Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 91: Thi hội!
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã đến đầu tháng ba, tiết trời ấm hơn, cây lá đâm chồi nảy lộc, phong cảnh dạt dào ý xuân.
Kì thi hội sắp đến, những tài tử phong lưu không kịp thưởng hội đạp thanh đã tụm ba tụm năm đến trước cửa chùa thắp hương bái phật, xin xăm xem bói, cầu xin thần phật phù hộ để trúng cử.
Trong nhà có hai thí sinh vô cùng tự tin, chỉ có Thời Hoạ là lo lắng, nàng nghe Hỉ Vũ nói bên ngoài thành có một ngôi chùa rất linh thiêng, nàng nôn nóng muốn đến thắp hương nhưng Lục Thời An và Hứa Mục Thanh không tin chuyện này, nên đành rủ Lục Thanh Gia đi cùng.
Sáng sớm hôm đó, Thời Hoạ và Lục Thanh Gia cùng hai nha hoàn ngồi xe ngựa đi đến ngôi chùa ở ngoài thành. Ngôi chùa này được xây dựng trên núi, nếu muốn cầu bái thì phải thành tâm leo từng bước lên.
Dưới chân núi, người ngựa đông đúc, số người đến dâng hương đông gấp đôi so với ngày thường.
“Thật là muốn lấy mạng ta mà, những sĩ tử ở đây cũng thật thú vị, một mặt thì nói không được để tà ma ngoại đạo quấy nhiễu lòng dân, một mặt lại đi cầu thần bái phật!” Lục Thanh Gia dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước là thềm đá dài vô tận. Nàng mệt đến độ bắp chân mềm nhũn, lấy một chiếc khăn từ tay áo ra lau mồ hôi trên trán, tay xoa eo, nhìn Thời Hoạ bên cạnh: “Ta bảo này, nếu có thời gian rảnh rỗi chi bằng đọc thêm vài quyển sách đi!”
Khuôn mặt Thời Hoạ nóng bừng đỏ ửng, nàng cũng lấy khăn ra lau mồ hôi, cười nói: “Tỷ tỷ, Nhị gia cũng nói như tỷ!”
“Đến cả hắn cũng không tin, chúng ta bò đến đây chịu khổ làm gì,” Lục Thanh Gia nghe xong vội xoay người kéo cánh tay Thời Hoạ đi xuống núi: “Đi đi đi, không leo nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân đi!”
“Thật ra cũng không phải dâng hương để cầu công danh cho bọn họ, mà nguyện xin cho bọn họ thuận lợi trải qua nhiều ngày ở trường thi, đừng ốm đau bệnh tật gì!” Thời Họa ngước mắt nhìn xung quanh, tạo hóa thật thần kỳ, núi non xanh rì ở đằng xa xa, mây trắng bao phủ lên ngọn núi, khiến cho con người cảm giác như đang đặt chân lên tiên cảnh, mệt mỏi trong người gần như tan biến đi. Nàng nắm tay Lục Thanh Gia, cười nói: “Đã đến giữa sườn núi rồi, chúng ta lên đỉnh núi nghỉ ngơi thôi, nghe nói phong cảnh trên núi tuyệt vời lắm!”
Hỉ Vũ và Lục Chi phía sau đuổi theo, Lục Chi vội đi lên trước đỡ cánh tay nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tới thì cũng tới rồi, ngài nên thắp nén hương trước đức phật, nghe nói Tổng Tử Quan Âm ở đây linh lắm!”
Lục Thanh Gia nhìn “tả hữu hộ pháp” này không có ý định để nàng lùi bước, nàng đành cười gượng: “Ha..ha…”
Kết quả là, chủ tớ bốn người nối đuôi nhau bò lên đỉnh núi, bái phật xong rồi ăn mì, sau đó lê thân thể nhức mỏi đi xuống núi. Đợi khi về đến nhà, Lục Thanh Gia nằm bẹp trên giường độ khoảng ba bốn ngày.
