Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi
Chương 20: Nổi giận
Thẩm Gia Lan ngủ một giấc tới trưa.
Dường như Thẩm Liên và Thẩm Ngôn đã sớm quen với lịch trình ngủ nghỉ ngày đêm đảo lộn của Thẩm Gia Lan. Nhưng bắt Trác Khiêm phải đợi cùng bọn họ thì không phải phép nên họ đánh thức Thẩm Gia Lan dậy.
Trác Khiêm căng thẳng ngồi trước bàn ăn, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Thẩm Gia Lan đang mắt nhắm mắt mở, trên mặt đầy vẻ khó chịu khi bị đánh thức.
Trác Khiêm cảm thấy áp suất thấp quanh Thẩm Gia Lan, vội ngồi ngay ngắn, sợ bị giận cá chém thớt.
Cũng may Thẩm Gia Lan không để ý đến cậu, không nói một lời ngồi xuống ghế đối diện cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, sau khi đồ ăn được bưng lên, Thẩm Gia Lan lại nhanh chóng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Trác Khiêm đang cầm lấy chén đũa chuẩn bị hốc.
Trác Khiêm: “…”
Cậu nhìn quanh thì thấy, Thẩm Liên và Thẩm Ngôn chia nhau đứng hai bên bàn ăn, không có vẻ gì sẽ ngồi vào bàn ăn, mà Thẩm Gia Lan thì khoanh tay trước ngực, tìm một tư thế ngồi thoải mái, cứ im lặng nhìn cậu như thế.
Nói cách khác——
Bốn người, chỉ có mình cậu động đũa.
Trác Khiêm tự dưng cảm thấy chén đũa trong tay như biến thành củ khoai lang nóng hổi, cậu cứng người, đang định đặt chén đũa xuống thì thấy Thẩm Gia Lan đối diện hất cằm: “Ăn đi.”
Bị ba người nhìn ăn, Trác Khiêm ngại tới mức không biết nên đặt tay như nào, cậu hỏi Thẩm Gia Lan: “Cậu không ăn sao?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tôi không ăn.”
Khựng lại, nói thêm, “Tôi thấy cậu ăn rất ngon miệng.”
Lại khựng phát nữa, nói tiếp, “Cậu là người ăn ngon miệng nhất tôi từng thấy.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu không biết rốt cuộc Thẩm Gia Lan đang khen cậu hay đang chửi cậu nữa. Cơ mà sự thật chứng minh, Thẩm Gia Lan đúng là thích nhìn cậu ăn, nhìn không rời mắt từ đầu tới cuối.
Cơm nước xong, Thẩm Gia Lan cũng không ăn được mấy miếng, Thẩm Liên và Thẩm Ngôn đều mang vẻ mặt ủ rũ sầu não, cũng không dám khuyên nhủ——dù sao bệnh của Thẩm Gia Lan cũng không thể chữa khỏi chỉ bằng cách khuyên, ngoại trừ đúng hẹn đi khám, hai người chỉ có thể bỏ thêm tâm sức khi nấu ăn.
Buổi chiều, cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng không ở lì trong phòng sách nữa, y đi thẳng lên tầng bốn.
Trác Khiêm ngơ ngác đi theo sau.
Bước ra khỏi thang máy, mới phát hiện ra tầng bốn là tầng thượng. Một nửa diện tích được lợp mái làm phòng nghỉ, hơn một nửa còn lại thì trồng hoa cỏ cây cối, thậm chí còn có cả hòn non bộ và xích đu.
Trác Khiêm nhìn xích đu có hơi ham, muốn qua đó xem thử, nhưng khóe mắt trông thấy Thẩm Gia Lan xoay người bước vào một căn phòng.
Cậu nhanh chân chạy theo.
Căn phòng được trang hoàng một cách đặc biệt, bên ngoài là phòng thay đồ và tủ cất đồ, bên trong trống không, chỉ có một bức tường bóng loáng được thiết kế đặc biệt và lưới bóng.
Trác Khiêm nhìn một cái là nhận ra ngay công dụng của căn phòng này: “Bóng quần?”
Thẩm Gia Lan mở tủ giày, chuyên tâm lựa giày thể thao, không quay đầu: “Không phải cậu biết chơi bóng quần à? Đến chơi mấy lượt đi.”
Nói như gió thoảng mây trôi, không chấp nhận lời từ chối.
Đúng là Trác Khiêm biết chơi bóng quần, nhưng lâu rồi không chơi nên không biết có bị gượng tay hay không. Nhưng cậu là cậu, cậu không nhớ nguyên chủ cũng biết chơi môn này.
