Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thông Thiên Đại Thánh

Chương 411: Huyền Quy thượng nhân, bộ tộc Bạch Nguyệt (4)




- Cho dù các ngươi không oán hận ta, nhưng ta không cần phải cứu các ngươi a!

- Ta không cầu đại nhân cứu bộ tộc của chúng ta, ta chỉ muốn đại nhân mang theo những hài tử thành niên này là xong, chúng chính là hi vọng cuối cùng của tộc ta!

Lão Nhân từ trong đống tuyết ngẩn đầu lên, tuyết trắng dính đầy chòm râu, nói ra những lời vô cùng bi thương.

- Bọn họ chính là một tia hi vọng cuối cùng của bộ tộc, ta không muốn chúng chết ở chỗ này.

- Hài tử vị thành niên?

Tiểu Báo Tử cười lạnh nói ra.

- Gió tuyết mênh mông thế này, ngươi cho rằng ta có thể mang theo đám hài tử này ra khỏi thảo nguyên sao?

Lão giả không nói gì, chỉ là rung động rung động đứng dậy.

- Hài tử trong tộc đã không còn nhiều lắm, kể cả vừa mới sinh ra, nam nữ hài, cũng không vượt quá bảy người, đại nhân không cần phải chiếu cố bọn chúng, chỉ cần mang bọn chúng ra khỏi thảo nguyên, còn lại cứ để chúng tự sinh tự diệt!

- Bảy?

Mục quang Tiểu Báo Tử rung động, tuy quy mô của bộ tộc này không lớn, nhưng cũng có mấy ngàn người, tại sao chỉ còn lại có bảy hài tử?
Giương mắt nhìn lên, trong toàn bộ bộ tộc này, hơn phân nửa lều vải đã bị gió tuyết ép xuống, dê bò chết đi không còn lại gì, người còn may mắn sống sót, ở trong rét lạnh tranh giành nhau, toàn bộ bộ tộc đều hiện ra cảm xúc tuyệt vọng, toàn bộ bộ tộc đang lâm vào nguy cư bị diệt, cho dù mình không giết chết dũng sĩ của bọn họ, bọn họ cũng không thể sống qua mùa đông này, chớ đừng nói chi là, đợi đại quân Đại Tấn bắc thượng.
Có lẽ chính vì như thế, lão nhân này mới làm ra cử động như vậy!
Cái này gọi là khi tuyệt vọng thì cách nào cũng thử, chỉ sợ chính là đạo lý này.
- Bộ tộc Bạch Nguyệt ta vào một vạn năm trước, đã từng là chúa tể trên thảo nguyên, cũng chính là hơn một vạn năm trước, vì phản đối thành lập Liên Tich Hội Minh mà bị cường lực chèn ép, sau đó suy tàn cho đến bây giờ, một vạn năm trôi qua, bộ tộc Bạch Nguyệt ta bị cướp bóc vô số lần, vốn là một bộ tộc đệ nhất trên thảo nguyên, bây giờ đã sắp tan thành mây khói, nhưng mà...
Thời điểm nói tới hai chữ "Nhưng mà", ánh mắt của lão nhân hiện ra một tia dị sắc.

- Bộ tộc Bạch Nguyệt ta, vẫn còn bảo lưu lại hai bộ điển tịch võ công, nếu đại nhân đáp ứng cứu bảy hài tử đáng thương này, ta nguyện đem điển tịch dâng lên.

- Điển tịch võ công?

Tiểu Báo Tử cười, nói:

- Chắc cũng không kỳ lạ quý hiếm đâu, nếu hai bộ điển tịch võ công này quý hiếm, thì đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc các ngươi, sẽ không dễ dàng bị giết chết như vậy?

- Bố Hòa Tịnh không thích hợp để tu luyện võ công này!

Lão nhân Ô Lực Cát cười khổ nói ra.

- Đại nhân là cao thủ võ lâm, đương nhiên biết rõ, tu luyện võ công, cũng không phải có bí tịch võ công là có thể tu thành tuyệt thế cao thủ, Bố Hòa Tịnh là đệ nhất dũng sĩ của bộ tộc, đáng tiếc hắn không có danh sư, cho nên không cách nào tu luyện võ công này, đành phải chọn một bộ võ công dễ dàng hơn để tu luyện a!

- A!

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử chợt động một cái, thời điểm giao thủ với Bố Hòa Tịnh vừa rồi, cũng cảm giác được, võ công Bố Hòa Tịnh sử dụng không giống với những dũng sĩ thảo nguyên mà hắn gặp, nhưng Tiểu Báo Tử cũng không có để ý, hiện giờ Ô Lực Cát nhắc tới, Tiểu Báo Tử liền có hứng thú.

