Thông Thiên Chi Lộ
Chương 402: Thề sẽ đi theo
Ngụy Tác cầm ba viên lục sắc tinh thạch kỳ dị, có thể khiến linh dược tiếp tục sinh trưởng sau khi đã đến cực hạn.
Hiện tại gã lấy ra ba viên lục sắc tinh thạch, rõ ràng muốn thử xem có thể khiến Diệt tiên đằng tiếp tục trưởng thành hay không. Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân đã nói rõ, Diệt tiên đằng trong sốc từ nửa năm trước đã không còn sinh trưởng nữa.
Đối với Ngụy Tác, độ dài của Diệt tiên đằng cũng là cự ly pháp bảo công kích, đương nhiên càng dài càng tốt.
Dù không dài thêm nhưng nếu khiến Diệt tiên đằng chắc hơn thì cũng như đề thăng uy năng pháp bảo. Lục sắc tinh thạch có thể khiến linh dược tiếp tục sinh trưởng, gia tăng dược lực, dùng với Diệt tiên đằng có hữu dụng không, có tổn hao uy năng đặc biệt không, Ngụy Tác phải thử đã.
"Đi thôi."
Cơ Nhã và Hàn Vi Vi hiểu ngay, Ngụy Tác không nhiều lời, kích phát Thanh hoàng hồ lô.
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân chưa hiểu gã định làm gì nhưng thấy gã cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi lướt đi thì vội bám theo.
Thoáng sau, cả toán hiện thân trong sơn cốc có hơn ba mươi nhánh Diệt tiên đằng.
Tra xét một chút, Ngụy Tác đến gần nhánh Diệt tiên đằng ở ngoài rìa, đào gốc lên, đặt ba viên lục sắc tinh thạch xuống.
Ba viên lục sắc tinh thạch phát ra lục quang nhu hòa, bao trùm mấy thước khiến đoạn rễ Diệt tiên đằng ánh lên màu lục.
Đặt ba viên lục sắc tinh thạch xuống, Ngụy Tác vỗ lên một nạp bảo nang thượng, lấy một thi thể yêu thú ra.
Vì các giai yêu thú đối với Phệ tâm trùng đều hữu dụng, nên trên đường đến rồi rời Ly Hỏa đảo và quay lại Thiên Huyền đại lục, Ngụy Tác dùng Huyền sát quỷ trảo hút được yêu thú, hiện tại nạp bảo nang không thiếu gì yêu thú.
Gã lại vung tay, ném mạnh thi thể yêu thú chéo xuống.
Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã kinh ngạc vì thi thể yêu thú này vừa ra khỏi phạm vi ất mộc linh khí của Thanh hoàng hồ lô thì Diệt tiên đằng vốn bất động như cự mãng say ngủ lại như ngửi thấy mùi máu mà tỉnh lại, thân Diệt tiên đằng cực to uốn éo cuốn tới thi thể yêu thú.
Những nhánh Diệt tiên đằng khác chưa kịp hành động thì nhánh gần nhất này đã cuốn chặt yêu thú này, không để lộ tí nào.
"Cách cách cách!"
Tiếng xương vỡ rợn tóc gáy vang lên, nhánh Diệt tiên đằng thập phần linh hoạt nới lỏng ra, ném thi thể yêu thú nhàu mĩ như mảnh vải bố rách lên mặt đất.
Không hề dừng lại, Ngụy Tác lại lấy ra một thi thể yêu thú, ném mạnh đi.
Cứ vậy, gần một trăm thi thể yêu thú bị Diệt tiên đằng "thanh toán" huyết nhục xong, Ngụy Tác mới dừng lại.
Gã hơi trầm ngâm, lấy ra một bộ thanh sắc trận kỳ.
Bộ thanh sắc trận kỳ do hơn một trăm lá cờ nhỏ đầy linh khí tạo thành. Mỗi lá chứa đầy phù văn kỳ dị hình mây và gân lá.
"Ngụy Tác, cái gì đây?" Thấy gã lấy ra nhiều thanh sắc tiểu kỳ như thế, Hàn Vi Vi không nén được hiếu kỳ.