Vương Tử biết Trác Khiêm đang khó hiểu, giải thích: “Thẩm Gia Lan là cao thủ bóng quần. Trước kia nhằm ra vẻ trước mặt Yến Thư Dương mà cậu nói xạo là mình chơi bóng quần còn giỏi hơn Thẩm Gia Lan nhiều.”
Sau khi bị Trác Khiêm nổi giận cho ăn bơ, cuối cùng Vương Tử cũng chịu nói năng bình thường, không đụng chút gọi Thẩm Gia Lan là bạch liên hoa nữa.
Nhưng Trác Khiêm vẫn không thèm để ý tới Vương Tử.
Cậu nhức đầu tặc lưỡi, không biết nguyên chủ còn để lại cho cậu bao nhiêu “sự bất ngờ” nữa đây.
Thẩm Gia Lan mang giày thể thao xong, quay đầu hỏi Trác Khiêm: “Cậu mang size bao nhiêu?”
Trác Khiêm trả lời: “43.”
“Tôi mang 44, cậu mang giày của tôi đi.” Thẩm Gia Lan lấy ra một đôi giày thể thao giống y đúc đôi giày trên chân y ra, ném qua bên chân Trác Khiêm, “Mới đó.”
Trác Khiêm cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bên chân, đúng là đồ mới, ngay cả mác còn chưa tháo ra. Trong ký ức của cậu thì trên trang chủ của đôi giày này rất khó mua, bên bọn đầu cơ đẩy giá lên hơn bảy tám chục nghìn nhân dân tệ.
Không ngờ Thẩm Gia Lan không chỉ mua một mà tận tận hai đôi, còn tiện tay ném cho cậu mang.
Trác Khiêm nhớ tới nguyên chủ nợ bên ngoài bao nhiêu là tiền mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền mua đôi giày kia để tặng cho Yến Thư Dương, bỗng thấy trái tim đau nhói.
Tại sao không xuyên vào Thẩm Gia Lan chứ?
Hu hu hu…
Trác Khiêm mang giày vào, buộc dây giày chặt hơn một chút, khá ổn.
Bên kia, Thẩm Gia Lan đã chọn xong hai cây vợt bóng, y đưa một trong số đó cho Trác Khiêm.
Trác Khiêm nhận vợt bóng, để ý thấy Thẩm Gia Lan vẫn mặc quần jean, hỏi: “Cậu không thay quần à?”
“Lười thay.” Thẩm Gia Lan linh hoạt xoay vợt, trông y có vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn đấu thử, khuôn mặt vốn âm u hiện lên chút ý cười, y híp mắt nhìn Trác Khiêm, “Tôi không thay quần cũng có thể khiến cậu thua sấp mặt.”
Trác Khiêm: “…”
Bệnh tâm thần tuổi nổi loạn trốn từ đâu ra vậy ba!
Vợt do Thẩm Gia Lan chọn rất dễ xài, có thể là do đắt tiền, so với vợt bóng Trác Khiêm từng xài trước kia còn thuận tay hơn. Cậu phát bóng trước, đánh với Thẩm Gia Lan năm sáu lượt, cuối cùng không đọ lại Thẩm Gia Lan, không tiếp được bóng.
Nhưng nhìn là biết Thẩm Gia Lan nương tay.
Không, nói chính xác là Thẩm Gia Lan không tin Trác Khiêm biết chơi bóng quần, đánh đại năm sáu lượt mới bắt đầu nghiêm túc.
Trác Khiêm nhặt cầu, quay đầu lại thấy Thẩm Gia Lan không thèm giấu vẻ bất ngờ trên mặt.
Thẩm Gia Lan nhướng mày: “Hóa ra cậu biết chơi bóng quần thật.”
Trác Khiêm cạn lời.
Hoá ra Thẩm Gia Lan đã biết nguyên chủ chém gió từ đầu, còn cố ý thử cậu.
Thẩm Gia Lan ơi là Thẩm Gia Lan, trông bề ngoài thì là một chàng trai xinh đẹp, sáng sủa, gọn gàng, kết quả tính nết khó ở thì thôi, bụng dạ còn xấu xa nữa!
Trác Khiêm hậm hực: “Tôi vốn biết chơi, chỉ là không giỏi bằng cậu thôi.”
“Kỹ thuật không tệ.” Thẩm Gia Lan khen cho có lệ, y xoay cây vợt trong tay, gác lên vai, một tay đút túi, dáng đứng trông tùy hứng nhưng đẹp trai đến mức Trác Khiêm không cầm lòng được dừng tầm mắt trong giây lát.
“Thế này, chúng ta đấu đi.” Thẩm Gia Lan bỗng nghĩ ra, “Một hiệp 15 điểm, tổng cộng ba hiệp, chỉ cần cậu thắng một thì tôi sẽ thực hiện một nguyện vọng của cậu.”
