói gió.
Nhưng đương sự Trác Khiêm dường như không cảm thấy bản thân làm gì sai, cậu khẽ ho khan, vào chủ đề chính: “Mấy thứ tôi nhờ cô bán ấy, sao rồi?”
“À, anh tìm tôi hỏi cái đó à.” Còn tưởng mình lại bị uy hiếp gì đó, Trác Phi nhẹ thở phào.
“Không chứ cô tưởng là gì?” Trác Khiêm hỏi.
“Không có gì!” Trác Phi vội nói, “Anh đợi tôi một chút.”
Dứt lời, nhỏ đóng cửa lại, chưa đầy nửa phút sau đã mở cửa ra, trong tay nhỏ cầm một xấp tiền mặt được xếp gọn gàng, đưa cho Trác Khiêm.
Trác Khiêm vừa nhận tiền vừa hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu?”
Trác Phi thành thật đáp: “876 tệ.”
Trác Khiêm lại hỏi: “Bán cái nào?”
Cũng may Trác Phi khá rành về mấy cái thương hiệu đó, cả tuần nay đều bận rộn vì chuyện này, báo cáo chi tiết cho Trác Khiêm nghe.
Nhỏ cứ nghĩ Trác Khiêm hỏi xong sẽ đi, nào ngờ Trác Khiêm cứ đứng chình ình ngay trước cửa phòng nhỏ điếm lại tiền, còn không cho phép nhỏ đi, nằng nặc bắt nhỏ nhìn cậu kiểm kê cho xong.
Trác Phi đen mặt, nhưng không dám nói gì, nhỏ siết chặt tay, xoắn xuýt một lúc, cố ép ra được một câu: “Có ai làm nhục người khác như anh không? Tôi sẽ không ăn bớt tiền của anh.”
Trác Khiêm đếm rất nhanh, từng tờ tiền mặt lướt xoành xoạch qua ngón tay thon dài của cậu. Đang bận vẫn vẫn ngước mắt liếc Trác Phi một cái: “Cô có tiền án, có là ai cũng không dám tin cô.”
Trác Phi cắn môi, vô cùng nhục nhã, từ nhỏ tới giờ bị hạ thấp nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhỏ cảm nhận được cái cảm giác giống như người ta hay nói, có một bàn tay tát thẳng vào mặt nhỏ, đánh cho má nhỏ đau rát, đầu óc trống rỗng.
Khi nhỏ hồi thần lại, nước mắt đã tuôn rơi.
Bấy giờ,Trác Khiêm cũng vừa hay đếm xong, cất tiền vào túi áo, ngẩng đầu, gương mặt bình thản nhìn Trác Phi.
Giọng nói Trác Phi hơi run: “Trước kia tôi làm nhiều chuyện sai trái, nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Tôi bây giờ chẳng những không chọc gì anh, mà còn cố gắng trả lại tiền cho anh. Anh muốn bán mấy món mỹ phẩm đó, tôi chạy đôn chạy đáo khắp ký túc xá mới giúp anh bán được một nửa…”
Trác Khiêm hỏi: “Vậy thì sao?”
Trác Phi sửng sốt: “Gì cơ?”
Trác Khiêm nói: “Cô nói với tôi mấy lời này là muốn chứng tỏ cái gì?”
Trác Phi ngẩn người nhìn cậu một lúc, cảm xúc đột ngột bùng nổ: “Tôi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho anh biết, một người sẽ thay đổi theo thời gian. Anh không thể nhìn nhận tôi chỉ bằng quá khứ, tôi của hiện tại đã biết sửa sai rồi.”
Tuy là bị ép, nhưng cũng là đã sửa sai mà!
Trác Khiêm lắc đầu: “Người ta không quan tâm cô có thay đổi hay không, người ta chỉ cần biết cái sai cô đã phạm.”
“Vì sai lầm trước kia tôi phạm phải mà phải chịu bị xỉ vả cả đời sao?”
“Phải.”
Trác Phi cay cú nói: “Vậy tội của anh cũng không ít hơn tôi đâu. Tôi biết anh vẫn luôn giả làm con nhà giàu ở Hoa Cao. Mấy người ở Hoa Cao đều nghĩ anh là người thân của dì kia. Đáng tiếc, anh chỉ là một thằng nhà nghèo, phải sống trong căn nhà thuê với cả nhà tôi. Ngày ngày đều đang giả vờ giả vịt.”
Trác Khiêm không ngờ cả Trác Phi cũng biết chuyện này. Đồng thời cũng thấy may mắn vì Trác Phi không lấy chuyện này uy hiếp cậu, nếu không cậu quả thật không biết nên xử lý thế nào.
Trác Phi thấy Trác Khiêm ngơ ngẩn, mỉa mai: “Anh và tôi đều cùng là một loại người, đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Trác Khiêm hồi hồn, nhún vai: “Cho nên tôi vẫn đang chịu xỉ vả đây, xưa nay chưa bao giờ ngừng.”
Nói xong, cậu xoay người về phòng mình.
Đóng cửa lại, cậu mới chợt nhớ ra cậu vốn định nói với Trác Phi về chuyện Trần Thừa. Theo nguyên tác, Trần Thừa không phải thứ tốt lành gì, khiến cuộc sống Trác Phi đảo lộn hoàn toàn. Đối phó với thể loại côn đồ này, nhẫn nhịn chỉ có tác dụng ngược, chỉ có giao cho cảnh sát giải quyết mới dứt điểm được.
Cơ mà không bàn đến Trác Phi có nghe lọt tai lời cậu hay không, bây giờ cậu cũng không có tâm trạng lo chuyện bao đồng.
Tắm rửa xong, Trác Khiêm nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Cứ hễ nhắm mắt lại thì cậu sẽ nhớ về quá khứ, nhớ tới ba mẹ cậu, anh trai duy nhất của cậu, và cả những người bạn thích so sánh cậu với anh trai.
Anh trai cậu chính là kiểu “con nhà người ta” trong mắt các bậc phụ huynh. Không chỉ có thành tích học tập xuất sắc hơn người, mà giành được giải quán quân ở nhiều kỳ thi quốc tế. Rõ ràng là những chuyện rất khó nhằn, nhưng anh trai cậu dường như có thể đạt được một cách dễ dàng.
Anh trai quá đỗi xuất sắc, luôn đứng trên đỉnh chưa bao giờ ngã xuống. Là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, là vốn liếng đáng khoe khoang của ba mẹ. Dù cho cậu có cố gắng đến nhường nào cũng không sao theo kịp bước chân anh trai——cậu không thể nhớ nổi có bao nhiêu kẻ bị che lấp bởi cái bóng của anh trai, cậu chỉ biết bản thân cũng là một trong số đó.
Cậu chính là đứa em trai không đáp ứng được kỳ vọng kia, là đứa trẻ không được yêu thương ấy.
Dù rằng cậu đã cố gắng để đạt được thứ hạng mà ba mẹ mong muốn, nhưng trên mặt ba mẹ vẫn không nở nụ cười ân cần, hiền hòa như khi đối xử với anh trai. So với thành quả của sự nỗ lực của cậu, họ càng bận tâm ai đã tự tiện vào phòng anh trai rồi xáo trộn đồ đạc trong đó hơn.
Trác Khiêm vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng đó.
Gương mặt ba mẹ vô cảm nhìn cậu, trên mặt ba đầy vẻ mất kiên nhẫn, còn mẹ vừa mở miệng đã hỏi tội: “Trác Khiêm, ba mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Anh trai con không thích chúng ta tự tiện đụng vào đồ của thằng bé. Con nghe lời một chút thôi có được không? Đừng chọc anh trai con tức giận nữa.”