Vệ MIễn xoa bắp chân cho nàng, nghe nàng thề thốt: “Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ leo núi cùng Họa Họa nữa!”
Trời xuân se lạnh, vào thời điểm ấm nhất, đột nhiên trời thay đổi đột ngột, rõ ràng hôm trước còn ấm áp nào ngờ hôm nay gió lạnh thấu xương, giống như quay trở lại đêm đông.
Trời còn chưa sáng, trường thi đã mở cửa, chung quanh đèn đuốc sáng trưng, các sĩ tử run bần bật nối đuôi dài trong gió lạnh, mặt ai cũng tái nhợt, môi tím ngắt, bọn họ phải mặc áo bào mỏng manh đi qua ải tra soát mới có thể vào cửa lớn trường thi.
Thời Họa dẫm lên ghế xe nhìn về phía trước, toàn là đầu người, nàng không thể thấy được đâu là Lục Thời An, đâu là Hứa Mục Thanh, nàng thở dài: “Trời lạnh như vậy mà không được mặc thêm áo, chắc bệnh mất thôi!”
“Tiểu thư yên tâm đi, Hứa công tử và nhị gia thân thể khoẻ mạnh, chắc chắn không có việc gì đâu!” Hỉ Vũ gom lại áo choàng cho nàng rồi khuyên nhủ.
Một lát sau, Thập Tứ chạy tới trước mặt nàng, nói: “Hứa công tử và Nhị gia đã vào trong rồi, Nhị gia nói trời lạnh người mau về nhà đi, mấy ngày ngài ấy không có nhà người qua phủ Đại tiểu thư ở tạm!”
Bước vào trường thi rồi phải ở trong đó 9 ngày, vượt qua ba vòng thi mới được ra ngoài.
Chín ngày này, Thời Họa đều ở Vệ phủ, nàng ăn uống trong thất thần, bấy giờ nàng mới hiểu được Lục Thanh Gia năm đó khi Vệ Miễn vào kinh thi, cũng chẳng thiết ăn uống.
“Muội xem muội đi, hồn vía bay đi đâu hết rồi!” Lục Thanh Gia gắp một ít đồ ăn vào chén Thời Họa: “Cảnh Dực đi thi chứ không phải ra chiến trường, đừng lo lắng nữa!”
Thời Họa bĩu môi: “Chẳng phải năm đó tỷ cũng như vậy sao!”
“Không phải, năm đó ta ăn uống rất tốt, vì ăn nhiều quá nên ra hồ sen tản bộ!” Lục Thanh Gia thề thốt phủ nhận.
Lục Chi đứng bên cạnh cười, vạch trần: “Họa cô nương, người đừng nghe tiểu thư nói, lúc ấy nô tỳ cũng ở đấy, rõ ràng ngài ấy lo lắng cho cô gia, rầu rĩ không vui nên mới đến hồ sen tản bộ!”
“Nha đầu này lại bán đứng ta, ta không cần ngươi nữa!” Lục Thanh Gia tỏ vẻ hung ác trừng mắt với Lục Chi: “Còn nói nữa, nếu không phải tản bộ bên hồ sen, ta sẽ không rơi xuống hồ…”
Càng không đến mức lạc đến nơi này!
Lục Thanh Gia buồn phiền vô cớ: “Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, ăn cơm xong chúng ta ra ngoài đi dạo, tránh cho muội suy nghĩ miên man!”
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng ngày này cũng đến, Thời Họa ngồi lên xe ngựa, chạy đến gần trường thi. Thập Tứ ở bên ngoài cửa trường thi đợi, nàng ngồi trong xe, vén rèm lên ngóng nhìn ra ngoài.
Bắt đầu có sĩ tử đi ra, không ngoài dự đoán, thần sắc trên mặt mỗi người đều tái nhợt yếu ớt như phát bệnh, thậm chí có người còn được quan binh khiên ra.
