Thông Thiên Đại Thánh
Chương 1255: Vô tình gặp được trên Xích Duyến Tinh
Cho nên, đi ra ngoài du lịch, đối với tất cả tu sĩ mà nói, đây chính là thanh kiếm hai lưỡi.
Chu Báo trở lại Vạn Tinh Hải không được bao lâu, liên hệ với Thiên Cơ Lâu, đem tình huống của Vạn Tinh Hải bây giờ lý giải một phen, liền xin Huyền Quy Thiên Quân, khai mở Thiên Cơ Lâu.
Dưới sự trợ giúp của Tạo Hóa Đồng Tử, thực lực của Huyền Quy tôn giả đã đột phá cấp Tôn Giả, đạt tới cấp bậc Thiên Quân, mặc dù chỉ là Lục Kiếp Thiên Quân, nhưng cũng làm hắn thỏa mãn, hơn nữa biết rõ Chu Báo đã trợ giúp Tạo Hóa Đồng Tử cướp lấy hai bộ phận Tạo Hóa tiên khí, cho nên càng thêm nhiệt tình với Chu Báo, làm gì còn có phong phạm của cao nhân cấp Thiên Quân chứ?
Chu Báo không thụ nổi nhiệt tình của hắn, cho nên cũng chạy trốn từ trong Thiên Cơ Lâu ra ngoài, trạm dừng thứ nhất, đương nhiên là trở lại Xích Duyến Tinh.
Nhưng sau khi ngây ngốc ở Xích Duyến Tinh một ngày, hắn liền cảm thấy có chút chán nản, tình huống bây giờ của Vạn Tinh Hải tương đối đơn giản, sau vụ lần trước hắn đại náo một lần, Vạn Tinh Hải chỉ ầm ĩ trong khoảng thời gian ngắn, liền an tĩnh lại, thẳng cho tới khi ý chí Tiên Giới hàng lâm, tất cả mới phát sinh cải biến.
Sau khi ý chí Tiên Giới hàng lâm, có rất nhiều tu sĩ chạy tới Vạn Tinh Hải để lẻn vào Thiên Giới, dù sao Vạn Tinh Hải là nơi duy nhất có truyền tống trận pháp đi thông tới Thiên Giới.
Sau khi xác thực được địa điểm của Thiên Giới, mười bốn Đại Thế Giới liên hợp, khôi phục truyền tống trận đi thông tới Thiên Giới, lẻn vào Thiên Giới Đại Thế Giới, chỉ trong một thời gian ngắn, những tu sĩ này cũng thăm dò Thiên Giới rất rõ ràng, đương nhiên, Thiên Giới cũng không phải ăn chay, vừa phát hiện có người lẻn vào, liền vận dụng đủ loại thủ đoạn thẩm thấu, trừ đám tu sĩ lẻn vào Thiên Giới Đại Thế Giới sớm nhất là được an toàn ra, những tu sĩ khác, trên cơ bản đều ẩn nấp trong Thiên Giới Đại Thế Giới, rất khó tìm được cơ hội rời khỏi Thiên Giới, muốn rời đi, cũng không phải thông qua truyền tống pháp trận, mà là cưỡng ép xông ra ngoài vô tận hư không của Thiên giới Đại Thế Giới, sau đó thông qua La Thiên pháp khí của mình mà trở về Đại Thế Giới và tinh vực của mình, mà quá trình này, tốn hao rất nhiều thời gian.
Nhưng mà, cũng không ngăn được sự nhiệt tình của Vạn Tinh Hải và mười bốn Đại Thế Giới tiến vào Thiên Giới Đại Thế Giới, Thiên Giới Đại Thế Giới, ở trong mắt những người này, chính là Thiên Giới Đại Thế Giới từ thời đại Thượng Cổ, có được tài nguyên vô cùng phong phú, Chân Tiên đi đầy đất, Tán Tiên nhiều như chó.
Tuy Thiên Giới Đại Thế Giới hiện tại nguyên khí đã tiêu tán không bằng rất nhiều Đại Thế Giới khác, nhưng ở bên trong vô tận thời không của Thiên Giới Đại Thế Giới, khắp nơi đều là bảo tàng, Thiên Giới Đại Thế Giới có rất nhiều tông môn, bản thân đã đoạn truyền thừa, hoặc là nói, đã để lại truyền thừa của tông môn mình trong hư không, mà những thứ này đối với dị giới mà nói, rất nhiều tông môn đều có xuất thân từ Thiên Giới Đại Thế Giới, thậm chí có rất nhiều đại tông môn đều là do vài tông môn sát nhập lại, bởi vậy đối với một ít bí mật của tông môn mình với những tông môn trong Thiên Giới Đại Thế Giới còn rõ ràng hơn rất nhiều, đối với bọn họ mà nói, vô tận thời không của Thiên Giới Đại Thế Giới chính là bảo tàng, bởi vậy, tiến vào Thiên Giới Đại Thế Giới, là có thể đãi được vàng, không chiếm được chỗ tốt thì bỏ đi, nếu như đạt được chỗ tốt, không thể nói trước có thể một bước lên trời.
