Thông Thiên Đại Thánh
Chương 236: Tiết lộ (Hạ)
- Tiểu Lý tử tuy xuất thân cao môn đại phiệt, nhưng thiên tính chất phát, rất đáng kết giao. Bất quá là quá phiền phức.
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy:
- Phi phi phi, lão tử nằm ở trên giường nghĩ nam nhân làm cái gì a. Chẳng lẽ lại đến đây thời gian dài, trở nên biến thái. Không thể nào a. Tiểu tử kia cũng không phải gia hỏa nữ giả nam trang trong truyền thuyết. Có thể không phải là đàn ông đích thật? Ta đối với nam nhân cũng không có hứng thú gì!
- Tiểu Báo Tử?
Một thanh âm nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ truyền đến.
- Mụ nội nó, không thể nào, chẳng lẽ là nghe nhầm? Hay là ta thực biến thái?
Nghe thế, thanh âm của Tiểu Báo Tử giảm đi, không cẩn thận té từ trên giường xuống. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Tiểu Báo Tử. Là ta a!
Cái này, Tiểu Báo Tử rốt cục xác định không phải hắn vì biến thái mà sinh ra nghe nhầm. Mà hiện tại Lý Tú đang tựa vào song khẩu của hắn, ngoắc hắn qua.
- Ngươi làm gì vậy? Muộn thế rồi, còn chạy qua chạy lại làm gì?
- Có chùyện muốn mời ngươi hỗ trợ!
- Có chùyện gì ngày mai nói sau. Hiện tại đã là lúc nào?
Tiểu Báo Tử có chút không nhịn được nói.
- Không phải, chùyện này rất gấp, ta cũng là mới nghe nói!
- Sự tình gì? Nghe nói cái gì à?
Tiểu Báo Tử khó hiểu nói.
- Nghe nói qua Bạch Y Kiếm Thánh Lục Thiếu Du chưa?
- Lục Thiếu Du?
- Lục Thiếu Du như thế nào?
- Lục Thiếu Du cùng với nữ nhi của Vân Châu Mã tổng đốc kết hôn, ngươi biết a?
- Chùyện này người khắp thiên hạ đều biết, ngươi có chùyện gì nói rõ ra, đừng nhiều lời vô ích như vậy!
Tiểu Báo Tử tức giận nói. Mấy ngày này, hắn cùng Lý Tú không có gì ngăn cách, nói chùyện cũng không có cái gì cố kỵ.
- Có người muốn phá hư chùyện này!
- À?
Ánh mắt Tiểu Báo Tử chớp động thoáng một phát, nhìn kỹ Lý Tú thấy hắn vẫn là một bộ bề ngoài buồn rầu, tựa hồ thật sự là bằng hữu nhận được tin tức đến cùng hắn chia sẻ.
Không đúng, hắn không phải đến cùng bằng hữu chia sẻ tin tức, hẳn là mời người tới hỗ trợ.
- Không thể nào! Ai mà to gan như vậy, dám làm ra chùyện đó?
Trên mặt Tiểu Báo Tử hiện ra ngạc nhiên cùng không thể tin nổi.
- Chắc chắn! Ta trong lúc vô tình nghe được Nguyên thúc cùng người nói chùyện trong thư phòng, ta còn biết đó là ai?
Lý Tú thần thần bí bí nói, nhưng lại không biết lúc này trái tim Tiểu Báo Tử đã dâng lên tới cổ họng
- Đáng chết. Vương Xà này làm việc cũng không quá kín kẽ, sự tình như vậy cũng có thể để tiết lộ ra ngoài sao?
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử âm thầm mắng.
Giở trò trong hôn lễ của Lục Thiếu Du, mà người theo lời hắn nói cùng Tiểu Báo Tử biết hoàn toàn khác nhau.
- Trần Trữ, là ai vậy?
- Là chất tử của lão ô quy già nhất Đại Tấn triều.
Nhắc tới lai lịch Trần Trữ, nét mặt Lý Tú lộ vẻ ngưng trọng:
- Kẻ này tu vi bất quá là Ngũ Phẩm Đoán Cốt Giới cao thủ, bất quá tâm tư tỉ mỉ, quỷ kế đa đoan, là một kẻ phiền phức.
- Tâm tư tỉ mỉ, quỷ kế đa đoan?
Tiểu Báo Tử khẽ nhíu mày:
- Ta lại không nghĩ như vậy, loại chùyện này còn chưa làm đã khiến khắp thành đều biết. Ta thấy hắn không giống một người quỷ kế đa đoan a!
- Chùyện này trừ Nguyên thúc ra chỉ có ta biết!
