Thông Thiên Đại Thánh
Chương 477: Phân đất phong hầu, bế quan tại Địa Tâm Hỏa mạch (3)
Bỗng nhiên con mắt của Tiểu Báo Tử trợn trừng, bước chân dừng lại. Xoay đầu lại.
- Đại ca, đã trễ thế này rồi, sao người lại tới đây?
Người tới chính là đại ca của Tiểu Báo Tử, năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Từ một thợ săn miền sơn núi mà trở thành người giàu có nhất trong Thanh Dương Trấn, đồng thời cũng là người có thân phận cao quý nhất, hiển nhiên hắn vẫn chưa thích ứng được với tất cả những cảnh ngộ giống như mộng ảo này. Vì thế đối với người tạo ra tất cả những thứ này là Tiểu Báo Tử, tự nhiên hắn cũng sinh ra một loại kính sợ từ tận sâu trong lòng. Mặc dù hắn cũng là người nhìn thấy Tiểu Báo Tử lớn lên từng chút một, mặc dù trước kia Tiểu Báo Tử tè dầm hắn cũng giúp, nhưng mà hiện tại bất kể như thế nào hắn cũng không thể liên tưởng giữa Tiểu Báo Tử bây giờ và tên tiểu tử hắn vẫn phải giúp khi đi vệ sinh trước kia.
Hiện tại, hắn cũng không phải gọi Là Đại Cẩu Tử, mà đã có một cái tên mới, Chu Đại Hổ.
Nghe thấy Tiểu Báo Tử hơi, trên mặt hắn nhất thời hiện lên một tia khó xử, pha lẫn chút xấu hổ.
- Đại ca, có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta là huynh đệ một nhà. Không cần phải khách khí!
- Đúng!
Hắn nói, trên mặt lại càng lộ ra vẻ khó xử.
- Kỳ thật, ta muốn nhờ đệ một chuyện.
- Giúp đỡ, có chuyện gì, đại ca muốn nhờ ta giúp đỡ chuyện gì?
Tiểu Báo Tử cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đại ca cứ nói thẳng đừng ngại, chỉ cần tiểu đệ có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp!
- Tốt tốt tốt!
Chu Đại Hổ nghe xong thì hết sức hưng phấn, nói ra mấy chữ tốt liên tục, đi đến bên cạnh Tiểu Báo Tử nói.
- Ta, ta muốn, ta muốn nạp thiếp!
Giống như là dùng hết khí lực toàn thân mới có thể nói ra được những lời này. Nghe được những lời này của Chu Đại Hổ, Tiểu Báo Tử không khỏi cảm thấy đau đầu!
Ngươi muốn nạp thiếp, sao không đi nói với cha ngươi. Thẹn thùng như vậy làm cái gì ?
Nháy mắt sinh ra một cỗ xúc động muốn một cước đạp chết hắn.
- Đại ca, ngươi nói cái gì, ngươi muốn, ngươi muốn nạp thiếp?
- Đúng, đúng vậy, ta muốn nạp thiếp!
- Chuyện này sao ngươi không nói với cha mẹ, nói với ta làm cái gì?
Tiểu Báo Tử trợn trừng mắt xúc động nói.
- Không, không phải. về phía cha mẹ thì không có vấn đề, chủ…chủ yếu là, chủ yếu là đại tẩu của ngươi.
- Đại tẩu!
Tiểu Báo Tử thở dài một hơi, nhàm chán gãi gãi đầu, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ chuyện này rồi.
Vị đại tẩu này trong nhà mình chính là một nhân vật cường thế, thập phần tài giỏi, thông minh lanh lợi, trước kia đã có thời gian đứng đầu những nông dân trong thôn. Thân là vợ của lão đại, mọi việc trong nhà đều do một mình nàng quán xuyến. Nhưng mà thanh âm của nàng cũng hơi lớn, tính tình thì nóng nảy, không có chuyện gì liền lôi Chu Đại Hổ ra mắng cho một trận.
Chu Đại Hổ cũng là một người nhún nhường, dù sao đây cũng là lão bà của hắn, nông dân có thể lấy được một người vợ tháo vát cũng là chuyện không dễ dàng. Vì thế hắn mới luôn nhẫn nhịn.
- Đại ca, chuyện này ta không thể giúp được, ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên về thương lượng thật tốt với đại tẩu xem sao!
- A?
Chu Đại Hổ choáng váng, chuyện này cũng bởi vì không thể thương lượng được với gia đình nhà vợ cho nên hắn mới tìm đến Tiểu Báo Tử.
