Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thông Thiên Đại Thánh

Chương 233: Thắng thua (Thượng)




Bất quá Tiểu Báo Tử cũng rõ ràng, muốn để tiểu tử này tan vỡ cũng không đơn giản như vậy. Lớn nhất có thể là để hắn bức tới cực điểm. Không đợi súc thế xong đã phát ra, tranh thủ chủ động.
Sự thực cũng không có gì ngoài hắn dự đoán.
Khi Tiểu Báo Tử liên tục đánh ra ba mươi bốn chùy, Lý Tú rốt cục nhẫn không nổi nữa, hoặc không muốn nhẫn nữa, ngưng súc thế, mạnh mẽ lui về phía sau, con ngươi trong nháy mắt ngưng tụ thành cây kim.
Một đạo hàn quang thê lương hiện lên, không gian hơi bị run lên.

- Muốn chính là cái này.

Con mắt Tiểu Báo Tử mạnh mẽ trợn trừng, vẻ mặt lộ ra một tia nhăn nhở, song chùy trong tay đánh ra tạo thành một đoàn ngân quang thật lớn, tiếng sấm nổ mạnh hướng đạo kiếm quang này đánh tới.

- Ầm...

Chùy kiếm giao kích, thanh âm có chút trầm trọng, thế nhưng bên trong lại mang theo tê liệt tất cả lực lượng.
Trong nháy mắt chùy và kiếm tương tiếp, cả thiên địa phảng phất như đều tối đi.
Khí tức ầm trầm lan ra bốn phía. Không khí phảng phất như trở nên trầm trọng vô cùng. Một chùy tối hậu của Tiểu Báo Tử đem không khí phiêu tán xung quanh phảng phất như kéo căng, ngưng tụ thành thực thể. Tiến hành áp súc, tăng cường uy lực một chùy thật lớn, không khí bị cường lực áp súc ngưng tụ thành một điểm, bị mạnh mẽ tụ tập qua. Kiếm khí đâm nổ, hình thành một một lần khí bạo cường đại. Kiếm khí cũng không vì lần khí bạo này mà có chút giảm bớt. Còn cây chùy của Tiểu Báo Tử đồng dạng cũng không vì thế mà giảm mất một phần lực lượng nào.
Còn lại là kiếm cùng lực đấu.
Chỗ kiếm và chùy tiếp xúc chớp động một chút. Thân hình Tiểu Báo Tử và Lý Tú đồng thời bay ngược về phía sau. Báo Tử càng trong tay khẽ đảo, thấy cặp ngân chùy chung quy không thể thừa thụ được lực trùng kích lớn như vậy, mà triệt để nát bấy.

- Chết tiệt!

Hắn âm thầm mắng một câu, thân thể tại không trung mở ra, tựa như một con đại điểu chậm rãi rớt xuống. Tại không trung ổn định thân hình, rơi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Trong đan điền một cổ nhiệt lưu lưu chùyển tứ cước bách hải, chậm rãi chữa trị địa phương bị chấn thương trong cơ thể.
Lúc này toàn lực tấn công, Tiểu Báo Tử chùy phế, bị thương nhẹ.
Còn Lý Tú?
Trường kiếm vẫn còn, không chút tổn thương phảng phất như vừa mới ra lò, còn tán ra một cổ khí tức mờ ảo lợi hại, Tiểu Báo Tử thấy mà sửng sốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bất quá, để Tiểu Báo Tử cảm thấy trong lòng ổn định lại là trạng thái đối phương cũng không tốt đẹp gì, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng một mảnh đỏ tươi, hai mắt tan rả, vô thần, phảng phất như bị đả kích trọng đại gì đó. Cả người tinh khí thần đều như bị rút ra sạch.
Kiện áo choàng trên người cũng là thiên sang bách khổng, bị Tiểu Báo Tử vừa rồi đánh tan kiếm khí gây thương tích. Cũng không có tổn thương đến thân thể hắn, nhưng từ quý công tử biến thành dáng dấp một tên khất cái, tương phản có chút quá lớn.
Giữa hai người xuất hiện hiện một cái hố rộng chừng ba trượng, sâu một trượng. Xung quanh hố lá khô nát vụn, một mảnh hỗn độn. Lại theo một phương hướng hình thành sắp xếp quỉ dị, như khuếch tán ra ba phía, đập vào mắt kinh người.
Thần sắc Tiểu Báo Tử ngưng trọng, thân hình xông về phía trước, đánh ra một quyền, không có mang theo tiếng xé gió, thế nhưng một quyền này lại trầm trọng vô bì, mang theo khí thế hủy diệt tất cả nhằm thẳng phía Lý Tú. Nhãn thần tan rã của Lý Tú mãnh liệt run lên, phảng phất trong nháy mắt này khôi phục thanh minh, thế nhưng đã muộn, quyền đầu của Tiểu Báo Tử đã gần ngay trước mắt.