Lý Tú nói rằng:
- Là bè đảng của Trần Trữ đến nói cho Nguyên thúc, ta ở bên ngoài vô ý nghe được bọn họ nói chùyện.
Vô ý nghe được bọn họ nói chùyện?
Ánh mắt Tiểu Báo Tử nhấc lên, vẻ mặt cổ quái nhìn Lý Tú:
- Tiểu Lý tử ngươi cho rằng ta là kẻ ngu a, thư phòng Đề Đốc ta đã đứng đó vài ngày. Ngay cửa cho tới bây giờ chưa từng nghe qua người bên trong nói chùyện. Lẽ nào mấy ngày nay, tu vi của ngươi tăng mạnh như vậy?
- Ách, không phải, thực sự là trong lúc vô ý!
Lý Tú bị hắn nói cho có chút xấu hổ:
- Ta biết gia hỏa này, do đó, âm thầm theo hắn, muốn nhìn xem hắn làm cái quỷ gì, không ngờ lại nghe được loại chùyện này!
Thấy Lý Tú không muốn nhiều lời về chùyện này, Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng sẽ không dây dưa quá nhiều.
- Vậy hắn cùng ngươi có quan hệ gì? Ngươi và Lục Thiểu Du rất quen thuộc sao?
- Ta không quen biết hắn, bất quá, hắn cũng giống ta rất thích khiêu chiến cường nhân!
Nhắc tới Lục Thiểu Du, Lý Tú lại một lần nữa lộ ra biểu tình võ si. Bất quá nhìn như vậy mà nói, người này vô luận là khí chất, hay ngữ khí, thậm chí ngay cả tác phong hành sự đều thập phần tương tự Lục Thiểu Du.
Không, phải nói, Lục Thiểu Du cùng hắn thập phần tương tự.
Trước khi gặp được Lý Tú, Tiểu Báo Tử còn chưa cảm giác được gì, hiện tại quen biết với hắn, lại nghĩ tới Lục Thiểu Du, chung quy thấy Lục Thiểu Du kia khí chất cao ngạo tuyệt thế có chút giả dối. Thế nhưng Tiểu Báo Tử tin tưởng, chờ một thời gian, Lý Tú tu luyện thành công, đột phá Đoán Cốt Giới, tiến vào Dịch Cân Giới, tuyệt đối có thể đem Lục Thiểu Du hoàn toàn áp chế xuống.
- Cho dù ngươi muốn khiêu chiến hắn, cũng không liên quan với chùyện này a!
Tiểu Báo Tử nói rằng:
- Ngươi hẳn sẽ không muốn thừa dịp cùng Trần Trữ kia một đường gây chùyên, khiêu chiến Lục Thiểu Du chứ?
- Đương nhiên sẽ không, ta cũng không phải kẻ ngốc, Lục Thiểu Du là bát phẩm cường giả, ta ngay cả ta ngay cả Đoán Cốt Giới còn chưa tiến vào, sao có thể đấu với hắn?
Lý Tú tức giận nói:
- Ta nghĩ tìm ngươi giúp ta đối phó với Trần Trữ!
- Trần Trữ?
Tiểu Báo Tử không giải thích được nói:
- Hắn cùng ngươi có cừu oán sao?
- Muốn nói có cừu thì thật ra không có gì. bất quá ta khinh thường nhất chính loại ngầm dùng quỷ ký như tên này!
Nhìn sắc mặt có chút vặn vẹo của Lý Tú, Tiểu Báo Tử không khỏi cười:
- Nhìn bộ dáng của ngươi như vậy, ngươi nói không có cừu, ta sẽ tin sao?
- Thực...không có...!
Sắc mặt Lý Tú đỏ bừng, ánh mắt dao động khắp nơi, cũng không dám liếc mắt nhìn Tiểu Báo Tử, trông thập phần cường ngạnh.
- Bỏ đi, ta cũng không quản giữa các ngươi đến tột cùng là quan hệ gì. Ngươi vừa nói muốn tìm ta đối phó với Trần Trữ. Định đối phó thế nào?
- Lúc này, hắn sở dĩ phái người tìm đến Nguyên thúc, là bởi vì hắn sợ hãi sau bại có phiền phức, muốn cho bản thân đường lui. Hắn cũng biết Nguyên thúc không thích nhất là kẻ khác lợi dụng hắn. Bởi vậy mới có thể giảng giải trước?
- Cái này càng phiền phức, hắn nếu để tướng quân đại nhân vì hắn tìm đường lui, nhưng lại để sự tình trọng đại tiết lộ cho tướng quân. Điều này chứng tỏ hắn cùng tướng quân quan hệ không tệ a. Nếu ta giúp đỡ ngươi đối phó Trần Trữ này, để tướng quân biết cũng không được!