Thông Thiên Chi Lộ
Chương 513: Tiến vào bảo điện
Hai tu sĩ độn quang này, khí tức đều rất đáng sợ.
Người bên tay trái là một lão giả mũi khoằm hơn năm mươi tuổi, da ánh lên màu hoàng ngọc, pháp y có linh khí kinh nhân cực độ, lục sắc linh quang lan khắp mười mấy trượng, linh khí hình thành một con rồng vàng, uy áp kinh nhân.
Người bên phải ăn vận chỉn chu, hôi hạt sắc linh khí hình thành một con đom đóm xám khổng lồ.
Dưới chân hai người là hắc sắc phi độn pháp bảo bằng tinh kim hình cá sấu cỡ năm trượng.
Là hai người Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo nhờ đối phó Ngụy Tác: Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ.
"Bàn Long đạo hữu, hiện tại chúng đã vào Thanh Thành khư, các hạ thấy sao?"
"Thanh Thành khư hung hiểm khó dò, Lan Tinh tông trước kia không tin nên cử một toán tu sĩ liên thủ xông vào, kết quả không ai thoát ra, ngay cả Thanh lão quỷ cũng mất mạng. Chúng vào vì chắc có địa đồ của thượng cổ tu sĩ để lại. Chúng ta vào sẽ cực kỳ nguy hiểm, ở đây đợi cũng được."
"Được! Tại hạ cũng không muốn vì thiếu chủ các hạ mà mạo hiểm."
Cả hai nói chuyện ở cách sơn cốc đầy khí xám hơn hai trăm trượng, Bàn Long chân nhân vung tay, kích phát ảo quang pháp trận gì đó mà mọc lên cây cối, thân ảnh cả hai ẩn đi, không còn khí tức phát ra
"Thọ Ông huynh, hai tên đó lại giở mộc hệ ảo trận với huynh, đúng là..."
Trong một khu rừng trên gò núi mà Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ ẩn thân, có ba tu sĩ chăm chú theo dõi hai người.
Một dải thanh khí bao lấy ba tu sĩ, linh khí và khí tức hoàn toàn kết thành một với núi rừng, không xuống đến nơi thì không thể phát hiện ra họ ẩn thân.
Phát ra thanh khí là thanh bào lão giả chỉ như hài đồng năm, sáu tuổi nhưng mặt mũi phi thường hung hãn.
Hai tu sĩ cạnh lão tuổi tác tương đương, một người mặc hắc sắc bào tử, diện mục thô tháp, linh khí hình thành một thanh hắc sắc cự phủ. Còn lại ăn vận như nho sĩ, dáng vẻ thập phần cẩn thận, hoàng sắc linh khí hình thành một chiếc quạt xòe ra.
"Hắc Tiều huynh, thần thông của Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ đều hơn chúng ta một chút, không nên coi thường." Nho sĩ lão giả nói năng thập phần cẩn thận, giọng hạ hết cỡ.
"Chúng ta ba đấu hai, dù không làm gì được thì thoát thân tất không thành vấn đề, không cần sợ chúng." Linh khí hình thành hình hắc sắc cự phủ, hắc bào lão giả mặt mũi thô tháp nói năng cũng thô lỗ.
"Thọ Ông huynh, hai tên này dừng ở đây hình như không định vào tìm bảo vật mà định chặn đường ai đó." Nho sĩ lão giả không tranh biện, mà nhỏ giọng phân tích.
"Chắc là vậy." Lão giả lùn gật đầu, quang hoa ánh lên trong mắt, không biết nghĩ gì.
"Mặc kệ, như vậy càng hay. Dù cho họ đợi người tìm bảo vật gia để giết người cướp của hay đợi kẻ cần đối phó thì chúng ta cứ ngư ông đắc lợi!" Hắc bào lão giả hầm hừ.
"Chuyện đó..." Nho sĩ lão giả tựa hồ nghi ngờ, còn lão già lùn gật đầu hung hãn: "Được, chúng ta đợi xem rồi tính, nếu đối phương quá mạnh thì chúng ta đừng xuất thủ."
Lão giả nói vậy, nho sĩ tựa hồ yên lòng, gật đầu, không nhiều lời.
