Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 95: Động phòng! end!
Nghe tiếng cười nói ồn ào bên ngoài, Thời Hoạ nhíu mày, ngáp: “Còn phải tiệc đến khi nào nữa đây… Hỉ Vũ ngươi đi xem thử, rồi bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu luôn!”
Thời Hoạ mơ màng nghe thấy tiếng người đẩy cửa vào, nàng còn tưởng là Hỉ Vũ, giọng nỉ non: “Hỉ Vũ, sao ngươi đi lâu như vậy? Nhị gia thế nào rồi, có uống nhiều không?”
“Uống nhiều rượu quá sao động phòng được?” Lục Thời An gỡ mũ xuống, đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay vỗ vào mông nàng: “Nương tử, mau cởi đồ cho ta, để ta còn “thư giãn” nữa nào!”
Nàng lật người ngồi dậy, im lặng chăm chú nhìn hắn, nàng nhìn rất lâu. Lúc trước chỉ thấy hắn mặc quần áo đơn sắc, trông vô cùng anh tuấn, hôm nay chợt thấy hắn mặc sắc đỏ nhưng cảm giác không giống nhau, nó làm da hắn trắng hơn, bên trong vẻ tuấn lãng lộ ra chút quyến rũ.
Hắn uống không ít rượu, thái độ lười biếng, ánh mắt mang theo men say nhìn chăm chăm vào nàng đầy đê mê, hắn kéo tay nàng đặt lên cổ áo, câu từ ngả ngớn mang theo ý cười: “Đêm xuân ngắn ngủi, nương tử, nhanh lên!”
Hai má Thới Hoạ nóng lên, nàng rũ mắt, đưa tay cởi từ cổ áo hắn. Hắn cúi đầu hôn mu bàn tay nàng, bờ môi ấm áp khiến ngón tay nàng khẽ run lên: “Nàng chậm quá….”
Hắn đứng dậy, nhanh chóng cởi xiêm y mình ra, sau đó cúi người dán mặt lại, tựa lên trán nàng, tìm kiếm đôi môi. Chiếc lưỡi mang theo men rượu quấn quýt như muốn chuốc say nàng, đầu quả tim run lên, nàng ôm cổ hắn, ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt, liếm mút mạnh bạo, rồi lại nhẹ nhàng, nàng được hắn vỗ về, hơi thở hỗn loạn: “Ưm….”
Áo lụa bị cởi ra, hắn đưa tay xoa nắn nhũ hoa trắng muốt, hai ngón tay vân vê đầu v/úhồng hào, hơi thở nàng càng gấp gáp hơn. Hai môi rời ra, hắn bắt đầu hôn cổ nàng, Thời Hoạ ngửa cổ ra, tay hắn đỡ sau gáy nàng, nàng mềm nhũn trong vòng tay hắn: “Tách chân ra…”
Ngón tay thon dài vuốt ve khe hẹp mềm, dịch ái ướt át làm lấp lánh cánh hoa, hắn nhìn phát thèm. Hắn đặt nàng lên gối, tách hai chân nàng ra, ngón tay chà sát hạt châu đang sưng lên: “Mật đào trong suốt… không được chạm vào, một khi chạm vào thì sẽ tuôn nước không ngừng…”
Thời Hoạ rùng mình, bụng dưới siết chặt sau đó lại phun ra đống dịch, bên trong càng thêm trống trải, trái tim như có hàng vạn con kiến đang bò, nàng không nhịn được khép hai chân lại: “Nhị gia…”
“Nàng không ngoan, đã thành thân rồi mà không biết gọi là gì sao?” Lục Thời An giữ đầu gối nàng, mở hai chân ra, bàn tay dán lên nơi riêng tư đầy mật dịch, nhẹ vỗ: “Nếu không biết, ta sẽ dạy cho nàng biết…”
Hai ngón tay vuốt ve hoa đế, rồi cắm sâu vào dòng suối, cơ thể nàng run lên, miệng rên rỉ yêu kiều: “Aaaaa….”
Mật h/uyệt mạnh mẽ quấn chặt ngón tay hắn, trong đôi mắt đen nhánh như mực sáng lên ngọn lửa, hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt động tình của nàng, động tác thọc vào rút ra trong cơ thể nàng dần nhanh hơn, phát ra tiếng nhèm nhẹp đầy ái muội.
