Thông Thiên Đại Thánh
Chương 62: Tiểu chút chít cổ quái
Tiểu chút chít cũng rất cảnh giác, phát hiện sau lưng không đúng, liền phun ra hai cái rắm về phía sau, nhưng hiện tại Tiểu Báo Tử đã nín thở, cho nên tuyệt chiêu đánh rắm của nó vô dụng.
Tiểu Báo Tử ra tay không chút lưu tình, mười ngón như móc câu, trực tiếp chụp lấy tiểu chút chít kia.
Tiểu chút chít cảm giác được nguy cơ, chi "Chi" một tiếng, lông mao toàn thân dựng đứng, cái đuôi kéo theo con dê nướng cũng buông ra, thân thể nhanh chóng tháo chạy, nhìn thân ảnh của nó nhẹ nhàng linh hoạt, tuyệt đối không phải là một con Hoa Lật Thử béo ú chậm chạp, nó nhảy một cái cũng vượt qua một trượng, nhanh chóng tháo chạy lên ngọn cây gần đó.
Tiểu Báo Tử chỉ là cười lạnh, tốc độ của tiểu chút chít này đúng là nhanh nhẹn, nhưng mà, nếu như hôm nay để cho nó chạy trốn, mặt mũi của mình sẽ mất hết, đang ở giữa không trung, đưa tay lên không trung, một chiêu Kim Báo Tham Trảo, hoàn toàn bao phủ thân thể của tiểu chút chút vào bên trong.
- Ta muốn nhìn xem ngươi chạy đi đâu?
Trên mặt của tiếu báo tử lộ ra vẻ đắc ý, ngay lúc tay của hắn bao phủ thân thể tiểu chút chít, thời điểm năm ngón tay nắm lại, một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Năm ngón tay của hắn nhanh chóng nắm chặt lại, trong nháy mắt thấy tiểu chút chít sẽ bị bắt lại, thì thân thể của tiểu chút chít lại giống như một tia chớp, "XÍU...UU!" Một tiếng, biến mất không thấy gì nữa, một trảo của Tiểu Báo Tử chộp vào không khí.
- Đây là chuyện gì?
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử cả kinh, thân hình rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên, hắn nhanh chóng quay đầu lại, đã nhìn thấy tiểu chút chít đã ở trên một nhánh cây ở sau lưng hắn, dùng đôi mắt nhỏ bóng bẩy nhìn Tiểu Báo Tử, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc và hiếu kỳ, hình như nó không rõ vì sao Tiểu Báo Tử lại đuổi theo nó tới đây.
Trong thế giới của nó, tất cả đều đơn giản như vậy, đụng phải đồ ăn ngon, thú vị, liền chạy tới ăn trộm, mà bất kể gặp bao nhiêu khó khắn đi nữa, đối với nó, chỉ cần phóng vài cái rắm là có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa thân pháp của nó linh hoạt, nhưng rất ít có con dã thú nào lại một mực đuổi theo nó một khoảng cách xa như vậy.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy sinh vật như Tiểu Báo Tử, hết sức tò mò, cho nên bình tĩnh dừng lại nhìn Tiểu Báo Tử.
Nhưng mà, trong mắt Tiểu Báo Tử, hắn nhìn thấy loại ánh mắt mê hoặc và hiếu kỳ này, đã diễn biến thành cười nhạo, nó có thể nhẹ nhõm tránh thoát một kích của mình, lại đứng trên nhánh cây cười nhạo Tiểu Báo Tử, con tiểu chút chít này đúng là quá mức hung hăng càn quấy, sắc mặt trầm xuống, thân thể chùn xuống, lại tiếp tục bổ nhào về phía tiểu chút chút.
Thấy Tiểu Báo Tử nhào đầu về phía trước, trong đôi mắt của tiểu chút chít hiện ra một tia hưng phấn và thú vị, nhưng nó vẫn ở trên cành cây không nhúc nhích, chờ đến khi tay của Tiểu Báo Tử gần tới, giống như nó không hề lo lắng mình sẽ bị bắt chút nào.
Lúc này đây, Tiểu Báo Tử đã cẩn thận hơn lần đầu tiên rất nhiều, đưa một tay ra, cánh tay còn lại cũng nhanh chóng chộp tới, dưới thiên la địa võng như thế, đã phong kín đường lui từ trên xuống dưới của tiểu chút chít.
- Xúi... Uu!
Thời điểm Tiểu Báo Tử cảm thấy sắp hoàn toàn bắt được nó, tiểu chút chít tiêu thất vào hư không, mà lúc này, cánh tay còn lại của Tiểu Báo Tử, vẫn đang phong tỏa bốn phía của tiểu chút chít.
- Thuấn di!