Bởi vậy, người đáp ứng đi vào Thiên Giới Đại Thế Giới đếm không xuể, nhưng cũng không phải nói mỗi gia hỏa đều có thể đi vào Thiên Giới Đại Thế Giới, trừ một ít người nguyện ý tốn hao nguyên khí, thúc dục La Thiên pháp khí trực tiếp Hoành Độ Hư Không, từ tinh vực Vạn Tinh Hải bay đến Thái Cổ tinh vực, đi tìm Thiên Giới Đại Thế Giới, lựa chọn của rất nhiều người chính là truyền tống trận pháp.
Nhưng truyền tống trận pháp cũng không phải sử dụng vô hạn, hao phí linh thạch thì không nói, trọng yếu nhất là, cái truyền tống trận pháp này không thể sử dụng nhiều lần, cho dù ngươi có vô cùng vô tận linh thạch, ngươi dùng nhiều lần, cũng sẽ bị Thiên Giới Đại Thế Giới phát hiện, đến lúc đó, truyền tống trận pháp song hướng mà tông môn của bọn họ khổ tâm xây dựng ở Thiên Giới Đại Thế Giới sẽ bị hủy diệt, khi đó bọn họ muốn khóc cũng không thể nào khóc nổi.
Bởi vậy, hiện tại trên một ít tinh cầu của Vạn Tinh Hải, khắp nơi đều chồng chất người muốn đi Thiên Giới Đại Thế Giới đãi vàng, đặc biệt là trên những tinh cầu có mặt của truyền tống trận pháp, người như vậy rất nhiều.
Xích Duyến Tinh chỉ là một tiểu tinh cầu hẻo lánh, nhưng cũng nhận được hào khí này ảnh hưởng, số lượng tu sĩ so với mười mấy năm trước, đúng là nhiều hơn.
Chu Báo đi vào Xích Duyến Tinh, cũng không có đi tìm Cổ Hoài Ngọc, mà hắn chỉ cần một thân phận mà thôi.
Trên Xích Duyến Tinh đều biết tới Đại Thành, mà tên hiện giờ của Đại Thành chính là Vọng Hải thành, mà trên Xích Duyến Tinh chỉ có một khối biển cả, lưu lượng người không nhỏ, Chu Báo cảm giác đây là nơi có hoàn cảnh không tệ, cho nên mới lưu lại trong Vọng Hải Thành.
Hắn đến Vạn Tinh Hải là vì Thái Cổ ma đầu.
Nhưng hắn cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ, mà Chu Báo cũng mặc kệ đầu Thái Cổ ma đầu khi phiền toái hay không phiền toái, Chu Báo cũng không muốn trêu chọc chúng quá sớm.
Hiện tại Chu Báo cũng thập phần khó xử, có lẽ nói, hắn không biết nên giải quyết thế nào.
Đi tới dị giới nhiều năm như vậy, thực lực tăng lên từng bước, địa vị cũng càng ngày càng cao, quyền nói chuyện càng ngày càng nặng, nhưng hắn vẫn không hiểu nổi là mình đang bước trên con đường nào.
Mà trải qua nhiều năm như âậy, trừ lúc ban đầu ra, lúc đó mình thập phần nhỏ bé, bắt đầu cố gắng vùng vẫy kiếm sự sống cho chính mình, từng bước một đi cho tới ngày hôm nay, lúc này khác, đại đa số đều vì một ít lý do không hiểu mà bôn ba, giống như Thiên Giới tranh giành vị trí Tạo Hóa Giả, bản thân việc này không liên quan gì tới hắn, nhưng bởi vì nợ nhân tình của Tạo Hóa Đồng Tử, hắn không thể không ra tay giúp Tạo Hóa Đồng Tử, kết quả lại bị kéo vào chuyện của Thiên Hoàng, chạy đến cái Vạn Tinh Hải này để giết Thái Cổ ma đầu dùm Thiên Hoàng, mà đầu Thái Cổ ma đầu này liên quan cái rắm gì tới hắn chứ?