Khoái cảm từ bụng dưới dâng lên, nàng cắn môi dưới, khi nàng sắp đạt cao trào, ngón tay hắn rút ra, cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung khiến nàng khó chịu, nàng giương mắt nhìn hắn: “Tướng công… ta muốn…”
“Muốn gì…” Hắn dịch ngón tay dính đầy ái d/ịch của nàng từ bụng dưới đi lên, châm ngòi thổi gió đốt cháy thân thể nàng.
Hắn véo điểm nhạy cảm của nàng, không chịu đáp ứng, Thời Hoạ bị tra tấn đến đầu óc mụ mị, không biết bản thân đang nói gì: “Ta… ta muốn chàng yêu ta…”
Ánh mắt hắn càng thêm u ám, yết hầu lên xuống thật nhanh, xoa bóp v/úsữa: “Được… ta sẽ yêu nàng!”
Thời Hoạ bị kéo đến bên hông hắn, nghiệt căn nóng bỏng đặt ở cửa h/uyệt, nhẹ nhàng đẩy mị thịt ra, đâm mạnh vào trong, chạm đến nơi sâu nhất, làm tê ngứa cả hoa tâm. Nàng không kiềm được câu lấy hông hắn, tay ôm cổ, giọng run rẩy yếu ớt: “Ta muốn hôn…”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lưỡi mềm men theo kẽ hở đi vào trong miệng, quấn quanh lưỡi nàng, mút đầu lưỡi, dịu dàng nhấm nháp.
Động tác dưới thân lại lỗ mãng hung bạo, hắn thẳng lưng đâm mạnh, nàng quấn chặt eo hắn vừa rên vừa khóc, khoái cảm ập đến liên tục, móng tay bấm sâu vào gia thịt, toàn thân run rẩy không ngừng, cả người căng cứng kẹp chặt hắn.
Lục Thời An bị nàng xoắn mút khiến xương cốt đều tê dại, hắn cắn chặt hàm đâm thật sâu, vùi mặt vào cổ nàng khàn giọng thở dốc. Đợi cho nàng thả lỏng, hắn nâng eo nàng lên, lật người để nàng cưỡi lên người mình: “Nương tử, nàng động đi!”
Mặt Thời Hoạ đỏ bừng, đuôi mắt cũng ửng hồng, hai tay chống lên ngực hắn, chầm chậm ngồi thẳng lưng, lúng túng nhấp nhô. Nhũ sóng dập dìu, hắn đưa tay xoa bóp một con thỏ đang nhảy nhót: “Nhanh hơn đi!”
“Ưm… ta… ta làm không được…” Nàng cắn môi đầy mị hoặc nhìn hắn.
Ngón tay Lục Thời An vuốt ve môi dưới bị cắn đến trắng bệch của nàng: “Tiểu vô dụng… sau này ta sẽ để nương tử động nhiều hơn, tập luyện nhiều sẽ quen…”
“Ta không muốn…” nàng ngậm ngón tay hắn, chiếc lưỡi mềm quấn quanh: “Chàng làm đi…”
Làm sao hắn có thể chịu đựng nổi, hoả khí từ ngón tay lan xuống hạ thân, chút va chạm của nàng không đủ để xoa dịu dục vọng trong thân thể hắn. Hai tay hắn nâng hông nàng, thẳng lưng thúc lên, động tác càng lúc càng nhanh, chiếc giường rung lắc kẽo kẹt, nàng ngồi bên trên lung lay muốn ngã. Nàng muốn hắn làm chậm một chút, hắn liền bóp eo nàng ấn xuống, còn hắn bên dưới thúc lên không chút lưu tình.
“A…” bọt nước sánh lại, trong cơ thể phun ra dòng nước, nàng mềm nhũn ngã gục trên người hắn, cả người đầy mồ hôi dựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Không đợi cho nàng tiêu hoá xong, hắn lại xoay người nàng đặt dưới thân, sau đó tiếp tục đâm vào cơ thể nàng.
Nến đỏ cháy hết, ánh ban mai yếu ớt xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng, tấm màn đỏ vén lên, Lục Thời An ôm Thời Hoạ lên: “Ta bế nàng đi tắm, nàng cứ ngủ đi!”