Trác Khiêm siết nắm tay, thần kinh vô cùng căng thẳng, cậu nghe thấy giọng nói lạnh ngắt của chính mình: “Con cũng đã nói với ba mẹ bao nhiêu lần rồi. Là bọn trẻ mà anh chị họ hàng của ba mẹ dẫn theo đã vào phòng anh mà không có sự cho phép, không liên quan gì đến con.”
Mẹ nói: “Nhưng anh con nói là con. Không phải lúc nhỏ con hay chạy vào phòng anh đấy sao?”
“Chỉ vì lúc nhỏ còn từng làm những chuyện đó, nên ba mẹ cứ thế kết luận sau khi lớn lên con vẫn làm những chuyện đó ư?” Trác Khiêm nâng mí mắt lên, cười bạc bẽo, “Trác An nói cái gì cũng đúng. Quả nhiên ba mẹ chẳng có chút khả năng tư duy nào, cái gì cũng nghe lời Trác An răm rắp.”
Nghe vậy, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mẹ lập tức xụ xuống, ngay cả đã cố giữ giọng nói bình thản vẫn không tránh khỏi hóa chói tai: “Con tưởng mẹ không hiểu ý con đang muốn nói gì hả? Con chỉ đơn giản là không muốn thấy anh mình tốt đẹp. Sao mẹ lại có một đứa con bụng dạ đố kỵ như con!”
“Điều con muốn nói là…” Trác Khiêm dừng lại, giọng nói cậu nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng từng chữ gằn rõ ràng, “Con chưa bao giờ vào phòng Trác An, con ngại dơ.”
Cậu không muốn kì kèo với ba mẹ nữa, nói xong câu này, xoay người bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của mẹ, tiếng ba thiếu kiên nhẫn dỗ dành mẹ, ba nói thằng nhóc này từ nhỏ đã vậy, không xem người thân ra gì, không quan tâm ba mẹ và anh trai, nói một câu chọc giận một câu, cần gì phải hơn thua với nó làm gì để rước mệt vào thân?
Giọng nói của ba không to không nhỏ, lọt vào tai cậu không sót một chữ.
Cậu bước nhanh hơn nữa, nhanh chóng bỏ lại những giọng nói kiến người ta phát ghét ấy ra sau. Cậu bước mãi không ngừng, đi thẳng ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u ảm đạm.
Cậu giơ tay sờ lên mặt mình, cảm nhận được những giọt nước mắt trên tay.
Trác Khiêm chợt bừng tỉnh.
Thứ hiện ra trong tầm mắt cậu là chiếc đèn tắt học quên tắt, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lấy không gian nhỏ bé này.
Cậu ngẩng người thật lâu, mới nhận thức được mình đã không còn ở thế giới gốc nữa. Không hiểu tại sao, dây thần kinh căng chặt trong đầu cậu bỗng thả lỏng.
Lúc này, Vương Tử dè dặt lên tiếng: “Cậu không sao chứ?”
Trác Khiêm nói: “Không sao.”
Vương Tử hỏi: “Mơ thấy ác mộng?”
Trác Khiêm ừ một tiếng.
Có lẽ là nhận thấy tâm trạng Trác Khiêm không vui, Vương Tử an ủi vài câu, biết điều không nói gì nữa.
Trong phòng cậu không có điều hòa, chỉ có một cái quạt điện cũ kỹ kêu cành cạch. Ít nhất nó cũng thổi tan đi những giọt mồ hôi li ti trên mặt Trác Khiêm, thậm chí còn thấy hơi lạnh. Cậu cuộn mình chui vào mền, vùi mặt vào giữa hai tay.
Khả năng cách âm của tòa chung cư cũ này đúng là không tốt, cách một bức tường hơi mỏng, Trác Khiêm nghe loáng thoáng động tĩnh phía bên kia.
Bên kia bức tường chính là phòng Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã. Bọn họ vẫn chưa ngủ, đang tranh cãi gì đó.
Trác Khiêm lật người, áp sát mặt vào vách tường, lập tức nghe rõ hẳn ra.
“Thằng ranh con kia đúng là đồ ăn cháo đá bát. Em đối xử tốt với nó như vậy làm gì? Để nó quay đầu cắn ngược lại chúng ta!” Trác Tuấn Quý rất bận tâm vụ Trác Khiêm ăn hết hai cái đùi vịt, trong giọng nói ngập tràn sự cay cú, “Quả nhiên là con trai của anh giống anh ta y như đúc, bụng dạ xấu xa.”
Hình như Chu Văn Nhã có xu hướng sợ Trác Tuấn Quý, lắp bắp giải thích: “Dù sao thì nó cũng là cháu anh, nó nói với em muốn đùi vịt, chẳng lẽ em lại không cho nó ăn? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại nói em ngược đãi trẻ con.”
“Miệng mọc trên người bọn họ, muốn nói gì thì kệ họ, chúng ta có cách gì đâu?” Trác Tuấn Quý tức giận nói, “Nếu không phải hồi đó chúng ta tốt bụng nhận nuôi thằng ranh đó thì nó đã bị người ta vứt vào cô nhi viện từ lâu. Chúng ta cho nó ăn chó nó uống, nuôi lớn nó. Em nhìn xem bây giờ nó thành cái thể loại gì? Cả năm không về được mấy lần, vừa về thì tỏ thái độ. Hoàn cảnh chúng ta khó khăn, bảo nó gọi điện cho dì nó mượn chút tiền, nó có chết cũng không chịu, nuôi nó được cái tích sự gì!”
Trác Tuấn Quý càng nói càng sôi máu, đá ngã ghế.
Rầm một phát, tiếng vọng đặc biệt vang đội giữa khu dân cư cũ kỹ này.
Tầng dưới có một người đàn ông cộc cằn mắng chửi: “Tầng trên bị điên hả? Nửa đêm muốn cãi lộn thì cút ra ngoài cãi! Mẹ nó đừng có làm phiền người khác!”
Trác Tuấn Quý hèn, nín ngay tức khắc.
Đợi một lúc lâu, bên kia vách liền lại truyền đến tiếng của Trác Tuấn Quý: “Vấn đề không phải là hai cái đùi vịt, vấn đề là anh không thích rằng ranh đó. Mai mốt em hỏi xem khi nào nó về, nó mà về thì giấu hết đồ ngon đi. Trừ phi nó chịu giúp chúng ta mượn tiền của dì nó, còn không thì cứ quyết vậy đi. Xem coi ai thiệt hơn ai!”
Chu Văn Nhã thở dài: “Đợi khi nào có cơ hội thì em hỏi nó thử. Dì đó của nó rất giàu có, chỉ cần nó chịu mở miệng, mượn mấy trăm ngàn tệ cũng không phải chuyện khó.”
Tiếng nói chuyện phía bên kia dần nhỏ xuống.
Trác Khiêm nghe xong đoạn hội thoại, tự dưng cảm thấy cả người khó chịu. Cậu nằm xuống đặt tay lên trán, một lần nữa nhận thức được rằng ở thế giới này ngoại trừ dì Tang Nhu chưa từng gặp mặt và ba người bạn cùng phòng của cậu ra, dường như không còn ai có ý tốt với cậu.
Như thể đang sống trong hang sói, xung quanh đều là những đôi mắt xanh rình rập như hổ rình mồi.
Tuy rằng cậu cũng chẳng nhung nhớ gì người nhà bên kia, nhưng điều kiện cuộc sống ở đây quả thật không xách dép nổi bên kia. Ít ra thì ở bên kia cậu cũng không phải xài cái quạt kêu lạch cạch này, cũng không cần phải ngủ trong căn phòng vừa ẩm vừa nóng vừa nhỏ thế này.
Trác Khiêm thầm nghĩ, cậu phải về, nhanh chóng trở về.
