Thông Thiên Chi Lộ
Chương 45: Kỹ thuật tệ thế sao?
Này, ta tưởng ai, hóa ra là ngươi." Nhìn rõ Ngụy Tác, Hàn Vi Vi cũng ngẩn người, rồi bao nhiêu buồn bực tan hết, đắc ý cười vang.
"Cô nương là ai?" Ngụy Tác ra vẻ "ta và cô không quen biết gì nhau", "chúng ta gặp nhau rồi hả?"
Hàn Vi Vi cười lạnh, "Ta là ai? Lúc ngươi cướp hai con Thạch vĩ bích tích của ta sao không hỏi ta là ai, lúc ngươi giở trò lưu manh định cởi quần trước mặt ta sao không hỏi ta là ai? Hiện tại định giả bộ không biết ta hả?"
"A?"
Liễu Ngũ mặc hồng sắc pháp y, trông khá đẹp trai là trợ thủ của Thiết Sách được Nam Cung Vũ Tinh gọi đến, nàng sợ Ngụy Tác không đến kịp nên truyên tin khẩn cho Liễu Ngũ vốn tu luyện một môn Huyền hỏa chân giải đến giúp, nhưng không ngờ đại tiểu thư Hàn Vi Vi của Trân Bảo các lại đến theo. Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ theo Hàn Vi Vi vào đây đều sững sờ.
Cả hai không sao ngờ được Hàn Vi Vi hình như có biết Ngụy Tác, hơn nữa những gì Hàn Vi Vi nói dễ khiến người khác hiểu lệch ý, cái gì mà "giở trò lưu manh định cởi quần trước mặt ta", những lời này nói ra Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ đều cho rằng Ngụy Tác đã gây ra việc gì đó thương thiên hại lý với Hàn Vi Vi.
"Đại thư, hai con Thạch vĩ bích tích thôi mà, sao phải thế?" Ngụy Tác dở khóc dỏ cười nhìn Hàn Vi Vi: "Hà tất nói ra như ta là lưu manh không bằng."
"Ai là đại thư của ngươi." Hàn Vi Vi hếch mặt lên, "ngươi vốn là lão lưu manh."
"Đợi đã, Vi Vi." Nam Cung Vũ Tinh vốn có quen biết Hàn Vi Vi không nén được nữa, buột miệng hỏi, "thật ra hai người có chuyện gì?"
"Nam Cung Vũ Tinh thư thư, sao lại đi cùng tên lưu manh vô sỉ này?" Không đáp mà Hàn Vi Vi lại nói với Nam Cung Vũ Tinh.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng, thò tay định hái hai nhánh Ngọc vân chi, tranh cãi với ngân sam tiểu mỹ nữ là việc nhỏ, Ngọc vân chi mới quan trọng, nếu không hái kịp lục, bào tử rơi mất, linh khí tiêu tan thì tổn thất quá lớn.
"Lão lưu manh, ngươi định làm gì, không được động đậy, lẽ nào ngươi định làm việc gì lưu manh nữa?" Nhưng Ngụy Tác mới đưa tay ra, Hàn Vi Vi đã kêu lên.
"Ta hái hai nhánh Ngọc vân là cũng là lưu manh? Dù cho lúc trước ta cướp của ngươi hai con Thạch vĩ bích tích thì ta đền là cùng. Lưu manh thì lưu manh, không cần ngươi cứ đay đi đay lại mãi." Ngụy Tác bực bội, buột miệng nói.
"Cái gì mà cứ cho là ngươi cướp, vốn là ngươi cướp. Nếu không phải ngươi giở trò lư manh cởi quần trước mặt ta thì ngươi đấu được ta sao??" Hàn Vi Vi trừng mắt: "Ngươi tưởng đó đơn giản chỉ là hai con Thạch vĩ bích tích hả? Ngươi có biết hai con Thạch vĩ bích tích đó là yêu thú ta lần đầu săn được? Lần đầu đó, hiểu chưa? Lần đầu tiên của ta đã bị ngươi cướp mất!"
