Thông Thiên Đại Thánh
Chương 290: Đoạn Long Than (Hạ)
Trên thực tế, Tiểu Báo Tử nhìn ra đám Liên Hoàn Ổ, cũng không được tính là thủy phỉ chính quy, mà gọi bọn chúng là hà bá thì đúng hơn, bởi vì bọn chúng có liên hệ với mấy nhà đại phú thương trong Giang Thành, hàng năm những phú thương này phải giao ra một số phí tổn khả quan, thủy phỉ Liên Hoàn Ổ sẽ cam đoan bọn họ sẽ được thông suốt trên Lạc giang, chỉ có những thương nhân không biết phân biệt, tiến vào Giang Thành không đưa tiền bảo hộ, trực tiếp xông cửa, hơn nữa hàng hóa trên thuyền lại cực lớn, bọn chúng mới ra tay cướp, cho nên, tuy gọi là thủy phỉ, nhưng cho dù là Ô gia, hàng năm cũng phải xuất ra một số phí bảo hộ cho chúng mới có thể đưa hàng hóa đi qua sông.
Tiểu Báo Tử ngồi lên cái ghế dựa, hắn ngồi ở đầu thuyền, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tiểu Độc đang nằm bên cạnh, bộ dáng thập phần nhàn nhã, hắn đúng là nhàn nhã, nhưng phó thống lĩnh thủy quân Vương Thành sau lưng hắn lại không dám có chút nhàn nhã nào, ngược lại thập phần khẩn trương.
- Đại nhân, không thể đi xa về phía trước, phía trước, chính là Đoạn Long Than!
Hắn nói ra, vẻ mặt lo lắng chỉ vào phía trước.
- Nếu như chúng ta tiến về phía trước, nhất định sẽ bị Lý Tam Bảo công kích.
- Hắn là thủy phỉ, chúng ta là thủy quân, chúng ta lại sợ hắn công kích sao?
Tiểu Báo Tử cười lạnh.
- Vương phó thống lĩnh, lá gan của ngươi quá nhỏ a?
- Ta nhát gan?
Vương Thành bị một câu này của hắn làm cho nghẹn một bụng tức giận, nói:
- Đại nhân, ta chỉ suy nghĩ cho các huynh đệ, tên Lý Tam Bảo kia đối với khống chế con đường qua lại của Đoạn Long Than thập phần nghiêm khắc, hơn nữa Đoạn Long Than và những nơi xung quanh là của hắn, đề phòng sâm nghiêm, nếu cứ dẫn các huynh đệ cứ thế mà tiến vào, sẽ rất nguy hiểm a, đại nhân ngài võ nghệ cao cường có thể không sợ, nhưng thân thủ của các huynh đệ lại không tốt như đại nhân a!
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại, từ trong lời nói của Vương Thành, hắn đã nghe ra ý tứ bên trong, ý đó là, ngươi nguyện ý thích làm anh hùng thì ngươi cứ làm, đừng kéo người khác vào.
- Có lý, địa phương như thế này, nếu gặp mai phục, đúng là ta không sợ, nhưng các huynh đệ phía sau lại không được như vậy a, là ta cân nhắc không chu toàn, khá tốt, có ngươi nhắc nhở, cứ thế mà tiến vào, đúng là phiền toái!
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không trách tội bất kính của Vương Thành, ngược lại, hắn nhận sai về mình.
Điều này làm Vương Thành cảm thấy không ý tứ.
- Vương phó thống lĩnh, ngươi bảo các huynh đệ đằng sau dừng lại, đúng ở chỗ này chờ đợi.
- Chuyện này...
Tiểu Báo Tử tiếp nhận đề nghị của hắn, ngược lại làm cho Vương Thành chần chờ, hắn không nghĩ tới tân nhiệm thống lĩnh lại dễ nói chuyện như vậy, ngẫm lại nửa tháng nay Tiểu Báo Tử rất lặng lẽ, mới ý thức được, vị thống lĩnh đại nhân này, chẳng những mặc kệ mọi chuyện, hơn nữa là việc cực kỳ tùy tiện, căn bản không có tự giác mình là một người thống lĩnh, bộ dáng không khác gì một thiếu niên bình thường, chỉ có võ công cao một chút, quyền lực lớn một chút mà thôi.
- Ai, có một thống lĩnh như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa đây!
Trong lòng Vương Thành thầm cảm thán một tiếng không dám trì hoãn, lao tới bên cạnh thuyền, gọi binh sĩ phụ trách phất cờ đánh tín hiệu, bảo các thuyền đằng sau dừng lại.
- Giang đại nhân, người xem, thống lĩnh bảo chúng ta ngừng lại.
