Thông Thiên Đại Thánh
Chương 112: Âm Cực Thông Thiên Thanh Ngọc Kiền Nguyên Cương
Đối với Vương Xà tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm hắn cũng không kinh ngạc, thế nhưng hắn từ trong trí nhớ của đại trưởng lão Hắc Long Hội Lý Hạo Nhiên, cũng biết bí kíp tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm đã bị Vương Xà lấy đi.
Đây cũng chính là nghi vấn mà Tiểu Báo Tử vẫn chưa có lời giải, ngươi nói ngươi đã thuộc làu bí kíp, còn giữ trên thân thể làm gì? Đây không phải là tự tìm phiền toái cho mình sao?
Từ trong trí nhớ của Lý Hạo Nhiên, Tiểu Báo Tử cũng không tìm được đáp án cho nghi vấn của mình.
Đối với uy lực Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, Tiểu Báo Tử vẫn rất hâm mộ, cũng muốn tu luyện một lần, nhưng do hắn không tìm được sát khí thích hợp, lần đầu tiên hắn đi về nhà, hắn muốn đi Tây Sơn khẩu, ở đó, đúng là hắn đã tìm được một đại mạch sát khí, đó là một địa mạch sát khí âm tính, nhưng mà, sát khí này không thích hợp cho việc tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm, nếu không tìm được sát khí thích hợp thì không thể tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm.
Tây Sơn khẩu có địa mạch sát khí, đừng nói là ngưng luyện, chỉ hơi đụng vào một chút, thiếu chút nữa đã bị đông cứng, trọng yếu nhất là, hình như loại sát khí này còn chứa đựng một lực lượng kỳ bí, giống như có thể sinh ra ảnh hưởng với thần hồn của hắn, còn tại sao Lý Hạo Nhiên lại vọt vào đầu của hắn, bởi vì hắn đã buông tha cho việc luyện hóa cổ sát khí cổ quái này trong đầu.
Cũng buông tha cho ý niệm tu luyện Lưỡng Nghi Thông Thiên Kím trong trong đầu.
Không thể tưởng được, hôm nay ở Tần Lăng quận thành, lại nhìn thấy có người thi triển Lưỡng Nghi Thông Thiên Kiếm.
- Hảo hảo hảo, không hổ là bạch y Kiếm Thánh!
Âm thanh của Vương Xà lại vang lên, cùng lúc đó, áo bào trắng của Lục Thiểu Du như được gió thổi động, tung bay.
- Xôn xao, xôn xao, xôn xao, xôn xao!
Áo bào tung bay, Lục Thiểu Du dùng một cổ cương khí màu xanh quấn lấy quần áo, giống như một hồ nước yên tĩnh quấn lấy một cây thiết bảng, tất cả cương khí màu xanh đều cuồng bạo, áo bào trắng của Lục Thiểu Du như hóa thành từng thanh tuyệt thế hảo kiếm, kiếm khí bao hàm mà không phát, lại có được lực phá hoại cường đại, đánh tan toàn bộ cương khí trong phạm vi mười trượng nát nhừ.
- Vương Xà, ngươi cho rằng ngươi ra tay sớm là xong sao? Đừng quên, Kiếm Cương của ta không gì không phá được!
- Không có gì không phá? Chê cười!
Vương Xà giống như đang nghe thấy một chuyện cười, ngưng tụ cương khí bị đánh tan lại.
- Âm Cực Thông Thiên kiếm!
Vương Xà hét to một tiếng, bỗng nhiên Cương khí màu xanh nổ tung, từ bốn phương tám hướng lao về phía Lục Thiểu Du.
- Hạt gạo mà tranh sáng với ánh trăng!
Lục Thiểu Du cười lạnh một tiếng, cầm kiếm quét ngang.
- Khuynh Thiên Tuyệt Kiếm, kiếm khí tung hoành!
Vô số đạo vô ảnh kiếm khí từ trên người của hắn bắn ra, chỉ nghe chung quanh phát ra âm thanh giao kích liên miên không dứt, hàn khí bốn phía.
- Kim Quang Động Khuyên Thiên Tuyệt Kiếm cũng không có gì là tốt cả!
Cương khí màu xanh bị quấn lấy trong giây lát.
- Xem ta phá Khuynh Thiên Tuyệt Kiếm của ngươi, Thanh Ngọc Kiền Nguyên Cương, phá cho ta!
Trong vòng mười trượng, gợn sóng màu xanh bốc lên như nước sôi.
Lúc bốc lên, không ngờ phát ra âm thanh sôi trào, một lớp sóng một lớp sóng hướng về Lục Thiểu Du, từng đợt từng đợt cương khí, hóa thành hữu hình, giống như gợn sóng, bắt đầu lấy Lục Thiểu Du làm trung tâm hóa thành vòng xoáy, cuốn toàn bộ kiếm khí của Lục Thiểu Du vào, xé nát, hóa thành vô hình.
