Thông Thiên Đại Thánh
Chương 347: Tiên cung sơ hiện (4)
- Đại nhân, người xem, có thể trì hoãn vài ngày không?
- Không được, hiện tại cảm giác vẫn còn, ta phải tranh thủ thời gian bế quan, nói cách khác, cảm giác biến mất, có bế tử quan cũng không được!
Tiểu Báo Tử lắc đầu nói.
- Không cần ta xen vào, muốn kết hôn thì cứ tiến hành a, đừng lầm ngày tốt, hiện tại thời gian quá gâp gáp, ta không thể để tâm về lễ kết hôn của ngươi, bất quá ngươi yên tâm, sau khi ta xuất quan, nhất định sẽ có hậu lễ cho ngươi!
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân! Chu Sẹo nghe Tiểu Báo Tử sẽ có hậu lễ cho mình, lập tức mặt mày hớn hở.
- Ngươi đã hài lòng chưa?
Tiểu Báo Tử cười mắng.
- Ngươi cái tên vương bát đản này, chỉ nghĩ tới hậu lễ của ta a!
- Sao có thể chứ, hắc hắc!
Chu Sẹo mặt mày hớn hở, phủ nhận nói, chỉ là biểu lộ vui mừng trên mặt đã hoàn toàn bán rẻ suy nghĩ chân thật của hắn.
Đêm đến, khách sạn Bằng Trình Giang thành, trong phòng số hai ở đình viện phía tây, hai người lóe lên, lướt ra khỏi phòng, biến mất trong màn đêm mênh mông.
Tiểu Báo Tử đi theo sau nam tử, tuy rằng đã vận khởi hết thân pháp của mình, nhưng càng lúc bị càng bị hắn bỏ xa, đến lúc hơn mười dặm, Tiểu Báo Tử đã nhìn bóng lưng nam tử, chợt dừng bước, không thi triển khinh công mà là dùng tốc độ của người bình thường đi về phía trước, vừa đi vừa kêu lên.
- Chạy cái gì mà chạy a, từ từ thôi!
Bóng đen phía trước lảo đảo mãnh liệt một cái, thiếu chút ngã đập đầu xuống đất.
Thân hình phía trước cũng ngừng lại.
- Tiểu Báo Tử, ngươi nhanh một chút, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn đấy!
- Không phải ta không muốn nhanh, mà vì ngươi là cường giả thất phẩm, ta chỉ là con gà Tứ phẩm, làm sao có thể nhanh như ngươi?
Thanh âm phàn nàn của Tiểu Báo Tử ngưng tụ thành một đường, truyền ra ngoài rất xa.
- Ngươi có ngoại đan!
Nam tử không chút khách khí, nói.
- Tiểu tử, không nghĩ đến ngươi lại giữ thực lực trước mặt ta, ta đối với ngươi không có ác ý đấy!
- Ta có ngoại đan thì thế nào? Cùng lắm tu vi chỉ là lục phẩm thôi, chẳng lẽ ngươi thật sự trông cậy ta có thể vượt qua ngươi?
Tiểu Báo Tử thở hổn hển, vẽ mặt thảm não nói.
- Ha ha, quả nhiên như Vương Xà nói, tuổi của ngươi tuy nhỏ nhưng so với đồng lứa thì trầm ổn hơn rất nhiều, không có lòng háo thắng, đây là ưu điểm lớn nhất nhưng đồng thời cũng là khuyết điểm lớn nhất của ngươi, nhưng đáng tiếc, tu vi ngươi tuy mạnh, nhưng lại thiếu đi nhuệ khí của tuổi trẻ a!
- Nhuệ khí không thể đổi ra cơm ăn được, ta cần nhuệ khí làm cái gì?
Tiểu Báo Tử có chút không kiên nhẫn nói, đi chậm rì rì tới trước mặt hắn, nhìn nam tử từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá hắn một phen.
- Vị tiền bối này, chúng ta có thể thương lượng hay không?
- Cái gì?
- Ngài nói cho ta biết, đến tột cùng là chúng ta đi đâu, sau đó chúng ta chia nhau đi được không? Ta biết rõ thời gian của ngươi gấp gáp, như vậy, ngưoi có thể dùng khinh công tuyệt thế đi trước, còn ta đợi trời sáng, tìm phiên chợ mua một thớt ngựa tốt, à mà ngựa tồi cũng được a, tốc độ sẽ nhanh hơn, như thế nào?
- Ta không đồng ý thì sao?