Trác Khiêm một giây trước còn đang bơ phờ, hai mắt bỗng sáng như đèn pha: “Thật hả?”
Thẩm Gia Lan hạ vợt xuống, cười nửa miệng: “Tôi chưa từng nói dối.”
Tự dưng Trác Khiêm cảm thấy đang bị nói móc: “…”
Nếu Thẩm Gia Lan đã nói vậy, Trác Khiêm nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu ném cầu sang cho Thẩm Gia Lan, sau đó làm nóng người một phút.
Bắt đầu trận đấu, Trác Khiêm nắm chặt vợt bóng, nhẹ cong người, tập trung toàn lực vào trận đấu.
Vừa nãy Trác Khiêm vẫn chưa phát huy hết toàn bộ khả năng, hơn nữa còn gượng tay, động tác không ít thì nhiều cũng hơi chậm chạp. Lần này đã làm nóng người, động tác của cậu trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn.
Mới đầu Thẩm Gia Lan vẫn đánh chơi chơi như cũ, sau khi thua vài phát, biểu cảm của y mới dần nghiêm túc, cũng càng lúc càng tập trung thi đấu.
Xong ba hiệp, Trác Khiêm cố hết sức, lưng áo mướt mồ hôi, bất chấp hình tượng nằm sải lai ra đất, thấy mệt như trâu.
Nhìn qua Thẩm Gia Lan, sắc mặt đỏ bừng, mái tóc đen cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn đỡ hơn Trác Khiêm nhiều, chỉ tựa vào tường thở dốc, lồng ngực phập phồng.
Trác Khiêm quay đầu đón lấy ánh mắt Thẩm Gia Lan, vui vẻ nhếch khóe môi cười, cậu quơ quơ ngón trỏ: “Ba thắng một, tôi vừa tháng một hiệp, cậu thua rồi.”
“Mới nãy không tính.” Thẩm Gia Lan đứng thẳng dậy, khom lưng nhặt vợt bóng dưới đất lên, “Đánh lần nữa.”
Nụ cười trên Trác Khiêm lập tức cứng đờ: “Mắc gì không tính?!”
Thẩm Gia Lan chơi thua, trông cực kỳ không vui, mặt xụ một cục, y lạnh lùng liếc Trác Khiêm: “Đây là địa bàn của tôi, tôi nói không tính là không tính.”
Trác Khiêm nghẹn họng.
Chơi dơ vậy cũng được hả!
Không thích thua thì đừng có đòi đấu, gì vậy trời…
Trác Khiêm nhịn xuống bực tức trong lòng, chống hai tay ngồi dậy, cậu thấy Thẩm Gia Lan đã chuẩn bị sẵn sàng, không thể không ráng đấu lại một lần nữa.
Đúng là Thẩm Gia Lan rất mạnh, nhưng Trác Khiêm cũng không kém, xong ba hiệp, Trác Khiêm lại lần nữa thắng sát sút một hiệp.
Nhưng thắng là thắng!
“Tôi, tôi thắng rồi!” Trên mặt Trác Khiêm ướt đẫm mồ hôi, cậu thấy mệt như chó, nói chuyện cũng không lưu loát, “Cậu, lần này, đã đánh cược thì phải chịu thua đi chứ?”
Ai ngờ ánh mắt Thẩm Gia Lan tối sầm lại: “Không tính, lần nữa.”
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan không đợi Trác Khiêm trả lời, nhặt bóng lên phát bóng.
Tuy nhiên, trái bóng kia sượt qua người Trác Khiêm, đập vào vách tường bên phải, phát ra tiếng bịch, rơi xuống mặt đất rồi nảy lên. Trác Khiêm đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Thẩm Gia Lan, cứ như muốn nhìn thủng Thẩm Gia Lan vậy.
Thẩm Gia Lan thấy thế, nhăn mày: “Sao cậu không động?”
Trác Khiêm vốn đã cố nhịn cơn tức dữ lắm rồi, nhưng khi nghe thấy câu này, ngọn lửa giận cố dập tắt kia chợt bùng lên, đủ để lan ra cả thảo nguyên, đốt cháy sợi dây lý trí cuối cùng của cậu.
“Tại sao tôi phải động? Tôi thắng rồi.” Trác Khiêm ném vợt bóng xuống đất, giọng điệu lạnh ngắt, “Nếu cậu không muốn chịu thua thì không cần đòi đấu với tôi. Là cậu đòi đấu, kết quả người chơi xấu mấy lần cũng là cậu, không thích thua thì đừng có so. Cậu đang làm gì vậy? Tưởng tôi là khỉ để chọc chơi à?”
