Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 86: Quản gia!
Lục Thời An đứng lên, khom người bái chào: “Trời không còn sớm nữa, tổ mẫu nghỉ ngơi đi!”
“Con đi đi!” Lục lão phu nhân nói.
Nhìn theo bóng tôn nhi, Lục lão phu nhân cảm khái, nói: “Mới chớp mắt mà bọn nhỏ đều lớn cả, ta cũng già rồi, chỉ mong Cảnh Nhi thành gia lập nghiệp ta có chết cũng được nhắm mắt!”
“Lão phu nhân nói gì vậy, ngài vẫn còn khoẻ lắm, độ tuổi của ngài nên vui vẻ cùng cháu chắt, an yên tuổi già!” Vương ma ma tiến lên phía trước đỡ lão phu nhân về phòng, bà cười khuyên nhủ: “Chờ Nhị thiếu gia thành thân, sau đó sinh vài chắt trai, chắt gái cho ngài, ngày sẽ vui vẻ ngài thôi!”
Chẳng mấy chốc vào tới phòng trong, Vương ma ma tháo trâm, thay y phục. Lục phu nhân lại cảm thấy phiền muộn: “Đúng vậy, Cảnh Nhi cũng không còn nhỏ nữa, nên định ra…”
“Lão phu nhân có chọn được ai vừa ý chưa?” Vương ma ma cười hỏi.
“Hiện tại thì chẳng có ai, ngươi còn không biết ta nghĩ gì sao?” Lão phu nhân thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Vốn thấy Nhu Nhi không tồi, không ngờ lại là người hồ đồ đến vậy, giống y như tính khí của tỷ tỷ nàng ta, không tha kẻ dưới, còn chưa gả qua đây mà đã lén lút giở trò, không biết gả qua rồi thì sẽ ồn ào đến độ nào. Một Đại thiếu phu nhân thôi mà chó gà không yên rồi, giờ lại đến nó, chắc long trời lở đất mất!”
“Cuộc hôn nhân này không thể xảy ra được,” nói tới đây, lão phu nhân lại cảm thấy may mắn: “Cũng may là chưa dạm ngõ, chưa báo ra bên ngoài, cho nên dù hai nhà không kết thân cũng không làm mất thể diện hai bên!”
Lão phu nhân sống hơn nửa đời người, có gì mà chưa trải qua? Từ xưa đến nay thê thiếp luôn tranh đấu gay gắt, chẳng qua là bà lớn tuổi rồi không tiện xen vào chuyện của đám tôn tử, cho nên mở một mắt nhắm một mắt, giả bộ hồ đồ thôi.
Vương ma ma dù sao cũng là hạ nhân, không nên nghị luận chủ tử, bà đỡ lão phu nhân tới giường, nhẹ an ủi vài câu, sau đó trung lập nói: “Cũng bởi vì trong lòng Đại thiếu phu nhân có Đại thiếu gia, nên mới để tâm đến vậy!”
“Sao ta lại không biết được?” Lục lão phu nhân nói: “Nhưng từ xưa đến nay, nữ nhân phải nằm lòng đạo lý tam tòng tứ đức chứ, nếu không nhìn thấu được, cuối cùng chỉ hại đến bản thân mình thôi!”
Đều là nữ nhân, lão phu nhân rất hiểu cho hành động của Chu thị, trên đời này không có nữ nhân nào muốn chia sẻ trượng phu của mình với người khác, nhưng có một số chuyện không phải ngươi không muốn hay không thích là có thể lấy đó làm cái cớ để hại người khác. Bà là trưởng bối của Lục gia, đương nhiên là muốn nhìn thấy con cháu đầy đàn, Lục gia ngày càng hưng thịnh rồi.
“Nặng tình không bền lâu, gồng quá thì sẽ vỡ, yêu nhiều quá cũng không tốt…” Lục lão phu nhân thở dài: “Nếu như mẫu thân của Cảnh Nhi chịu nhìn thấu một chút, thì sao có thể bỏ lại hai đứa nhỏ này mà đi chứ?”
Thấy Lục lão phu nhân thương tâm, Vương ma ma khuyên một lúc lâu, sau đó buông rèm: “Lão phu nhân nghỉ ngơi sớm đi!”
