Thông Thiên Đại Thánh
Chương 399: Thất tâm Kim ngô Tán, đệ tử Lữ gia (2)
Diện tích quán rượu không lớn, nhưng phi thường náo nhiệt, đứng tại cửa quán cũng có thể nghe mùi thịt rượu nồng đậm, thơm nức mũi bay đến.
Cái này gọi là "Thịt chó lăn ba bận, thần tiên tọa bất ổn" .
Huống chi thịt chó nơi này chính là bí phương tổ truyền, phương thức xào nấu bất đồng với nhà khác, chỉ cần nghe một ngụm hương khí kia, liền thấm vào tim phổi, tuy Tiểu Báo Tử không phải là một gã tham ăn tật uống như Lộ Lai Hồng, nhưng hắn cũng là một người bình thường, vừa ngửi mùi vị thơm ngát kia, liền không nhịn được bước nhanh vào tửu lâu.
Sinh ý quán rượu vô cùng tốt, tuy rằng không phải là giờ cơm nhưng lầu trên lầu dưới đều chật ních người, chỉ còn lại mấy cái bàn trong góc tường là không có người ngồi.
Tiểu Báo Tử và Lộ Lai Hồng cũng không phải là người muốn gây chuyện, tự tìm chỗ trống ngồi xuống, gọi rượu và thức ăn lên, hai đĩa củ lạc tử, mặc dù không gọi thịt chó, nhưng dùng rượu nhấm củ lạc, cũng có vài phần tiêu dao.
Lộ Lai Hồng vốn vẫn có vài phần không tư nhiên trước mặt Tiểu Báo Tử, nhưng sau mấy chén rượu lâu năm, cái cảm giác câu thúc kia cũng dần dần mất đi, chỉ là, lúc mới bắt đầu, thần sắc Tiểu Báo Tử coi như không tệ, nhưng sau vài chén rượu, hắn tựa hồ phát hiện ra sự tình gì đó khiến hắn khó chịu, sắc mặt âm trầm xuống.
- Đại nhân, ngươi làm sao vậy?
- Không có gì, chỉ là một gã gia hỏa đui mù mà thôi! Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng nói, ý bảo Lộ Lai Hồng tiếp tục uống rượu.
Lộ Lai Hồng nghi hoặc trong nội tâm, thấy bộ dáng Tiểu Báo Tử như vậy thì cũng không nhiều lời, chỉ dám cúi đầu uống rượu.
Chốc lát sau, tiểu nhị bưng một mâm nóng hổi lên, trên đó là thịt chó thơm ngát đang bốc khói nghi ngút.
- Hai vị khách quan, mời dùng!
- Thơm quá a! Lộ Lai Hồng thấy thịt chó nóng hổi, đâu còn nhịn được, gắp ngay một miếng, cũng không để ý bị phỏng, liền lấp đầy vào miệng, thẳng đến khi nhét vào miệng, hắn mới phát hiện Tiểu Báo Tử còn chưa động đũa, hắn liền có chút xấu hổ.
- Tốt rồi, ta và ngươi là huynh đệ, cần gì phải câu nệ như vậy! Tiểu Báo Tử nói, cũng gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, miếng thịt vừa vào miệng, hắn liền cười lạnh.
Trong thịt có độc!
Lợi độc!
Kịch độc mãn tính!
Tiểu Báo Tử thân mang Bách linh vạn độc châu, thời điểm ở Nam Man Việt Châu cũng đã hấp thu vô số kịch độc, chỉ là không tìm được một chỗ âm hàn sát khí, liền có cơ hội phóng ra hàn quang bách độc cô đọng này, tuy thịt chó này mang kịch độc, nhưng Tiểu Báo Tử biết vẫn không ảnh hưởng gì tới mình, độc vừa vào miệng, liền bị Bách linh vạn độc châu trong cơ thể hắn hấp thu, biến thành phần dưỡng cho vạn độc châu.
- Bách linh vạn độc châu quả nhiên lợi hại a, bị ta thu lấy, hiện tại ta không sai biệt lắm là vạn độc bất xâm chi thân rồi, cũng không biết người này là ai, lại hạ độc với ta, tuy độc này rất mạnh, nhưng cũng không phát tán ngay, nếu ta đoán không lầm, hẳn là tối nay, kẻ hạ độc ta sẽ xuất hiện, trộm lấy pháp khí của ta, hắc hắc, quả thật thú vị, Tu la âm sát châm của ta trước giờ còn chưa có người sống nào nhìn thấy nó, cũng không ai biết pháp khí của ta là cái gì, chỉ là một cái phỏng đoán, nhiều người mò tới Mậu giang phủ như vậy, giống như ngày đó Kim nhạn bôi xuất thế, xem ra vẫn có rất nhiều người tham lam a! Tiểu Báo Tử âm thầm cảm khái trong nội tâm.