Nghe thế, Thẩm Gia Lan càng cau chặt mày, nhưng không nói gì.
Mặc dù Trác Khiêm nổi cáu, nhưng cũng hiểu rõ bản thân không thể đi quá xa được. Cậu im lặng một lát, nhẹ giọng lại: “Nếu cậu không muốn thực hiện nguyện vọng của tôi thì cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi không muốn chơi nữa.”
Nói xong, cậu nhặt vợt bóng lên, xoay người định ra ngoài.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng của Thẩm Gia Lan: “Cậu tức giận à?”
“…” Hỏi thẳng thắn quá, Trác Khiêm không biết nên trả lời thế nào, cậu không thể trực tiếp thừa nhận, cũng không muốn phủ nhận, ậm ừ, “Hơi hơi.”
“Bởi vì tôi bảo chơi lại?”
“Phải, vì cậu bảo chơi lại.” Trác Khiêm bị thái độ bất cần đời của Thẩm Gia Lan chọc quạu lên, trực tiếp thừa nhận, “Đúng thật đây là địa bàn của cậu, nhưng cậu cũng không nên chơi dơ chứ? Cậu không giữ chữ tín như vậy, sau này còn ai dám tin lời cậu nữa?”
Trác Khiêm nói ra sự ức chế trong lòng, Thẩm Gia Lan lại phì cười.
Giống như gặp phải chuyện gì vui lắm không bằng, cười cực kỳ thỏa chí, cười càng lúc càng to.
Trong mắt Trác Khiêm toàn chấm hỏi, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Gia Lan đã cười tới chảy nước mắt.
Thẩm Gia Lan cong lưng dựa vào từng, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, hai mắt y mơ màng ngấn lệ, trên mặt mang nụ cười nhưng nhìn sao cũng thấy không giống như đang cười thật lòng, y nói: “Tôi không giữ chữ tín như thế, kiểu gì cũng vẫn sẽ có người tin lời tôi nói. Cậu tin không?”
Đương nhiên là Trác Khiêm tin.
Không phải có Yến Thư Dương đấy sao? Cho dù Thẩm Gia Lan nói Trái Đất phẳng, e là Yến Thư Dương cũng không thèm phản bác mà tin sái cổ.
Cái này thì có gì đâu mà khoe ân ái? Chưa nghe người ta nói khoe ân ái có ngày chết sớm hả!
“Chỉ có cậu nói những lời này với tôi.” Nụ cười trên mặt Thẩm Gia Lan dần biến mất, ánh mắt y bình tĩnh nhìn Trác Khiêm, “Bao nhiêu năm rồi, chỉ có cậu nổi giận với tôi.”
Trác Khiêm nói thật một câu: “Bởi vì tính tình cậu khó ở quá, nổi giận với cậu chính là tìm đường chết.”
“Ồ?” Thẩm Gia Lan hỏi, “Vậy cậu mới vừa tìm đường chết đấy à?”
Trác Khiêm với khát vọng sống sót mãnh liệt lắc đầu, nhắc lại chuyện lúc nãy, cậu còn chưa nguôi giận đâu: “Nếu không phải do cậu chơi dơ mấy lần thì tôi cũng không tức đến vậy. Đây chỉ là cảm xúc mà người bình thường nào cũng có, ai cũng sẽ nổi giận thôi, cậu thấy đúng không?”
Thẩm Gia Lan nghe lời này, không ngờ lại tán đồng gật đầu, lập tức đổi chủ đề: “Xem ra bọn họ đều không phải người bình thường.”
“Bọn họ?”
“Phải, bọn họ.” Khóe miệng Thẩm Gia Lan nhếch lên vẻ giễu cợt, “Không tức giận cũng không đau buồn, không cáu kỉnh cũng không có chủ kiến. Hệt như đang đeo mặt nạ giả tạo. Bao nhiêu năm nay, dường như tôi đã sống trong một đám không phải con người.”
Giọng nói của y dần nhỏ lại, nhanh chóng tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn vào mắt Trác Khiêm, trong giọng nói của y như có sự giác ngộ, “Hóa ra người bình thường sẽ nổi giận.”
Trác Khiêm hoang mang chớp mắt, cậu không hiểu Thẩm Gia Lan đang nói gì.
Cái gì giả tạo rồi không phải người?
Thẩm Gia Lan nói ai giả tạo không phải con người?
Cậu chưa kịp mở miệng hỏi lại, bên tai vang lên tiếng gõ cửa kính.
“Anh Gia Lan.” Thẩm Ngôn nói, “Yến Thư Dương đó lại đến tìm anh ạ. Anh muốn gặp không?”