–
Chiều ngày hôm sau.
Trác Khiêm đến trung tâm bảo hành một chuyến để lấy điện thoại về. Thật không may, chỉ khởi động thôi đã tốn hết năm phút. Được cái may là dữ liệu bên trong vẫn còn, sim vẫn còn xài được.
Trên đường về, Trác Khiêm không lên thẳng nhà mà vào một tiệm net gần đó.
Cậu sao lưu lại toàn bộ chứng cứ ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc trò chuyện và lịch sử chuyển khoản. Sau đó phân loại, chia thư mục, tiện thể gửi phần của Trịnh Thiện đến mail của Ngô Mạn. Số còn lại cũng lưu vào cloud, khi nào cần thì có mà gửi ngay.
Làm xong những việc này, cậu mới nhớ ra mò điện thoại thử.
Trong album điện thoại có hơn một nghìn tấm hình, tất cả đều là ảnh ăn chơi đàn đúm cùng lũ bạn xấu. Có thể nhìn ra trước kia nguyên chủ vẫn luôn sống một cuộc sống thoải mái, mơ mơ màng màng như người say. Ngoại trừ mấy cái này, còn có khá nhiều ảnh của Yến Thư Dương——không có ngoại lệ, tất cả đều là ảnh chụp lén.
Yến Thư Dương trong ảnh đều cách ống kính một khoảng nhất định, một số là đang đi trên đường, một số là đang nghe giảng ở phòng học chung, một số là đang tựa vào lan can hành lang phơi nắng.
Dù nguyên chủ toàn chụp lén từ góc chết thì Yến Thư Dương vẫn trông rất đẹp trai, gương mặt tuấn tú, đường hàm sắc nét. Nhìn thoáng qua, cậu ta trông như một thiếu niên sáng chói bước ra từ trong truyện, vừa nhìn là thấy hình tượng nam chính tiểu thuyết điển hình.
Trác Khiêm lướt một hồi mới phát hiện ra tất cả ảnh của Yến Thư Dương đều đã được thêm vào một album riêng, tên album là “ysy” ——tên viết tắt của Yến Thư Dương.
Ngón tay Trác Khiêm dừng trên chữ “Xóa” vài giây, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xóa đi.
Dường như thông qua những tấm ảnh đó, cậu cơ thể cảm nhận được khi nguyên chủ chụp lén Yến Thư Dương đã ngập tràn niềm vui của tình yêu như thế nào. Dù cho cậu không ưng cách sống của nguyên chủ nhưng cậu cũng đã cướp đi cơ thể của nguyên chủ, chung quy ra vẫn không thể xem như không có gì mà xóa mất báu vật của nguyên chủ được.
Cậu thở dài, đóng album lại, bấm vào tin nhắn.
Tin nhắn đầy ắp, mở đại vài cái, hầu như đều là tin nhắn đòi nợ của đàn em Dư Vĩ. Đe dọa dụ dỗ các thứ ép Trác Khiêm trả tiền. Tin nhắn mới nhất cách đây hai tiếng, bảo là nếu Trác Khiêm không trả tiền thì sẽ tới tận trường cậu.
Mới vừa ấn thoát ra, lại có cuộc gọi đến.
Trác Khiêm nhìn dãy số lạ trên màn hình, quyết đoán tắt điện thoại.
Ra khỏi tiệm net, sắc trời bên ngoài vừa hay đúng lúc, Trác Khiêm về nhà thu dọn vài món đồ, chuẩn bị quay về trường.
Trong nhà chỉ có mình Trác Tuấn Quý buồn chán nằm trên sô pha xem TV. Chu Văn Nhã đi giúp việc còn chưa về, Trác Phi trốn Trác Khiêm cũng không biết đã chạy đi đâu.
Trác Tuấn Quý liếc nhìn cặp trên tay Trác Khiêm, cà rỡn nói: “Lại đi à, lần sau khi nào về?”
Trác Khiêm chẳng muốn đáp lại lời Trác Tuấn Quý, lập tức bước tới cửa, nín thinh đổi giày.
Kể từ khi Trác Tuấn Quý ở lì trong nhà tới nay, người ta hay nói ông ta ăn bám vợ.
Tuy trông ông ta có vẻ không để bụng mấy lời đó, nhưng nếu nói trong lòng không thấy mặc cảm thì chắc chắn là nói phét. Với cả, tối qua vừa bị Trác Khiêm nói móc một trận, trong lòng ông ta vẫn còn ức chế, lần này bắt được cơ hội, ông ta lập tức đứng huỵch dậy từ sô pha, chỉ vào Trác Khiêm mắng: “Mày tỏ thái độ gì vậy? Chú đang nói chuyện với mày đó. Mày lớn rồi, cánh cứng rồi, lời chú nói cũng không thèm nghe nữa đúng không?”
Trác Khiêm đã thay giày xong, rốt cuộc cũng có xíu phản ứng, cậu quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ bất lực: “Vì con đang lo sẽ chạm vào nỗi đau của chú đấy ạ.”
Trác Tuấn Quý theo bản năng hỏi: “Nỗi đau gì?”
Trác Khiêm thản nhiên mở miệng: “Đùi vịt.”
“…” Trác Tuấn Quý lại lần nữa bị chọc nghẹn họng, không nói nên lời. Đúng là ông ta trách cứ Trác Khiêm ăn đùi vịt của ông ta thật, nhưng câu này nghe từ mồm Trác Khiêm lại cứ có cảm giác quai quái, ông ta không thể không tự biện minh, “Chú làm gì có ý đó, chú quan tâm con lần sau khi nào về thôi.”
Trác Khiêm khó hiểu chớp mắt: “Chú lo lần sau con về lại ăn mất đùi vịt ạ?”
Trác Tuấn Quý: “…”
Coi như ông ta đã xác nhận xong, thằng cháu này không có gì ngoài khả năng chọc giận người khác. Còn nói tiếp thì chắc ông ta sẽ bị Trác Khiêm chọc ra bệnh tim luôn mất.
Thế là Trác Tuấn Quý vác cái mặt ủ ê nằm phịch xuống sô pha, trông có vẻ không muốn quan tâm đến Trác Khiêm nữa.
Trác Khiêm đi ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi tòa nhà thì thấy một bóng người quen đứng ngoài cổng lớn. Hình như người đó đang đợi ai, liên tục nhìn xung quanh. Khoảnh khắc bất chợt đối mắt với Trác Khiêm, người đó bỗng sững người.
Trác Khiêm cười vẫy tay: “Đỗ Học Gia.”
Không biết Đỗ Học Gia nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ bừng như quả táo đỏ, như có tật giật mình mà dời mắt đi chỗ khác.
Trác Khiêm đi qua, hỏi: “Đang đợi ai sao ạ?”
Đỗ Học Gia căng thẳng đẩy mắt kính, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Trác Khiêm: “Phải.”
“Vậy anh đợi tiếp đi.” Trác Khiêm nhấc chân, “Em về trường đây.”
Vừa mới đi được hai bước, lại bị Đỗ Học Gia gọi lại.
Đỗ Học Gia do dự một chốc, nhỏ giọng nói: “Anh không biết có phải em chọc phải phiền toái gì ngoài kia hay không. Mấy ngày nay có bọn côn đồ đi loanh quanh, nghe nói bọn họ hỏi thăm địa chỉ nhà em khắp nơi đấy.”
Trác Khiêm nghe là biết ngay bọn Dư Vĩ, cậu mỉm cười: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết.”
“Không có gì.” Đỗ Học Gia nhẹ lắc đầu, ngập ngừng nói, “Nếu em gặp phải khó khăn, không giải quyết được thì có thể nói với anh, thêm người thì có thêm ý tưởng, có lẽ anh sẽ giúp ích được gì đó.”