Trong tửu lâu này có rất nhiều người, hơn nữa gần đây lui tới đều là người trong giang hồ, cũng toàn thảo luận chuyện trên giang hồ.
Cái gì oanh động nhất trên giang hồ?
Không phải là cuộc chiến tranh giữa Bắc nguyên và Đại Tấn, không phải sự tình Tam đại tông sư Bắc nguyên truy sát Vương Xà, cũng không phải triều đình đột nhiên đưa ra mức thưởng thật lớn, kích thích người trong võ lâm đối phó Bắc Nguyên, làm suy yếu lực lượng võ lâm thảo nguyên.
Mà chính là Phó thống lĩnh thân vệ doanh tướng quân Lý Nguyên Khánh châu, trong lúc áp vận lương thảo đến Vân Châu, đã truy sát Bảo Âm Cách Nhật Nhạc, một trong tứ đại Thương lang của thảo nguyên.
Chấn động thiên hạ!
Giang hồ tự nhiên cũng chấn động, cho nên hiện tại trong tửu lâu này, ai nấy đều bàn tán về chuyện này, mà hình tượng Tiểu Báo Tử trong mắt bọn người này, khi thì xoát ngụ trường, khi thì dữ tợn, khi thì thần kỳ, khi thì quỷ dị, dù sao, cũng không có cái nào chính xác.
Những lời đồn đãi này, nghe từ đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng sau khi nghe một thời gian, liền không thấy thú vị nữa rồi.
- Đại nhân, chúng ta đi thôi, những lời đồn đãi này quả thật vô căn cứ quá mức! Chứng kiến sắc mặt Tiểu Báo Tử bắt đầu không đúng, Lộ Lai Hồng liền nói.
- Nghe giang hồ đồn đãi một chút cũng không sao, bất quá, hôm nay ta đã nghe đủ rồi! Tiểu Báo Tử cũng không nói nhiều, hai người vén màn lên, rời khỏi quán rượu.
Lúc hai người rời đi, tại một cửa sổ trên lầu hai quán rượu, thò ra một cái đầu, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt nở một nụ cười đắc ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử (tìm hoài đếu thấy, đếu tìm lại thấy), không uổng phí công phu a, tên Chu Báo này, như thế nào lại tới đây dùng cơm, giờ đã trúng Thất tâm kim ngô tán của ta, xem ngươi có còn bất tử không!
Bất quá, hắn không biết, từ lúc hắn thò đầu ra cửa sổ thăm dò, liền bị Tiểu Báo Tử nhìn thấy, thậm chí hắn nói cái gì, cũng đều không giấu được linh giác nhạy cảm dị thường của Tiểu Báo Tử.
- Không biết lai lịch tên này như thế nào, lại có kịch độc như vậy trên tay! Đi được một đoạn, lúc này Tiểu Báo Tử mới cảm thấy hoảng sợ, vừa hắn hắn đã ăn thịt chó có kịch độc, vậy mà độc tính hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
Hắn tế luyện Bích Linh vạn độc châu, hiện tại Bách linh vạn độc châu đã nhất thể với hắn rồi, thế nên hắn đều rành mạch động tĩnh của Bích Linh vạn độc châu.
Tại thời điểm ăn miếng thịt chó thứ nhất, hắn đã nhận ra dị thường của Bách linh vạn độc châu, lúc đấy mới biết là trong thịt chó có kịch độc.
Bất quá, lúc ấy hắn chỉ cho rằng là độc bình thường mà thôi, cho nên, tại thời điểm ăn, hắn không chỉ hấp thu toàn bộ độc tố trong nồi thịt chó kia, còn mượn cơ hội này vận dụng Bích linh vạn độc châu để hấp thu độc tố trên người Lộ Lai Hồng.
Lúc này hắn mới phát hiện, sau khi độc tố này bị Bích linh vạn độc châu hấp thu, độc châu liền quay cuồng trong người hắn, thấy vậy mà không thua gì toàn bộ trùng độc trong thành Việt Châu ngày ấy, lúc ấy Bích Linh vạn độc châu phải bỏ ra một thời gian dài mới có thể ngưng luyện độc tố kỳ dị thành một thể.