Thông Thiên Đại Thánh
Chương 353: Truyền thuyết Kim nhạn Bôi, lựa chọn của Lão Kim Kê (Hạ)
- Nếu trái với lời thề này, kinh mạch nhất định đứt từng đoạn, mất hết võ công! Âm thanh Kim Ngọc Tuyền trong trẻo nhưng lạnh lùng, tiếp lời hắn.
- Này, Lão Kim Kê, sao ngươi lại ác độc như vậy?
- Hừ, nếu không như vậy thì ta làm sao biết ngươi có lật lọng hay không? Kim Ngọc Tuyền cười lạnh, nói.
- Ta $#$&##@, tốt, theo lời ngươi, nếu trái lời thế này, kinh mạch nhất định đứt từng khúc, mất hết võ công, thế nào, ngươi đã hài lòng chưa?
- Đã hài lòng, đã hài lòng! Lão Kim Kê nhẹ gật đầu, cương khí chung quanh thân thể dần tiêu tán đi, giao Kim Nhạn Bôi trong tay cho Tiểu Báo Tử.
- Tốt rồi, ngươi dùng đi, hi vọng hắn sẽ không để ngươi thất vọng!
- Chắc hắn sẽ không làm ta thất vọng đâu! Tiểu Báo Tử tiếp nhận Kim Nhạn Bôi, liếc nhìn Lão Kim Kế, cười cười, không nói thêm gì, quay qua dòng suối nhỏ múc một chén nước, để trước mặt.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi dưới đất như vậy, cùng nhau đợi, thời gian trôi qua, nước trong chén cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, vốn là trong suốt thanh tịnh đã dần dần chùyển sang màu vàng kim nhạt, sau đó, màu vàng kim nhạt này dần đậm lên, biến thành màu vàng, rồi màu vàng từ từ sâu sắc đi, cuối cùng biến thành một màu hổ phách nồng đậm.
- Quả nhiên là Kim Nhạn Bôi trong truyền thuyết a, thật sự là nó! Nhìn chất lỏng màu hổ phách óng ánh nhàn nhạt, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền nhịn không được, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.
- Như thế nào, Lão Kim Kê, ngươi có thay đổi chủ ý không? Tiểu Báo Tử cười lạnh, nói:
- Hiện giờ thay đổi chủ ý còn kịp!
- Uống nhanh a, uống xong rồi đưa ta, tránh khỏi phiền phức! Kim Ngọc Tuyền hít sâu một hợi, cưỡng chế tham niệm trong lòng.
- Hoặc là, ngươi nghe điều kiện của ta, thế nào..
- Không cần! Tiểu Báo Tử nói, giơ Kim Nhạn Bôi lên uống một hơi, chất lỏng ấm, hơi nóng xuyên qua yết hầu, chảy thẳng xuống bụng hắn, chất lỏng này vừa chảy vào trong, liền biến thành một cỗ khí thế màu hổ phách, sát nhập hài hòa nội khí bên trong tứ chi Tiểu Báo Tử, không có một tia khác thường nào.
- Như thế nào, cảm giác như thế nào? Kim Ngọc Tuyền một mực quan sát phản ứng của Tiểu Báo Tử, bất quá khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Tiểu Báo Tử đã bị lớp mặt nạ che khuất, nên hắn không cách nào nhìn thấy phản ứng trên mặt Tiểu Báo Tử. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu Báo Tử không trả lời ngày, mà là nhắm mắt lại, bắt đầu vận khởi nội khí.
- Tựa hồ có một ít bất đồng!
Đúng vậy, hắn cảm thấy thân thể và nội khí mình sinh ra một ít biến hóa, nhưng loại biến hoa này cũng không rõ ràng, đặc biệt là biến hóa trên thân thể, ngoại từ cảm thấy thân thể mình tràn đầy sức sống, cưỡng chế di dời phen ủ rũ vừa rồi ra ngoài, không có mặt nào ngoài ý muốn, về phần nội khí, càng thêm biến hóa, nhưng loại biến hoa này có chút không rõ ý tứ hàm xúc.
Nói không rõ, đạo không rõ, đây chính là cảm giác hiện tại của Tiểu Báo Tử, mà hắn cũng không có tìm tòi nghiên cứu gì.
- Bất quá trong khoảng thời gian ngắn, ta cũng không rõ ràng bất đồng ở chỗ nào, có thể về sau mới nhận thức được a! Trong giọng nói Tiểu Báo Tử lộ ra ý bất đắc dĩ, đưa Kim Nhạn Bôi trong tay cho Kim Ngọc Tuyền.
- Tốt rồi, trả chén cho ngươi!
