Thông Thiên Chi Lộ
Chương 367: Trưởng lão hội
"Năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch? Mảnh vỡ này là gì mà Lý đạo bỏ ra ngần ấy linh thạch để mua!"
Thấy Ngụy Tác trả luôn năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, thanh sam nho sĩ sắc biến đứng dậy.
"Năm trăm vạn?"
Bạch bào thanh niên hơi biến sắc, thần sắc lúc trước còn coi thường tất cả giờ tan biến vô ảnh vô tung.
"Linh thạch của y còn nhiều hơn ta. Lân vương, xem ra ta không để ý, ban nãy hơi vung tay quá trán, hiện tại linh thạch không đủ năm trăm vạn, bị người ta mua mất." Bạch bào thanh niên nhìn bạch sắc kỳ lân lơ lửng trước mắt, mục quang lóe lên, nhưng không có vẻ gì chán nản, "Tranh hơi với ta thì tuyệt đối không thể bỏ ra ngần ấy linh thạch, xem ra y biết giá trị."
"Không thể nào." Bạch sắc kỳ lân gầm lên, "Dù tại thượng cổ tu đạo giới cũng không mấy ai biết đến mảnh vỡ Diệu thụ. Dù lấy được mảnh vỡ Diệu thụ, không có thủ đoạn đặc thù để luyện hóa cũng vô dụng."
"Chắc chỉ vậy thôi." Bạch bào thanh niên cười lạnh, mục quang nhìn sang quý tân bao sương của Ngụy Tác, "Y mà không được truyền thừa đạo thống thượng cổ thì cũng như ta, có một khí linh như Lân vương."
"Chắc chỉ có cách giải thích đó." Bạch sắc kỳ lân rúng động.
"Y chuẩn bị kết đan, linh thạch kinh nhân như thế, nếu có khí linh, chưa biết chừng không kém gì ngươi." Bạch bào thanh niên nhìn bạch sắc kỳ lân mỉm cười.
"Sao lại thế được! Tại hạ do Thủy Lân vương luyện chế, Lúc đó đã là tối đỉnh giai khí linh, khí linh tầm thường so sao được." Bạch sắc kỳ lân như bị vũ nhục, gào lên.
"Đùa thôi, Lân vương, chúng ta nhất định phải đối phó đi." Bạch bào thanh niên vuốt ve bạch sắc tiểu ấn, "Chưa biết chừng sẽ là mối qua."
Bạch sắc kỳ lân thập phần uy nghiêm gật đầu, "Được, chốc nữa chúng ta ra ngoài đợi, tu sĩ sắp kết đan thì tại hạ nhận ra."
"Năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, đối phương chắc sợ rúm rồi. Mảnh vỡ Diệu thụ, không ngờ ở phách mại hội lại xuất hiện mảnh vỡ Diệu thụ."
Mảnh vỡ trắng ngần chỉ cỡ lóng tay do thanh sam nho sĩ tự đưa vào chỗ Ngụy Tác.
Cái giá năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch này quá kinh nhân.
"Lý đạo hữu, vật này là gì mà dạo hữu tốn ngần ấy linh thạch để mua." Thanh sam nho sĩ tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
"Vật này là nguyên liệu đặc biệt, rất hiếm có, hữu dụng với công pháp của ta." Ngụy Tác tùy tiện giải thích, đưa tinh phù tương tương đương với năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch cho thanh sam nho sĩ, thu lại mảnh vỡ Diệu thụ, "Vương chưởng quỹ, tại hạ có việc gấp. Để tránh bị lộ hành tung, khi tại hạ đi mong chưởng quỹ phong bế hội trường một chốc, không cho ai ra."
"Được!"
Thanh sam nho sĩ theo Ngụy Tác đi ra, dặn lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
...
"Lâm tiền bối, xin đợi một chút."
Bạch bào thanh niên tài vừa đẩy cửa quý tân bao sương thì bị đệ tử Vương gia thương hành ngăn lại.