Dường như Thẩm Liên và Thẩm Ngôn đã sớm quen với lịch trình ngủ nghỉ ngày đêm đảo lộn của Thẩm Gia Lan. Nhưng bắt Trác Khiêm phải đợi cùng bọn họ thì không phải phép nên họ đánh thức Thẩm Gia Lan dậy.
Trác Khiêm căng thẳng ngồi trước bàn ăn, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên Thẩm Gia Lan đang mắt nhắm mắt mở, trên mặt đầy vẻ khó chịu khi bị đánh thức.
Trác Khiêm cảm thấy áp suất thấp quanh Thẩm Gia Lan, vội ngồi ngay ngắn, sợ bị giận cá chém thớt.
Cũng may Thẩm Gia Lan không để ý đến cậu, không nói một lời ngồi xuống ghế đối diện cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, sau khi đồ ăn được bưng lên, Thẩm Gia Lan lại nhanh chóng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Trác Khiêm đang cầm lấy chén đũa chuẩn bị hốc.
Trác Khiêm: “…”
Cậu nhìn quanh thì thấy, Thẩm Liên và Thẩm Ngôn chia nhau đứng hai bên bàn ăn, không có vẻ gì sẽ ngồi vào bàn ăn, mà Thẩm Gia Lan thì khoanh tay trước ngực, tìm một tư thế ngồi thoải mái, cứ im lặng nhìn cậu như thế.
Nói cách khác——
Bốn người, chỉ có mình cậu động đũa.
Trác Khiêm tự dưng cảm thấy chén đũa trong tay như biến thành củ khoai lang nóng hổi, cậu cứng người, đang định đặt chén đũa xuống thì thấy Thẩm Gia Lan đối diện hất cằm: “Ăn đi.”
Bị ba người nhìn ăn, Trác Khiêm ngại tới mức không biết nên đặt tay như nào, cậu hỏi Thẩm Gia Lan: “Cậu không ăn sao?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tôi không ăn.”
Khựng lại, nói thêm, “Tôi thấy cậu ăn rất ngon miệng.”
Lại khựng phát nữa, nói tiếp, “Cậu là người ăn ngon miệng nhất tôi từng thấy.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu không biết rốt cuộc Thẩm Gia Lan đang khen cậu hay đang chửi cậu nữa. Cơ mà sự thật chứng minh, Thẩm Gia Lan đúng là thích nhìn cậu ăn, nhìn không rời mắt từ đầu tới cuối.
Cơm nước xong, Thẩm Gia Lan cũng không ăn được mấy miếng, Thẩm Liên và Thẩm Ngôn đều mang vẻ mặt ủ rũ sầu não, cũng không dám khuyên nhủ——dù sao bệnh của Thẩm Gia Lan cũng không thể chữa khỏi chỉ bằng cách khuyên, ngoại trừ đúng hẹn đi khám, hai người chỉ có thể bỏ thêm tâm sức khi nấu ăn.
Buổi chiều, cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng không ở lì trong phòng sách nữa, y đi thẳng lên tầng bốn.
Trác Khiêm ngơ ngác đi theo sau.
Bước ra khỏi thang máy, mới phát hiện ra tầng bốn là tầng thượng. Một nửa diện tích được lợp mái làm phòng nghỉ, hơn một nửa còn lại thì trồng hoa cỏ cây cối, thậm chí còn có cả hòn non bộ và xích đu.
Trác Khiêm nhìn xích đu có hơi ham, muốn qua đó xem thử, nhưng khóe mắt trông thấy Thẩm Gia Lan xoay người bước vào một căn phòng.
Cậu nhanh chân chạy theo.
Căn phòng được trang hoàng một cách đặc biệt, bên ngoài là phòng thay đồ và tủ cất đồ, bên trong trống không, chỉ có một bức tường bóng loáng được thiết kế đặc biệt và lưới bóng.
Trác Khiêm nhìn một cái là nhận ra ngay công dụng của căn phòng này: “Bóng quần?”
Thẩm Gia Lan mở tủ giày, chuyên tâm lựa giày thể thao, không quay đầu: “Không phải cậu biết chơi bóng quần à? Đến chơi mấy lượt đi.”
Nói như gió thoảng mây trôi, không chấp nhận lời từ chối.
Đúng là Trác Khiêm biết chơi bóng quần, nhưng lâu rồi không chơi nên không biết có bị gượng tay hay không. Nhưng cậu là cậu, cậu không nhớ nguyên chủ cũng biết chơi môn này.
