Thông Thiên Đại Thánh
Chương 401: Dị nhân Ngự Phong Thông Thiên Lôi (1)
Trong mắt hắn, Ngân Thành Lữ thị, bất quá chỉ là thổ hào xưng bá một phương mà thôi, vậy mà dám dùng kịch độc hạ độc, lại mưu đoạt pháp khí của hắn, cái này cũng thôi đi, đây là do lòng tham lam mà ra, nhưng sau khi bị mình bắt được còn không phục, mà không chỉ không phục, còn lấy Ngân thành Lữ thị ra hù dọa hắn, giống như là Ngân thành Lữ thị to lớn lắm.
Chính là một tên ngu xuẩn không biết thế nào là trời cao đất dày!
Nhìn tên ngu xuẩn đang giãy giụa gào rú dưới chân, Tiểu Báo Tử lại giơ chân lên, một cước dẫm nát cánh tay hắn.
- Gờ-rắc!
- A!
Một thanh âm cốt cách vỡ vụn, như tiếng heo bị mổ kêu thảm thiết, một lần nữa kinh động đến đám khách trong hậu viện phủ nha.
Bất quá lúc này, bọn hắn đều biết một tên tiểu tặc bị đại nhân bắt được, tự nhiên sẽ không ào ào vọt tới trước cửa phòng đại nhân như lúc nãy.
Trong phòng liên tục truyền ra tiếng kêu thảm thiết, liền nghe "hô" một tiếng, một thân thể màu đen phảng phất như túi vải rách bay ra từ trong phòng Tiểu Báo Tử.
- Lai Hồng, tìm một chỗ xử lý thi thể hắn!
- Vâng!
Lộ Lai Hồng đáp, kêu mấy binh sĩ khiêng thi thể tên đạo tặc vừa bị Tiểu Báo Tử đập chết đi xử lý.
Một đêm này, không có chuyện gì xảy ra!
Chỉ là Tiểu Báo Tử không cách nào ngủ được.
Tên đạo tặc bị hắn giết, địa vị tại Lữ gia không thấp, không, nói cách khác là rất cao, chắc cũng nuông chiều nên thành ra tính tình duy ngã độc tôn, không biết thế nào là trời cao đất dày. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đối với cái dạng người mưu độc, hòng cướp lấy pháp khí của mình, Tiểu Báo Tử tất nhiên sẽ không lưu tình, bất quá Mậu giang thành gần Ngân thành quận, Tiểu Báo Tử cũng không muốn kết một cái đại thù như vậy, liền trực tiếp dẫm nát đầu hắn, khiến người ta không thể nào nhìn rõ hình dạng, lại bảo Lộ Lai Hồng xử lý thi thể như xử lý một tên tiểu tặc bình thường, như vậy, dù Lữ gia có hoài nghi cũng không có chứng cứ.
Hiện tại, vấn đề là tin tức hắn lấy được từ trong miệng gã gia hỏa tên gọi Lữ Kiếm Vân này.
- Con mẹ nó, tình huống phiền toái nhiều hơn so với tưởng tượng của ta, vốn tưởng rằng chỉ là một ít người trong giang hồ sinh lòng tham, không thể tưởng được những thế gia cỡ nhỏ cũng nổi lên tâm tư chiếm đoạt Tu la âm sát châm, bọn vương bát đản chết tiệt này, không biết pháp khí của lão tử là cái gì, liền nhận định lão tử dùng pháp khí để khiêu chiến cao thủ vượt cấp, đã như vậy, không bằng ta đặt Tu la âm sát châm này vào chỗ sáng, dù sao Châm này ta cũng là tế luyện hòa hợp quán thông, lại có thể xuất ra Tu la âm sát châm, tại sao phải sợ hắn?
Tiểu Báo Tử ngẫm nghĩ một lát, âm thầm so đo một phen trong nội tâm, tên Lữ Kiếm Vân này chỉ là một bao cỏ, Tiểu Báo Tử moi được rất nhiều tin tức từ trong miệng hắn, vốn Tiểu Báo Tử cũng không muốn giết hắn, chỉ là tin tức hắn tiết lộ đã lấy mạng của hắn.