"Việc gì hả?" Giá danh bạch bào thanh niên mi đầu khiêu động nhất hạ.
Đệ tử Vương gia thương hành này chỉ thấy vô hình uy áp bao trùm, tựa hồ có viễn cổ yêu thú nhìn vào, lòng lạnh lại, song cố gắng mỉm cười: "Cấm chế phách mại hội trường trục trặc nên chưởng quỹ đặc biệt dặn tại hạ bảo mọi quý khách đợi một chút, đừng đi ra kẻ chạm vào cấm chế."
"Cấm chế trục trặc?" Bạch bào thanh niên mục quang lóe lên, hừ lạnh, uy áp càng mạnh hơn lan tràn khiến đệ tử Vương gia thương hành lùi liền mấy bước, "Cấm chế? Trục trặc? Ngươi tưởng ta ngốc sao? Ta có việc gấp phải đi, ngươi còn dám cản thì đừng trách ta không khách khí."
"Việc gì hả?"
Bạch bào thanh niên hừ lạnh thì giọng thanh sam nho sĩ cũng vang lên, đợn xuất hiện ở đầu kia hành lang.
"Vương chưởng quỹ, Lâm tiền bối có việc gấp phải đi." Đệ tử Vương gia thương hành mặt nhợt đi, mồ hôi nhỏ tong tong nói.
"Vậy thì mời Lâm tiền bối theo tại hạ." Thanh sam nho sĩ gật đầu.
Bạch bào thanh niên không nói gì nữa, mặt mũi lạnh tanh theo thanh sam nho sĩ, đi nhanh khỏi phách mại hội trường.
Rời khỏi hội trường, bạch bào thanh niên quay lai nhìn thanh sam nho sĩ, đột nhiên hỏi: "Vương chưởng quỹ, tu sĩ cạnh tranh mua mảnh vỡ với tại hạ hiện còn trong phách mại hội trường không?"
"À, tiền bối hỏi tu sĩ đó?" Thanh sam nho sĩ lắc đầu: "Y có việc gấp đã đi rồi. Y đi rất vội, không giải thích gì, còn va vào cả cấm chế."
"Vương chưởng quỹ có biết lai lịch tu sĩ đó?" Bạch bào thanh niên hỏi thanh sam nho sĩ.
"Việc này tại hạ không rõ." Thanh sam nho sĩ nhăn nhó, "Vương gia thương hành có quy củ,dù biết cũng không được tiết lộ tin tức gì về khách nhân."
"Được, phiền Vương chưởng quỹ."
Bạch bào thanh niên không nói gì nữa, đi khỏi phách mại hội trường.
"Lân vương,y hành động nhanh như vậy, xem ra cực kỳ cơ cảnh, không dễ đối phó." Đi được hơn một trăm trượng, bạch bào thanh niên hừ lạnh với bạch sắc tiểu ấn.
"Chủ nhân, Vương gia thương hành và tu sĩ đó khẳng định có quan hệ." Bạch sắc kỳ lân lại lên tiếng.
"Tất nhiên, lẽ nào ta lại tin những lời đó?" Bạch bào thanh niên hừ lạnh, "Hiện tại không vội, ta tìm chỗ hoàn toàn luyện hóa Thâm thủy quỳnh ngọc, rồi từ người Vương gia thương hành nghe ngóng tin tức về y xem sao."
...
"Trương Hàn Lâm, chuyện gì hả?"
Ngụy Tác cùng Trương Hàn Lâm đến gần sơn môn Hải Tiên tông.
Trương Hàn Lâm giả thành một tu sĩ râu quai nón, không nhận ra dáng vẻ lúc trước, "Ngụy trưởng lão, Vân sư đệ và một tán tu xung đột, động đến cả. Hiện tại trưởng lão hội không xử được, cần Ngụy trưởng lão đến mới có thể quyết đoán."
"Tán tu đó có chỗ dựa nào, vì sao lại có xung đột?"