...
"Ngụy đạo hữu, lần này chắc đạo hữu đã biết vì sao bọn tại hạ lại nói Linh Diệu cốc nguyên lành không... Lần đầu tiên bọn tại hạ đến Chân Tàng điện còn kinh ngạc hơn kia."
Ngụy Tác ngây ra ngẩng nhìn, tỏ vẻ hít hơi lạnh.
Gã đang ở một bình đài đổ nát, phía sau là dãy bậc đá.
Nhưng tất cả đều điêu khắc từ bạch ngọc tuyệt đẹp.
Cỏ mọc cao ngang thân người ở bình đài và dãy bậc đá đổ nát, không ít ngọc thạch đã phong hóa thành bột.
Trên dãy bậc đá và bình đài còn những hình khắc đẹp đẽ, trừ hình mây trắng thì là linh điểu ngư trùng không ghi chép trong điển tịch.
Phía trước là một điện vũ đã đổ nát một nửa, như thể bị một đạo kinh thiên thuật pháp chẻ xuống.
Nhưng điện vũ lại lơ lửng trên không, ngoài rìa là quang hoa như kim sắc lý ngư bơi lội.
Mỗi tia kim sắc lý ngư quang hoa còn có uy năng đáng sợ hơn hồng sắc ti quang ở Chân Từ thâm uyên. Tia nào cũng chạy không theo quy tắc nào, tạo thành khí tức hủy diệt, uy áp run rẩy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Điện vũ trông chỉ có ba tầng, tấm biển đã vỡ hơn nửa nhưng còn nhìn rõ được ba chữ Chân Tàng điện.
Hóa ra sau Chân Từ thâm uyên là "Tẩy Kiếm trì", "Ngọc Giai thông đạo", không có cấm chế, cũng không có tung tích Mị ma nữ lộc, "Tẩy Kiếm trì" và "Ngọc Giai thông đạo" cơ bản đã thành phế khư, cảnh tượng vốn có thế nào cũng không thể đoán ra, bọn Ngụy Tác nhanh chóng đến "Chân Tàng điện".
"Chân Tàng điện" bố trí quá kinh nhân.
"Kỳ đạo hữu, cấm chế này phá giải được không?"
Ngụy Tác biết chỉ hai, ba tia kim sắc lý ngư quang hoa thì gã cũng không đỡ được, nhưng số lượng và phạm vi ở đây thì muốn vào "Chân Tàng điện", ít nhất phải chạm mặt hơn trăm dải.
"Uy năng này dù Thần huyền cảnh tu sĩ cũng chưa chắc vào được." An toàn đến được đây, Kỳ Long Sơcũng vui vẻ, nở nụ cười hiếm có ý, "Bất quá tu sĩ để lại địa đồ đã nghĩ hộ chúng ta phương pháp vào trong."
Đoạn y vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra hai ngân hắc sắc viên cầu cỡ đầu trẻ con, như thể do lớp bột cùng màu kết thành, không có phù văn.
"Chốc nữa tại hạ kích phát vật này, Ngụy đạo hữu đừng động dụng tinh kim pháp bảo." Kỳ Long Sơn dặn Ngụy Tác.
"Hả?" Ngụy Tác máy động, không hỏi gì.
"Chúng ta có một tuần hương trong điện, chỉ e lúc vào bị Mị ma nữ lộc gây loạn, các vị nên cẩn thận."
Kỳ Long Sơn không nói thêm, chân nguyên dồn vào một ngân hắc sắc viên cầu.
Phụp.
Ngân hắc sắc viên cầu từ tay Kỳ Long Sơn bắn ra, cách kim sắc lý ngư quang hoa chừng hai mươi trượng thì nổ tung.
Tiếp đó phun ra vô số hạt bụi bạc rải lên quang hoa, bên trong là một dải sáng trắng bạc cỡ một trượng, như hạt nhân.
Kim sắc lý ngư quang hoa tràn đến dải sáng màu bạc trắng.
Xuyên qua dải sáng, dải sáng không hề tổn hại gì, kim sắc quang hoa lại quay về, không ngừng xuyên qua xuyên lại.
