Thông Thiên Đại Thánh
Chương 596: Đi đến hỏa mạch (3)
- Ít nhất cũng là một cường giả, một cường giả khiến Vương Xà và Chu Báo đều không dễ dàng đắc tội.
- Minh Nguyệt Thắng mỉm cười, chỉ là trong vẻ mỉm cười vẫn mang theo một tia lo lắng. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bệ hạ, Chu Báo này che dấu hiển nhiên sâu hơn chúng ta tưởng nhiền, thần binh trong tay hắn chúng ta cũng chưa từng nghe qua, cái này chỉ có hai loại khả năng, một là từ thời kỳ thượng cổ đến giờ chưa từng xuất thế, vận khí của hắn tốt, bị hắn phát hiện ra, loại khác chính là vừa được rèn ra. Nếu như là loại thứ hai thì.., bệ hạ, sự thật đã hoàn toàn ngoài phạm vi khống chế của chúng ta rồi!
- Đúng vậy a, nếu quả thật là vừa được rèn ra, như vậy, sau lưng Chu Báo khẳng định có một cổ lực lượng cường đại, chính vì cổ lực lượng cường đại này, cho nên hắn mới hung man bá đạo như thế, cũng không phải vì đầu óc của hắn không tốt, mà là hắn đủ tin tưởng, căn bản là không sợ ngàn năm thế gia Vương gia này!
- Theo tác phong làm việc trước sau như một của hắn thì khả năng rất lớn!
Minh Nguyệt Thắng khẽ thở dài.
- Bối cảnh có thực lực hùng hậu cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, hắn vậy mà đi ra hô phong hoán vũ, đến tột cùng là do ý của mình, hay là kẻ nào khác bày mưu tính kế, đây mới là mấu chốt a, bệ hạ, xem ra, chúng ta cần phải chú ý tới Chu Báo nhiều hơn rồi!
- Ân, tuổi của hắn không lớn, ngươi xem, ta nếu như chọn hắn làm phò mã, có thỏa đáng không?
- Đương nhiên không ổn!
Minh Nguyệt Thắng vội vàng lắc đầu nói.
- Tiểu tử này chính là một thất phu điển hình, nếu đồng ý thì còn may, như nếu phạm vào điểm cố kị của hắn, không đồng ý, vậy thì đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, gây chuyện không tốt, còn có thể ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng gia nữa. Hơn nữa, hắn vừa mới làm Vương gia mất thể diện, bệ hạ liền muốn chiêu hắn làm phò mã, đây không phải là đánh vào mặt Vương gia sao?
- Có lý!
Yến Vân Thiên gật đầu cười nói
- Tuy rằng Vương gia lúc này mất hết mặt mũi nhưng dù sao cũng là một trong các ngàn năm môn phiệt của đại Tấn, cũng có sĩ diện!
- Bệ hạ, có phải ngài muốn gả Trường Tuệ công chúa cho Chu Báo không? !
Yến Vân Thiên sắc mặt vốn là trì trệ, sau đó cười khổ nói.
- Đúng vậy a, Yên nhi cũng trưởng thành rồi, đứa nhỏ này tử nhỏ đã thông minh hơn người, phảng phất vừa sinh ra đã hiểu chuyện, hơn nữa mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ đặt thường nhân vào mắt, trên đời này người có thể khiến nàng để vào mắt tuyệt không nhiều, Chu Báo này, có lẽ có thể mang đến cho nàng niêm vui ngoài ý muốn cũng nên!
- Trường Tuệ công chúa thiên tư hơn người, chỉ tiếc lại quá mức thông minh, bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng, công chúa này, đối với hoàng thất, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt!
- Đúng vậy a, ta hiểu rõ mà, aizz, ngươi xem tiểu hoàng thúc kia, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng của Yên nhi, ta đều lo lắng ah!
Nói ra lời này, trong mắt Minh Nguyệt Thắng hiện lên nụ cười khổ, không nói câu gì nữa, loại chuyện bí văn liên quan đến hoàng gia này, hắn vẫn nên ít xen vào thì tốt hơn.
- Bệ hạ, thiên hạ anh hùng đại hội muốn quyết ra thắng bại rồi, người xem, Tây Trữ Vương thế tử, có thể thắng được không? !
- Hắn sẽ thắng, không vì cái gì khác, chỉ vì một nụ cười của con gái, hắn cũng sẽ thắng!
Yến Vân Thiên nói.