Ngụy Tác vào sơn môn Hải Tiên tông thì đổ dược dịch trong một đan bình lên mặt, tử quang sáng rực, khôi phục diện mục.
Đọc ngọc phù Hiên Viên lão tổ để lại, Ngụy Tác biết nếu bình thường có việc gì thì một trưởng lão là đủ giải quyết. Nhưng nếu sự tình trọng đại thì phải mở trưởng lão hội, do năm trưởng lão trở lên quyết định. Nếu cả trưởng lão hội không quyết được thì phải xuất động đại trưởng lão, chưởng hình trưởng lão, thậm chí tông chủ.
Tán tu đó không có chỗ dựa chắc không dám gây loạn đến thế.
"Tán tu đó là đệ tử Ngân Câu tán nhân. Ngân Câu tán nhân là Kim đan kỳ đại tu sĩ ở Nguyên Âm thành. Tán tu đó và Vân sư đệ xung đột tại Tịch Diệt tây hải. Bị Cân sư đệ đánh trọng thương, hiện tại đến tận sơn môn làm loạn."
"Ngân Câu tán nhân tu vi kim đan cấp nào?" Ngụy Tác hỏi.
"Tu vi Kim đan nhất trọng."
"Hả?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, tựa hồ đã nghĩ ra, lướt lên phía trên.
...
"Ngụy trưởng lão đến rồi!"
Thân ảnh Ngụy Tác nhanh chóng xuất hiện trong một đại điện.
Trong đại điện có đặt nhiều chiếc ghế ngọc thạch giao long, có chín trưởng lão.
Chín người này, trừ đại trưởng lão thì tám người kia, Ngụy Tác chưa gặp.
Bên dưới chín người là một ngân sam đệ tử Hải Tiên tông mặt mày nhợt nhạt. Cạnh đệ tử này là ba chiếc ghế có ba tu sĩ. Người ngồi giữa chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt hơi dài, mặc tử mãng đạo bào, ngực có dấu máu, khí tức hư phù. Bên trái là một tu sĩ mặc thúy lục sắc pháp y, âm khí cực nồng, chừng ba mươi tuổi. Bên phải là một trung niên tu sĩ lùn mập mặt đỏ, mặc hoàng sắc pháp y.
"Chào các vị trưởng lão."
Ngụy Tác gật đầu với chín trưởng lão để chào hỏi, lại nhìn đệ tử Hải Tiên tông đang nhợt nhạt mặt mày, bình tĩnh như thường hỏi, "Chuyện gì hả?"
"Vị đạo hữu này tên Nam Cung Điệt, là đệ tử Ngân Câu tán nhân, nói là đệ tử Hải Tiên tông chúng ta tên Vân Bân tại Tịch Diệt tây hải đã đánh lén y. Ngân Câu tán nhân là Kim đan kỳ đại tu sĩ, việc này không thể chậm chễ." Một trưởng lão đầu tóc hoa râm, mặt nhăn nheo, không tránh mà nói thẳng. Trưởng lão này là truyền pháp trưởng lão, trong các trưởng lão Hải Tiên tông đến đây, địa vị chỉ dưới đại trưởng lão và Ngụy Tác.
"Vân Bân nói là Nam Cung đạo hữu dùng lời lẽ gây sự trước rồi còn động thủ đối phó. Y bị bức phải trả đòn." Một trưởng lão trọc đầu cao ráo bổ sung.
"Nói nhăng!" Trưởng lão này vừa dứt lời, Nam Cung Điệt mặc tử mãng đạo bào kêu lên, "Việc này có lưỡng vị đạo hữu tận mắt thấy, y nói vậy là ô nhục lưỡng vị đạo hữu, tội lại nặng thêm!"
"À, không hiểu lưỡng vị đạo hữu đây thế nào?" Ngụy Tác liếc Nam Cung Điệt nhưng không nói gì nữa, lại nhìn hai tu sĩ, hơi dừng lại trên mình tu sĩ có âm khí ràn rạt.