- Mạng ta xong rồi!

Một cổ cảm giác tuyệt vọng dâng trào trong tim, vô ý thức hắn nhắm mắt lại.
Chỉ là chờ lúc lâu cũng không có đợi được tử vong như trong dự liệu, trong lòng Lý Tú không khỏi khẽ động, mở mắt.

- Ngươi thua rồi!

Đã thấy Tiểu Báo Tử thu hồi quyền đầu.

- Ngươi thiếu ta một thanh kiếm!

- Ta bại!

Lý Tú hờ hững gật đầu, trước khi tới đây, hắn chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bại, hơn nữa còn bại thảm như vậy. Nội khí bị đánh cho tán loạn, kinh mạch cũng lộn xộn. Hiện tại muốn đề một ngụm nội khí, kinh mạch toàn thân liền như bị vô số kim đâm. Hết sức khó khăn.
Còn đối phương trừ mất đi một đôi chùy thì xem ra cũng không có tổn thương quá lớn.
Tất cả điều này chứng minh hắn đã bại, bại rất triệt để.
Giãy dụa từ mặt đất đứng dậy, cố nén đau nhức toàn thân, cho trường kiếm vào vỏ, nhìn Tiểu Báo Tử muốn nói cái gì nữa, đã thấy trước mắt tối đen. Con ngươi vừa đảo, rầm một tiếng, choáng váng ngã trên mặt đất.

- Không thể nào?

Tiểu Báo Tử chớp con mắt, nhìn Lý Tú ngã trên mặt đất, một bộ dáng khó xử:

- Ai, những công tử ca này a, lại gây rắc rối cho ta. Mẹ nó, ngươi sẽ không phải đang giả bộ bất tỉnh, không muốn nhận nợ đi sao!

Rơi vào đường cùng chỉ đành để vị Lý đại công tử đang té xỉu này cõng trở lại.

- Ở đây là nơi nào?

Lý Tú chậm rãi mở mắt. Chỉ cảm thấy toàn thân không đâu không đau nhức, tê dại. Con mắt nhấp nháy, mở miệng nói. Bất quá hắn vẫn cố nén khát nước, ngữ khí có vẻ yếu đuối hỏi.
Không có nghe được trả lời, ngược lại một miệng bát ấm áp đưa tới bên mép.

- ừng ực..

Theo bản năng, Lý Tú hé miệng hét lớn, hắn chưa từng có nghĩ tới, nguyên lai nước trắng cũng là thứ đồ uống tốt như vậy. Chỉ là hắn vừa uống hai ngụm cũng chưa đã, cái bát đã bị lấy ra.

- Ngươi vừa tỉnh vẫn nên uống ít thôi, uống nhiều đối với thân thể ngươi không tốt!

Bên tai truyền đến một thanh âm tương đối quen thuộc, vừa mở mắt đã thấy Tiểu Báo Tử ngồi ở bên giường, để chén nước kia đặt lên bàn.

- Là ngươi?

- Là ta!

Tiểu Báo Tử tức giận nói:

- Ta nói này, không phải là một hồi luận võ sao? Có cần liều mạng như vậy không? Ta cũng không muốn vì chùyện này đắc tội Bình Châu Lý thị các ngươi.

Nghe Tiểu Báo Tử nói, nét mặt Lý Tú nóng lên, tại một kích cuối cùng, hắn vì thắng lợi, nhất thời nóng ruột, không tiếc không tiếc vận dụng bí pháp, cường hóa tiềm lực của mình, đem kiếm thế áp súc tới cực điểm, thôi động tới cảnh giới mạnh nhất, lại không ngờ vẫn bị thua.

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

Hắn nhìn bốn phía, hỏi.

- Yên tâm đi, không bao lâu, cũng chỉ hai canh giờ mà thôi!

Tiểu Báo Tử nói rằng:

- Một kích cuối cùng của ngươi tổn thương kinh mạch. Bất quá cũng không nặng, trở lại điều dưỡng tốt một phen.

- A, vậy cảm tạ!

Lý Tú nhìn Tiểu Báo Tử, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải, bản thân nhất thời nóng vội, vọt tới khiêu chiến người ta. Kết quả bị đánh cho tơi bời hoa lá, thiếu chút nữa còn mất cả tính mạng. Cuối cùng còn được người ta cứu. Đây thật sự là quá mất mặt, quá xấu hổ. Đường đường Lý Tú Lý đại thiếu gia sao lại chịu được sự tình như vậy?
Chương trước Chương tiếp
Loading...