- Cơ Dạ Nguyệt xuất thân Dao Trì, tham gia đại hội này cũng chỉ với tư cách là một cơ hội lịch lãm rèn luyện thôi, cũng không thật sự chém giết đoạt, về phần Bình Châu Lý Tú, lúc này danh tiếng của hắn đã rất lớn rồi, ta đã thông qua Lý Nguyên bắt chuyện với Lý gia rồi, dù sao đối thủ vòng tiếp theo của hắn sẽ là Sóc châu Nghiêm Văn Quang, luận bối phận, Nghiêm Văn Quang này cũng là biểu cửu của hắn, hắn sẽ biết khó mà lui, về phần người thứ hai, hắn đối với bệ hạ đã tính toán không bỏ xót, xem ra, hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, ta có lo lắng cũng vô ích!
- Thế cũng không phải, lúc này đây, xem ra ta là có chút tính sai, thực lực của những thế gia đại phái kia vẫn còn trên dự tính của chúng ta, tuy rằng dùng một kiện Thuần Dương pháp khí làm như mồi nhử, nhưng cuối cùng vẫn chưa dò xét được thực lực của bọn hắn!
- Hết thảy đều là xứng đáng chi ý mà thôi, Thuần Dương pháp khí tuy rằng trân quý, nhưng còn không đến mức khiến họ tranh đoạt vỡ đâu, nếu là một kiện Thái Hạo tiên khí thì...
- Dừng lại, dừng lại, nếu là có một kiện Thái Hạo tiên khí, ngươi cho rằng ta còn quan tâm đến thực lực của bọn hắn sao? !
- Có lý, có lý!
Minh Nguyệt Thắng liên tục gật đầu nói
- Hơn nữa, lúc này bệ hạ cũng không phải là không có thu hoạch!
- Đúng vậy a, chuyện này qua đi, thiên hạ có lẽ sẽ an ổn một thời gian, ta phóng ra những lời đồn đãi kia, bởi như vậy, những thế gia đại phiệt kia muốn quấy rối, chỉ sợ cũng phải tự cân nhắc một phen rồi!
- Bệ hạ anh minh, hiện tại, hiện giờ chúng ta quả thật cần an ổn, hoàn toàn tiêu hóa những thành tựu đạt được, đặc biệt là ba châu phương bắc, lại tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, bởi như vậy, căn cơ của chúng ta liền triệt để an ổn rồi.
- Đúng vậy a, người làm đại sự phải làm gì chắc cái đó, gấp không được ah!
Yến Vân Thiên gật đầu than thở.
- Mã Thiên Trường tuy rằng là một vương bát đản, bất quá làm việc so với ta lại ổn trọng hơn nhiều !
- Bệ hạ, Mã Thiên Trường đã đã tiếp nhận đất phong của mình, bất quá, xem tình huống thì hắn cũng không muốn giờ rời đi!
- Bất kể hắn, cứ để tên vương bát đản này muốn làm gì thì làm cái đó đi, dù sao hiện giờ chúng ta thiếu hắn một thiên đại nhân tình, lấy tính cách của hắn, không khiến chúng ta nhớ nhân tình này thì không thể an tâm được!
- Vâng!
- Ngươi đã tới, nếu như ngài không đến thì ta phải đi rồi!
Nhìn Tiểu Minh Vương mặt lạnh như nước, Tiểu Báo Tử trong nội tâm không khỏi máy động, dưới thân thể ý thức một cái, nói ra.
- Ngươi bây giờ cũng là người nổi tiếng thiên hạ rồi, muốn đi thì có thể đi đâu chứ? !
Tiểu Minh Vương cười lạnh, nhìn thoáng qua Vương Xà đứng cạnh Tiểu Báo Tử, trong mắt băng hàn lóe lên tình cảm ấm áp rồi chợt biến mất.
- Sao ngươi lại tới đây, cũng có hứng thú với Địa Hỏa nguyên tủy sao?!
- Cũng không phải, ta là sợ sau khi các ngươi gặp mặt, một lời không hợp liền muốn động thủ, tổn thương hòa khí!
- Ngươi sợ ta và hắn tổn thương hòa khí? !
Tiểu Minh Vương mi quan khẽ nhíu
- Tại sao phải nghĩ như vậy? !
- Cũng không phải cái gì đặc biệt cả, chỉ là để phòng vạn nhất thôi!
Vương Xà nhẹ nhàng nhún vai.