Câu nói này khiến Trác Khiêm bất ngờ. Đỗ Học Gia là bạn học của anh họ Trác Duệ của nguyên chủ, khá thân với Trác Duệ, nhưng Trác Duệ và nguyên chủ chẳng khác gì người xa lạ. Không thể hiểu nổi Đỗ Học Gia lại sẵn lòng bỏ qua Trác Duệ mà lo lắng cho cậu.
Trác Khiêm thấy ráng đỏ trên mặt Đỗ Học Gia, đột nhiên nghĩ đến: “Anh cố tình đến tìm em nói chuyện không?”
Đỗ Học Gia bị vạch thẳng nỗi lòng bỗng trở nên hoảng loạn, anh ta vừa lắc đầu vừa xua tay, hận không có mười cái mồm để giải thích. Nhưng anh ta vốn không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, giả dụ có mọc ra mười cái mồm thật cũng không làm nên chuyện.
Huống chi, đúng thật là anh ta đã phơi nắng một tiếng đồng hồ chỉ để nói mấy lời này với Trác Khiêm.
Trác Khiêm bị dáng vẻ hoảng hốt của Đỗ Học Gia chọc cười, cậu khoa trương cười ha ha ha không ngừng được, đôi mắt híp lại một đường thẳng.
Đỗ Học Gia nhìn gương mặt tươi cười của Trác Khiêm, trái tim hoảng loạn lạ thay lại bình tĩnh lại. Anh ta chờ Trác Khiêm cười xong, mới nghiêm túc nói: “Anh nói thật, nếu em có chuyện thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Trác Khiêm gật đầu, nói cảm ơn, nhưng không để lời Đỗ Học Gia nói vào lòng.
Đỗ Học Gia là người tốt, cậu không cần phải kéo Đỗ Học Gia vào cuộc sống nát bấy của cậu.
Về tới trường, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa tới.
Trác Khiêm đặt mũ lưỡi trai đã giặt sạch lên bàn Kiều Kiệt, sau đó ngồi vào bàn mình bắt đầu tính toán.
Hiện tại, cậu không có bao nhiêu tiền, ngoại trừ số tiền Trác Phi trả trước một phần, tiền bán đồ và tiền đặt cọc câu lạc bộ thì không còn gì nữa. Mấy ngày nay cậu còn liên tục chi ra vài chi phí linh tinh, giảm một khoản nữa. Số dư hiện tại của cậu chưa được hai nghìn tệ, còn không bằng số lẻ của khoản nợ.
Nếu muốn trả hết nợ, phải nghĩ cách kiếm được nhiều tiền hơn.
Trác Khiêm chống cằm sầu não, hồi xưa tiền tiêu vặt xài hoài không hết, còn có một tấm thẻ đen được ba mẹ cho, chưa bao giờ phải lo lắng vấn đề tiền bạc. Bây giờ vào thế giới này mới sâu sắc hiểu được sức nặng của mấy chữ “cơm áo gạo tiền”.
Cậu đang sầu thúi ruột, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình hiện tên “Hướng Giai Tư”.
Trác Khiêm suy nghĩ một lát mới nhớ ra Hướng Giai Tư là con gái của dì Tang Nhu, giờ đang học năm ba ở chỗ khác. Cô và nguyên chủ gần như không có qua lại, chỉ là kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô có cùng Tang Nhu ăn một bữa cơm với nguyên chủ, chấm nhan sắc của nguyên chủ, rủ rê nguyên chủ làm người mẫu ảnh cho đám bạn của mình.
Những người theo nghề nhiếp ảnh đều không hề nghèo, Hướng Giai Tư và đám bạn càng là một hội nhóm giàu có, không thèm chớp mắt đưa ra mức lương bốn chữ số một ngày. Ngay cả nguyên chủ tính sĩ diện vốn đang định từ chối cũng ngay lập tức quỳ rạp dưới chân người cha nhân dân tệ.
Người ta hay nói có lần một thì sẽ có lần hai. Sắp đến lễ Quốc khánh, Hướng Giai Tư sẽ quay về, người bạn của cô cũng đến thành phố D để tham dự tiệc mừng thọ quan trọng, vừa hay có thể hẹn Trác Khiêm chụp một bộ ảnh.
“Không phải lần trước em nói muốn vào giới à? Không phải trùng hợp lắm sao? Người bạn kia của chị không chỉ người giàu bình thường thôi đâu, có thể đáp ứng được mọi yêu cầu của em. Giờ chỉ cần em gật đầu một cái thôi là có thể chuyển một nửa số tiền qua trước cho em luôn!”
Hướng Giai Tư cực kỳ hào hứng, Trác Khiêm lại nhận thấy có gì đó sai sai: “Chị Giai Tư, có phải người bạn kia của chị cũng có yêu cầu gì đối với em đúng không?”
Nghe thế, tiếng nói của Hướng Giai Tư chợt ngưng bặt, đắn đo một hồi, mới mở miệng: “Đúng là có vài yêu cầu…”
“Yêu cầu gì?” Chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt, cậu nghĩ cậu vẫn có thể chấp nhận, chung quy cũng không thiệt thòi gì mấy.
Nhưng hình như Hướng Giai Tư sợ bị Trác Khiêm từ chối, không đáp ngay, ngược lại nói: “Cuối tháng này chị sẽ về cùng bạn chị, đến lúc đó chúng ta gặp trực tiếp bàn bạc.”
Nếu đối phương đã không muốn nói, Trác Khiêm cũng không ép, nói vâng dạ.
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, ngắt cuộc gọi.
Giây kế tiếp.
Đối mặt nhìn nhau.
Ngay lập tức, Trác Tuấn Quý hệt như tên trộm bị người ta bắt tại trận, vội nở nụ cười, chột dạ mỉm cười nhìn Trác Khiêm: “Cứ ăn đi, lâu lâu con mới về nhà một lần, ăn hai cái đùi vịt thì có gì đâu.”
“Thật sự không sao ạ?” Trác Khiêm quan sát kỹ vẻ mặt Trác Tuấn Quý, “Chú, biểu cảm mới nãy của chú khó coi quá, giống như muốn ăn thịt con tới nơi vậy.”
Nói xong, cậu còn làm lố run rẩy một phen.
Trác Tuấn Quý: “…”
Thấy chồng bị Trác Khiêm gài hai ba câu không có đường lui, Chu Văn Nhã vội ra mặt hoà giải: “Trách thì phải trách thím, nếu biết Khiêm Khiêm sẽ về thì đã mua thêm mấy cái đùi vịt nữa rồi. Người nhà với nhau cả, không cần phải vì hai cái đùi vịt mà khiến nhau khó xử.”
Nhưng Trác Khiêm lại lắc đầu, an ủi bà: “Thím ạ, con không trách thím.”
Không để Chu Văn Nhã lên tiếng, cậu nói tiếp, “Trong trí nhớ của con thì thím chưa bao giờ mua nhiều hơn hai cái đùi vịt, chỉ trách con ăn mất đùi vịt của chú và Tiểu Phi.”
Chu Văn Nhã: “…”
Vừa nãy bà còn lén vỗ lưng chồng, dỗ dành chồng đừng so đo với Trác Khiêm, giờ thì tới lượt bà bị chọc tức thở không nổi.
Hai vợ chồng cũng không rõ Trác Khiêm trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ khi nào. Nói chuyện với cậu vài câu là bị chọc tức hao tổn vài năm tuổi thọ. Nhưng biết làm sao bây giờ, bọn họ ăn nói vụng về không nói lại được Trác Khiêm, chỉ có thể xị mặt ngồi xuống.