Thời Hoạ bị Hỉ Vũ đánh thức, nàng mệt mỏi mở mắt, ngoài cửa sổ trời đã sáng. Nàng vội vàng mặc xiêm y, cau mặt ngồi trước bàn trang điểm: “Sao không gọi ta dậy sớm…”
Phải biết rằng, sau ngày thành hôn tân nương phải đến kính trà cho cha mẹ chồng.
Đúng lúc Lục Thời An đẩy cửa đi vào, hắn phất tay ý bảo Hỉ Vũ ra ngoài, sau đó đi đến phía sau nàng, ôm bả vai: “Là ta không cho gọi nàng, tối qua nàng vất vả cả đêm, ngủ thêm một chút!”
“Tại chàng cả đấy!” Mặt nàng đỏ lên, trừng mắt liếc hắn: “Trễ giờ kính trà rồi!”
“Không sao,” hắn cười dẫn nàng đến đại sảnh chật kín người. Thời Hoạ thấy toàn bộ người Lục gia đều ngồi ở đây, hắn thấy nàng căng thẳng, liền nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Nàng dâu bước vào, ai nấy đều nhìn thấy rõ gương mặt của nàng, mọi người mở to hai mắt, suýt nữa rớt cằm. Nha hoàn thông phòng trở mình thành nhị thiếu phu nhân, thật khiến người khác không thể tin vào mắt mình.
Thời Họa nhận trà của nha hoàn, đưa đến trước mặt Lục Lan: “Phụ thân, mời ngài uống trà!” Nàng ngước mắt nhìn kỹ gương mặt Lục Lan, có hơi ngạc nhiên, ông có nét giống với Lục Thời An, tuy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng được chăm chút kỹ càng nên trông rất trẻ.
Hóa ra Lục Thời An giống phụ thân hắn.
Lục Lan cũng ngơ ngác nhìn nàng, sau đó tiếp nhận bát trà, ông đưa mắt về phía nhi tử mình, chẳng trách hắn nhất quyết cưới nàng, bởi vì nàng có gương mặt tựa thê tử đã mất của ông.
Tiếp đến, Lục Thời An nắm tay nàng bái lạy tất cả người của Lục gia, rồi cho nàng trở về phòng, một mình hắn ở lại giải thích.
Người đầu tiên hỏi đó chính là Lục lão phu nhân: “Cảnh Nhi, đây là chuyện gì?”
Hắn vén áo bào quỳ xuống, lạy lão phu nhân trước rồi mới trình bày nguyên do.
Lục lão phu nhân nghe xong trầm ngâm một lúc lâu, bà không nói gì cả.
Cho đến khi dùng cơm tối xong, bà giữ lại hắn, nghiêm túc nói: “Con tốn bao công sức để cưới được nàng thì sau này đừng nên hối hận, ta không muốn lại nhìn thấy mẫu thân thứ hai của con đâu!”
Lục Thời An kiên định nói: “Tổ mẫu yên tâm, con tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Ngày hôm sau, cả Lục gia về Dương Châu, vốn dĩ Lục Thời An cũng sẽ đưa Thời Hoạ về ghi tên vào gia phả, nhưng hắn phải vào Hàn Lâm Viện báo danh, cho nên đành chờ đến cuối năm rồi về.
Tiễn đến bến tàu, Lục lão phu nhân một tay kéo Thời Hoạ, một tay kéo Lục Thanh gia dặn dò.
Trong đầu Lục Thanh Gia chỉ nghe được: Giục sinh, giục sinh!
Thuyền lớn cập bờ, lão phu nhân lên thuyền, Lục Thanh Gia ghé tai Thời Hoạ nói nhỏ: “Đừng nghe tổ mẫu nói, muội còn trẻ lại vừa mới thành hôn, sinh đẻ cái gì! Cứ tận hưởng thế giới tuyệt đẹp của hai người đi!”
“Thuận theo tự nhiên!” Thời Hoạ lại hỏi: “Tỷ không thích hài tử sao?”
Lục Thanh Gia gật đầu: “Sinh hài tử rất nguy hiểm!” Nàng giương mắt nhìn Vệ Miễn đi về phía bên này, hiện tại nàng chưa có dũng khí sinh con cho hắn.
“Hai người nói cái gì vậy?”
Hai người đồng thanh: “Thoại bản!” Dứt lời cả hai nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý.
Mặt trời dần nhô lên, nụ cười rạng rỡ với lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp dưới ánh ban mai. Lục Thời An đi đến bên cạnh Thời Hoạ, nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Nương tử, về nhà thôi!”