- Ngươi nói là, võ công cổ quái mà hắn sử dụng chính là đoạt từ Nguyên vương triều?

- Vâng, không chỉ là từ Nguyên vương triều, hiện tại bộ tộc Bạch Nguyệt ta vẫn còn bảo lưu chúng, nó là do chúng ta đoạt được trong bảo khố Nguyên vương triều.

Nói đến đây, trên mặt lão nhân hiện ra vẻ tự hào.

- Năm đó bộ tộc Bạch Nguyệt chúng ta quét ngang Trung Nguyên, đã từng công hãm hoàng thành Trung Nguyên...

- Đúng vậy a, ngay cả hoàng thành cũng công hãm qua, đáng tiếc hiện tại, chỉ còn lại bảy hài tử a.

Tiểu Báo Tử cười lạnh chen ngang lời nói của lão nhân.
Thần sắc trên mặt lão nhân cứng đờ, đành phải thở dài, không dám nhiều lời nữa.

- Ngươi nói cho ta biết những chuyện này, không sợ ta động thủ đoạt bảo sao?

- Sợ, đương nhiên sợ, nhưng chuyện đã tới nước này, có sợ cũng không có biện pháp.

Ô Lực Cát cười khổ.

- Nếu đại nhân không đồng ý mang bảy hài tử này đi, như vậy, tối đa bộ tộc Bạch Nguyệt của chúng ta chỉ kiên trì được mười ngày, sẽ bị diệt tộc, mà hai bộ võ công này có lợi hại hơn nữa, cũng không còn ý nghĩa nào.

- Cho nên ngươi muốn đặt cược lên người của ta.

- Ngươi chỉ giết Bố Hòa Tịnh và các dũng sĩ khác, nhưng không thương hại những người khác...

Ô Lực Cát nói ra.

- Cho nên, ta mới có đánh cược một lần, về phần có thắng hay không, phải nhìn thiên mệnh. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

- Được rồi, bây giờ ngươi đã thắng một nửa, lấy thứ đó ra cho ta nhìn xem, nếu như hữu dụng với ta, ta sẽ dẫn bọn họ đi!

Tiểu Báo Tử nói ra.

- Ta sẽ không đáp ứng những chuyện khác, cho nên...

- Ta cũng không nhắc tới những điều kiện khác!

Lão nhân nói ra, sau đó quay người lại lúc lắc đầu với một nữ tử trung niên, nữ tử trung niên xoay người, tiến vào một gian lều vải, trong chốc lát, lấy ra hai hộp gỗ, trong lều vải đi ra, cung kính đưa đến tay lão già, lão giả tiếp nhận, hắn lại nâng lên trước mặt Tiểu Báo Tử.
Mặt Tiểu Báo Tử không biểu tình tiếp nhận hộp gỗ, mở ra xem xét, trong mắt bắn ra hai đạo tinh quang!
Đứng trước cung điện, nơi này do hắc thạch xây thành, gió tuyết bay khắp nơi, mà tòa cung điện này lại xây dựa vào trong lòng núi, cho nên không bị bất cứ ảnh hưởng gì.
Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba, từng bước một vượt qua cánh đồng tuyết, đi tới trước cung điện khổng lồ này, dù một thân tu vi của hắn là Cửu phẩm đỉnh phong, chỉ kém một bước là bước vào Thông Huyền Bí Cảnh, nhưng trong hàn cảnh cực kỳ lạnh như hiện giờ, cũng cực kỳ hao tổn thể lực, sau khi tiến vào phạm vi của cung điện, cũng thở ra một hơi, trên khuôn mặt trắng bệch hiện ra một tia đỏ ửng, sau đó, kế tiếp là thở dốc hồng hộc, tuy hắn đã đè nén tần suất hô hấp của mình, nhưng ở trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này, tiếng ồ ồ khi thở dốc cũng lộ ra một cách rõ ràng.
Tại đây thập phần yên tĩnh, tuy chỉ cách một bước, nhưng một bước này, lại xa xăm như chân trời.
Bên ngoài chính là gió tuyết, lại bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản ở bên ngoài, dù gió có lớn bao nhiêu, tuyết có dày đặc thế nào, sấm sét gào thét trên bầu trời, cũng không thể xuyên thấu được tầng bình chướng vô hình này, điều này nói rõ tầng bình chướng này vô cùng vững chắc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...