Chỉ có mình Trác Phi điên cuồng nốc cơm, thiếu điều vùi mặt vô chén, sợ Trác Khiêm nói chưa đã quay sang nã đạn về phía nhỏ.
Nhỏ lén liếc nhìn Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã đã rơi vào thế bại trận, không khỏi cảm thấy mình đúng là thông minh——may là không làm trái ý Trác Khiêm, nếu không người bị chọc tức muốn nhồi máu cơ tim, ăn cơm không nổi cũng có phần nhỏ rồi.
Cơm nước xong, Trác Phi đặt chén đũa xuống nhanh chân bỏ trốn.
Trác Khiêm chờ mòn mỏi nãy giờ, thấy Trác Phi vội vàng tính trốn vô phòng, lập tức bước dài đuổi theo.
Trác Phi vèo một phát chạy vô phòng, đang tính đóng cửa, bỗng một bàn tay chặn cánh cửa đã đóng một nửa lại.
Nhỏ ngước lên nhìn, người tới quả nhiên là Trác Khiêm.
Trong nháy mắt, Trác Phi không giữ được bình tĩnh, vội đóng cửa bằng cả hai tay, gấp gáp muốn đóng cửa lại ngay.
Nhưng sức nhỏ chỉ như em bé bú sữa, cánh cửa chỉ hơi động một chút, vẫn bị Trác Khiêm giữ chặt như cũ.
Sắc mặt Trác Phi trắng bệch, “Anh, anh buông ra.”
Trác Khiêm mỉm cười, phun ra hai chữ: “Trần Thừa.”
Trác Phi: “…”
Nhỏ tuyệt vọng buông tay.
Trác Khiêm nhìn bộ dạng như bị ai bóp cổ của Trác Phi, không nhịn được an ủi nhỏ: “Đừng sợ, tôi không phải ba cô, không có đáng sợ như vậy đâu.”
“…” Trác Phi thấy hơi thương cảm lão ba, đã có tuổi bị Trác Khiêm chọc tức thì thôi, xong chuyện còn bị nói bóng nói gió.
Nhưng đương sự Trác Khiêm dường như không cảm thấy bản thân làm gì sai, cậu khẽ ho khan, vào chủ đề chính: “Mấy thứ tôi nhờ cô bán ấy, sao rồi?”
“À, anh tìm tôi hỏi cái đó à.” Còn tưởng mình lại bị uy hiếp gì đó, Trác Phi nhẹ thở phào.
“Không chứ cô tưởng là gì?” Trác Khiêm hỏi.
“Không có gì!” Trác Phi vội nói, “Anh đợi tôi một chút.”
Dứt lời, nhỏ đóng cửa lại, chưa đầy nửa phút sau đã mở cửa ra, trong tay nhỏ cầm một xấp tiền mặt được xếp gọn gàng, đưa cho Trác Khiêm.
Trác Khiêm vừa nhận tiền vừa hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu?”
Trác Phi thành thật đáp: “876 tệ.”
Trác Khiêm lại hỏi: “Bán cái nào?”
Cũng may Trác Phi khá rành về mấy cái thương hiệu đó, cả tuần nay đều bận rộn vì chuyện này, báo cáo chi tiết cho Trác Khiêm nghe.
Nhỏ cứ nghĩ Trác Khiêm hỏi xong sẽ đi, nào ngờ Trác Khiêm cứ đứng chình ình ngay trước cửa phòng nhỏ điếm lại tiền, còn không cho phép nhỏ đi, nằng nặc bắt nhỏ nhìn cậu kiểm kê cho xong.
Trác Phi đen mặt, nhưng không dám nói gì, nhỏ siết chặt tay, xoắn xuýt một lúc, cố ép ra được một câu: “Có ai làm nhục người khác như anh không? Tôi sẽ không ăn bớt tiền của anh.”
Trác Khiêm đếm rất nhanh, từng tờ tiền mặt lướt xoành xoạch qua ngón tay thon dài của cậu. Đang bận vẫn vẫn ngước mắt liếc Trác Phi một cái: “Cô có tiền án, có là ai cũng không dám tin cô.”
Trác Phi cắn môi, vô cùng nhục nhã, từ nhỏ tới giờ bị hạ thấp nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhỏ cảm nhận được cái cảm giác giống như người ta hay nói, có một bàn tay tát thẳng vào mặt nhỏ, đánh cho má nhỏ đau rát, đầu óc trống rỗng.
Khi nhỏ hồi thần lại, nước mắt đã tuôn rơi.
Bấy giờ,Trác Khiêm cũng vừa hay đếm xong, cất tiền vào túi áo, ngẩng đầu, gương mặt bình thản nhìn Trác Phi.
Giọng nói Trác Phi hơi run: “Trước kia tôi làm nhiều chuyện sai trái, nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Tôi bây giờ chẳng những không chọc gì anh, mà còn cố gắng trả lại tiền cho anh. Anh muốn bán mấy món mỹ phẩm đó, tôi chạy đôn chạy đáo khắp ký túc xá mới giúp anh bán được một nửa…”
Trác Khiêm hỏi: “Vậy thì sao?”
Trác Phi sửng sốt: “Gì cơ?”
Trác Khiêm nói: “Cô nói với tôi mấy lời này là muốn chứng tỏ cái gì?”
Trác Phi ngẩn người nhìn cậu một lúc, cảm xúc đột ngột bùng nổ: “Tôi nói nhiều như vậy, chính là muốn nói cho anh biết, một người sẽ thay đổi theo thời gian. Anh không thể nhìn nhận tôi chỉ bằng quá khứ, tôi của hiện tại đã biết sửa sai rồi.”
Tuy là bị ép, nhưng cũng là đã sửa sai mà!
Trác Khiêm lắc đầu: “Người ta không quan tâm cô có thay đổi hay không, người ta chỉ cần biết cái sai cô đã phạm.”
“Vì sai lầm trước kia tôi phạm phải mà phải chịu bị xỉ vả cả đời sao?”
“Phải.”
Trác Phi cay cú nói: “Vậy tội của anh cũng không ít hơn tôi đâu. Tôi biết anh vẫn luôn giả làm con nhà giàu ở Hoa Cao. Mấy người ở Hoa Cao đều nghĩ anh là người thân của dì kia. Đáng tiếc, anh chỉ là một thằng nhà nghèo, phải sống trong căn nhà thuê với cả nhà tôi. Ngày ngày đều đang giả vờ giả vịt.”
Trác Khiêm không ngờ cả Trác Phi cũng biết chuyện này. Đồng thời cũng thấy may mắn vì Trác Phi không lấy chuyện này uy hiếp cậu, nếu không cậu quả thật không biết nên xử lý thế nào.
Trác Phi thấy Trác Khiêm ngơ ngẩn, mỉa mai: “Anh và tôi đều cùng là một loại người, đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Trác Khiêm hồi hồn, nhún vai: “Cho nên tôi vẫn đang chịu xỉ vả đây, xưa nay chưa bao giờ ngừng.”
Nói xong, cậu xoay người về phòng mình.
Đóng cửa lại, cậu mới chợt nhớ ra cậu vốn định nói với Trác Phi về chuyện Trần Thừa. Theo nguyên tác, Trần Thừa không phải thứ tốt lành gì, khiến cuộc sống Trác Phi đảo lộn hoàn toàn. Đối phó với thể loại côn đồ này, nhẫn nhịn chỉ có tác dụng ngược, chỉ có giao cho cảnh sát giải quyết mới dứt điểm được.
Cơ mà không bàn đến Trác Phi có nghe lọt tai lời cậu hay không, bây giờ cậu cũng không có tâm trạng lo chuyện bao đồng.