- Tiểu Báo Tử, ngươi xem!
- Đại ca, đây là việc nhà của ngươi, ngươi lại là lão đại của Chu gia ta, ngươi nói xem loại chuyện này người làm đệ đệ như ta sao có thể nhúng tay vào được đây? Chuyện này ngươi làm ngược rồi, nếu như trong tương lai ta muốn nạp thiếp, không thể thuyết phục được vợ của ta, ta sẽ tìm đại ca tới hỗ trợ. Hiện tại người không thuyết phục được đại tẩu lại chạy tới tìm ta, chuyện này hoàn toàn là ta không thể giúp được!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ vai Chu Đại Hổ, cười hắc hắc, đưa thẳng hắn ra bên ngoài biệt viện,
- Cứ như vậy đi, ngươi tiếp tục trở về thương lượng với cha mẹ thật tốt, rồi tiếp tục nghĩ biện pháp thuyết phục đại tẩu, được không?
- Nhưng mà!
Thấy hắn còn muốn nói gì đó, Tiểu Báo Tử cũng không muốn nghe hắn dài dòng liền đẩy hắn ra ngoài sân, bản thân thì xoay người trở về phòng, nhất quyết không ra khiến cho Chu Đại Hổ phải bất đắc dĩ rời đi.
Quả nhiên là nam nhân có tiền thì sẽ trở nên đồi bại!
Nghĩ đến năm đó, Chu Đại Hổ là một người miền núi thật thà chất phác!
Nhưng bây giờ thì sao?
Bây giờ cũng muốn nạp thiếp, cũng muốn nạp thiếp rồi!
Tiểu Báo Tử lắc đầu cười khổ.
Thường có câu, thanh quan cũng khó quản việc nhà. Đây là việc nhà của lão đại, hắn cũng không muốn nhúng tay vào.
- Quên đi, ngày mai ta sẽ trở về quận Trung Hòa, rèn luyện quyền pháp một chút ở trong địa hỏa mạch, tôi luyện một chút tinh thần võ đạo của ta, tranh thủ xem có thể đột phá tu vi thất phẩm không, còn mấy chuyện trong nhà này, vẫn là bớt quan tâm một chút thì tốt hơn, cứ để bọn họ tự mình xử lý đi!
Nguyên bản hắn còn muốn ở nhà thêm mấy ngày, hưởng thụ một chút thanh tĩnh nhân sinh, nhưng mà trải qua chuyện tình của Chu Đại Hổ, hắn cũng chẳng còn tâm trí nào để ở lại đây nữa!
Ba ngày sau, bên trong Địa Hỏa Tâm mạch của quận Trung Hòa.
Lý Nguyên đã rời khỏi quận Trung Hòa, hiện tại quyền cai quản Địa Tâm Hỏa Mạch ở quận Trung Hòa đã sớm đổi lại, mà mất đi ảnh hưởng của Tiểu báo Tử, quyền sử dụng của Ô gia đối với cái Địa Tâm Hỏa mạch bị giảm bớt đi rất nhiều, cùng chia đôi với Tam gia Bùi La Giản, thậm chí còn phải nhượng bộ một ít.
Dù sao quận Trung Hòa cũng không thuộc trong phạm vi thế lực của Ô gia.
Cho nên Tiểu Báo Tử muốn đi vào Địa Tâm Hỏa mạch tu luyện cũng không thể đơn giản như năm đó, có thể nghênh ngang đi vào.
Nhưng mà lúc này đây Tiểu Báo Tử hoàn toàn không có ý định nghênh ngang đi vào. Phòng thủ của Địa Tâm Hỏa mạch này thoạt nhìn thì thực sự nghiêm ngặt, nhưng đối với cao thủ như Tiểu Báo Tử mà nói thì không có bất kì tác dụng nào cả. chờ đến khi những tên hộ vệ đổi phiên gác, liền nghênh ngang đi vào. Địa Tâm Hỏa mạch trong quận Trung Hòa đối với hắn thì đã vô cùng quen thuộc rồi.
Chỉ tốn một chút công phu. Tiểu Báo Tử đã đặt chân tới bên trong thông đạo của Địa Tâm Hỏa mạch, một luồng khí khô nóng quên thuộc đập vào mặt Tiểu Bảo Tử, mà nội khí của Cửu Long Thần Hỏa trong người hắn cũng bắt đầu điên cuồng hút hỏa hệ linh khí.
- Có người xâm nhập vào Địa Tâm Hỏa mạch!
Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy trong thông đạo truyền đến một tiếng quát lớn, sau đó một đạo kình phong chợt đánh tới.