Thời Hoạ mơ màng nghe thấy tiếng người đẩy cửa vào, nàng còn tưởng là Hỉ Vũ, giọng nỉ non: “Hỉ Vũ, sao ngươi đi lâu như vậy? Nhị gia thế nào rồi, có uống nhiều không?”
“Uống nhiều rượu quá sao động phòng được?” Lục Thời An gỡ mũ xuống, đi đến ngồi xuống mép giường, đưa tay vỗ vào mông nàng: “Nương tử, mau cởi đồ cho ta, để ta còn “thư giãn” nữa nào!”
Nàng lật người ngồi dậy, im lặng chăm chú nhìn hắn, nàng nhìn rất lâu. Lúc trước chỉ thấy hắn mặc quần áo đơn sắc, trông vô cùng anh tuấn, hôm nay chợt thấy hắn mặc sắc đỏ nhưng cảm giác không giống nhau, nó làm da hắn trắng hơn, bên trong vẻ tuấn lãng lộ ra chút quyến rũ.
Hắn uống không ít rượu, thái độ lười biếng, ánh mắt mang theo men say nhìn chăm chăm vào nàng đầy đê mê, hắn kéo tay nàng đặt lên cổ áo, câu từ ngả ngớn mang theo ý cười: “Đêm xuân ngắn ngủi, nương tử, nhanh lên!”
Hai má Thới Hoạ nóng lên, nàng rũ mắt, đưa tay cởi từ cổ áo hắn. Hắn cúi đầu hôn mu bàn tay nàng, bờ môi ấm áp khiến ngón tay nàng khẽ run lên: “Nàng chậm quá….”
Hắn đứng dậy, nhanh chóng cởi xiêm y mình ra, sau đó cúi người dán mặt lại, tựa lên trán nàng, tìm kiếm đôi môi. Chiếc lưỡi mang theo men rượu quấn quýt như muốn chuốc say nàng, đầu quả tim run lên, nàng ôm cổ hắn, ngửa đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt, liếm mút mạnh bạo, rồi lại nhẹ nhàng, nàng được hắn vỗ về, hơi thở hỗn loạn: “Ưm….”
Áo lụa bị cởi ra, hắn đưa tay xoa nắn nhũ hoa trắng muốt, hai ngón tay vân vê đầu v/úhồng hào, hơi thở nàng càng gấp gáp hơn. Hai môi rời ra, hắn bắt đầu hôn cổ nàng, Thời Hoạ ngửa cổ ra, tay hắn đỡ sau gáy nàng, nàng mềm nhũn trong vòng tay hắn: “Tách chân ra…”
Ngón tay thon dài vuốt ve khe hẹp mềm, dịch ái ướt át làm lấp lánh cánh hoa, hắn nhìn phát thèm. Hắn đặt nàng lên gối, tách hai chân nàng ra, ngón tay chà sát hạt châu đang sưng lên: “Mật đào trong suốt… không được chạm vào, một khi chạm vào thì sẽ tuôn nước không ngừng…”
Thời Hoạ rùng mình, bụng dưới siết chặt sau đó lại phun ra đống dịch, bên trong càng thêm trống trải, trái tim như có hàng vạn con kiến đang bò, nàng không nhịn được khép hai chân lại: “Nhị gia…”
“Nàng không ngoan, đã thành thân rồi mà không biết gọi là gì sao?” Lục Thời An giữ đầu gối nàng, mở hai chân ra, bàn tay dán lên nơi riêng tư đầy mật dịch, nhẹ vỗ: “Nếu không biết, ta sẽ dạy cho nàng biết…”
Hai ngón tay vuốt ve hoa đế, rồi cắm sâu vào dòng suối, cơ thể nàng run lên, miệng rên rỉ yêu kiều: “Aaaaa….”
Mật h/uyệt mạnh mẽ quấn chặt ngón tay hắn, trong đôi mắt đen nhánh như mực sáng lên ngọn lửa, hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt động tình của nàng, động tác thọc vào rút ra trong cơ thể nàng dần nhanh hơn, phát ra tiếng nhèm nhẹp đầy ái muội.