Sáng sớm hôm sau, mấy rương hành lý lớn được hạ nhân khiêng lên xe, người biết thì thấy hắn lên kinh thành tham gia kì thi xuân, người không biết còn nghĩ hắn đang chuyển nhà.
Vốn dĩ Lục Thời An chỉ định mang theo một ít tiền thôi, hắn đã sớm ra lệnh cho Thập Tứ đến kinh thành mua một căn nhà, tất cả đồ vật trong nhà đợi đến đó rồi mua sau. Nhưng Thời Hoạ không chịu, nàng nhíu mi vừa thu dọn hành lý vừa nói chuyện với hắn trông rất ra dáng đương gia chủ mẫu: “Những đồ này còn tốt, sao phải lãng phí mua mới làm gì?”
“Ta có tiền!” Lục Thời An cười khẽ.
Thời Hoạ cố gắng giải thích: “Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy! Đồ cũ dùng thuận tay hơn, đến kinh thành rồi có thể dùng ngay, nhưng nếu đi mua lại không vừa ý!”
Tô gia cũng là nhà giàu ở Đức Châu, tài sản trong nhà phong phú, tuy từ nhỏ Thời Hoạ được nuôi dưỡng tốt nhưng nàng lại không có tính lãng phí, ngược lại nàng rất cần kiệm.
Lục Thời An bị nàng nghiêm túc quản giáo khiến hắn có chút buồn cười, hắn lấy một cái hộp làm từ gỗ tử đàn trong rương ra đưa cho nàng: “Nàng mở ra xem đi!”
Thời Hoạ đang cất nghiên mực hắn thường dùng vào rương, đưa tay ra nhận cái hộp rồi mở ra, bên trong có mấy quyển sổ sách, rất nhiều ngân phiếu và khế ước nhà đất, thôn trang, đồng ruộng, cửa hàng, nàng chưa từng thấy số tiền như vậy bao giờ, liền kinh ngạc: “Nhiều đến vậy à….”
“Năm đó mẫu thân gả đến Lục gia, ông ngoại sợ mẫu thân thiệt thòi cho nên tặng mấy chiếc thuyền của hồi môn, từ kinh thành xa xăm ngàn dặm gả đến Dương Châu!” Hắn ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ: “Đáng tiếc… kết quả lại gặp phải nam nhân tồi…”
Đây là lần đầu tiên Thời Hoạ nghe hắn nhắc đến mẫu thân, cũng nghe ra giọng đau buồn trong lời nói, nàng đặt chiếc hộp lên bàn, xoay người ôm eo hắn, không nói gì cả nhưng hắn đều hiểu hết.
Ánh mắt hắn dừng trên bàn: “Đây chỉ là một phần nhỏ hồi môn mẫu thân để lại, còn lại khi tỷ tỷ xuất giá ta đều đưa cho tỷ ấy!” Hắn sờ mái tóc mềm mại của nàng, mỉm cười nói: “Hiện giờ ta đưa hết cho nương tử quản!”
“Ta?” Thời Hoạ chớp chớp đôi mắt to, mím môi: “Nhưng ta không biết quản gia!”
“Từ từ học thôi, sau này chuyện trong nhà cũng phải nhờ nàng quản!”
“Ta có thể làm được sao?” Thời Hoạ hơi do dự, nàng cảm thấy chuyện này mình không có năng khiếu làm.
Hắn trấn an nói: “Nàng là người thông minh có gì mà học không được chứ? Bây giờ nàng đã là đương gia chủ mẫu, là Nhị thiếu phu nhân của ta rồi!”
Có được sự khen ngợi và cổ vũ, Thời Hoạ đáp lại kỳ vọng của Lục Thời An, nàng dọn đồ càng chu đáo hơn, vật lớn vật nhỏ gì chỉ cần có thể mang đi được nàng đều mang đi cả. Đến mức, Lục Thời An cảm thấy may là chiếc giường này không thể tháo ra, bằng không nàng cũng đóng gói mang theo mất.