Tắm rửa xong, Trác Khiêm nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Cứ hễ nhắm mắt lại thì cậu sẽ nhớ về quá khứ, nhớ tới ba mẹ cậu, anh trai duy nhất của cậu, và cả những người bạn thích so sánh cậu với anh trai.
Anh trai cậu chính là kiểu “con nhà người ta” trong mắt các bậc phụ huynh. Không chỉ có thành tích học tập xuất sắc hơn người, mà giành được giải quán quân ở nhiều kỳ thi quốc tế. Rõ ràng là những chuyện rất khó nhằn, nhưng anh trai cậu dường như có thể đạt được một cách dễ dàng.
Anh trai quá đỗi xuất sắc, luôn đứng trên đỉnh chưa bao giờ ngã xuống. Là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, là vốn liếng đáng khoe khoang của ba mẹ. Dù cho cậu có cố gắng đến nhường nào cũng không sao theo kịp bước chân anh trai——cậu không thể nhớ nổi có bao nhiêu kẻ bị che lấp bởi cái bóng của anh trai, cậu chỉ biết bản thân cũng là một trong số đó.
Cậu chính là đứa em trai không đáp ứng được kỳ vọng kia, là đứa trẻ không được yêu thương ấy.
Dù rằng cậu đã cố gắng để đạt được thứ hạng mà ba mẹ mong muốn, nhưng trên mặt ba mẹ vẫn không nở nụ cười ân cần, hiền hòa như khi đối xử với anh trai. So với thành quả của sự nỗ lực của cậu, họ càng bận tâm ai đã tự tiện vào phòng anh trai rồi xáo trộn đồ đạc trong đó hơn.
Trác Khiêm vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng đó.
Gương mặt ba mẹ vô cảm nhìn cậu, trên mặt ba đầy vẻ mất kiên nhẫn, còn mẹ vừa mở miệng đã hỏi tội: “Trác Khiêm, ba mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Anh trai con không thích chúng ta tự tiện đụng vào đồ của thằng bé. Con nghe lời một chút thôi có được không? Đừng chọc anh trai con tức giận nữa.”
Trác Khiêm siết nắm tay, thần kinh vô cùng căng thẳng, cậu nghe thấy giọng nói lạnh ngắt của chính mình: “Con cũng đã nói với ba mẹ bao nhiêu lần rồi. Là bọn trẻ mà anh chị họ hàng của ba mẹ dẫn theo đã vào phòng anh mà không có sự cho phép, không liên quan gì đến con.”
Mẹ nói: “Nhưng anh con nói là con. Không phải lúc nhỏ con hay chạy vào phòng anh đấy sao?”
“Chỉ vì lúc nhỏ còn từng làm những chuyện đó, nên ba mẹ cứ thế kết luận sau khi lớn lên con vẫn làm những chuyện đó ư?” Trác Khiêm nâng mí mắt lên, cười bạc bẽo, “Trác An nói cái gì cũng đúng. Quả nhiên ba mẹ chẳng có chút khả năng tư duy nào, cái gì cũng nghe lời Trác An răm rắp.”
Nghe vậy, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của mẹ lập tức xụ xuống, ngay cả đã cố giữ giọng nói bình thản vẫn không tránh khỏi hóa chói tai: “Con tưởng mẹ không hiểu ý con đang muốn nói gì hả? Con chỉ đơn giản là không muốn thấy anh mình tốt đẹp. Sao mẹ lại có một đứa con bụng dạ đố kỵ như con!”
“Điều con muốn nói là…” Trác Khiêm dừng lại, giọng nói cậu nhẹ như gió thoảng mây bay, nhưng từng chữ gằn rõ ràng, “Con chưa bao giờ vào phòng Trác An, con ngại dơ.”
Cậu không muốn kì kèo với ba mẹ nữa, nói xong câu này, xoay người bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của mẹ, tiếng ba thiếu kiên nhẫn dỗ dành mẹ, ba nói thằng nhóc này từ nhỏ đã vậy, không xem người thân ra gì, không quan tâm ba mẹ và anh trai, nói một câu chọc giận một câu, cần gì phải hơn thua với nó làm gì để rước mệt vào thân?
Giọng nói của ba không to không nhỏ, lọt vào tai cậu không sót một chữ.
Cậu bước nhanh hơn nữa, nhanh chóng bỏ lại những giọng nói kiến người ta phát ghét ấy ra sau. Cậu bước mãi không ngừng, đi thẳng ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u ảm đạm.
Cậu giơ tay sờ lên mặt mình, cảm nhận được những giọt nước mắt trên tay.
Trác Khiêm chợt bừng tỉnh.
Thứ hiện ra trong tầm mắt cậu là chiếc đèn tắt học quên tắt, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ lấy không gian nhỏ bé này.
Cậu ngẩng người thật lâu, mới nhận thức được mình đã không còn ở thế giới gốc nữa. Không hiểu tại sao, dây thần kinh căng chặt trong đầu cậu bỗng thả lỏng.
Lúc này, Vương Tử dè dặt lên tiếng: “Cậu không sao chứ?”
Trác Khiêm nói: “Không sao.”
Vương Tử hỏi: “Mơ thấy ác mộng?”
Trác Khiêm ừ một tiếng.
Có lẽ là nhận thấy tâm trạng Trác Khiêm không vui, Vương Tử an ủi vài câu, biết điều không nói gì nữa.
Trong phòng cậu không có điều hòa, chỉ có một cái quạt điện cũ kỹ kêu cành cạch. Ít nhất nó cũng thổi tan đi những giọt mồ hôi li ti trên mặt Trác Khiêm, thậm chí còn thấy hơi lạnh. Cậu cuộn mình chui vào mền, vùi mặt vào giữa hai tay.
Khả năng cách âm của tòa chung cư cũ này đúng là không tốt, cách một bức tường hơi mỏng, Trác Khiêm nghe loáng thoáng động tĩnh phía bên kia.
Bên kia bức tường chính là phòng Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã. Bọn họ vẫn chưa ngủ, đang tranh cãi gì đó.
Trác Khiêm lật người, áp sát mặt vào vách tường, lập tức nghe rõ hẳn ra.
“Thằng ranh con kia đúng là đồ ăn cháo đá bát. Em đối xử tốt với nó như vậy làm gì? Để nó quay đầu cắn ngược lại chúng ta!” Trác Tuấn Quý rất bận tâm vụ Trác Khiêm ăn hết hai cái đùi vịt, trong giọng nói ngập tràn sự cay cú, “Quả nhiên là con trai của anh giống anh ta y như đúc, bụng dạ xấu xa.”
Hình như Chu Văn Nhã có xu hướng sợ Trác Tuấn Quý, lắp bắp giải thích: “Dù sao thì nó cũng là cháu anh, nó nói với em muốn đùi vịt, chẳng lẽ em lại không cho nó ăn? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại nói em ngược đãi trẻ con.”
“Miệng mọc trên người bọn họ, muốn nói gì thì kệ họ, chúng ta có cách gì đâu?” Trác Tuấn Quý tức giận nói, “Nếu không phải hồi đó chúng ta tốt bụng nhận nuôi thằng ranh đó thì nó đã bị người ta vứt vào cô nhi viện từ lâu. Chúng ta cho nó ăn chó nó uống, nuôi lớn nó. Em nhìn xem bây giờ nó thành cái thể loại gì? Cả năm không về được mấy lần, vừa về thì tỏ thái độ. Hoàn cảnh chúng ta khó khăn, bảo nó gọi điện cho dì nó mượn chút tiền, nó có chết cũng không chịu, nuôi nó được cái tích sự gì!”
Trác Tuấn Quý càng nói càng sôi máu, đá ngã ghế.
Rầm một phát, tiếng vọng đặc biệt vang đội giữa khu dân cư cũ kỹ này.