"Đây là trận kỳ Sơn thần tí hữu trận." Ngụy Tác đáp đoạn không ngừng dồn chân nguyên triều vào thanh sắc tiểu kỳ.
Thanh sắc tiểu kỳ hóa thành thanh sắc lưu quang, tự động phân tán rơi xuống, chạm xuống dù là đá hay đất đều lún ngay, cực kỳ đặc biệt.
Sau cùng trong tay gã chỉ còn một lá cờ, lớn hơn hơn trăm lá kia đôi chút.
Chân nguyên dồn vào, lá thanh sắc tiểu rực quang hoa, ngưng thành một chữ "Sơn".
Ngụy Tác phất lá cờ, thanh sắc linh khí từ dưới đất dấy lên, linh khí này đều là mộc hệ, là ất mộc linh khí thập phần thích hợp cho các loại hoa cỏ linh mộc sinh trưởng.
"Lão đại, như thế khác gì Diệt tiên đằng sẽ vô hiệu?"
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tròn mắt vì ất mộc linh khí thập phần thanh linh, khiến núi rừng tựa hồ sinh động tươi mới hẳn lại bao trùm mấy chục dặm.
"Không sao, trận kỳ này tương đương với trận nhãn, có thể dùng để khống chế cả trận, đợi ta một chút." Ngụy Tác nói đoạn thân ảnh loáng lênlao lên không.
Men theo Diệt tiên đằng leo lên núi, dùng thần thức quan sát kỹ, Ngụy Tác phát giác Diệt tiên đằng dài chừng ba trăm năm mươi trượng. Nhánh vừa thanh toán gần trăm yêu thú không có gì thay đổi đặc biệt, độ dài và độ to cũng như mọi nhánh khác.
Hơi trầm ngâm, Ngụy đáp xuống cạnh Cơ Nhã và Hàn Vi Vi.
"Thế nào?" Cơ Nhã quan tâm hỏi han, thấy gã lướt lên quan sát Diệt tiên đằng thì biết gã đang tìm hiểu biến hóa của nó.
"Chưa có khác biệt rõ ràng." Ngụy Tác đáp rồi cúi xuống nhìn ba viên lục sắc tinh thạch. Quang hoa không hề thay đổi, chứng tỏ không xảy ra việc giảm bớt uy năng.
"Đến mai sẽ biết là có hữu dụng không. Lúc trước ta dùng yêu thú nuôi dưỡng Diệt tiên đằng, cũng phải qua đêm mới thấy thay đổi." Ngụy Tác bảo Cơ Nhã, cẩn thận dùng đất lấp ba viên lục sắc tinh thạch lại. Ba viên đều là dị bảo, vạn nhất mất đi thì tổn thất không nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đoạn gã thu lấy thi thể yêu thú đã khô, kích phát Thanh hoàng hồ lô, ra hiệu cho tất cả đi vào vòng ất mộc linh khí. Gã dồn chân nguyên vào thanh sắc tiểu kỳ phất mạnh. Ất mộc chân khí từ dưới đất toát ra dừng lại, ất mộc chân khí bao trùm theo gió mà tan dần.
"Đi thôi."
Thấy Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thở phào, Ngụy Tác dẫn cả nhóm quay lại động phủ.
"Các ngươi còn lại gì thì lấy hết ra cho ta xem." Quay lại động phủ, Ngụy Tác vào đại sảnh chỗ Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân ở, ngồi xuống hỏi như thẩm vấn.
"Bọn đệ còn chừng tám vạn linh thạch và mấy pháp bảo..."
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nghe Ngụy Tác nói vậy thi không nghĩ ngợi gì, lấy hết bảy, tám nạp bảo nang ra đưa cho.
"Chỉ thế thôi hả." Ngụy Tác lấy ra hết mọi thứ trong nạp bảo nang, Hàn Vi Vi rất hưng phấn nhưng rồi lắc đầu. Trừ hai linh giai công kích hình pháp bảo thì còn lại không có linh giai pháp bảo nữa. Đan dược và phù lục không thiếu nhưng toàn cấp thấp.
