Thông Thiên Đại Thánh
Chương 872: Thế giới trong Kim Thân Phật Đà Chưởng (2)
- Ngươi cũng không phải không có tiên khí, hơn nữa, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, coi như là Thái Hải Thượng Nhân, cấp bậc Chân Tiên kia ngươi cũng có thể lưu lại, cần gì phải lo lắng một tán tiên?
- Ngươi có ý gì?
- Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, chỉ cần ngươi vận dụng thỏa đáng, để hắn dẫn vào trong Lưỡng Nghi Vi Trần Trận. Đừng nói chỉ là tu vi Tán Tiên đỉnh phong, dù là tu vi cấp bậc Chân Tiên cũng chỉ có đường chết!
- Ngươi nghĩ cũng hay thật, Lưỡng Nghi Vi Trần Trận này là một trong con bài chưa lật của ta, vì một Tống Tử Phật cứ như vậy để lộ ra, quá không đáng sao?
- Cũng không phải để ngươi lộ ra, chỉ cần Tống Tử Phật rơi vào Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, dưới sự liên thủ hai người chúng ta, dù cho trong tay hắn có tiên khí cũng chỉ có đường chết, đây cũng là phương pháp an toàn nhất.
- Hiện tại tuy rằng ta đã luyện chế ra Tiên Thiên nhất mạch thần phù, thế nhưng tu vi của ta bày ra đó, vận chuyển thần phù cũng không viên mãn. Cần thời gian để thành thục, ta lập tức muốn đi vào Bích Lạc Bí Cảnh, cũng không nhiều thời gian để quen thuộc đồ vật này!
- Ngươi không phải còn có vài ngày mới đi vào sao? Hiện tại còn chưa tới thời gian nguyên khí triều tịch. Hiện tại ngươi đi vào, rất có thể sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác, vẫn nên đợi được nguyên khí triều tịch hoàn toàn phát sinh lại đi vào. Ngươi cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian. Lấy tu vi, thực lực hiện tại của ngươi, chỉ cần bố trí vài lần là được. Vả lại hiện tại ngươi có lãnh địa của mình. Ta thấy ngươi trước hết tại lãnh địa bày Lưỡng Nghi Vi Trần Trận. Làm quen một chút vận dụng trận pháp cũng tốt. Cái này đối với ngươi mới có lợi. Quen thuộc trận pháp này, sẽ giúp ngươi tiến thêm một bước đối với chưởng khống cùng lĩnh ngộ Thiên Địa nguyên khí, đối với hành trình Bích Lạc Bí Cảnh của ngươi có lợi!
- Chủ ý này không sai, coi như là không có hành trình Bích Lạc Bí Cảnh, đem Lưỡng Nghi Vi Trần Trận bày ở đây, khi có đại địch đến phạm, chí ít cũng có thể chống đỡ. Lúc này ta đối phó chính là Hoan Hỉ Phật, ta hủy hóa thân của hắn. Nói không chừng hắn sẽ tìm ta gây phiền phức. Người này so với đối thủ chúng ta từng gặp trước đây đều cường đại hơn. Vương Xà chưa chắc có thể chế trụ!
Chu Báo tinh tế suy nghĩ, Thanh Linh nói có lý, gật đầu đáp.
- Tỷ tỷ, vừa rồi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Vì sao Chu Báo phải đánh nát Tống Tử Phật kia?
Trước phủ lĩnh chủ, nét mặt Yến Vân Phỉ có chút khẩn trương, cùng Chu Báo thành thân lâu như vậy. Nàng chưa từng thấy hắn nổi giận trước mặt, tuy rằng cơn giận này không phải hướng về nàng. Thế nhưng nàng đương nhiên minh bạch đây là vì nàng gây nên.
- Không có gì, nam nhân đều có quỷ dạng này. Có thể là hắn nghĩ ngươi đi cầu tự, hắn có chút mất mặt, cho nên mới làm như vậy?
- Sẽ không, nếu như hắn nghĩ như vậy, sẽ không gặp ta, có phải là Tịnh Đàn Tự kia có vấn đề gì?
Yến Vân Phỉ lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Yến Vân Yên sắc mặt hơi đổi, miễn cưỡng cười nói:
- Hẳn là không thể nào, Tịnh Đàn Tự này nhất mạch tại thiên hạ truyền lưu rất rộng, trên mặt cầu tự cũng thập phần linh nghiệm. Lâu như vậy đều không có vấn đề, sẽ không đến Võ Dương Lĩnh này mới có chuyện đi?
- Lời tuy như vậy, thế nhưng chưa chắc!
