Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thông Thiên Đại Thánh

Chương 10: Ly hỏa tâm pháp




- Ai! Tất cả đều tại nha đầu Nhị Nha kia, mới có tý tuổi mà suốt ngày chỉ biết đuổi theo nam oa tử. Sau này nàng lớn lớn, không biết có như vậy không nữa.

Tu luyện nội khí cốt lõi cần phải tích lũy, từ lý luận này thì ánh nắng vào sáng sớm có hiệu quả tốt nhất cho việc tu luyện. Chỉ là điều này chỉ đúng khi là nội công của ngươi đạt tới trình độ thâm hậu. Như Đại Lực Kim Cương khí công mà nói thì loại nội lực thô thiển này, cho dù có tu luyện vào thời gian sáng sớm đi chăng nữa cũng chẳng có khác biệt gì. Bởi vì loại nội công thô thiển này cũng không có yêu cầu thiên địa khí quá mức tinh thuần cho nên có thể tu luyện lúc nào cũng được.
Khi Cẩu Đản Tử chạy từ sau núi về nhà, hắn đã nghe thấy tiếng lão nương đang chửi bới. Cẩu Đản Tử chỉ biết cười khổ mà tiếp tục chạy vào trong nhà.

- Cẩu Đản Tử, ngươi lại đi chạy loạn, ngay cả cơm cũng không biết về nhà ăn. Đây là lần thứ mấy rồi hả. Ngươi lần sau nếu còn như vậy nữa thì đừng mong vào nhà. Hiện tại ngươi càng lúc càng kỳ cục, nếu như chạy loạn khắp nơi, không may bị cẩu lang bắt đi thì không ai có khả năng cứu được ngươi đâu.

Trong lúc lão nương đang không ngừng lải nhải thì Cẩu Đản Tử đứng ở trước cửa nhà mình, cúi đầu gật liên tục, tiếp thu giáo huấn. Đợi lão nương mắng xong, nàng lại hung hăng giơ tay đánh cho hắn mấy phát vào mông. Phát tiết xong tâm tình, lão lương chỉ vào mâm cơm nói:

- Còn không mau ăn cơm.

Cẩu Đản Tử được đại xá, hắc hắc cười nhẹ hai tiếng rồi lủi vào trong phòng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Thằng nhỏ này, càng lúc càng khiến người khác lo lắng!

Nhìn thân ảnh Cẩu Đản Tử, lão nương đứng ở đằng sau nhìn hắn mà mỉm cười.

- Ăn từ từ, ăn từ từ, đừng thế chứ..... Ngươi có đói thì cũng đừng có dùng tay, dùng đũa mà gắp!

Chu Hoa hiện giờ đã mang bầu bảy tháng, nàng ngồi đối diện với Cẩu Đản Tử nhìn hắn đang ăn như lang như hổ trong lòng vừa bực mình, lại vừa buồn cười. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đệ đệ của mình từ nhỏ luôn nhu thuận, nghe lời không gì sánh được. Thế mà mấy tháng qua lại càng lúc càng không nghe lời, không có việc gì toàn chạy loạn khắp núi. Không chỉ có chạy loạn khắp nơi , mỗi lần hắn về nhà đều là toàn thân đầy mồ hôi. Hỏi hắn thì kêu là đi luyện võ. Mọi người nghe vậy cũng cho là Cẩu Đản Tử nói dối, hắn nhỏ như vậy thì luyện võ cái rắm gì. Cũng không biết hắn làm cái gì, gọi hắn về nhà ăn cơm hắn cũng không nghe. Cuối cùng phải để cho mẫu thân bực tức, nóng nảy. Chỉ cần về nhà trễ là sẽ không cho ăn cơm. Chiêu này thời gian đầu cũng rất tốt, thế nhưng về sau, Cẩu Đản Tử lại thể hiện sự thông minh của mình. Dĩ nhiên lão nương không cho ăn cơm thì lại chạy đến nhà tỷ tỷ của mình ăn chực.

- Tỷ! Ăn ngon, ăn ngon thật. Cũng là tỷ làm cơm ngon. Mẫu thân làm cơm không ngon bằng tỷ!

Cẩu Đản Tử vừa ăn, vừa nịnh bợ Chu Hoa. Chỉ vài câu thôi cũng khiến cho tâm tình Chu Hoa vốn đang tức giận cũng phải hòa hoãn lại. Dù sao thì nàng cũng đang mang thai, tức giận quá cũng không tốt.

- Tiểu tử nhà ngươi! Tuổi không lớn mà lại hiểu chuyện như vậy. Ăn thì ăn đi, còn nói cái rắm gì nữa!

Vương Thiên Lôi ngồi cách đó không xa, trong tay cầm một quyển sách, thấy Cẩu Đản Tử nói vậy thì bất mãn đối với cậu em vợ này của mình.