Khi đến bến tàu, phu thê Lục Thanh Gia cũng vừa đến, nàng mặc chiếc áo choàng mỏng màu đỏ thẫm, trong tay cầm lò sưởi tay tinh xảo, đứng một bên nhìn nhóm hạ nhân khiêng từng rương lên thuyền. Đến khi Thời Hoạ và Lục Thời An đến gần, nàng trêu chọc: “Vào kinh đi thi hay là dọn nhà?”
“Cả hai!” Lục Thời An đáp, sau đó chắp tay chào hỏi Vệ Miễn: “Tỷ phu!”
Vệ Miễn cười gật đầu.
Thời Hoạ ở bên cạnh cũng hành lễ, lúc định lên tiếng thì bị Lục Thanh Gia ngăn lại: “Muội là thê tử chưa qua cửa của Cảnh Dực, nên cứ gọi ta là tỷ tỷ giống như nó đi!”
Thời Hoạ gật đầu, giọng ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ!”
Lục Thanh Gia càng cảm thấy ánh mắt của đệ đệ mình không tồi, vậy mà lại tìm được một thê tử ngọt ngào như vậy, đến cả nàng nhìn cũng thích theo!
Cả nhà vui vẻ đi lên thuyền.
Các phòng trên thuyền ở liền kề nhau, ở trên thuyền rảnh rỗi không có việc gì làm, Lục Thời An và Vệ Miễn khi thì đánh cờ, khi thì phẩm trà, hoặc nói chuyện về vài vấn đề kinh tế, làm cho chuyến đi không còn khô khan nhàm chán nữa.
Còn Thời Hoạ và Lục Thanh Gia đều bị say tàu, ngủ đủ giấc rồi lại chụm vào nhau cười cười nói nói.
Lục Thanh Gia là người ngoài lạnh trong nóng, gặp được người phù hợp rồi thì sẽ thao thao bất tuyệt, nàng kể cho Thời Hoạ nghe một vài giai thoại trong trời nam biển bắc này, Thời Hoạ nghe rất hăng say, buổi tối Lục Thời An đến gọi nàng về phòng ngủ, nàng còn luyến tiếc không chịu rời đi: “Tỷ tỷ, ngày mai muội đến sớm, tỷ nhớ kể chuyện cho muội nghe nữa nha!”
“Con đi đi!” Lục lão phu nhân nói.
Nhìn theo bóng tôn nhi, Lục lão phu nhân cảm khái, nói: “Mới chớp mắt mà bọn nhỏ đều lớn cả, ta cũng già rồi, chỉ mong Cảnh Nhi thành gia lập nghiệp ta có chết cũng được nhắm mắt!”
“Lão phu nhân nói gì vậy, ngài vẫn còn khoẻ lắm, độ tuổi của ngài nên vui vẻ cùng cháu chắt, an yên tuổi già!” Vương ma ma tiến lên phía trước đỡ lão phu nhân về phòng, bà cười khuyên nhủ: “Chờ Nhị thiếu gia thành thân, sau đó sinh vài chắt trai, chắt gái cho ngài, ngày sẽ vui vẻ ngài thôi!”
Chẳng mấy chốc vào tới phòng trong, Vương ma ma tháo trâm, thay y phục. Lục phu nhân lại cảm thấy phiền muộn: “Đúng vậy, Cảnh Nhi cũng không còn nhỏ nữa, nên định ra…”
“Lão phu nhân có chọn được ai vừa ý chưa?” Vương ma ma cười hỏi.
“Hiện tại thì chẳng có ai, ngươi còn không biết ta nghĩ gì sao?” Lão phu nhân thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Vốn thấy Nhu Nhi không tồi, không ngờ lại là người hồ đồ đến vậy, giống y như tính khí của tỷ tỷ nàng ta, không tha kẻ dưới, còn chưa gả qua đây mà đã lén lút giở trò, không biết gả qua rồi thì sẽ ồn ào đến độ nào. Một Đại thiếu phu nhân thôi mà chó gà không yên rồi, giờ lại đến nó, chắc long trời lở đất mất!”
“Cuộc hôn nhân này không thể xảy ra được,” nói tới đây, lão phu nhân lại cảm thấy may mắn: “Cũng may là chưa dạm ngõ, chưa báo ra bên ngoài, cho nên dù hai nhà không kết thân cũng không làm mất thể diện hai bên!”