Ngụy Tác cũng nổi đóa, cười lạnh đáp, "ta vốn tưởng sao mà tệ thế, hóa ra là lần đầu, lóng ngóng vụng về, kỹ thuật tệ quá thể..."
"..." Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ nhìn nhau dở khóc dỏ cười. Cũng may cả hai đã nghe ra là chuyện gì, bằng không mà có người đi vào, nghe thấy Hàn Vi Vi và Ngụy Tác tranh cãi sẽ nghĩ ngay tới chuyện "tế nhị" đó. Ngụy Tác cười lạnh nói tiếp: "Ta ở đó hơn nửa ngày rồi, ngươi chạy đến cướp Thạch vĩ bích tích của ta mới đúng. Hảo nam không đấu với nữ, trả linh thạch cho hai con Thạch vĩ bích tích mà ngươi không muốn thì muốn cái gì. Lẽ nào ngươi cũng muốn cởi một lần trước mặt ta theo kiểu lưu manh thì mới coi như hòa?"
"Ngươi... " Hàn Vi Vi giận run người, chỉ ngón tay vào Ngụy Tác, "Nam Cung Vũ Tinh thư thư thấy đấy, tên lưu manh thuyết này nói những gì."
"Được rồi, Ngụy Tác, ngươi nói thế đúng là hơi quá." Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt nhìn Ngụy Tác, dàn hòa, "Vi Vi đừng giận, để y trả linh thạch cho hai con Thạch vĩ bích tích đó là xong."
"Không được, phải giáo huấn hắn mới xong." Hàn Vi Vi lắc đầu quầy quậy.
"Giáo huấn ta? Bằng vào bản lĩnh mèo quào của ngươi mà đòi giáo huấn ta hả?" Ngụy Tác khinh thị nhìn Hàn Vi Vi thuyết.
"Với tên quỷ nhát chết bị Thạch vĩ bích tích đánh cho chạy tóe khói như ngươi, ta lại không giáo huấn được?"
"Ngụy Tác, bớt nói đi không được hả, bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta mà ngươi vui sao? Còn nói nữa sau này ta mặc kệ." Nam Cung Vũ Tinh khẽ mắng Ngụy Tác.
"Nam Cung Vũ Tinh thư thư, cả thư thư cũng cho rằng muội không phải đối thủ của tên lưu manh này?" Tai Hàn Vi Vi cực thính, nghe thấy Nam Cung Vũ Tinh nói thì ré lên với vẻ không tin được.
"..." Nam Cung Vũ Tinh nhất thời ngẩn người, không biết nên nói gì.
Hàn Vi Vi ngoái nhìn Ngụy Tác: "Quỷ nhát chết, thế nào, dám đấu với ta không, nếu không đánh alij ta thì sau này gặp ta phải kêu là bà cô."
"Đấy là ngươi bức ta." Ngụy Tác hừ một tiếng, "chốc nữa ngươi thua thì không cần gọi ta là ông cậu khi gặp mặt đâu, cứ ngoan ngoan gọi hảo ca ca là được rồi."
"Không được đả thương Vi Vi!"
Không ngăn được, Nam Cung Vũ Tinh miễn cưỡng đến bên Ngụy Tác dặn dò, rồi hái hai nhánh Ngọc vân chi đã chín xuống.
"Thần hải cảnh ngũ trọng? Tiểu mỹ nữ dở hơi này sao lại tiến bộ nhanh thế nhỉ, cách đây không lâu còn mới đạt đến Thần hải cảnh tứ trọng cơ mà."