Độc dược hắn dùng để ám hại Tiểu Báo Tử và Lộ Lai Hồng tên là Thất tâm kim ngô tán, chính là một trong chín đại độc vật trời sinh, độc tố thất tâm kim ngô hỗn hòa với mấy thứ kịch độc khác luyện chế thành, ngoại trừ giải dược độc môn bên ngoài, chỉ có Bích Linh vạn độc châu trong truyền thuyết mới có thể giải được, độc dược như vậy, Lữ thị cũng chỉ ngẫu nhiên đạt được, liền tôn sùng là chí bảo, cất giấu trong bảo khố, đơn giản không dám vọng động, nào biết Lữ Kiếm Vân là tôn tử mà lão tổ tông Lữ gia, cũng chính là đương kim lão nương Lữ thị gia chủ sủng ái nhất, nuông chiều hắn thành ra bây giờ, hỗn trướng muốn chết, bởi vậy Lữ Kiếm Vân nghe giang hồ đồn đãi, nói là Chu Báo dựa vào một kiện pháp khí, đánh chết cường giả bát phẩm Bắc Nguyên, oanh động thiên hạ, liền nổi lên tham niệm trong nội tâm.
Nếu là bình thường, hắn cũng không có tâm tư này, nhưng hết lần này tới lần khác, giang hồ đồn đãi, nói là Chu Báo bị trọng thương, không lâu sau sẽ có vô số người hướng đến Mậu giang hòng cướp đoạt pháp khí của Chu Báo.
Mà thân là công tử Lữ gia, hắn ẩn ẩn biết rõ, ngoại trừ người bình thường trong giang hồ, một ít thế gia có thực lực không kém hơn Lữ gia bao nhiêu, các hào phú cũng đều bí mật tiến về Mậu giang, hòng tìm cơ hội đoạt lấy kiện pháp khí trong tay Tiểu Báo Tử, cho nên hắn liền động tâm tư, người khác đã có thể đi, ta vì sao không thể?
Huống chi, Mậu giang thành không xa Ngân thành, Lữ gia tại đó cũng có chút thế lực, vì vậy liền lấy Thất tâm kim ngô tán của Lão tổ tông Lữ gia mang trên người, đến Mậu giang tìm cơ hội.
Kết quả, ở Mậu giang không đến hai ngày, liền gặp Tiểu Báo Tử và Lai Hồng đang dạo phố, người khác không biết Tiểu Báo Tử, nhưng hắn lại biết đấy.
Khoan nói, tuy tiểu tử này chỉ là cái bao cỏ, nhưng cũng không phải người hành động mà không có chuẩn bị, trước khi đến Mậu giang thành, hắn liền nghĩ cách lấy bức họa Tiểu Báo Tử, hơn nữa cũng suy nghĩ kỹ mấy phương án, đụng phải Tiểu Báo Tử ngoài ý muốn, cũng là cơ hội của hắn, liền tính toán thời gian, âm thầm hạ độc bên trong thức ăn hai người, sau đó chờ đến buổi tối đi chiếm tiện nghi.
Hắn rất có lòng tin với Thất tâm kim ngô tán, hơn nữa, hắn cũng biết, trong thiên hạ, ngoài trừ giải dược riêng, cũng chỉ có Bích linh vạn độc châu mới có thể giải loại độc này, cho nên lúc nhìn thấy Tiểu Báo Tử và Lộ Lai Hồng ăn sạch sẽ bát thịt chó, hắn liền cho rằng sự tình đã thành, dù sao Bích Linh vạn độc châu mấy trăm năm qua không có xuất thế, cho dù thật sự xuất thế, cũng không có khả năng xuất hiện trên người Tiểu Báo Tử.
Kết quả, hắn đã thất bại!
Trong giang hồ, cái không thiếu nhất chính là liên tưởng, những gã đàn ông du đãng trong giang hồ, nguyên một đám đều có tâm tư lung lay, không có lửa thì làm sao mà có khói, huống chi sự tình gì cũng đều có nguyên nhân.
Cho nên, Tiểu Báo Tử mới ra tay ác độc như vậy, hủy thi diệt tích.
- Lữ gia không có chứng cứ, dù có lòng nghi ngờ cũng không làm khó dễ ta được, bất quá chuyện Lữ Kiếm Vân nói thì thú vị a.
Vừa rồi Lữ Kiếm Vân bị Tiểu Báo Tử hung ác đánh cho một trận, không còn một tia ngạo khí nào, một hơi nói ra những điều không nên nói, lại là những điều trong lòng Lão tổ tông Lữ gia, cơ mật rất nhiều, nếu là thời điểm bình thường, có lẽ sẽ không hé môi nói một lời nào, nhưng đối mặt với hình dáng cùng hung cực ác của Tiểu Báo Tử, hắn nào dám dấu giếm điều gì, một năm một mười, nhất nhất đều nói ra, kể cả những chuyện không nên nói, tất cả đều nói ra cho Tiểu Báo Tử.