Bất đắc dĩ a!
Chuyện đã tới mức này, hắn duy nhất chỉ có thể nói một câu bất đắc dĩ.
- Sau khi đi vào Lôi Đế Hành Cung, hình như tác phong làm việc của ta đã hung hăng càn quấy một chút, danh tiếng cũng quá lớn, nhưng chuyện đối mặt với Thái Cổ ma đầu, ta phải cẩn thận, ít xuất hiện, ít xuất hiện, lại ít xuất hiện.
Trong lòng của hắn đang tự nói với mình, từ chuyện Tạo Hóa Giả dẫn tới Thiên Hoàng vùng biển, lại từ Thiên Hoàng dẫn tới chuyện Thái Cổ ma đầu, ở sâu trong lòng của Chu Báo, dần dần phát giác bản thân của mình càng ngày càng hãm thân vào thật sâu, con đường tương lai của hắn, đang phát triển theo một hướng nguy hiểm, hắn không thích loại cảm giác này, không thích hoàn cảnh không biết này.
Cho nên, hắn quyết định lúc này phải ít xuất hiện một chút, ẩn ở sau màn, mà không phải đến Vạn Tinh Hải này, liền trực tiếp giết tới nơi trấn áp Thái Cổ ma đầu, giết chết Thái Cổ ma đầu.
Nếu chuyện này quá mức dễ dàng, hắn đã không cần phiền toái như vậy.
- Ai!
Chu Báo ngồi bên cửa sổ thở dài một tiếng, uống một ngụm rượu, lại ném một củ lạc vào trong miệng, chỉ cảm thấy trong đầu rối tinh rối mù, giống như dòng người qua lại như nước ở trước mặt, hỗn loạn không trật tự, không biết điểm cuối.
- Vị huynh đài này, thỉnh!
Thời điểm Chu Báo thở dài, trong tai lại truyền tới một âm thanh, mà người này đã sớm quan sát Chu Báo, Chu Báo cũng biết, nhưng cũng không quá để ý, chỉ là một tu sĩ vừa bước vào Thông Huyền Bí Cảnh thì bỏ đi, không cần phải chú ý tới hắn, chỉ cần hắn không tới làm phiền mình là được.
Ngẫng đầu, nhìn thấy một người có bề ngoài như trung niên nhân trung thực phúc hậu, khẽ chấp tay.
- Huynh đài, thỉnh!
Người nọ cũng không khách khí, giống như đã quen thuộc từ lâu với Chu Báo, ngồi xuống đối diện.
- Ta thấy mây đen trên mặt của huynh đài, than thở, giống như có chuyện khó giải quyết sao?
Chu Báo nhíu nhíu con mắt, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ bất đắc dĩ.
- Đúng là làm cho huynh đài chê cười rồi, tại hạ thật đúng là gặp một ít chuyện nan giải, đang tìm đối sách.
- A, chuyện nan giải?
Người nọ cười nói.
- Ta và ngươi đều là người tu luyện, gặp chuyện nan giải bởi vì tu vi thực lực không đủ thì bỏ đi, ngoài tu vi thực lực ra, tất cả đều là giả dối, ta thấy huynh đài còn trẻ tuổi, một thân tu vi lại cao thâm, nghĩ đến chắc không phải vì tu vi thực lực mà phát sầu, đã không phải vì chuyện này, cần gì phải lo ngại chứ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần hao phí tâm tư.
- Huynh đài nói cũng là có lý!
Hiện tại Chu Báo dùng thân phận của Cổ Thanh Bình, bởi vậy cũng không có tận lực giấu diếm tu vi của mình, đem tu vi thực lực Tán Tiên nhị cấp bày ra, tuy cao hơn so với người này một chút, nhưng cho dù cao cũng không cao hơn bao nhiêu, cho nên hắn mới đi tới gần, nếu như Chu Báo thu toàn bộ tu vi của mình lại, giống như người bình thường hoặc thả toàn bộ tu vi ra, áp chế tứ phương, người này sẽ không dám tới gần.
- Tại hạ Cổ Thanh Bình, là nhân sĩ trên Xích Duyến Tinh này, không biết cao danh quý tánh của huynh đài?
- Chưa nói tới cái gì cao danh quý tánh, ta họ Kim, tên Diệu, đến từ Tích Vân Tinh?
- Tích Vân Tinh?
Chu Báo hơi sững sờ, không ngờ trùng hợp như thế, Tích Vân Tinh là một nơi trong số ít những đại tinh mà Chu Báo đã đi qua, đó là một tinh cầu mậu dịch nổi danh a.