Ngụy Tác lén dùng Vọng khí thuật, nhìn xong thì cả kinh. Trên mình Hàn Vi Vi lóe sáng năm dải bạch sắc quang hoa, rõ ràng là tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng. Bất kỳ công pháp nào cũng tu vi càng cao, tiến giai càng khó, công pháp càng cao minh, đột phá tu vi càng gian nan. Hiện tại quang hoa trong năm thần hải của Hàn Vi Vi sáng rực, chứng minh công pháp nàng ta tu luyện cao hơn gã mấy tầng, nhưng gã đạt tới Thần hải cảnh tam trọng nhiều ngày rồi mà chưa đột phá đến đệ tứ trọng, trong khi Hàn Vi Vi đã đột phá đến Thần hải cảnh đệ ngũ trọng.
"Để ngươi động thủ trước." Hàn Vi Vi mặt mũi trắng trẻo tỏ vẻ khinh thị, lấy ra một thứ như vỏ sò trắng, chân nguyên được dồn vào, vật đó hóa thành bạch quang thuẫn bài hình vỏ sò sáng rực, chi chít khoa đẩu phù văn, lơ lửng trước mặt nàng ta.
"Pháp bảo?!"
Ngụy Tác cả kinh. Thiên Huyền đại lục chia theo uy năng pháp bảo mà phân thành linh, đạo, huyền, tiên tứ giai, nhưng pháp bảo thật sự, dù là linh giai hạ phẩm phòng ngự pháp bảo cấp thấp nhất cũng chống chọi được thuật pháp công kích của tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng. Trừ phi bản thân thai thể pháp bảo phá tổn, cơ hồ mọi pháp bảo đều có thể liên tục phát huy uy năng khi được tu sĩ dồn chân nguyên vào. Điểm này khác hẳn với pháp khí như phù lục, kích phát xong thì uy năng sẽ nhanh chóng suy kiệt. Hiện tại tu vi của Hàn Vi Vi cao hơn Ngụy Tác hai bậc, nếu có pháp bảo chân chính trong tay, gã sẽ không tài nào thắng được.
Nhưng rồi gã thở phào, bạch sắc thuẫn không tầm thường đó không cần Hàn Vi Vi dồn chân nguyên vào để khống chế, xem ra chủ yếu dựa vào uy năng của chất liệu, chắc chỉ là bán linh khí tương đương với pháp bảo phỏng chế, chứ không phải linh giai pháp bảo.
Ngụy Tác lại kích phát Linh thiên ngọc bội, đồng thời nắm Phong bá bảo phù lấy được của Lâm đ*o Nhất, dồn chân nguyên tim tím vào, kích phát một đạo phong tường chặn trước mặt.
Hàn Vi Vi không động thủ, mà chỉ nhìn gã, có vẻ như muốn giữ lời, để gã động thủ trước.
Hái xong Ngọc vân chi, Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ hơi khẩn trương tụ lại đứng ở một góc chếch giữa hai người, nếu thấy có gì không ổn là sẽ xuất thủ ngăn cản. Đấu pháp đối với tu sĩ lúc nào cũng thập phần hung hiểm.
Thấy Hàn Vi Vi tỏ ra khinh thị mình, Ngụy Tác không khách khí, ném một tấm Hỏa cầu phù vào bạch quang thuẫn bài.
Lưỡi lửa như thác đổ, lan khắp bạch quang thuẫn bài, nhưng ánh mắt Ngụy Tác lạnh lại vì trừ vài chỗ hơi đen đen, thuẫn bài thậm chí không hề hấn gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hừ!" Hàn Vi Vi phất tay, mọt dải bạch khí ngưng thành băng long trong suốt dài chừng năm thước trước mặt, vù một tiếng va vào phong tường trước mặt gã.
"Chà, thuật pháp gì mà lợi hại thế này!"
Băng long nhỏ xíu va vào phong tường, lập tức bị cương phong cắt thành vô số mảnh nhỏ xíu, nhưng băng hàn chi khí từ các mảnh vỡ toát ra suýt nữa khiến gã đông cứng, cả lông mày cũng kết bạch sắc sương hoa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngụy Tác nào dám dừng tay, liên tục ném Hỏa cầu phù vào Hàn Vi Vi. Dù không phá được bạch quang thuẫn bài, ít nhất hỏa lực do Hỏa cầu phù kích phát sản sinh ra khiến thân thể nàng ta ấm lên.