Thoáng sau, tuyệt đại đa số kim sắc quang hoa đều bị hút vào gần dải sáng bạc, ngoài Chân Tàng điện đột ngột xuất hiện một lổ thủng lớn.
"Đi thôi!"
Kỳ Long Sơn thong thả thu một ngân hắc sắc viên cầu còn lại vào, cả toán an toàn đi qua.
Lúc cả toán dừng lại ở cửa Chân Tàng điện thì dải sáng bạc mới tan đi, lý ngư kim sắc quang hoa lại như trước, lượn quanh đại điện.
"Phương pháp của tu sĩ đoa quả nhiên không sai." Ngân bạch sắc quang mang tan đi, Ngụy Tác tấm tắc.
Hiện tại gã mặc kệ ngân hắc sắc viên cầu dùng thứ gì luyện chế, chỉ cần kích phát ngân hắc sắc viên cầu còn lại là sẽ thoát được.
"Chân Tàng điện"!
Mọi người đều chú ý đến đại điện!
Đại điện dày đặc phù lục huyền ảo, linh quang bức nhân, cường độ khiến cả Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác đều nghẹt thở.
Như thể chính đại điện cũng là một món pháp bảo phẩm giai kinh nhân.
Kim sắc đại môn đã vỡ, phía sau là một tầng bạch sắc linh quang nhàn nhạt.
Mắt cả toán sáng lên vì trong sảnh đường sau linh quang có từng hàng bậc ngọc được thanh sắc quang tráo bao trùm, quang hoa lấp lánh, tựa hồ có thứ gì đó!
Dương chi điểu của Ngụy Tác ở gần cửa, không hề cảm giác thấy nguy hiểm.
Có vẻ bạch sắc linh quang vô hại với tu sĩ.
Hít sâu một hơi, Kỳ Long Sơn vung tay, quả nhiên tay y dễ dàng xuyên qua bạch sắc linh quang.
Y hớn hở gật đầu với bọn Ngụy Tác, đi qua bạch sắc linh quang.
Bọn Ngụy Tác cũng an toàn đi qua, vào sảnh đường trong Chân Tàng điện.
Người bên tay trái là một lão giả mũi khoằm hơn năm mươi tuổi, da ánh lên màu hoàng ngọc, pháp y có linh khí kinh nhân cực độ, lục sắc linh quang lan khắp mười mấy trượng, linh khí hình thành một con rồng vàng, uy áp kinh nhân.
Người bên phải ăn vận chỉn chu, hôi hạt sắc linh khí hình thành một con đom đóm xám khổng lồ.
Dưới chân hai người là hắc sắc phi độn pháp bảo bằng tinh kim hình cá sấu cỡ năm trượng.
Là hai người Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo nhờ đối phó Ngụy Tác: Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ.
"Bàn Long đạo hữu, hiện tại chúng đã vào Thanh Thành khư, các hạ thấy sao?"
"Thanh Thành khư hung hiểm khó dò, Lan Tinh tông trước kia không tin nên cử một toán tu sĩ liên thủ xông vào, kết quả không ai thoát ra, ngay cả Thanh lão quỷ cũng mất mạng. Chúng vào vì chắc có địa đồ của thượng cổ tu sĩ để lại. Chúng ta vào sẽ cực kỳ nguy hiểm, ở đây đợi cũng được."
"Được! Tại hạ cũng không muốn vì thiếu chủ các hạ mà mạo hiểm."
Cả hai nói chuyện ở cách sơn cốc đầy khí xám hơn hai trăm trượng, Bàn Long chân nhân vung tay, kích phát ảo quang pháp trận gì đó mà mọc lên cây cối, thân ảnh cả hai ẩn đi, không còn khí tức phát ra
"Thọ Ông huynh, hai tên đó lại giở mộc hệ ảo trận với huynh, đúng là..."
Trong một khu rừng trên gò núi mà Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ ẩn thân, có ba tu sĩ chăm chú theo dõi hai người.
Một dải thanh khí bao lấy ba tu sĩ, linh khí và khí tức hoàn toàn kết thành một với núi rừng, không xuống đến nơi thì không thể phát hiện ra họ ẩn thân.
