Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 50: Cá cược
“… Cũng đúng, thời này rồi, hôn ước có là gì .
Nhỏ tan của Lục Kiến Thân nói: “Chính mình không có gì đáng để nam thần thích, còn chẳng cho anh ấy thích người khác? Gà rừng mà cứ thích cho mình là Phượng Hoàng cơ…”
Cô ta vừa nói xong đã thấy Tống Nhã Đình đứng bật dậy đi tới.
Nữ sinh vô thức co rúm lại một chút: “Cậu… cậu làm gì? Định đánh người hả?”
“Tôi là người văn minh, không đánh nhau”, ngoài dự đoán của mình, Tống Nhã Đình chỉ khẽ cười, nhìn báng tên của nữ sinh kia hỏi: “Triệu Huyên đúng không?”
“Cậu muốn gì?”, Triệu Huyên cảnh giác nhìn Tống Nhã Đình.
Tống Nhã Đình cười khẽ: “Đừng căng thẳng như thế, chẳng phải cậu muốn có được chữ ký của Lục Kiến Thân hả?”‘
Triệu Huyên chần chờ hỏi: “Ý cậu là sao?”
mọi người im lặng rồi chợt cười
I A
âm lên.
Văn Ái mỉa mai: “Chỉ bằng cậu? Sao cậu có thể lấy được hình có chữ ký của Lục Kiến Thân? Người ta là ngôi sao nổi tiếng, ảnh đế đó! Cậu cho rằng anh ấy là mấy diễn viên hạng ba chắc? Gặp thôi còn chẳng gặp được nữa là!”
Triệu Huyên cũng cười lạnh: “Lẽ nào cậu định tìm em gái mình nhờ à?”
“Tìm cô ta làm gì?”, Tống Nhã Đình thong dong nói: “Tự tôi tìm Lục Kiến Thân xin”.
Triệu Huyên như nghe thấy truyện gì cực kỳ hài hước, khoanh tay nói: “Không phải chứ, đầu óc cậu có bình thường không vậy? Cậu thậm chí còn chẳng thể gặp được Lục Lục!”
“Cái này thì cậu không cần phải quan tâm”, Tống Nhã Đình hỏi: “Cá hay không đây?”
… Cá
Triệu Huyên chần chờ một chút rồi nói: “Nhưng để phòng ngừa cậu lấy chữ ký của người khác lừa tôi, tôi muốn Lục Lục ký riêng cho mình! Bên trên ghi tặng cho Huyên Huyên đáng yêu, thê’ nào? Tôi chính là fan ruột của Lục Lục nên cực kỳ quen thuộc VỚI chữ ký của anh ấy, cậu đừng hòng tìm người khác bắt chước chữ ký của anh ấy!”
Tống Nhã Đình hơi khó xử cau mày.
Triệu Huyên khinh bỉ: “Sao, không làm màu nổi nữa chứ gì?”
Tống Nhã Đình cười: “Tôi chỉ đang nghĩ cái câu ‘tặng cho Huyên Huyên đáng yêu’ kia mắc ói quá nên không dám mặt dày mở miệng xin ảnh đế thôi”.
Triệu Huyên đỏ mặt gắt: “Ai cần cậu lo! Rốt cuộc thì cậu có cá không!”
“Cá chứ, tại sao lại không”, Tống Nhã Đình nói: “Nhiều người nhìn vậy rồi nên cậu đừng hòng quỵt nợ”.
“Là cậu đừng quỵt mới đúng!”, Triệu Huyên cười khẩy: “Trong vòng 3 ngày, nếu cậu không lấy được chữ ký của Lục Lục thì phải quỳ xuống đất gọi tôi là bố!”
“Được”, Tống Nhã Đừng cười thích thú: “Tôi chờ ngày cậu nhận tố quy tông, con gái ngoan”.
Triệu Huyên: “…”
Tống Nhã Đình trở về chỗ ngồi, An Tuế Tuế lập tức lo lắng nói: “Cậu xúc động quá rồi, họ nói chuyện móc mỉa, cậu cứ kệ họ là được, sao lại đề nghị cá cược như vậy…”
Cô ấy khẽ cẳn môi nói: “Hay là để tôi hỏi anh trai mình thử? Anh tôi cũng ở trong giới giải trí, tuy quan hệ giữa anh ấy với Lục Kiến Thân cũng không được tốt lắm…”
Tống Nhã Đình không nhịn được bật cười.
Quan hệ giữa anh trai của An Tuế Tuế và Lục Kiến Thân đâu chỉ không tốt, quả thật có thể nói là như nước VỚI lửa.
Từ khi bắt đầu vào nghề, hai người đã đối đầu với nhau giống như đối thử một mất một còn rồi.
Cũng không phải chỉ là fan của hai bên cãi nhau, mà ngay cả chính chủ cũng hay móc mỉa nhau. Mồi khi họ đăng bài thì chẳc chắn sẽ đá đểu đối phương.
Từng có một game show vì thu hút người xem đã mời hai ông lớn ấy tới, kết quả chương trình suýt nữa bị họ phá hủy.
Sau này, không còn chương trình nào dám mời họ đến cùng nữa, tiền cũng quan trọng nhưng tiết mục càng quan trọng hơn!
Chuyện An Linh Sanh là người nhà họ An cũng không mấy ai biết, Tống Nhã Đình biết được cũng do trùng hợp.
Xem ra, An Tuế Tuế đúng là muốn giúp cô, không thì đã chẳng mạo hiếm khiến anh trai tức chết để nhờ An Linh Sanh xin chữ ký của Lục Kiến Thân.
Có lẽ bảo An Linh Sanh cầm dao tự đâm mình một cái, anh ta cũng sẽ không muốn đi xin chữ ký của Lục Kiến Thân.
“Bỏ đi”, Tống Nhã Đình không khỏi bật cười, xoa đầu An TuếTuế nói: “Tôi có thể tự giải quyết được”.
An Tuế Tuế sốt ruột, còn tưởng rằng Tống Nhã Đình không tin mình.