Cả dung động sáng rực lưỡi lửa.
"Lưu manh này lấy đâu ra lắm Hỏa cầu phù thế nhỉ?"
Liễu Ngũ đứng cùng Nam Cung Vũ Tinh bất giác trừng mắt lên. Thật ra y là người của Thiết Sách bảo vệ Hàn Vi Vi trong hai hôm nay, vì Nam Cung Vũ Tinh sai người mang tin đến, bị Hàn Vi Vi nhìn thấy, lại bị nàng ta mè nheo không chịu nổi, đành phải đưa đi theo. Vốn y cho rằng, Ngụy Tác chắc chắn thất bại. Y biết rõ tu vi Hàn Vi Vi không kém mình, lại có nhiều thứ hay ho, chỉ là kinh nghiệm đối địch và kiến thức về yêu thú hơi kém, bằng không đâu cần Thiết Sách bảo vệ, đơn độc qua lại trong phạm vi nghìn dặm quanh Linh Nhạc thành sẽ không thành vấn đề. Nhưng tình cảnh trước mắt thì khác.
"Lão lưu manh!"
Hàn Vi Vi kỳ thực lần đầu tiên chính thức đấu pháp với người khác, cũng hơi khẩn trương, không ngờ Ngụy Tác công kích mãnh liệt như thế, nhất thời từng quả hỏa cầu như bánh xe đổ tới khiến bạch quang pháp thuẫn rung lên kịch liệt, trước mặt nàng ta như có một biển lửa, cũng hơi hoảng hốt, luống cuống chân tay lấy ra một mảnh trúc xanh biếc nhỏ xíu nhưng nặng trịch.
Chân nguyên dồn vào, thanh sắc trúc phiến rực thanh quang, đột nhiên lớn vụt lên, hóa thành một cây thanh sắc trúc kiếm sáng rực.
"Cô nương là ai?" Ngụy Tác ra vẻ "ta và cô không quen biết gì nhau", "chúng ta gặp nhau rồi hả?"
Hàn Vi Vi cười lạnh, "Ta là ai? Lúc ngươi cướp hai con Thạch vĩ bích tích của ta sao không hỏi ta là ai, lúc ngươi giở trò lưu manh định cởi quần trước mặt ta sao không hỏi ta là ai? Hiện tại định giả bộ không biết ta hả?"
"A?"
Liễu Ngũ mặc hồng sắc pháp y, trông khá đẹp trai là trợ thủ của Thiết Sách được Nam Cung Vũ Tinh gọi đến, nàng sợ Ngụy Tác không đến kịp nên truyên tin khẩn cho Liễu Ngũ vốn tu luyện một môn Huyền hỏa chân giải đến giúp, nhưng không ngờ đại tiểu thư Hàn Vi Vi của Trân Bảo các lại đến theo. Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ theo Hàn Vi Vi vào đây đều sững sờ.
Cả hai không sao ngờ được Hàn Vi Vi hình như có biết Ngụy Tác, hơn nữa những gì Hàn Vi Vi nói dễ khiến người khác hiểu lệch ý, cái gì mà "giở trò lưu manh định cởi quần trước mặt ta", những lời này nói ra Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ đều cho rằng Ngụy Tác đã gây ra việc gì đó thương thiên hại lý với Hàn Vi Vi.
"Đại thư, hai con Thạch vĩ bích tích thôi mà, sao phải thế?" Ngụy Tác dở khóc dỏ cười nhìn Hàn Vi Vi: "Hà tất nói ra như ta là lưu manh không bằng."
"Ai là đại thư của ngươi." Hàn Vi Vi hếch mặt lên, "ngươi vốn là lão lưu manh."