- Nàng không cần phải lo lắng, không phải vấn đề của nàng, là Tống Tử Phật kia có chuyện!
Đúng lúc này, thanh âm của Chu Báo từ bên ngoài truyền ra, chỉ thấy hắn sải bước từ ngoài cửa đi vào, hướng Yến Vân Phỉ mỉm cười, sau đó, hung hăng trừng mắt với Yến Vân Yên:
- Hòa Dương công chúa, hi vọng ngươi không phải chỉ biết Tịnh Đàn Tự có chuyện, bằng không, món nợ này của chúng ta có thể kết lớn!
- Ha ha, lời này có ý tứ, ta sao biết được Tịnh Đàn Tự có vấn đề. Hơn nữa, Tịnh Đàn Tự đến tột cùng có vấn đề gì?
Trong lòng Yến Vân Yên căng thẳng, thế nhưng nét mặt lại lộ ra dáng tươi cười, cùng với một tia khó hiểu.
- Hừ, ngươi nếu như không biết, khẩn trương cái gì?
Tuy rằng cố gắng bình thường, thế nhưng trong lòng nàng có chút khẩn trương lại không thể gạt được Chu Báo. Sắc mặt hắn thoáng cái trầm xuống:
- Đừng nói với ta đây là ngươi dự mưu từ trước nhé!
- Ta...
Yến Vân Yên trong lòng run lên, ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì, lại nghe thấy trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng hô như sấm:
- Chu Báo, nữ nhân của ngươi ta muốn!
Tiếng hô như sấm, một hỏa hồng sắc đại thủ từ trên trời thò xuống, trực tiếp đem Yến Vân Phỉ trực tiếp bắt đi.
- Không biết điều!
Chu Báo thần sắc lạnh lùng, nhất chỉ liền hướng đại thủ kia điểm tới. Đại Tiêu Dong Thuật! Ám kim sắc hỏa diễm bốc lên, "xích lạp" một tiếng, đem đại thủ kia nung chảy.
- Ách!
Không trung truyền đến một tiếng kêu rên trầm muộn:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
- Ngươi mới là tên khốn muốn chết đó!
Thần sắc Chu Báo căng thẳng, quanh thân ám kim sắc cương khí phát ra, chín đạo ám kim sắc quang hoa chớp động, xoay quanh thành một cái lồng, hướng bầu trời chụp tới.
- Chút tài mọn!
Từ trên bầu trời lộ ra đại thủ bị nóng chảy, thế nhưng rất nhanh lại có một hồng sắc đại thủ lớn hơn, bao trùm nghìn trượng tại không trung hình thành. Trong đại thủ, đường văn có thể thấy được, phảng phất như một con Thiên Long uốn lượn. Phát ra tiếng rít gào vô tận, uy thế vô biên!
Thiên Long Đại Thủ Ấn!
Thiên Long Đại Thủ Ấn này so với Chu Báo lần trước gặp phải Hoan Hỉ Hòa Thượng sử dụng cường đại hơn gấp trăm ngàn lần.
Một chưởng chụp được, không chỉ là muốn thôi hủy Cửu Long Thần Hỏa tráo của Chu Báo, đồng dạng cũng muốn hủy đi nửa lãnh địa của hắn.
- Dám vô lễ đối với bổn tọa, để ngươi kiến thức một chút lợi hại của bổn tọa!
Một chưởng oanh tới, giống như cửu thiên ập xuống, vô số con Thiên Long phát ra tiếng long ngâm thật lớn, dương nanh múa vuốt lao thẳng tới.
- Đĩ m ngươi!
Thấy uy thế một chưởng này, thần sắc Chu Báo đại biến, Tống Tử Phật này thực không phải dễ chơi, vừa ra tay đã hạ sát thủ, căn bản không muốn cho bản thân một chút dư địa hoàn thủ.
Bất quá Chu Báo hắn không phải cường giả bình thường, cũng không phải Thông Huyền Tán Tiên bình thường. Hắn có thủ đoạn, thấy đại thủ ập xuống, hắn cười lạnh khoát tay. Một điểm tinh quang hiện lên, trong nháy mắt hóa thành hàng vạn hàng nghìn ngân sắc quang hoa. Vô số tinh quang kết thành một cái lưới lớn, đem đại thủ kia nhốt lại. Đem không trung hắn khống chế hơn ba mươi trượng phách xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trên bầu trời Võ Dương Lĩnh lại một lần nữa tinh quang chớp động, ngân tinh đầy trời. Từng điểm tinh quang giống như cành liễu rủ xuống, hóa thành tinh lực vô biên, hướng Tinh Thần Lượng Thiên Xích.