Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 6: Muốn đổi người
Uông Tâm Nhụy vẩn còn đang thầm tính toán, lúc này bà Thời đã mềm mỏng nói: “Bà Tống, bà yên tâm đi, tỏi sẽ không để cho Tống Nhã Đình phải chịu ấm ức đâu”.
uỏng Tâm Nhụy lau nước mát nói: “Bà Thời, tôi biết bà cũng có nồi khố của riêng mình, nhưng làm mẹ kế thật không dề dàng, nếu như tôi mặc kệ Đình Đình ở nhà họ Thời mà khỏng quan tảm đến thì không biết sẽ có bao nhiêu người ở sau lưng mầng tôi hà khẳc ác độc nữa?”
Bà Thời thoáng ngẩn ra, nói: “Việc
này…”.
Uòng Tảm Nhụy nói: “Mẹ ruột của Đình Đình mất sớm, đứa nhỏ này từ bé đã không có mẹ, tôi không thương nó thì còn có ai thương nó nữa đây? Bà Thời, tỏi nhất định phải đưa Đình Đình đi”.
Bà Thời đương nhiên không bằng lòng để cho Tống Nhã Đình rời đi, dù gì cỏ cũng là hy vọng cuối cùng còn sót lại.
Vừa mới định nói thêm gì đó liền nghe thấy Uông Tảm Nhụy nói: “Nói đến Bát tự, Vi Vi và Đình Đình cũng sinh cùng một ngày, chỉ kém có một tháng mà thôi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, nếu như bà Thời vẫn cố chấp muốn tìm người xung hỷ cho cậu cả thì đế Vi Vi ờ lại đi!”
Tống Thải Vi lập tức hiếu ra ý đồ của mẹ mình, trẽn mặt lại lộ vẻ giật mình hoáng hốt nói: “Mẹ?! Mẹ lại vì chị
mà…”.
Cô ta bật khóc thút thít, uỏng Tảm Nhụy liền ôm cô ta vào lòng, cũng khóc nói: “Vi Vâ mẹ cũng không còn cách nào, chị con số khố, đã chịu đủ cực khố rồi, lần này con hãy giúp chị con đi…”.
Người làm ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều lộ vẻ cảm động, trước giờ chỉ thấy mẹ kế đối xử tệ bạc với con chồng, chứ đảu ai thấy mẹ kế lại đấy con ruột của mình ra chịu khổ thay cho con chồng cả.
Uông Tảm Nhụy này đúng là thương Tống Nhã Đình thật.
Tống Nhã Đình vẻ mặt thờ ơ, yẽn lặng nhìn mẹ con nhà này diền kịch.
Rõ ràng là bọn bọ nhòm ngó vị trí cháu dâu cả của nhà họ Thời, nhưng lại làm như cỏ mới là người xấu, đây là mánh khóe thường dùng của hai mẹ con nhà này, cô đã xem đến phát chán rồi.
Bà Thời nói: “Việc này… bà thực nỡ lòng sao?”
‘Tôi đương nhiên không nỡ…”,
Uông Tảm Nhụy lau nước mât nói: “Nhưng mà tôi quá thực không để Đình Đình chịu khố nữa…”.
Bà Thời yẻn lặng cân nhắc một hồi, hỏi: “A Quang đã tính lại chưa?”
Người làm lập tức đáp lời: “Vừa mới tỉnh”.
Bà Thời nói: “Bảo nó đến đây một chuyến”.
Người làm nghe lời rời đi, bà Thời lại nói: “Việc này tôi không làm chủ được, phải xem A Quang có thể chấp nhận con gái của bà hay không”.
Uông Tâm Nhụy nghĩ thầm, này thì cỏ gì mà không thế chấp nhận được?
Dù gì con gái của bà ta cũng tốt hơn nhiều so với Tống Nhã Đình ăn hại này, nếu không phải vì quyền thế nghiêng trời của nhà họ Thời thì bà ta còn lâu mới bằng lòng để con gái ở lại đây.
Mọi người đợi khoảng một lúc liền thấy một người từ cửa bước vào.
Người đến dáng dấp cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi đen với quần âu màu đồng làm nối bật bờ vai rộng cùnç đôi chân dài thẳng tắp, anh mang theo đôi mat đen thầm với vẻ ảm đạm bước tới. Nương theo chút ánh sáng ít ỎI, Tống Nhã Đình nhìn thấy rõ gương mặt của anh.
Mày dàl như họa, đỏi đồng tử như sao, khuôn mũi trái mật treo, bờ mỏi mỏng nhạt màu, đường viền xương hàm vô cùng tinh tế.
Đảy lả Thời Minh Quang, lại dường như không phải là Thời Minh Quang.