Phát ra thanh khí là thanh bào lão giả chỉ như hài đồng năm, sáu tuổi nhưng mặt mũi phi thường hung hãn.
Hai tu sĩ cạnh lão tuổi tác tương đương, một người mặc hắc sắc bào tử, diện mục thô tháp, linh khí hình thành một thanh hắc sắc cự phủ. Còn lại ăn vận như nho sĩ, dáng vẻ thập phần cẩn thận, hoàng sắc linh khí hình thành một chiếc quạt xòe ra.
"Hắc Tiều huynh, thần thông của Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ đều hơn chúng ta một chút, không nên coi thường." Nho sĩ lão giả nói năng thập phần cẩn thận, giọng hạ hết cỡ.
"Chúng ta ba đấu hai, dù không làm gì được thì thoát thân tất không thành vấn đề, không cần sợ chúng." Linh khí hình thành hình hắc sắc cự phủ, hắc bào lão giả mặt mũi thô tháp nói năng cũng thô lỗ.
"Thọ Ông huynh, hai tên này dừng ở đây hình như không định vào tìm bảo vật mà định chặn đường ai đó." Nho sĩ lão giả không tranh biện, mà nhỏ giọng phân tích.
"Chắc là vậy." Lão giả lùn gật đầu, quang hoa ánh lên trong mắt, không biết nghĩ gì.
"Mặc kệ, như vậy càng hay. Dù cho họ đợi người tìm bảo vật gia để giết người cướp của hay đợi kẻ cần đối phó thì chúng ta cứ ngư ông đắc lợi!" Hắc bào lão giả hầm hừ.
"Chuyện đó..." Nho sĩ lão giả tựa hồ nghi ngờ, còn lão già lùn gật đầu hung hãn: "Được, chúng ta đợi xem rồi tính, nếu đối phương quá mạnh thì chúng ta đừng xuất thủ."
Lão giả nói vậy, nho sĩ tựa hồ yên lòng, gật đầu, không nhiều lời.
...
"Ngụy đạo hữu, lần này chắc đạo hữu đã biết vì sao bọn tại hạ lại nói Linh Diệu cốc nguyên lành không... Lần đầu tiên bọn tại hạ đến Chân Tàng điện còn kinh ngạc hơn kia."
Ngụy Tác ngây ra ngẩng nhìn, tỏ vẻ hít hơi lạnh.
Gã đang ở một bình đài đổ nát, phía sau là dãy bậc đá.
Nhưng tất cả đều điêu khắc từ bạch ngọc tuyệt đẹp.
Cỏ mọc cao ngang thân người ở bình đài và dãy bậc đá đổ nát, không ít ngọc thạch đã phong hóa thành bột.
Trên dãy bậc đá và bình đài còn những hình khắc đẹp đẽ, trừ hình mây trắng thì là linh điểu ngư trùng không ghi chép trong điển tịch.
Phía trước là một điện vũ đã đổ nát một nửa, như thể bị một đạo kinh thiên thuật pháp chẻ xuống.
Nhưng điện vũ lại lơ lửng trên không, ngoài rìa là quang hoa như kim sắc lý ngư bơi lội.
Mỗi tia kim sắc lý ngư quang hoa còn có uy năng đáng sợ hơn hồng sắc ti quang ở Chân Từ thâm uyên. Tia nào cũng chạy không theo quy tắc nào, tạo thành khí tức hủy diệt, uy áp run rẩy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Điện vũ trông chỉ có ba tầng, tấm biển đã vỡ hơn nửa nhưng còn nhìn rõ được ba chữ Chân Tàng điện.
Hóa ra sau Chân Từ thâm uyên là "Tẩy Kiếm trì", "Ngọc Giai thông đạo", không có cấm chế, cũng không có tung tích Mị ma nữ lộc, "Tẩy Kiếm trì" và "Ngọc Giai thông đạo" cơ bản đã thành phế khư, cảnh tượng vốn có thế nào cũng không thể đoán ra, bọn Ngụy Tác nhanh chóng đến "Chân Tàng điện".
"Chân Tàng điện" bố trí quá kinh nhân.