Tầng dưới có một người đàn ông cộc cằn mắng chửi: “Tầng trên bị điên hả? Nửa đêm muốn cãi lộn thì cút ra ngoài cãi! Mẹ nó đừng có làm phiền người khác!”
Trác Tuấn Quý hèn, nín ngay tức khắc.
Đợi một lúc lâu, bên kia vách liền lại truyền đến tiếng của Trác Tuấn Quý: “Vấn đề không phải là hai cái đùi vịt, vấn đề là anh không thích rằng ranh đó. Mai mốt em hỏi xem khi nào nó về, nó mà về thì giấu hết đồ ngon đi. Trừ phi nó chịu giúp chúng ta mượn tiền của dì nó, còn không thì cứ quyết vậy đi. Xem coi ai thiệt hơn ai!”
Chu Văn Nhã thở dài: “Đợi khi nào có cơ hội thì em hỏi nó thử. Dì đó của nó rất giàu có, chỉ cần nó chịu mở miệng, mượn mấy trăm ngàn tệ cũng không phải chuyện khó.”
Tiếng nói chuyện phía bên kia dần nhỏ xuống.
Trác Khiêm nghe xong đoạn hội thoại, tự dưng cảm thấy cả người khó chịu. Cậu nằm xuống đặt tay lên trán, một lần nữa nhận thức được rằng ở thế giới này ngoại trừ dì Tang Nhu chưa từng gặp mặt và ba người bạn cùng phòng của cậu ra, dường như không còn ai có ý tốt với cậu.
Như thể đang sống trong hang sói, xung quanh đều là những đôi mắt xanh rình rập như hổ rình mồi.
Tuy rằng cậu cũng chẳng nhung nhớ gì người nhà bên kia, nhưng điều kiện cuộc sống ở đây quả thật không xách dép nổi bên kia. Ít ra thì ở bên kia cậu cũng không phải xài cái quạt kêu lạch cạch này, cũng không cần phải ngủ trong căn phòng vừa ẩm vừa nóng vừa nhỏ thế này.
Trác Khiêm thầm nghĩ, cậu phải về, nhanh chóng trở về.
–
Chiều ngày hôm sau.
Trác Khiêm đến trung tâm bảo hành một chuyến để lấy điện thoại về. Thật không may, chỉ khởi động thôi đã tốn hết năm phút. Được cái may là dữ liệu bên trong vẫn còn, sim vẫn còn xài được.
Trên đường về, Trác Khiêm không lên thẳng nhà mà vào một tiệm net gần đó.
Cậu sao lưu lại toàn bộ chứng cứ ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc trò chuyện và lịch sử chuyển khoản. Sau đó phân loại, chia thư mục, tiện thể gửi phần của Trịnh Thiện đến mail của Ngô Mạn. Số còn lại cũng lưu vào cloud, khi nào cần thì có mà gửi ngay.
Làm xong những việc này, cậu mới nhớ ra mò điện thoại thử.
Trong album điện thoại có hơn một nghìn tấm hình, tất cả đều là ảnh ăn chơi đàn đúm cùng lũ bạn xấu. Có thể nhìn ra trước kia nguyên chủ vẫn luôn sống một cuộc sống thoải mái, mơ mơ màng màng như người say. Ngoại trừ mấy cái này, còn có khá nhiều ảnh của Yến Thư Dương——không có ngoại lệ, tất cả đều là ảnh chụp lén.
Yến Thư Dương trong ảnh đều cách ống kính một khoảng nhất định, một số là đang đi trên đường, một số là đang nghe giảng ở phòng học chung, một số là đang tựa vào lan can hành lang phơi nắng.
Dù nguyên chủ toàn chụp lén từ góc chết thì Yến Thư Dương vẫn trông rất đẹp trai, gương mặt tuấn tú, đường hàm sắc nét. Nhìn thoáng qua, cậu ta trông như một thiếu niên sáng chói bước ra từ trong truyện, vừa nhìn là thấy hình tượng nam chính tiểu thuyết điển hình.
Trác Khiêm lướt một hồi mới phát hiện ra tất cả ảnh của Yến Thư Dương đều đã được thêm vào một album riêng, tên album là “ysy” ——tên viết tắt của Yến Thư Dương.
Ngón tay Trác Khiêm dừng trên chữ “Xóa” vài giây, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xóa đi.
Dường như thông qua những tấm ảnh đó, cậu cơ thể cảm nhận được khi nguyên chủ chụp lén Yến Thư Dương đã ngập tràn niềm vui của tình yêu như thế nào. Dù cho cậu không ưng cách sống của nguyên chủ nhưng cậu cũng đã cướp đi cơ thể của nguyên chủ, chung quy ra vẫn không thể xem như không có gì mà xóa mất báu vật của nguyên chủ được.
Cậu thở dài, đóng album lại, bấm vào tin nhắn.
Tin nhắn đầy ắp, mở đại vài cái, hầu như đều là tin nhắn đòi nợ của đàn em Dư Vĩ. Đe dọa dụ dỗ các thứ ép Trác Khiêm trả tiền. Tin nhắn mới nhất cách đây hai tiếng, bảo là nếu Trác Khiêm không trả tiền thì sẽ tới tận trường cậu.
Mới vừa ấn thoát ra, lại có cuộc gọi đến.
Trác Khiêm nhìn dãy số lạ trên màn hình, quyết đoán tắt điện thoại.
Ra khỏi tiệm net, sắc trời bên ngoài vừa hay đúng lúc, Trác Khiêm về nhà thu dọn vài món đồ, chuẩn bị quay về trường.
Trong nhà chỉ có mình Trác Tuấn Quý buồn chán nằm trên sô pha xem TV. Chu Văn Nhã đi giúp việc còn chưa về, Trác Phi trốn Trác Khiêm cũng không biết đã chạy đi đâu.
Trác Tuấn Quý liếc nhìn cặp trên tay Trác Khiêm, cà rỡn nói: “Lại đi à, lần sau khi nào về?”
Trác Khiêm chẳng muốn đáp lại lời Trác Tuấn Quý, lập tức bước tới cửa, nín thinh đổi giày.
Kể từ khi Trác Tuấn Quý ở lì trong nhà tới nay, người ta hay nói ông ta ăn bám vợ.
Tuy trông ông ta có vẻ không để bụng mấy lời đó, nhưng nếu nói trong lòng không thấy mặc cảm thì chắc chắn là nói phét. Với cả, tối qua vừa bị Trác Khiêm nói móc một trận, trong lòng ông ta vẫn còn ức chế, lần này bắt được cơ hội, ông ta lập tức đứng huỵch dậy từ sô pha, chỉ vào Trác Khiêm mắng: “Mày tỏ thái độ gì vậy? Chú đang nói chuyện với mày đó. Mày lớn rồi, cánh cứng rồi, lời chú nói cũng không thèm nghe nữa đúng không?”
Trác Khiêm đã thay giày xong, rốt cuộc cũng có xíu phản ứng, cậu quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ bất lực: “Vì con đang lo sẽ chạm vào nỗi đau của chú đấy ạ.”
Trác Tuấn Quý theo bản năng hỏi: “Nỗi đau gì?”
Trác Khiêm thản nhiên mở miệng: “Đùi vịt.”
“…” Trác Tuấn Quý lại lần nữa bị chọc nghẹn họng, không nói nên lời. Đúng là ông ta trách cứ Trác Khiêm ăn đùi vịt của ông ta thật, nhưng câu này nghe từ mồm Trác Khiêm lại cứ có cảm giác quai quái, ông ta không thể không tự biện minh, “Chú làm gì có ý đó, chú quan tâm con lần sau khi nào về thôi.”