Lão phu nhân sống hơn nửa đời người, có gì mà chưa trải qua? Từ xưa đến nay thê thiếp luôn tranh đấu gay gắt, chẳng qua là bà lớn tuổi rồi không tiện xen vào chuyện của đám tôn tử, cho nên mở một mắt nhắm một mắt, giả bộ hồ đồ thôi.
Vương ma ma dù sao cũng là hạ nhân, không nên nghị luận chủ tử, bà đỡ lão phu nhân tới giường, nhẹ an ủi vài câu, sau đó trung lập nói: “Cũng bởi vì trong lòng Đại thiếu phu nhân có Đại thiếu gia, nên mới để tâm đến vậy!”
“Sao ta lại không biết được?” Lục lão phu nhân nói: “Nhưng từ xưa đến nay, nữ nhân phải nằm lòng đạo lý tam tòng tứ đức chứ, nếu không nhìn thấu được, cuối cùng chỉ hại đến bản thân mình thôi!”
Đều là nữ nhân, lão phu nhân rất hiểu cho hành động của Chu thị, trên đời này không có nữ nhân nào muốn chia sẻ trượng phu của mình với người khác, nhưng có một số chuyện không phải ngươi không muốn hay không thích là có thể lấy đó làm cái cớ để hại người khác. Bà là trưởng bối của Lục gia, đương nhiên là muốn nhìn thấy con cháu đầy đàn, Lục gia ngày càng hưng thịnh rồi.
“Nặng tình không bền lâu, gồng quá thì sẽ vỡ, yêu nhiều quá cũng không tốt…” Lục lão phu nhân thở dài: “Nếu như mẫu thân của Cảnh Nhi chịu nhìn thấu một chút, thì sao có thể bỏ lại hai đứa nhỏ này mà đi chứ?”
Thấy Lục lão phu nhân thương tâm, Vương ma ma khuyên một lúc lâu, sau đó buông rèm: “Lão phu nhân nghỉ ngơi sớm đi!”
Sáng sớm hôm sau, mấy rương hành lý lớn được hạ nhân khiêng lên xe, người biết thì thấy hắn lên kinh thành tham gia kì thi xuân, người không biết còn nghĩ hắn đang chuyển nhà.
Vốn dĩ Lục Thời An chỉ định mang theo một ít tiền thôi, hắn đã sớm ra lệnh cho Thập Tứ đến kinh thành mua một căn nhà, tất cả đồ vật trong nhà đợi đến đó rồi mua sau. Nhưng Thời Hoạ không chịu, nàng nhíu mi vừa thu dọn hành lý vừa nói chuyện với hắn trông rất ra dáng đương gia chủ mẫu: “Những đồ này còn tốt, sao phải lãng phí mua mới làm gì?”
“Ta có tiền!” Lục Thời An cười khẽ.
Thời Hoạ cố gắng giải thích: “Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy! Đồ cũ dùng thuận tay hơn, đến kinh thành rồi có thể dùng ngay, nhưng nếu đi mua lại không vừa ý!”
Tô gia cũng là nhà giàu ở Đức Châu, tài sản trong nhà phong phú, tuy từ nhỏ Thời Hoạ được nuôi dưỡng tốt nhưng nàng lại không có tính lãng phí, ngược lại nàng rất cần kiệm.
Lục Thời An bị nàng nghiêm túc quản giáo khiến hắn có chút buồn cười, hắn lấy một cái hộp làm từ gỗ tử đàn trong rương ra đưa cho nàng: “Nàng mở ra xem đi!”
Thời Hoạ đang cất nghiên mực hắn thường dùng vào rương, đưa tay ra nhận cái hộp rồi mở ra, bên trong có mấy quyển sổ sách, rất nhiều ngân phiếu và khế ước nhà đất, thôn trang, đồng ruộng, cửa hàng, nàng chưa từng thấy số tiền như vậy bao giờ, liền kinh ngạc: “Nhiều đến vậy à….”