Vương Tử biết Trác Khiêm đang khó hiểu, giải thích: “Thẩm Gia Lan là cao thủ bóng quần. Trước kia nhằm ra vẻ trước mặt Yến Thư Dương mà cậu nói xạo là mình chơi bóng quần còn giỏi hơn Thẩm Gia Lan nhiều.”
Sau khi bị Trác Khiêm nổi giận cho ăn bơ, cuối cùng Vương Tử cũng chịu nói năng bình thường, không đụng chút gọi Thẩm Gia Lan là bạch liên hoa nữa.
Nhưng Trác Khiêm vẫn không thèm để ý tới Vương Tử.
Cậu nhức đầu tặc lưỡi, không biết nguyên chủ còn để lại cho cậu bao nhiêu “sự bất ngờ” nữa đây.
Thẩm Gia Lan mang giày thể thao xong, quay đầu hỏi Trác Khiêm: “Cậu mang size bao nhiêu?”
Trác Khiêm trả lời: “43.”
“Tôi mang 44, cậu mang giày của tôi đi.” Thẩm Gia Lan lấy ra một đôi giày thể thao giống y đúc đôi giày trên chân y ra, ném qua bên chân Trác Khiêm, “Mới đó.”
Trác Khiêm cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bên chân, đúng là đồ mới, ngay cả mác còn chưa tháo ra. Trong ký ức của cậu thì trên trang chủ của đôi giày này rất khó mua, bên bọn đầu cơ đẩy giá lên hơn bảy tám chục nghìn nhân dân tệ.
Không ngờ Thẩm Gia Lan không chỉ mua một mà tận tận hai đôi, còn tiện tay ném cho cậu mang.
Trác Khiêm nhớ tới nguyên chủ nợ bên ngoài bao nhiêu là tiền mới miễn cưỡng gom góp đủ tiền mua đôi giày kia để tặng cho Yến Thư Dương, bỗng thấy trái tim đau nhói.
Tại sao không xuyên vào Thẩm Gia Lan chứ?
Hu hu hu…
Trác Khiêm mang giày vào, buộc dây giày chặt hơn một chút, khá ổn.
Bên kia, Thẩm Gia Lan đã chọn xong hai cây vợt bóng, y đưa một trong số đó cho Trác Khiêm.
Trác Khiêm nhận vợt bóng, để ý thấy Thẩm Gia Lan vẫn mặc quần jean, hỏi: “Cậu không thay quần à?”
“Lười thay.” Thẩm Gia Lan linh hoạt xoay vợt, trông y có vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn đấu thử, khuôn mặt vốn âm u hiện lên chút ý cười, y híp mắt nhìn Trác Khiêm, “Tôi không thay quần cũng có thể khiến cậu thua sấp mặt.”
Trác Khiêm: “…”
Bệnh tâm thần tuổi nổi loạn trốn từ đâu ra vậy ba!
Vợt do Thẩm Gia Lan chọn rất dễ xài, có thể là do đắt tiền, so với vợt bóng Trác Khiêm từng xài trước kia còn thuận tay hơn. Cậu phát bóng trước, đánh với Thẩm Gia Lan năm sáu lượt, cuối cùng không đọ lại Thẩm Gia Lan, không tiếp được bóng.
Nhưng nhìn là biết Thẩm Gia Lan nương tay.
Không, nói chính xác là Thẩm Gia Lan không tin Trác Khiêm biết chơi bóng quần, đánh đại năm sáu lượt mới bắt đầu nghiêm túc.
Trác Khiêm nhặt cầu, quay đầu lại thấy Thẩm Gia Lan không thèm giấu vẻ bất ngờ trên mặt.
Thẩm Gia Lan nhướng mày: “Hóa ra cậu biết chơi bóng quần thật.”
Trác Khiêm cạn lời.
Hoá ra Thẩm Gia Lan đã biết nguyên chủ chém gió từ đầu, còn cố ý thử cậu.
Thẩm Gia Lan ơi là Thẩm Gia Lan, trông bề ngoài thì là một chàng trai xinh đẹp, sáng sủa, gọn gàng, kết quả tính nết khó ở thì thôi, bụng dạ còn xấu xa nữa!
Trác Khiêm hậm hực: “Tôi vốn biết chơi, chỉ là không giỏi bằng cậu thôi.”
“Kỹ thuật không tệ.” Thẩm Gia Lan khen cho có lệ, y xoay cây vợt trong tay, gác lên vai, một tay đút túi, dáng đứng trông tùy hứng nhưng đẹp trai đến mức Trác Khiêm không cầm lòng được dừng tầm mắt trong giây lát.
“Thế này, chúng ta đấu đi.” Thẩm Gia Lan bỗng nghĩ ra, “Một hiệp 15 điểm, tổng cộng ba hiệp, chỉ cần cậu thắng một thì tôi sẽ thực hiện một nguyện vọng của cậu.”