Kim Ngọc Tuyền tiếp nhận chén, không nói gì, cũng không múc nước vào như Tiểu Báo Tử lúc này, trái lại, hắn lấy trong hộp lúc nãy ra một miếng vải đen, kết cái hộp thành một cái bao, treo trên người.
- Ngươi không thử sao?
- Một trăm năm sau a! Kim Ngọc Tuyền đứng lên nói.
- Tốt rồi, đi thôi, thời gian không còn sớm, nếu không chạy nhanh thì chỉ sợ tối nay phải nghỉ trên núi một đêm a!
- Ngươi thật sự không thử một lần? Ánh mắt Tiểu Báo Tử lộ ra tia không thể tưởng tượng được.
- Hay ngươi không muốn nói cho ta là ngươi muốn tặng cơ hội này cho người khác?
- Tạm thời ta không cần thứ này, thời gian một trăm năm, ta đợi được! Sau khi nói xong, Kim Ngọc Tuyền vươn người đứng dậy, vận khởi cước pháp, nghênh ngang rời đi.
- Tên kỳ quái! Tiểu Báo Tử lắc lắc đầu, hắn có chút không đồng ý, bất quá không đồng ý hắn cũng không cưỡng ép cải biến chủ ý người khác, hắn đã muốn mang thứ này trên người, như vậy mình nói cũng chả có tác dụng gì.
Vừa rồi hai người truy đuổi một phen, chính là chạy bên trong Thục sơn, hai canh giờ, đi được quãng đường không sai biệt lắm khoảng trăm dặm, đừng nhìn bộ dáng thoải mái của Tiểu Báo Tử mà nói hắn không sao, thực tế hắn đã vận dụng tâm pháp nhạn phù đến cực hạn, nội khí hao tổn rất lớn, nếu như không có ngoại đan giúp đỡ thì nội khí hắn đã hao tổn cực lớn rồi, tuy rằng nghỉ ngơi một phen, nhưng muốn khôi phục cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, dù Kim Ngọc Tuyền là một gã cường giả thất phẩm cũng không khỏi chú ý cẩn thận, không muốn phản hồi theo đường cũ, cho nên, trên đường đi chỉ chọn hoang sơn dã lĩnh, thú đạo bí lâm, đợi lúc ra khỏi vùng núi này, đã là năm ngày sau rồi.
Mà Tiểu Báo Tử cũng có một loại cảm giác tinh bì lực tẫn.
- Rốt cuộc đã ra khỏi vùng núi quỷ quái này!
Trong một tiểu trấn bé con dưới núi, Tiểu Báo Tử và Kim Ngọc Tuyền người đầy bụi đất tiến vào cái khách sạn duy nhất ở nơi này, Tiểu Báo Tử liền đặt mông ngồi xuống, bộ dáng như không đứng lên nổi.
- Trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi ở khách sạn, ta ra bên ngoài trấn nhìn xem có ngựa để mua hay không! Kim Ngọc Tuyền dặn dò Tiểu Báo Tử vài câu, liền ra khỏi khách sạn.
- Giang hồ, giang hồ, cái này là lưu lạc giang hồ a, con mẹ nó thật là mệt mỏi! Sau khi Kim Ngọc Tuyền ra ngoài, Tiểu Báo Tử liền phân phó tiểu nhị trong khách điếm nhanh chóng nấu một chậu nước ấm để hắn hảo hảo tắm rửa, sau lại thay đổi một bộ quần áo, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái lên.
- Gần đây, thân thể và nội khí ta tựa hồ có chút biến hóa khác thường, hình như là hiệu dụng của Kim Nhạn Bôi, nhưng khó mà thăm dò hư thực trong khoảng thời gian ngắn, chẳng bằng thừa cơ hội mà hảo hảo tu luyện một phen, nhìn xem Kim Nhạn Bôi này, đến tột cùng mang đến chỗ tốt gì!
Sau khi Tiểu Báo Tử sử dụng Kim Nhạn Bôi, đây là lần thứ nhất bắt đầu tu luyện chính thức từ lúc trong vùng núi Thục kia, tuy rằng mỗi ngày đều điều tức, nhưng đoạn thời gian kia hiệu dụng của Kim Nhạn Bôi cũng không rõ ràng, hiện tại Tiểu Báo Tử cảm thấy thân thể mình tràn đầy sức sống trên diện rộng, đồng thời, biến hóa của nội khí cũng thập phần vi diệu, nhưng loại biến hóa này vẫn đang ở trong trạng thái vi diệu, cái gọi là vi diệu, có thể cảm giác được, biết là có đấy.