Khí chất lạnh nhạt cao quý của người đàn ông đang bước đến mang đầy vẻ xa cách, nhưng nhìn vào lại hoàn toàn giống như một người bình thường, không hề có chút hung bạo nào giống như Tống Nhã Đình miẽu tả.
Tống Thải VI nhìn thấy Thời Minh Quang thi ngấn ra.
Cô ta cũng nghe được không ít chuyện về Thời Minh Quang, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một tên điên không ra hồn người, nhưng không ngờ Thời Minh Quang lại cỏ thế khiến người khác choáng ngợp thế này!
Nếu như vừa rồi cô ta còn cỏ mấy phần oán trách quyết định của mẹ minh, thì bây giờ chỉ còn lại cảm thán trước sự anh minh của bà ấy. ớ lại bẽn cạnh một người đàn ông như thế này, cô ta sẽ vừa cỏ người đẹp lại vừa có cả quyền thế trong tay, thế thì có gì mà không vui vé chấp nhận đây!
Thời Minh Quang bước đến, chẳng thèm nhìn đến người khác, chỉ hờ hững gọi một tiếng: “Bà nội”.
Âm điệu trầm thấp lạnh nhạt, nghe thôi đã thấy không dề dây dưa rồi.
Tống Thải Vi nghe thấy tiếng trái tim mình tăng tốc giộng vào lồng ngực thùm thụp, cô ta cố gắng đè nén kích động trong lòng, vội vàng bày ra vẻ mặt thẹn thùng.
Bà Thời nói: “A Quang, cháu tính vừa đúng lúc, việc ngày hõm qua cháu còn nhớ không?”
“Không nhớ nữa rồi”, Thời Minh Quang hờ hững đáp lời.
Bà Thời lại nói: “Không nhớ cũng không sao, cháu chỉ cần biết cháu rất thích cô gái đó là được”.
Thời Minh Quang nhíu mày.
Sau khi tỉnh lại, ký ức về những việc đã xảy ra trong lúc phát điên đều rất mơ hồ, lúc vừa mới tỉnh dậy, người bẽn cạnh đã nói cho anh biết về việc này, nói là con dâu thứ Cư Sơn Tình không biết tìm đáu về một người phụ nữ, mà người này lại có thế dẹp yẻn được anh lúc phát điên.
Vốn đĩ đây là một chuyện tốt, nhưng người lại là do Cư Sơn Tình tìm
về.
Việc bà thím thứ hai này của anh muốn lấy mạng anh đã không phải là việc của ngày một ngày hai rồi, người mà bà ta tìm về có thế là người tốt bụng sao?
Bà Thời mỉm cười kéo Tống Thải Vi qua, nói: “Chính là cô gái này”.
Thời Minh Quang rũ mắt nhìn xuống người phụ nữ gương mặt đỏ bừng đứng trước mặt mình, gương mặt của người này khá xinh, thần sẳc e thẹn, dáng vẻ khép nép yếu đuối.
Tống Thải VI lấy hết can đảm, dịu dàng nói: “Cậu Thời…”.
Thời Minh Quang bồng nhiên túm chặt lấy sau gáy của cô ta, cả người gần như phú xuống, chóp mũi lướt qua làn da nơi cần cổ của Tống Thải Vi.
Tim Tống Thải Vi lập tức đập như trống đánh, chân tay luống cuống không biết phải đặt ở đâu, cô ta không ngờ được Thời Minh Quang lại trực tiếp như thế, trước mặt bao nhiêu người lại làm như vậy với cô ta…
Nhưng mà như vậy cũng chứng minh được một điều, Tống Nhâ Đình không phải là người duy nhất đặc biệt!
uỏng Tâm Nhụy thấy vậy thì trong lòng vội mừng, thầm nói bản thân mình đã cược đúng rồi!
Bà Thời hơi ngạc nhiên, thoáng liếc mắt nhìn sang Tống Nhã Đình, nhưng mà chí cần Thời Minh Quang chấp nhận thì bà ấy cũng không để tâm người này là Tống Nhã Đình hay là Tống Thải Vi, vì vậy cũng không định nói thẽm gi.
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tống Thải Vi sẳp trờ thành cháu dâu cả của nhà họ Thời, thì bống nhiên Tống Thải Vi lại hét toáng lên một tiếng, cô ta bị Thời Minh Quang đẩy mạnh ra.
Thời Minh Quang bật cười khinh bỉ, châm chọc nói: “Cô là cái thá gi, cũng muốn làm cháu dâu cá cúa nhà họ Thời tôi?”
Người làm lập tức hiếu ý đưa khăn ướt cho Thời Minh Quang lau tay.
Người đàn ỏng lạnh lùng lau sạch bàn tay lúc nãy đã chạm vào Tống Thải Vi, trẽn gương mặt khó giấu vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Người hôm qua, không phái cô”.