Khoái cảm từ bụng dưới dâng lên, nàng cắn môi dưới, khi nàng sắp đạt cao trào, ngón tay hắn rút ra, cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung khiến nàng khó chịu, nàng giương mắt nhìn hắn: “Tướng công… ta muốn…”
“Muốn gì…” Hắn dịch ngón tay dính đầy ái d/ịch của nàng từ bụng dưới đi lên, châm ngòi thổi gió đốt cháy thân thể nàng.
Hắn véo điểm nhạy cảm của nàng, không chịu đáp ứng, Thời Hoạ bị tra tấn đến đầu óc mụ mị, không biết bản thân đang nói gì: “Ta… ta muốn chàng yêu ta…”
Ánh mắt hắn càng thêm u ám, yết hầu lên xuống thật nhanh, xoa bóp v/úsữa: “Được… ta sẽ yêu nàng!”
Thời Hoạ bị kéo đến bên hông hắn, nghiệt căn nóng bỏng đặt ở cửa h/uyệt, nhẹ nhàng đẩy mị thịt ra, đâm mạnh vào trong, chạm đến nơi sâu nhất, làm tê ngứa cả hoa tâm. Nàng không kiềm được câu lấy hông hắn, tay ôm cổ, giọng run rẩy yếu ớt: “Ta muốn hôn…”
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lưỡi mềm men theo kẽ hở đi vào trong miệng, quấn quanh lưỡi nàng, mút đầu lưỡi, dịu dàng nhấm nháp.
Động tác dưới thân lại lỗ mãng hung bạo, hắn thẳng lưng đâm mạnh, nàng quấn chặt eo hắn vừa rên vừa khóc, khoái cảm ập đến liên tục, móng tay bấm sâu vào gia thịt, toàn thân run rẩy không ngừng, cả người căng cứng kẹp chặt hắn.
Lục Thời An bị nàng xoắn mút khiến xương cốt đều tê dại, hắn cắn chặt hàm đâm thật sâu, vùi mặt vào cổ nàng khàn giọng thở dốc. Đợi cho nàng thả lỏng, hắn nâng eo nàng lên, lật người để nàng cưỡi lên người mình: “Nương tử, nàng động đi!”
Mặt Thời Hoạ đỏ bừng, đuôi mắt cũng ửng hồng, hai tay chống lên ngực hắn, chầm chậm ngồi thẳng lưng, lúng túng nhấp nhô. Nhũ sóng dập dìu, hắn đưa tay xoa bóp một con thỏ đang nhảy nhót: “Nhanh hơn đi!”
“Ưm… ta… ta làm không được…” Nàng cắn môi đầy mị hoặc nhìn hắn.
Ngón tay Lục Thời An vuốt ve môi dưới bị cắn đến trắng bệch của nàng: “Tiểu vô dụng… sau này ta sẽ để nương tử động nhiều hơn, tập luyện nhiều sẽ quen…”
“Ta không muốn…” nàng ngậm ngón tay hắn, chiếc lưỡi mềm quấn quanh: “Chàng làm đi…”
Làm sao hắn có thể chịu đựng nổi, hoả khí từ ngón tay lan xuống hạ thân, chút va chạm của nàng không đủ để xoa dịu dục vọng trong thân thể hắn. Hai tay hắn nâng hông nàng, thẳng lưng thúc lên, động tác càng lúc càng nhanh, chiếc giường rung lắc kẽo kẹt, nàng ngồi bên trên lung lay muốn ngã. Nàng muốn hắn làm chậm một chút, hắn liền bóp eo nàng ấn xuống, còn hắn bên dưới thúc lên không chút lưu tình.
“A…” bọt nước sánh lại, trong cơ thể phun ra dòng nước, nàng mềm nhũn ngã gục trên người hắn, cả người đầy mồ hôi dựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Không đợi cho nàng tiêu hoá xong, hắn lại xoay người nàng đặt dưới thân, sau đó tiếp tục đâm vào cơ thể nàng.
Nến đỏ cháy hết, ánh ban mai yếu ớt xuyên qua tấm rèm chiếu vào trong phòng, tấm màn đỏ vén lên, Lục Thời An ôm Thời Hoạ lên: “Ta bế nàng đi tắm, nàng cứ ngủ đi!”
Thời Hoạ bị Hỉ Vũ đánh thức, nàng mệt mỏi mở mắt, ngoài cửa sổ trời đã sáng. Nàng vội vàng mặc xiêm y, cau mặt ngồi trước bàn trang điểm: “Sao không gọi ta dậy sớm…”
Phải biết rằng, sau ngày thành hôn tân nương phải đến kính trà cho cha mẹ chồng.
