Thông Thiên Đại Thánh
Chương 1451: Thiêu đốt số mệnh (1)
Va chạm lại va chạm, con mắt Chu Báo híp lại, không gian pháp tắc ở Tiên Giới vô cùng sâm nghiêm, cho dù là dùng thực lực của hắn, bình thường muốn đánh vỡ không gian cũng muôn vàn khố khăn, nhưng từ khi Mạt Pháp Chi Kiếp đến, Tiên Giới cũng nhận phải ảnh hưởng cực lớn, không gian pháp tắc vô cùng sâm nghiêm biến thành yếu ớt, ngay cả địa phương như Tiên Giới, không gian cũng biến thành yếu ớt như thế này, vậy hạ giới thì sao?
Hoặc có lẽ bây giờ chỉ cần có tu vi Nhân Tiên, đã có thể tùy ý xé rách không gian ở hạ giới, lui tới vào hư không vũ trụ các nơi, thời không vô tận chung quanh tất cả Đại Thế Giới, hoặc có lẽ bây giờ đã sinh ra hỗn loạn, thậm chí mất đi hiệu lực, có thể nói, bởi như vậy, bình chướng cuối cùng của mỗi Đại Thế Giới đã biến mất không còn.
Bởi như vậy mà nói, thiên hạ đã đại loạn rồi.
Nhưng mà, hiện tại cũng không phải thời điểm lo tới những chuyện này, thiên hạ đại loạn cũng không loạn lên đầu của hắn, chuyện duy nhất hiện tại hắn muốn làm chính là giết chết thằng ở trước mặt mà thôi.
Hai đạo kiếm võng trên không trung triệt tiêu lẫn nhau, Chu Báo chỉ cười lạnh một tiếng, thần sắc Mãn Ngọc Quân biến thành âm trầm, mới vừa đọ sức, hắn đã rơi vào hạ phong.
Hai đạo kiếm võng tản ra khí tức hủy diệt, nhưng chỉ có kiếm võng của hắn là tan vỡ một cách rõ ràng, mà kiếm võng của Chu Báo, bên trong có mang theo một ít ám kình, thiếu chút nữa làm hắn bị thương.
- Đáng chết, Chu Báo, ngươi đi chết đi!
Lần đầu tiên giao thủ, hắn liền biết rõ, bản thân mình không phải là đối thủ của Chu Báo, hiện tại hắn tu thành Tuyệt Tiên Kiếm kiếm khí, nhưng bản thân không phải là đối thủ của Chu Báo, như vậy, trận này khó đánh.
Hãm Tiên Kiếm và Tuyệt Tiên Kiếm là hai tuyệt chiêu đặc biệt của hắn, đều không tổn thương tới Chu Báo, hơn nữa từ trong tình huống này mà nhìn, Tru Tiên Kiếm kiếm khí và Lục Tiên Kiếm kiếm khí của Chu Báo dung hợp cùng một chỗ, lĩnh ngộ kiếm ý cũng cao hơn mình, còn đánh thế nào nữa, căn bản là đánh không được a.
- Chỉ cần cho ta đủ thời gian, ta đem áo nghĩa của hai chủng kiếm khí này dung hợp cùng một chỗ, thực lực tuyệt đối không dưới hắn, Mạt Pháp Chi Kiếp mới vừa bắt đầu, ta còn có thời gian và cơ hội!
Lúc này, Mãn Ngọc Quân, trong lòng của hắn đã sinh ra thoái ý.
Nhưng mà, đã muộn!
Thời điểm một đạo Tuyệt Tiên Kiếm khí chém về thiên mạc xung quanh, Chu Báo đã biết rõ suy nghĩ của hắn, cho dù như thế nào cũng không cho hắn đào tẩu, hắn liền cười lạnh một tiếng, một bàn tay màu đen hình thành trên thiên mạc ngay chỗ vừa bị Tuyệt Tiên Kiếm kiếm khí đánh trúng, đánh về phía Mãn Ngọc Quân.
Mãn Ngọc Quân cho rằng một kiếm này có thể đánh vỡ thiên mạc, nhưng không ngờ không giống trong tưởng tượng của hắn, một kiếm chỉ đánh ra một lỗ hỏng nhỏ như quả trứng gà trên thiên mạc mà thôi, mà bàn tay màu đen lại hình thành ngay trên lỗ hỏng đó, đánh về phía hắn.
- Phá cho ta!
Nhìn thấy bàn tay màu đen lao tới, Mãn Ngọc Quân biến sắc, vô số kiếm khí rậm rạp tuôn ra, ánh sáng màu đỏ chớp động, đánh thẳng lên bàn tay màu đen ở trên trời.