Trác Khiêm một giây trước còn đang bơ phờ, hai mắt bỗng sáng như đèn pha: “Thật hả?”
Thẩm Gia Lan hạ vợt xuống, cười nửa miệng: “Tôi chưa từng nói dối.”
Tự dưng Trác Khiêm cảm thấy đang bị nói móc: “…”
Nếu Thẩm Gia Lan đã nói vậy, Trác Khiêm nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu ném cầu sang cho Thẩm Gia Lan, sau đó làm nóng người một phút.
Bắt đầu trận đấu, Trác Khiêm nắm chặt vợt bóng, nhẹ cong người, tập trung toàn lực vào trận đấu.
Vừa nãy Trác Khiêm vẫn chưa phát huy hết toàn bộ khả năng, hơn nữa còn gượng tay, động tác không ít thì nhiều cũng hơi chậm chạp. Lần này đã làm nóng người, động tác của cậu trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn.
Mới đầu Thẩm Gia Lan vẫn đánh chơi chơi như cũ, sau khi thua vài phát, biểu cảm của y mới dần nghiêm túc, cũng càng lúc càng tập trung thi đấu.
Xong ba hiệp, Trác Khiêm cố hết sức, lưng áo mướt mồ hôi, bất chấp hình tượng nằm sải lai ra đất, thấy mệt như trâu.
Nhìn qua Thẩm Gia Lan, sắc mặt đỏ bừng, mái tóc đen cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn đỡ hơn Trác Khiêm nhiều, chỉ tựa vào tường thở dốc, lồng ngực phập phồng.
Trác Khiêm quay đầu đón lấy ánh mắt Thẩm Gia Lan, vui vẻ nhếch khóe môi cười, cậu quơ quơ ngón trỏ: “Ba thắng một, tôi vừa tháng một hiệp, cậu thua rồi.”
“Mới nãy không tính.” Thẩm Gia Lan đứng thẳng dậy, khom lưng nhặt vợt bóng dưới đất lên, “Đánh lần nữa.”
Nụ cười trên Trác Khiêm lập tức cứng đờ: “Mắc gì không tính?!”
Thẩm Gia Lan chơi thua, trông cực kỳ không vui, mặt xụ một cục, y lạnh lùng liếc Trác Khiêm: “Đây là địa bàn của tôi, tôi nói không tính là không tính.”
Trác Khiêm nghẹn họng.
Chơi dơ vậy cũng được hả!
Không thích thua thì đừng có đòi đấu, gì vậy trời…
Trác Khiêm nhịn xuống bực tức trong lòng, chống hai tay ngồi dậy, cậu thấy Thẩm Gia Lan đã chuẩn bị sẵn sàng, không thể không ráng đấu lại một lần nữa.
Đúng là Thẩm Gia Lan rất mạnh, nhưng Trác Khiêm cũng không kém, xong ba hiệp, Trác Khiêm lại lần nữa thắng sát sút một hiệp.
Nhưng thắng là thắng!
“Tôi, tôi thắng rồi!” Trên mặt Trác Khiêm ướt đẫm mồ hôi, cậu thấy mệt như chó, nói chuyện cũng không lưu loát, “Cậu, lần này, đã đánh cược thì phải chịu thua đi chứ?”
Ai ngờ ánh mắt Thẩm Gia Lan tối sầm lại: “Không tính, lần nữa.”
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan không đợi Trác Khiêm trả lời, nhặt bóng lên phát bóng.
Tuy nhiên, trái bóng kia sượt qua người Trác Khiêm, đập vào vách tường bên phải, phát ra tiếng bịch, rơi xuống mặt đất rồi nảy lên. Trác Khiêm đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Thẩm Gia Lan, cứ như muốn nhìn thủng Thẩm Gia Lan vậy.
Thẩm Gia Lan thấy thế, nhăn mày: “Sao cậu không động?”
Trác Khiêm vốn đã cố nhịn cơn tức dữ lắm rồi, nhưng khi nghe thấy câu này, ngọn lửa giận cố dập tắt kia chợt bùng lên, đủ để lan ra cả thảo nguyên, đốt cháy sợi dây lý trí cuối cùng của cậu.
“Tại sao tôi phải động? Tôi thắng rồi.” Trác Khiêm ném vợt bóng xuống đất, giọng điệu lạnh ngắt, “Nếu cậu không muốn chịu thua thì không cần đòi đấu với tôi. Là cậu đòi đấu, kết quả người chơi xấu mấy lần cũng là cậu, không thích thua thì đừng có so. Cậu đang làm gì vậy? Tưởng tôi là khỉ để chọc chơi à?”