Đúng lúc Lục Thời An đẩy cửa đi vào, hắn phất tay ý bảo Hỉ Vũ ra ngoài, sau đó đi đến phía sau nàng, ôm bả vai: “Là ta không cho gọi nàng, tối qua nàng vất vả cả đêm, ngủ thêm một chút!”
“Tại chàng cả đấy!” Mặt nàng đỏ lên, trừng mắt liếc hắn: “Trễ giờ kính trà rồi!”
“Không sao,” hắn cười dẫn nàng đến đại sảnh chật kín người. Thời Hoạ thấy toàn bộ người Lục gia đều ngồi ở đây, hắn thấy nàng căng thẳng, liền nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Nàng dâu bước vào, ai nấy đều nhìn thấy rõ gương mặt của nàng, mọi người mở to hai mắt, suýt nữa rớt cằm. Nha hoàn thông phòng trở mình thành nhị thiếu phu nhân, thật khiến người khác không thể tin vào mắt mình.
Thời Họa nhận trà của nha hoàn, đưa đến trước mặt Lục Lan: “Phụ thân, mời ngài uống trà!” Nàng ngước mắt nhìn kỹ gương mặt Lục Lan, có hơi ngạc nhiên, ông có nét giống với Lục Thời An, tuy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng được chăm chút kỹ càng nên trông rất trẻ.
Hóa ra Lục Thời An giống phụ thân hắn.
Lục Lan cũng ngơ ngác nhìn nàng, sau đó tiếp nhận bát trà, ông đưa mắt về phía nhi tử mình, chẳng trách hắn nhất quyết cưới nàng, bởi vì nàng có gương mặt tựa thê tử đã mất của ông.
Tiếp đến, Lục Thời An nắm tay nàng bái lạy tất cả người của Lục gia, rồi cho nàng trở về phòng, một mình hắn ở lại giải thích.
Người đầu tiên hỏi đó chính là Lục lão phu nhân: “Cảnh Nhi, đây là chuyện gì?”
Hắn vén áo bào quỳ xuống, lạy lão phu nhân trước rồi mới trình bày nguyên do.
Lục lão phu nhân nghe xong trầm ngâm một lúc lâu, bà không nói gì cả.
Cho đến khi dùng cơm tối xong, bà giữ lại hắn, nghiêm túc nói: “Con tốn bao công sức để cưới được nàng thì sau này đừng nên hối hận, ta không muốn lại nhìn thấy mẫu thân thứ hai của con đâu!”
Lục Thời An kiên định nói: “Tổ mẫu yên tâm, con tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Ngày hôm sau, cả Lục gia về Dương Châu, vốn dĩ Lục Thời An cũng sẽ đưa Thời Hoạ về ghi tên vào gia phả, nhưng hắn phải vào Hàn Lâm Viện báo danh, cho nên đành chờ đến cuối năm rồi về.
Tiễn đến bến tàu, Lục lão phu nhân một tay kéo Thời Hoạ, một tay kéo Lục Thanh gia dặn dò.
Trong đầu Lục Thanh Gia chỉ nghe được: Giục sinh, giục sinh!
Thuyền lớn cập bờ, lão phu nhân lên thuyền, Lục Thanh Gia ghé tai Thời Hoạ nói nhỏ: “Đừng nghe tổ mẫu nói, muội còn trẻ lại vừa mới thành hôn, sinh đẻ cái gì! Cứ tận hưởng thế giới tuyệt đẹp của hai người đi!”
“Thuận theo tự nhiên!” Thời Hoạ lại hỏi: “Tỷ không thích hài tử sao?”
Lục Thanh Gia gật đầu: “Sinh hài tử rất nguy hiểm!” Nàng giương mắt nhìn Vệ Miễn đi về phía bên này, hiện tại nàng chưa có dũng khí sinh con cho hắn.
“Hai người nói cái gì vậy?”
Hai người đồng thanh: “Thoại bản!” Dứt lời cả hai nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý.
Mặt trời dần nhô lên, nụ cười rạng rỡ với lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp dưới ánh ban mai. Lục Thời An đi đến bên cạnh Thời Hoạ, nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Nương tử, về nhà thôi!”