Thấy Ngụy Tác trả luôn năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, thanh sam nho sĩ sắc biến đứng dậy.
"Năm trăm vạn?"
Bạch bào thanh niên hơi biến sắc, thần sắc lúc trước còn coi thường tất cả giờ tan biến vô ảnh vô tung.
"Linh thạch của y còn nhiều hơn ta. Lân vương, xem ra ta không để ý, ban nãy hơi vung tay quá trán, hiện tại linh thạch không đủ năm trăm vạn, bị người ta mua mất." Bạch bào thanh niên nhìn bạch sắc kỳ lân lơ lửng trước mắt, mục quang lóe lên, nhưng không có vẻ gì chán nản, "Tranh hơi với ta thì tuyệt đối không thể bỏ ra ngần ấy linh thạch, xem ra y biết giá trị."
"Không thể nào." Bạch sắc kỳ lân gầm lên, "Dù tại thượng cổ tu đạo giới cũng không mấy ai biết đến mảnh vỡ Diệu thụ. Dù lấy được mảnh vỡ Diệu thụ, không có thủ đoạn đặc thù để luyện hóa cũng vô dụng."
"Chắc chỉ vậy thôi." Bạch bào thanh niên cười lạnh, mục quang nhìn sang quý tân bao sương của Ngụy Tác, "Y mà không được truyền thừa đạo thống thượng cổ thì cũng như ta, có một khí linh như Lân vương."
"Chắc chỉ có cách giải thích đó." Bạch sắc kỳ lân rúng động.
"Y chuẩn bị kết đan, linh thạch kinh nhân như thế, nếu có khí linh, chưa biết chừng không kém gì ngươi." Bạch bào thanh niên nhìn bạch sắc kỳ lân mỉm cười.
"Sao lại thế được! Tại hạ do Thủy Lân vương luyện chế, Lúc đó đã là tối đỉnh giai khí linh, khí linh tầm thường so sao được." Bạch sắc kỳ lân như bị vũ nhục, gào lên.
"Đùa thôi, Lân vương, chúng ta nhất định phải đối phó đi." Bạch bào thanh niên vuốt ve bạch sắc tiểu ấn, "Chưa biết chừng sẽ là mối qua."
Bạch sắc kỳ lân thập phần uy nghiêm gật đầu, "Được, chốc nữa chúng ta ra ngoài đợi, tu sĩ sắp kết đan thì tại hạ nhận ra."
"Năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, đối phương chắc sợ rúm rồi. Mảnh vỡ Diệu thụ, không ngờ ở phách mại hội lại xuất hiện mảnh vỡ Diệu thụ."
Mảnh vỡ trắng ngần chỉ cỡ lóng tay do thanh sam nho sĩ tự đưa vào chỗ Ngụy Tác.
Cái giá năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch này quá kinh nhân.
"Lý đạo hữu, vật này là gì mà dạo hữu tốn ngần ấy linh thạch để mua." Thanh sam nho sĩ tỏ rõ thần sắc chấn kinh.
"Vật này là nguyên liệu đặc biệt, rất hiếm có, hữu dụng với công pháp của ta." Ngụy Tác tùy tiện giải thích, đưa tinh phù tương tương đương với năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch cho thanh sam nho sĩ, thu lại mảnh vỡ Diệu thụ, "Vương chưởng quỹ, tại hạ có việc gấp. Để tránh bị lộ hành tung, khi tại hạ đi mong chưởng quỹ phong bế hội trường một chốc, không cho ai ra."
"Được!"
Thanh sam nho sĩ theo Ngụy Tác đi ra, dặn lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
...
"Lâm tiền bối, xin đợi một chút."
Bạch bào thanh niên tài vừa đẩy cửa quý tân bao sương thì bị đệ tử Vương gia thương hành ngăn lại.