Nó lại biến mất một lần nữa, con mắt của Tiểu Báo Tử nhíu lại, một ý nghĩ không thể tưởng tượng được xuất hiện ở trong đầu của hắn, sau lưng, tiểu chút chít vừa biến mất lại xuất hiện ở sau lưng hắn, xuất hiện trên một nhánh cây khác.
- Chẳng lẽ tiểu chút chít này có thể thuấn di?
Cho dù trong nội tâm cực độ không thể tưởng tượng nổi, nhưng trừ giải thích này ra, không còn cách giải thích nào khác, nếu như không phải thuấn di, cho dù tốc độ của nó nhanh hơn nữa, nhanh đến mức có thể tránh thoát thiên la địa võng của hắn, cũng không có khả năng hắn không cảm ứng được.
Mà tiểu chút chít này giống như tiêu thất vào hư không, lại xuất hiện một cách khó hiểu, tình hình cổ quái như vậy, chỉ có thể dùng thuấn gian di động để giải thích.
Tuy trong nội tâm kinh dị, nhưng mà, Tiểu Báo Tử vẫn quyết định thử thêm mấy lần, vì vậy, hắn lại nhào tới một lần nữa, lại là "XÍU...UU!" Một tiếng.
Lại đến, "XÍU...UU!"
Tiếp tục, "XÍU...UU!"
Ta kháo, vẫn là "XÍU...UU!"
Tiếp tục mấy lần, rốt cuộc Tiểu Báo Tử đã xác định, tiểu chút chít này không phải dùng thuấn di, mà là một loại lực lượng hiện giờ hắn không cách nào lý giải nổi.
- Nhưng mà, nếu như nó không cố tình đùa nghịch với ta, như vậy, mỗi lần nó biến mất không vượt quá phạm vi mười trượng, hơn nữa chỉ có thể di động một mình, không thể mang theo đồ vật nào theo, nếu không, nó đã sớm kéo con dê nướng đi bỏ chạy mất dạng rồi.
Máu nóng mạo hiểm trên người Tiểu Báo Tử sôi sục, trong nội tâm âm thầm suy tư, một phen đuổi bắt vừa rồi, giống như một lão thái thái tám mươi tuổi còn muốn lùng sục bụi cỏ bắt thỏ, làm cho hắn mệt đến muốn ngất ngư.
Thời điểm này, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được tâm tình của dã thú và chim bay, bởi vì tên tiểu gia hỏa này né tránh rất giỏi, đồng thời kết hợp với phóng rắm, hiển nhiên sinh vật chung quanh không thể nào sinh tồn trong hoàn cảnh này.
- Muốn bắt được nó, không thể nào làm như vậy được!
Cảm thấy cố gắng không có hiệu quả, Tiểu Báo Tử đành phải hậm hực nhìn tiểu chút chít, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với tiểu chút chít này nữa, nhấp nhô mấy cái, chạy ra ngoài rừng rậm.
Tiểu chút chít thấy Tiểu Báo Tử bỏ đi, hiếu kỳ liếc nhìn về phương hướng hắn biến mất, nó lại nhìn về phía thịt dê nướng trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ nhân tính.. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Xoát! Thoáng một cái nhảy từ trên nhánh cây xuống, dùng cái đuôi cuốn lấy, kéo thịt dê nướng, tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước.
Sau mấy hơi, thân ảnh của Tiểu Báo Tử lại xuất hiện trong rừng rậm một lần nữa, xa xa dán mắt theo sau tiểu chút chít.
Đi theo đằng sau tiểu chút chít, đi được một quảng đường chừng năm sáu dặm, cục tức trong bụng của Tiểu Báo Tử đã biến mất sạch sẽ.
Tiểu chút chít này cực kỳ có ý tứ, kéo thịt dê nướng đi, một đường rất hung hăng càn quấy, bách thú lui tránh, điều này cũng nằm trong tính toán, không thể nghĩ đến, sau khi tiểu chút chít này đi được một đoạn, trong miệng lại "Hừ chi" một tiếng, lúc xảy ra tình huống này, Tiểu Báo Tử đang mệt mỏi không chịu nổi, kết quả sau khi nghe được, thiếu chút nữa đã cười lên, gia hỏa tiểu chút chít này đang ca hát, còn hát ra một chút ít làn điệu, lại nhìn nó nện bước đi nhanh về phía trước, hai bước chân liền hát lên một tiếng, bộ dáng hiên ngang ngưu bức, toàn thân đều là lông tơ mịn màng, đỉnh đầu có một nhúm lông trắng bị gió thổi ngược ra đỉnh đầu, giống hệt như chuột Jerry trong phim hoạt hình mà hắn vẫn thường xem.