- Tích Vân Tinh cách nơi này không gần a, không biết Kim huynh ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì, chắc có nguyên nhân a.
- Một ít việc riêng thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kim Diệu cười thần bí, cũng không nói rõ, Chu Báo cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng, khuôn mặt u sầu trên mặt cũng tiêu tán đi không ít, cũng không nói chuyện, bắt đầu uống rượu một mình.
Hai người cứ như vậy mà ăn uống, qua một hồi lâu, cuối cùng Kim Diệu nhịn không được, nuốt xuống một củ lạc, nhìn Chu Báo nói.
- Cổ huynh đệ a, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, khó mà có chuyện gì buồn bực, không bằng nói nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp được một ít đấy.
- Ha ha, cũng không có cái gì, chỉ là một ít việc trong nhà thì bỏ đi, nhất thời nghĩ không ra, cho nên cảm thán vài tiếng, đã làm Kim huynh chê cười rồi.
Chu Báo bất đắc dĩ lắc đầu, làm ra bộ dáng không có ý tứ.
- Không thể so với Kim huynh, vạn dặm mà đến, toan tính quá nhiều a!
- Ha ha, quá nhiều cũng không lớn, trời sinh ra cái mạng khổ mà!
Kim Diệu cũng khổ cười, nói.
- Lúc này tới Xích Duyến Tinh, chủ yếu là vì tìm người, không thể ngờ là không tìm được, chỉ có thể xám xịt mà quay về!
- Tìm người à, không biết Kim huynh tìm ngươi phương nào, tại hạ tuy bất tài, nhưng ở cái Xích Duyến Tinh này, cũng quen biết nhiều người, muốn tìm người, chắc không khó.
- Ha ha, Cổ huynh có tình, nhưng ta đã điều tra rõ, ngươi ta tìm đã rời khỏi Xích Duyến Tinh, cho dù có đào sâu ba thước đất trên Xích Duyến Tinh này, chỉ sợ cũng không cách nào tìm ra hắn!
Kim Diệu cười nói.
- Nhưng ở chỗ này có thể gặp được Cổ huynh, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
- Gặp được ta, niềm vui ngoài ý muốn?
Trong lòng Chu Báo khẽ động, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
- Vì sao Kim huynh lại nói lời này?
- Không dám dấu diếm Cổ huynh, tại hạ phát hiện một chỗ bí tàng chi địa, nhưng vì trở ngại thực lực, cho nên mới đi tới Xích Duyến Tinh tìm bằng hữu, bất đắc dĩ là bằng hữu của ta thích đi du lịch bốn phía, đã sớm rời khỏi Xích Duyến Tinh, cho nên mới trì hoãn xuống, không thể tưởng được là ở chỗ này gặp được Cổ huynh, ta thấy Cổ huynh tuổi còn trẻ, tu vi cực cao, chắc chắn không phải tầm thường, lại nhìn khuôn mặt ngươi đầy u sầu, giống như gặp phải chuyện phiền lòng, cho nên mới mở miệng quấy rầy, muốn mời Cổ huynh cùng ta đi tìm bí tàng đó, thứ nhất là tìm chỗ tốt, thứ hai Cổ huynh cũng có thể giải sầu, huynh xem thế nào?
Chu Báo nháy mắt mấy cái, biểu lộ ra vẻ thập phần kinh ngạc.
Hắn sớm nghĩ tới Kim Diệu tìm đến mình nhất định là có chuyện gì đó, nhưng không ngờ là gặp phải chuyện này, chuyện cổ quái như vậy, trên đời này có chuyện thế sao?
Phát hiện một chỗ bí tàng, bởi vì tìm không thấy bằng hữu, cho nên trên đường cái tùy tiện tìm một tu sĩ, mời nhập bọn, điều này có thể sao? Ngươi cho rằng đây là dong binh trong tiểu thuyết giả tưởng của phương Tây sao? Tùy tiện kéo người nhập bọn, nhận nhiệm vụ?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Báo và sự khó hiểu đầy mặt, tên Kim Diệu cười khổi.
- Ta biết rõ, ta làm như vậy có chút lỗ mãng, nhưng ta làm vậy cũng có nguyên nhân.
Đúng, có lẽ có nguyên nhân, không có nguyên nhân thì hắn thật sự quay đầu rời đi.
- Tại hạ lại muốn nghe thử nguyên nhân này a.
- Nếu như tại hạ không có nhận lầm người, có lẽ huynh đài chính là Cổ Thanh Bình một đời thiên tài của Cổ thị gia tộc, ta không có nhận lầm chứ?