Thập Tứ nghễnh cổ nhìn vào trong, cuối cùng cũng thấy Hứa Mục Thanh và Lục Thời An người trước người sau đi ra, tinh thần diện mạo có khá hơn người khác một chút, nhưng lại gầy hơn lúc trước rất nhiều, vô cùng tiều tụy: “Nhị gia, Hứa công tử, các ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Hai người chỉ nói ngắn gọn: “Không sao!”
Mấy ngày ở trong lều nhỏ hẹp, ăn ngủ không tốt, vô cùng mệt mỏi, vốn không còn tinh lực để lãng phí miệng lưỡi.
Thập Tứ đi ở giữa muốn một trái một phải dìu hai người, ấy vậy mà hai người cùng đồng thanh: “Không cần!”
Nhưng khi y nói Họa cô nương cũng tới, Lục Thời An lập tức yếu ớt dựa vào Thập Tứ, thều thào nói: “Thập Tứ, tự nhiên ta không nhìn thấy rõ nữa…nhanh lên…hình như ta muốn xỉu rồi…”
Hứa Mục Thanh chỉ cảm thấy chóng mặt, là bị Lục Thời An chọc cho chóng mặt, mới vừa rồi sinh khí còn dồi dào, chớp mắt một cái liền suy yếu như liễu trước gió, đúng là mặt dày vô sỉ!
“Nhị gia!” Thập Tứ ngầm hiểu ý, y gào lớn.
Chủ tớ hai người phối hợp ăn ý, thành công lừa được Thời Họa, nàng sợ hãi lập tức lên xe giục Thập Tứ đánh ngựa nhanh một chút. Về tới nhà, nàng thỉnh đại phu xem bệnh cho hắn, tự mình đút hắn uống thuốc xong, mới khẽ thở phào.
“Bệnh” của Lục Thời An kéo dài đến khi hoa mai nở, bảng yết được treo lên mới khỏe hẳn, trong thời gian đó, Thời Họa vẫn luôn chăm sóc hắn.
Thời Họa nôn nóng đi qua đi lại trước cửa, Thập Tứ đi xem bảng vàng vẫn chưa thấy về. Ngược lại Lục Thời An thì bình thường, hắn kéo nàng đến ghế ngồi, trấn an: “Ngồi xuống đợi cũng không khác gì!”
Kì thi hội sắp đến, những tài tử phong lưu không kịp thưởng hội đạp thanh đã tụm ba tụm năm đến trước cửa chùa thắp hương bái phật, xin xăm xem bói, cầu xin thần phật phù hộ để trúng cử.
Trong nhà có hai thí sinh vô cùng tự tin, chỉ có Thời Hoạ là lo lắng, nàng nghe Hỉ Vũ nói bên ngoài thành có một ngôi chùa rất linh thiêng, nàng nôn nóng muốn đến thắp hương nhưng Lục Thời An và Hứa Mục Thanh không tin chuyện này, nên đành rủ Lục Thanh Gia đi cùng.
Sáng sớm hôm đó, Thời Hoạ và Lục Thanh Gia cùng hai nha hoàn ngồi xe ngựa đi đến ngôi chùa ở ngoài thành. Ngôi chùa này được xây dựng trên núi, nếu muốn cầu bái thì phải thành tâm leo từng bước lên.
Dưới chân núi, người ngựa đông đúc, số người đến dâng hương đông gấp đôi so với ngày thường.
“Thật là muốn lấy mạng ta mà, những sĩ tử ở đây cũng thật thú vị, một mặt thì nói không được để tà ma ngoại đạo quấy nhiễu lòng dân, một mặt lại đi cầu thần bái phật!” Lục Thanh Gia dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước là thềm đá dài vô tận. Nàng mệt đến độ bắp chân mềm nhũn, lấy một chiếc khăn từ tay áo ra lau mồ hôi trên trán, tay xoa eo, nhìn Thời Hoạ bên cạnh: “Ta bảo này, nếu có thời gian rảnh rỗi chi bằng đọc thêm vài quyển sách đi!”
Khuôn mặt Thời Hoạ nóng bừng đỏ ửng, nàng cũng lấy khăn ra lau mồ hôi, cười nói: “Tỷ tỷ, Nhị gia cũng nói như tỷ!”