Hãm Tiên Kiếm kiếm khí!
Cái gọi là giam hãm, cũng là chỉ tình hình này, Tru Tiên Kiếm kiếm khí dùng sắc bén mà nổi danh, mà Hãm Tiên Kiếm kiếm khí lấy số lượng làm chủ, có thể hình thành một biển kiếm khí khủng bố, càn quét mỗi tấc trong không gian, có thể chôn vùi tất cả.
Nhưng mà, làm cho hắn không ngờ tới, thời điểm Hãm Tiên Kiếm kiếm khí đánh lên bàn tay màu đen kia, bàn tay màu đen này chỉ run rẩy một chút, nhưng cũng không có biến mất, mà nhanh chóng vững chắc.
Xì xì xì xì... Xì xì...
Giống như ngâm một cây thép nóng bỏng vào trong nước lạnh, một hồi âm thanh xì xì vang lên khắp không gian, đạo kiếm quang như biển cả kia trong thời gian ngắn nhất, tiêu tán không còn.
- Chuyện này không có khả năng!
Nhìn thấy kiếm khí của mình đánh lên bàn tay lớn màu đen tiêu tán đi, sắc mặt Mãn Ngọc Quân đại biến, Hãm Tiên Kiếm và Tuyệt Tiên Kiếm là hai sát chiêu bảo vệ tính mạng của hắn, hắn cũng từ trong hai đạo kiếm khí này mà có mười hai vạn phần tự tin, dưới tình huống gì cũng có thể bằng vào hai đạo kiếm khí này, thoát khỏi nguy hiểm, nếu như Chu Báo cũng đồng thời vận dụng Tru Tiên Kiếm và Lục Tiên Kiếm công phá, có lẽ hắn còn có thể tiếp nhận, nhưng Chu Báo không có dùng, hắn chỉ dùng bàn tay lớn màu đen mà thôi, nhưng vấn đề trong đó rất lớn, điều này nói rõ Chu Báo căn bản là không cần vận dụng Tru Tiên Kiếm kiếm khí, cũng không cần vận dụng thủ đoạn Thất Bảo Diệu Thuật để đối phó chính mình, mình và hắn có chênh lệch lớn tới mức không thể tưởng tượng.
- Đáng chết!
Thời điểm này, Mãn Ngọc Quân không dám lưu thủ, gầm nhẹ một tiếng, Hãm Tiên Kiếm và Tuyệt Tiên Kiếm đồng thời phát động, đây là thời khắc sinh tử, hai đạo kiếm khí phối hợp với nhau rất mật thiết, mờ mờ ảo ảo, thậm chí có chút ý tứ tương hợp.
- Phá cho ta!
- Oanh!
Sau một tiếng nổ lớn, bàn tay lớn màu đen của Chu Báo bị kiếm khí chém thành mảnh vỡ, không gian Lưỡng Giới Phân Cát cũng tan vỡ hoàn toàn, thân thể Mãn Ngọc Quân giống như dung nhập vào trong hai đạo kiếm khí, lao thẳng về một hướng.
Chu Báo nhíu mày.
- Kiếm môn cũng cứu không được ngươi!
Trong lúc nói chuyện, trong mi tâm của hắn, ba đạo quang mang thoáng hiện, bản thể của hắn, Độc chi phân thân và Hỏa chi phân thân bắn ra, lấy tốc độ nhanh nhất ngăn cản đường đi của Mãn Ngọc Quân.
- Hôm nay ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, ngươi nên chết cái tâm này đi!
Bản thể Chu Báo hóa thân thành Thông Thiên Cự Viên, thân cao vạn trượng, đánh một quyền về phía Mãn Ngọc Quân, quyền kình phong ấn bốn phương tám hướng.
- Phá, phá, phá, phá, phá...
Sống chết trước mắt, rốt cuộc Mãn Ngọc Quân cũng bộc phát ra số mệnh của ứng kiếp chi nhân, xuất hiện dấu hiệu dung hợp hai đạo kiếm khí vào cùng một chỗ ngay vào lúc này, thân thể Mãn Ngọc Quân giống như cao vô hạn, hóa thành một thanh cự kiếm trùng thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Oanh!
Phong vân biến ảo, thiên địa biến sắc!
Kiếm và quyền giao kích, không gian trong ngàn dặm bị nát bấy, quyền kình của Chu Báo đánh nát kiếm của Mãn Ngọc Quân, sắc mặt của Mãn Ngọc Lâu tái nhợt, khóe miệng chảy huyết, hung hăng liếc nhìn Chu Báo, tiếp tục phóng lên trời.