- Hắc hắc, tỷ phu. Ngươi đang xem cái gì đó?

Từ một tháng trước, Cẩu Đản Tử bắt đầu đến ăn chực nhà tỷ tỷ mình. Cẩu Đản Tử phát hiện quyển sách Vương Thiên Lôi cầm trong tay ngoài bìa có bốn chữ " Ly Hỏa Tâm Pháp".
Từ tên bìa quyển sách, Cẩu Đản Tử có thể kết luận đây là một quyển bí tịch võ học. So với lần đầu tiên nhìn thấy quyển sách này, hiện tại Cẩu Đản Tử đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không có kích động như trước nữa.
Chính vì quyển sách này, Cẩu Đản Tử mới suốt ngày chạy sang nhà tỷ tỷ ăn chực. Đầu tiên khi Cẩu Đản Tử nhìn thấy bốn chữ trên bìa sách, Cẩu Đản Tử liền rón rén tới gần Vương Thiên Lôi nhìn trộm vài lần. Đọc thoáng qua văn tự và đồ hình trong quyển sách, Cẩu Đản Tử xác định đây là một quyển bí tịch nội công, hơn nữa so với Đại Lực Kim Cương khí công mà Vương Thiên Lôi dạy cho mọi người thâm ảo hơn không ít.
Từ đó về sau, Cẩu Đản Tử luôn luôn không về nhà ăn cơm bữa tối. Suốt ngày chạy sang nhà tỷ tỷ ăn chực, mà cơm nước là giả, vì bí tịch đến là thật.
Vương Thiên Lôi tuy rằng đối với bản "Ly Hỏa Tâm Pháp" này coi trọng như bảo bối, bình thường đều khư khư giữ chặt. Thế nhưng hắn lại có một thói quen, đó là mỗi buổi tối trước khi ăn cơm đều đem ra xem xét vài lần. Đây cũng chính là điều Cẩu Đản Tử chờ đợi.
Đúng như Cẩu Đản Tử nghĩ, Vương Thiên Lôi đối với mình tự nhiên không có đề phòng. Một đứa trẻ ba bốn tuổi, cái gì cũng không hiểu. Để cho hắn nhìn thì cũng không thể hiểu được gì. Nhờ thói quen này của Vương Thiên Lôi mà Cẩu Đản Tử chỉ mất một tháng để ghi nhớ toàn bộ văn tự khẩu quyết của bộ công pháp Ly Hỏa Tâm Pháp này. Quyển bí tịch cũng chỉ có hơn hai mươi trang, hơn nữa văn tự trên đó đều là chữ hán. Thế nhưng hiện giờ Cẩu Đản Tử vẫn chưa dám tu luyện, bởi vì đồ hình trong đó Cẩu Đản Tử vẫn chưa có nhớ hết.
Đã có một thời gian tu luyện Đại Lực Kim Cương khí công, Cẩu Đản Tử tự nhiên hiểu được, lộ tuyến vận hành nội khí trăm triệu lần không được xảy ra bất kỳ sai sót nào. Nếu tu luyện không cẩn thận, nhẹ thì tẩu hòa nhập ma, nặng thì đi đời nhà ma. Cẩu Đản Tử cho dù có tự tin với bản lĩnh của mình nhưng cũng không thể nào nhớ hết được đồ hình. Tuy rằng đại khái có thể nhớ hết, nhưng Cẩu Đản Tử cũng không dám bảo chứng mình có thể nhớ hết một trăm phần trăm.
Cho nên, Cẩu Đản Tử luôn tận dụng mọi cơ hội để có thể kiểm tra lại những đồ hình kia mình đã nhớ chính xác hay chưa.
Về phần câu nói:

- Tỷ phu, ngươi lại xem cái gì đó?

Vấn đề này Cẩu Đản Tử cũng đã hỏi rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần Vương Thiên Lôi đều chỉ nói có hai chữ:

- Không biết!

Trước đây, hắn nghe thế luôn luôn " A" lên một tiếng, sau đó cũng không hề hỏi han gì nữa.
Chỉ là ngày hôm nay, lại không giống với những ngày khác, bởi vì Cẩu Đản Tử chỉ còn mỗi một đồ hình nữa cần phải xác định lại cho chính xác. Sau khi ăn cơm xong, Cẩu Đản Tử lại lẻn đến bên cạnh Vương Thiên Lôi, lén lén nhìn quyển sách trước mặt Vương Thiên Lôi, đôi mắt phát sáng nói với Vương Thiên Lôi:

- Tỷ phu, ngươi không biết sách này là sách gì, vì sao mỗi ngày đều đem nó ra đọc?

- Bởi gì lão tử không biết chữ!

Chương trước Chương tiếp
Loading...