"Kỳ đạo hữu, cấm chế này phá giải được không?"
Ngụy Tác biết chỉ hai, ba tia kim sắc lý ngư quang hoa thì gã cũng không đỡ được, nhưng số lượng và phạm vi ở đây thì muốn vào "Chân Tàng điện", ít nhất phải chạm mặt hơn trăm dải.
"Uy năng này dù Thần huyền cảnh tu sĩ cũng chưa chắc vào được." An toàn đến được đây, Kỳ Long Sơcũng vui vẻ, nở nụ cười hiếm có ý, "Bất quá tu sĩ để lại địa đồ đã nghĩ hộ chúng ta phương pháp vào trong."
Đoạn y vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra hai ngân hắc sắc viên cầu cỡ đầu trẻ con, như thể do lớp bột cùng màu kết thành, không có phù văn.
"Chốc nữa tại hạ kích phát vật này, Ngụy đạo hữu đừng động dụng tinh kim pháp bảo." Kỳ Long Sơn dặn Ngụy Tác.
"Hả?" Ngụy Tác máy động, không hỏi gì.
"Chúng ta có một tuần hương trong điện, chỉ e lúc vào bị Mị ma nữ lộc gây loạn, các vị nên cẩn thận."
Kỳ Long Sơn không nói thêm, chân nguyên dồn vào một ngân hắc sắc viên cầu.
Phụp.
Ngân hắc sắc viên cầu từ tay Kỳ Long Sơn bắn ra, cách kim sắc lý ngư quang hoa chừng hai mươi trượng thì nổ tung.
Tiếp đó phun ra vô số hạt bụi bạc rải lên quang hoa, bên trong là một dải sáng trắng bạc cỡ một trượng, như hạt nhân.
Kim sắc lý ngư quang hoa tràn đến dải sáng màu bạc trắng.
Xuyên qua dải sáng, dải sáng không hề tổn hại gì, kim sắc quang hoa lại quay về, không ngừng xuyên qua xuyên lại.
Thoáng sau, tuyệt đại đa số kim sắc quang hoa đều bị hút vào gần dải sáng bạc, ngoài Chân Tàng điện đột ngột xuất hiện một lổ thủng lớn.
"Đi thôi!"
Kỳ Long Sơn thong thả thu một ngân hắc sắc viên cầu còn lại vào, cả toán an toàn đi qua.
Lúc cả toán dừng lại ở cửa Chân Tàng điện thì dải sáng bạc mới tan đi, lý ngư kim sắc quang hoa lại như trước, lượn quanh đại điện.
"Phương pháp của tu sĩ đoa quả nhiên không sai." Ngân bạch sắc quang mang tan đi, Ngụy Tác tấm tắc.
Hiện tại gã mặc kệ ngân hắc sắc viên cầu dùng thứ gì luyện chế, chỉ cần kích phát ngân hắc sắc viên cầu còn lại là sẽ thoát được.
"Chân Tàng điện"!
Mọi người đều chú ý đến đại điện!
Đại điện dày đặc phù lục huyền ảo, linh quang bức nhân, cường độ khiến cả Lệ Nhược Hải và Ngụy Tác đều nghẹt thở.
Như thể chính đại điện cũng là một món pháp bảo phẩm giai kinh nhân.
Kim sắc đại môn đã vỡ, phía sau là một tầng bạch sắc linh quang nhàn nhạt.
Mắt cả toán sáng lên vì trong sảnh đường sau linh quang có từng hàng bậc ngọc được thanh sắc quang tráo bao trùm, quang hoa lấp lánh, tựa hồ có thứ gì đó!
Dương chi điểu của Ngụy Tác ở gần cửa, không hề cảm giác thấy nguy hiểm.
Có vẻ bạch sắc linh quang vô hại với tu sĩ.
Hít sâu một hơi, Kỳ Long Sơn vung tay, quả nhiên tay y dễ dàng xuyên qua bạch sắc linh quang.
Y hớn hở gật đầu với bọn Ngụy Tác, đi qua bạch sắc linh quang.
Bọn Ngụy Tác cũng an toàn đi qua, vào sảnh đường trong Chân Tàng điện.