“Đến cả hắn cũng không tin, chúng ta bò đến đây chịu khổ làm gì,” Lục Thanh Gia nghe xong vội xoay người kéo cánh tay Thời Hoạ đi xuống núi: “Đi đi đi, không leo nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân đi!”
“Thật ra cũng không phải dâng hương để cầu công danh cho bọn họ, mà nguyện xin cho bọn họ thuận lợi trải qua nhiều ngày ở trường thi, đừng ốm đau bệnh tật gì!” Thời Họa ngước mắt nhìn xung quanh, tạo hóa thật thần kỳ, núi non xanh rì ở đằng xa xa, mây trắng bao phủ lên ngọn núi, khiến cho con người cảm giác như đang đặt chân lên tiên cảnh, mệt mỏi trong người gần như tan biến đi. Nàng nắm tay Lục Thanh Gia, cười nói: “Đã đến giữa sườn núi rồi, chúng ta lên đỉnh núi nghỉ ngơi thôi, nghe nói phong cảnh trên núi tuyệt vời lắm!”
Hỉ Vũ và Lục Chi phía sau đuổi theo, Lục Chi vội đi lên trước đỡ cánh tay nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tới thì cũng tới rồi, ngài nên thắp nén hương trước đức phật, nghe nói Tổng Tử Quan Âm ở đây linh lắm!”
Lục Thanh Gia nhìn “tả hữu hộ pháp” này không có ý định để nàng lùi bước, nàng đành cười gượng: “Ha..ha…”
Kết quả là, chủ tớ bốn người nối đuôi nhau bò lên đỉnh núi, bái phật xong rồi ăn mì, sau đó lê thân thể nhức mỏi đi xuống núi. Đợi khi về đến nhà, Lục Thanh Gia nằm bẹp trên giường độ khoảng ba bốn ngày.
Vệ MIễn xoa bắp chân cho nàng, nghe nàng thề thốt: “Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ leo núi cùng Họa Họa nữa!”
Trời xuân se lạnh, vào thời điểm ấm nhất, đột nhiên trời thay đổi đột ngột, rõ ràng hôm trước còn ấm áp nào ngờ hôm nay gió lạnh thấu xương, giống như quay trở lại đêm đông.
Trời còn chưa sáng, trường thi đã mở cửa, chung quanh đèn đuốc sáng trưng, các sĩ tử run bần bật nối đuôi dài trong gió lạnh, mặt ai cũng tái nhợt, môi tím ngắt, bọn họ phải mặc áo bào mỏng manh đi qua ải tra soát mới có thể vào cửa lớn trường thi.
Thời Họa dẫm lên ghế xe nhìn về phía trước, toàn là đầu người, nàng không thể thấy được đâu là Lục Thời An, đâu là Hứa Mục Thanh, nàng thở dài: “Trời lạnh như vậy mà không được mặc thêm áo, chắc bệnh mất thôi!”
“Tiểu thư yên tâm đi, Hứa công tử và nhị gia thân thể khoẻ mạnh, chắc chắn không có việc gì đâu!” Hỉ Vũ gom lại áo choàng cho nàng rồi khuyên nhủ.
Một lát sau, Thập Tứ chạy tới trước mặt nàng, nói: “Hứa công tử và Nhị gia đã vào trong rồi, Nhị gia nói trời lạnh người mau về nhà đi, mấy ngày ngài ấy không có nhà người qua phủ Đại tiểu thư ở tạm!”
Bước vào trường thi rồi phải ở trong đó 9 ngày, vượt qua ba vòng thi mới được ra ngoài.
Chín ngày này, Thời Họa đều ở Vệ phủ, nàng ăn uống trong thất thần, bấy giờ nàng mới hiểu được Lục Thanh Gia năm đó khi Vệ Miễn vào kinh thi, cũng chẳng thiết ăn uống.
“Muội xem muội đi, hồn vía bay đi đâu hết rồi!” Lục Thanh Gia gắp một ít đồ ăn vào chén Thời Họa: “Cảnh Dực đi thi chứ không phải ra chiến trường, đừng lo lắng nữa!”