Nghe thế, Thẩm Gia Lan càng cau chặt mày, nhưng không nói gì.
Mặc dù Trác Khiêm nổi cáu, nhưng cũng hiểu rõ bản thân không thể đi quá xa được. Cậu im lặng một lát, nhẹ giọng lại: “Nếu cậu không muốn thực hiện nguyện vọng của tôi thì cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi không muốn chơi nữa.”
Nói xong, cậu nhặt vợt bóng lên, xoay người định ra ngoài.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng của Thẩm Gia Lan: “Cậu tức giận à?”
“…” Hỏi thẳng thắn quá, Trác Khiêm không biết nên trả lời thế nào, cậu không thể trực tiếp thừa nhận, cũng không muốn phủ nhận, ậm ừ, “Hơi hơi.”
“Bởi vì tôi bảo chơi lại?”
“Phải, vì cậu bảo chơi lại.” Trác Khiêm bị thái độ bất cần đời của Thẩm Gia Lan chọc quạu lên, trực tiếp thừa nhận, “Đúng thật đây là địa bàn của cậu, nhưng cậu cũng không nên chơi dơ chứ? Cậu không giữ chữ tín như vậy, sau này còn ai dám tin lời cậu nữa?”
Trác Khiêm nói ra sự ức chế trong lòng, Thẩm Gia Lan lại phì cười.
Giống như gặp phải chuyện gì vui lắm không bằng, cười cực kỳ thỏa chí, cười càng lúc càng to.
Trong mắt Trác Khiêm toàn chấm hỏi, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Gia Lan đã cười tới chảy nước mắt.
Thẩm Gia Lan cong lưng dựa vào từng, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt, hai mắt y mơ màng ngấn lệ, trên mặt mang nụ cười nhưng nhìn sao cũng thấy không giống như đang cười thật lòng, y nói: “Tôi không giữ chữ tín như thế, kiểu gì cũng vẫn sẽ có người tin lời tôi nói. Cậu tin không?”
Đương nhiên là Trác Khiêm tin.
Không phải có Yến Thư Dương đấy sao? Cho dù Thẩm Gia Lan nói Trái Đất phẳng, e là Yến Thư Dương cũng không thèm phản bác mà tin sái cổ.
Cái này thì có gì đâu mà khoe ân ái? Chưa nghe người ta nói khoe ân ái có ngày chết sớm hả!
“Chỉ có cậu nói những lời này với tôi.” Nụ cười trên mặt Thẩm Gia Lan dần biến mất, ánh mắt y bình tĩnh nhìn Trác Khiêm, “Bao nhiêu năm rồi, chỉ có cậu nổi giận với tôi.”
Trác Khiêm nói thật một câu: “Bởi vì tính tình cậu khó ở quá, nổi giận với cậu chính là tìm đường chết.”
“Ồ?” Thẩm Gia Lan hỏi, “Vậy cậu mới vừa tìm đường chết đấy à?”
Trác Khiêm với khát vọng sống sót mãnh liệt lắc đầu, nhắc lại chuyện lúc nãy, cậu còn chưa nguôi giận đâu: “Nếu không phải do cậu chơi dơ mấy lần thì tôi cũng không tức đến vậy. Đây chỉ là cảm xúc mà người bình thường nào cũng có, ai cũng sẽ nổi giận thôi, cậu thấy đúng không?”
Thẩm Gia Lan nghe lời này, không ngờ lại tán đồng gật đầu, lập tức đổi chủ đề: “Xem ra bọn họ đều không phải người bình thường.”
“Bọn họ?”
“Phải, bọn họ.” Khóe miệng Thẩm Gia Lan nhếch lên vẻ giễu cợt, “Không tức giận cũng không đau buồn, không cáu kỉnh cũng không có chủ kiến. Hệt như đang đeo mặt nạ giả tạo. Bao nhiêu năm nay, dường như tôi đã sống trong một đám không phải con người.”
Giọng nói của y dần nhỏ lại, nhanh chóng tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn vào mắt Trác Khiêm, trong giọng nói của y như có sự giác ngộ, “Hóa ra người bình thường sẽ nổi giận.”
Trác Khiêm hoang mang chớp mắt, cậu không hiểu Thẩm Gia Lan đang nói gì.
Cái gì giả tạo rồi không phải người?
Thẩm Gia Lan nói ai giả tạo không phải con người?
Cậu chưa kịp mở miệng hỏi lại, bên tai vang lên tiếng gõ cửa kính.
“Anh Gia Lan.” Thẩm Ngôn nói, “Yến Thư Dương đó lại đến tìm anh ạ. Anh muốn gặp không?”