Bất quá vì nàng ta ở gần Ngụy Tác, gã có quá nhiều đồ tốt. Nên biết dù ở Thiên Huyền đại lục thịnh hành pháp bảo hơn Vân Linh đại lục nhiều thì tu sĩ Phân niệm cảnh vị tất có một món linh giai pháp bảo, trước kia nàng ta có một món linh giai hạ phẩm pháp bảo, chắc vui mừng cực độ.
"Trừ ra, các ngươi không còn gì nữa?" Ngụy Tác liếc qua, bình tĩnh như thường hỏi.
"Thật sự không còn, bọn đệ sao dám gạt lão đại." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân vỗ ngực bình bịch, ra vẻ lão đại có thể nghi ngờ trí thông minh của bọn đệ nhưng không nên nghi ngờ lời nói.
"Các ngươi gọi ta là lão đại, nói sẽ đi theo ta, từ hôm nay trở đi, ta không đảm bảo việc gì cũng cho các ngươi biết nhưng không gạt hai ngươi. Từ hôm nay, ta bảo gì thì các ngươi cứ nghe theo, không được có ý này ý kia, càng không được như hôm nay, bàn điều kiện với ta. Làm được không?" Ngụy Tác cực kỳ nghiêm túc hỏi.
"Kỳ thực lúc đó bọn đệ nói vậy, lão đại không muốn thì bọn đệ cũng không dám động thủ..."
"Không rườm lời." Ngụy Tác không hề khách khí cắt lời Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân, lạnh giọng: "Chỉ cần cho ta biết có được không."
"Được." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nhìn nhau, gật đầu.
"Thề đi. Nếu trái lời thế, cả đời sẽ không đột phá đến tu vi kim đan, bị ta giết cũng đừng tách ta." Ngụy Tác gật đầu.
"Được." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân lại nhìn nhau, thề theo những gì Ngụy Tác bảo.
"Mấy pháp bảo này hơn của các ngươi nhiều, cho các ngươi luôn." Ngụy Tác thấy cả hai thề thì gật đầu, lấy từ nạp bảo nang ra bốn pháp bảo, là hai pháp bảo công kích linh giai thượng phẩm và hai pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm.
Hiện tại gã lấy ra ba viên lục sắc tinh thạch, rõ ràng muốn thử xem có thể khiến Diệt tiên đằng tiếp tục trưởng thành hay không. Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân đã nói rõ, Diệt tiên đằng trong sốc từ nửa năm trước đã không còn sinh trưởng nữa.
Đối với Ngụy Tác, độ dài của Diệt tiên đằng cũng là cự ly pháp bảo công kích, đương nhiên càng dài càng tốt.
Dù không dài thêm nhưng nếu khiến Diệt tiên đằng chắc hơn thì cũng như đề thăng uy năng pháp bảo. Lục sắc tinh thạch có thể khiến linh dược tiếp tục sinh trưởng, gia tăng dược lực, dùng với Diệt tiên đằng có hữu dụng không, có tổn hao uy năng đặc biệt không, Ngụy Tác phải thử đã.
"Đi thôi."
Cơ Nhã và Hàn Vi Vi hiểu ngay, Ngụy Tác không nhiều lời, kích phát Thanh hoàng hồ lô.
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân chưa hiểu gã định làm gì nhưng thấy gã cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi lướt đi thì vội bám theo.
Thoáng sau, cả toán hiện thân trong sơn cốc có hơn ba mươi nhánh Diệt tiên đằng.
Tra xét một chút, Ngụy Tác đến gần nhánh Diệt tiên đằng ở ngoài rìa, đào gốc lên, đặt ba viên lục sắc tinh thạch xuống.
Ba viên lục sắc tinh thạch phát ra lục quang nhu hòa, bao trùm mấy thước khiến đoạn rễ Diệt tiên đằng ánh lên màu lục.
Đặt ba viên lục sắc tinh thạch xuống, Ngụy Tác vỗ lên một nạp bảo nang thượng, lấy một thi thể yêu thú ra.