"Đợi đã, Vi Vi." Nam Cung Vũ Tinh vốn có quen biết Hàn Vi Vi không nén được nữa, buột miệng hỏi, "thật ra hai người có chuyện gì?"
"Nam Cung Vũ Tinh thư thư, sao lại đi cùng tên lưu manh vô sỉ này?" Không đáp mà Hàn Vi Vi lại nói với Nam Cung Vũ Tinh.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng, thò tay định hái hai nhánh Ngọc vân chi, tranh cãi với ngân sam tiểu mỹ nữ là việc nhỏ, Ngọc vân chi mới quan trọng, nếu không hái kịp lục, bào tử rơi mất, linh khí tiêu tan thì tổn thất quá lớn.
"Lão lưu manh, ngươi định làm gì, không được động đậy, lẽ nào ngươi định làm việc gì lưu manh nữa?" Nhưng Ngụy Tác mới đưa tay ra, Hàn Vi Vi đã kêu lên.
"Ta hái hai nhánh Ngọc vân là cũng là lưu manh? Dù cho lúc trước ta cướp của ngươi hai con Thạch vĩ bích tích thì ta đền là cùng. Lưu manh thì lưu manh, không cần ngươi cứ đay đi đay lại mãi." Ngụy Tác bực bội, buột miệng nói.
"Cái gì mà cứ cho là ngươi cướp, vốn là ngươi cướp. Nếu không phải ngươi giở trò lư manh cởi quần trước mặt ta thì ngươi đấu được ta sao??" Hàn Vi Vi trừng mắt: "Ngươi tưởng đó đơn giản chỉ là hai con Thạch vĩ bích tích hả? Ngươi có biết hai con Thạch vĩ bích tích đó là yêu thú ta lần đầu săn được? Lần đầu đó, hiểu chưa? Lần đầu tiên của ta đã bị ngươi cướp mất!"
Ngụy Tác cũng nổi đóa, cười lạnh đáp, "ta vốn tưởng sao mà tệ thế, hóa ra là lần đầu, lóng ngóng vụng về, kỹ thuật tệ quá thể..."
"..." Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ nhìn nhau dở khóc dỏ cười. Cũng may cả hai đã nghe ra là chuyện gì, bằng không mà có người đi vào, nghe thấy Hàn Vi Vi và Ngụy Tác tranh cãi sẽ nghĩ ngay tới chuyện "tế nhị" đó. Ngụy Tác cười lạnh nói tiếp: "Ta ở đó hơn nửa ngày rồi, ngươi chạy đến cướp Thạch vĩ bích tích của ta mới đúng. Hảo nam không đấu với nữ, trả linh thạch cho hai con Thạch vĩ bích tích mà ngươi không muốn thì muốn cái gì. Lẽ nào ngươi cũng muốn cởi một lần trước mặt ta theo kiểu lưu manh thì mới coi như hòa?"
"Ngươi... " Hàn Vi Vi giận run người, chỉ ngón tay vào Ngụy Tác, "Nam Cung Vũ Tinh thư thư thấy đấy, tên lưu manh thuyết này nói những gì."
"Được rồi, Ngụy Tác, ngươi nói thế đúng là hơi quá." Nam Cung Vũ Tinh trừng mắt nhìn Ngụy Tác, dàn hòa, "Vi Vi đừng giận, để y trả linh thạch cho hai con Thạch vĩ bích tích đó là xong."
"Không được, phải giáo huấn hắn mới xong." Hàn Vi Vi lắc đầu quầy quậy.
"Giáo huấn ta? Bằng vào bản lĩnh mèo quào của ngươi mà đòi giáo huấn ta hả?" Ngụy Tác khinh thị nhìn Hàn Vi Vi thuyết.
"Với tên quỷ nhát chết bị Thạch vĩ bích tích đánh cho chạy tóe khói như ngươi, ta lại không giáo huấn được?"