"Việc gì hả?" Giá danh bạch bào thanh niên mi đầu khiêu động nhất hạ.
Đệ tử Vương gia thương hành này chỉ thấy vô hình uy áp bao trùm, tựa hồ có viễn cổ yêu thú nhìn vào, lòng lạnh lại, song cố gắng mỉm cười: "Cấm chế phách mại hội trường trục trặc nên chưởng quỹ đặc biệt dặn tại hạ bảo mọi quý khách đợi một chút, đừng đi ra kẻ chạm vào cấm chế."
"Cấm chế trục trặc?" Bạch bào thanh niên mục quang lóe lên, hừ lạnh, uy áp càng mạnh hơn lan tràn khiến đệ tử Vương gia thương hành lùi liền mấy bước, "Cấm chế? Trục trặc? Ngươi tưởng ta ngốc sao? Ta có việc gấp phải đi, ngươi còn dám cản thì đừng trách ta không khách khí."
"Việc gì hả?"
Bạch bào thanh niên hừ lạnh thì giọng thanh sam nho sĩ cũng vang lên, đợn xuất hiện ở đầu kia hành lang.
"Vương chưởng quỹ, Lâm tiền bối có việc gấp phải đi." Đệ tử Vương gia thương hành mặt nhợt đi, mồ hôi nhỏ tong tong nói.
"Vậy thì mời Lâm tiền bối theo tại hạ." Thanh sam nho sĩ gật đầu.
Bạch bào thanh niên không nói gì nữa, mặt mũi lạnh tanh theo thanh sam nho sĩ, đi nhanh khỏi phách mại hội trường.
Rời khỏi hội trường, bạch bào thanh niên quay lai nhìn thanh sam nho sĩ, đột nhiên hỏi: "Vương chưởng quỹ, tu sĩ cạnh tranh mua mảnh vỡ với tại hạ hiện còn trong phách mại hội trường không?"
"À, tiền bối hỏi tu sĩ đó?" Thanh sam nho sĩ lắc đầu: "Y có việc gấp đã đi rồi. Y đi rất vội, không giải thích gì, còn va vào cả cấm chế."
"Vương chưởng quỹ có biết lai lịch tu sĩ đó?" Bạch bào thanh niên hỏi thanh sam nho sĩ.
"Việc này tại hạ không rõ." Thanh sam nho sĩ nhăn nhó, "Vương gia thương hành có quy củ,dù biết cũng không được tiết lộ tin tức gì về khách nhân."
"Được, phiền Vương chưởng quỹ."
Bạch bào thanh niên không nói gì nữa, đi khỏi phách mại hội trường.
"Lân vương,y hành động nhanh như vậy, xem ra cực kỳ cơ cảnh, không dễ đối phó." Đi được hơn một trăm trượng, bạch bào thanh niên hừ lạnh với bạch sắc tiểu ấn.
"Chủ nhân, Vương gia thương hành và tu sĩ đó khẳng định có quan hệ." Bạch sắc kỳ lân lại lên tiếng.
"Tất nhiên, lẽ nào ta lại tin những lời đó?" Bạch bào thanh niên hừ lạnh, "Hiện tại không vội, ta tìm chỗ hoàn toàn luyện hóa Thâm thủy quỳnh ngọc, rồi từ người Vương gia thương hành nghe ngóng tin tức về y xem sao."
...
"Trương Hàn Lâm, chuyện gì hả?"
Ngụy Tác cùng Trương Hàn Lâm đến gần sơn môn Hải Tiên tông.
Trương Hàn Lâm giả thành một tu sĩ râu quai nón, không nhận ra dáng vẻ lúc trước, "Ngụy trưởng lão, Vân sư đệ và một tán tu xung đột, động đến cả. Hiện tại trưởng lão hội không xử được, cần Ngụy trưởng lão đến mới có thể quyết đoán."
"Tán tu đó có chỗ dựa nào, vì sao lại có xung đột?"