Lúc này, trên một chiếc thuyền hơi lớn một chút, Giang Hiểu cũng dừng thuyền lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng Đoạn Long Than. Trên mặt lộ ra thần sắc khẩn trương, nghe được bên tai có tiếng nói, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cờ hiệu trên tàu của Tiểu Báo Tử, trong nội tâm lập tức buông lỏng, lập tức liền hạ lệnh ngừng thuyền, nhưng chợt phát hiện, thần sắc biến đổi, nói:
- Vì sao thống lĩnh bảo dừng thuyền lại?
- Thuộc hạ không biết!
Binh sĩ kia lắc đầu nói:
- Có lẽ thuyền của thống lĩnh lớn, cảm thấy chạy nhanh quá nên mới ngừng thuyền lại chăng?
- Nói bậy!
Giang Hiểu mắng:
- Dù thuyền kia hơi lớn, lại chạy nhanh một chút, nhưng đã tiến vào Đoạn Long Than rồi!
Binh sĩ im lặng, cúi đầu, không dám nói lời nào nữa, Giang Hiểu phát hiện thuyền của Chu sẹo và một đội trưởng khác đã dừng lại, mà mười chiếc thuyền đằng sau đều dừng lại, chỉ có chiếc thuyền lớn của thống lĩnh là tiến về phía trước, mắt thấy đã tiến vào Đoạn Long Than.
Ánh mắt lóe lên, nói:
- Nói với lão Tống, đừng có ngừng thuyền, đuổi kịp thống lĩnh.
Lão Tống, chính là người cầm lái của chiếc thuyền.
- Cái gì, còn phải đi. Đại nhân, phía trước chính là Đoạn Long Than!
- Chính vì phía trước là Đoạn Long Than, cho nên mới tiếp tục đi tới!
Giang Hiểu nói ra, xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào binh sĩ kia, trong ánh mắt chớp động thần thái kỳ dị, nói:
- Tiểu côn tử, có lẽ, hôm nay ngươi may mắn lắm mới có thể nhìn thấy đại tràng diện trong đời đấy!
- Đại nhân, thuyền Giang Hiểu đang đi theo!
Vương Thành đến trước mặt Tiểu Báo Tử nói ra.
- Ân!
Tiểu Báo Tử lưng dựa vào ghế, nhắm mắt lại, gật đầu, nhẹ tay vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu Độc.
- Sắp tiến vào Đoạn Long Than rồi phải không?
- Vâng, nhưng còn năm mươi trượng nữa, liền tiến vào Đoạn Long Than, đại nhân, Lý Tam Bảo ra lệnh không cho bất cứ con thuyền nào tiến vào khu vực đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhìn thân thuyền tử từ chuyển hướng, sắp đi vào dòng chảy của con sông, sắc mặt Vương Thành, lúc này xuất hiện một tia lo lắng.
- Vương phó thống lĩnh, cho các huynh đệ trở vào khoang thuyền đi, ở đây nước chảy xiết, có lẽ con thuyền không cần quá nhiều thao tác.
- Chuyện này...
- Đừng có chần chờ nữa, đi thôi!
- Vâng!
Vương Thành lĩnh mệnh rời đi, kêu tất cả mọi người trong trên thuyền tiến vào trong khoang, mà chính hắn, sau khi làm xong tất cả, lại đứng ở sau lưng Tiểu Báo Tử.
- Đại nhân, các huynh đệ đã vào rồi!
- Tốt!
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, mở to mắt, lúc này, thuyền đã tiến vào dòng chảy, sau khi tiến vào dong chảy thì tốc độ của thuyền nhanh hơn, nhìn qua hòn đảo giữa lòng sông, con mắt Tiểu Báo Tử híp lại, nói:
- Đó chính là Đoạn Long Than phải không?
- Đúng thưa đại nhân! Chỗ đó chính là Đoạn Long Than!
Ánh mắt Vương Thành nhìn chằm chằm vào hòn đảo giữa lòng sông, ánh mắt ngưng trọng, nói ra.
Đoạn thời gian này rất phiền, phiền tới cực điểm!
Hắn khổ luyện Kim Cương Thân tới bình cảnh, cũng đã được một năm rồi, nhưng đã dùng không biết bao nhiêu phương pháp, nhưng cũng không cách nào làm cho Kim Cương Thân tiến thêm một bước, mà tu vi của hắn, từ mười năm trước đã dừng lại ở Tứ phẩm, dù có làm thế nào cũng không cách nào đột phá lên Ngũ phẩm, tất cả những chuyện này, đã làm hắn phiền lòng.