"Ngụy Tác, bớt nói đi không được hả, bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta mà ngươi vui sao? Còn nói nữa sau này ta mặc kệ." Nam Cung Vũ Tinh khẽ mắng Ngụy Tác.
"Nam Cung Vũ Tinh thư thư, cả thư thư cũng cho rằng muội không phải đối thủ của tên lưu manh này?" Tai Hàn Vi Vi cực thính, nghe thấy Nam Cung Vũ Tinh nói thì ré lên với vẻ không tin được.
"..." Nam Cung Vũ Tinh nhất thời ngẩn người, không biết nên nói gì.
Hàn Vi Vi ngoái nhìn Ngụy Tác: "Quỷ nhát chết, thế nào, dám đấu với ta không, nếu không đánh alij ta thì sau này gặp ta phải kêu là bà cô."
"Đấy là ngươi bức ta." Ngụy Tác hừ một tiếng, "chốc nữa ngươi thua thì không cần gọi ta là ông cậu khi gặp mặt đâu, cứ ngoan ngoan gọi hảo ca ca là được rồi."
"Không được đả thương Vi Vi!"
Không ngăn được, Nam Cung Vũ Tinh miễn cưỡng đến bên Ngụy Tác dặn dò, rồi hái hai nhánh Ngọc vân chi đã chín xuống.
"Thần hải cảnh ngũ trọng? Tiểu mỹ nữ dở hơi này sao lại tiến bộ nhanh thế nhỉ, cách đây không lâu còn mới đạt đến Thần hải cảnh tứ trọng cơ mà."
Ngụy Tác lén dùng Vọng khí thuật, nhìn xong thì cả kinh. Trên mình Hàn Vi Vi lóe sáng năm dải bạch sắc quang hoa, rõ ràng là tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng. Bất kỳ công pháp nào cũng tu vi càng cao, tiến giai càng khó, công pháp càng cao minh, đột phá tu vi càng gian nan. Hiện tại quang hoa trong năm thần hải của Hàn Vi Vi sáng rực, chứng minh công pháp nàng ta tu luyện cao hơn gã mấy tầng, nhưng gã đạt tới Thần hải cảnh tam trọng nhiều ngày rồi mà chưa đột phá đến đệ tứ trọng, trong khi Hàn Vi Vi đã đột phá đến Thần hải cảnh đệ ngũ trọng.
"Để ngươi động thủ trước." Hàn Vi Vi mặt mũi trắng trẻo tỏ vẻ khinh thị, lấy ra một thứ như vỏ sò trắng, chân nguyên được dồn vào, vật đó hóa thành bạch quang thuẫn bài hình vỏ sò sáng rực, chi chít khoa đẩu phù văn, lơ lửng trước mặt nàng ta.
"Pháp bảo?!"
Ngụy Tác cả kinh. Thiên Huyền đại lục chia theo uy năng pháp bảo mà phân thành linh, đạo, huyền, tiên tứ giai, nhưng pháp bảo thật sự, dù là linh giai hạ phẩm phòng ngự pháp bảo cấp thấp nhất cũng chống chọi được thuật pháp công kích của tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng. Trừ phi bản thân thai thể pháp bảo phá tổn, cơ hồ mọi pháp bảo đều có thể liên tục phát huy uy năng khi được tu sĩ dồn chân nguyên vào. Điểm này khác hẳn với pháp khí như phù lục, kích phát xong thì uy năng sẽ nhanh chóng suy kiệt. Hiện tại tu vi của Hàn Vi Vi cao hơn Ngụy Tác hai bậc, nếu có pháp bảo chân chính trong tay, gã sẽ không tài nào thắng được.
Nhưng rồi gã thở phào, bạch sắc thuẫn không tầm thường đó không cần Hàn Vi Vi dồn chân nguyên vào để khống chế, xem ra chủ yếu dựa vào uy năng của chất liệu, chắc chỉ là bán linh khí tương đương với pháp bảo phỏng chế, chứ không phải linh giai pháp bảo.
Ngụy Tác lại kích phát Linh thiên ngọc bội, đồng thời nắm Phong bá bảo phù lấy được của Lâm đ*o Nhất, dồn chân nguyên tim tím vào, kích phát một đạo phong tường chặn trước mặt.
Hàn Vi Vi không động thủ, mà chỉ nhìn gã, có vẻ như muốn giữ lời, để gã động thủ trước.
Hái xong Ngọc vân chi, Nam Cung Vũ Tinh và Liễu Ngũ hơi khẩn trương tụ lại đứng ở một góc chếch giữa hai người, nếu thấy có gì không ổn là sẽ xuất thủ ngăn cản. Đấu pháp đối với tu sĩ lúc nào cũng thập phần hung hiểm.
Thấy Hàn Vi Vi tỏ ra khinh thị mình, Ngụy Tác không khách khí, ném một tấm Hỏa cầu phù vào bạch quang thuẫn bài.
Lưỡi lửa như thác đổ, lan khắp bạch quang thuẫn bài, nhưng ánh mắt Ngụy Tác lạnh lại vì trừ vài chỗ hơi đen đen, thuẫn bài thậm chí không hề hấn gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hừ!" Hàn Vi Vi phất tay, mọt dải bạch khí ngưng thành băng long trong suốt dài chừng năm thước trước mặt, vù một tiếng va vào phong tường trước mặt gã.
"Chà, thuật pháp gì mà lợi hại thế này!"
Băng long nhỏ xíu va vào phong tường, lập tức bị cương phong cắt thành vô số mảnh nhỏ xíu, nhưng băng hàn chi khí từ các mảnh vỡ toát ra suýt nữa khiến gã đông cứng, cả lông mày cũng kết bạch sắc sương hoa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngụy Tác nào dám dừng tay, liên tục ném Hỏa cầu phù vào Hàn Vi Vi. Dù không phá được bạch quang thuẫn bài, ít nhất hỏa lực do Hỏa cầu phù kích phát sản sinh ra khiến thân thể nàng ta ấm lên.
Cả dung động sáng rực lưỡi lửa.
"Lưu manh này lấy đâu ra lắm Hỏa cầu phù thế nhỉ?"
Liễu Ngũ đứng cùng Nam Cung Vũ Tinh bất giác trừng mắt lên. Thật ra y là người của Thiết Sách bảo vệ Hàn Vi Vi trong hai hôm nay, vì Nam Cung Vũ Tinh sai người mang tin đến, bị Hàn Vi Vi nhìn thấy, lại bị nàng ta mè nheo không chịu nổi, đành phải đưa đi theo. Vốn y cho rằng, Ngụy Tác chắc chắn thất bại. Y biết rõ tu vi Hàn Vi Vi không kém mình, lại có nhiều thứ hay ho, chỉ là kinh nghiệm đối địch và kiến thức về yêu thú hơi kém, bằng không đâu cần Thiết Sách bảo vệ, đơn độc qua lại trong phạm vi nghìn dặm quanh Linh Nhạc thành sẽ không thành vấn đề. Nhưng tình cảnh trước mắt thì khác.
"Lão lưu manh!"
Hàn Vi Vi kỳ thực lần đầu tiên chính thức đấu pháp với người khác, cũng hơi khẩn trương, không ngờ Ngụy Tác công kích mãnh liệt như thế, nhất thời từng quả hỏa cầu như bánh xe đổ tới khiến bạch quang pháp thuẫn rung lên kịch liệt, trước mặt nàng ta như có một biển lửa, cũng hơi hoảng hốt, luống cuống chân tay lấy ra một mảnh trúc xanh biếc nhỏ xíu nhưng nặng trịch.
Chân nguyên dồn vào, thanh sắc trúc phiến rực thanh quang, đột nhiên lớn vụt lên, hóa thành một cây thanh sắc trúc kiếm sáng rực.