Ngụy Tác vào sơn môn Hải Tiên tông thì đổ dược dịch trong một đan bình lên mặt, tử quang sáng rực, khôi phục diện mục.
Đọc ngọc phù Hiên Viên lão tổ để lại, Ngụy Tác biết nếu bình thường có việc gì thì một trưởng lão là đủ giải quyết. Nhưng nếu sự tình trọng đại thì phải mở trưởng lão hội, do năm trưởng lão trở lên quyết định. Nếu cả trưởng lão hội không quyết được thì phải xuất động đại trưởng lão, chưởng hình trưởng lão, thậm chí tông chủ.
Tán tu đó không có chỗ dựa chắc không dám gây loạn đến thế.
"Tán tu đó là đệ tử Ngân Câu tán nhân. Ngân Câu tán nhân là Kim đan kỳ đại tu sĩ ở Nguyên Âm thành. Tán tu đó và Vân sư đệ xung đột tại Tịch Diệt tây hải. Bị Cân sư đệ đánh trọng thương, hiện tại đến tận sơn môn làm loạn."
"Ngân Câu tán nhân tu vi kim đan cấp nào?" Ngụy Tác hỏi.
"Tu vi Kim đan nhất trọng."
"Hả?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, tựa hồ đã nghĩ ra, lướt lên phía trên.
...
"Ngụy trưởng lão đến rồi!"
Thân ảnh Ngụy Tác nhanh chóng xuất hiện trong một đại điện.
Trong đại điện có đặt nhiều chiếc ghế ngọc thạch giao long, có chín trưởng lão.
Chín người này, trừ đại trưởng lão thì tám người kia, Ngụy Tác chưa gặp.
Bên dưới chín người là một ngân sam đệ tử Hải Tiên tông mặt mày nhợt nhạt. Cạnh đệ tử này là ba chiếc ghế có ba tu sĩ. Người ngồi giữa chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặt hơi dài, mặc tử mãng đạo bào, ngực có dấu máu, khí tức hư phù. Bên trái là một tu sĩ mặc thúy lục sắc pháp y, âm khí cực nồng, chừng ba mươi tuổi. Bên phải là một trung niên tu sĩ lùn mập mặt đỏ, mặc hoàng sắc pháp y.
"Chào các vị trưởng lão."
Ngụy Tác gật đầu với chín trưởng lão để chào hỏi, lại nhìn đệ tử Hải Tiên tông đang nhợt nhạt mặt mày, bình tĩnh như thường hỏi, "Chuyện gì hả?"
"Vị đạo hữu này tên Nam Cung Điệt, là đệ tử Ngân Câu tán nhân, nói là đệ tử Hải Tiên tông chúng ta tên Vân Bân tại Tịch Diệt tây hải đã đánh lén y. Ngân Câu tán nhân là Kim đan kỳ đại tu sĩ, việc này không thể chậm chễ." Một trưởng lão đầu tóc hoa râm, mặt nhăn nheo, không tránh mà nói thẳng. Trưởng lão này là truyền pháp trưởng lão, trong các trưởng lão Hải Tiên tông đến đây, địa vị chỉ dưới đại trưởng lão và Ngụy Tác.
"Vân Bân nói là Nam Cung đạo hữu dùng lời lẽ gây sự trước rồi còn động thủ đối phó. Y bị bức phải trả đòn." Một trưởng lão trọc đầu cao ráo bổ sung.
"Nói nhăng!" Trưởng lão này vừa dứt lời, Nam Cung Điệt mặc tử mãng đạo bào kêu lên, "Việc này có lưỡng vị đạo hữu tận mắt thấy, y nói vậy là ô nhục lưỡng vị đạo hữu, tội lại nặng thêm!"
"À, không hiểu lưỡng vị đạo hữu đây thế nào?" Ngụy Tác liếc Nam Cung Điệt nhưng không nói gì nữa, lại nhìn hai tu sĩ, hơi dừng lại trên mình tu sĩ có âm khí ràn rạt.