“Năm đó mẫu thân gả đến Lục gia, ông ngoại sợ mẫu thân thiệt thòi cho nên tặng mấy chiếc thuyền của hồi môn, từ kinh thành xa xăm ngàn dặm gả đến Dương Châu!” Hắn ôm nàng từ phía sau, nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ: “Đáng tiếc… kết quả lại gặp phải nam nhân tồi…”
Đây là lần đầu tiên Thời Hoạ nghe hắn nhắc đến mẫu thân, cũng nghe ra giọng đau buồn trong lời nói, nàng đặt chiếc hộp lên bàn, xoay người ôm eo hắn, không nói gì cả nhưng hắn đều hiểu hết.
Ánh mắt hắn dừng trên bàn: “Đây chỉ là một phần nhỏ hồi môn mẫu thân để lại, còn lại khi tỷ tỷ xuất giá ta đều đưa cho tỷ ấy!” Hắn sờ mái tóc mềm mại của nàng, mỉm cười nói: “Hiện giờ ta đưa hết cho nương tử quản!”
“Ta?” Thời Hoạ chớp chớp đôi mắt to, mím môi: “Nhưng ta không biết quản gia!”
“Từ từ học thôi, sau này chuyện trong nhà cũng phải nhờ nàng quản!”
“Ta có thể làm được sao?” Thời Hoạ hơi do dự, nàng cảm thấy chuyện này mình không có năng khiếu làm.
Hắn trấn an nói: “Nàng là người thông minh có gì mà học không được chứ? Bây giờ nàng đã là đương gia chủ mẫu, là Nhị thiếu phu nhân của ta rồi!”
Có được sự khen ngợi và cổ vũ, Thời Hoạ đáp lại kỳ vọng của Lục Thời An, nàng dọn đồ càng chu đáo hơn, vật lớn vật nhỏ gì chỉ cần có thể mang đi được nàng đều mang đi cả. Đến mức, Lục Thời An cảm thấy may là chiếc giường này không thể tháo ra, bằng không nàng cũng đóng gói mang theo mất.
Khi đến bến tàu, phu thê Lục Thanh Gia cũng vừa đến, nàng mặc chiếc áo choàng mỏng màu đỏ thẫm, trong tay cầm lò sưởi tay tinh xảo, đứng một bên nhìn nhóm hạ nhân khiêng từng rương lên thuyền. Đến khi Thời Hoạ và Lục Thời An đến gần, nàng trêu chọc: “Vào kinh đi thi hay là dọn nhà?”
“Cả hai!” Lục Thời An đáp, sau đó chắp tay chào hỏi Vệ Miễn: “Tỷ phu!”
Vệ Miễn cười gật đầu.
Thời Hoạ ở bên cạnh cũng hành lễ, lúc định lên tiếng thì bị Lục Thanh Gia ngăn lại: “Muội là thê tử chưa qua cửa của Cảnh Dực, nên cứ gọi ta là tỷ tỷ giống như nó đi!”
Thời Hoạ gật đầu, giọng ngọt ngào gọi: “Tỷ tỷ!”
Lục Thanh Gia càng cảm thấy ánh mắt của đệ đệ mình không tồi, vậy mà lại tìm được một thê tử ngọt ngào như vậy, đến cả nàng nhìn cũng thích theo!
Cả nhà vui vẻ đi lên thuyền.
Các phòng trên thuyền ở liền kề nhau, ở trên thuyền rảnh rỗi không có việc gì làm, Lục Thời An và Vệ Miễn khi thì đánh cờ, khi thì phẩm trà, hoặc nói chuyện về vài vấn đề kinh tế, làm cho chuyến đi không còn khô khan nhàm chán nữa.
Còn Thời Hoạ và Lục Thanh Gia đều bị say tàu, ngủ đủ giấc rồi lại chụm vào nhau cười cười nói nói.
Lục Thanh Gia là người ngoài lạnh trong nóng, gặp được người phù hợp rồi thì sẽ thao thao bất tuyệt, nàng kể cho Thời Hoạ nghe một vài giai thoại trong trời nam biển bắc này, Thời Hoạ nghe rất hăng say, buổi tối Lục Thời An đến gọi nàng về phòng ngủ, nàng còn luyến tiếc không chịu rời đi: “Tỷ tỷ, ngày mai muội đến sớm, tỷ nhớ kể chuyện cho muội nghe nữa nha!”