Trác Khiêm khó hiểu chớp mắt: “Chú lo lần sau con về lại ăn mất đùi vịt ạ?”
Trác Tuấn Quý: “…”
Coi như ông ta đã xác nhận xong, thằng cháu này không có gì ngoài khả năng chọc giận người khác. Còn nói tiếp thì chắc ông ta sẽ bị Trác Khiêm chọc ra bệnh tim luôn mất.
Thế là Trác Tuấn Quý vác cái mặt ủ ê nằm phịch xuống sô pha, trông có vẻ không muốn quan tâm đến Trác Khiêm nữa.
Trác Khiêm đi ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi tòa nhà thì thấy một bóng người quen đứng ngoài cổng lớn. Hình như người đó đang đợi ai, liên tục nhìn xung quanh. Khoảnh khắc bất chợt đối mắt với Trác Khiêm, người đó bỗng sững người.
Trác Khiêm cười vẫy tay: “Đỗ Học Gia.”
Không biết Đỗ Học Gia nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt đỏ bừng như quả táo đỏ, như có tật giật mình mà dời mắt đi chỗ khác.
Trác Khiêm đi qua, hỏi: “Đang đợi ai sao ạ?”
Đỗ Học Gia căng thẳng đẩy mắt kính, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Trác Khiêm: “Phải.”
“Vậy anh đợi tiếp đi.” Trác Khiêm nhấc chân, “Em về trường đây.”
Vừa mới đi được hai bước, lại bị Đỗ Học Gia gọi lại.
Đỗ Học Gia do dự một chốc, nhỏ giọng nói: “Anh không biết có phải em chọc phải phiền toái gì ngoài kia hay không. Mấy ngày nay có bọn côn đồ đi loanh quanh, nghe nói bọn họ hỏi thăm địa chỉ nhà em khắp nơi đấy.”
Trác Khiêm nghe là biết ngay bọn Dư Vĩ, cậu mỉm cười: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết.”
“Không có gì.” Đỗ Học Gia nhẹ lắc đầu, ngập ngừng nói, “Nếu em gặp phải khó khăn, không giải quyết được thì có thể nói với anh, thêm người thì có thêm ý tưởng, có lẽ anh sẽ giúp ích được gì đó.”
Câu nói này khiến Trác Khiêm bất ngờ. Đỗ Học Gia là bạn học của anh họ Trác Duệ của nguyên chủ, khá thân với Trác Duệ, nhưng Trác Duệ và nguyên chủ chẳng khác gì người xa lạ. Không thể hiểu nổi Đỗ Học Gia lại sẵn lòng bỏ qua Trác Duệ mà lo lắng cho cậu.
Trác Khiêm thấy ráng đỏ trên mặt Đỗ Học Gia, đột nhiên nghĩ đến: “Anh cố tình đến tìm em nói chuyện không?”
Đỗ Học Gia bị vạch thẳng nỗi lòng bỗng trở nên hoảng loạn, anh ta vừa lắc đầu vừa xua tay, hận không có mười cái mồm để giải thích. Nhưng anh ta vốn không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, giả dụ có mọc ra mười cái mồm thật cũng không làm nên chuyện.
Huống chi, đúng thật là anh ta đã phơi nắng một tiếng đồng hồ chỉ để nói mấy lời này với Trác Khiêm.
Trác Khiêm bị dáng vẻ hoảng hốt của Đỗ Học Gia chọc cười, cậu khoa trương cười ha ha ha không ngừng được, đôi mắt híp lại một đường thẳng.
Đỗ Học Gia nhìn gương mặt tươi cười của Trác Khiêm, trái tim hoảng loạn lạ thay lại bình tĩnh lại. Anh ta chờ Trác Khiêm cười xong, mới nghiêm túc nói: “Anh nói thật, nếu em có chuyện thì có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
Trác Khiêm gật đầu, nói cảm ơn, nhưng không để lời Đỗ Học Gia nói vào lòng.
Đỗ Học Gia là người tốt, cậu không cần phải kéo Đỗ Học Gia vào cuộc sống nát bấy của cậu.
Về tới trường, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa tới.
Trác Khiêm đặt mũ lưỡi trai đã giặt sạch lên bàn Kiều Kiệt, sau đó ngồi vào bàn mình bắt đầu tính toán.
Hiện tại, cậu không có bao nhiêu tiền, ngoại trừ số tiền Trác Phi trả trước một phần, tiền bán đồ và tiền đặt cọc câu lạc bộ thì không còn gì nữa. Mấy ngày nay cậu còn liên tục chi ra vài chi phí linh tinh, giảm một khoản nữa. Số dư hiện tại của cậu chưa được hai nghìn tệ, còn không bằng số lẻ của khoản nợ.
Nếu muốn trả hết nợ, phải nghĩ cách kiếm được nhiều tiền hơn.
Trác Khiêm chống cằm sầu não, hồi xưa tiền tiêu vặt xài hoài không hết, còn có một tấm thẻ đen được ba mẹ cho, chưa bao giờ phải lo lắng vấn đề tiền bạc. Bây giờ vào thế giới này mới sâu sắc hiểu được sức nặng của mấy chữ “cơm áo gạo tiền”.
Cậu đang sầu thúi ruột, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình hiện tên “Hướng Giai Tư”.
Trác Khiêm suy nghĩ một lát mới nhớ ra Hướng Giai Tư là con gái của dì Tang Nhu, giờ đang học năm ba ở chỗ khác. Cô và nguyên chủ gần như không có qua lại, chỉ là kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô có cùng Tang Nhu ăn một bữa cơm với nguyên chủ, chấm nhan sắc của nguyên chủ, rủ rê nguyên chủ làm người mẫu ảnh cho đám bạn của mình.
Những người theo nghề nhiếp ảnh đều không hề nghèo, Hướng Giai Tư và đám bạn càng là một hội nhóm giàu có, không thèm chớp mắt đưa ra mức lương bốn chữ số một ngày. Ngay cả nguyên chủ tính sĩ diện vốn đang định từ chối cũng ngay lập tức quỳ rạp dưới chân người cha nhân dân tệ.
Người ta hay nói có lần một thì sẽ có lần hai. Sắp đến lễ Quốc khánh, Hướng Giai Tư sẽ quay về, người bạn của cô cũng đến thành phố D để tham dự tiệc mừng thọ quan trọng, vừa hay có thể hẹn Trác Khiêm chụp một bộ ảnh.
“Không phải lần trước em nói muốn vào giới à? Không phải trùng hợp lắm sao? Người bạn kia của chị không chỉ người giàu bình thường thôi đâu, có thể đáp ứng được mọi yêu cầu của em. Giờ chỉ cần em gật đầu một cái thôi là có thể chuyển một nửa số tiền qua trước cho em luôn!”
Hướng Giai Tư cực kỳ hào hứng, Trác Khiêm lại nhận thấy có gì đó sai sai: “Chị Giai Tư, có phải người bạn kia của chị cũng có yêu cầu gì đối với em đúng không?”
Nghe thế, tiếng nói của Hướng Giai Tư chợt ngưng bặt, đắn đo một hồi, mới mở miệng: “Đúng là có vài yêu cầu…”
“Yêu cầu gì?” Chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt, cậu nghĩ cậu vẫn có thể chấp nhận, chung quy cũng không thiệt thòi gì mấy.
Nhưng hình như Hướng Giai Tư sợ bị Trác Khiêm từ chối, không đáp ngay, ngược lại nói: “Cuối tháng này chị sẽ về cùng bạn chị, đến lúc đó chúng ta gặp trực tiếp bàn bạc.”
Nếu đối phương đã không muốn nói, Trác Khiêm cũng không ép, nói vâng dạ.
Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, ngắt cuộc gọi.