Thời Họa bĩu môi: “Chẳng phải năm đó tỷ cũng như vậy sao!”
“Không phải, năm đó ta ăn uống rất tốt, vì ăn nhiều quá nên ra hồ sen tản bộ!” Lục Thanh Gia thề thốt phủ nhận.
Lục Chi đứng bên cạnh cười, vạch trần: “Họa cô nương, người đừng nghe tiểu thư nói, lúc ấy nô tỳ cũng ở đấy, rõ ràng ngài ấy lo lắng cho cô gia, rầu rĩ không vui nên mới đến hồ sen tản bộ!”
“Nha đầu này lại bán đứng ta, ta không cần ngươi nữa!” Lục Thanh Gia tỏ vẻ hung ác trừng mắt với Lục Chi: “Còn nói nữa, nếu không phải tản bộ bên hồ sen, ta sẽ không rơi xuống hồ…”
Càng không đến mức lạc đến nơi này!
Lục Thanh Gia buồn phiền vô cớ: “Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, ăn cơm xong chúng ta ra ngoài đi dạo, tránh cho muội suy nghĩ miên man!”
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng ngày này cũng đến, Thời Họa ngồi lên xe ngựa, chạy đến gần trường thi. Thập Tứ ở bên ngoài cửa trường thi đợi, nàng ngồi trong xe, vén rèm lên ngóng nhìn ra ngoài.
Bắt đầu có sĩ tử đi ra, không ngoài dự đoán, thần sắc trên mặt mỗi người đều tái nhợt yếu ớt như phát bệnh, thậm chí có người còn được quan binh khiên ra.
Thập Tứ nghễnh cổ nhìn vào trong, cuối cùng cũng thấy Hứa Mục Thanh và Lục Thời An người trước người sau đi ra, tinh thần diện mạo có khá hơn người khác một chút, nhưng lại gầy hơn lúc trước rất nhiều, vô cùng tiều tụy: “Nhị gia, Hứa công tử, các ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Hai người chỉ nói ngắn gọn: “Không sao!”
Mấy ngày ở trong lều nhỏ hẹp, ăn ngủ không tốt, vô cùng mệt mỏi, vốn không còn tinh lực để lãng phí miệng lưỡi.
Thập Tứ đi ở giữa muốn một trái một phải dìu hai người, ấy vậy mà hai người cùng đồng thanh: “Không cần!”
Nhưng khi y nói Họa cô nương cũng tới, Lục Thời An lập tức yếu ớt dựa vào Thập Tứ, thều thào nói: “Thập Tứ, tự nhiên ta không nhìn thấy rõ nữa…nhanh lên…hình như ta muốn xỉu rồi…”
Hứa Mục Thanh chỉ cảm thấy chóng mặt, là bị Lục Thời An chọc cho chóng mặt, mới vừa rồi sinh khí còn dồi dào, chớp mắt một cái liền suy yếu như liễu trước gió, đúng là mặt dày vô sỉ!
“Nhị gia!” Thập Tứ ngầm hiểu ý, y gào lớn.
Chủ tớ hai người phối hợp ăn ý, thành công lừa được Thời Họa, nàng sợ hãi lập tức lên xe giục Thập Tứ đánh ngựa nhanh một chút. Về tới nhà, nàng thỉnh đại phu xem bệnh cho hắn, tự mình đút hắn uống thuốc xong, mới khẽ thở phào.
“Bệnh” của Lục Thời An kéo dài đến khi hoa mai nở, bảng yết được treo lên mới khỏe hẳn, trong thời gian đó, Thời Họa vẫn luôn chăm sóc hắn.
Thời Họa nôn nóng đi qua đi lại trước cửa, Thập Tứ đi xem bảng vàng vẫn chưa thấy về. Ngược lại Lục Thời An thì bình thường, hắn kéo nàng đến ghế ngồi, trấn an: “Ngồi xuống đợi cũng không khác gì!”