Đồng thời, một lực lượng cường đại đánh về phía Lục Thiểu Du, giống như muốn xé nát kiếm khí của hắn.
Kiếm khí bành trướng từ trên người của Lục Thiểu Du xuất ra, ngưng tụ bên cạnh hắn, hình thành ba thanh trường kiếm hư ảnh, như hóa thành thực chất, sau khi hình thành ba thanh trường kiếm, liền xoay tròn quanh người hắn, phương hướng xoay tròn của trường kiếm trái ngược với cương khí màu xanh, một tiếng xé rách chói tai vang lên, vòng xoáy màu xanh bị ba thanh kiếm tiêu trừ lẫn nhau.
- Tam Kiếm Khuynh Thiên, Càn Khôn Đảo Ngược, phá cho ta!
Lục Thiểu Du khẽ quát một tiếng, ba đạo bóng kiếm hợp lại thành một, sau đó nổ tung, làm cho cương khí màu xanh trong phương viên ba trượng bị chấn vỡ, cái này còn chưa đủ, chỉ thấy hai ngón tay phải của Lục Thiểu Du vung lên, một ngón tay chỉ lên trời, kiếm khí lại ngưng tụ vào ngón giữa của hắn bắn ra.
- Nhất Kiếm Phá Hư, Thiên Tuyệt Địa Diệt!
- Oanh!
Cương khí màu xanh chấn động, đầu ngón tay của Lục Thiểu Du phát ra kiếm cương, chém Thanh Ngọc Kiền Nguyên Cương của Vương Xà thành hai nửa.
Ách! Một tiếng kêu đau đớn, một thân ảnh màu xanh từ trong cương khí thoát ra, cương khí chung quanh xuất hiện gợn sóng, cũng lao đeo bám theo thân hình màu xanh kia.
Thân hình Vương Xà bay lên, không lùi mà tiến tới, quạt xếp trong tay điểm về phía Lục Thiểu Du.
- Hừ!
Hàn quang bên hông Lục Thiểu Du lóe lên, trường kiếm xuất vỏ, nghênh tiếp cây quạt nhỏ trong tay của Vương Xà.
Trong thời gian ngắn, kiếm khí tung hoành, thanh ảnh đầy trời, màu xanh của cây quạt nhỏ và màu bạc của kiếm quang đan xen vào nhau, cũng không phân biệt lẫn nhau, hai thân hình va chạm và né tránh, lóe lên trong tức thì, va chạm bên ngoài quan đạo của Tần Lăng quận thành.
- Rầm rầm rầm, đông đông đông!
Thỉnh thoảng có tiếng nổ mạnh và âm thanh giao chiến của hai người truyền ra, đinh tai nhức óc.
- Đây là... Đây là thực lực của cường giả Bát phẩm sao?
Mọi người nhìn thấy hai đạo thân ảnh đang chiến đấu, hoàn toàn chết lặng.
Có thể không chết lặng sao?
Vừa rồi cương khí của hai người đọ sức hạn chế trong phạm vi mười trượng, cũng không có phát ra, làm cho người vây xem không phải là cao thủ, cho nên phần lớn không biết ảo diệu khi hai người dùng cương khí đánh nhau.
Nhưng hiện giờ, vừa rồi hình như Vương Xà ăn một chút thiệt thòi, cương khí bị một kiếm của Lục Thiểu Du phá tan.
Nhưng chân chính ai thắng ai thua, thật khó nhìn ra.
Hiện tại hai người bắt đầu cận chiến, mất đi cương khí chèo chống, cho nên tình hình chiến đấu vừa rồi đã nhìn rõ, vừa rồi Lục Thiểu Du dùng Kiếm Cương vô thanh vô tức phá vỡ Thanh Ngọc Kiền Nguyên Cương trong phạm vi ba trượng, làm xuất hiện một cái hố rộng ba trượng, sâu mười trượng.
Mà một kiếm hắn dùng để phá vỡ cương khí cũng được lưu lại trên mặt đất, một cái hố do vết kiếm chém rộng một trượng, sâu đạt hơn một trượng làm cho người nhìn thấy kinh hãi, mồ hôi lạnh ứa ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lực lượng như vậy, kiếm khí như vậy, nếu chém lên người mình, chỉ sợ, ngay cả xương cốt có hóa thành bột phấn cũng không biết còn lưu lại hay không a?
Trọng yếu nhất là, hai người vừa rồi đã không xuất thủ toàn lực, cương khí của Vương Xà bao trùm phạm vi mười trượng, nhưng lại sinh ra lực phá hoại rất lớn, nhưng cũng lấy ba trượng chung quanh Lục Thiểu Du làm giới hạn mà thôi, ở trong phạm vi này, trừ Lục Thiểu Du và hắn ra, sẽ không còn thứ gì còn sống, đương nhiên, hiện tại, ngựa của hắn đã biến mất.