Thông Thiên Đại Thánh
Chương 623: Chủ ý thiếu đạo đức, Độc Long Đại Đế (2)
- Hôm nay, đúng là mát a!
Đứng trên một khối đá, Tiểu Báo Tử nhắm mắt lại, cảm thụ gió lạnh thổi vào mặt.
- Trách không được người ta thường nói Tây Bắc là Khổ Hàn Chi Địa a, quả nhiên, vừa đến mùa đông, nhiệt đột thấp hơn Trung Nguyên hai ba mươi độ a, gió này, giống như đao thép thổi vào mặt, làm cho da mặt đau đớn.
- Thời điểm này đi tới Hắc Vĩ Nguyên, Hắc Vĩ Nguyên đáng chết này rất thoải mái a. Diện tích Hắc Vĩ Nguyên lớn như vậy, trước kia không có gì, nhưng hiện tại phương bắc đang cắt đất phong hầu, vị trí Hắc Vĩ Nguyên biến thành điểm mấu chốt, nếu như có thể nắm giữ Hắc Vĩ Nguyên trong tay, cũng tương đương với việc nắm cả mạch máu của Tây Bắc, đả thông thông đạo Hắc Vĩ Nguyên, chính là đả thông một con đường tắt đi từ Tây Bắc đến Trung Nguyên a, điểm này, ta có thể nhìn ra, người khác cũng có thể nhìn ra, nghe nói mấy lãnh chúa ở gần Hắc Vĩ Nguyên cũng ý thức được điểm này, cho nên đã phái người đi dò xét hư thật của Hắc Vĩ Nguyên, còn có mấy đại lãnh chúa, thực lực mạnh, đang chuẩn bị liên hợp lại, đối phó với Hắc Ma Tra Mã!
Trong đầu của Tiểu Báo Tử xuất hiện những tin tức mới nhận được trong mấy ngày nay, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh.
- Tên Hắc ma Tra Mã có lợi hại, cũng không quá đáng là một đầu yêu thú thì cũng bỏ đi, nếu những tên lãnh chúa này thật sự nhìn trúng, tìm mấy cường giả đến, dưới sự liên thủ công kích của cường giả, phiến toái của nó sẽ rất lớn, nếu như ta bắt được Hắc Ma Tra Mã, bắt nó biến thành khôi lỗ của ta, tình huống kia sẽ không giống.
Nghĩ đến diệu dụng, Tiểu Báo Tử cười hắc hắc.
- Ngươi cái tên này, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đấy? Ta nhìn ngươi không giống như người sợ phiền phức, tại sao lại nghĩ ra biện pháp thất đức như vậy để đối phó Yên Phi, chẳng lẽ ngươi đang sợ hắn?
- Vũng nước Trung Nguyên càng ngày càng đục a!
Tiểu Báo Tử lắc đầu nói ra:
- Hiện tại ta không có thực lực để chen chân vào loại chuyện này, cũng không muốn cuốn vào. Tuy Tây Bắc nghèo nàn, nhưng lại rất thích hợp cho việc tu thân dưỡng tính, thích hợp bế quan tu luyện, cũng dễ dàng tránh được thị thị phi phi ở Trung Nguyên, hơn nữa những ngày này ta gây náo động cũng đủ nhiều rồi, thịnh cực tất suy, nhưng trước lúc đó không ai dám ló đầu ra, chính thức có thể giúp ta chia sẻ, hiện tại vẫn chưa xuất hiện, cho nên cứ để bọn họ náo động đi!
- Ngươi cho rằng ngươi không làm náo động, người khác sẽ bỏ qua cho ngươi?
- Cho nên ta chẳng những không làm náo động, còn trốn đến Tây Bắc Khổ Hàn Chi Địa này!
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Ở cái địa phương quỷ quái này, trời cao hoàng đế xa, dựa theo danh nghĩa, là địa bàn của ta, đến địa phương của ta gây phiền toái, ta không đối phó được, không bằng tìm khối đậu hủ đâm chết đi!
Khi đang nói chuyện, thần sắc Tiểu Báo Tử khẽ động, quay đầu nhìn lại, đã thấy một người vội vàng hấp tấp chạy về hướng này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trên sườn núi Tích Lôi Sơn có một khối nham thạch, cao năm sáu trượng, nằm trên vách núi, mặt đá bằng phẳng. Vừa vặn có thể cung cấp cho một người ngồi xếp bằng, sau khi Tiểu Báo Tử trở lại lãnh địa, trở lại nơi ở của mình, trong một tòa nhà cao lớn. Nhưng trong một ngày, tám phần thời gian của hắn đều ngồi trên tảng đá ở sườn núi Tích Lôi Sơn, giống như đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, dãi gió dầm sương, bộ dáng cao thâm mạt trắc.