Vì các giai yêu thú đối với Phệ tâm trùng đều hữu dụng, nên trên đường đến rồi rời Ly Hỏa đảo và quay lại Thiên Huyền đại lục, Ngụy Tác dùng Huyền sát quỷ trảo hút được yêu thú, hiện tại nạp bảo nang không thiếu gì yêu thú.
Gã lại vung tay, ném mạnh thi thể yêu thú chéo xuống.
Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã kinh ngạc vì thi thể yêu thú này vừa ra khỏi phạm vi ất mộc linh khí của Thanh hoàng hồ lô thì Diệt tiên đằng vốn bất động như cự mãng say ngủ lại như ngửi thấy mùi máu mà tỉnh lại, thân Diệt tiên đằng cực to uốn éo cuốn tới thi thể yêu thú.
Những nhánh Diệt tiên đằng khác chưa kịp hành động thì nhánh gần nhất này đã cuốn chặt yêu thú này, không để lộ tí nào.
"Cách cách cách!"
Tiếng xương vỡ rợn tóc gáy vang lên, nhánh Diệt tiên đằng thập phần linh hoạt nới lỏng ra, ném thi thể yêu thú nhàu mĩ như mảnh vải bố rách lên mặt đất.
Không hề dừng lại, Ngụy Tác lại lấy ra một thi thể yêu thú, ném mạnh đi.
Cứ vậy, gần một trăm thi thể yêu thú bị Diệt tiên đằng "thanh toán" huyết nhục xong, Ngụy Tác mới dừng lại.
Gã hơi trầm ngâm, lấy ra một bộ thanh sắc trận kỳ.
Bộ thanh sắc trận kỳ do hơn một trăm lá cờ nhỏ đầy linh khí tạo thành. Mỗi lá chứa đầy phù văn kỳ dị hình mây và gân lá.
"Ngụy Tác, cái gì đây?" Thấy gã lấy ra nhiều thanh sắc tiểu kỳ như thế, Hàn Vi Vi không nén được hiếu kỳ.
"Đây là trận kỳ Sơn thần tí hữu trận." Ngụy Tác đáp đoạn không ngừng dồn chân nguyên triều vào thanh sắc tiểu kỳ.
Thanh sắc tiểu kỳ hóa thành thanh sắc lưu quang, tự động phân tán rơi xuống, chạm xuống dù là đá hay đất đều lún ngay, cực kỳ đặc biệt.
Sau cùng trong tay gã chỉ còn một lá cờ, lớn hơn hơn trăm lá kia đôi chút.
Chân nguyên dồn vào, lá thanh sắc tiểu rực quang hoa, ngưng thành một chữ "Sơn".
Ngụy Tác phất lá cờ, thanh sắc linh khí từ dưới đất dấy lên, linh khí này đều là mộc hệ, là ất mộc linh khí thập phần thích hợp cho các loại hoa cỏ linh mộc sinh trưởng.
"Lão đại, như thế khác gì Diệt tiên đằng sẽ vô hiệu?"
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân tròn mắt vì ất mộc linh khí thập phần thanh linh, khiến núi rừng tựa hồ sinh động tươi mới hẳn lại bao trùm mấy chục dặm.
"Không sao, trận kỳ này tương đương với trận nhãn, có thể dùng để khống chế cả trận, đợi ta một chút." Ngụy Tác nói đoạn thân ảnh loáng lênlao lên không.
Men theo Diệt tiên đằng leo lên núi, dùng thần thức quan sát kỹ, Ngụy Tác phát giác Diệt tiên đằng dài chừng ba trăm năm mươi trượng. Nhánh vừa thanh toán gần trăm yêu thú không có gì thay đổi đặc biệt, độ dài và độ to cũng như mọi nhánh khác.
Hơi trầm ngâm, Ngụy đáp xuống cạnh Cơ Nhã và Hàn Vi Vi.
"Thế nào?" Cơ Nhã quan tâm hỏi han, thấy gã lướt lên quan sát Diệt tiên đằng thì biết gã đang tìm hiểu biến hóa của nó.