- Không đồng ý? Không thể nào, tiền bối, ngươi buộc ta cũng không làm được a, thật sự ta chạy không nhanh, hơn nữa, đầu năm nay toàn cưỡi ngựa chứ có dụng khinh công đâu!
Tiểu Báo Tử nói, dứt khoát đặt mông ngồi xuống một tảng đá bên đường, bày ra bộ dáng ta không đi.
Nam tử kia cười cười nói:
- Không xa đâu, ngươi kiên trì một chút nữa là tới rồi, ở bên cạnh Tiên cung chúng ta, có một điểm dừng chân!
- Tiên cung?
Đây là lần đầu tiên trong hai ngày qua, nam tử này hé lộ tổ chức của hắn, danh xưng này thập phần quỷ dị.
- Tiên cung?
- Ai, tiểu tử, không cần kinh ngạc như vậy, tên của tổ chức chúng ta là Tiên cung, thế nào, cái tên này quả thực có ý tứ a.
Tiểu Báo Tử gật đầu, nói:
- Còn cách nơi này bao xa?
- Tối đa là ba mươi dặm lộ trình, ngươi còn có nhiệt tình chứ? Nam tử cười đáp.
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, không nói gì thêm, tối đa chỉ là ba mươi dặm lộ trình, hắn tự nhiên sẽ không oán trách gì, nếu không thì nam tử sẽ chê cười hắn, mà trong lộ trình này, nam tử cũng không triển khai thân pháp mang theo Tiểu Báo Tử như lúc nãy, mà là đáp ứng Tiểu Báo Tử, trong khoảng cách nửa trượng, hai người một trước một sau, mặc dù Tiểu Báo Tử không hoàn toàn thi triển ra thân pháp của chính mình, nhưng tốc độ cũng không chậm, ba mươi dặm lộ trình, bất quá chỉ nửa canh giờ là đến.
- Chính là nơi này? Vẻ mặt Tiểu Báo Tử đen kịt, nhìn công trình kiến trúc trước mắt.
- Đúng vậy, chính là chỗ này! Nam tử cười nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Như thế nào, ngươi không hài lòng à?
- Nơi này là nghĩa trang a! Tiểu Báo Tử cười khổ nói.
Kỳ thật, nơi này tựa như là một nghĩa trang công cộng.
Tử thi tại đây hoặc là không minh bạch, hoặc là chết vì bị hàm oan, hoặc là chết mà không có người nhận thi thể, bị người ta phát hiện, đem về đây bồi táng.
Ở thế giới này, nghĩa trang cũng giống như là một địa phương được quan nha bỏ vốn ra tu kiến, đương nhiên, số vốn này là từ triều đình, để bày ra nhân nghĩa của triều đình, hơn nữa, tu kiến một nghĩa trang cũng không cần bao nhiêu tiền, bất quá chỉ là tìm một nơi hoang dã, che một gian phòng lớn, rồi tìm một gã cơ khổ không nơi nương tựa như Thiên Sát Cô Tinh đến trông coi mà thôi.
Thành phẩm không cao.
Mà cái nghĩa trang này, Tiểu Báo Tử cũng đã nghe nói, nơi này cách Giang thành không xa, vì vậy cũng do huyện nha Giang thành bỏ vốn ra tu kiến đấy.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, nơi Tiên cung tọa lạc lại là cái nơi quái quỷ này.
- Nơi này rất rộng rãi để ẩn nấp, lại ít có người tới, mà có người đến đi nữa thì cũng là điểm dừng chân tốt nhất, tuyển chọn tại đây, chẳng lẽ không đúng sao?
- Đúng vậy a, địa phương này rộng rãi, ít có người tới, mà có người đến thì cũng chỉ là người chết.
- Ngươi sợ người chết? Nam tử nói.
- Ta đương nhiên sợ, ta sợ cái chết, địa phương quái quỷ này quả thật là điềm xấu!
Lúc này, cửa nghĩa trang "két két" mở ra.
Một lão đầu nhi mặc áo xám thong thả đi ra, thân hình lão đầu nhi này thấp bé, rất hiển nhiên, một đoạn thân thể bị chôn trong đất rồi, bước chân phù phiếm, cũng không có võ công gì, đôi mắt hiện lên sắc xanh vàng, không sai biệt lắm đã che ánh mắt của hắn lại, khiến Tiểu Báo Tử cảm thấy rất không thoải mái.
Cửa nghĩa trang khai mở, từng đợt gió lạnh âm lãnh từ bên trong thổi ra, mang theo mùi vị tanh tưởi của thi thể.