Người bình thường sẽ không dám quấy rầy hắn, thậm chí cũng không dám nhập tiến vào phương viên trăm trượng quanh khối tảng đá kia, chỉ là có chuyện khẩn cấp, Giang Hiểu mới gọi người tới tìm Tiểu Báo Tử, vừa nhìn thấy bộ dáng hấp tấp vội vàng của người này, Tiểu Báo Tử cảm thấy trong lòng nóng lên.
Dù lãnh địa của hắn rất lớn, nhưng người ở lại không nhiều, hơn nữa mọi người tập trung ở các thị trấn, nhưng khi người trong lãnh địa càng ngày càng nhiều. Kết cấu nhân viên đã không còn cục điện già yếu như trước, bọn buôn người cũng mang đến rất nhiều thanh niên trai tráng tiến vào lãnh địa của hắn, mà hoạt động của nhân viên càng ngày càng lộn xộn, cho nên, có một thời gian trị an không tốt, hơn nữa cách quản lý thị trấn cũng rất hỗn loạn, dưới sự bày mưu đặt kế của Tiểu Báo Tử, dùng Vương Thành, Giang Hiểu, Chu sẹo ba người làm tiểu chính phủ, phối hợp rất tốt, công tác phòng hộ trị an trong thị trấn do Chu sẹo đảm nhiệm, nhưng mà, dù thực lực Chu sẹo làm rất tốt, nhưng hắn không có khả năng quản được mọi chuyện, cho nên lại tập hợp một ít thanh niên trai tráng, không hỏi chủng tộc, đều truyền thụ võ công, làm cho lực lượng phòng hộ cơ bản của trấn nhỏ rất ổn định, mà Tiểu Báo Tử lại đặt cho cái đội ngũ này một cái tên rất thân thiết, giữ gìn trật tự đô thị.
Hiện tại đội ngũ này trong trấn nhỏ càng ngày càng lớn mạnh, nhưng tốt chất cần phải đề cao thêm.
Ngẫm lại cũng thế, những tên gia hỏa này là kẻ buôn người, hoặc là tội dân, hoặc là loạn dân rơi vào đường cùng ở phía nam, cho nên phỉ tính mười phần, làm khó phá dễ, nhưng một khi mặc lên người bộ quan phục, toàn thân không được tự nhiên, hiển nhiên còn chưa thích ứng.
Cho nên gặp chuyện gì cũng hoảng hốt, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, đều gấp gáp vội vàng.
- Vội cái gì, lại xảy ra chuyện gì!
Tiểu Báo Tử cau mày, nhẹ tay khẽ động, một tầng bình chướng vô hình mềm dẻo xuất hiện trước mặt nam tử, làm cho hắn ngừng lại.
- Đại nhân, có đại sự xảy ra, mỏ tinh thiết, mỏ tinh thuyết xảy ra chuyện!
- Mỏ tinh thiết xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu Báo Tử nhướng mày, dù trên lãnh địa của hắn có mỏ tinh thiết, nhưng bởi vì chưa đả thông thương lộ, hơn nữa lãnh địa cũng không phải rất giàu có, bởi vậy, cũng không biết nên khai thác thế nào. Chỉ kiến tạo một ít luyện thiết phường, đào một ít khoáng thạch để luyện, thỏa mãn một ít nhu cầu cơ bản của lãnh địa thì bỏ đi, cho nên mỏ tinh thiết không có người, nên xảy ra chuyện gì chứ?
Tiểu Báo Tử từ từ nhíu mày, thân hình lóe lên, liền biến mất trên tảng đá.
Một đạo hồng quang, lao thẳng xuống dưới Tích Lôi Sơn, mỏ tinh thiết nằm dưới Tích Lôi Sơn, nhưng khoảng cách với thị trấn rất xa, mà chuyện này cũng hợp ý hắn, ít nhất không có nhiều người quấy nhiễu hắn.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng mà, thời điểm hắn đến nơi, khu vực xung quanh nơi khai thác mỏ đã loạn thành một đoàn.
Hơn mười thợ mỏ nằm xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích. Hơn nữa đội ngũ giữ gìn trật tự đô thị cũng rất kỳ quái, đám người giữ gìn trật tự và Chu sẹo đứng cách đó rất xa, nhưng lại không có chút ý tứ muốn đi vào.
- Chu sẹo, đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đứng ở chỗ này làm gì, còn không tiến lên cứu người đi?