"Chưa có khác biệt rõ ràng." Ngụy Tác đáp rồi cúi xuống nhìn ba viên lục sắc tinh thạch. Quang hoa không hề thay đổi, chứng tỏ không xảy ra việc giảm bớt uy năng.
"Đến mai sẽ biết là có hữu dụng không. Lúc trước ta dùng yêu thú nuôi dưỡng Diệt tiên đằng, cũng phải qua đêm mới thấy thay đổi." Ngụy Tác bảo Cơ Nhã, cẩn thận dùng đất lấp ba viên lục sắc tinh thạch lại. Ba viên đều là dị bảo, vạn nhất mất đi thì tổn thất không nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đoạn gã thu lấy thi thể yêu thú đã khô, kích phát Thanh hoàng hồ lô, ra hiệu cho tất cả đi vào vòng ất mộc linh khí. Gã dồn chân nguyên vào thanh sắc tiểu kỳ phất mạnh. Ất mộc chân khí từ dưới đất toát ra dừng lại, ất mộc chân khí bao trùm theo gió mà tan dần.
"Đi thôi."
Thấy Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân thở phào, Ngụy Tác dẫn cả nhóm quay lại động phủ.
"Các ngươi còn lại gì thì lấy hết ra cho ta xem." Quay lại động phủ, Ngụy Tác vào đại sảnh chỗ Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân ở, ngồi xuống hỏi như thẩm vấn.
"Bọn đệ còn chừng tám vạn linh thạch và mấy pháp bảo..."
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nghe Ngụy Tác nói vậy thi không nghĩ ngợi gì, lấy hết bảy, tám nạp bảo nang ra đưa cho.
"Chỉ thế thôi hả." Ngụy Tác lấy ra hết mọi thứ trong nạp bảo nang, Hàn Vi Vi rất hưng phấn nhưng rồi lắc đầu. Trừ hai linh giai công kích hình pháp bảo thì còn lại không có linh giai pháp bảo nữa. Đan dược và phù lục không thiếu nhưng toàn cấp thấp.
Bất quá vì nàng ta ở gần Ngụy Tác, gã có quá nhiều đồ tốt. Nên biết dù ở Thiên Huyền đại lục thịnh hành pháp bảo hơn Vân Linh đại lục nhiều thì tu sĩ Phân niệm cảnh vị tất có một món linh giai pháp bảo, trước kia nàng ta có một món linh giai hạ phẩm pháp bảo, chắc vui mừng cực độ.
"Trừ ra, các ngươi không còn gì nữa?" Ngụy Tác liếc qua, bình tĩnh như thường hỏi.
"Thật sự không còn, bọn đệ sao dám gạt lão đại." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân vỗ ngực bình bịch, ra vẻ lão đại có thể nghi ngờ trí thông minh của bọn đệ nhưng không nên nghi ngờ lời nói.
"Các ngươi gọi ta là lão đại, nói sẽ đi theo ta, từ hôm nay trở đi, ta không đảm bảo việc gì cũng cho các ngươi biết nhưng không gạt hai ngươi. Từ hôm nay, ta bảo gì thì các ngươi cứ nghe theo, không được có ý này ý kia, càng không được như hôm nay, bàn điều kiện với ta. Làm được không?" Ngụy Tác cực kỳ nghiêm túc hỏi.
"Kỳ thực lúc đó bọn đệ nói vậy, lão đại không muốn thì bọn đệ cũng không dám động thủ..."
"Không rườm lời." Ngụy Tác không hề khách khí cắt lời Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân, lạnh giọng: "Chỉ cần cho ta biết có được không."
"Được." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân nhìn nhau, gật đầu.
"Thề đi. Nếu trái lời thế, cả đời sẽ không đột phá đến tu vi kim đan, bị ta giết cũng đừng tách ta." Ngụy Tác gật đầu.
"Được." Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân lại nhìn nhau, thề theo những gì Ngụy Tác bảo.
"Mấy pháp bảo này hơn của các ngươi nhiều, cho các ngươi luôn." Ngụy Tác thấy cả hai thề thì gật đầu, lấy từ nạp bảo nang ra bốn pháp bảo, là hai pháp bảo công kích linh giai thượng phẩm và hai pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm.